Thị nữ nhận lấy sợi dây, tỏ ra cực kỳ hoang mang. Ánh mắt của Tư Đồ Lăng đột nhiên sầm lại, sắc bén nhìn chằm chằm về phía ta. Ngài cũng chẳng hề quay đầu lại, lạnh lùng đưa lời dặn dò “Lập tức xé tan. Nếu không bản vương sẽ chặt đứt đôi tay của ngươi.”

Thị nữ này kinh hãi, vội vã liếc về phía ta, rồi cầm dây đeo kiếm ra ngoài.

Ta đưa tay ra, định ngăn cản, bắt gặp ánh mắt của Tư Đồ Lăng, đôi môi khẽ động, chẳng nói được lời nào. Ngài lạnh lùng nói “Nếu muốn giữ lại, nàng hãy cho ta một lí do để giữ lại nó.”

Ta nhìn ngài chăm chăm, không ngờ lại cảm nhận được nỗi hoang mang và… sợ hãi trong lòng mình. Trước mặt ngài ta vốn dĩ đã đánh mất hết mọi tôn nghiêm và kiêu ngạo của bản thân rồi. Từ trước đến nay ra vẫn luôn kính trọng ngài, nhưng lại phụ lòng ngài, thiếu nợ ngài, vào lúc gặp hoạn nạn, ta vẫn ích kỷ dựa dẫm vào ngài, thậm chí bội phản ngài…

Nói cho cùng ta cũng đã lựa chọn để bản thân mềm yếu đi, để cho ngài bảo vệ, tránh để những lúc nảy sinh mâu thuẫn, ngài lại thọc vào vết sẹo trong lòng, khiến ta chẳng còn mặt mũi nào nữa.

Thế nhưng bảo vệ quá lâu, dần dần ta sẽ chui ra khỏi lớp bảo vệ của bản thân, chẳng thể nào chịu đựng được thêm chút phong ba bão táp nào nữa. Cố gắng hết sức muốn thở hắt hết những phiền muộn trong lòng ra ngoài, ta suy ngẫm một hồi lâu, mới có thể hạ giọng nói vài chữ “Thứ đó… là đồ vật của ta…”

Lời chưa dứt, cả thân người đã bị ngài kéo về phía trước, dùng nụ hôn chặn miệng ta lại. Tấm rèm trước mặt lắc lư, phất phơ rồi trở nên mơ hồ. Cố gắng chớp mắt liên hồi, nhưng chỉ rõ ràng trong giây lát, sau đó càng thêm hỗn loạn.

Đau khổ xen lẫn vui sướng, ta dần mất đi những cảm giác khác. Ta để mặc cho vị sư huynh tôn kính bấy lâu nay dùng danh nghĩa phu quân xâm chiếm cơ thể, hai tay nắm chặt lấy y phục, cố gắng để những uất ức và nước mắt chảy ngược vào trong.

Thị nữ này vốn là thị nữ theo hầu cận mà ta mang từ Tần phủ sang, thế nhưng nghe lời ngài ra lệnh, cũng chỉ đành kinh hãi bước đi. Ta vốn dĩ đường đường một Chiếu Hầu, vậy mà chẳng giữ lại nổi bất cứ đồ vật nào ta muốn giữ. Vì muốn bảo vệ Tần gia, bảo vệ bản thân, ta đã nhẫn nhục cầu sinh đến mức độ này, rốt cuộc có đáng hay không? Ngày hôm sau, đúng tiết trung thu, ngày rằm tháng tám.

Những vị quan khác đều mặc y phục chỉnh tề, đẹp đẽ, vội vào hoàng cung dự yến tiệc, còn một đội binh mã của Tần gia lại cầm đao kiếm oai nghiêm bê theo bốn cỗ quan tài, hùng hồn tiến về phủ đệ của Du Thừa tướng.

Ta ngồi trên chiếc kiệu được giăng rèm kín đáo, lạnh lùng nhìn những người đi đường nhìn về phía mình bằng ánh mắt hiếu kì mà kinh hãi, rồi hỏi Thẩm Tiểu Phong đang đi bên cạnh ta “Đã chuẩn bị hết cả chưa?”

Thẩm Tiểu Phong liền đáp “Thuộc hạ đã chuẩn bị đầy đủ hết cả rồi. Có điều lúc thuộc hạ nói với Nhị công tử, ngài nói Đại Nhuế chúng ta chưa hề thiết lập hình phạt như vậy”

Ta liền dựa người vào sau ghế, từ từ lên tiếng “Nếu chưa có thì sẽ bắt đầu có từ chỗ chúng ta.”

Thẩm Tiểu Phong há miệng, sau cùng chẳng dám nói thêm gì nữa. Ta nghi hoặc trong lòng nàng ấy vẫn cứ nghiêng về phía Tư Đồ Vĩnh, không muốn ta gây ra chuyện vào dịp lễ lớn như yến tiệc trong cung, khiến cho Tư Đồ Vĩnh phải khó xử. Ta nhìn vào những cỗ quan tài trước mặt rồi từ từ lên tiếng “Huống hồ, đây chính là kết quả mà Du Thừa tướng đã tự mình lựa chọn trước kia, chẳng thể nào mà trách cứ ai được.”

Thẩm Tiểu Phong bắt đầu cảm thấy nghi hoặc. Còn trong mắt ta lúc này chính là cảnh máu tươi be bét sau khi ta kí nhận khẩu cung. Một đứa bé sơ sinh bé nhỏ, khuôn mặt còn bé tí, đỏ hỏn, mềm mại mà tốt đẹp như vậy lại bị người ta xé hai bên đùi…

Ta khẽ khàng lên tiếng “Tiểu Phong, ngươi có tin không, trên thế gian này thực sự có những chuyện luân hồi báo ứng? Vận mệnh đã định sẵn tên Du Cánh Minh đó sẽ không được chết tử tế, bàn tay ta đã nhuốm đầy máu tươi, có lẽ cũng chẳng thể nào được kết quả an lành.”

Thẩm Tiểu Phong liền đưa lời khuyên ngăn “Tướng quân đã suy nghĩ quá nhiều rồi đó. Cầm quân đánh trận đích thực là người mang sát khí nặng nề, thế nhưng tất cả cũng là vì bảo vệ gia đình, đất nước, để tránh bách tính phải gặp nhiều nạn kiếp hơn thôi. Nếu tướng quân cảm thấy bất an, từ giờ chúng ta ít gây ra sát nghiệp là được. Chẳng phải nhà Phật vẫn có câu, buông hạ đầu đao, lập địa thành phật sao? Gia đình chúng ta cũng đã xây dựng rất nhiều miếu tự, tất cả những người chết đi đều được siêu độ, để tích phúc đức cho người còn sống, chẳng biết được còn bao nhiêu thù oán chẳng thể hóa giải được nữa? Nghe nói, trước kia tướng quân quay về Bắc Đô, thường hay tới miếu tự bái phật, năm nay thậm chí người còn chưa tới thắp hương ở Ninh Thọ tự lấy một lần.”

Ta liền cười rồi hỏi nàng “Lần trước nghe ngươi nhắc đến diễn cố Ngũ Tử Tư báo thù, Thân công sang khóc lóc cầu xin triều đình nước Tần, vậy ngươi có biết được trước đó lúc Thân công đến khuyên Ngũ Tử Tư từ bỏ oán thù, Ngũ Tử Tư đã trả lời thế nào không?” 

Thẩm Tiểu Quân lặng người, mãi lúc sau mới nói “Ta đã ở tuổi xế chiều, thế nhưng trong lúc chạy nạn, Ngũ Tử Tư ta đã gặp được người bạn tốt là Thân Bao Tư. Lúc này gặp lại nhau mà cảm thấy cảm xúc đan xen, đã cách xa lí tưởng, mục tiêu của ta quá xa rồi.” 

Ta gật đầu nói “Nha đầu giỏi quá, nói cho cùng cũng đã được Nhị ca ta dạy dỗ đàng hoàng, quả nhiên học vấn uyên thâm.”

Thẩm Tiểu Phong tỏ ra thấp thỏm, vịn vào tay kiệu rồi thì thầm nói “Tướng quân, người còn trẻ tuổi thế này, tiền đồ còn rộng lớn lắm, tại sao lại nói những lời chán nản, nhụt chí như vậy?”

Ta không đáp lại, nắm chặt thanh Thừa Ảnh, lặng lẽ nhắm mắt dưỡng thần. Đuôi kiếm trống không, chẳng còn sợi dây treo nữa rồi.

Tại phủ họ Du, đám binh mã Tần gia bao vây chặt chẽ quanh đây nghe lệnh của Tần Triết, đều đã thay sang y phục phát tang, xếp hàng chỉnh tề. Từ xa nhìn thấy quan tài được khiêng tới, tất cả đều quỳ gối theo đúng lễ tiết trong quân.

Đợi đến khi bước vào trong phần sân rộng trong phủ, ta đã nghe thấy tiếng nghẹn ngào khóc lóc, đau đớn mà chẳng dám thét to, cùng tiếng những thanh củi âm ỉ bốc cháy.

Tất cả người trên kẻ dưới trong phủ họ Du, bao gồm cả nô bộc, tì nữ, tổng cộng là một trăm tám mươi khẩu, tất cả đều bị trói tay chân đứng gọn một bên. Đương nhiên những kẻ xếp hàng đầu chính là bọn thân thích của Du Cánh Minh. Phu nhân của hắn đã qua đời từ sớm, nhưng mẫu thân vẫn còn sống, ngoài ra còn thêm ba đứa con trai, con dâu, sáu, bảy đứa cháu, đứa bé nhất cũng mới được tám, chín tuổi.

Tính đến lúc này phủ họ Du đã bị bao vây hơn ba tháng trời, thiếu tiếp tế, ăn uống không đủ chất, tất cả mọi người đều tiều tụy, thế nhưng đám chủ nhân này vẫn cứ ăn mặc chỉnh tề. Xem ra Du Cánh Minh đối xử với các thuộc hạ khá là nhân hậu, vào lúc gặp nạn, không ngờ vẫn có những thị vệ, nô bộc hết lòng hết dạ trung thành vì chủ.

Bốn cỗ quan tài được xếp gọn gàng trước sân, đối diện đúng với một chiếc đỉnh đựng nước sôi sùng sục. Đó giống như một chiếc bát lớn trống rỗng, đang chờ được đặt những tế phẩm đặc biệt lên trên.

Vết thương trên chân ta đã hồi phục tương đối. Theo lời dặn của đạo trưởng Vệ Huyền nói, nếu bước đi chậm rãi, mọi người không hề phát hiện, thế nhưng chỉ cần đi nhanh đôi chút, lập tức có thể nhìn ta một chân đã tập tễnh. Không ngờ ta thực sự trở thành một Vương phi què. Chẳng biết tịnh dưỡng thêm một thời gian nữa, liệu có thể phục hồi thêm được hay không?

Sai người khiêng kiệu lại gần chỗ bọn chúng, ta vịn tay Thẩm Tiểu Phong, từ từ bước xuống kiệu, chống nạng, từ từ ngồi lên chiếc bàn đặt gần đó.

Du Cánh Minh đã bị trói chặt hai tay phía trước, nhưng vẫn mặc bộ y phục dành cho quan Nhất phẩm, đeo trâm ngọc màu tím, ngoài mặt vẫn tỏ ra oai phong, chỉ có điều y phục đã nhăn nhúm đi nhiều.

Ta bật cười rồi nói “Nhiều ngày không gặp, Du Thừa tướng vẫn oai phong như trước kia, xem ra các huynh đệ trong quân đội Tần gia đã đối đãi không tệ với ngài.”

Du Cánh Minh trừng mắt nhìn về phía ta, sau đó lại nhìn xuống chân ta rồi than thở “Ta chỉ hận lúc đó quá đỗi nhân từ, nếu như ta cắt rời hẳn hai chân của Tần tướng quân đi, không biết lúc này liệu còn có thể nghênh ngang được thế này hay không?”

Các tướng sĩ xung quanh nhìn về bốn cỗ quan tài kia, đều tỏ ra bi thương, chua xót, khi nghe thấy lời nói của hắn, không ngừng lên tiếng chửi rủa. Viên lính áp giải hắn quát lên một tiếng, đưa chân đạp mạnh khiến hắn quỳ sụp xuống trước mặt ta.

Còn hắn vẫn chưa hết khoa trương, không ngừng vùng vẫy định đứng lên, quát lớn “Tân Đế đăng cơ, vẫn còn chưa phế chức vụ của bản Thừa tướng, ngươi đối xử với bản Thừa tướng vô lễ như vậy, chính là không tôn trọng pháp luật của Đại Nhuế hiện nay, vô lễ với Đương kim Hoàng thượng.”

Ta cười đáp “Bây giờ ngươi còn dám nhắc đến pháp luật Đại Nhuế trước mặt ta sao? Lúc ngươi muốn tra tấn ép cung, dùng con cháu trong nhà ép ta phải thừa nhận bản cung khai đó, thì pháp luật Đại Nhuế ở đâu hả?”

Du Cánh Nhiên liền nói “Dù cho thế nào đi nữa, hiện nay ta vẫn là Thừa tướng Nhất phẩm của Đại Nhuế, mang quan phục trên người. Kể từ khi khai quốc tới nay, đã có quy định không dùng hình với quân chức từ Đại phu trở lên, ngươi dám vô lễ với bản thừa tướng ngay trước mặt đám đông, không sợ mạo phạm đến uy danh của Đương kim Hoàng thượng hay sao?”

Ta liền bê ly trà đặt trên bàn lên, nhìn vào mấy lá trà rồi gật đầu nói “Quả nhiên là một kẻ ăn nói sắc sảo, biết cách biện giải, cãi lí cho bản thân. Thế nhưng bản hầu xuất thân từ võ tướng, chỉ là một kẻ thô lỗ, không biết những điều này, cũng chẳng cần phải truy xét quá nhiều. Tại sao lại không được dụng hình với một tên hạ đẳng chỉ dựa vào cái miệng mà trèo lên chức vụ ngày nay như ngươi, lại còn dùng hình với đời sau của gia đình trung liệt nhiều đời hy sinh sa trường bảo vệ quốc gia chứ? Còn về việc có mạo phạm đến Hoàng thượng hay không, tất cả đều do Hoàng thượng quyết định, không phải để ngươi, một tên loạn thần tặc tử mưu đồ bất chính, muốn nói gì là được. Huống hồ, Tần mỗ hôm nay hành sự, không hề liên quan tới quốc pháp, chỉ mời Du Thừa tướng thực hiện lời thề của ngươi vào ngày đó mà thôi.”

Sắc mặt Du Cánh Minh nhanh chóng biến sắc, lắp bắp lên tiếng “Lời… lời thề gì chứ?” Nói xong, hắn đã đưa mắt nhìn vào chiếc đỉnh khổng lồ đang đun nước sôi sùng sục trước mặt.

Ta cầm ly trà trong tay, nheo mắt lại rồi nói “Lẽ nào Du Thừa tướng đã quên rồi? Ngày hôm đó khi ở trong ngục, ngươi đã từng lập lời thề trước mặt huynh đệ chúng ta, chỉ cần ta thừa nhận tội danh thông địch mãi quốc, ngươi sẽ giữ lại tính mạng cho đứa cháu trai mới vừa ra đời của ta. Nếu không, Tần gia chúng ta sẽ luộc chín tất cả mọi người trong Du gia… Du thừa tướng nhanh quên, vậy thì ta nghĩ đứa cháu bé nhỏ chết đi không còn xương cốt của ta lại chẳng dám quên đâu.”

Cả người Du Cánh Minh run lên bần bật, nhưng vẫn cười nói “Mọi việc mà bản Thừa tướng làm đều phụng mệnh theo chủ ý của Hoàng hậu nương nương. Dù ta muốn giữ mạng cho đứa trẻ đó, Hoàng hậu nương nương không chịu, thì bản tướng cũng chẳng làm gì được.”

Hắn rất thông minh, biết được sau khi đăng cơ, Tư Đồ Vĩnh vẫn luôn ra sức bảo vệ cho Hoàng hậu Đoan Mộc, cho nên lúc này liền lôi ngay Hoàng hậu Đoan Mộc vào việc này.

Ta cười nhạt nói “Bản hầu không biết Hoàng hậu nương nương có chỉ ý gì không, chỉ biết Du Thừa tướng chẳng những không thực hiện lời thề, ngược lại còn giết chết cốt nhục bé nhỏ của Tần gia ngay trước mặt chúng ta… Du Thừa tướng, nếu đã làm trái lời thề, thì đại trượng phu dám làm dám chịu, hà tất phải lôi kẻ khác vào nữa? Chuẩn bị vào nồi đi.”

Đưa mắt liếc qua phía sau lưng của hắn, ta liền hỏi “Lũ các ngươi ai muốn đi trước?”

Sắc mặt Du Cánh Minh trắng cắt không còn giọt màu nào, lớn tiếng thét lên “Tần Vãn, ngươi đừng hiếp người quá đáng.”

Ta thổi ly trà rồi nhấp một ngụm, chẳng buồn ngước mắt lên nói “Bắt đầu làm từ con trai trưởng của hẳn đi.”

Bên tai đã vang lên tiếng khóc nức nở, thế nhưng trong tiếng khóc lóc, chửi rủa kia bỗng vang lên một tiếng thét chấn động trời đất, nghe mà đứt lòng đứt ruột, sau đó, tất cả đột nhiên trở lại im lặng.

Ta từ từ đặt ly trà xuống, đưa mắt liếc qua đám người đó rồi từ từ hỏi tiếp “Người tiếp theo, đến lượt ai đây?”

Tiếng khóc lóc huyên náo đã hoàn toàn biến mất, đám người trước mặt đều im lặng như tờ, rất nhiều người lăn đùng bất tỉnh.

Ta bình thản lên tiếng “Oan có đầu, nợ có chủ. Du Thừa tướng chỉ lấy người nhà họ Du ra thề, tất cả các tùy tùng, nô bộc đều có cách xử lí khác, hoặc là lưu đày, hoặc là bán vào lầu xanh, điều này bản hầu sẽ không can thiệp. Không muốn ở lại nơi này tiễn nốt đám công tử, tiểu thư của các ngươi đoạn đường sau cùng, thì có thể quay về hậu viện.”

Không cần phải thúc ép, Du Cánh Minh đã nằm vật xuống mặt đất, y phục ướt đẫm, run run chỉ tay về phía ta rồi nói “Ngươi… ngươi còn ác độc hơn rắn rết… đồ phụ…”

Ta đâu thể để hắn nói trước đám đông rằng ta là thân nữ nhi, giơ tay hất trà thẳng vào mặt hắn, rồi cắt ngang lời “Nếu Du Thừa tướng muốn nếm trải mùi vị này, thì cũng nên cho hắn toại nguyện một lần.”

Thế là có ngươi liền múc một muôi nước sôi, đổ thẳng vào miệng hắn. Hắn lập tức kêu lên thảm thiết… Rồi năm vật trên mặt đất, thút thít bật khóc mà không nói được lời nào nữa.

Ta liền than “Du Thừa tướng, mới có chút hình phạt nhỏ nhoi này mà ngươi đã không chịu nổi? Ngày đó lúc ngươi dùng hình với ta, mỗi ngày có đều tám, đến mười loại hình cụ cơ mà, có loại nào không ác độc hơn hình phạt này chứ? Có hình phạt nào mà không khiến người ta muốn sống không được, muốn chết không xong? Ta đã chém đầu bọn Nhu Nhiên vô số, cho dù rơi vào tay bọn giặc Nhu Nhiên, chưa chắc đã bị đối xử tàn ác như ngươi đâu. Ngươi đừng có oán trách bản hầu, gieo nhân nào thì gặt quả đấy. Đám tướng sĩ chúng ta bộn ba sinh tử ngoài trận mạc, là vì muốn giữ cho biên cương bình an, thịnh vượng, quốc gia hòa bình, biết bao năm xương máu vất vả, li tán người thân, biết bao người nằm lại biên cương, biết bao lần nhìn các chiến hữu thân thiết nhất chết oan nơi đất khách quê người… Đến sau cùng không thể chết ngoài sa trường, da ngựa bọc thây, lại hàm oan chết nhục, bị kẻ tiểu nhân hãm hại, đó mới gọi là chết không thể nhắm mắt.”

Các tướng sỹ trong quân đội Tần gia theo ta nhiều năm lúc này đã chẳng thể nào nhẫn nhịn thêm nữa, chẳng chờ ta nói hết, ai nấy đều căm hận vô cùng, trợn trừng mắt nhìn đám thân nhân của Du Cánh Minh, đôi mắt ửng đỏ toát ra đầy sát khí đáng sợ.

Ta mỉm cười rồi bình thản nói tiếp “Người tiếp theo, đến lượt con dâu trưởng hay là cháu đích tôn đây?”

Lời nói vừa dứt, ta đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, chính là con dâu trưởng cùng cháu đích tôn của Du Cánh Minh cùng lúc bị ném vào trong nước sôi.

Trong đám người hầu vốn dĩ đã đừng chẳng vững của Du Cánh Minh, có người đã phát hiện lên tiếng thét đầy suy sụp, run rẩy bước ra ngoài, rồi chạy thục mạng ra hậu viện như thế vừa nhìn thấy quỷ.

Một hành động thôi đã khiến hầu hết mọi người đều phát điên. Những người ngất lịm dưới mặt đất giờ như thể có sức lực vùng vẫy đứng dậy, thét lớn rồi chạy về hậu viện. Nơi này giờ đã biến thành địa ngục. Còn ta đương nhiên là đáng sợ hơn cả Diêm Vương.

Đám người hầu bị trói hai tay lần lượt chạy trốn ra hậu viện, ngoại trừ mấy người đã hôn mê bất tỉnh, lúc này chỉ còn lại bảy, tám tùy tùng thân cận nhận nhiều ân huệ của Du gia, vẫn đứng đó do dự bất quyết.

Lại có một người chạy đi, nhưng là chập choạng đến trước mặt Du Cánh Minh rồi thét “Tướng gia, tướng gia, tiểu nhân thật có lỗi, thật có lỗi với ngài.”

Hắn quay người bỏ đi, dường như cũng muốn trốn ra hậu viện, thế nhưng lúc đứng cách chỗ ta tầm khoảng năm thước, liền thét lớn một tiếng, nhanh chóng giật tung dây trói trên tay, giơ thanh kiém vừa lấy trong ống tay áo ra đam về phía ta. Ta đưa tay phải lên, rút kiếm Thừa Ảnh ra khỏi vỏ xuất chiêu như điện.

Máu tươi tung tóe bắn ra tứ phía, thân hình cao lớn của người đó bay đi rồi rơi mạnh xuống mặt đất, nằm im bất động. Một kiếm cắt hầu, không hề để lại chút đường lui nào cả. Xung quanh lại im lặng một hồi, rồi gào thét đau đớn.

Ta thu kiếm lại, phủi nhẹ mấy chấm máu đỏ trên y phục phát tang rồi than dài “Nói cho cùng thương thế vẫn chưa hồi phục hẳn, không ngờ lại để máu bẩn của tên ti tiện này vấy lên y phục, để cho các huynh đệ cười chê rồi.”

Đám người hầu còn lại của Du Cánh Minh đã đi hết chẳng còn một ai. Chỉ còn tiếng khóc của thiếu nữ, kể từ khi người dâu trưởng của Du Cánh Minh bị ném vào trong chiếc đỉnh chứa đầy nước sôi cho tới bây giờ, người thiếu nữ ấy vẫn không ngừng khóc lóc, mắng nhiếc “Ngươi là kẻ xấu. Kẻ xấu. Kiếp này ta không báo được thù, kiếp sau ta sẽ lột da ngươi, ăn thịt ngươi…”

Ta nhìn về phía thiếu nữ tầm mười lăm, mười sáu đang khóc lóc như mưa kia rồi hỏi “Đây chính là cháu gái trưởng của Du Cánh Minh? Trông cũng rất là đáng yêu.”

Bên này đã có một hiệu úy bẩm báo lại “Đây là người do phu nhân sinh ra.”

Ta lại nhìn thiếu nữ ấy rồi nói “Ngươi muốn báo thù?”

Toàn thân thiếu nữ đó run rẩy, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng người, thét lớn về phía ta “Nếu ta có thể sống, nhất định sẽ biến ngày hôm nay của Du gia trở thành ngày mai của Tần gia.”

Ta vỗ tay rồi nói “Rất có ý chí. Đáng tiếc người của Tần gia hoặc là hy sinh vì nước, hoặc là bị tổ phụ của ngươi hãm hại mà chết đã chẳng còn lại mấy người nữa rồi. Ngươi muốn báo thù thì phải nhanh lên.”

Ta quay đầu sang dặn dò “Mau đưa ả vào quân doanh làm kĩ nữ. Nếu sau hai tháng ả vẫn còn sống, thì hãy cho ả được tự do, để ả nghĩ cách báo thù.”

Thiếu nữ này nghe vậy, đâm người xông về phía tướng sỹ gần nhất vừa khóc, vừa gào rồi nói “Ngươi là một tên cầm thú, một tên súc sinh, một tên vô sỉ…”

Ta lạnh lùng lên tiếng “Ngươi hãy hỏi ông nội ngươi thì biết ta xử lý ngươi như vậy là đã khoan dung lắm rồi. Những thân thích của những kẻ mưu đồ phản nghịch, không bị xử chết thì cũng bị bán vào lầu xanh, cả đời phải làm nô tì hoặc kĩ nữ, làm gì còn ngày ngóc đầu dậy chứ? Đến hai tháng mà ngươi cũng không vượt qua được, vậy mà còn dám nói đến chuyện báo thù? Đừng nói là kiếp này, cho dù là kiếp sau, kiếp sau nữa, ngươi cũng chẳng đủ tư cách để nói hai chữ đó.”

Thiếu nữ này khóc lớn, chỉ xong về phía chiếc đỉnh bốc khói nghi ngút rồi thét lớn “Phụ thân, mẫu thân… mẫu thân ơi…”

Ta liền thét “Mau lôi đi”

Dường như nghe thấy có đứa bé gái nhỏ cũng đang thảng thốt gọi “Mẫu thân…”

Trái tim ta quặn thắt, cả người lâng lâng cảm xúc đớn đau. Ai không phải là do cha sinh mẹ dưỡng chứ? Chỉ trách thiếu nữ này có một người tổ phụ lòng dạ độc ác như ta chứ?

May mắn là Tương Tư lúc này đang ở bên cạnh phụ thân của mình. Thuần Vu Vọng là một người dịu dàng, nhân hậu, hành động thận trọng, rất ít khi gây thù chuốc oán với người khác, lại thường xuyên ẩn dật chốn núi cao, tuyệt đối không bao giờ để cô bé phải nhìn thấy những chuyện xấu xa, ác độc như thế này.

Tiếng khóc lóc của thiếu nữ càng lúc càng xa, ta nắm chặt thanh Thừa Ảnh trong tay rồi nói “Tiếp tục. Bây giờ chắc đã đến lượt… con trai thứ của hắn.”

Tướng sỹ tuân mệnh, lại lôi đứa con trai thứ nhà họ Du còn đang nằm vật khóc trên đất lên. Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên. Gần như cùng lúc, phía sau lưng lại vang lên một tiếng kêu thất thanh, mềm mại mà non nớt, nghe vô cùng quen thuộc…

Tương Tư! Không phải ảo giác! Thế nhưng tại sao cô bé lại xuất hiện tại Đại Nhuế, xuất hiện tại Bắc Đô. Không thể nào tưởng tượng nổi! Tuyệt đối không thể nào. Nhất định là ta đã nghe nhầm! Tay chân ta lạnh toát, không dám quay đầu lại nhìn.

Thẩm Tiểu Phong căng thẳng đỡ lấy vai ta rồi hoang mang lên tiếng “Bọn họ… tại sao bọn họ lại tới đây?”

Bọn họ?

Gần như là đồng thời, phía sau lại truyền lại tiếng thét không còn giấu được nỗi đau đớn thất vọng của Thuần Vu Vọng “Tần Vãn, nàng đang làm gì thế?”

Ta hít một hơi thật sâu, nắm chắc thanh Thừa Ảnh rồi đứng dậy, quay người lại. Thực sự là bọn họ.

Thuần Vu Vọng mặc trên người bộ y phục bằng gấm màu tím, đeo thắt lưng ngọc, theo đúng trang phục thân vương cao quý và tuyệt đẹp của Nam Lương, các thị nữ, tùy tùng đi theo phía sau đều ăn mặc tươm tất, chỉnh tề, vô cùng oai phong.

Tương Tư mặc một bộ y phục màu trắng với lông vũ mềm mại, đang hôn mê bất tỉnh nằm trong vòng tay của Ôn Hương. Lẽ nào… cô bé nhìn thấy cảnh người sống bị luộc chính khi nãy, sợ quá nên ngất lịm đi?

Ta định thần lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng cắt của Thuần Vu Vọng rồi từ từ lên tiếng “Chẩn Vương Nam Lương? Thực đúng là khách quý hiếm gặp, tại sao lúc này ngài lại đến Bắc Đô thế?”

Thuần Vu Vọng dường như đang vô cùng tức giận, im lặng một hồi mới lạnh lùng bật cười nói “Tần tướng quân, nàng đừng nói với ta rằng, nàng hoàn toàn không biết việc ta tới Đại Nhuế đấy.”

Trong lời nói này chất chứa đầy niềm oán hận, trách móc.

Phía sau, Tần Triết lặng lẽ bước lại gần, đưa lời nhắc nhở “Tướng quân, lẽ nào ngài đã quên rồi sao? Sứ giả Nam Lương sang đây nghị hòa, người được phái đi chính là Chẩn Vương. Ngài ấy đến Bắc Đô cũng đã được bốn, năm ngày rồi.”

Ta chết lặng người đi. Mỗi ngày, mọi người đều đưa mật hàm liên quan đến triều chính vào trong phủ, thế nhưng mấy tháng nay ta mang trọng thương trong người, tinh thần suy sụp, ở trong phủ Định Vương không rời một bước, nên cũng chẳng thèm quan tâm đến mọi động tĩnh trong triều đình nữa. Ta láng máng nhớ đến chuyện nghị hòa, nhưng không biết rằng người tới đây chính là Thuần Vu Vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện