Chương 56: Kẻ Rớt Nước Mắt, Người Giận Dữ Bỏ Đi

Lý Hạo vẫn đang mạnh mẽ huy quyền.

Ngay sau đó, một tiếng cười chợt vang lên bên tai: “Tỷ tỷ cùng ngươi luyện tay nghề nhé!"

Lý Hạo không kiêng nể chút nào.

Chỉ có thêm phấn khích!

Đến rất đúng lúc!

Hắn hiện tại cũng cảm thấy tiếp tục thế này quá mệt mỏi, năng lượng thần bí trong cơ thể vẫn chưa cạn kiệt, mới chỉ tràn ra hơn một nửa, vẫn còn lại non nửa trong người.

Vừa vặn có kẻ đến thử nghiệm!

“Liễu đội phó cẩn thận!"

Lúc này Lý Hạo cảm thấy mình đã mạnh hơn rất nhiều, không nói lời nào liền xoay người đánh tới!

Đừng sợ vô tình làm tổn thương bất cứ ai, những kẻ trong đội săn quỷ đều rất lợi hại.

Ra tay trước chiếm cứ ưu thế!

“Hắc Hổ Đào Tâm!"

Lý Hạo quát to, hai tay giống như vuốt hổ, huyết mạch phình lên, trực tiếp lao thẳng về phía Liễu Diễm.

“Tiểu Lý Hạo, ngươi định đào kiểu gì?"

Liễu Diễm cười tươi như hoa, bóng người nhún nhảy, thoắt cái đã thoát khỏi Lý Hạo trong nháy mắt, đứng lên cười rạng rỡ, “Có người đang nhìn kìa, đừng có loạn đào lung tung đấy!"

Lý Hạo mắt điếc tai ngơ!

Lão sư đã nói, luyện võ cần tập trung, không được phân tâm.

Đừng nghĩ về những thứ không cần thiết!

“Viên Hầu Phi Thiên!"

Lý Hạo lại rống lên, dùng hai chân đạp trên mặt đất, vọt lên không trung.

Liễu Diễm nhắc nhở: “Ngươi đã quên dặn dò không được rời khỏi mặt đất sao?"

Cái tên này lại lăng không rồi!

Đây là điều tối kỵ!

Vừa định vươn tay tóm lấy Lý Hạo, Lý Hạo bỗng tung người lên khỏi mặt đất, đột nhiên mượn lực nhảy thật cao, vung tay bừa bãi như vuốt mèo, rướn người lên một chút, trực tiếp chộp lấy chụp đèn trên trần nhà.

Chụp đèn rất mỏng manh, Lý Hạo chỉ lợi dụng mượn lực, hai tay với lên, mượn lực nhảy một cái, sau một khắc trực tiếp nhảy vạt qua người Liễu Diễm.

“Rất đẹp!"

Vân Dao kinh ngạc cảm thán.

Lưu Long cũng gật đầu, thì thầm nói: “Nhảy vọt hai lần, lại còn biết dừng giữa không trung mượn lực để nhảy tiếp, chuyện này cũng hiếm thấy! Nhưng... đây là trong nhà, nếu là ngoài trời thì lấy đâu ra trần nhà để hắn mượn lực."

Vân Dao mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “Nếu là ngoài trời thì có lẽ hắn sẽ thay đổi cách thức."

Dù thế nào thì ít ra Lý Hạo vẫn nhớ tới bài học lần trước, không bị Liễu Diễm trực tiếp cào xuống từ trên cao, mà là không chút khách khí mà trực tiếp nhảy qua Liễu Diễm, chộp thẳng về phía nàng từ đằng sau!

Ứng biến như vậy đối với một người mới cũng đã cực kỳ hiếm thấy rồi!

. . .

Giữa sân tập.

Lý Hạo nhảy qua Liễu Diễm xong lập tức xoay người, túm lấy lưng nàng!

Mắt thấy sắp bắt được, bỗng nhiên Liễu Diễm thấp giọng quát một tiếng, đột ngột trước mặt Lý Hạo xuất hiện thêm một cái chân dài!

Liễu Diễm trực tiếp nhấc chân đá mạnh ra sau, giống như có mắt phía sau lưng. Chân nàng ta linh hoạt ngoài sức tưởng tượng, nếu là người bình thường mà đạp về phía sau như vậy thì trọng tâm sẽ không ổn định, nhất định sẽ không đá cao.

Bất quá Liễu Diễm giờ phút này lại tựa như đùi không xương, thật sự có thể đá ngang tầm mắt Lý Hạo!

Đáng kinh ngạc!

Lần phản kích này, Lý Hạo thật sự không ngờ tới, hắn từng cân nhắc đến việc Liễu Diễm rút lui, xoay người, cúi người...

Chỉ có điều không ngờ là đối phương sẽ bất chợt đá thẳng ra phía sau!

Ầm!

Lý Hạo tránh không được, trực tiếp bị đá một cước vào mũi!

Ầm!

Máu mũi tuôn ra trong tích tắc.

Đồng thời nước mắt cũng tuôn ra, Lý Hạo đau không chịu được, nước mắt sinh lý cứ thế chảy xuôi xuống.

Má nó.

Tiếng mắng chửi vang lên trong lòng, Lý Hạo cảm thấy hết sức khó thở, quá hố rồi. Hắn ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy cái mũi. Chịu tổn thất lớn như vậy, hắn thật sự không cam lòng.

Liễu Diễm nghĩ rằng nếu đá trúng Lý Hạo thì tiểu tử ấy sẽ bỏ cuộc.

Nào ngờ Lý Hạo là kẻ bướng bỉnh, có chịu thiệt thì cũng nghĩ đến việc nhất định phải thu hồi chút lợi lộc.

Khoảnh khắc Liễu Diễm thu chân lại, máu mũi Lý Hạo vẫn còn đang chảy, nước mắt ướt tèm nhem khắp mặt làm hắn hoa hết cả mắt, nhưng hắn vẫn liều mạng vung chân đá mạnh.

Cú đá không cao, vừa vặn đá thẳng vào mông Liễu Diễm!

Liễu Diễm đang rụt chân về thì đột ngột bị công kích khiến nàng tránh không được, đang mất thăng bằng lại bị Lý Hạo đá một cước, nàng liền theo bản năng lảo đảo lùi về sau bảy, tám bước mới đứng vững lại được.

Quay đầu nhìn Lý Hạo, trong mắt Liễu Diễm hiện lên sát khí!

Lưu Long và Vân Dao ở bên cạnh cũng lộ vẻ kinh ngạc, hai người đều im lặng, nhất thời cả tầng hầm bỗng chốc yên tĩnh đến đáng sợ.

Lý Hạo bị đá vào mũi khá mạnh, thế mà hắn còn tỉnh táo phản kích!

Hơn nữa... còn thành công đá vào mông Liễu Diễm, đá đối thủ lao đi một đoạn dài, điều này... Lưu Long thật sự không ngờ tới.

“Lý Hạo!"

Giọng của Liễu Diễm trở nên sắc bén hơn.

Ngay lập tức, Lý Hạo bịt chặt mũi, nằm ngửa dưới mặt đất kêu lên đau đớn.

“Aaa! Đau quá! Liễu tỷ, xương mũi của ta bị ngươi đá gãy rồi..."

Một bồn lửa giận tức khắc liền bị dập đi.

Liễu Diễm vừa bực lại vừa thấy có phần bất lực, xương mũi bị ta đá gãy thật rồi sao? Nàng cũng không định đả thương tên này, ai bảo Lý Hạo nhảy hai cấp vòng ra sau lưng nàng làm gì, nàng cũng chỉ đánh trả theo bản năng mà thôi, kết quả... thật sự bị đá gãy ư?

Lực đạo của nàng vốn không yếu.

“Ta không cố ý..."

Nói đến một nửa, lại nghĩ đến khoảnh khắc Lý Hạo đánh trả vừa rồi, Liễu Diễm bỗng có chút khó chịu.

Đúng lúc này, Vân Dao nhanh chóng bước tới, giữ chặt cánh tay của Lý Hạo lại rồi cẩn thận sờ sờ mũi hắn xem xét, rất nhanh nàng liền nói: “Không hỏng, không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một lát là được!"

“..."

Lý Hạo nhìn Vân Dao rơm rớm nước mắt!

Người phụ nữ này, ngươi cố tình đúng không?

Đương nhiên ta biết nó không sao.

Nhưng không phải do mới rồi ta lỡ đá vào vị trí không mấy đứng đắn trên người Liễu Diễm, nên giờ ta phải cố ý giả bộ đáng thương sao?

Ngươi chạy đến kiểm tra cho ta làm cái gì?

Liễu Diễm nghe lời này, lông mày cũng nhướng lên, vừa định nổi giận mắng hắn thì Lưu Long đã uy nghiêm cất tiếng: “Được rồi, Lý Hạo, làm tốt lắm!"

Sau đó, hắn lại nhìn về phía Liễu Diễm, nghiêm nghị nói: “Một chiêu phản kích của kẻ không phải võ sư, ngươi thật sự bị đá rồi!"

Liễu Diễm muốn nói lại thôi.

Lưu Long nghiêm nghị nói: “Liễu Diễm, nghề của chúng ta nguy hiểm thế nào, ngươi cũng biết rồi! Là do ngươi sơ suất!"

Liễu Diễm im lặng.

Sơ suất?

Có chút oan uổng.

Nàng vốn đã nương tay, vì Lý Hạo không phải là kẻ thù, hơn nữa còn rất yếu, nàng sợ lỡ tay giết chết hắn. Bất quá vừa rồi nàng coi như cũng có phần sai lầm, bị Lý Hạo đá trúng một cước, không thể tránh được.

Nếu là chuyện xảy ra trong lúc làm nhiệm vụ thì nàng sẽ chết chắc!

“Ta..."

Cuối cùng Liễu Diễm cũng không nói gì, thế nhưng nàng chưa nguôi được cơn giận, vì vậy liền xoay người rời đi.

Lý Hạo nằm dưới đất vẫn đang nước mắt lưng tròng, không dám lên tiếng.

Chuyện đó... trên mông Liễu Diễm vẫn còn vết chân to tướng!

Lưu Long không nói lời nào, giống như không nhìn thấy.

Vân Dao liếc mắt nhìn, cười cười rồi vỗ vai Lý Hạo, thấp giọng nói: “Rất ít người có thể khiến cho nàng ta giận mà không làm gì được như vậy, ngươi… cũng có bản lĩnh lắm!"

Lý Hạo ngượng ngùng muốn chết, hắn thật sự không cố ý.

Vả lại, xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng là việc bình thường trong một cuộc thi đấu võ thuật.

Ta đây còn chịu thiệt hơn mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện