“Ngươi vẫn chưa phải là thân truyền đệ tử của ta, nên chưa cần gọi là sư tôn, cứ gọi ta một tiếng là ‘lão sư’ đi. Tuy chỉ là ký danh đệ tử, nhưng sau khi bái nhập môn hạ thì phần thưởng nên có vẫn sẽ có. Ta nghe Mi nhi nói ngươi dường như có tu luyện Lực Sĩ hô hấp pháp, trùng hợp gần đây ta từng cá cược với người khác, thắng được một quyển pháp môn Luyện Thể nhị giai, bên trong cũng có vài chỗ huyền diệu, giờ ta ban thưởng cho ngươi vậy.” Thiên Thiềm lão tổ nói với vẻ không vui không buồn, từ trên người móc ra một quyển sách bìa xám trắng rồi ném qua.
“Đa tạ lão sư ban thưởng!”
Vương Vũ nghe thế trong lòng vui sướng, vội vàng đón lấy quyển sách.
Hắn vốn đang đau đầu vì Hắc Hổ hô hấp pháp chỉ có ba tầng, luyện đến đại thành thì cũng chỉ dừng lại ở nhất giai Luyện Thể, hoàn toàn không có pháp môn tu luyện kế tiếp. Trong Tàng Kinh các cũng tìm không ra công pháp Luyện Thể cao hơn, không ngờ hôm nay lại gặp may mắn mà được ban cho.
Vương Vũ cúi đầu liếc nhìn dòng chữ trên bìa sách, phía trên rõ ràng viết ba chữ lớn: Huyền Giáp Kinh.
“Tổ phụ, người đã biết Vương Vũ giỏi về Luyện Thể chi pháp, chi bằng ban luôn viên ‘Cổn Thạch Đan’ cho sư đệ đi, đan này đối với Luyện Thể vô cùng hữu hiệu, mà trong môn hạ người hiện giờ cũng không có ai tu luyện Lực Sĩ chi pháp cả.” Tây Môn Mi đứng bên đột ngột chen lời nói.
“Cổn Thạch Đan dược tính bá đạo, e rằng hơi quá mức với Vương sư đệ ngươi. Có điều chỗ ta đây còn ba bình ‘Huyền Cốt Đan’, chính là đan dược phối hợp với quyển Huyền Giáp Kinh này, vậy cũng ban luôn cho hắn.” Thiên Thiềm lão tổ vừa nghe đến ba chữ “Cổn Thạch Đan”, khóe mắt khẽ giật một cái, nhưng lập tức như nhớ ra điều gì, liền vung tay áo, từ đó bay ra ba chiếc bình ngọc trắng lao thẳng về phía Vương Vũ.
“Đa tạ lão sư!”
Vương Vũ cung kính tiếp nhận ba chiếc bình, lần nữa cúi đầu xưng tạ.
Tây Môn Mi đứng sau lưng lão giả hoàng bào, thấy vậy khẽ bĩu môi một cái, dường như vẫn có chút không hài lòng, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Đợi Vương Vũ cất kỹ Huyền Cốt Đan, Thiên Thiềm lão tổ lại nói tiếp: “Vương Vũ, dựa vào biểu hiện của ngươi trong bí cảnh lần này, vốn đã có cơ hội lớn trở thành chân truyền đệ tử. Giờ đã là ký danh đệ tử dưới trướng lão phu, vậy thì lại càng không thành vấn đề. Đây là lệnh bài của ta, sau khi trở về tông môn, có thể cầm lấy vật này chuyển từ phân chi Chu Tước sang phân chi Huyền Vũ. Tuy nhiên, tông môn ta lấy thực lực luận địa vị, kẻ mạnh lên, kẻ yếu lùi. Lần này ta có thể ủng hộ ngươi trở thành chân truyền đệ tử, nhưng về sau nếu bị người khác vượt qua, đánh mất thân phận chân truyền, thì lão phu tuyệt sẽ không nhúng tay.”
Thiên Thiềm lão tổ vừa dứt lời, lại từ trong lòng lấy ra một tấm lệnh bài đen nhánh ném qua.
Vương Vũ tiếp nhận lệnh bài, trong lòng mừng rỡ vô cùng, liên tục vâng dạ đáp ứng.
Làm ký danh đệ tử cho vị Kim Đan lão tổ này quả thực không uổng công, lợi lộc quả nhiên không ít.
“Được rồi, ngươi có thể lui xuống. Về sau có thể trở thành thân truyền đệ tử của ta hay không, còn phải xem biểu hiện tiếp theo của ngươi thế nào.” Thiên Thiềm lão tổ khoát tay bảo.
Vương Vũ vội vàng đáp lời, ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Chớp mắt, trong đại sảnh chỉ còn lại Thiên Thiềm lão tổ và Tây Môn Mi hai người.
“Lão Kim, vì sao không đem viên Cổn Thạch Đan kia ban cho Vương Vũ? Chẳng phải trước kia đã nói sẽ dốc sức giúp ta rồi hay sao?” Tây Môn Mi vốn nãy giờ đứng ngoan ngoãn sau lưng vị lão giả hoàng bào, lúc này lại bất ngờ bước lên trước mặt lão, đưa tay túm lấy chòm râu dưới cằm lão giả, vẻ mặt tức giận mà nói, giống hệt như một con mèo nhỏ đang xù lông.
“Bụp” một tiếng vang khẽ.
Thân ảnh lão giả hoàng bào lập tức tan biến thành một làn sương trắng, tiêu thất không còn tung tích, chỉ còn lại con cự thiềm kim sắc đang nằm đó. Đôi mắt xanh biếc lóe lên quang mang, đồng thời từ thân thể nó truyền ra một giọng nói già nua mang đầy vẻ khổ sở: “Tiểu tổ tông, lần này ta chẳng phải đã giúp ngươi rồi sao? Không những lấy danh nghĩa của chủ nhân thu nhận tên tiểu tử kia làm ký danh đệ tử, còn đem cả lệnh bài của chủ nhân giao cho hắn mượn, đợi chủ nhân trở về thế nào ta cũng bị mắng cho xem.”
“Hừ, tổ phụ là người tự mình do dự không quyết, đến cả thân phận ký danh đệ tử cũng không nỡ ban cho người ta. Vương sư đệ đã giúp ta mang được Huyết Nguyên cô mà tổ phụ cần nhất ra khỏi bí cảnh, vậy mà người cố tình tránh mặt, thậm chí không muốn gặp lấy một lần, chỉ định để ta dùng một quyển công pháp rách nát cùng mấy bình đan dược là xong chuyện. Ta đã ở trong bí cảnh chủ động đứng ra gánh vác, việc đã đáp ứng thì giờ cho dù tổ phụ có biết, cũng chỉ có thể bịt mũi chấp nhận, không thể nào trở mặt đổi ý được nữa.” Tây Môn Mi hừ lạnh một tiếng rồi cất lời.
“Làm vậy rồi thì chủ nhân đích thực không thể nào đổi ý được nữa, nếu không chẳng khác nào tự vả vào mặt mình. Nhưng chỉ e tên tiểu tử kia lại càng sinh ra oán hận với chủ nhân, sau này đừng mong chủ nhân sẽ giúp hắn điều gì nữa.” Đại kim thiềm ánh mắt hiện ra vẻ bất đắc dĩ rất có nhân tính.
“Việc tương lai ta không quản nổi, nhưng lời ta từng hứa thì nhất định phải làm được. Về phần sau này Vương sư đệ ra sao, cũng phải chờ xem hắn có thể Trúc Cơ được hay không, bằng không ải chân truyền đệ tử trước mắt, e rằng hắn khó lòng vượt qua. Dù cho Vương sư đệ thực lực xuất chúng, nhưng ai ngờ được chi thứ Thanh Long lại đột nhiên xuất hiện một vị thiên linh căn thiên chi kiêu tử, còn Vân gia và Lý gia cũng vừa có tu sĩ trẻ tuổi mới Trúc Cơ thành công. Nếu không có danh nghĩa tổ phụ đứng sau hậu thuẫn, cơ hội để hắn đoạt được vị trí chân truyền ngược lại lại nhỏ đi.” Tây Môn Mi chậm rãi nói.
“Hề hề, chuyện ấy ta cũng có nghe qua. Thiên tài chi thứ Thanh Long kia quả thực tư chất kinh người, không chỉ sở hữu thiên linh căn mà còn có thể mang một loại thể chất đặc biệt nào đó. Còn mấy tên tu sĩ trẻ tuổi mới Trúc Cơ của Vân gia và Lý gia kia thì rõ ràng là miễn cưỡng Trúc Cơ, là nhằm vào vị trí chân truyền còn khuyết sau chuyến đi bí cảnh lần này. Chỉ cần có ba chân truyền tử trong bí cảnh tử vong hoặc trọng thương, bọn họ liền có thể dựa vào lực lượng gia tộc mà giành đoạt vị trí chân truyền. Đây cũng là nguyên nhân vì sao chủ nhân không muốn thu nhận tiểu tử kia, bởi lẽ dù chỉ là một danh phận ký danh đệ tử thôi cũng đã dính líu đến không ít lợi ích, kéo theo vô số quan hệ rắc rối.” Kim thiềm cười hề hề một tiếng rồi giải thích.
“Hừ, với thân phận Kim Đan lão tổ của tổ phụ, cho dù có bị cuốn vào chút quan hệ thì đã sao? Chẳng qua là cảm thấy Vương sư đệ chỉ là một tên đệ tử Luyện Khí nho nhỏ, dễ dàng ứng phó mà thôi. Nếu đổi lại là hậu nhân của một vị lão tổ khác, tổ phụ chỉ sợ đã có cách xử lý hoàn toàn khác rồi.” Tây Môn Mi trầm mặc trong chốc lát, nhưng sau đó vẫn hừ lạnh một tiếng đáp lại.
“Xem ra tiểu nha đầu nhà ngươi vẫn canh cánh chuyện lão tổ định gả ngươi cho tên tiểu tử họ Viên kia. Thực ra lão tổ cũng bất đắc dĩ, dù sau này điều tra ra được Viên Hóa Thiên có vài điểm bất ổn, nhưng trong hàng hậu nhân của các vị lão tổ thuộc Tứ Tượng môn, cũng chỉ có ngươi là phù hợp về thân phận và tuổi tác. Lúc đó tình cảnh của bổn môn thế nào, hẳn ngươi cũng rõ.” Kim thiềm thở dài một tiếng, tiếp tục khuyên nhủ.
“Ta dĩ nhiên biết, cho nên mới không từ chối hôn sự đó, nhưng để ta trước khi xuất giá được tùy ý một hai lần, tổ phụ hẳn là cũng dung được chứ? Được rồi Kim lão, đừng nói chuyện này nữa. Thuật Huyễn Ảnh của ngươi quả thật càng lúc càng tinh diệu, biến ra tổ phụ giống đến mức ta đứng ngay bên cạnh mà cũng không phân biệt được thật giả. Chậc chậc, nếu dùng thần thông này trong chiến đấu, chẳng phải có thể giết người trong vô hình, dễ như trở bàn tay mà hạ sát kẻ địch rồi sao?” Tây Môn Mi đột nhiên đi tới bên cạnh đại kim thiềm, hai tay thuần thục xoa nhẹ lưng nó, cười híp mắt nói.
“Điều đó dĩ nhiên rồi. Huyễn Ảnh thuật là thiên phú thần thông của ta, tu sĩ dưới Kim Đan đừng hòng nhìn ra thật giả, ngay cả Kim Đan tu sĩ muốn phân biệt cũng phải tốn không ít công phu. Chỉ tiếc rằng thuật này không có chút lực sát thương nào, mà trong bảy ngày cũng chỉ có thể thi triển một lần, lại còn bị hạn chế thời gian, nên hiệu quả thực tế thật ra không được như mong muốn.” Đại kim thiềm nghe vậy, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ đắc ý.
(qua ngồi săn sale sữa cho con cái ngủ quên luôn, sáng nay mới lên bi được :d )
“Đa tạ lão sư ban thưởng!”
Vương Vũ nghe thế trong lòng vui sướng, vội vàng đón lấy quyển sách.
Hắn vốn đang đau đầu vì Hắc Hổ hô hấp pháp chỉ có ba tầng, luyện đến đại thành thì cũng chỉ dừng lại ở nhất giai Luyện Thể, hoàn toàn không có pháp môn tu luyện kế tiếp. Trong Tàng Kinh các cũng tìm không ra công pháp Luyện Thể cao hơn, không ngờ hôm nay lại gặp may mắn mà được ban cho.
Vương Vũ cúi đầu liếc nhìn dòng chữ trên bìa sách, phía trên rõ ràng viết ba chữ lớn: Huyền Giáp Kinh.
“Tổ phụ, người đã biết Vương Vũ giỏi về Luyện Thể chi pháp, chi bằng ban luôn viên ‘Cổn Thạch Đan’ cho sư đệ đi, đan này đối với Luyện Thể vô cùng hữu hiệu, mà trong môn hạ người hiện giờ cũng không có ai tu luyện Lực Sĩ chi pháp cả.” Tây Môn Mi đứng bên đột ngột chen lời nói.
“Cổn Thạch Đan dược tính bá đạo, e rằng hơi quá mức với Vương sư đệ ngươi. Có điều chỗ ta đây còn ba bình ‘Huyền Cốt Đan’, chính là đan dược phối hợp với quyển Huyền Giáp Kinh này, vậy cũng ban luôn cho hắn.” Thiên Thiềm lão tổ vừa nghe đến ba chữ “Cổn Thạch Đan”, khóe mắt khẽ giật một cái, nhưng lập tức như nhớ ra điều gì, liền vung tay áo, từ đó bay ra ba chiếc bình ngọc trắng lao thẳng về phía Vương Vũ.
“Đa tạ lão sư!”
Vương Vũ cung kính tiếp nhận ba chiếc bình, lần nữa cúi đầu xưng tạ.
Tây Môn Mi đứng sau lưng lão giả hoàng bào, thấy vậy khẽ bĩu môi một cái, dường như vẫn có chút không hài lòng, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Đợi Vương Vũ cất kỹ Huyền Cốt Đan, Thiên Thiềm lão tổ lại nói tiếp: “Vương Vũ, dựa vào biểu hiện của ngươi trong bí cảnh lần này, vốn đã có cơ hội lớn trở thành chân truyền đệ tử. Giờ đã là ký danh đệ tử dưới trướng lão phu, vậy thì lại càng không thành vấn đề. Đây là lệnh bài của ta, sau khi trở về tông môn, có thể cầm lấy vật này chuyển từ phân chi Chu Tước sang phân chi Huyền Vũ. Tuy nhiên, tông môn ta lấy thực lực luận địa vị, kẻ mạnh lên, kẻ yếu lùi. Lần này ta có thể ủng hộ ngươi trở thành chân truyền đệ tử, nhưng về sau nếu bị người khác vượt qua, đánh mất thân phận chân truyền, thì lão phu tuyệt sẽ không nhúng tay.”
Thiên Thiềm lão tổ vừa dứt lời, lại từ trong lòng lấy ra một tấm lệnh bài đen nhánh ném qua.
Vương Vũ tiếp nhận lệnh bài, trong lòng mừng rỡ vô cùng, liên tục vâng dạ đáp ứng.
Làm ký danh đệ tử cho vị Kim Đan lão tổ này quả thực không uổng công, lợi lộc quả nhiên không ít.
“Được rồi, ngươi có thể lui xuống. Về sau có thể trở thành thân truyền đệ tử của ta hay không, còn phải xem biểu hiện tiếp theo của ngươi thế nào.” Thiên Thiềm lão tổ khoát tay bảo.
Vương Vũ vội vàng đáp lời, ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Chớp mắt, trong đại sảnh chỉ còn lại Thiên Thiềm lão tổ và Tây Môn Mi hai người.
“Lão Kim, vì sao không đem viên Cổn Thạch Đan kia ban cho Vương Vũ? Chẳng phải trước kia đã nói sẽ dốc sức giúp ta rồi hay sao?” Tây Môn Mi vốn nãy giờ đứng ngoan ngoãn sau lưng vị lão giả hoàng bào, lúc này lại bất ngờ bước lên trước mặt lão, đưa tay túm lấy chòm râu dưới cằm lão giả, vẻ mặt tức giận mà nói, giống hệt như một con mèo nhỏ đang xù lông.
“Bụp” một tiếng vang khẽ.
Thân ảnh lão giả hoàng bào lập tức tan biến thành một làn sương trắng, tiêu thất không còn tung tích, chỉ còn lại con cự thiềm kim sắc đang nằm đó. Đôi mắt xanh biếc lóe lên quang mang, đồng thời từ thân thể nó truyền ra một giọng nói già nua mang đầy vẻ khổ sở: “Tiểu tổ tông, lần này ta chẳng phải đã giúp ngươi rồi sao? Không những lấy danh nghĩa của chủ nhân thu nhận tên tiểu tử kia làm ký danh đệ tử, còn đem cả lệnh bài của chủ nhân giao cho hắn mượn, đợi chủ nhân trở về thế nào ta cũng bị mắng cho xem.”
“Hừ, tổ phụ là người tự mình do dự không quyết, đến cả thân phận ký danh đệ tử cũng không nỡ ban cho người ta. Vương sư đệ đã giúp ta mang được Huyết Nguyên cô mà tổ phụ cần nhất ra khỏi bí cảnh, vậy mà người cố tình tránh mặt, thậm chí không muốn gặp lấy một lần, chỉ định để ta dùng một quyển công pháp rách nát cùng mấy bình đan dược là xong chuyện. Ta đã ở trong bí cảnh chủ động đứng ra gánh vác, việc đã đáp ứng thì giờ cho dù tổ phụ có biết, cũng chỉ có thể bịt mũi chấp nhận, không thể nào trở mặt đổi ý được nữa.” Tây Môn Mi hừ lạnh một tiếng rồi cất lời.
“Làm vậy rồi thì chủ nhân đích thực không thể nào đổi ý được nữa, nếu không chẳng khác nào tự vả vào mặt mình. Nhưng chỉ e tên tiểu tử kia lại càng sinh ra oán hận với chủ nhân, sau này đừng mong chủ nhân sẽ giúp hắn điều gì nữa.” Đại kim thiềm ánh mắt hiện ra vẻ bất đắc dĩ rất có nhân tính.
“Việc tương lai ta không quản nổi, nhưng lời ta từng hứa thì nhất định phải làm được. Về phần sau này Vương sư đệ ra sao, cũng phải chờ xem hắn có thể Trúc Cơ được hay không, bằng không ải chân truyền đệ tử trước mắt, e rằng hắn khó lòng vượt qua. Dù cho Vương sư đệ thực lực xuất chúng, nhưng ai ngờ được chi thứ Thanh Long lại đột nhiên xuất hiện một vị thiên linh căn thiên chi kiêu tử, còn Vân gia và Lý gia cũng vừa có tu sĩ trẻ tuổi mới Trúc Cơ thành công. Nếu không có danh nghĩa tổ phụ đứng sau hậu thuẫn, cơ hội để hắn đoạt được vị trí chân truyền ngược lại lại nhỏ đi.” Tây Môn Mi chậm rãi nói.
“Hề hề, chuyện ấy ta cũng có nghe qua. Thiên tài chi thứ Thanh Long kia quả thực tư chất kinh người, không chỉ sở hữu thiên linh căn mà còn có thể mang một loại thể chất đặc biệt nào đó. Còn mấy tên tu sĩ trẻ tuổi mới Trúc Cơ của Vân gia và Lý gia kia thì rõ ràng là miễn cưỡng Trúc Cơ, là nhằm vào vị trí chân truyền còn khuyết sau chuyến đi bí cảnh lần này. Chỉ cần có ba chân truyền tử trong bí cảnh tử vong hoặc trọng thương, bọn họ liền có thể dựa vào lực lượng gia tộc mà giành đoạt vị trí chân truyền. Đây cũng là nguyên nhân vì sao chủ nhân không muốn thu nhận tiểu tử kia, bởi lẽ dù chỉ là một danh phận ký danh đệ tử thôi cũng đã dính líu đến không ít lợi ích, kéo theo vô số quan hệ rắc rối.” Kim thiềm cười hề hề một tiếng rồi giải thích.
“Hừ, với thân phận Kim Đan lão tổ của tổ phụ, cho dù có bị cuốn vào chút quan hệ thì đã sao? Chẳng qua là cảm thấy Vương sư đệ chỉ là một tên đệ tử Luyện Khí nho nhỏ, dễ dàng ứng phó mà thôi. Nếu đổi lại là hậu nhân của một vị lão tổ khác, tổ phụ chỉ sợ đã có cách xử lý hoàn toàn khác rồi.” Tây Môn Mi trầm mặc trong chốc lát, nhưng sau đó vẫn hừ lạnh một tiếng đáp lại.
“Xem ra tiểu nha đầu nhà ngươi vẫn canh cánh chuyện lão tổ định gả ngươi cho tên tiểu tử họ Viên kia. Thực ra lão tổ cũng bất đắc dĩ, dù sau này điều tra ra được Viên Hóa Thiên có vài điểm bất ổn, nhưng trong hàng hậu nhân của các vị lão tổ thuộc Tứ Tượng môn, cũng chỉ có ngươi là phù hợp về thân phận và tuổi tác. Lúc đó tình cảnh của bổn môn thế nào, hẳn ngươi cũng rõ.” Kim thiềm thở dài một tiếng, tiếp tục khuyên nhủ.
“Ta dĩ nhiên biết, cho nên mới không từ chối hôn sự đó, nhưng để ta trước khi xuất giá được tùy ý một hai lần, tổ phụ hẳn là cũng dung được chứ? Được rồi Kim lão, đừng nói chuyện này nữa. Thuật Huyễn Ảnh của ngươi quả thật càng lúc càng tinh diệu, biến ra tổ phụ giống đến mức ta đứng ngay bên cạnh mà cũng không phân biệt được thật giả. Chậc chậc, nếu dùng thần thông này trong chiến đấu, chẳng phải có thể giết người trong vô hình, dễ như trở bàn tay mà hạ sát kẻ địch rồi sao?” Tây Môn Mi đột nhiên đi tới bên cạnh đại kim thiềm, hai tay thuần thục xoa nhẹ lưng nó, cười híp mắt nói.
“Điều đó dĩ nhiên rồi. Huyễn Ảnh thuật là thiên phú thần thông của ta, tu sĩ dưới Kim Đan đừng hòng nhìn ra thật giả, ngay cả Kim Đan tu sĩ muốn phân biệt cũng phải tốn không ít công phu. Chỉ tiếc rằng thuật này không có chút lực sát thương nào, mà trong bảy ngày cũng chỉ có thể thi triển một lần, lại còn bị hạn chế thời gian, nên hiệu quả thực tế thật ra không được như mong muốn.” Đại kim thiềm nghe vậy, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ đắc ý.
(qua ngồi săn sale sữa cho con cái ngủ quên luôn, sáng nay mới lên bi được :d )
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương