Năm đó, chúng ta vẫn còn nhỏ tuổi, ngay cả Tư Đồ Lăng cũng mới chỉ là một thiếu niên tầm mười lăm, mười sáu, tính tình vẫn còn ngang bướng. Thi thoảng cũng đi vào rừng sâu chơi, không những lạc đường, mà chúng ta còn gặp phải lang sói. Tư Đồ Lăng lớn tuổi nhất, liều mạng ra sức bảo vệ cho hai chúng ta chạy trước, sau cùng xông ra khỏi đàn sói dữ với thân thể đầy thương tích.

Lúc rửa vết thương cho Tư Đồ Lăng, Tư Đồ Vĩnh lúc ấy mới mười tuổi đã bật khóc vì thấy vết thương quá sâu, còn Tư Đồ Lăng thì ôm chặt hai chúng ta vào lòng, rồi nói “Vãn Vãn, Vĩnh đệ, ta là sư huynh của hai người, bảo vệ hai người là chuyện đương nhiên.”

Sau đó, bởi vì vết thương bị nhiễm trùng, Tư Đồ Lăng sốt cao bất tỉnh, ta và Tư Đồ Vĩnh luân phiên chăm sóc, luân phiên đi hái quả dại về để qua cơn đói. Tư Đồ Vĩnh lúc ra ngoài nhặt củi nhìn thấy bên vực có thứ cỏ trị thương, liền trèo lên để hái. Do quá mệt nên ngài ngã xuống mấy lần, mặt mày tím xanh, khập khà khập khiễng cầm cỏ thuốc quay về, nấu thành canh cũng chẳng nỡ uống lấy một hụm.

Bởi vì cả ba chúng ta đều bị thương không nhẹ, sau khi được các sư phụ tìm về, cũng phải tịnh dưỡng rất nhiều ngày mới hồi phục lại được như cũ. Đó là lần duy nhất chúng ta gây họa và bị các sư phụ trừng phạt.

Sư bá Vô Trần đại sư từng chắp tay sau lưng, cười nói cùng sư phụ ta Vô Lượng sư thái “Thật không ngờ, ba đứa trẻ này xuất thân phú quý, lại có thể cùng chung hoạn nạn, không chịu từ bỏ lẫn nhau, cũng có thể coi như hoạn nạn gặp chân tình. Ta thấy mấy đứa đều thông minh, sau này nhất định sẽ giúp đỡ nhau trong triều đình Đại Nhuế, nhất định tạo nên tiền đồ xán lạn.”

Giúp đỡ lẫn nhau, tiền đồ xán lạn…

Nghĩ đến đây, ta không khỏi than dài một tiếng.

Vô Trần đại sư nói cho cùng cũng là người xuất gia, đã xem nhẹ những việc thân bất do kỉ, bắt buộc phải làm khi bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền lực ở chốn triều đình, hậu cung. Lúc này, hồi tưởng lại tình nghĩa thuần túy mà giản đơn khi đó, thực sự chẳng khác nào một giấc mộng xa vời.

Tư Đồ Lăng đang kéo ta đi vào một căn phòng, đột nhiên ta nghe thấy một thanh âm vang vọng giữa cơn gió.

Ta kinh ngạc cúi đầu xuống, thì ra Tương Tư đã vỗ mạnh lên bàn tay Tư Đồ Lăng đang nắm lấy tay ta.

Cô bé một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi mình, khuôn mặt phẫn nộ, thét lớn với Tư Đồ Lăng “Mẫu thân là của ta và phụ vương. Thúc không được phép nắm tay mẫu thân ta.”

Tư Đồ Lăng buông tay ra, nheo mắt nhìn về phía Tương Tư, tuy rằng không nói tiếng nào, thế nhưng khí thế lạnh lùng mà oai nghiêm mang theo trên người sau bao cuộc chinh chiến đẫm máu ngoài sa trường không ngừng rạo rực toát lên.

Tương Tư bản tính ngang ngạnh, cũng không tránh khỏi kinh hãi, bất giác lui lại phía sau một bước, trốn ra sau người ta, chu cao chiếc miệng đầy uất ức nhìn về phía ta và Tư Đồ Vĩnh cầu cứu “Mẫu thân, Vĩnh thúc thúc…”

Tư Đồ Vĩnh vỗ nhẹ lên đầu cô bé “Đừng sợ, thúc ấy lúc nào cũng tỏ bộ dạng quyết phân sống chết, thực ra đối xử với mẫu thân con tốt lắm, sẽ không ăn hiếp con đâu.”

Tư Đồ Lăng liền hỏi ta “Con gái của Thuần Vu Vọng?”

Ta thản nhiên đáp “Không cần biết cô bé là con gái của ai, bây giờ ta rất yêu thương cô bé, đã nhận cô bé là con gái, vậy nên từ nay, cô bé chính là con gái của ta.”

Tư Đồ Lăng không hề bộc lộ cảm xúc gì, điềm nhiên bước vào trong, cũng chẳng hề cầm tay ta thêm lần nào nữa.

Tư Đồ Lăng, Tư Đồ Vĩnh, mỗi người một mối tâm sự, Tương Tư dường như không quen với người có thứ khí chất cương liệt, đáng sợ như Tư Đồ Lăng ngồi ăn cùng bàn, nên tỏ ra sợ hãi, ngồi nép bên cạnh ta không dám cười nói hồn nhiên như mọi ngày. Bữa ăn hôm nay tuy rằng phong phú thế nhưng ăn vào miệng lại cảm thấy cực kì vô vị.

Tối hôm đó, ai ngủ phòng nấy, cả đêm im lìm.

Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, ta đã không biết Tư Đồ Vĩnh đã dẫn theo thuộc hạ của mình rời khỏi nơi này từ lúc nào, thậm chí ngài còn chẳng nói lấy một lời từ biệt.

Tương Tư ngó dọc ngó ngang, thấy những người mới quen thân chẳng còn ai nữa, liền tỏ ra thất vọng vô cùng “Vĩnh thúc thúc đi đâu mất rồi?”

Ta tuy rằng có phần chán nản, nhưng cũng đã dự liệu từ trước, liền nhẹ đáp “Thúc ấy có việc gấp, phải lên đường trước rồi. Tương Tư, nếu con nhớ thúc ấy, đợi chốc nữa quay về, ổn định xong mọi thứ, mẫu thân sẽ đưa con đi tìm thúc thúc chơi nhé.”

Tư Đồ Lăng khom người bế Tương Tư đến bên bàn, ngồi cạnh bên ta rồi mới nói “Đích thực là có chuyện gấp. Ngài ấy đã để lỡ quá nhiều thời gian trên đường đi rồi.”

Ta quay sang nhìn Tư Đồ Lăng liền thấy môi ngài nhếch lên, từ từ nói tiếp “Bảy, tám ngày trước công chúa Thường Hy đã quay về Bắc Đô. Thái tử phi tính tình tốt bụng, dù ngài hành động hoang đường đến đâu cũng chẳng so đo nhiều. Thế nhưng ngài ấy cho rằng Hoàng hậu Đoan Mộc là người tầm thường sao?”

“Hoàng hậu Đoan Mộc?”

Tính ra Tư Đồ Vĩnh đã ở Nam Lương hơn một tháng rồi. Tần gia và Hoàng hậu Đoan Mộc tuy rằng không quan hệ sâu sắc nhưng cũng chẳng hề có hiềm khích. Hoàng hậu Đoan Mộc cho phép ngài tới Nam Lương, tuy rằng là vì giải cứu công chúa Thường Hy, thế nhưng cũng tiện thể cứu mạng ta về, điều này chưa chắc đã không phải một việc tốt cho Tư Đồ Vĩnh.

Tần gia mấy đời làm tướng, hiện nay đang nắm trọng binh trong tay, muốn Tư Đồ Vĩnh đăng cơ thuận lợi, có được sự ủng hộ của Tần gia sẽ càng như hổ thêm cánh. Phụ thân đã từng thông qua cô cô của ta Tần Đức Phi mật tấu chuyện ta là thân nữ nhi, cũng nói rõ chuyện hôn sự giữa ta và Tư Đồ Lăng cho Hoàng thượng. Hoàng hậu Đoan Mộc rất được Hoàng thượng sủng ái, không thể nào không biết chuyện. Cho dù ta với Tư Đồ Vĩnh đi lại mật thiết đến mấy, cũng không đến mức khiến Hoàng hậu Đoan Mộc sinh lòng nghi kị.

Tư Đồ Lăng khẽ cau đôi mày đen rậm của mình lại rồi đưa lời than thở “Vãn Vãn, nàng có biết tại sao ta không sang Nam Lương không?”

Ta cũng từng nghĩ tới vấn đề này, vừa ăn cháo lại vừa bình thản như không mỉm cười đáp “Ngài đương nhiên có dự tính riêng của mình. Huống hồ Thái tử đã đi rồi, ngài cũng không cần thiết phải hành động như vậy.”

Tư Đồ Lăng lắc đầu, hai đầu mày lại càng nhíu chặt hơn, lặng lẽ nhìn về phía ta, mãi một lúc sau mới lên tiếng “Nhị ca của nàng và Tiểu Cẩn bị gọi đến Đại Lý Tự xét hỏi, ngay cả Đức Phi cũng bị giam lỏng rồi. Ta bảo lãnh Nhị ca nàng cùng Tiểu Cẩn ra ngoài, thế nhưng về phía Đức Phi… ta tạm thời chưa dám động tới.”

Ta kinh hãi, đặt đũa xuống hỏi “Tại sao vậy?”

Cô cô ta Tần Đức Phi tuy rằng không được sủng ái, nhưng hành sự cẩn trọng, tính tình cương trực, xưa nay luôn được Hoàng đế Tư Đồ Hoán kính trọng, bởi vì không có con cái, lại có nhà ngoại chăm sóc thường xuyên, nên cũng được bình an vô sự, không thể nào trở thành cái đinh trong mắt, hòn đá quẩn chân của Hoàng hậu Đoan Mộc. Trong những ngày ta không ở Bắc Đô, lẽ nào đã xảy ra biến cố? Tư Đồ Lăng lắc đầu nói “Ta đã nghe ngóng rất lâu, vẫn chẳng thể tìm hiểu rõ ràng. Nghe nói là có một người đàn ông xông vào cung Dao Hoa của Đức Phi, lại còn bị bắt ngay tại trận. Người đàn ông này có khả năng là liên quan tới Kỳ Dương Vương đã mất tích trong trận binh biến mười bảy năm trước. Lúc Nhị ca của nàng bị truyền tới Đại Lý Tự hỏi chuyện, đã bị hỏi lại rất nhiều chuyện cũ trước đây.”

Kỳ Dương Vương…

Đây là chuyện của rất nhiều năm trước rồi?

Lúc Hoàng đế Đại Nhuế hiện nay Tư Đồ Hoán vẫn còn là Cẩm Vương, tiên đế lâm trọng bệnh, Thái tử gặp nạn, chư vương đều khởi binh làm loạn. Trong đó Kỳ Dương Vương Tư Đồ Tử Diễn và Hạ Vương Tư Đồ Quýnh có nhiều người ủng hộ nhất, thế lực lớn mạnh nhất, tất cả các thân vương còn lại chỉ có thể lựa chọn về một trong hai phe này, để mong tương lai có thể chiếm được chút địa vị trong triều đình. Còn Kỳ Dương Vương và Hạ Vương cũng trọng dụng tất cả những người đi theo ủng hộ mình.

Tần gia nhiều đời làm tướng, đánh nhau với giặc Nhu Nhiên mấy chục năm trời, địa vị trong triều đình vững chắc vô cùng, đương nhiên cũng biết cách tự bảo vệ mình trong lúc triều đình hỗn loạn, chư vương tranh quyền. Cho dù là Kỳ Dương Vương hay Hạ Vương, đánh đấu nhau kịch liệt, hung tàn đến mấy, Tần gia cũng đều khoanh tay bàng quan, không hề can dự. Chỉ dám xưng Tần thị tận trung Đại Nhuế, ẩn ý trong này chính là các ngài cứ việc đấu đá, Tần gia chúng ta chỉ trung thành với chân mệnh thiên tử bước lên ngôi vị Hoàng đế sau cùng mà thôi.

Nghe nói Kỳ Dương Vương, Hạ Vương vì muốn nhận được sự ủng hộ của Tần gia, từng cạnh tranh muốn lấy Tứ tiểu thư trẻ tuổi nhất và cũng được Tần gia yêu thương, chiều chuộng nhất. Kỳ Dương Vương thậm chí còn định bỏ Nguyên phi, nghênh đón Tứ tiểu thư về làm chính phi. Lúc đó tằng phụ của ta Tần Sơ Đồng vẫn còn tại thế, nghe tin liền bàn cùng phụ thân ta, vội gả cô cô cho Cẩm Vương Tư Đồ Hoán, tính tình ôn hòa, lương thiện, lại ít khi tham dự vào chuyện tranh quyền đoạt vị của các huynh đệ làm Trắc phi.

Trước và sau khi Tiên đế băng hà, Kỳ Dương Vương, Hạ Vương liên tục khởi binh tấn công lẫn nhau. Kỳ Dương Vương vốn có phần thắng lớn hơn bỗng mất tích kỳ lạ trong một trận chiến hỗn loạn. Hạ Vương nhanh chóng nắm gọn mọi đại quyền trong triều. Thế nhưng trước đêm ngài đăng cơ đã xảy ra rất nhiều biến cố, không ngờ lại bị thị vệ thiết thân giết chết trong lúc thử long bào.

Nghe nói, lúc mọi người xông vào trong, Hạ Vương đã chết rồi. Ngài nằm bên chiếc long bào đã ao ước được mặc từ lâu, long bào vàng chóe nhuốm đầy máu tươi, tuôn dài trên bậc thềm lát bằng đá Hán Bạch Ngọc.

Trước đại điển đăng cơ, biến cố xảy ra liên tiếp, những người ủng hộ cho Kỳ Dương Vương và Hạ Vương đều lăm le thị uy, thế nhưng chẳng ai có đủ uy danh để thu phục nhân tâm, cũng chẳng có ai đủ thế lực để khắc chế đối thủ, để sau cùng đăng cơ lên ngôi vị hoàng đế mà chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại.

Lúc này, Trương Hoàng hậu lâm triều, tuyên bố Đại Hành Hoàng đế trước khi băng hà có để lại di chỉ, Cẩm Vương Tư Đồ Hoán nhân từ, đức độ, sẽ đăng cơ tiếp vị. Trương Hoàng hậu xưa nay không được ân sủng, mẫu tộc cũng chẳng có thế lực, thế nhưng nói cho cùng cũng là chính cung Hoàng hậu, thân phận cao quý. Trong lúc mọi người còn do dự, hoài nghi, tằng phụ của ta liền đứng ra bày tỏ nguyện lòng tuân theo di chỉ của Đại Hành Hoàng đế. Chư vương không còn thực lực để tranh giành hoàng vị, lại nghĩ đến Cẩm Vương vốn là người nhân từ, khoan dung, ít nhất cũng có thể đảm bảo địa vị hiện nay của bản thân, vậy nên cũng lần lượt lên tiếng ủng hộ.

Nực cười cho trận tranh giành của Kỳ Dương Vương và Hạ Vương, để sau cùng Cẩm Vương Tư Đồ Hoán lại ung dung ngồi lên hoàng vị một cách dễ dàng, trở thành Hoàng đế của Đại Nhuế. Cô cô ta cũng danh chính ngôn thuận trở thành Đức Phi nương nương của Hoàng đế Đại Nhuế cao quý. Tư Đồ Hoán niệm tình Tần gia nhiều đời lập công với triều đình, lại nắm binh quyền trong tay, tương lai rộng mở, làm sao có thể giam lỏng Đức Phi chỉ vì một người đàn ông lai lịch bất minh đột nhiên xông vào cung chứ?

Đang lúc còn trầm tư suy nghĩ, bên cạnh đã có người nhẹ nhàng kéo lấy ta. Lúc cúi đầu xuống nhìn, Tương Tư đã ăn xong “Mẫu thân, con không thích nơi này, bí bách quá!”

Bí bách?

Ta ngước lên nhìn cánh cửa sổ đã được mở tung, cảnh tượng bên ngoài tràn ngập hoa cỏ xanh tươi, thơm ngát, cảm thấy có phần nghi hoặc. Thế nhưng Tương Tư lại càng tựa sát vào người ta hơn, đôi mắt đen láy thi thoảng lại liếc về phía Tư Đồ Lăng, chu cao chiếc miệng tỏ ra khá sợ sệt.

Tư Đồ Lăng chính là thế tử của Hạ Vương Tư Đồ Quýnh, Tư Đồ Hoán tuy rằng nhân từ, nhưng nói cho cùng vẫn còn nghi kị thế lực ủng hộ Hạ Vương năm xưa còn sót lại trong triều, thế nên không hề cho ngài được tiếp nhận vương vị, chỉ bảo Hạ vương phi tận tâm nuôi dưỡng, đồng thời hai năm sau liền đưa ngài lên núi Tử Nha. Mỹ danh là tập luyện võ nghệ, thực chất chính là phân cách ngài cùng với các thế lực ủng hộ trong triều. Thế nhưng, Tư Đồ Lăng đâu phải là kẻ tầm thường, lúc thành tài quay về triều cương, gặp đúng lúc giặc Nhu Nhiên đánh chiếm biên giới, liền chủ động xin đi xuất chiến, không ngờ, tài năng xuất chúng, liên tục thắng trận. Lần thắng trận lợi hại nhất, ngài dẫn quân đánh thẳng tới phía Bắc Yến Sơn, bắt giữ rất nhiều tông thất Nhu Nhiên, khải hoàn trở về. Kể từ đó, thanh danh của ngài vang dội khắp nơi, người người đều biết, Tư Đồ Hoán mới chịu phong cho ngài là Nam An Hầu.

Thế nhưng khi uy quyền của ngài càng lúc càng nâng cao, thì cũng là lúc khí thế nguy hiểm khiến người khác sợ hãi trong ngài tỏa ra dữ dội, lạnh lùng tàn khốc, thậm chí còn đáng sợ hơn cả ta rất nhiều.

Những đứa trẻ nhìn thấy ta từ xa đã tránh như tránh tà, chứ đừng nói là nhìn thấy ngài.

Tương Tư chưa từng tỏ ra sợ ta, Tư Đồ Lăng đối xử với cô bé cũng rất ôn hòa, thế nhưng chẳng hiểu tại sao, cô bé dường như rất sợ Tư Đồ Lăng, ngay cả khi ngồi cạnh bên ta, cũng tỏ ra bất an, hãi hùng.

Tư Đồ Lăng hiển nhiên cũng nhận ra, đứng dậy bước lại gần chỗ ta, thấy Tương Tư càng thu gọn người trong lòng ta, tỏ ra sợ hãi, ngài khẽ cau mày, lặng lẽ lùi về sau một bước “Ta ra ngoài đợi nàng. Nàng đưa đứa bé này lên xe ngựa ngồi đi.”

Ta đáp lại, sai người mang nước đến cho Tương Tư xúc miệng, rửa tay, lúc dắt cô bé ra khỏi phòng, bên ngoài đã chuẩn bị sẵn ngựa, Tư Đồ Lăng đứng dưới ánh nắng đầu xuân, đôi mắt sắc lạnh cũng đã hiền hòa hơn dưới ánh mặt trời, mang tới đôi chút ấm áp của mùa xuân. Ngài vén rèm xe lên rồi mỉm cười nói “Vãn Vãn, mau lại đây.”

Ta vừa bế Tương Tư lên xe, vừa nói “Chúng ta lên đường nhanh một chút. Ta quay về thu xếp một lúc, may ra còn kịp tiến cung kiến giá.”

Tư Đồ Lăng gật đầu, nhưng cũng đưa lời an ủi “Không cần phải lo lắng quá đâu. Ta thấy… nàng đã gầy đi nhiều. Hay là nghỉ ngơi thêm vài ngày đã, Đức Phi nương nương tuy rằng bị giam lỏng, nhưng chắc Hoàng thượng cũng không định gây khó dễ cho người, nên tạm thời có thể coi là bình an vô sự.”

Ta nghe vậy biết ngài đã âm thầm sắp xếp người ngày đêm quan sát mọi động tĩnh trong cung, cũng cảm thấy an tâm hơn, liền nói “Hoàng thượng nhân từ, chưa chắc đã động thủ với người. Thế nhưng những người khác trong cung thì khó nói lắm.”

Ta trầm ngâm một hồi, lại than “Có lẽ, không phải định gây khó dễ cho người mà đang định làm gì Tần gia đây?”

Tư Đồ Lăng từ từ hạ tấm rèm xuống, khẽ lên tiếng “Mấy năm nay, chúng ta cũng hơi khoa trương rồi. Nếu để người ta đứng bên đưa lời gièm pha, chỉ sợ khó tránh khỏi tình cảnh săn xong thỏ, giết chó săn đâu.”

Ta lại than dài một tiếng. Công cao chấn chủ, nhất định là bị nghi kị, đây cũng là chuyện có thể đoán trước. Làm sao để khiến quân vương thôi nghi ngờ, e rằng phải suy tính kĩ càng.

Từ đây về Bắc Đô toàn là đường cái quan rộng lớn, xe ngựa tiến lên phía trước, càng lúc càng nhanh, tấm rèm thêu hình bạch hổ trước mặt khẽ lay động, bạch hổ được thêu sinh động giơ chân như thể sắp xông tới, chẳng biết là định anh dũng tấn công hay là quay đầu trốn thoát?

Tương Tư liền hỏi ta “Mẫu thân, thế nào được gọi là săn xong thỏ, giết chó săn?”

Ta liền đáp “Câu đó ý nói, sau khi đã săn bắt xong hết thỏ hoang trên núi, chó săn giúp chủ săn thỏ cũng chẳng còn hữu ích nữa, có thể sẽ bị giết đi nấu canh để ăn đó.”

Tuong Tư giật mình thét lên “Tại sao lại phải giết chết chó săn để ăn chứ? Con chó mà nhà mình nuôi không phải giống như người nhà của chúng ta sao? Tại sao lại nỡ giết chứ?”

Ta đưa lời than thở “Thế nhưng chó rốt cuộc vẫn chỉ là chó, không phải là người nhà của chúng ta. Để nó sống chỉ lãng phí lương thực, lại còn lo lắng nó cắn nhầm người thân trong nhà, chi bằng giết đi cho an lành, lại còn được nồi canh ngon.”

Tương Tư vẫn cảm thấy khó hiểu, phẫn nộ lên tiếng “Dù sao thì cũng không thể nào giết chết chó săn của mình được. Nếu vẫn chưa bắt hết thỏ hoang trong rừng thì sao? Nếu lại có thỏ hoang từ khu rừng khác chạy tới thì thế nào?”

Trái tim ta không khỏi rung động, vỗ nhẹ lên đầu Tương Tư cười nói “Đúng vậy, ta thấy con chó săn đó đích thực là chưa thể nấu lên ăn được.”

Đi đến cửa Đông của Bắc Đô, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Ta vén tấm rèm lên, liền thấy thành trì trước mặt nguy nga tráng lệ, vững chãi tựa núi, lặng lẽ che đi hàng ngàn con đường náo nhiệt phồn hoa và cung điện hoành tráng, sang trọng ở bên trong. Tư Đồ Lăng ngồi vững trên lưng con ngựa thân đen cước trắng ‘Ô Vân Đạp Tuyết’, cúi người xuống dặn dò người dưới.

Một lúc sau, ngài liền cho ngựa quay lại, đi đến chỗ ta “Vãn Vãn, ở doanh trại Thần Sách xảy ra chút chuyện, ta phải đến đó xem sao, chốc nữa ta mới quay về phủ gặp nàng.”

Ta liền hỏi “Là ai đang gây chuyện?”

Ngài trị quân nghiêm khắc, kinh thành lại nằm ngay dưới chân thiên tử, nên lại càng thêm thận trọng, thuộc hạ theo ngài không ai không cơ trí, không thể nào lại vô cớ xảy ra chuyện trong lúc Tần gia đang gặp nạn được.

Quả nhiên, Tư Đồ Lăng liền đáp “Hữu Vệ tướng quân của doanh trại Thần Sách gây chuyện với người bên doanh trại Thần Vũ, chỉ sợ là có người rắp tâm ly gián. Lúc này tốt nhất là không nên để xảy ra chuyện gì rắc rối, ta phải đến đó xem, trước tiên phải giảng hòa bọn họ mới được.”

Binh mã trấn thủ kinh thành ngoại trừ năm ngàn ngự lâm quân trực tiếp chịu sự điều khiển của Hoàng đế Đại Nhuế, còn có thêm doanh trại Thần Sách, Thần Cơ và Thần Vũ, đóng quân tại đại doanh Tây Nam, chính Bắc và Đông Nam, mỗi doanh trại có ba ngàn binh mã, đều là những tinh binh mãnh tướng được lựa chọn từ những gia đình có gia giáo. Trong đó doanh trại Thần Cơ trước mắt do Thái tử Tư Đồ Vĩnh trực tiếp nắm quyền điều khiển, hai doanh trại Thần Sách và Thần Vũ lần lượt do Thần Sách tướng quân và Thần Vũ tướng quân thống lĩnh. Hiện nay, Thần Sách tướng quân chính là thân tín tâm phúc của Tư Đồ Lăng, còn Tư Đồ Lăng hai năm trước phụng chỉ đi bình định chiến loạn Triều Thiên Vương, vẫn luôn kiêm chức Chấn Quốc Đại tướng quân, nếu xảy ra chuyện trong kinh thành, nói không chừng sẽ lại khoác lên người tội danh quản thuộc hạ không nghiêm.

Người ngoài không biết Tam công tử của Tần gia, Tần Vãn là một nữ nhi, nhưng lại biết rằng tướng quân Chiếu Vũ Tần Vãn và Nam An Hầu Tư Đồ Lăng qua lại mật thiết, tình như huynh đệ, cũng biết rằng Tư Đồ Lăng mãi chưa thành thân là bởi vì sớm đã có hôn ước với muội muội song sinh của Tần Vãn. Tần gia và Nam An Hầu từ lâu đã có mối quan hệ khăng khít, cùng chung vinh nhục, giàu nghèo.

Ta biết rõ ở Đại Nhuế đang có người muốn tìm ra mọi cách để đối phó hai nhà chúng ta, nên vội vã lên tiếng “Vậy ngài mau đi đi, phía bên cô cô, ta sẽ tự có cách riêng của mình.”

Tư Đồ Lăng đáp lại, dẫn người phi ngựa nhanh về phía Đông Nam thành. Thân hình rắn rỏi, phi phàm, ngài hoàn toàn không hề thua kém gì so với Thuần Vu Vọng.

Thuần Vu Vọng… Đã bao ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa có tin tức gì, có lẽ ngài đã thực sự may mắn mà thoát nạn chăng?

Hoặc giả cũng đã chết từ lâu rồi, chỉ là chết nơi Ly Sơn, nên triều đình Đại Lương vẫn chưa thể nhận được tin tức nhanh như vậy, đương nhiên lại càng không thể nhanh như thế mà công bố tin tức này ra toàn thiên hạ…

Đột nhiên ta cảm thấy tâm trí tột cùng rối loạn.

Ta lúc này đã quay về Đại Nhuế, quay về Bắc Đô, quay về cuộc sống trước kia của mình, lại cạnh bên Tư Đồ Lăng. Hai chúng ta sẽ phối hợp nhịp nhàng như cá gặp nước để đối phó với mọi thế lực ngầm trong triều đình, tự bảo vệ bản thân, cũng như oai danh của Tần gia, bảo toàn được địa vị vững chắc của Tư Đồ Lăng trong triều đình Đại Nhuế. Hai nhà hợp lực, có thể hô phong hoán vũ, ngay cả Tư Đồ Hoán cũng phải nể chúng ta vài phần…

Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Tương Tư, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ tất cả những việc ta làm cũng là bởi vì cả Tương Tư nữa? Đối diện với Tương Tư, ta làm sao có thể dễ dàng quên đi phụ vương của cô bé?

Hơn nữa Tương Tư làm sao hiểu được những điều phiền muộn trong lòng ta, thấy ta đối xử dịu dàng cùng mình, bật cười khúc khích, lại sà vào lòng ta, mỉm cười ngọt ngào gọi “Mẫu thân… mẫu thân…”

Ta mỉm cười, lại ôm cô bé vào lòng chặt hơn trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện