Type: Mai Chi
Ta hoàn toàn không ngủ được bao lâu, liền bị Nhuyễn Ngọc gọi dậy, nàng ta bê đến một bát thuốc nóng hổi, ngửi qua tuy không thơm lắm nhưng dường như đã được sắc với rất nhiều vị thuốc bổ như tổ yến, nhân sâm,.. Toàn thân ta mệt mỏi bất lực, trong đầu hỗn loạn, rối bời, biết rõ rằng việc sảy thai đột ngột đêm qua đã khiến bản thân tổn thương nguyên khí nặng nề, ta miễn cưỡng ngồi dậy uống hết. Đang định nằm xuống ngủ tiếp, đột nhiên bên ngoài truyền vào tiếng động loạn xạ, ầm ĩ.
Tiếng la hét, tiếng kêu thảm thiết, tiếng đao kiếm giao tranh lại còn cả tiếng ...gào thét khóc lóc của Tương Tư nữa? Nhuyễn Ngọc dường như vô cùng kinh hãi, vội vã ra ngoài nhìn xem, liền nghe thấy tiếng binh khí bay tới, cửa sổ bị bật tung, gió lạnh ùa vào, một người bịt mặt đen xông thẳng đến bên giường, bế bổng ta lên “Tần cô nương. Nam An Hầu lệnh cho chúng thuộc hạ đưa người rời khỏi”
Nam An Hầu ? Tư Đồ Lăng ?
Người tới Giang Nam không phải là Thái tử Tư Đồ Vĩnh hay sao? Tại sao Tư Đồ Lăng cũng đến?
Ta chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, đã bị người này đặt ra sau lưng, nhảy bật ra ngoài cửa sổ.
Nhuyễn Ngọc thấy vậy, vội vã thét gọi “Không hay rồi, người đâu mau lại đây, người đâu mau lại đây... có người cướp mất phu nhân rồi.”
Ta chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh, lại bị người ta cõng trên lưng nhảy ra ngoài, gió lạnh ập tới, lạnh đến mức khiến ta không thở nổi.
Bầu trời phía Đông lóe lên tia sáng, rừng núi xanh rì tươi mát dẩn hiện lên, xem ra chẳng bao lâu nữa thì cả đất trời sẽ tràn ngập ánh sáng. Rốt cuộc là kẻ không hiểu chuyện nào đã sắp xếp đợt hành động này? Thời gian, cơ hội đều hoàn toàn sai lệch, bên ta cũng chẳng chiếm được chút thiên thời, địa lợi, nhân hòa nào cả, nói ra , hành động lần này càng giống với việc tự tìm đường chết thì đúng hơn.
Cho dù có thể miễn cưỡng trốn thoát khỏi nơi này, ta bôn ba với thân thể suy nhược như hiện nay, chỉ lạnh thôi cũng đủ lấy mạng ta rồi.
Mắt liếc qua những thị vệ trước đó nằm la liệt dưới đất, trên người hoàn toàn không có vết đao kiếm gì cả, dường như là bị trúng thuốc mê. Còn Nhuyễn Ngọc ở trong phòng vẫn đang hoang mang cầu cứu chứ không lập tức đuổi theo.
Trong lòng ta bắt đầu sinh nghi, liền thì thầm hỏi người đang cõng mình trên lưng “Nam An Hầu đang ở nơi nào? Thủ lĩnh của đợt hành động này là ai?”
Người này liền đáp “Đợi chút cô nương sẽ biết thôi.”
Lời nói này dường như chỉ muốn đáp loa qua cho xong chuyện.
Trong số thuộc hạ của Tư Đồ Lăng chẳng ai không biết ta với ngài quen thân từ nhỏ, lại thêm ta xưa nay nghiêm khắc, gặp ta ai cũng nín thở tịnh khí, cung kính bội phần, từ khi nào lại có một thuộc hạ vô lễ như vậy?
Nắm chặt bàn tay, ta lạnh lùng lên tiếng “Người là ai? Mau thả ta xuống.”
Người này thoáng lặng người, bước chân cũng theo đó khựng lại.
Lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng khóc thút thít của Tương Tư, ta nghe thấy mà đau quặn cả lòng, lúc vội vã quay lại nhìn, trong khu rừng mờ ảo hiện lên dưới ánh ban mai, ở một hướng khác đang có ba, bốn bóng người đang phi tới.
Người cõng ta trên lưng lúc này đột nhiên thét lớn “Tần cô nương có lệnh, nếu người của phủ Chẩn Vương dám đuổi theo lập tức chặt đứt tay của tiểu Quận chúa. Một người đuổi theo thì chặt một cánh tay, hai người đuổi theo thì chặt cả đôi. Thuần Vu Vọng nếu không sợ con gái bảo bối của hắn biến thành kẻ tàn phế, thì cứ việc đuổi theo.”
Giọng nói của hắn vang vọng, lại đứng giữa rừng núi, chỉ e là người trong cả sơn cốc này đều có thề nghe thấy câu nói của hắn là ta định biến con gái bảo bối của Thuần Vu Vọng trở thành kẻ tàn phế?
Ta thất kinh, vội vã ngăn lại “Mau im đi! Rốt cuộc ngươi là ai?”
Trong lúc nói chuyện, ba, bốn người lúc nãy đã đuổi kịp tới, một trong số chúng thực sự ôm lấy Tương Tư đang vùng vẫy. Mái tóc đen của cô xõa xượi, giống như bị người ta bế ra từ trong chăn ấm áp, khuôn mặt bé nhỏ hiện rõ nỗi kinh hoàng khi bị đánh thức khỏi giấc ngủ, thế nhưng toàn thân lại được cuốn trong bộ y phục dày dặn, nhất thời không thể bị lạnh cóng.
Tương Tư tuổi còn nhỏ, vốn dĩ đã sợ đến mức nước mắt đầm đìa, đột nhiên quay đầu sang, vừa nhìn thấy ta, lập tức khóc thét dữ dội “Mẫu thân! Mẫu thân! Có người xấu, có người xấu bắt con.”
Ta vùng vẫy định tấn công người đang cõng mình, thế nhưng cơ thể yếu đuối cực độ, tay chân không còn sức lực, mặc cho ta có làm gì, cũng chẳng thể hành động được. Ngược lại, do dùng nhiều sức quá, đột nhiên ta lại thấy chóng mặt, hai mắt tối đen, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chìm vào hôn mê bất tỉnh.
Bên tai truyền tới tiếng Tương Tư thét gọi “Mẫu thân, mẫu thân, con sợ lắm, con sợ lắ, hu hu...”
Ta miễn cưỡng định thần, quay đầu sang mỉm cười an ủi với Tương Tư rồi dịu dàng lên tiếng “Tương Tư đừng sợ, đừng sợ, phụ vương con sẽ nhanh chóng tới đây cứu con thôi. Đừng sợ.”
Tương tư đưa đôi tay bụ bẫm về phía ta, khóc lóc “Mẫu thân, bọn họ nói muốn chặt đứt tay của con.”
Ta nghe Tương Tư khóc mà trái tim quặn thắt, bất giác nghẹn ngào “Tương Tư đừng sợ. Ai dám động đến một sợi tóc của con, đợi khi mẫu thân khỏe lại, nhất định sẽ giết chết cả nhà hắn.”
Tiếng khóc của Tương Tư đã nhỏ hơn trước, mắt vẫn hoen nhòe ngấn lệ, nắm lấy tay ta “Mẫu thân, người cũng đừng khóc, Tương Tư không sợ nữa, thực sự là không thấy sợ nữa.”
Ta lúc này mới nhận ra hốc mắt mình ướt nhòa, vội vã quay mặt đi, nhanh chóng lau khô nước mắt.
Phía sau lưng cực kỳ tĩnh lặng, hoàn toàn không hề thấy truy binh. Xem ra Thuần Vu Vọng yêu con gái còn hơn tính mạng, hoàn toàn không dám truy đuổi, thế nhưng tuyệt đối không thể ngồi im nhìn kẻ địch đưa Tương Tư đi như vậy được.
Còn ta cũng có thể khẳng định, những kẻ này hoàn toàn không phải là thuộc hạ của Tư Đồ Lăng hay Tư Đồ Vĩnh.
Bọn họ chắc hẳn có liên quan đến chuyện tại sao trong đêm đột nhiên xuất hiện tiếng chim kêu, thế nhưng tuyệt đối không đến đây vì muốn cứu ta. Vậy thì, bọn chúng rốt cuộc là ai?
Mấy người này chạy liên tục không một khắc ngừng nghỉ, mắt nhìn phía trước đã đến đường núi, người bế Tương Tư đột nhiên nói “Mau chi ra chạy, người đi sang bên kia, dẫn bọn truy binh đi theo hướng khác.”
Tên cõng ta sau lưng lập tức đồng y, bắt đầu đi vào khu rừng rậm phía bên trái.
Tương Tư thấy không được đồng hành với ta nữa liền bật khóc thảm thiết “Mẫu thân, mẫu thân,...”.
Ta lạnh giá đến mức toàn thân đông cứng, miễn cưỡng lên tiếng “Tương Tư đừng sợ, phụ vương của con... sắp đuổi tới nơi rồi...”
Thế nhưng ta liền thấy người bế cô bé nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay bé nhỏ của Tương Tư, sau đó ấn vào trong phần y phục ấm áp, rồi bịt miệng cô bé lại.
Kẻ cõng ta tiếp tục chạy nhanh về phía trước, sau lưng không còn tĩnh lặng như khi nãy. Tiếng bước chân và tiếng gào thét càng lúc càng gần, càng gấp gáp.
Gió lạnh vi vu bên tai, những cành cây quệt vào mặt và cánh tay trống trải, xước cả da, từ từ hiện ra vết máu, thế nhưng ta lại chẳng cảm thấy đau đớn, thay vào đó là nỗi lạnh giá đến buốt da buốt thịt.
Phía sau truyền đến tiếng quát lớn của truy binh “Mau đứng lại. Mau đứng lại.”
Kẻ cõng ta không ngờ lại nghe theo, dừng hẳn bước chân, sau đó ném ta vào một gốc cây, vội vã lên tiếng “Tần cô nương, tình hình khẩn cấp, tiểu nhân không thể cứu cô nương được. Xin hãy nhẫn nại thêm vài hôm nữa, hầu gia nhất định sẽ quay lại cứu cô nương.”
Vạt áo màu đen xượt qua mặt ta, người này bỏ lại gánh nặng là ta, vội vã chạy trốn về phía trước. Trước mặt là con dốc, dưới con dốc là rừng rậm, chỉ cần xông vào trong khu rừng rậm đó, cơ hội ẩn thân chờ cơ hội trốn thoát sẽ lớn hơn rất nhiều.
Thế nhưng thuộc hạ của Nam An Hầu Tư Đồ Lăng, ai lại dám vứt bỏ ta trong tình hình này, rồi tự ý đào thoát như vậy chứ? Nếu có một thuộc hạ tham sống sợ chết thế này, cho dù có thoát được quay về, cũng chẳng thế nào thoát nổi quân pháp như sơn của Tư Đồ Lăng.
Ta dịch chuyển cơ thể đông cứng vì lạnh, vẫn còn chưa kịp ngồi thẳng người,bên cạnh đã có mũi kiếm giá băng chỉ thẳng về phía mình.
“Phu nhân xin hãy theo chúng ta quay về.”
Ta ngước mắt lên nhìn, đây là một thị vệ thân cận của Thuần Vu Vọng, hắn đang cầm kiếm chỉ thẳng vào ta, ép ta phải đứng dậy.
Phía sau lưng hắn còn có vài người nữa, thế nhưng trông rất lạ mặt, có lẽ là mấy cao thủ mà Thuần Vu Vọng an bài canh phòng, tuần tra ở vùng lân cận. Hai người trong số họ đã truy đuổi theo hướng kẻ vừa cướp ta ra ngoài chạy trốn, hai người khác thì đứng sau viên thị vệ này, nhìn ta bằng ánh mắt đầy cảnh giác, hiển nhiên là sợ ta thừa cơ chạy trốn.
Ta âm thầm nguyền rủa, yếu ớt mỉm cười “Chỉ e là mấy huynh đệ phải đỡ lấy ta mà thôi.”
Viên thị vệ này do dự một hồi, sau cùng vẫn đua tay đỡ ta đứng dậy. Ta gần như lạnh cứng cả người, hai chân cứng đờ như tảng băng, miễn cưỡng đứng dậy, nhưng chẳng thể nào đứng vững, nếu không phải được viên thị vệ kia đỡ, ta suýt nữa lại ngã vật xuống đất.
Viên thị vệ này cuối cùng đã ý thức được ta hoàn toàn không thể tự mình đi lại, liền cởi áo choàng bên ngoài bao chặt lấy cơ thể ta, để cho hai người còn lại nắm lấy hai đầu áo choàng, cứ như vậy đưa ta quay về.
Ta nằm gọn trong chiếc áo choàng, cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp hơn đôi chút, lặng lẽ vận chút nội lực vừa mới hồi phục chuyển vào kinh mạch, giúp cho khí huyết điều hòa tốt hơn. Vừa sảy thai lại bị nhiễm lạnh đến độ này, còn không bảo trọng sức khỏe, có trời mới biết ta sẽ nhiễm phải căn bệnh đáng sợ gì khác nữa.
Điều khiến ta cảm thấy lo lắng nhất chính là chỉ trong một đêm mà rất nhiều biến cố liên tiếp xảy ra, điều này đương nhiên càng khiến Thuần Vu Vọng thêm nghi ngờ ta. Đến lúc này lại xảy ra chuyện như vậy, có thể thấy ta đang bị trúng bẫy liên hoàn.
Ngộ nhỡ Tương Tư xảy ra điều gì bất trắc, chỉ e ta dù có giống Doanh Doanh của ngài đến mức nào, cũng khó lòng thoát khỏi mũi kiếm sắc nhọn.
Tương Tư... Nghĩ tới ánh mắt kinh hoàng nhưng hiểu chuyện của Tương Tư khi nãy, trái tim ta lại quặn lên đau đớn, hơi thở hổn hển, yếu ớt. Rốt cuộc là kẻ nào đang thao túng sự việc?
Cướp mất Tương Tư, giá họa cho ta, để Thuần Vu Vọng trở mặt với nước Nhuế, đến lúc cần thiết cũng có thể dùng Tương Tư uy hiếp Thuần Vu Vọng...
Lẽ nào chính là kẻ thù của Thuần Vu Vọng tại Nam Lương?
Vị Chẩn Vương Điện hạ này tâm cơ sâu thẳm, rõ ràng hung thủ thực sự đứng sau tấn thảm kịch hỗn loạn trong triều đình Nam Lương, nhưng lại tự mình du ngoạn, tránh xa triều cương, đến mức những thông tin ta biết về con người ngài cực kì ít ỏi. Ta thậm chí còn không biết được tại Nam Lương, ngài có bao nhiêu bạn bè, bao nhiêu địch...
Ta nằm trong lớp áo choàng, không nhìn được cảnh vật bên ngoài, thế nhưng vẫn ngửi được mùi hương thầm truyền tới, liền đoán ngay, lúc này đã về đến rừng mai.
Trong tiếng bước chân vội vã, ta nghe thấy tiếng gặng hỏi gấp gáp của Lê Hoành “Tiểu Thẩm, tiểu Quận chúa đã được cứu về chưa?”
Viên thị vệ đi cạnh bên ta liền đáp “Lê tiên sinh, ta đuổi theo phu nhân. Điện hạ đích thân dẫn người đi cứu tiểu Quận chúa rồi.”
“Phu nhân! Hưm! Ả ta là phu nhân của chúng ta từ lúc nào chứ? Lẽ nào các ngươi chuẩn bị đưa ả ta vào phòng cung phụng như bồ tát? Cứ vứt lại chỗ này, ta đang muốn xem, lần này Điện hạ có còn muốn bảo vệ ả ta nữa không?”
Trong tiếng quát mắng của Lê Hoành, ta bị lôi ra, toàn thân đau đớn, lạnh giá.
Trước mắt ta hiện ra khuôn mặt trắng nhợt của Lê Hoành, hắn đang trợn mắt nhìn ta hung hắng rồi quát lớn “Nói mau Bắc Nhuế đã phái ai đến cứu ngươi? Bọn chúng đang ở chỗ nào? Chuẩn bị đưa tiểu Quận chúa của chúng ta đi đâu?”
Ta nhíu chặt đôi mày, vừa định ngồi dậy, Lê Hoành liền giơ chân đạp ngay trước ngực, ta lập tức ngã xuống mặt đất lạnh, khí huyết đảo điên, sức khỏe ngày càng suy yếu.
Ngoại trừ lần trọng thương vào ba năm trước, ta đã bao giờ yếu đuối đến mức để mặc người ta ức hiếp thế này? Hơn nữa kẻ động thủ lại là một tên không biết võ nghệ như Lê Hoành?
Ta nằm dưới đất, trợn mắt lườm Lê Hoành, hắn bị ta nhìn lại càng thêm tức giận, đưa chân đạp ta rồi quát “Con tiện tì này, dám ỷ vào cái bộ dáng hồ ly tinh của mình để mê hoặc Điện hạ. Lại còn dám đối xử với tiểu Quận chúa như vậy. Tiểu Quận chúa coi ngươi như mẫu thân ruột thịt, ngươi lại định chặt tay chân của người, biến người thành kẻ tàn phế? Dưới thiên địa này làm gì có người mẫu thân nào ác độc, cầm thú như ngươi?”
Người này một lòng hy vọng Thuần Vu Vọng soán ngôi đoạt vị, thế nên cực kỳ căm hận ngài vì ta mà có ý thoái lui, vậy nên đã mượn cơ hội này để báo thù ta.
Ta đương nhiên là không cần thiết phải hạ giọng nhỏ nhẹ đưa lời giải thích cùng con người này, nghiến chặt răng không rên rỉ tiếng nào, lại bị hắn đạp lăn trên mặt đất. Bởi vì đau đớn quá mức chịu đựng, ta cào móng tay lên mặt đất đến bật cả máu.
Lúc đó xung quanh chỉ còn lại một vài người hầu và thị vệ. thấy ta thê thảm như vậy, vốn đã cám thấy thương xót, đợi đến khi nghe Lê Hoành nói ta muốn biến Tương Tư trở thành người tàn phế, ai nấy đều phẫn nộ, bộ dáng chỉ mong hắn đạp chết ta ngay tại chỗ.
Ta cả người vốn đầy bệnh tật, chẳng còn sức lực tránh né phản kích, ngay lúc sau, đầu óc choáng váng, cổ họng tanh lòm, nôn ra máu tươi.
Lúc này Nhuyễn Ngọc vội vã tiến tới ngăn cản Lê Hoành “Lê tiên sinh, cho dù phu nhân đã làm gì sai, cũng phải đợi Điện hạ quay về rồi mới xử lý. Huống hồ, Điện hạ đích thân truy đuổi, nghĩ tiểu Quận chúa cũng không thể xảy ra chuyện gì, tiên sinh không cần lo lắng quá.”
Lê Hoành “Hưm” một tiếng, rồi phát áo bỏ đi.
Nhuyễn Ngọc tiến lại đỡ ta dậy, vừa đỡ vừa kéo ta ngồi xuống cạnh bên một gốc mai già, sau đó lại vào trong phòng tìm một chiếc áo choàng dầy đắp lên cho ta, rồi tận tâm lau vết máu bên miệng ta.
Ta miễn cưỡng mỉm cười nói hai tiếng “Cảm ơn.”
Nhuyễn Ngọc nhẹ nhàng phủi đám cánh hoa cùng bụi đất vương trên đầu và người ta, chải tóc lại cho ta, buông tiếng đầy thương cảm “Ta không cần phu nhân cảm ơn, ta chỉ đau lòng thay cho Điện hạ và tiểu Quận chúa. Điện hạ không giống như những công tử phong lưu đầy một bụng những lời hay ý đẹp buông lời chọc ghẹo phụ nữ, thế nhưng tấm lòng ngài dành cho phu nhân, phu nhân đâu phải không biết. Còn cà tiểu Quận chúa nữa...người một lòng một dạ muốn tìm mẫu thân, chỉ hận không thể đối xử với mẫu thân của mình tốt hơn. Phu nhân, tại sao người có thể nhẫn tâm như vậy? Tại sao người lại hành động độc ác như thế...”
Nhuyễn Ngọc nói mà giọng đã lạc hẳn đi, nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi.
Cả người ta lúc này đã ấm áp lên nhiều, ngồi tựa vào thân cây một lúc, cũng đã đỡ hơn trước đó, thấy Nhuyễn Ngọc xúc động như vậy, đang định lên tiếng, ta đột nhiên phát hiện trước mặt đã có thêm một người.
Y phục trắng như tuyết mà cũng băng giá như tuyết.
Ngước mắt lên nhìn, ta đã thấy khuôn mặt lạnh tựa băng của Thuần Vu Vọng. Ngài lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ căm ghét, hận thù và tuyệt vọng.
Trong lòng ngài đang bế một cơ thể bé nhỏ run rẩy, chính là Tương Tư. Lúc này thấy phụ thân dừng lại, cô bé liền quay đầu nhìn ta, đôi mắt vẫn còn vương lệ nhạt nhòa, lập tức cong miệng mỉm cười tạo thành đường cong đáng yêu, tiếp đó là nụ cười ngọt ngào mà ấm áp.
“Mẫu thân, mẫu thân cũng đã quay về rồi.Mẫu thân bế con đi.”
Cô bé giơ hai tay về phía ta, đôi cánh tay bị bẫm, đáng yêu, ngay cả ngón tay cũng khiến người ta yêu thích, quý mến.
Ta ngước lên nhìn tương Tư, trong lòng cảm thấy an ủi hơn nhiều, liền dịu dàng mỉm cười đáp “Mẫu thân không được khỏe lắm , đợi chút nữa ổn hơn sẽ bế con, đưa con đi tản bộ, rồi hái hoa cho con được không?”
“Được ạ, được ạ.” Tương Tư liền quẫy động trong vòng tay của Thuần Vu Vọng “Mẫu thân thấy không khỏe ở đâu? Con sẽ giúp mẫu thân xoa bóp, một lúc là người sẽ khỏe thôi.”
Sắc mặt Thuần Vu Vọng lại càng khó coi. Ngài ôm chặt Tương Tư rồi đi thằng vào trong phòng, trầm giọng đưa lời dặn dò “Tương Tư ngoan nào, con đi vào rửa ráy, thay y phục rồi uống bát canh an thần nhé.”
Tương Tư lại càng vùng vẫy trong vòng tay ngày, nhõng nhẽo lên tiếng “Con không cần, con không cần, con chỉ muốn ở bên cạnh mẫu thân thôi. Con không uống canh gì hết, con không sợ. Mẫu thân đã nói rồi, bảo con đừng có sợ, nên con còn lâu mới sợ...”
Đích thực là một đứa bé ngoan, không uổng ta đã thương yêu cô bé nhất mực.
Cô bé tuy thỉnh hoảng hơi nghịch ngợm, thế nhưng trông cô xinh đẹp, đáng yêu, đám thị vệ, nô tì kia vừa nhìn thấy cô bé quay về an lành vô sự, liền thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc có người bàn luận về việc Thuần Vu Vọng đã dắt người đi truy kích như thế nào, đi vòng chặn địch ra sao, rồi làm sao thi triển thân thủ võ công hảo hạng đoạt Tương Tư về...
Than dài một tiếng, ta nỗ lực dịch chuyển thân người đau đớn, chỉ cảm thấy đôi mắt long lanh ướt lệ.
Đưa tay lên sờ, tiếp đó, một trận hoa rơi chẳng khác nào mưa ngợp. Ánh nắng vàng ươm của buổi sớm mai xuyên qua cành cây kẽ lá chiếu xuống, sắc hoa đỏ vàng ánh lên, chỉ tiếc hoa đều đã tàn, trơ lại nhụy vàng, bay xuống rụng rơi trong lòng bàn tay, chẳng khác nào một bông tuyết trắng, lành lạnh, dần tan ra trong bàn tay ấm áp.
Trước mắt lại tối sầm, Thuần Vu Vọng đưa Tương Tư về phòng, sau đó quay lại đứng sững trước mặt ta. Ta ngồi trên mặt đất, đối diện với đôi chân ngài. Bộ y phục màu trắng tinh khiết nhẹ bay trong gió, lướt qua khuôn mặt ta, lạnh giá mà hơi đau.
“Tần Vãn...”
Ngài gọi tên của ta, thanh âm lạnh lẽo tựa băng tuyết ngàn năm.
Vì đứng ngược ánh mặt trời,ngay cạnh bên gốc mai già, ta chẳng nhìn rõ mặt thế nhưng lại khiến ta có một cảm giác mãnh liệt, kì lạ, như thể ngài muốn đốt cháy ta thành bụi tro ngay tức khắc. Cảm giác đó cũng giống như một vết thương cùng nỗi căm hận khắc cốt ghi tâm, cuồn cuộn như thủy triều, muốn nhấn chìm ta xuống tận đáy sâu.
Ta biết mọi chuyện không hay, nhưng vẫn thản nhiên nhìn ngài nói “Chuyện này không liên quan gì đến ta. Có người đang muốn đối phó với ngày, hãm hại ta.”
Thuần Vu Vọng gật đầu nói “Ta đã nhìn thấy rồi. Người của Tư Đồ Lăng phái tới muốn cứu nàng đồng thời muốn dùng Tương Tư để đối phó ta, nhưng lại bất cẩn hại đến nàng.”
Ta chỉ có thể than dài nói “Nếu Tư Đồ Lăng hành sự không cẩn thận và chu toàn như thế này, ngài ấy sẽ chẳng thể lãnh binh đánh trận, thay vào đó đã sớm bế con về quê quy ẩn rồi.”
Ngài dường như tức giận, ngồi xuống, nhìn thẳng vào ta nói “Nàng có lòng tin lớn với hắn vậy sao?”
“Đã kết giao bao năm nay, thế nên ta thực sự thấu hiểu ngài ấy.”
“Thấu hiểu....” Ánh mắt của Thuần Vu Vọng đột nhiên lạnh như băng, rồi phẩn hận lên tiếng “Hắn ở trong lòng nàng chính là một phu quân, cho nên nàng đã thấu hiểu hắn?”
“Có phải phu quân của ta hay không, không quan trọng. Nếu Điện ha cũng từng chinh chiến sa trường, thì sẽ hiểu dựa dẫm bên nhau, hành quân tác chiến giữa máu lửa trận mạc lâu ngày thì hai bên sẽ gây dựng được thứ tình cảm sâu sắc.”
“Ồ, chiến hữu đồng bào, sinh tử có nhau? Hay là tình nhân thân thiết, sống chết không rời?”
Vẻ mặt ngài điềm nhiên, giọng nói có phần bất cần, hiển nhiên cũng chẳng còn nét ôn nhu, hiền dịu của ngày thường, khoảnh khắc ấy khiến tim ta như bị ai đó bóp nghẹt, vừa ảo não, căm hận lại vừa bức bối, khó chịu, gần như sắp chẳng thể nào thở nổi. Chỉ là đầu óc ta vẫn còn tỉnh táo, biết rõ nếu có thể khiến ngài tin tưởng, sẽ quan hệ trực tiếp đến vận mệnh của mình.
Hiện nay vấn đề đã không còn là liệu có làm theo kế hoạch ban đầu là đào thoát khỏi đây hay không, nếu ngài thực sự cho rằng ta rắp tâm độc ác tàn bạo, ngay cả Tương Tư đáng yêu ở cạnh bao ngày cũng không chịu buông tha, lại thêm Lê Hoành căm ghét ta đứng cạnh thêm mắm thêm muối, chỉ sợ ta chẳng thể nào giữ được tính mạng.
Cho nên ta phải hạ giọng mềm dịu, cố gắng đưa lời giải thích “Chúng ta phối hợp nhịp nhàng trên chiến trường, không chỉ một lần an tâm giao tính mạng bản thân cho đối phương. Ngài ấy phái thuộc hạ đến cứu ta, làm sao lại bỏ rơi ta vào lúc nguy ngập như thế, lại còn bỏ mặc ta rơi vào thế hiểm mà không lo? Bởi vậy chuyện tối nay, tuyệt đối không phải do ta hoặc Tư Đồ Lăng sắp xếp, chi bằng Điện hạ hãy thử suy nghĩ đến cục thế chính trị Đại Lương lúc này, nghiền ngẫm cho thật kỹ xem sao.”
Nghe những lời ta nói, ngài đích thực đã nhíu chặt đôi mày, sau đó nắm chặt hai bàn tay, thì thầm lên tiếng “Không chỉ một lần an tâm giao tính mạng bản thân cho đối phương? Hưm, quả nhiên ... quả nhiên là sống chết có nhau, quyết không xa rời.”
Nghe lời của ngàu, rõ ràng là chỉ đang ảo não, tức giận vì nửa câu nói trước của ta, chứ không hề suy nghĩ nửa câu nói phía sau.
Ta đành tiếp tục nói thêm “Xin Điện hãy nghĩ cho thật kĩ, nếu ta đã giao hẹn cùng người ta từ trước, tại sao lại dự định chạy trốn ngay vào buổi tối khi vừa mới sảy thai? Ngài cũng nhìn thấy rồi đấy, võ công của ta đã bị khống chế, thân thể đang lúc suy nhược, lúc này ta chỉ còn lại một nửa tính mạng, sao còn muốn chạy trốn, chẳng phải tự mình tìm đến chỗ chết hay sao?”
Đôi môi trắng nhợt của Thuần Vu Vọng khẽ run “Ta cũng nghĩ như vậy, có phải nàng đang muốn tìm đến cái chết. Nàng coi trọng người hạ lệnh đến mức nào, thì mới vừa nghe được ám hiệu của hắn, đã không do dự lựa chọn bỏ đi đứa con của chúng ta?”
Ta mỉm cười khốn khổ “Ta đã nói rồi, tín hiệu đó chả liên quan gì đến ta.”
Thuần Vu Vọng gật đầu “Đúng thế, tất cả đều chẳng liên quan gì đến nàng. Tín hiệu tiếp ứng nàng, người đến tiếp ứng nàng, tất cả đều là trùng hợp? Nàng chỉ là trùng hợp bị sảy thai vào lúc đó, lại trùng hợp cố tình nhẫn nhịn nỗi đau trụy thai, cố gắng để ta không phát hiện ra nàng đã bị sảy thai, người đến cứu nàng lại trùng hợp biết được căn phòng của nàng với Tương Tư ở đâu, nàng lại trùng hợp truyền ra mệnh lệnh dùng Tương Tư để uy hiếp ta, có đúng không?”
Ta than dài rồi nói “Ta trước nay ác độc thủ đoạn, vô duyên vô cớ bị ngài giam cầm lâu như vậy, nếu có cơ hội, có lẽ thực sự sẽ làm những chuyện bất lợi với ngài. Thế nhưng con người chứ đâu phải cây cỏ, làm sao có thể vô tình? Bản thân ngài cũng từng cảm thấy tình cảm của ta với ngài không hề bình thường, nên mới lập ra giao ước mười tháng cùng ta, lúc này tại sao ngài lại không tin tưởng ta nữa?”
Ta ở bên cạnh ngài khá lâu rồi, nhưng rất ít khi dịu dàng hạ giọng nói chuyện cùng ngài. Ngài điềm đàm ngồi trước mặt ta, sầu muộn nhìn về phía sau lưng ta, trên thân người ngài đã không còn cảm giác lạnh lùng như băng, khiến người khác sợ hãi như trước nữa.
Lúc này, ta lại nghe thấy Lê Hoành đứng cạnh bên than vãn “Điện hạ, ngài tin tưởng ả ta, lòng tin đó còn ít hay sao? Thực ra, thứ duy nhất mà ngài nên tin tưởng là ả ta lòng dạ hiểm ác, tâm cơ sâu thẳm, hoàn toàn không phải phu nhân Doanh Doanh, cũng vĩnh viễn không bao giờ đối xử với ngài giống như phu nhân Doanh Doanh xưa kia được.”
Thuần Vu Vọng quay đầu, mỉm cười khổ sở “Thật vậy sao?”
Lê Hoành liền đáp “Người phụ nữ này chính là một con sói trắng hoang dã, mãi không thuần phục, chỉ luôn lừa gạt, mê hoặc, dỗ dành rồi thừa cơ hãm hại ngài. Điện hạ tại sao càng ngày lại càng lún sâu vào hố thế? Nếu cứ tiếp tục thế này, lúc cần dứt khoát mà không làm, chỉ e sẽ hủy hoại tiểu Quận chúa mà thôi.”
Thuần Vu Vọng trầm lặng một lúc lâu, đột nhiên quay đầu lại nhìn ta nói “Giao ước mười tháng liệu còn hiệu lực không?”
Ta lặng người, đưa tay vuốt lên phần bụng đang nhâm nhẩm đau. Đứa trẻ đã không còn, mười tháng sau, ta làm sao có thề trao lại đứa trẻ cho ngài được chứ?
Thuần Vu Vọng liền nói “Cả hai chúng ta vẫn còn trẻ, bồi bổ điều dưỡng một thời gian, muốn mang thai lại cũng không khó. Đợi...đợi khi đứa trẻ chào đời, giao ước của chúng ta vẫn còn hiệu lực.”
“Điện hạ.”
Lê Hoành tức giận quát lớn, Thuần Vu Vọng lại làm như không hề nghe thấy, chỉ nhìn chăm chú về phía ta. Khuôn mặt ta ánh lên trong ánh mắt ngài, gầy guộc, trắng nhợt, dính đầy bụi bẩn và vết máu sau một đêm bị dày vò mỏi mệt. Nếu không phải khuôn mặt hiện lên trong đôi mắt ngài vẫn còn chút ý chí cầu sinh ngoan cường, bất khuất, ta nhất định chẳng khác nào một thi thể vừa chui ra khỏi quan tài.
Mím chặt bờ môi, ta cố gắng mỉm cười rồi dịu dàng đáp “Được thôi, ta sẽ vì ngài mà...sinh một đứa con.”
Ngài cứ như thể rất sợ nếu ta từ chối, nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, đưa tay áo lên lau hết mồ hôi lấm tấm trên vầng trán. Ngài đích thân đưa người đi cứu Tương Tư động thủ đối kháng cùng lẻ địch, nhưng chẳng hề thấy ngài toát mồ hôi, căng thẳng như lúc này.
Ngón tay ngài khẽ chạm lên vết thương trên khuôn mặt ta rồi dịu dàng nói “Được, vậy chúng ta giao ước như thế nhé.”
“Điện hạ”
Lời của ngài còn chưa dứt, một thị vệ đột nhiên xông ra từ rừng mai, phía sau còn có một trung niên, vẻ mặt mệt mỏi, trên người mặc bộ y phục của phủ Chẩn Vương.
Thuần Vu Vọng lập tức đứng dậy hỏi “Có chuyện gì thế?”
“Vương phủ truyền tin đến cấp báo, nói rằng...nói rằng công chúa Thường Hy đã bị cướp đi rồi.”
Sắc mặt Thuần Vu Vọng đột nhiên biến đổi, quay đầu nhìn về phía ta.
Ta lúc này cũng kinh hãi cực độ. Theo những gì Tư Đồ Vĩnh nói trong mật thư, có lẽ tối hôm nay họ mới động thủ, đợi khi tin tức truyền tới, cũng phải là chuyện của hai, ba ngày tới. Mật hàm Thuần Vu Vọng ra lệnh thả nàng ra được phát từ tối qua, tính ra cũng phải vài ngày sau, vương phủ mới nhận được.
Vậy thì rốt cuộc là ai đã cướp công chúa Thường Hy? Tư Đồ Vĩnh tuy rằng thường hiểu rõ việc nhưng luôn giả vờ hồ đồ, thế nhưng hành sự xưa nay không bao giờ loa qua, thủ hạ của ngài làm sao có thể nhớ nhầm thời gian mà động thủ sớm hơn được chứ?
Ta cố gắng giấu đi nỗi bất an, quay sang nói với Thuần Vu Vọng “Ngài đừng có nhìn ta. Ta đã biết rằng ngài sẽ thả công chúa Thường Hy, làm sao lại ngu ngốc bảo người đi cướp nàng ấy được chứ? Huống hồ dạo gần đây, tình trạng của ta như thế nào, ngài còn không biết sao, một người không thể nhấc nổi cánh của mình, tự chăm sóc bản thân còn chẳng xong, làm sao có được bản lịnh sắp xếp người đi cứu người khác?”
Thuần Vu Vọng miễn cưỡng mỉm cười nói “Ừm, nàng chẳm sóc bản thân còn chẳng xong, thế nhưng Tư Đồ Lăng đích thực có được bản lĩnh này. Chẳng trách tối qua vội vã tới đây cứu nàng, đoán chắc là sợ thông tin này truyền đến tai ta, khiến ta đề cao cảnh giác, sau này càng khó hành động hơn?”
Thị vệ vừa thông báo tin tức kia liền bẩm tiếp : Hoàng tổng quản đã sắp xếp người ngựa âm thầm điều tra truy kích. Thế nhưng chuyện này vốn dĩ đang giấu triều đình, vì sợ Hoàng thượng và Vinh vương biết được, cho nên cũng không dám hành động khoa trương, gây sự chú ý.”
“Chuyện xảy ra hôm nào?”
“Ba ngày trước.”
“Ba ngày trước...” Thuần Vu Vọng quay sang nhìn ta “Mau truyền lệnh ta, không cần đuổi theo nữa, cứ để nàng ta đi đi.”
Thuần Vu Vọng lại quay sang ta nói “Vậy nàng đã hài lòng chưa? Như vậy, nàng cũng coi như thỏa được một tâm nguyện rồi nhé?”
Ta mỉm cười đáp “Tạ ơn Điện hạ.”
Đôi môi ngài khẽ rung, hình như định nói gì đó, sau cùng lại thôi, đứng bật dậy, đưa tay về phía ta “Mặt đất lạnh lắm, mau đứng dậy về phòng thôi.”
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đưa tay cho ngài, đang định đứng dậy, nhưng do ngồi quá lâu, khi nãy bị lão bỉ phu Lê Hoành đá cho mình đầy thương tích, hai chân đau đớn, vừa đứng dậy đã lập tức ngã xuống.
“Cẩn thận.”
Thuần Vu Vọng đưa tay ra, nhanh chóng ôm lấy ta trong vòng tay ấm áp mà vững chắc.
Ngài trông ôn nhu, văn nhã, nhưng cánh tay lại mạnh khỏe, rắn chắc, giây phút ấy khiến ta cảm thấy có gì đó quen thuộc lạ thường.
Năm đó, khi ta chặt đứt đầu của tướng quân Nhu Nhiên, châm lửa đốt hết lương thực của bọn chúng, đối diện trước quân địch bao vây trùng phùng không ngừng ùa tới, đúng lúc đang định phi thẳng vào ngọn lửa hừng hực, Tư Đồ Lăng đã mở một con đường máu giữa rừng đao biển kiếm, xông lại ôm ta vào trong lòng.
“Vãn Vãn.”
Ta chưa từng thấy ngài hoang mang, hoảng loạn như vậy. Ngài không ngừng run rẩy gọi tên ta, giọng nói thậm chí còn lạc cả đi.
Dưới bầu trời đêm đen tối đáng sợ, lửa rực lên tựa máu, còn máu thì chảy thành sông.
Ngài ôm chặt lấy ta giữa ánh lửa rực rỡ và mùi máu tanh nồng “Nếu có kẻ địch tìm đến báo thù rửa hận, ta sẽ cùng nàng gánh chịu. Nếu có uất ức, nhục nhã gì cần báo trả, ta nhất định sẽ cùng nàng rửa sạch. Vãn Vãn, bất cứ lúc nào ta cũng luôn ở bên nàng.”
Vào lúc đó, cánh tay ngài ôm lấy thân thể ta vững chắc như sắt, an định, kiến cố lôi ta ra khỏi địa ngục đầy máu tanh và lửa cháy.
Thế nhưng sao khoảnh khắc này ta lại thấy vòng tay Tư Đồ Lăng quen thuộc đến vậy, khiến người ta thậm chí lưu luyến không thôi, ta đột nhiên suy sụp trước vòng tay ấm áp của ngài, bật khóc đấy thương cảm đớn đau.
Trong một thôn làng đơn sơ như thế ngoại đào nguyên, người thiếu niên với mái tóc đen nhánh, tuấn tú, đưa lời thề non hẹn biển ngay giữa vùng hoang dã, ánh mắt ngập tràn nắng xuân ấm áp tin tưởng, rồi tiếng thét gào, kêu than thảm thiết vang giữa rừng đao biển kiếm, nỗi thù hận và nhẫn nhục đã tích lũy biết bao ngày tháng qua...
Tất cả mọi tốt đẹp, tất cả mọi đau thương, gần như đều hóa thành nước mắt tuôn trào khỏi mí mắt, vào giây phút đó, ta đã nghĩ, bản thân nên trao cả cho người đàn ông kiên nghị, oai phong đó.
Tư Đồ Lăng... Ta run rẩy toàn thân, thự sự không hiểu nổi tại sao ta lại cảm thấy Thuần Vu Vọng và Tư Đồ Lăng có điểm giống nhau đến vậy.
Hốt hoảng ngước mắt nhìn lên, ta bắt gặp ánh mắt Thuần Vu Vọng đang nhìn mình chăm chú, dịu dàng, ôn hòa mà cũng thấp thỏm, lo lắng, không có cảm nhận ra sự nghi kị và bất an của ngài. Ta nhìn ngài mỉm cười, nằm trong vòng tay ngài, ta đột nhiên phát hiện bản thân đã chẳng thể nào cười nổi nữa.
Định thần lại, ta tựa người vào gốc mai già bên cạnh, sau đó đưa tay khoác lên vai ngài, đang định rời khỏi, rừng mai lại truyền tới tiếng bước chân vồn vã.
“Điện hạ đã bắt được một tên người Đại Nhuế.”
Ta thất kinh, lúc vội vã quay đầu lại, liền thấy một tên hắc y nhân bịt mặt kín bưng bị hai cao thủ của phủ Chẩn Vương áp giải tới.
Tên hắc y nhân bị trói chặt lại là một tên đàn ông tầm khoảng ba mươi, dung mạo tầm thường, nhưng trông rất lạ mặt.
Thuần Vu Vọng để tâm đến cử chỉ của ta, thần thái đang suy đoán, mãi cho tới khi tên hắc y nhân bị giải đến trước mặt, ngài mới buông ta ra, đưa tay ra sau, nhìn về phía tên hắc y nhân bị giải đến trước mặt, bị ép quỳ xuống, sau đó ngài hỏi “Ngươi là người nước Nhuế?”
Tên hắc y nhân này không lập tức trả lời câu hỏi của ngài, đôi mắt bé tí chuyển động loạn xạ, đột nhiên nhìn thấy ta, lập tức bật khóc cầu xin “Tần cô nương, Tần cô nương xin hãy cứu ta.”
Ta không hề đáp lại, ngước mắt nhìn ra xung quanh, đột nhiên nhận ra rằng, có vô số bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng mai chẳng khác nào một tấm lưới dày đặc, lặng lẽ trùm lên người ta, hơn nữa càng lúc lại càng thít chặt.
Thuần Vu Vọng bình thản liếc về phía ta “Vãn Vãn, người này đang nói chuyện cùng nàng đó.”
Ta hỏi vặn “Hắn đang gọi ta sao?”
“Lẽ nào không phải? Ở đây còn có một Tần cô nương thứ hai hay sao?”
“Ồ, thực ra, ta nghe thấy cách gọi này liền cảm thấy vô cùng xa lạ. Ở Đại Nhuế, cho dù ta đang ở phủ của mình, người ta cũng chỉ gọi ta là tướng quân hoặc công tử.” Ta nhìn chăm chăm vào tên hắc y nhân nói “Nếu ngươi muốn hãm hại ta, thì trước khi hành động, cũng nên đi nghe ngóng cho thật rõ mọi thông tin về ta rồi hãy nói.”
Tên hắc y nhân đột nhiên lộ mặt kinh hoàng rồi ngây ngô lên tiếng “Xin... xin lỗi, Tần tướng quân, tiểu nhân không nên liên lụy tới người... chỉ là, nể tình hầu gia, xin hãy xin một câu cho tiểu nhân. Tiểu nhân không muốn chết ở đất Nam Lương này, thê tử của tiểu nhân sắp sửa sinh con, tiểu nhân...nếu tiểu nhân thực sự chết đi, cũng mong được nhìn thấy con mình một lần cuối đã...”
Nhuyễn Ngọc cùng mấy thị vệ khác thấy hỏi đến những chuyện cơ mật, đã lặng lẽ rút xuống từ trước, chỉ còn lại mỗi Lê Hoành cùng hai thị vệ tâm phúc cùng Thuần Vu Vọng.
Ta lạnh lùng lên tiếng “Ngươi có muốn chết hay không là việc của ngươi, hãy đi tìm chỉ nhân đứng sau sai khiến ngươi ấy. Ta không quen biết ngươi, cũng không quen biết người đứng sau sai khiến ngươi, xem ra người này chắc hản rất quen thân với Chẩn Vương Điện hạ đúng không?”
Ánh mắt Thuần Vu Vọng sáng lóe lên, sau đó đưa lời chế giễu “Ta cũng không quen biết hắn, càng không biết người đứng sau sai khiến hắn. Lẽ nào trân biến động hỗn loạn cả đêm qua đều không liên quan gì đến hai chúng ta sao?”
Tên hắc y nhân vội vã bò đến trước mặt ta “Tần cô nương, Tần tướng quân, Tần đại nhân, ta thực sự là người của hầu gia. Cô nương đã quên rồi sao? Hồi tháng tám, cô nương hồi triều, hầu gia đích thân xuất thành nghênh tiếp, đêm hôm đó, tiểu nhân đã đứng bên ngoài lều bạt của hai người. Sau khi Tần cô nương hồi kinh, hầu gia suýt chút nữa đã dọn cả phủ Nam An Hầu đến phủ họ Tần, mấy đứa tiểu nhân ra vào Tần phủ cũng coi như là kẻ quen mặt, cho dù cô nương không nhớ tên gọi của tiểu nhân, thì cũng cảm thấy tiểu nhân có phần quen mặt chứ?”
Ta cười nhạt nói “Ta nhìn ngươi mà chẳng hề cảm thấy quen mặt, thế nhưng ngươi nhìn ta chắc là cảm thấy quen mặt lắm nhỉ? Để cho ngươi dễ dàng nhận ra ta, mà diễn vở kịch này cho thật đạt, không biết những người đó đã tả lại hình dạng ta cho ngươi bao nhiêu lần chứ?”
Tên hắc y nhân liền đáp “Tần cô nương, tất cả những câu tiểu nhân vừa nói hoàn toàn là sự thật, không dám nói dối nửa lời. Cô nương và hầu gia chúng ta cùng đến Ninh Thọ tự xin quẻ, lúc dự định chính xác ngày thành hôn, tiểu nhân cũng đi theo. Hầu gia nhất thời cao hứng, còn đưa cô nương dựng lều ở lại trên núi, chính là tiểu nhân cùng mấy người huynh đệ nữa giúp hai vị dựng lều mà. Lúc hầu gia cùng cô nương vui vẻ đêm xuân, đám tiểu nhân đều bị đuổi ra ngồi ở chỗ rất xa, uống rượu cùng nhau. Đêm đó, hình như cô nương còn bị cảm lạnh, chính là hầu gia đã cõng cô nương đưa xuống dưới núi...”
Ta càng nghe lại càng cảm thấy kinh hãi, trông hắn hình như đang muốn đem mấy chuyện cơ mật giữa ta cùng Tư Đồ Lăng ra để chứng thực thân phận của mình, thế nhưng mỗi một câu nói của hắn đều đang muốn ám chỉ rằng, ta và Tư Đồ Lăng sớm đã tình chàng ý thiếp, ân ái vô cùng.
Chính vào lúc đang định quát hắn ngậm miệng, ta liền nghe thấy Thuần Vu Vọng đứng cạnh bên đã thét lớn một tiếng “Im ngay.”
Người này tức khác im lặng, kinh hãi nhìn về phía Thuần Vu Vọng.
Thuần Vu Vọng không hề nhìn hắn, mà quay sang nhìn ta chằm chằm. Sắc mặt ngài trắng nhợt y hệt như mưa băng bão tuyết, ngài đứng trước gió lạnh, dường như chẳng thể nào chịu đựng thêm nổi nữa, may mà có thân cây phía sau chống đỡ.
Ta lập tức lên tiếng “Người này ăn nói hàm hồ, chắc Chẩn Vương Điện hạ sẽ không trúng phải kế ly gián của hắn chư?”
Thuần Vu Vọng không đáp lại, chỉ lên tiếng hỏi “Chẳng phải nàng đã quay về Bắc Đô vào tháng tám năm ngoái sao? Tư Đồ Lăng có mặc y phục thường dân ra nghênh tiếp nàng không? Hắn có thường xuyên ra vào Tần phủ, hai người liệu có cùng nhau đến Ninh Thọ tự hay không?”
Ngài vẫn luôn nghi ngờ ta chính là Doanh Doanh, xem ra sớm đã phái người đến Bắc Đô nghe ngóng mọi hành tung của ta trong mấy năm gần đây. Cho dù muốn, ta cũng chẳng thể nào giấu nổi, đành lên tiếng “Tư Đồ Lăng và ta học nghệ đồng môn, lại làm quan cùng một triều, tự nhiên là thường xuyên qua lại. Thế nhưng người này chưa hề gặp mặt ta, lại có thể bịa đặt ra những chuyện như vậy, hiển nhiên là có ý đồ xấu xa, để vu oan hại người.”
Thuần Vu Vọng than dài rồi nói “Tư Đồ Lăng không phải là vị phu quân tốt cùng nàng sinh tử có nhau sao? Tại sao lúc này, lại trở thành sư huynh với đồng liêu của nàng thôi vậy?”
Giọng ngài đắng cay mà đau đớn, xem ra hoàn toàn không hề tin tưởng ta. Ta đích thực là có dự định khác, cho nên lúc này mới ra sức cúi đầu bảy tỏ thành ý với ngài như vậy, đồng thời cũng cố gắng vạch rõ ranh giới trong mối quan hệ với Tư Đồ Lăng, thế nhưng ngài không hề hồ đồ trước thành ý của ta, ngược lại càng thêm nghi ngờ khi thấy thái độ thay đổi đột ngột của ta.
Ta không thể phản bác, chỉ cảm thấy đứng quá lâu, cơ thể càng lúc càng đuối sức, dù chỉ dịch chuyển cở thể nhẹ nhàng thôi cũng đau nhói từng cơn, đứng vững cũng là chuyện khó khăn. Xem ra tên Lê Hoành đó tuy là một văn sỹ, thế nhưng thực sự đã dùng hết sức để đạp lên người ta, cho nên khiến ta bị thương không nhẹ.
Khẽ khàng lui về sau vài bước, ta dựa người vào gốc mai già, mượn thân cây, mới có thể giữ vững được cơ thể, mệt mỏi lên tiếng “Nếu ngài chấp nhận tin lời nói hàm hồ của một tên gian tế mà không chịu tin ta, vậy thì mặc ngài thôi.”
Thuần Vu Vọng lạnh lùng nhìn ta hổn hển thở không ra hơi, không ngờ cũng lui lại vài bước, đứng cách xa ta hơn một chút, rồi quay sang hỏi người kia “Chuyện cứu người tối nay là do ai sai khiến? Hiện đang ở chỗ nào?”
Người này liền cúi đầu đáp “Đường lên núi có quân Lương canh giữ, chúng ta không thể lên được, nên đã phải thâm nhập thông qua đường núi hiểm trở, vốn dĩ đang đóng trại tại một hang động, hiện nay cứu người không thành, lại không biết mấy đồng đội của ta đang hội họp ở chỗ nào. Chuyện này vốn dĩ là do hầu gia chúng ta đích thân thống lĩnh, ai ngờ hầu gia vừa lên Ly Sơn, đã nhận được tin tức từ xa truyền tới, nói rằng... nói rằng Tần cô nương đã bị chiếm đoạt, hơn nữa còn đang mang thai, liền... liền tức giận bỏ đi.”
“Bị chiếm đoạt...” Thuần Vu Vọng lạnh lùng lên tiếng, sau đó lại hỏi “Tiếp đó thì sao?”
“Tiếp đó thì... tiếp đó thì Lâm tham tướng xưa nay vẫn đi theo hầu gia có nói rằng, hầu gia tuy rằng tức giận, thế nhưng nói cho cùng tình cảm dành cho Tần cô nương vô cùng sâu đậm, nếu Tần cô nương chịu bỏ thai nhi đó đi, chắc ngài sẽ không còn giận nữa. Vì vậy nên... ngày hôm trước chúng ta đã âm thầm đưa thuốc trụy thai vào khu rừng bên kia, đồng thời dùng ám hiệu thông báo Tần cô nương đến lấy. Vốn dĩ dự định đợi Tần cô nương bỏ cái thai kia đi, nghỉ ngơi vài hôm rồi nghĩ cách cứu người, ai ngờ, tối qua lại nhận được tin tức , người của chúng ta tại Ung Đô đã bất cẩn để lộ hành tung, nên đã cứu công chúa Thường Hy trước dự kiến. Bởi vì sợ sau khi công chúa đước cứu thoát, Chẩn Vương Điện hạ sẽ càng tăng cường thêm phòng bị, khó mà thành công, vì thế chúng ta quyết định sáng sớm hôm nay đến giải cứu cô nương trước... Chỉ có điều hành động quá gấp gáp, bố trận không chu toàn, nên sau cùng đã thất bại.”
“Ngươi đương nhiên là mong sẽ thành công rồi.”
Thuần Vu Vọng lên tiếng, giống như nói chuyện với tên hắc y nhân kia, nhưng lại lạnh lùng nhìn về phía ta. Ta mỉm cười khốn khổ nói “Ngài có tin không?”
Thuần Vu Vọng bình thản lên tiếng “Nàng nghĩ sao?”
Người này hoàn toàn không phải người Nhuế, thế nhưng ta không thể không thừa nhận, hắn đích thực đã liệu được hoàn toàn kế hoạch của bên ta. Câu trả lời nửa thật nửa giả , lại quá phù hợp với cử chỉ, hành động quái dị của ta mấy ngày này, đã chứng minh rõ những điểm nghi ngờ bấy lâu trong lòng Thuần Vu Vọng. Vậy nên, muốn lấy lòng tin ở ngài lúc này, thực sự còn khó hơn lên trời.
Ta liền than thở “Ta không hề uống thuốc trụy thai. Nếu ta thực sự có kế hoạch như vậy, tại sao không chạy trốn từ trước, quay về Đại Nhuế rồi mới uống thuốc sau chứ? Nếu vậy cơ thể cũng không suy yếu đến mức này, bất cứ con chó, con mèo nào cũng có thể sỉ nhục, hành hạ ta.”
Khuôn mặt vốn đang trắng nhợt của Thuần Vu Vọng đột nhiên lại đỏ rực vì tức giận “Nàng nói ta đang sỉ nhục, hành hạ nàng?”
Ta vốn dĩ định ám chỉ tên Lê Hoành lúc nãy vừa mới đánh đập, hành hạ mình, thấy ngài tức giận, mới ra những chỗ bị Lê Hoành đá đều ở phía sau lớp y phục dày dặn, ngay cả vết máu bên miệng cũng đã được Nhuyễn Ngọc lau đi sạch sẽ. Ngài chỉ thấy ta ngồi lặng lẽ trên mặt đất, thậm chí còn không biết, ta bị lôi ra ngoài trong khi chỉ mặc mỗi lớp y phục mỏng manh bên trong, lại càng không biết, khi nãy, suýt chút nữa là ta đã chết cóng rồi, sau đó còn bị tên tiểu nhân bỉ ổi kia đánh cho một trận thừa sống thiếu chết...
Trong lòng đột nhiên nhói đau từng cơn, muốn đè nén mà lại chẳng thể đèn nén nổi.
Đang lúc thất thần, Thuần Vu Vọng lại quay sang hỏi tên hắc y nhân kia “Cướp tiểu Quận chúa đi, lại còn mệnh lệnh biến tiểu Quận chúa thành kẻ tàn phế, cũng là do Tần cô nương hạ xuống sao?”
Tên hắc y nhân kia liền đáp “Đúng vậy, nếu không phải Tần cô nương truyền tin tức tới, chúng ta làm sao mà biết được tiểu Quận chúa ở căn phòng nào? Chỉ là trong thuốc chúng ta mang đến cho Tần cô nương, ngoài thuốc trụy thai, còn có thuốc mê, vốn dĩ định cho tiểu Quận chúa dùng, ai ngờ, tiểu Quận chúa còn chưa kịp dùng, đã bị cướp đi, thế là hô hoán ầm ĩ, làm lộ hành tung của chúng ta.
Ta cười nhạt nói “Ồ, thì ra ta bị bẻ sai khớp hai cánh tay rồi vẫn có được khả năng làm những chuyện này, thì ra ta không phải là người, mà là thần tiên.”
Thuần Vu Vọng nắm chặt hai bàn tay lại, còn chưa kịp lên tiếng, phía sau đã có người thét lên “Ngươi không phải là người, không phải là thần, ngươi là một con yêu tinh chuyên đi mê hoặc người khác.”
Lê Hoành vừa nói xong, liền xông lên phía trước Thuần Vu Vọng, quỳ sụp xuống, chỉ về phía ta “Điện hạ, chắc ngài đã nhìn thấy được bộ mặt thực sự của người phụ nữ này rồi chứ? Toàn nói chuyện hoang đường, không từ thủ đoạn, bỉ ổi, hạ tiện, độc ác như cầm thú, xảo quyệt như hồ ly. Điện hạ, ngài giữ lại ả ta, là định tận diệt tương lai của bản thân hay là tương lai của tiểu Quận chúa.”
Sắc mặt của Thuần Vu Vọng lại trắng nhợt ra, hai mắt đen láy, sâu thẳm, từ từ quay sang chỗ ta rồi khẽ khàng lên tiếng “Liệu nàng có thể.... đưa ra một lời giải thích khiến người ta tin được không?”
Một lời giải thích khiến người ta tin được? Nếu ngài không tin ta, dù cho có giải thích thế nào, e là cũng chẳng thể khiến ngài tin tưởng. Ta đích thực là muốn trốn thoát khỏi nơi này, thế nhưng tất cả mọi hành động, lời nói của ta đều trở thành điểm bất lợi, chống lại chính mình.
Cho nên, ta cũng chỉ có thể nói đúng một câu “Có người muốn ngài giết chết ta.”
Ta hoàn toàn không ngủ được bao lâu, liền bị Nhuyễn Ngọc gọi dậy, nàng ta bê đến một bát thuốc nóng hổi, ngửi qua tuy không thơm lắm nhưng dường như đã được sắc với rất nhiều vị thuốc bổ như tổ yến, nhân sâm,.. Toàn thân ta mệt mỏi bất lực, trong đầu hỗn loạn, rối bời, biết rõ rằng việc sảy thai đột ngột đêm qua đã khiến bản thân tổn thương nguyên khí nặng nề, ta miễn cưỡng ngồi dậy uống hết. Đang định nằm xuống ngủ tiếp, đột nhiên bên ngoài truyền vào tiếng động loạn xạ, ầm ĩ.
Tiếng la hét, tiếng kêu thảm thiết, tiếng đao kiếm giao tranh lại còn cả tiếng ...gào thét khóc lóc của Tương Tư nữa? Nhuyễn Ngọc dường như vô cùng kinh hãi, vội vã ra ngoài nhìn xem, liền nghe thấy tiếng binh khí bay tới, cửa sổ bị bật tung, gió lạnh ùa vào, một người bịt mặt đen xông thẳng đến bên giường, bế bổng ta lên “Tần cô nương. Nam An Hầu lệnh cho chúng thuộc hạ đưa người rời khỏi”
Nam An Hầu ? Tư Đồ Lăng ?
Người tới Giang Nam không phải là Thái tử Tư Đồ Vĩnh hay sao? Tại sao Tư Đồ Lăng cũng đến?
Ta chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, đã bị người này đặt ra sau lưng, nhảy bật ra ngoài cửa sổ.
Nhuyễn Ngọc thấy vậy, vội vã thét gọi “Không hay rồi, người đâu mau lại đây, người đâu mau lại đây... có người cướp mất phu nhân rồi.”
Ta chỉ mặc một bộ y phục mỏng manh, lại bị người ta cõng trên lưng nhảy ra ngoài, gió lạnh ập tới, lạnh đến mức khiến ta không thở nổi.
Bầu trời phía Đông lóe lên tia sáng, rừng núi xanh rì tươi mát dẩn hiện lên, xem ra chẳng bao lâu nữa thì cả đất trời sẽ tràn ngập ánh sáng. Rốt cuộc là kẻ không hiểu chuyện nào đã sắp xếp đợt hành động này? Thời gian, cơ hội đều hoàn toàn sai lệch, bên ta cũng chẳng chiếm được chút thiên thời, địa lợi, nhân hòa nào cả, nói ra , hành động lần này càng giống với việc tự tìm đường chết thì đúng hơn.
Cho dù có thể miễn cưỡng trốn thoát khỏi nơi này, ta bôn ba với thân thể suy nhược như hiện nay, chỉ lạnh thôi cũng đủ lấy mạng ta rồi.
Mắt liếc qua những thị vệ trước đó nằm la liệt dưới đất, trên người hoàn toàn không có vết đao kiếm gì cả, dường như là bị trúng thuốc mê. Còn Nhuyễn Ngọc ở trong phòng vẫn đang hoang mang cầu cứu chứ không lập tức đuổi theo.
Trong lòng ta bắt đầu sinh nghi, liền thì thầm hỏi người đang cõng mình trên lưng “Nam An Hầu đang ở nơi nào? Thủ lĩnh của đợt hành động này là ai?”
Người này liền đáp “Đợi chút cô nương sẽ biết thôi.”
Lời nói này dường như chỉ muốn đáp loa qua cho xong chuyện.
Trong số thuộc hạ của Tư Đồ Lăng chẳng ai không biết ta với ngài quen thân từ nhỏ, lại thêm ta xưa nay nghiêm khắc, gặp ta ai cũng nín thở tịnh khí, cung kính bội phần, từ khi nào lại có một thuộc hạ vô lễ như vậy?
Nắm chặt bàn tay, ta lạnh lùng lên tiếng “Người là ai? Mau thả ta xuống.”
Người này thoáng lặng người, bước chân cũng theo đó khựng lại.
Lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng khóc thút thít của Tương Tư, ta nghe thấy mà đau quặn cả lòng, lúc vội vã quay lại nhìn, trong khu rừng mờ ảo hiện lên dưới ánh ban mai, ở một hướng khác đang có ba, bốn bóng người đang phi tới.
Người cõng ta trên lưng lúc này đột nhiên thét lớn “Tần cô nương có lệnh, nếu người của phủ Chẩn Vương dám đuổi theo lập tức chặt đứt tay của tiểu Quận chúa. Một người đuổi theo thì chặt một cánh tay, hai người đuổi theo thì chặt cả đôi. Thuần Vu Vọng nếu không sợ con gái bảo bối của hắn biến thành kẻ tàn phế, thì cứ việc đuổi theo.”
Giọng nói của hắn vang vọng, lại đứng giữa rừng núi, chỉ e là người trong cả sơn cốc này đều có thề nghe thấy câu nói của hắn là ta định biến con gái bảo bối của Thuần Vu Vọng trở thành kẻ tàn phế?
Ta thất kinh, vội vã ngăn lại “Mau im đi! Rốt cuộc ngươi là ai?”
Trong lúc nói chuyện, ba, bốn người lúc nãy đã đuổi kịp tới, một trong số chúng thực sự ôm lấy Tương Tư đang vùng vẫy. Mái tóc đen của cô xõa xượi, giống như bị người ta bế ra từ trong chăn ấm áp, khuôn mặt bé nhỏ hiện rõ nỗi kinh hoàng khi bị đánh thức khỏi giấc ngủ, thế nhưng toàn thân lại được cuốn trong bộ y phục dày dặn, nhất thời không thể bị lạnh cóng.
Tương Tư tuổi còn nhỏ, vốn dĩ đã sợ đến mức nước mắt đầm đìa, đột nhiên quay đầu sang, vừa nhìn thấy ta, lập tức khóc thét dữ dội “Mẫu thân! Mẫu thân! Có người xấu, có người xấu bắt con.”
Ta vùng vẫy định tấn công người đang cõng mình, thế nhưng cơ thể yếu đuối cực độ, tay chân không còn sức lực, mặc cho ta có làm gì, cũng chẳng thể hành động được. Ngược lại, do dùng nhiều sức quá, đột nhiên ta lại thấy chóng mặt, hai mắt tối đen, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chìm vào hôn mê bất tỉnh.
Bên tai truyền tới tiếng Tương Tư thét gọi “Mẫu thân, mẫu thân, con sợ lắm, con sợ lắ, hu hu...”
Ta miễn cưỡng định thần, quay đầu sang mỉm cười an ủi với Tương Tư rồi dịu dàng lên tiếng “Tương Tư đừng sợ, đừng sợ, phụ vương con sẽ nhanh chóng tới đây cứu con thôi. Đừng sợ.”
Tương tư đưa đôi tay bụ bẫm về phía ta, khóc lóc “Mẫu thân, bọn họ nói muốn chặt đứt tay của con.”
Ta nghe Tương Tư khóc mà trái tim quặn thắt, bất giác nghẹn ngào “Tương Tư đừng sợ. Ai dám động đến một sợi tóc của con, đợi khi mẫu thân khỏe lại, nhất định sẽ giết chết cả nhà hắn.”
Tiếng khóc của Tương Tư đã nhỏ hơn trước, mắt vẫn hoen nhòe ngấn lệ, nắm lấy tay ta “Mẫu thân, người cũng đừng khóc, Tương Tư không sợ nữa, thực sự là không thấy sợ nữa.”
Ta lúc này mới nhận ra hốc mắt mình ướt nhòa, vội vã quay mặt đi, nhanh chóng lau khô nước mắt.
Phía sau lưng cực kỳ tĩnh lặng, hoàn toàn không hề thấy truy binh. Xem ra Thuần Vu Vọng yêu con gái còn hơn tính mạng, hoàn toàn không dám truy đuổi, thế nhưng tuyệt đối không thể ngồi im nhìn kẻ địch đưa Tương Tư đi như vậy được.
Còn ta cũng có thể khẳng định, những kẻ này hoàn toàn không phải là thuộc hạ của Tư Đồ Lăng hay Tư Đồ Vĩnh.
Bọn họ chắc hẳn có liên quan đến chuyện tại sao trong đêm đột nhiên xuất hiện tiếng chim kêu, thế nhưng tuyệt đối không đến đây vì muốn cứu ta. Vậy thì, bọn chúng rốt cuộc là ai?
Mấy người này chạy liên tục không một khắc ngừng nghỉ, mắt nhìn phía trước đã đến đường núi, người bế Tương Tư đột nhiên nói “Mau chi ra chạy, người đi sang bên kia, dẫn bọn truy binh đi theo hướng khác.”
Tên cõng ta sau lưng lập tức đồng y, bắt đầu đi vào khu rừng rậm phía bên trái.
Tương Tư thấy không được đồng hành với ta nữa liền bật khóc thảm thiết “Mẫu thân, mẫu thân,...”.
Ta lạnh giá đến mức toàn thân đông cứng, miễn cưỡng lên tiếng “Tương Tư đừng sợ, phụ vương của con... sắp đuổi tới nơi rồi...”
Thế nhưng ta liền thấy người bế cô bé nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay bé nhỏ của Tương Tư, sau đó ấn vào trong phần y phục ấm áp, rồi bịt miệng cô bé lại.
Kẻ cõng ta tiếp tục chạy nhanh về phía trước, sau lưng không còn tĩnh lặng như khi nãy. Tiếng bước chân và tiếng gào thét càng lúc càng gần, càng gấp gáp.
Gió lạnh vi vu bên tai, những cành cây quệt vào mặt và cánh tay trống trải, xước cả da, từ từ hiện ra vết máu, thế nhưng ta lại chẳng cảm thấy đau đớn, thay vào đó là nỗi lạnh giá đến buốt da buốt thịt.
Phía sau truyền đến tiếng quát lớn của truy binh “Mau đứng lại. Mau đứng lại.”
Kẻ cõng ta không ngờ lại nghe theo, dừng hẳn bước chân, sau đó ném ta vào một gốc cây, vội vã lên tiếng “Tần cô nương, tình hình khẩn cấp, tiểu nhân không thể cứu cô nương được. Xin hãy nhẫn nại thêm vài hôm nữa, hầu gia nhất định sẽ quay lại cứu cô nương.”
Vạt áo màu đen xượt qua mặt ta, người này bỏ lại gánh nặng là ta, vội vã chạy trốn về phía trước. Trước mặt là con dốc, dưới con dốc là rừng rậm, chỉ cần xông vào trong khu rừng rậm đó, cơ hội ẩn thân chờ cơ hội trốn thoát sẽ lớn hơn rất nhiều.
Thế nhưng thuộc hạ của Nam An Hầu Tư Đồ Lăng, ai lại dám vứt bỏ ta trong tình hình này, rồi tự ý đào thoát như vậy chứ? Nếu có một thuộc hạ tham sống sợ chết thế này, cho dù có thoát được quay về, cũng chẳng thế nào thoát nổi quân pháp như sơn của Tư Đồ Lăng.
Ta dịch chuyển cơ thể đông cứng vì lạnh, vẫn còn chưa kịp ngồi thẳng người,bên cạnh đã có mũi kiếm giá băng chỉ thẳng về phía mình.
“Phu nhân xin hãy theo chúng ta quay về.”
Ta ngước mắt lên nhìn, đây là một thị vệ thân cận của Thuần Vu Vọng, hắn đang cầm kiếm chỉ thẳng vào ta, ép ta phải đứng dậy.
Phía sau lưng hắn còn có vài người nữa, thế nhưng trông rất lạ mặt, có lẽ là mấy cao thủ mà Thuần Vu Vọng an bài canh phòng, tuần tra ở vùng lân cận. Hai người trong số họ đã truy đuổi theo hướng kẻ vừa cướp ta ra ngoài chạy trốn, hai người khác thì đứng sau viên thị vệ này, nhìn ta bằng ánh mắt đầy cảnh giác, hiển nhiên là sợ ta thừa cơ chạy trốn.
Ta âm thầm nguyền rủa, yếu ớt mỉm cười “Chỉ e là mấy huynh đệ phải đỡ lấy ta mà thôi.”
Viên thị vệ này do dự một hồi, sau cùng vẫn đua tay đỡ ta đứng dậy. Ta gần như lạnh cứng cả người, hai chân cứng đờ như tảng băng, miễn cưỡng đứng dậy, nhưng chẳng thể nào đứng vững, nếu không phải được viên thị vệ kia đỡ, ta suýt nữa lại ngã vật xuống đất.
Viên thị vệ này cuối cùng đã ý thức được ta hoàn toàn không thể tự mình đi lại, liền cởi áo choàng bên ngoài bao chặt lấy cơ thể ta, để cho hai người còn lại nắm lấy hai đầu áo choàng, cứ như vậy đưa ta quay về.
Ta nằm gọn trong chiếc áo choàng, cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp hơn đôi chút, lặng lẽ vận chút nội lực vừa mới hồi phục chuyển vào kinh mạch, giúp cho khí huyết điều hòa tốt hơn. Vừa sảy thai lại bị nhiễm lạnh đến độ này, còn không bảo trọng sức khỏe, có trời mới biết ta sẽ nhiễm phải căn bệnh đáng sợ gì khác nữa.
Điều khiến ta cảm thấy lo lắng nhất chính là chỉ trong một đêm mà rất nhiều biến cố liên tiếp xảy ra, điều này đương nhiên càng khiến Thuần Vu Vọng thêm nghi ngờ ta. Đến lúc này lại xảy ra chuyện như vậy, có thể thấy ta đang bị trúng bẫy liên hoàn.
Ngộ nhỡ Tương Tư xảy ra điều gì bất trắc, chỉ e ta dù có giống Doanh Doanh của ngài đến mức nào, cũng khó lòng thoát khỏi mũi kiếm sắc nhọn.
Tương Tư... Nghĩ tới ánh mắt kinh hoàng nhưng hiểu chuyện của Tương Tư khi nãy, trái tim ta lại quặn lên đau đớn, hơi thở hổn hển, yếu ớt. Rốt cuộc là kẻ nào đang thao túng sự việc?
Cướp mất Tương Tư, giá họa cho ta, để Thuần Vu Vọng trở mặt với nước Nhuế, đến lúc cần thiết cũng có thể dùng Tương Tư uy hiếp Thuần Vu Vọng...
Lẽ nào chính là kẻ thù của Thuần Vu Vọng tại Nam Lương?
Vị Chẩn Vương Điện hạ này tâm cơ sâu thẳm, rõ ràng hung thủ thực sự đứng sau tấn thảm kịch hỗn loạn trong triều đình Nam Lương, nhưng lại tự mình du ngoạn, tránh xa triều cương, đến mức những thông tin ta biết về con người ngài cực kì ít ỏi. Ta thậm chí còn không biết được tại Nam Lương, ngài có bao nhiêu bạn bè, bao nhiêu địch...
Ta nằm trong lớp áo choàng, không nhìn được cảnh vật bên ngoài, thế nhưng vẫn ngửi được mùi hương thầm truyền tới, liền đoán ngay, lúc này đã về đến rừng mai.
Trong tiếng bước chân vội vã, ta nghe thấy tiếng gặng hỏi gấp gáp của Lê Hoành “Tiểu Thẩm, tiểu Quận chúa đã được cứu về chưa?”
Viên thị vệ đi cạnh bên ta liền đáp “Lê tiên sinh, ta đuổi theo phu nhân. Điện hạ đích thân dẫn người đi cứu tiểu Quận chúa rồi.”
“Phu nhân! Hưm! Ả ta là phu nhân của chúng ta từ lúc nào chứ? Lẽ nào các ngươi chuẩn bị đưa ả ta vào phòng cung phụng như bồ tát? Cứ vứt lại chỗ này, ta đang muốn xem, lần này Điện hạ có còn muốn bảo vệ ả ta nữa không?”
Trong tiếng quát mắng của Lê Hoành, ta bị lôi ra, toàn thân đau đớn, lạnh giá.
Trước mắt ta hiện ra khuôn mặt trắng nhợt của Lê Hoành, hắn đang trợn mắt nhìn ta hung hắng rồi quát lớn “Nói mau Bắc Nhuế đã phái ai đến cứu ngươi? Bọn chúng đang ở chỗ nào? Chuẩn bị đưa tiểu Quận chúa của chúng ta đi đâu?”
Ta nhíu chặt đôi mày, vừa định ngồi dậy, Lê Hoành liền giơ chân đạp ngay trước ngực, ta lập tức ngã xuống mặt đất lạnh, khí huyết đảo điên, sức khỏe ngày càng suy yếu.
Ngoại trừ lần trọng thương vào ba năm trước, ta đã bao giờ yếu đuối đến mức để mặc người ta ức hiếp thế này? Hơn nữa kẻ động thủ lại là một tên không biết võ nghệ như Lê Hoành?
Ta nằm dưới đất, trợn mắt lườm Lê Hoành, hắn bị ta nhìn lại càng thêm tức giận, đưa chân đạp ta rồi quát “Con tiện tì này, dám ỷ vào cái bộ dáng hồ ly tinh của mình để mê hoặc Điện hạ. Lại còn dám đối xử với tiểu Quận chúa như vậy. Tiểu Quận chúa coi ngươi như mẫu thân ruột thịt, ngươi lại định chặt tay chân của người, biến người thành kẻ tàn phế? Dưới thiên địa này làm gì có người mẫu thân nào ác độc, cầm thú như ngươi?”
Người này một lòng hy vọng Thuần Vu Vọng soán ngôi đoạt vị, thế nên cực kỳ căm hận ngài vì ta mà có ý thoái lui, vậy nên đã mượn cơ hội này để báo thù ta.
Ta đương nhiên là không cần thiết phải hạ giọng nhỏ nhẹ đưa lời giải thích cùng con người này, nghiến chặt răng không rên rỉ tiếng nào, lại bị hắn đạp lăn trên mặt đất. Bởi vì đau đớn quá mức chịu đựng, ta cào móng tay lên mặt đất đến bật cả máu.
Lúc đó xung quanh chỉ còn lại một vài người hầu và thị vệ. thấy ta thê thảm như vậy, vốn đã cám thấy thương xót, đợi đến khi nghe Lê Hoành nói ta muốn biến Tương Tư trở thành người tàn phế, ai nấy đều phẫn nộ, bộ dáng chỉ mong hắn đạp chết ta ngay tại chỗ.
Ta cả người vốn đầy bệnh tật, chẳng còn sức lực tránh né phản kích, ngay lúc sau, đầu óc choáng váng, cổ họng tanh lòm, nôn ra máu tươi.
Lúc này Nhuyễn Ngọc vội vã tiến tới ngăn cản Lê Hoành “Lê tiên sinh, cho dù phu nhân đã làm gì sai, cũng phải đợi Điện hạ quay về rồi mới xử lý. Huống hồ, Điện hạ đích thân truy đuổi, nghĩ tiểu Quận chúa cũng không thể xảy ra chuyện gì, tiên sinh không cần lo lắng quá.”
Lê Hoành “Hưm” một tiếng, rồi phát áo bỏ đi.
Nhuyễn Ngọc tiến lại đỡ ta dậy, vừa đỡ vừa kéo ta ngồi xuống cạnh bên một gốc mai già, sau đó lại vào trong phòng tìm một chiếc áo choàng dầy đắp lên cho ta, rồi tận tâm lau vết máu bên miệng ta.
Ta miễn cưỡng mỉm cười nói hai tiếng “Cảm ơn.”
Nhuyễn Ngọc nhẹ nhàng phủi đám cánh hoa cùng bụi đất vương trên đầu và người ta, chải tóc lại cho ta, buông tiếng đầy thương cảm “Ta không cần phu nhân cảm ơn, ta chỉ đau lòng thay cho Điện hạ và tiểu Quận chúa. Điện hạ không giống như những công tử phong lưu đầy một bụng những lời hay ý đẹp buông lời chọc ghẹo phụ nữ, thế nhưng tấm lòng ngài dành cho phu nhân, phu nhân đâu phải không biết. Còn cà tiểu Quận chúa nữa...người một lòng một dạ muốn tìm mẫu thân, chỉ hận không thể đối xử với mẫu thân của mình tốt hơn. Phu nhân, tại sao người có thể nhẫn tâm như vậy? Tại sao người lại hành động độc ác như thế...”
Nhuyễn Ngọc nói mà giọng đã lạc hẳn đi, nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi.
Cả người ta lúc này đã ấm áp lên nhiều, ngồi tựa vào thân cây một lúc, cũng đã đỡ hơn trước đó, thấy Nhuyễn Ngọc xúc động như vậy, đang định lên tiếng, ta đột nhiên phát hiện trước mặt đã có thêm một người.
Y phục trắng như tuyết mà cũng băng giá như tuyết.
Ngước mắt lên nhìn, ta đã thấy khuôn mặt lạnh tựa băng của Thuần Vu Vọng. Ngài lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ căm ghét, hận thù và tuyệt vọng.
Trong lòng ngài đang bế một cơ thể bé nhỏ run rẩy, chính là Tương Tư. Lúc này thấy phụ thân dừng lại, cô bé liền quay đầu nhìn ta, đôi mắt vẫn còn vương lệ nhạt nhòa, lập tức cong miệng mỉm cười tạo thành đường cong đáng yêu, tiếp đó là nụ cười ngọt ngào mà ấm áp.
“Mẫu thân, mẫu thân cũng đã quay về rồi.Mẫu thân bế con đi.”
Cô bé giơ hai tay về phía ta, đôi cánh tay bị bẫm, đáng yêu, ngay cả ngón tay cũng khiến người ta yêu thích, quý mến.
Ta ngước lên nhìn tương Tư, trong lòng cảm thấy an ủi hơn nhiều, liền dịu dàng mỉm cười đáp “Mẫu thân không được khỏe lắm , đợi chút nữa ổn hơn sẽ bế con, đưa con đi tản bộ, rồi hái hoa cho con được không?”
“Được ạ, được ạ.” Tương Tư liền quẫy động trong vòng tay của Thuần Vu Vọng “Mẫu thân thấy không khỏe ở đâu? Con sẽ giúp mẫu thân xoa bóp, một lúc là người sẽ khỏe thôi.”
Sắc mặt Thuần Vu Vọng lại càng khó coi. Ngài ôm chặt Tương Tư rồi đi thằng vào trong phòng, trầm giọng đưa lời dặn dò “Tương Tư ngoan nào, con đi vào rửa ráy, thay y phục rồi uống bát canh an thần nhé.”
Tương Tư lại càng vùng vẫy trong vòng tay ngày, nhõng nhẽo lên tiếng “Con không cần, con không cần, con chỉ muốn ở bên cạnh mẫu thân thôi. Con không uống canh gì hết, con không sợ. Mẫu thân đã nói rồi, bảo con đừng có sợ, nên con còn lâu mới sợ...”
Đích thực là một đứa bé ngoan, không uổng ta đã thương yêu cô bé nhất mực.
Cô bé tuy thỉnh hoảng hơi nghịch ngợm, thế nhưng trông cô xinh đẹp, đáng yêu, đám thị vệ, nô tì kia vừa nhìn thấy cô bé quay về an lành vô sự, liền thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc có người bàn luận về việc Thuần Vu Vọng đã dắt người đi truy kích như thế nào, đi vòng chặn địch ra sao, rồi làm sao thi triển thân thủ võ công hảo hạng đoạt Tương Tư về...
Than dài một tiếng, ta nỗ lực dịch chuyển thân người đau đớn, chỉ cảm thấy đôi mắt long lanh ướt lệ.
Đưa tay lên sờ, tiếp đó, một trận hoa rơi chẳng khác nào mưa ngợp. Ánh nắng vàng ươm của buổi sớm mai xuyên qua cành cây kẽ lá chiếu xuống, sắc hoa đỏ vàng ánh lên, chỉ tiếc hoa đều đã tàn, trơ lại nhụy vàng, bay xuống rụng rơi trong lòng bàn tay, chẳng khác nào một bông tuyết trắng, lành lạnh, dần tan ra trong bàn tay ấm áp.
Trước mắt lại tối sầm, Thuần Vu Vọng đưa Tương Tư về phòng, sau đó quay lại đứng sững trước mặt ta. Ta ngồi trên mặt đất, đối diện với đôi chân ngài. Bộ y phục màu trắng tinh khiết nhẹ bay trong gió, lướt qua khuôn mặt ta, lạnh giá mà hơi đau.
“Tần Vãn...”
Ngài gọi tên của ta, thanh âm lạnh lẽo tựa băng tuyết ngàn năm.
Vì đứng ngược ánh mặt trời,ngay cạnh bên gốc mai già, ta chẳng nhìn rõ mặt thế nhưng lại khiến ta có một cảm giác mãnh liệt, kì lạ, như thể ngài muốn đốt cháy ta thành bụi tro ngay tức khắc. Cảm giác đó cũng giống như một vết thương cùng nỗi căm hận khắc cốt ghi tâm, cuồn cuộn như thủy triều, muốn nhấn chìm ta xuống tận đáy sâu.
Ta biết mọi chuyện không hay, nhưng vẫn thản nhiên nhìn ngài nói “Chuyện này không liên quan gì đến ta. Có người đang muốn đối phó với ngày, hãm hại ta.”
Thuần Vu Vọng gật đầu nói “Ta đã nhìn thấy rồi. Người của Tư Đồ Lăng phái tới muốn cứu nàng đồng thời muốn dùng Tương Tư để đối phó ta, nhưng lại bất cẩn hại đến nàng.”
Ta chỉ có thể than dài nói “Nếu Tư Đồ Lăng hành sự không cẩn thận và chu toàn như thế này, ngài ấy sẽ chẳng thể lãnh binh đánh trận, thay vào đó đã sớm bế con về quê quy ẩn rồi.”
Ngài dường như tức giận, ngồi xuống, nhìn thẳng vào ta nói “Nàng có lòng tin lớn với hắn vậy sao?”
“Đã kết giao bao năm nay, thế nên ta thực sự thấu hiểu ngài ấy.”
“Thấu hiểu....” Ánh mắt của Thuần Vu Vọng đột nhiên lạnh như băng, rồi phẩn hận lên tiếng “Hắn ở trong lòng nàng chính là một phu quân, cho nên nàng đã thấu hiểu hắn?”
“Có phải phu quân của ta hay không, không quan trọng. Nếu Điện ha cũng từng chinh chiến sa trường, thì sẽ hiểu dựa dẫm bên nhau, hành quân tác chiến giữa máu lửa trận mạc lâu ngày thì hai bên sẽ gây dựng được thứ tình cảm sâu sắc.”
“Ồ, chiến hữu đồng bào, sinh tử có nhau? Hay là tình nhân thân thiết, sống chết không rời?”
Vẻ mặt ngài điềm nhiên, giọng nói có phần bất cần, hiển nhiên cũng chẳng còn nét ôn nhu, hiền dịu của ngày thường, khoảnh khắc ấy khiến tim ta như bị ai đó bóp nghẹt, vừa ảo não, căm hận lại vừa bức bối, khó chịu, gần như sắp chẳng thể nào thở nổi. Chỉ là đầu óc ta vẫn còn tỉnh táo, biết rõ nếu có thể khiến ngài tin tưởng, sẽ quan hệ trực tiếp đến vận mệnh của mình.
Hiện nay vấn đề đã không còn là liệu có làm theo kế hoạch ban đầu là đào thoát khỏi đây hay không, nếu ngài thực sự cho rằng ta rắp tâm độc ác tàn bạo, ngay cả Tương Tư đáng yêu ở cạnh bao ngày cũng không chịu buông tha, lại thêm Lê Hoành căm ghét ta đứng cạnh thêm mắm thêm muối, chỉ sợ ta chẳng thể nào giữ được tính mạng.
Cho nên ta phải hạ giọng mềm dịu, cố gắng đưa lời giải thích “Chúng ta phối hợp nhịp nhàng trên chiến trường, không chỉ một lần an tâm giao tính mạng bản thân cho đối phương. Ngài ấy phái thuộc hạ đến cứu ta, làm sao lại bỏ rơi ta vào lúc nguy ngập như thế, lại còn bỏ mặc ta rơi vào thế hiểm mà không lo? Bởi vậy chuyện tối nay, tuyệt đối không phải do ta hoặc Tư Đồ Lăng sắp xếp, chi bằng Điện hạ hãy thử suy nghĩ đến cục thế chính trị Đại Lương lúc này, nghiền ngẫm cho thật kỹ xem sao.”
Nghe những lời ta nói, ngài đích thực đã nhíu chặt đôi mày, sau đó nắm chặt hai bàn tay, thì thầm lên tiếng “Không chỉ một lần an tâm giao tính mạng bản thân cho đối phương? Hưm, quả nhiên ... quả nhiên là sống chết có nhau, quyết không xa rời.”
Nghe lời của ngàu, rõ ràng là chỉ đang ảo não, tức giận vì nửa câu nói trước của ta, chứ không hề suy nghĩ nửa câu nói phía sau.
Ta đành tiếp tục nói thêm “Xin Điện hãy nghĩ cho thật kĩ, nếu ta đã giao hẹn cùng người ta từ trước, tại sao lại dự định chạy trốn ngay vào buổi tối khi vừa mới sảy thai? Ngài cũng nhìn thấy rồi đấy, võ công của ta đã bị khống chế, thân thể đang lúc suy nhược, lúc này ta chỉ còn lại một nửa tính mạng, sao còn muốn chạy trốn, chẳng phải tự mình tìm đến chỗ chết hay sao?”
Đôi môi trắng nhợt của Thuần Vu Vọng khẽ run “Ta cũng nghĩ như vậy, có phải nàng đang muốn tìm đến cái chết. Nàng coi trọng người hạ lệnh đến mức nào, thì mới vừa nghe được ám hiệu của hắn, đã không do dự lựa chọn bỏ đi đứa con của chúng ta?”
Ta mỉm cười khốn khổ “Ta đã nói rồi, tín hiệu đó chả liên quan gì đến ta.”
Thuần Vu Vọng gật đầu “Đúng thế, tất cả đều chẳng liên quan gì đến nàng. Tín hiệu tiếp ứng nàng, người đến tiếp ứng nàng, tất cả đều là trùng hợp? Nàng chỉ là trùng hợp bị sảy thai vào lúc đó, lại trùng hợp cố tình nhẫn nhịn nỗi đau trụy thai, cố gắng để ta không phát hiện ra nàng đã bị sảy thai, người đến cứu nàng lại trùng hợp biết được căn phòng của nàng với Tương Tư ở đâu, nàng lại trùng hợp truyền ra mệnh lệnh dùng Tương Tư để uy hiếp ta, có đúng không?”
Ta than dài rồi nói “Ta trước nay ác độc thủ đoạn, vô duyên vô cớ bị ngài giam cầm lâu như vậy, nếu có cơ hội, có lẽ thực sự sẽ làm những chuyện bất lợi với ngài. Thế nhưng con người chứ đâu phải cây cỏ, làm sao có thể vô tình? Bản thân ngài cũng từng cảm thấy tình cảm của ta với ngài không hề bình thường, nên mới lập ra giao ước mười tháng cùng ta, lúc này tại sao ngài lại không tin tưởng ta nữa?”
Ta ở bên cạnh ngài khá lâu rồi, nhưng rất ít khi dịu dàng hạ giọng nói chuyện cùng ngài. Ngài điềm đàm ngồi trước mặt ta, sầu muộn nhìn về phía sau lưng ta, trên thân người ngài đã không còn cảm giác lạnh lùng như băng, khiến người khác sợ hãi như trước nữa.
Lúc này, ta lại nghe thấy Lê Hoành đứng cạnh bên than vãn “Điện hạ, ngài tin tưởng ả ta, lòng tin đó còn ít hay sao? Thực ra, thứ duy nhất mà ngài nên tin tưởng là ả ta lòng dạ hiểm ác, tâm cơ sâu thẳm, hoàn toàn không phải phu nhân Doanh Doanh, cũng vĩnh viễn không bao giờ đối xử với ngài giống như phu nhân Doanh Doanh xưa kia được.”
Thuần Vu Vọng quay đầu, mỉm cười khổ sở “Thật vậy sao?”
Lê Hoành liền đáp “Người phụ nữ này chính là một con sói trắng hoang dã, mãi không thuần phục, chỉ luôn lừa gạt, mê hoặc, dỗ dành rồi thừa cơ hãm hại ngài. Điện hạ tại sao càng ngày lại càng lún sâu vào hố thế? Nếu cứ tiếp tục thế này, lúc cần dứt khoát mà không làm, chỉ e sẽ hủy hoại tiểu Quận chúa mà thôi.”
Thuần Vu Vọng trầm lặng một lúc lâu, đột nhiên quay đầu lại nhìn ta nói “Giao ước mười tháng liệu còn hiệu lực không?”
Ta lặng người, đưa tay vuốt lên phần bụng đang nhâm nhẩm đau. Đứa trẻ đã không còn, mười tháng sau, ta làm sao có thề trao lại đứa trẻ cho ngài được chứ?
Thuần Vu Vọng liền nói “Cả hai chúng ta vẫn còn trẻ, bồi bổ điều dưỡng một thời gian, muốn mang thai lại cũng không khó. Đợi...đợi khi đứa trẻ chào đời, giao ước của chúng ta vẫn còn hiệu lực.”
“Điện hạ.”
Lê Hoành tức giận quát lớn, Thuần Vu Vọng lại làm như không hề nghe thấy, chỉ nhìn chăm chú về phía ta. Khuôn mặt ta ánh lên trong ánh mắt ngài, gầy guộc, trắng nhợt, dính đầy bụi bẩn và vết máu sau một đêm bị dày vò mỏi mệt. Nếu không phải khuôn mặt hiện lên trong đôi mắt ngài vẫn còn chút ý chí cầu sinh ngoan cường, bất khuất, ta nhất định chẳng khác nào một thi thể vừa chui ra khỏi quan tài.
Mím chặt bờ môi, ta cố gắng mỉm cười rồi dịu dàng đáp “Được thôi, ta sẽ vì ngài mà...sinh một đứa con.”
Ngài cứ như thể rất sợ nếu ta từ chối, nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, đưa tay áo lên lau hết mồ hôi lấm tấm trên vầng trán. Ngài đích thân đưa người đi cứu Tương Tư động thủ đối kháng cùng lẻ địch, nhưng chẳng hề thấy ngài toát mồ hôi, căng thẳng như lúc này.
Ngón tay ngài khẽ chạm lên vết thương trên khuôn mặt ta rồi dịu dàng nói “Được, vậy chúng ta giao ước như thế nhé.”
“Điện hạ”
Lời của ngài còn chưa dứt, một thị vệ đột nhiên xông ra từ rừng mai, phía sau còn có một trung niên, vẻ mặt mệt mỏi, trên người mặc bộ y phục của phủ Chẩn Vương.
Thuần Vu Vọng lập tức đứng dậy hỏi “Có chuyện gì thế?”
“Vương phủ truyền tin đến cấp báo, nói rằng...nói rằng công chúa Thường Hy đã bị cướp đi rồi.”
Sắc mặt Thuần Vu Vọng đột nhiên biến đổi, quay đầu nhìn về phía ta.
Ta lúc này cũng kinh hãi cực độ. Theo những gì Tư Đồ Vĩnh nói trong mật thư, có lẽ tối hôm nay họ mới động thủ, đợi khi tin tức truyền tới, cũng phải là chuyện của hai, ba ngày tới. Mật hàm Thuần Vu Vọng ra lệnh thả nàng ra được phát từ tối qua, tính ra cũng phải vài ngày sau, vương phủ mới nhận được.
Vậy thì rốt cuộc là ai đã cướp công chúa Thường Hy? Tư Đồ Vĩnh tuy rằng thường hiểu rõ việc nhưng luôn giả vờ hồ đồ, thế nhưng hành sự xưa nay không bao giờ loa qua, thủ hạ của ngài làm sao có thể nhớ nhầm thời gian mà động thủ sớm hơn được chứ?
Ta cố gắng giấu đi nỗi bất an, quay sang nói với Thuần Vu Vọng “Ngài đừng có nhìn ta. Ta đã biết rằng ngài sẽ thả công chúa Thường Hy, làm sao lại ngu ngốc bảo người đi cướp nàng ấy được chứ? Huống hồ dạo gần đây, tình trạng của ta như thế nào, ngài còn không biết sao, một người không thể nhấc nổi cánh của mình, tự chăm sóc bản thân còn chẳng xong, làm sao có được bản lịnh sắp xếp người đi cứu người khác?”
Thuần Vu Vọng miễn cưỡng mỉm cười nói “Ừm, nàng chẳm sóc bản thân còn chẳng xong, thế nhưng Tư Đồ Lăng đích thực có được bản lĩnh này. Chẳng trách tối qua vội vã tới đây cứu nàng, đoán chắc là sợ thông tin này truyền đến tai ta, khiến ta đề cao cảnh giác, sau này càng khó hành động hơn?”
Thị vệ vừa thông báo tin tức kia liền bẩm tiếp : Hoàng tổng quản đã sắp xếp người ngựa âm thầm điều tra truy kích. Thế nhưng chuyện này vốn dĩ đang giấu triều đình, vì sợ Hoàng thượng và Vinh vương biết được, cho nên cũng không dám hành động khoa trương, gây sự chú ý.”
“Chuyện xảy ra hôm nào?”
“Ba ngày trước.”
“Ba ngày trước...” Thuần Vu Vọng quay sang nhìn ta “Mau truyền lệnh ta, không cần đuổi theo nữa, cứ để nàng ta đi đi.”
Thuần Vu Vọng lại quay sang ta nói “Vậy nàng đã hài lòng chưa? Như vậy, nàng cũng coi như thỏa được một tâm nguyện rồi nhé?”
Ta mỉm cười đáp “Tạ ơn Điện hạ.”
Đôi môi ngài khẽ rung, hình như định nói gì đó, sau cùng lại thôi, đứng bật dậy, đưa tay về phía ta “Mặt đất lạnh lắm, mau đứng dậy về phòng thôi.”
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đưa tay cho ngài, đang định đứng dậy, nhưng do ngồi quá lâu, khi nãy bị lão bỉ phu Lê Hoành đá cho mình đầy thương tích, hai chân đau đớn, vừa đứng dậy đã lập tức ngã xuống.
“Cẩn thận.”
Thuần Vu Vọng đưa tay ra, nhanh chóng ôm lấy ta trong vòng tay ấm áp mà vững chắc.
Ngài trông ôn nhu, văn nhã, nhưng cánh tay lại mạnh khỏe, rắn chắc, giây phút ấy khiến ta cảm thấy có gì đó quen thuộc lạ thường.
Năm đó, khi ta chặt đứt đầu của tướng quân Nhu Nhiên, châm lửa đốt hết lương thực của bọn chúng, đối diện trước quân địch bao vây trùng phùng không ngừng ùa tới, đúng lúc đang định phi thẳng vào ngọn lửa hừng hực, Tư Đồ Lăng đã mở một con đường máu giữa rừng đao biển kiếm, xông lại ôm ta vào trong lòng.
“Vãn Vãn.”
Ta chưa từng thấy ngài hoang mang, hoảng loạn như vậy. Ngài không ngừng run rẩy gọi tên ta, giọng nói thậm chí còn lạc cả đi.
Dưới bầu trời đêm đen tối đáng sợ, lửa rực lên tựa máu, còn máu thì chảy thành sông.
Ngài ôm chặt lấy ta giữa ánh lửa rực rỡ và mùi máu tanh nồng “Nếu có kẻ địch tìm đến báo thù rửa hận, ta sẽ cùng nàng gánh chịu. Nếu có uất ức, nhục nhã gì cần báo trả, ta nhất định sẽ cùng nàng rửa sạch. Vãn Vãn, bất cứ lúc nào ta cũng luôn ở bên nàng.”
Vào lúc đó, cánh tay ngài ôm lấy thân thể ta vững chắc như sắt, an định, kiến cố lôi ta ra khỏi địa ngục đầy máu tanh và lửa cháy.
Thế nhưng sao khoảnh khắc này ta lại thấy vòng tay Tư Đồ Lăng quen thuộc đến vậy, khiến người ta thậm chí lưu luyến không thôi, ta đột nhiên suy sụp trước vòng tay ấm áp của ngài, bật khóc đấy thương cảm đớn đau.
Trong một thôn làng đơn sơ như thế ngoại đào nguyên, người thiếu niên với mái tóc đen nhánh, tuấn tú, đưa lời thề non hẹn biển ngay giữa vùng hoang dã, ánh mắt ngập tràn nắng xuân ấm áp tin tưởng, rồi tiếng thét gào, kêu than thảm thiết vang giữa rừng đao biển kiếm, nỗi thù hận và nhẫn nhục đã tích lũy biết bao ngày tháng qua...
Tất cả mọi tốt đẹp, tất cả mọi đau thương, gần như đều hóa thành nước mắt tuôn trào khỏi mí mắt, vào giây phút đó, ta đã nghĩ, bản thân nên trao cả cho người đàn ông kiên nghị, oai phong đó.
Tư Đồ Lăng... Ta run rẩy toàn thân, thự sự không hiểu nổi tại sao ta lại cảm thấy Thuần Vu Vọng và Tư Đồ Lăng có điểm giống nhau đến vậy.
Hốt hoảng ngước mắt nhìn lên, ta bắt gặp ánh mắt Thuần Vu Vọng đang nhìn mình chăm chú, dịu dàng, ôn hòa mà cũng thấp thỏm, lo lắng, không có cảm nhận ra sự nghi kị và bất an của ngài. Ta nhìn ngài mỉm cười, nằm trong vòng tay ngài, ta đột nhiên phát hiện bản thân đã chẳng thể nào cười nổi nữa.
Định thần lại, ta tựa người vào gốc mai già bên cạnh, sau đó đưa tay khoác lên vai ngài, đang định rời khỏi, rừng mai lại truyền tới tiếng bước chân vồn vã.
“Điện hạ đã bắt được một tên người Đại Nhuế.”
Ta thất kinh, lúc vội vã quay đầu lại, liền thấy một tên hắc y nhân bịt mặt kín bưng bị hai cao thủ của phủ Chẩn Vương áp giải tới.
Tên hắc y nhân bị trói chặt lại là một tên đàn ông tầm khoảng ba mươi, dung mạo tầm thường, nhưng trông rất lạ mặt.
Thuần Vu Vọng để tâm đến cử chỉ của ta, thần thái đang suy đoán, mãi cho tới khi tên hắc y nhân bị giải đến trước mặt, ngài mới buông ta ra, đưa tay ra sau, nhìn về phía tên hắc y nhân bị giải đến trước mặt, bị ép quỳ xuống, sau đó ngài hỏi “Ngươi là người nước Nhuế?”
Tên hắc y nhân này không lập tức trả lời câu hỏi của ngài, đôi mắt bé tí chuyển động loạn xạ, đột nhiên nhìn thấy ta, lập tức bật khóc cầu xin “Tần cô nương, Tần cô nương xin hãy cứu ta.”
Ta không hề đáp lại, ngước mắt nhìn ra xung quanh, đột nhiên nhận ra rằng, có vô số bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng mai chẳng khác nào một tấm lưới dày đặc, lặng lẽ trùm lên người ta, hơn nữa càng lúc lại càng thít chặt.
Thuần Vu Vọng bình thản liếc về phía ta “Vãn Vãn, người này đang nói chuyện cùng nàng đó.”
Ta hỏi vặn “Hắn đang gọi ta sao?”
“Lẽ nào không phải? Ở đây còn có một Tần cô nương thứ hai hay sao?”
“Ồ, thực ra, ta nghe thấy cách gọi này liền cảm thấy vô cùng xa lạ. Ở Đại Nhuế, cho dù ta đang ở phủ của mình, người ta cũng chỉ gọi ta là tướng quân hoặc công tử.” Ta nhìn chăm chăm vào tên hắc y nhân nói “Nếu ngươi muốn hãm hại ta, thì trước khi hành động, cũng nên đi nghe ngóng cho thật rõ mọi thông tin về ta rồi hãy nói.”
Tên hắc y nhân đột nhiên lộ mặt kinh hoàng rồi ngây ngô lên tiếng “Xin... xin lỗi, Tần tướng quân, tiểu nhân không nên liên lụy tới người... chỉ là, nể tình hầu gia, xin hãy xin một câu cho tiểu nhân. Tiểu nhân không muốn chết ở đất Nam Lương này, thê tử của tiểu nhân sắp sửa sinh con, tiểu nhân...nếu tiểu nhân thực sự chết đi, cũng mong được nhìn thấy con mình một lần cuối đã...”
Nhuyễn Ngọc cùng mấy thị vệ khác thấy hỏi đến những chuyện cơ mật, đã lặng lẽ rút xuống từ trước, chỉ còn lại mỗi Lê Hoành cùng hai thị vệ tâm phúc cùng Thuần Vu Vọng.
Ta lạnh lùng lên tiếng “Ngươi có muốn chết hay không là việc của ngươi, hãy đi tìm chỉ nhân đứng sau sai khiến ngươi ấy. Ta không quen biết ngươi, cũng không quen biết người đứng sau sai khiến ngươi, xem ra người này chắc hản rất quen thân với Chẩn Vương Điện hạ đúng không?”
Ánh mắt Thuần Vu Vọng sáng lóe lên, sau đó đưa lời chế giễu “Ta cũng không quen biết hắn, càng không biết người đứng sau sai khiến hắn. Lẽ nào trân biến động hỗn loạn cả đêm qua đều không liên quan gì đến hai chúng ta sao?”
Tên hắc y nhân vội vã bò đến trước mặt ta “Tần cô nương, Tần tướng quân, Tần đại nhân, ta thực sự là người của hầu gia. Cô nương đã quên rồi sao? Hồi tháng tám, cô nương hồi triều, hầu gia đích thân xuất thành nghênh tiếp, đêm hôm đó, tiểu nhân đã đứng bên ngoài lều bạt của hai người. Sau khi Tần cô nương hồi kinh, hầu gia suýt chút nữa đã dọn cả phủ Nam An Hầu đến phủ họ Tần, mấy đứa tiểu nhân ra vào Tần phủ cũng coi như là kẻ quen mặt, cho dù cô nương không nhớ tên gọi của tiểu nhân, thì cũng cảm thấy tiểu nhân có phần quen mặt chứ?”
Ta cười nhạt nói “Ta nhìn ngươi mà chẳng hề cảm thấy quen mặt, thế nhưng ngươi nhìn ta chắc là cảm thấy quen mặt lắm nhỉ? Để cho ngươi dễ dàng nhận ra ta, mà diễn vở kịch này cho thật đạt, không biết những người đó đã tả lại hình dạng ta cho ngươi bao nhiêu lần chứ?”
Tên hắc y nhân liền đáp “Tần cô nương, tất cả những câu tiểu nhân vừa nói hoàn toàn là sự thật, không dám nói dối nửa lời. Cô nương và hầu gia chúng ta cùng đến Ninh Thọ tự xin quẻ, lúc dự định chính xác ngày thành hôn, tiểu nhân cũng đi theo. Hầu gia nhất thời cao hứng, còn đưa cô nương dựng lều ở lại trên núi, chính là tiểu nhân cùng mấy người huynh đệ nữa giúp hai vị dựng lều mà. Lúc hầu gia cùng cô nương vui vẻ đêm xuân, đám tiểu nhân đều bị đuổi ra ngồi ở chỗ rất xa, uống rượu cùng nhau. Đêm đó, hình như cô nương còn bị cảm lạnh, chính là hầu gia đã cõng cô nương đưa xuống dưới núi...”
Ta càng nghe lại càng cảm thấy kinh hãi, trông hắn hình như đang muốn đem mấy chuyện cơ mật giữa ta cùng Tư Đồ Lăng ra để chứng thực thân phận của mình, thế nhưng mỗi một câu nói của hắn đều đang muốn ám chỉ rằng, ta và Tư Đồ Lăng sớm đã tình chàng ý thiếp, ân ái vô cùng.
Chính vào lúc đang định quát hắn ngậm miệng, ta liền nghe thấy Thuần Vu Vọng đứng cạnh bên đã thét lớn một tiếng “Im ngay.”
Người này tức khác im lặng, kinh hãi nhìn về phía Thuần Vu Vọng.
Thuần Vu Vọng không hề nhìn hắn, mà quay sang nhìn ta chằm chằm. Sắc mặt ngài trắng nhợt y hệt như mưa băng bão tuyết, ngài đứng trước gió lạnh, dường như chẳng thể nào chịu đựng thêm nổi nữa, may mà có thân cây phía sau chống đỡ.
Ta lập tức lên tiếng “Người này ăn nói hàm hồ, chắc Chẩn Vương Điện hạ sẽ không trúng phải kế ly gián của hắn chư?”
Thuần Vu Vọng không đáp lại, chỉ lên tiếng hỏi “Chẳng phải nàng đã quay về Bắc Đô vào tháng tám năm ngoái sao? Tư Đồ Lăng có mặc y phục thường dân ra nghênh tiếp nàng không? Hắn có thường xuyên ra vào Tần phủ, hai người liệu có cùng nhau đến Ninh Thọ tự hay không?”
Ngài vẫn luôn nghi ngờ ta chính là Doanh Doanh, xem ra sớm đã phái người đến Bắc Đô nghe ngóng mọi hành tung của ta trong mấy năm gần đây. Cho dù muốn, ta cũng chẳng thể nào giấu nổi, đành lên tiếng “Tư Đồ Lăng và ta học nghệ đồng môn, lại làm quan cùng một triều, tự nhiên là thường xuyên qua lại. Thế nhưng người này chưa hề gặp mặt ta, lại có thể bịa đặt ra những chuyện như vậy, hiển nhiên là có ý đồ xấu xa, để vu oan hại người.”
Thuần Vu Vọng than dài rồi nói “Tư Đồ Lăng không phải là vị phu quân tốt cùng nàng sinh tử có nhau sao? Tại sao lúc này, lại trở thành sư huynh với đồng liêu của nàng thôi vậy?”
Giọng ngài đắng cay mà đau đớn, xem ra hoàn toàn không hề tin tưởng ta. Ta đích thực là có dự định khác, cho nên lúc này mới ra sức cúi đầu bảy tỏ thành ý với ngài như vậy, đồng thời cũng cố gắng vạch rõ ranh giới trong mối quan hệ với Tư Đồ Lăng, thế nhưng ngài không hề hồ đồ trước thành ý của ta, ngược lại càng thêm nghi ngờ khi thấy thái độ thay đổi đột ngột của ta.
Ta không thể phản bác, chỉ cảm thấy đứng quá lâu, cơ thể càng lúc càng đuối sức, dù chỉ dịch chuyển cở thể nhẹ nhàng thôi cũng đau nhói từng cơn, đứng vững cũng là chuyện khó khăn. Xem ra tên Lê Hoành đó tuy là một văn sỹ, thế nhưng thực sự đã dùng hết sức để đạp lên người ta, cho nên khiến ta bị thương không nhẹ.
Khẽ khàng lui về sau vài bước, ta dựa người vào gốc mai già, mượn thân cây, mới có thể giữ vững được cơ thể, mệt mỏi lên tiếng “Nếu ngài chấp nhận tin lời nói hàm hồ của một tên gian tế mà không chịu tin ta, vậy thì mặc ngài thôi.”
Thuần Vu Vọng lạnh lùng nhìn ta hổn hển thở không ra hơi, không ngờ cũng lui lại vài bước, đứng cách xa ta hơn một chút, rồi quay sang hỏi người kia “Chuyện cứu người tối nay là do ai sai khiến? Hiện đang ở chỗ nào?”
Người này liền cúi đầu đáp “Đường lên núi có quân Lương canh giữ, chúng ta không thể lên được, nên đã phải thâm nhập thông qua đường núi hiểm trở, vốn dĩ đang đóng trại tại một hang động, hiện nay cứu người không thành, lại không biết mấy đồng đội của ta đang hội họp ở chỗ nào. Chuyện này vốn dĩ là do hầu gia chúng ta đích thân thống lĩnh, ai ngờ hầu gia vừa lên Ly Sơn, đã nhận được tin tức từ xa truyền tới, nói rằng... nói rằng Tần cô nương đã bị chiếm đoạt, hơn nữa còn đang mang thai, liền... liền tức giận bỏ đi.”
“Bị chiếm đoạt...” Thuần Vu Vọng lạnh lùng lên tiếng, sau đó lại hỏi “Tiếp đó thì sao?”
“Tiếp đó thì... tiếp đó thì Lâm tham tướng xưa nay vẫn đi theo hầu gia có nói rằng, hầu gia tuy rằng tức giận, thế nhưng nói cho cùng tình cảm dành cho Tần cô nương vô cùng sâu đậm, nếu Tần cô nương chịu bỏ thai nhi đó đi, chắc ngài sẽ không còn giận nữa. Vì vậy nên... ngày hôm trước chúng ta đã âm thầm đưa thuốc trụy thai vào khu rừng bên kia, đồng thời dùng ám hiệu thông báo Tần cô nương đến lấy. Vốn dĩ dự định đợi Tần cô nương bỏ cái thai kia đi, nghỉ ngơi vài hôm rồi nghĩ cách cứu người, ai ngờ, tối qua lại nhận được tin tức , người của chúng ta tại Ung Đô đã bất cẩn để lộ hành tung, nên đã cứu công chúa Thường Hy trước dự kiến. Bởi vì sợ sau khi công chúa đước cứu thoát, Chẩn Vương Điện hạ sẽ càng tăng cường thêm phòng bị, khó mà thành công, vì thế chúng ta quyết định sáng sớm hôm nay đến giải cứu cô nương trước... Chỉ có điều hành động quá gấp gáp, bố trận không chu toàn, nên sau cùng đã thất bại.”
“Ngươi đương nhiên là mong sẽ thành công rồi.”
Thuần Vu Vọng lên tiếng, giống như nói chuyện với tên hắc y nhân kia, nhưng lại lạnh lùng nhìn về phía ta. Ta mỉm cười khốn khổ nói “Ngài có tin không?”
Thuần Vu Vọng bình thản lên tiếng “Nàng nghĩ sao?”
Người này hoàn toàn không phải người Nhuế, thế nhưng ta không thể không thừa nhận, hắn đích thực đã liệu được hoàn toàn kế hoạch của bên ta. Câu trả lời nửa thật nửa giả , lại quá phù hợp với cử chỉ, hành động quái dị của ta mấy ngày này, đã chứng minh rõ những điểm nghi ngờ bấy lâu trong lòng Thuần Vu Vọng. Vậy nên, muốn lấy lòng tin ở ngài lúc này, thực sự còn khó hơn lên trời.
Ta liền than thở “Ta không hề uống thuốc trụy thai. Nếu ta thực sự có kế hoạch như vậy, tại sao không chạy trốn từ trước, quay về Đại Nhuế rồi mới uống thuốc sau chứ? Nếu vậy cơ thể cũng không suy yếu đến mức này, bất cứ con chó, con mèo nào cũng có thể sỉ nhục, hành hạ ta.”
Khuôn mặt vốn đang trắng nhợt của Thuần Vu Vọng đột nhiên lại đỏ rực vì tức giận “Nàng nói ta đang sỉ nhục, hành hạ nàng?”
Ta vốn dĩ định ám chỉ tên Lê Hoành lúc nãy vừa mới đánh đập, hành hạ mình, thấy ngài tức giận, mới ra những chỗ bị Lê Hoành đá đều ở phía sau lớp y phục dày dặn, ngay cả vết máu bên miệng cũng đã được Nhuyễn Ngọc lau đi sạch sẽ. Ngài chỉ thấy ta ngồi lặng lẽ trên mặt đất, thậm chí còn không biết, ta bị lôi ra ngoài trong khi chỉ mặc mỗi lớp y phục mỏng manh bên trong, lại càng không biết, khi nãy, suýt chút nữa là ta đã chết cóng rồi, sau đó còn bị tên tiểu nhân bỉ ổi kia đánh cho một trận thừa sống thiếu chết...
Trong lòng đột nhiên nhói đau từng cơn, muốn đè nén mà lại chẳng thể đèn nén nổi.
Đang lúc thất thần, Thuần Vu Vọng lại quay sang hỏi tên hắc y nhân kia “Cướp tiểu Quận chúa đi, lại còn mệnh lệnh biến tiểu Quận chúa thành kẻ tàn phế, cũng là do Tần cô nương hạ xuống sao?”
Tên hắc y nhân kia liền đáp “Đúng vậy, nếu không phải Tần cô nương truyền tin tức tới, chúng ta làm sao mà biết được tiểu Quận chúa ở căn phòng nào? Chỉ là trong thuốc chúng ta mang đến cho Tần cô nương, ngoài thuốc trụy thai, còn có thuốc mê, vốn dĩ định cho tiểu Quận chúa dùng, ai ngờ, tiểu Quận chúa còn chưa kịp dùng, đã bị cướp đi, thế là hô hoán ầm ĩ, làm lộ hành tung của chúng ta.
Ta cười nhạt nói “Ồ, thì ra ta bị bẻ sai khớp hai cánh tay rồi vẫn có được khả năng làm những chuyện này, thì ra ta không phải là người, mà là thần tiên.”
Thuần Vu Vọng nắm chặt hai bàn tay lại, còn chưa kịp lên tiếng, phía sau đã có người thét lên “Ngươi không phải là người, không phải là thần, ngươi là một con yêu tinh chuyên đi mê hoặc người khác.”
Lê Hoành vừa nói xong, liền xông lên phía trước Thuần Vu Vọng, quỳ sụp xuống, chỉ về phía ta “Điện hạ, chắc ngài đã nhìn thấy được bộ mặt thực sự của người phụ nữ này rồi chứ? Toàn nói chuyện hoang đường, không từ thủ đoạn, bỉ ổi, hạ tiện, độc ác như cầm thú, xảo quyệt như hồ ly. Điện hạ, ngài giữ lại ả ta, là định tận diệt tương lai của bản thân hay là tương lai của tiểu Quận chúa.”
Sắc mặt của Thuần Vu Vọng lại trắng nhợt ra, hai mắt đen láy, sâu thẳm, từ từ quay sang chỗ ta rồi khẽ khàng lên tiếng “Liệu nàng có thể.... đưa ra một lời giải thích khiến người ta tin được không?”
Một lời giải thích khiến người ta tin được? Nếu ngài không tin ta, dù cho có giải thích thế nào, e là cũng chẳng thể khiến ngài tin tưởng. Ta đích thực là muốn trốn thoát khỏi nơi này, thế nhưng tất cả mọi hành động, lời nói của ta đều trở thành điểm bất lợi, chống lại chính mình.
Cho nên, ta cũng chỉ có thể nói đúng một câu “Có người muốn ngài giết chết ta.”
Danh sách chương