Chương 3: Kiếm Của Lý Gia (1)
Từ văn phòng trưởng phòng trở lại chỗ ngồi của mình.
Lý Hạo liếc mắt nhìn ngày tháng trên lịch để bàn, ngày 12 tháng 7 năm 1730.
"Gần một năm rồi!"
Hắn thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Trần Na ở đối diện hiếu kỳ hỏi: "Cái gì gần một năm rồi?"
Lý Hạo cười giải thích: "Ta nói mình gia nhập Tuần Kiểm Ti gần một năm rồi."
"Ha, trí nhớ ngươi tốt thật."
Trần Na không thèm để ý nữa, ai hơi đâu nhớ tới chuyện này, chẳng mấy ý nghĩa.
Lý Hạo cũng không nhiều lời.
Hắn nhớ!
Nhớ rất rõ ràng!
Ngày 1 tháng 8 năm 1729, hắn gia nhập Tuần Kiểm Ti.
Chỉ vài ngày trước, vào ngày 23 tháng 7, một ngày sau khi sự việc xảy ra, Lý Hạo lựa chọn thôi học, rất nhanh sau đó hắn đã thành công gia nhập Tuần Kiểm Ti.
Ngày 22 tháng 7 năm 1729, một vụ tự thiêu đã xảy ra ở Ngân Thành cổ viện.
Trương Viễn, một sinh viên năm hai của cổ viện đã tự thiêu bên ngoài ký túc xá, thiêu sống.
Để không ảnh hưởng đến danh tiếng của Ngân Thành cổ viện, sau khi Tuần Kiểm Ti kiểm nghiệm hiện trường, xác định đây là tai nạn khách quan xong thì tin tức về chuyện này liền bị phong tỏa, rất ít người biết chuyện có một học sinh đã chết trong Ngân Thành cổ viện.
Đương nhiên chuyện này cũng không lớn lao gì, cha mẹ Trương Viễn đều mất, trong nhà cũng không còn thân thích, không có ai đau khổ, vì lẽ đó mọi chuyện nhanh chóng bị đè xuống.
Sau đó, Lý Hạo thôi học, lão sư của hắn cũng suy đoán rằng chuyện này liên quan đến Trương Viễn, có người nói quan hệ giữa Lý Hạo và Trương Viễn không tệ.
"Trương Viễn!"
Trong lòng thầm gọi một tiếng, đã gần một năm kể từ ngày Tiểu Viễn qua đời.
Khung cảnh ngày hôm đó lại hiện về trong tâm trí Lý Hạo.
Huyết ảnh dường như nắm giữ linh hồn của Tiểu Viễn, ngọn lửa đỏ như máu thiêu đốt linh hồn Tiểu Viễn, các loại tâm tình thống khổ, giãy giụa, tan vỡ mà những người khác không thấy, Lý Hạo lại nhìn rõ ràng.
Hắn muốn tiến lên ngăn cản nhưng một khắc ấy, miệng Tiểu Viễn không ngừng mấp máy, dưới sự đau đớn tột cùng như vậy, y không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có khuôn miệng một mực cử động.
Những người khác có thể cảm thấy đó là kêu rên, chỉ có Lý Hạo biết, không phải.
"Trốn!"
Đúng, y bảo mình trốn.
Lý Hạo quá hiểu Trương Viễn!
Bảo mình không đến gần, bảo mình đào tẩu.
Trương Viễn không chết trong phòng ký túc xá, khi chết y chỉ mặc một cái quần lót, trông thật nực cười, nhưng Lý Hạo chưa bao giờ nghĩ chuyện đó nực cười.
Thời điểm Trương Viễn chết, hẳn là đang chuẩn bị đi ngủ, nhưng ở thời khắc thống khổ nhất y đã trốn ra khỏi phòng ngủ, chạy về phía Lý Hạo!
Y không cách nào phát ra được âm thanh nên có vẻ đã lấy nghị lực lớn nhất, phá vỡ một viên gạch ngói, bấy giờ trời vẫn còn là nửa đêm, hành động đó đã gây ra tiếng động rất lớn khiến nhiều người đi ra ngoài kiểm tra, bao gồm cả Lý Hạo.
Trương Viễn là đang cầu cứu sao? Người ngoài cảm thấy là như thế nhưng Lý Hạo lại cảm thấy... Không phải.
Y cảnh báo mình, Trương Viễn từ phòng ngủ chạy trốn, gây ra động tĩnh, dẫn dắt Lý Hạo, cuối cùng cố gắng bảo hắn "trốn" đi, đây không phải là cầu xin Lý Hạo giúp đỡ, mà là bảo hắn đào tẩu.
"14 năm."
Trong lòng Lý Hạo lại lẩm bẩm một tiếng.
Hắn và Trương Viễn biết nhau 14 năm, cũng không phải như những gì người khác nghĩ chỉ là bạn học vài ba năm. Bọn họ biết nhau 14 năm, từ nhỏ đến lớn đều là bạn cùng lớp, có thể nói là bạn bè vô cùng thân thiết.
Chỉ là hai người đều trầm mặc ít nói, tình bạn giữa những người đàn ông không cần thiết phải thường trực trên môi.
Giống như Trương Viễn vậy, vào thời khắc trước khi chết, với ý chí vô cùng mạnh mẽ, y đã vùng vẫy thoát ra, chỉ để nhắn cho Lý Hạo một chuyện: trốn đi!
Vụ án Trương Viễn tự thiêu cuối cùng đã bị đè xuống trong âm thầm.
Ngoài vị tri giao hảo hữu Lý Hạo này thì đương nhiên cũng chẳng mấy ai hơi đâu đi sâu điều tra làm gì.
"Tiểu Viễn bảo ta trốn, cuối cùng là vì y nhìn thấy thứ gì, nghe được cái gì, hay chỉ đơn thuần là hoảng sợ? Hay… Tiểu Viễn biết mục tiêu kế tiếp của huyết ảnh là ta?"
Đây cũng là câu hỏi mà Lý Hạo đã suy nghĩ trong suốt một năm qua.
Hắn không thể nào tưởng tượng được Trương Viễn chịu bao nhiêu thống khổ, vậy mà một khắc đó, vẫn như cũ cảnh báo mình. Lý Hạo cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản, rất có thể mục tiêu kế tiếp của huyết ảnh chính là mình!
"Sáu người, thêm ta có lẽ là bảy, mấy người chúng ta cuối cùng là có điểm gì giống nhau?"
"Kéo dài mười năm, thời gian càng ngày càng rút ngắn. Nếu tính cả ta là bảy, ngoài ta và Trương Viễn ra không ai có tương quan gì đến nhau. Vậy mọi việc là ngẫu nhiên hay có mục tiêu rõ ràng?"
Lý Hạo khẽ xoa trán, lật xem tập tin trước mặt, đây là hết thảy hồ sơ của sáu người, cũng là manh mối mà hắn thu thập được qua nhiều con đường khác nhau trong một năm qua.
Cái chết của người đầu tiên đã cách đây 10 năm, trước đó có thể có hay không Lý Hạo không thể nào biết được.
Khoảng thời gian kéo dài mười năm, kỳ thực có rất nhiều thứ khó truy vấn.
"Giới tính? Tuổi tác? Nghề nghiệp? Thân phận? Những người có thể liên lạc?"
Lý Hạo đã lật xem tập tin trước mắt rất nhiều lần, Lý Hạo chưa bao giờ phát hiện ra điểm giống nhau nào theo cách hiểu thông thường, toàn bộ những người này hoàn toàn không có liên quan gì với nhau, lại càng không liên quan đến hắn.
"Tại sao huyết ảnh phải giết bọn họ? Là bọn họ gây uy hiếp đến huyết ảnh hay do nó có mục đích khác?"
Vô số nghi hoặc tràn ngập trong đầu óc Lý Hạo.
Tất nhiên việc hắn không ngừng theo đuổi điều tra còn có một lý do khác... Báo thù!
Không một ai để ý đến cái chết của Trương Viễn, nhưng Lý Hạo thì chưa bao giờ quên được.
Tuần Dạ Nhân bên kia đầy những nhân tố không xác định, nếu không phải vì không thu được manh mối hữu hiệu hoặc không có biện pháp nào hay để đối phó với một huyết ảnh mà mọi người đều không nhìn thấy, Lý Hạo căn bản sẽ không hy vọng Tuần Dạ Nhân giết huyết ảnh, hắn hy vọng chính mình làm thịt tên kia hơn!
"Lý Hạo, lại xem tư liệu của mấy người kia sao?"
Ở phía đối diện, Trần Na thấy Lý Hạo lại mở tập tin quen thuộc này ra, không kìm được hỏi một câu.
Một năm qua, nàng đã nhìn thấy hắn làm vậy rất nhiều lần. Lý Hạo thường xuyên xem phần tập tin này, hơn nữa tập tin càng ngày càng dày, sắp bị Lý Hạo xem đến tróc một bên gáy rồi.
Tuy nhiên mỗi lần nàng muốn xem thử một chút, Lý Hạo đều cấp tốc khép lại.
Chỉ có thể mơ hồ thấy được đó là tài liệu cá nhân của một vài người.
Lý Hạo ngẩng đầu, nở một nụ cười thuần khiết: "Na tỷ, tùy tiện xem chút thôi."
"Xì!"
Trần Na khinh thường, tùy tiện xem, có thể tùy tiện cả một năm trời sao?
Tiểu tử này, nhiều lúc cũng không thành thật chút nào.
"Cũng xem lâu như vậy rồi, Lý Hạo, ngươi đang điều tra cái gì? Nơi này nhiều lão tuần kiểm như thế mà ngươi không hỏi ai, lại chính mình cắm cúi điều tra, một người mới như ngươi có thể tra được cái gì? Hay là cho ta nhìn một chút, không chừng ta có thể cho ngươi một ít kiến nghị, yên tâm, ta không tiết lộ ra ngoài đâu."
Trần Na cười hì hì: "Sao, cho ta nhìn một chút nhé?"
Thật sự quá tò mò!
Trước đây Lý Hạo không muốn cho mọi người biết mình đang điều tra chuyện này cũng bởi lo lắng sẽ thu hút sự chú ý của huyết ảnh. Nhưng hiện tại hắn vẫn chưa phát hiện ra gì, hơn nữa vụ án đã được báo cho Vương Kiện, nên bây giờ không phải là không thể cho Trần Na xem.
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, Lý Hạo vẫn nói: "Vậy thì xem đi, nhưng đừng làm phiền người khác."
Hắn không hy vọng có nhiều người biết mình đang quan tâm mấy vụ án ấy.
Trần Na cũng là người mới, không quá nhạy cảm và sắc sảo, khi người khác nhìn thấy tư liệu của những người này, có thể đã sớm nghĩ đến những vụ án trước đó và biết rằng Lý Hạo đang điều tra vụ tự thiêu.
Cho Trần Na xem, cũng vì Lý Hạo đã tìm hiểu mấy thứ này quá lâu nhưng không thu hoạch được gì, không biết có phải vì hắn lún quá sâu, người trong cuộc không thông suốt, hay bởi thật sự không có liên quan gì.
Người ngoài cuộc như Trần Na không chừng có thể nhìn ta chút gì đó?
Được rồi, Lý Hạo kỳ thực không ôm bất kỳ hy vọng nào, nhưng lâu ngày không có kết quả khiến hắn có phần không cam lòng.
"Yên tâm đi!"
Trần Na vui vẻ ra mặt, cuối cùng nàng cũng có cơ hội xem bí mật nhỏ của Lý Hạo.
Chỉ lo Lý Hạo đổi ý, nàng vội vàng chạy tới, giật tập tài liệu trong tay Lý Hạo, nhanh chóng xem qua.
Một lát sau, Trần Na đau đầu nói: “Lý Hạo, ngươi muốn tìm cái quái gì từ những tập tài liệu này? Ta mới xem một chút, quá nhiều, bất kể thứ nhỏ nhặt gì ngươi cũng ghi lại, có thể coi là hồi ký, ngươi muốn thu được kết quả gì à?"
Lý Hạo cân nhắc một hồi mới mở miệng đáp: "Điểm giống nhau! Điểm giống nhau của sáu người bọn họ!"
Trần Na nhất thời không lên tiếng.
Nàng cẩn thận lật xem một lượt, sáu người, tuổi không giống nhau, nghề nghiệp, thân phận cũng không giống nhau, nam nữ đều có, các mối quan hệ cũng khác biệt.
Hơn nữa người chết lâu nhất cũng đã là chuyện của 10 năm trước!
Gần nhất là người cách đây 1 năm.
Sáu người này ở đâu ra điểm giống nhau?
Không ngờ một năm qua, Lý Hạo đều xem mấy tin tức như vậy, cũng thật là... nhàn rỗi.
Tuy nhiên liếc mắt nhìn tới người cuối cùng trong tư liệu, Trương Viễn, học viên Ngân Thành cổ viện, Trần Na chợt khựng lại, mơ hồ nhận ra chút gì đó, mục đích chính của Lý Hạo phải chăng là vì người này?
Từ văn phòng trưởng phòng trở lại chỗ ngồi của mình.
Lý Hạo liếc mắt nhìn ngày tháng trên lịch để bàn, ngày 12 tháng 7 năm 1730.
"Gần một năm rồi!"
Hắn thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Trần Na ở đối diện hiếu kỳ hỏi: "Cái gì gần một năm rồi?"
Lý Hạo cười giải thích: "Ta nói mình gia nhập Tuần Kiểm Ti gần một năm rồi."
"Ha, trí nhớ ngươi tốt thật."
Trần Na không thèm để ý nữa, ai hơi đâu nhớ tới chuyện này, chẳng mấy ý nghĩa.
Lý Hạo cũng không nhiều lời.
Hắn nhớ!
Nhớ rất rõ ràng!
Ngày 1 tháng 8 năm 1729, hắn gia nhập Tuần Kiểm Ti.
Chỉ vài ngày trước, vào ngày 23 tháng 7, một ngày sau khi sự việc xảy ra, Lý Hạo lựa chọn thôi học, rất nhanh sau đó hắn đã thành công gia nhập Tuần Kiểm Ti.
Ngày 22 tháng 7 năm 1729, một vụ tự thiêu đã xảy ra ở Ngân Thành cổ viện.
Trương Viễn, một sinh viên năm hai của cổ viện đã tự thiêu bên ngoài ký túc xá, thiêu sống.
Để không ảnh hưởng đến danh tiếng của Ngân Thành cổ viện, sau khi Tuần Kiểm Ti kiểm nghiệm hiện trường, xác định đây là tai nạn khách quan xong thì tin tức về chuyện này liền bị phong tỏa, rất ít người biết chuyện có một học sinh đã chết trong Ngân Thành cổ viện.
Đương nhiên chuyện này cũng không lớn lao gì, cha mẹ Trương Viễn đều mất, trong nhà cũng không còn thân thích, không có ai đau khổ, vì lẽ đó mọi chuyện nhanh chóng bị đè xuống.
Sau đó, Lý Hạo thôi học, lão sư của hắn cũng suy đoán rằng chuyện này liên quan đến Trương Viễn, có người nói quan hệ giữa Lý Hạo và Trương Viễn không tệ.
"Trương Viễn!"
Trong lòng thầm gọi một tiếng, đã gần một năm kể từ ngày Tiểu Viễn qua đời.
Khung cảnh ngày hôm đó lại hiện về trong tâm trí Lý Hạo.
Huyết ảnh dường như nắm giữ linh hồn của Tiểu Viễn, ngọn lửa đỏ như máu thiêu đốt linh hồn Tiểu Viễn, các loại tâm tình thống khổ, giãy giụa, tan vỡ mà những người khác không thấy, Lý Hạo lại nhìn rõ ràng.
Hắn muốn tiến lên ngăn cản nhưng một khắc ấy, miệng Tiểu Viễn không ngừng mấp máy, dưới sự đau đớn tột cùng như vậy, y không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có khuôn miệng một mực cử động.
Những người khác có thể cảm thấy đó là kêu rên, chỉ có Lý Hạo biết, không phải.
"Trốn!"
Đúng, y bảo mình trốn.
Lý Hạo quá hiểu Trương Viễn!
Bảo mình không đến gần, bảo mình đào tẩu.
Trương Viễn không chết trong phòng ký túc xá, khi chết y chỉ mặc một cái quần lót, trông thật nực cười, nhưng Lý Hạo chưa bao giờ nghĩ chuyện đó nực cười.
Thời điểm Trương Viễn chết, hẳn là đang chuẩn bị đi ngủ, nhưng ở thời khắc thống khổ nhất y đã trốn ra khỏi phòng ngủ, chạy về phía Lý Hạo!
Y không cách nào phát ra được âm thanh nên có vẻ đã lấy nghị lực lớn nhất, phá vỡ một viên gạch ngói, bấy giờ trời vẫn còn là nửa đêm, hành động đó đã gây ra tiếng động rất lớn khiến nhiều người đi ra ngoài kiểm tra, bao gồm cả Lý Hạo.
Trương Viễn là đang cầu cứu sao? Người ngoài cảm thấy là như thế nhưng Lý Hạo lại cảm thấy... Không phải.
Y cảnh báo mình, Trương Viễn từ phòng ngủ chạy trốn, gây ra động tĩnh, dẫn dắt Lý Hạo, cuối cùng cố gắng bảo hắn "trốn" đi, đây không phải là cầu xin Lý Hạo giúp đỡ, mà là bảo hắn đào tẩu.
"14 năm."
Trong lòng Lý Hạo lại lẩm bẩm một tiếng.
Hắn và Trương Viễn biết nhau 14 năm, cũng không phải như những gì người khác nghĩ chỉ là bạn học vài ba năm. Bọn họ biết nhau 14 năm, từ nhỏ đến lớn đều là bạn cùng lớp, có thể nói là bạn bè vô cùng thân thiết.
Chỉ là hai người đều trầm mặc ít nói, tình bạn giữa những người đàn ông không cần thiết phải thường trực trên môi.
Giống như Trương Viễn vậy, vào thời khắc trước khi chết, với ý chí vô cùng mạnh mẽ, y đã vùng vẫy thoát ra, chỉ để nhắn cho Lý Hạo một chuyện: trốn đi!
Vụ án Trương Viễn tự thiêu cuối cùng đã bị đè xuống trong âm thầm.
Ngoài vị tri giao hảo hữu Lý Hạo này thì đương nhiên cũng chẳng mấy ai hơi đâu đi sâu điều tra làm gì.
"Tiểu Viễn bảo ta trốn, cuối cùng là vì y nhìn thấy thứ gì, nghe được cái gì, hay chỉ đơn thuần là hoảng sợ? Hay… Tiểu Viễn biết mục tiêu kế tiếp của huyết ảnh là ta?"
Đây cũng là câu hỏi mà Lý Hạo đã suy nghĩ trong suốt một năm qua.
Hắn không thể nào tưởng tượng được Trương Viễn chịu bao nhiêu thống khổ, vậy mà một khắc đó, vẫn như cũ cảnh báo mình. Lý Hạo cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản, rất có thể mục tiêu kế tiếp của huyết ảnh chính là mình!
"Sáu người, thêm ta có lẽ là bảy, mấy người chúng ta cuối cùng là có điểm gì giống nhau?"
"Kéo dài mười năm, thời gian càng ngày càng rút ngắn. Nếu tính cả ta là bảy, ngoài ta và Trương Viễn ra không ai có tương quan gì đến nhau. Vậy mọi việc là ngẫu nhiên hay có mục tiêu rõ ràng?"
Lý Hạo khẽ xoa trán, lật xem tập tin trước mặt, đây là hết thảy hồ sơ của sáu người, cũng là manh mối mà hắn thu thập được qua nhiều con đường khác nhau trong một năm qua.
Cái chết của người đầu tiên đã cách đây 10 năm, trước đó có thể có hay không Lý Hạo không thể nào biết được.
Khoảng thời gian kéo dài mười năm, kỳ thực có rất nhiều thứ khó truy vấn.
"Giới tính? Tuổi tác? Nghề nghiệp? Thân phận? Những người có thể liên lạc?"
Lý Hạo đã lật xem tập tin trước mắt rất nhiều lần, Lý Hạo chưa bao giờ phát hiện ra điểm giống nhau nào theo cách hiểu thông thường, toàn bộ những người này hoàn toàn không có liên quan gì với nhau, lại càng không liên quan đến hắn.
"Tại sao huyết ảnh phải giết bọn họ? Là bọn họ gây uy hiếp đến huyết ảnh hay do nó có mục đích khác?"
Vô số nghi hoặc tràn ngập trong đầu óc Lý Hạo.
Tất nhiên việc hắn không ngừng theo đuổi điều tra còn có một lý do khác... Báo thù!
Không một ai để ý đến cái chết của Trương Viễn, nhưng Lý Hạo thì chưa bao giờ quên được.
Tuần Dạ Nhân bên kia đầy những nhân tố không xác định, nếu không phải vì không thu được manh mối hữu hiệu hoặc không có biện pháp nào hay để đối phó với một huyết ảnh mà mọi người đều không nhìn thấy, Lý Hạo căn bản sẽ không hy vọng Tuần Dạ Nhân giết huyết ảnh, hắn hy vọng chính mình làm thịt tên kia hơn!
"Lý Hạo, lại xem tư liệu của mấy người kia sao?"
Ở phía đối diện, Trần Na thấy Lý Hạo lại mở tập tin quen thuộc này ra, không kìm được hỏi một câu.
Một năm qua, nàng đã nhìn thấy hắn làm vậy rất nhiều lần. Lý Hạo thường xuyên xem phần tập tin này, hơn nữa tập tin càng ngày càng dày, sắp bị Lý Hạo xem đến tróc một bên gáy rồi.
Tuy nhiên mỗi lần nàng muốn xem thử một chút, Lý Hạo đều cấp tốc khép lại.
Chỉ có thể mơ hồ thấy được đó là tài liệu cá nhân của một vài người.
Lý Hạo ngẩng đầu, nở một nụ cười thuần khiết: "Na tỷ, tùy tiện xem chút thôi."
"Xì!"
Trần Na khinh thường, tùy tiện xem, có thể tùy tiện cả một năm trời sao?
Tiểu tử này, nhiều lúc cũng không thành thật chút nào.
"Cũng xem lâu như vậy rồi, Lý Hạo, ngươi đang điều tra cái gì? Nơi này nhiều lão tuần kiểm như thế mà ngươi không hỏi ai, lại chính mình cắm cúi điều tra, một người mới như ngươi có thể tra được cái gì? Hay là cho ta nhìn một chút, không chừng ta có thể cho ngươi một ít kiến nghị, yên tâm, ta không tiết lộ ra ngoài đâu."
Trần Na cười hì hì: "Sao, cho ta nhìn một chút nhé?"
Thật sự quá tò mò!
Trước đây Lý Hạo không muốn cho mọi người biết mình đang điều tra chuyện này cũng bởi lo lắng sẽ thu hút sự chú ý của huyết ảnh. Nhưng hiện tại hắn vẫn chưa phát hiện ra gì, hơn nữa vụ án đã được báo cho Vương Kiện, nên bây giờ không phải là không thể cho Trần Na xem.
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, Lý Hạo vẫn nói: "Vậy thì xem đi, nhưng đừng làm phiền người khác."
Hắn không hy vọng có nhiều người biết mình đang quan tâm mấy vụ án ấy.
Trần Na cũng là người mới, không quá nhạy cảm và sắc sảo, khi người khác nhìn thấy tư liệu của những người này, có thể đã sớm nghĩ đến những vụ án trước đó và biết rằng Lý Hạo đang điều tra vụ tự thiêu.
Cho Trần Na xem, cũng vì Lý Hạo đã tìm hiểu mấy thứ này quá lâu nhưng không thu hoạch được gì, không biết có phải vì hắn lún quá sâu, người trong cuộc không thông suốt, hay bởi thật sự không có liên quan gì.
Người ngoài cuộc như Trần Na không chừng có thể nhìn ta chút gì đó?
Được rồi, Lý Hạo kỳ thực không ôm bất kỳ hy vọng nào, nhưng lâu ngày không có kết quả khiến hắn có phần không cam lòng.
"Yên tâm đi!"
Trần Na vui vẻ ra mặt, cuối cùng nàng cũng có cơ hội xem bí mật nhỏ của Lý Hạo.
Chỉ lo Lý Hạo đổi ý, nàng vội vàng chạy tới, giật tập tài liệu trong tay Lý Hạo, nhanh chóng xem qua.
Một lát sau, Trần Na đau đầu nói: “Lý Hạo, ngươi muốn tìm cái quái gì từ những tập tài liệu này? Ta mới xem một chút, quá nhiều, bất kể thứ nhỏ nhặt gì ngươi cũng ghi lại, có thể coi là hồi ký, ngươi muốn thu được kết quả gì à?"
Lý Hạo cân nhắc một hồi mới mở miệng đáp: "Điểm giống nhau! Điểm giống nhau của sáu người bọn họ!"
Trần Na nhất thời không lên tiếng.
Nàng cẩn thận lật xem một lượt, sáu người, tuổi không giống nhau, nghề nghiệp, thân phận cũng không giống nhau, nam nữ đều có, các mối quan hệ cũng khác biệt.
Hơn nữa người chết lâu nhất cũng đã là chuyện của 10 năm trước!
Gần nhất là người cách đây 1 năm.
Sáu người này ở đâu ra điểm giống nhau?
Không ngờ một năm qua, Lý Hạo đều xem mấy tin tức như vậy, cũng thật là... nhàn rỗi.
Tuy nhiên liếc mắt nhìn tới người cuối cùng trong tư liệu, Trương Viễn, học viên Ngân Thành cổ viện, Trần Na chợt khựng lại, mơ hồ nhận ra chút gì đó, mục đích chính của Lý Hạo phải chăng là vì người này?
Danh sách chương