Ngoài An Đức Môn, tình hình vẫn đang vô cùng kịch liệt.
Từ trong thành ra ngoài thành, ngoại trừ một phần binh lực nghe được hiệu lệnh tiến tới Tây Hoa Môn tấn công vào hoàng cung, phần còn lại của quân đội Tần gia vẫn cứ bị cuốn vào trận hỗn chiến kịch liệt.
Giữ lại năm ngàn binh mã giữ hoàng cung, ta tập hợp số binh mã còn lại hộ tống Tư Đồ Vĩnh, các thái giám trong cung, thị vệ cùng với đám Đại thần túc trực trong Vãn Hoa các tiến vào thành lầu ở An Đức Môn.
Chiêng trống vang lên, nhạc tấu âm vang, đoàn người múa kiếm, tất cả đều đầy đủ cả, tất cả đều ăn mặc chỉnh tề, sang trọng, không khí trang nghiêm, hiện rõ được nét oai dũng, tôn quý riêng có ở hoàng gia, cả cung điện sang trọng lấp lánh. Gần như đồng thời, quân sỹ Tần gia đã tận tay cắm hết cờ xí lên lầu thành, quân dung chỉnh tề, áo giáp gọn gàng, kiếm giương oai hùng. Khí thế ngút trời, im lặng mà oai nghiêm.
Thế nào được gọi là thiên gia, có lẽ cũng chỉ đến mức này mà thôi. Huống hồ, người thiếu niên mặc long bào kia, đầu đội mũ rồng, thân hình đĩnh đạc, tuấn tú oai phong, cầm kiếm đứng dưới ánh mặt trời rạng rỡ, cứ như thể toàn thân đang tỏa ra vầng hào quang lấp lánh, trông lại càng phú quý, cao sang, khí chất phi phàm, mà cũng oai nghiêm không dễ phạm thượng.
Cho dù bên dưới vẫn đang chiến đấu hung hãn, thế nhưng lúc này đều đã từ từ chậm lại. Thậm chí có người nhìn việc mà hành xử, hoặc có lẽ những binh sỹ ở doanh trại Thần Cơ dưới quyền Tư Đồ Vĩnh trước kia đã bị họ Đoan Mộc ép buộc phải về dưới trướng của chúng, lúc này nhận ra Tư Đồ Vĩnh long bào uy nghiêm đứng trên thành, lập tức lặng lẽ dừng tay lại.
Hoàng Đế mặc long bào ra tận nơi này, bên cạnh còn có đội cung kĩ tấu nhạc đi theo, lúc này huyên náo vô cùng, ai cũng đoán được, hoàng thành đổi chủ, cục thế đã định. Chiêng reo trống đánh dừng lại, tiếng chém giết, thảm sát cũng dần dần tắt hẳn.
Lý Quảng Đức lên trước, phất ống tay áo, đứng từ trên cao nhìn xuống, giọng nói réo rắt vang vọng trời mây, truyền đi rất xa “Theo di chỉ của Hoàng Đế, chiếu viết Thái tử tiếp nhận Đế vị, Nam An Hầu Tư Đồ Lăng, Bình An Hầu Đoan Mộc Thanh Thành phù chính. Các thần tử cần phải tận tâm hiệp lực, trợ giúp Tân Đế, để Đại Nhuế ngày một thịnh vượng, không phụ kì vọng của trẫm.”
Lời này vừa phát ra, tiếng tranh đấu bên dưới ngưng lại, có kẻ kinh ngạc, có người bi thương, có người bàng hoàng, có người mừng thầm, tóm lại là mỗi người một tâm trạng.
Đại đa số mọi người, hạ binh khí, quay sang nhìn nhau, vừa tìm chủ tướng của mình, lại vừa mơ màng không biết nên làm thế nào cho phải.
Tư Đồ Lăng dẫn binh, mượn cớ là họ Đoan Mộc mưu hại Tiên Đế, giam lỏng Thái tử, hãm hại trung thần, ý đồ bất chính. Còn họ Đoan Mộc thì chưa cho phát tang, chỉ nói Hoàng Đế bệnh nặng, tất cả đều hành sự theo ý chỉ, chỉ trích Tư Đồ Lăng mưu đồ soán vị.
Không ai không biết Lý Quảng Đức chính là tâm phúc lâu năm của Tư Đồ Lăng, nếu hắn đã tuyên chỉ xưng là thi hành theo di chỉ của Hoàng Đế, vậy thì cũng chứng minh rằng Hoàng Đế Đại Nhuế đã băng hà, họ Đoan Mộc hành sự theo chỉ là điều dối trá, đại nghịch bất đạo, đương nhiên cũng chứng minh được rằng Tư Đồ Lăng dẫn quân vào thành là hoàn toàn chính đáng.
Đứng trên chỗ cao, Tư Đồ Vĩnh chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn xuống bên dưới, từ từ lên tiếng “Đoan Mộc Thanh Thành muốn độc chiếm đại quyền, giấu giếm chuyện tiên hoàng băng hà, giam lỏng trẫm trong chốn thâm cung, khiến trẫm trở thành kẻ bất hiếu, khiến thiên hạ sinh linh đồ thán, tội không thể tha, trảm lập quyết. Các thần tử, tướng sỹ, đa phần là không biết sự tình, trẫm không truy cứu chuyện cũ, mong rằng sau này có thể tận trung báo quốc, đừng để bọn gian thần huyễn hoặc thêm nữa.”
Ta đã thay bộ y phục võ tướng màu tím chỉ vàng oai nghiêm, ra hiệu cho đám Đại thần, tướng sỹ đứng phía sau, tất cả đều nhất tề hành lễ hô vang “Hoàng thượng thánh minh.”
Phía dưới thành vang lên tiếng động, đa phần đều là các tướng sỹ thuộc doanh trại Thần Cơ trước kia của Tư Đồ Vĩnh, vừa thấy Tư Đồ Vĩnh xưng Đế, thế là lần lượt quỳ xuống, tiếp tục theo hầu chủ cũ.
Tư Đồ Vĩnh tiếp tục nói thêm “Tướng quân Chiếu Vũ Tần Vãn trung thành vì nước, giúp trẫm diệt trừ phản loạn, công trạng to lớn, phong thành Chiếu Hầu nhất đẳng, ban danh Đại tướng quân. Các tướng khác là Tần Triết, Tần Triệt, Tần Cẩn, Ôn Lương Thiệu… đều có công dẫn binh cứu giá, tất cả đều được phong là tướng quân Nhị phẩm, các tướng sỹ còn lại luận công ban thưởng sau. Tất cả binh sỹ đều sẽ có thưởng hết.”
Ta miễn cưỡng bảo người đỡ xuống kiệu, cùng bọn người Tần Triết quỳ bái dưới đất, lớn tiếng hô vang “Thần Tần Vãn, thay mặt toàn quân lĩnh chỉ tạ ân. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Dưới thành lại vang lên tiếng động lớn, chính là quân đội Tần gia do Ôn Lương Thiệu cầm đầu dưới thành quỳ xuống tạ ân thánh thượng.
Tư Đồ Vĩnh cúi đầu nhìn ta, ân cần lên tiếng “Tần tướng quân bị gian thần hãm hại, thân mang trọng thương, mau mau đứng dậy, không cần đa lễ.”
Ta cố nhẫn nhịn đau đớn, dõng dạc đáp lại từng chữ một “Thiên ân lớn hơn trời biểu, Tần Vãn nào dám vô lễ?”
Tư Đồ Vĩnh nhìn ta rồi khẽ lên tiếng “Tất cả đều bình thân đi.”
Lúc này ta mới cùng mọi người đứng dậy, rồi để cho đám hộ vệ đỡ ngồi vào kiệu. Lúc này ta đã đau đớn đến mức hoa mày chóng mặt, mãi một lúc sau vẫn chẳng thể nào nhìn thấy gì, nghe thấy gì nữa. Ta cũng chẳng biết Tư Đồ Vĩnh nói thêm gì sau đó, không khí xung quanh đột nhiên trở nên căng thẳng.
Vội vã mở mắt ra, ta nghe thấy Tần Triết đứng phía sau lo lắng thì thầm nói với ta “Nam An Hầu đang tới đây rồi.”
Ta trước tiên thấy bàn tay nắm chặt ẩn trong ống tay của Tư Đồ Vĩnh vì quá căng thẳng, lúc sau ngước đầu lên nhìn, thấy Tư Đồ Lăng đang từ từ bước tới. Ngài mặc bộ chiến bào đen huyền, sau lưng quân lính cờ xí, ngồi trên con ngựa Ô Vân Đạp Tuyết, đang chậm rãi phi lại.
Chiến sự lúc này đang tạm ngừng, những nơi ngài đi qua, cho dù là thuộc hạ của ngài, của Tần gia, của nhà Đoan Mộc, hay là của Tân Đế, ai nấy đều im lặng nhường đường, để ngài thẳng tiến về phía trước, đi xuyên qua chiến trường đầy thi thể và máu người, tiến đến phía dưới lầu thành.
Ngài ngồi trên ngựa, bước đi vững chãi, thần sắc bình tĩnh, lạnh lùng, như thể ngài đang thư thái thưởng ngoạn phong cảnh hai bên đường, giữa ánh mặt trời tuyệt đẹp.
Bộ huyền giáp đáng lẽ phải khiến ngài chìm trong biển người bao la, vậy mà lúc này thong dong dưới ánh mặt trời trông nổi bật lạ thường, lại còn thu hút sự chú ý của mọi người. Vào lúc này, ngài hoàn toàn không hề yếu thế trước một Tư Đồ Vĩnh đang khoác long bào đứng trên lầu thành kia chút nào.
Ngài đi đến dưới thành, đứng trước đám đông, ngẩng đầu nhìn lên, trước tiên là nhìn ta, rồi mới lặng lẽ nhìn sang Tư Đồ Vĩnh.
Hơi thở của Tư Đồ Vĩnh dần trở nên nặng nề, chăm chú nhìn về phía ngài, sau đó nhếch miệng, từ từ lên tiếng “Trẫm được Nam An Hầu phò chính, nhất định an bang định quốc, như hổ thêm cánh. Nay gia phong Nam An Hầu Tư Đồ Lăng trở thành Định Vương, ban thêm chức Thái phó, châu báu ngọc ngà. Mong rằng huynh trưởng Định Vương có thể niệm tình thiên hạ chúng sinh mà trợ giúp trẫm cai trị Đại Nhuế ngày một hưng thịnh, giúp cho con dân chúng ta an cư lạc nghiệp.”
Trọng ân ban xuống, vừa lấy tình huynh trưởng lại thêm đại nghĩa chúng sinh, chỉ mấy câu nói thôi Tư Đồ Vĩnh đã âm thầm tỏ ra sự khiêm nhường và ý nương nhờ Tư Đồ Lăng, nhưng vẫn không hề đánh mất phẩm giá của bậc quân vương.
Thế nhưng, Tư Đồ Lăng chỉ im lặng ngồi mãi trên ngựa, chẳng hề tiếp chỉ, cũng không hề trả lời.
Ta cảm thấy gần như chẳng thể nào thở nổi. Nếu ta còn ở trong ngục, quân đội Tần gia vẫn còn nằm dưới tầm kiểm soát của ngài, rất nhiều binh mã của họ Đoan Mộc đã bị quân Nam Lương cầm chân, khó lòng mà chống lại đội quân hùng mạnh của hai nhà hợp lại, nên chắc chắn sẽ thảm hại ở Bắc Đô. Tư Đồ Vĩnh bị giam lỏng trong thâm cung, không người cứu giúp, Tư Đồ Lăng có thể dùng vô số phương pháp để khiến ngài chết không chỗ chôn thây. Với danh vọng và địa vị của mình, người mặc long bào vàng chói đứng trên cao ngạo nghễ trước đám đông lúc này vốn dĩ phải là ngài, Tư Đồ Lăng mới đúng.
Cho dù là lúc này, nếu ngài quyết chí đánh cược một lần, ta cũng không hiểu được liệu mình có đủ dũng khí hạ lệnh cho quân đội Tần gia đối nghịch với ngài hay không. Còn quân đội Tần gia trước tiêng phụng mệnh tuân theo lệnh ngài, nếu lúc này khởi động chiến tranh không biết sẽ ảnh hưởng thế nào đến sỹ khí của mọi người.
Tất cả ngây mắt nhìn nhau, Tư Đồ Vĩnh tuyên bố đăng cơ ngôi vị Hoàng Đế Đại Nhuế từ thân phận Thái tử Điện hạ, được mọi người bái kiến, tuy rằng chưa chính thức tiến hành đăng cơ, thế nhưng cũng được coi là danh chính ngôn thuận. Thế nhưng lúc này ngoại trừ cung thành, đại bộ phận Bắc Đô vẫn còn nằm dưới sự khống chế của Tư Đồ Lăng. Họ Đoan Mộc đã mất đi ưu thế phụng mệnh thiên tử ra lệnh cho các chư hầu, lòng quân dao động, chẳng đủ tạo thành mối nguy hiểm. Nếu ngài quyết ý tiếp tục tranh vị, tuy rằng sẽ tạo nhiều lời dị nghị, thế nhưng có thể nắm được ít nhất bảy phần thắng.
Tư Đồ Lăng lại liếc sang nhìn ta. Bốn mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy cảm giác sâu thẳm, chẳng thể đoán biết được tâm trạng ngài lúc này, có điều ta không hề nhận ra bất cứ cảm giác oán thán, căm hận.
Trong lòng ta đặc biệt căng thẳng, tựa vào chiếc địu khẽ nghiêng người, định đứng dậy ra hiệu cho ngài, chỉ là động tới vết thương trên đùi, đau đớn vô cùng, ta bất giác rên lên vài tiếng.
Khẽ cau mày, Tư Đồ Lăng đột nhiên lên tiếng “Ta có việc muốn luận bàn.”
Ta nghe vậy không khỏi lặng người. Ngài không hề xưng thần, cũng chẳng hề dùng kính ngữ, hơn nữa lại đúng hai từ ‘luận bàn’ chứ không phải là ‘khởi tấu’ như các thần tử khác tâu cùng Hoàng Đế.
Tư Đồ Vĩnh khẽ nhướng đôi mày đáp “Mời Định Vương nói.”
Tư Đồ Lăng khẽ khom người, cúi đầu nói “Ngày đó được Đại Hành Hoàng Đế ban hôn, vốn định là thành thân cùng tiểu thư Tần gia vào ngày mười tám tháng tư. Ai ngờ, Tần gia bị gian thần ám hại, cả nhà bị nhập ngục, chỉ còn mỗi Tần Đại tiểu thư ở bên ngoài, trốn đến chỗ ta. Lăng ta lo lắng tiểu thư khổ sở, đơn côi, không nơi nương tựa, bị người khác ức hiếp, nên đã thuận theo ý chỉ, thành lễ cùng nàng trong quân theo đúng ngày giờ. Ngày nay, Tần gia đã được giải oan, tiểu thư Tần gia cũng chính là thê tử chính thức của ta, phải chăng cũng nên được gia phong luôn thể?”
Tư Đồ Vĩnh lặng người, quay đầu sang nhìn ta, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy. Ngài đương nhiên hiểu rõ trên thế giới này hoàn toàn không có tiểu thư Tần gia bỏ trốn nào hết, lại càng không thể có chuyện đã thành lễ ngay trong quân rồi. Một khi đã nói trước mặt đám đông, vậy thì cũng chẳng cần bất cứ nghi thức nào khác, ta đã trở thành thê tử chính thức của ngài, không còn khả năng vãn hồi nào khác.
Thế nhưng ta cần gì phải vãn hồi lại chuyện này làm gì chứ? Vào lúc ta vứt hết liêm sỉ, tôn nghiêm dâng hiến bản thân cho ngài, tất cả giấc mộng tươi đẹp trước đây đều trở thành một trò cười giễu cợt. Là ta đã tự nguyện hạ mình dưới đế giày của ngài, cầu xin được quay lại như xưa, lẽ nào ta còn mặt mũi đi tranh chấp, phản đối, hối hận? Ngài vốn dĩ chính là phu quân của ta, vậy mà ta đã khiến ngài phải thất vọng và đau lòng hết lần này đến lần khác. Lần này, ta lại làm hỏng chuyện tốt của ngài. Đây có lẽ chính là cái giá mà ta phải trả vì sự điên cuồng, ngông nghênh trước kia cùng sự phản bội tình cảm của bản thân. Đi đi lại lại, sau cùng vẫn cứ phải quay về điểm ban đầu.
Ta mỉm cười nói cùng Tư Đồ Vĩnh “Định Vương vốn là bậc anh hùng cái thế, tài đức song toàn, vi thần vô cùng khâm phục. Tiểu muội có thể được nâng khăn sửa túi cùng ngài cũng chính là may mắn cho Tần gia, vinh hạnh của tiểu muội. Vi thần hôm khác sẽ đưa của hồi môn sang, dạy dỗ tiểu muội thay đổi cá tính ngông cuồng trước kia, hầu hạ Định Vương tử tế, từ nay trở đi, trợ giúp phu quân, nuôi dạy con cái, cả đời… an phận.”
Trên thành, dưới thành, hai ánh mắt chiếu tới như điện quang, như thể muốn nhìn xuyên qua cả cơ thể ta vậy. Ta ngồi lặng trên chiếc địu, giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy tĩnh lặng lạ thường. So với việc Tần gia bị diệt, các thuộc hạ bị phân tán, giết chóc, kết quả này bi thương nhưng khá là mỹ mãn.
Mãi lâu sau, Tư Đồ Vĩnh mới nghẹn ngào lên tiếng “Nếu đã như vậy… chuẩn tấu. Sắc phong phu nhân Tần thị thành Định Vương phi, ban cho kim ấn, ngoài ra còn ban thêm ba ngàn lạng vàng để làm của hồi môn.”
Khóe miệng Tư Đồ Lăng thoáng nhếch lên để lộ nụ cười cay đắng, sau đó nhảy xuống khỏi ngựa, tháo kiếm đặt sang một bên, quỳ xuống mặt đất, sầm giọng lên tiếng “Thần Tư Đồ Lăng, lĩnh chỉ tạ ân.”
Đợi khi ngài quỳ xuống, tất cả các thân binh đi sau ngài cùng với những tướng sỹ chỉ nghe theo lệnh ngài cũng đột ngột quỳ xuống.
Tiếp đó, tất cả những binh mã trước đó chỉ chịu nghe theo lệnh của họ Đoan Mộc giờ cũng chẳng chống cự được thêm nữa, lần lượt quỳ rạp hết cả.
Một lúc sau, khoảng đất bên dưới thành phủ một màu đen tuyền của áo giáp, tất cả đều là các binh sỹ quỳ xuống phục mệnh trước Tân Đế của Đại Nhuế. Trong đó bao gồm tướng sỹ của họ Đoan Mộc, lúc này dưới thành chẳng còn bất cứ một kẻ nào dám đứng nữa cả.
Ánh mặt trời nóng rực, chiếu vào mắt, khiến cho người ta muốn ứa lệ. Đoan Mộc Thanh Thành vẫn chưa bị bắt giữ, thế nhưng khi người đàn ông mặc chiến bào đen tuyền cao ngạo lạnh lùng kia chịu quỳ gối xưng thần, tất cả mọi thứ đều đã định thành cục thế.
Tư Đồ Vĩnh cũng chẳng hề bình tĩnh được, mãi một lúc sau mới nhẹ nhàng đáp “Định Vương bình thân. Các tướng sỹ bình thân.”
Còn Tư Đồ Lăng lại gần như không hề nghe thấy, tấm lưng thẳng tắp mọi khi vẫn cứ khom xuống, cúi rạp dưới mặt đất lạnh giá, mái tóc đen tuyền chạm cả vào bùn đất. Mãi cho tới khi các tùy tùng tới đỡ, ngài mới đứng dậy, đưa mắt nhìn lên lầu thành. Ngài nhìn về phía ta sắc mặt trắng nhợt, còn ánh mắt lại đen tuyền. Thấy ta cũng đang nhìn mình, không ngờ ngài lại nhếch miệng lên nở nụ cười dịu nhẹ. Nụ cười đó mang cả chút chế giễu.
Tuy rằng không nói một lời nào, nhưng ta lại nghe rất rõ ngài đang nói chuyện cùng mình. Ngài nói “Tần Vãn, lần này nàng đã mãn nguyện hay chưa?”
Ta chỉ cảm thấy khuôn mặt mình lúc này chắc cũng trắng nhợt, nhìn vào đôi mắt của ngài mà như thể mất tất cẩ hồn phách.
Xuống khỏi lầu thành, quay về hoàng cung, tất cả mọi chuyện đều vô cùng hỗn loạn.
Nghi lễ hạ táng Tiên Đế, nghi lễ đăng cơ của Tân Đế, tất cả đều là đại sự mà mọi người chuẩn bị tiến hành. Đại đa số các thuộc hạ đi theo họ Đoan Mộc đều quy thuận triều đình, Tư Đồ Lăng cũng chẳng bận tâm, để mặc cho đám người Ôn Lương Thiệu trợ giúp đám thuộc hạ do Tư Đồ Vĩnh phái tới để thu xếp mọi chuyện. Thống lĩnh ngự lâm quân lúc này đã chẳng còn lựa chọn nào khác, tự nguyện tháo bỏ áo giáp giao lại binh khí, quỳ gối thỉnh tội cùng Tân Đế. Tư Đồ Vĩnh tính tình ôn hòa, độ lượng, vẫn ra lệnh bọn họ bảo vệ hoàng thành cẩn thận, phòng trừ loạn đảng làm bừa.
Họ Đoan Mộc bị đại đa số thuộc hạ phản bội, giờ hoàn toàn thất thế. Đoan Mộc Thanh Thành chẳng thèm bận tâm đến người thân thích, tự mình mang theo thân tín chạy trốn khỏi Bắc Đô.
Đoán chắc đám thuộc hạ của Tư Đồ Lăng cũng chẳng phải những kẻ hiền lành, đương nhiên sẽ truy đuổi đến cùng. Ta hỏi rõ thì biết được đám quan văn như Du Cánh Minh đều rụt đầu trốn trong nhà, không hề trốn chạy. Ta chẳng thèm bận tâm bọn Đoan Mộc Thanh Thành, truyền lệnh cho tướng lĩnh dưới trướng dẫn theo binh mã đi bao vây quanh phủ Bình An Hầu và Du Thừa tướng, không để bất cứ ai chạy thoát dù chỉ là một con chó, con mèo, đợi triều đình ổn định hơn chút sẽ từ từ xử lí.
Món nợ còn thiếu, kiểu gì cũng phải tính đủ. Cho dù là món nợ máu hay là món nợ tình. Có nội thị đưa canh sâm cùng chút điểm tâm tới, nói rằng do Tân Đế dặn dò, muốn Chiếu Hầu giữ gìn sức khỏe, ăn uống một chút, tĩnh dưỡng lại tinh thần rồi hãy xử lý chính vụ.
Ngài biết rằng ta bị thương, tuy rằng không biết rõ thương thế của ta nặng đến mức nào, thế nhưng nhìn sắc mặt ta rất kém, nhất định đoán ra, ta đói bụng mà mệt mỏi vô cùng nên mới dặn dò kĩ càng như vậy. Nhưng ngài lại không biết rằng, thứ mà ta cần nhất bây giờ chính là đại phu.
Mệt mỏi suốt mấy canh giờ liền, đầu óc, trí não căng như dây đàn, lúc nào cũng căng thẳng đến bên bờ vực giữa sự sống và cái chết, nên cũng có thể quên đi vài phần đau đớn. Lúc này mọi chuyện đã bình ổn, ta chẳng thể nào chịu đựng nổi đau đớn thêm nữa, làm sao mà nuốt trôi thức ăn?
Thấy mấy nội thị đứng một bên do dự, ta đang định bảo hắn đi tìm thái y, bên ngoài liền truyền báo “Định Vương Điện hạ giá đáo.”
Lời còn chưa dứt, thân hình thoáng hiện, Tư Đồ Lăng oai nghiêm bước thẳng vào phòng. Các tướng sỹ, thân binh cùng nội thị mang thức ăn tới lúc nãy ở trong phòng vội vã quỳ xuống hành lễ trước ngài.
Ngài cũng chẳng thèm bận tâm, nhìn quanh căn phòng bằng đôi mắt đen láy, sắc bén, rồi nhìn chăm chăm vào khuôn mặt ta, cau chặt đôi mày hỏi “Nàng sao rồi, đau đớn lắm sao?”
Ta vốn dĩ cảm thấy áy náy với ngài, nghe vậy liền cúi đầu, miễn cưỡng mỉm cười đáp “Cũng không có gì, hơi đau một chút, đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Ngài bước tới trước mặt ta, nhìn vào đôi chân ta, đôi mày càng lúc càng nhíu chặt lại, rồi quay sang đưa lời dặn dò “Các ngươi đều lui xuống cả đi.”
Ai cũng biết ngài quyền cao chức trọng, ngày nay đã là thân vương mới được tấn phong, trong tay nắm giữ trọng binh, ngay cả Tân Đế còn phải hành sự theo sắc mặt của ngài, thế nên nào có người nào dám từ chối? Ngay chính tướng sỹ của ta còn nhìn chúng ta bằng ánh mắt ám muội, rồi lặng lẽ lui xuống.
Ta cúi đầu nhìn chân mình, mới nhận ra đôi ủng đang đi lúc này đã ướt đẫm đầy máu tươi, y phục màu tím cũng đang loang lổ cả khoảng lớn, chỉ có điều nó mang màu đậm nên nếu không lưu tâm sẽ chẳng nhìn ra. Tư Đồ Lăng lật y phục của ta lên, nhìn một hồi rồi gọi một tiếng “Định Vương phi.”
Mãi lâu sau ta mới định thần, thì ra ngài đang gọi ta. Ba chữ đó vang lên khiến cho sống lưng ta gai gai, không thoải mái, thế nhưng cũng chẳng còn mặt mũi nào phản kháng, miễn cưỡng mỉm cười rồi đáp “Định Vương gia có gì dặn dò?”
Ngài nhìn ta chăm chú, đột nhiên đưa bàn tay hơi lạnh vuốt ve lên khóm má nóng bừng của ta bình thản nói “Nếu ta thực sự có gì dặn dò, nàng có thể nghe theo? Nếu ta bảo nàng lúc này nên quay về phủ điều trị, dưỡng thương, đừng có dày vò bản thân để rồi trở thành người què, vậy nàng có chịu nghe theo?”
Lời nói vừa dứt, ngài đã thận trọng bế bổng ta từ bên bàn nghị sự lên rồi đi về chiếc giường trúc phía sau.
Ngài lại nói thêm “Ta đã cảm thấy hối hận vì không để nàng chết trong đại lao rồi.”
“Thật sao?”
“Thế nhưng nếu nàng chết đi, có lẽ ta lại càng hối hận hơn.”
Ngài than dài một tiếng, nhẹ nhàng đặt ta lên giường, cởi y phục bên dưới, xem kĩ phần chân cho ta.
Lao lực, đau đớn bao lâu, vết thương vẫn cứ tiếp tục chảy máu, ướt đẫm cả phần vải mà ngài băng bó cho ta vào đêm hôm trước, ngay cả thanh gỗ cố định lại xương chân cũng đã lệch sang một bên.
Ta thấy gương mặt ngài lạnh như băng, liền mỉm cười nói “Nếu ta chết, quân đội Tần gia tự nhiên sẽ hướng lòng về ngài. Ngài muốn làm gì đều có thể thoải mái mà làm, không cần phải kiêng nể điều gì nữa.”
Ngài khẽ hưm một tiếng “Nếu nàng chết vào lúc này, đối với ta vô cùng bất lợi.”
Ta mỉm cười hỏi “Tại sao lại bất lợi? Tân Đế vẫn chưa chính thức đăng vị, căn cơ lại không vững chắc, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện bất ngờ, dẫn đến mất mạng. Luận về địa vị, danh vọng, thực lực, thì thiên hạ này… còn có thể thuộc về ai nữa chứ?”
Ngài thuần thục cởi y phục phía trên của ta xuống, vừa kiểm tra thương thế lại vừa trả lời “Nàng cũng biết được thiên hạ này chưa vững chắc, dư đảng của họ Đoan Mộc còn biết bao tên đang lặng lẽ chờ thời, nếu các người chết đi, thiên hạ này sẽ thuộc về ai còn chưa dám chắc, thế nhưng ta chắc chắn sẽ mang tội danh hãm hại trọng thần, mưu đoạt hoàng vị.”
Ngài lùi lại vài bước, ném tấm vải ngấm đầy máu tươi sang một bên “Ta không muốn mang tiếng xấu thiên cổ. Huống hồ, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng. Có lẽ ta nên cảm thấy may mắn, ta vẫn còn có thể giữ lại được tính mạng của bản thân.”
Ai là bọ ngựa? Ai là ve sầu? Còn ai lại là chim sẻ?
Ta vẫn còn chưa kịp nghĩ thông, ngài đã kéo chiếc áo khoác bên ngoài của ta xuống, để vết thương lộ ra ngoài, đứng dậy nói vọng ra ngoài “Vệ Huyền đạo trưởng, xin mời vào.”
Vệ Huyền tuân mệnh đi vào, đặt thùng đựng thuốc sang một bên rồi hành lễ cùng ta “Bần đạo bái kiến Định Vương phi.”
Ta khá là kinh ngạc. Trước kia cho dù ta thường tới phủ Nam An Hầu, những thuộc hạ thân tín biết rõ sự tình bên cạnh ngài, chỉ cần nhìn thấy ta trong trang phục nam nhân, ai nấy đều cung cung kính kính gọi một tiếng ‘Tần tướng quân’, tuyệt đối không dám xưng hô ta là tiểu thư Tần gia. Ngày nay vẫn còn ở trong hoàng cung, tai mắt quá nhiều, vậy mà vị đạo trưởng này lại xưng hô với ta như vậy…
Trong lòng thầm nghĩ, cũng đoán biết được Tư Đồ Lăng sợ ta chỉ đồng ý hôn sự trước mặt đám đông là qua loa cho xong chuyện, nên cố ý bảo đạo trưởng Vệ Huyền xưng hô như vậy. Thứ nhất là để dò thám, thứ hai cũng vì muốn ép ta phải nhận biết rõ sự thực, tiếp nhận thân phận đột nhiên rơi xuống này. Ta biết rõ ngài đã có lòng nghi kị, đành lên tiếng “Đạo trưởng không cần phải đa lễ.”
Đạo trưởng Vệ Huyền tạ ơn rồi mới đứng lên trị thương cho ta. Tư Đồ Lăng lặng lẽ ngồi bên cạnh ta, nắm chặt lấy bàn tay, im lặng nhìn đạo trưởng xem xét các vết thương.