(Phong ba nổi lên)

Bóng người phía trước chạy càng lúc càng nhanh, cuối cùng lách vào một ngõ nhỏ, Hoa Nhược Hư cùng Tuyết Du Du cũng đuổi theo đến cuối đường mới phát hiện ra đây là một ngõ cụt, trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm giác bất an.
Hoa Nhược Hư lặng lẽ vận công tra xét chung quanh, không phát hiện điều gì bất thường, trong lòng thoáng yên tâm, lại chậm rãi tiến tới vài bước, lạnh lùng nhìn vào người đang đứng ở trước mặt. Người này cho dù có trở thành thế nào thì Hoa Nhược Hư cũng không thể không nhận ra, chính hắn ngày trước đã bức Tiểu Nguyệt phải nhảy xuống huyền nhai, cũng chính hắn đã làm cho Hàm Tuyết đến bây giờ cũng không rõ sống chết, nếu hỏi Hoa Nhược Hư hắn thống hận nhất là kẻ nào, thì đó chính là kẻ đang đứng trước mặt kia: Trương Liệt, Kim Đao môn môn chủ, Địa Bảng cao thủ ngày trước.
Trương Liệt xoay người lại, oán hận nhìn Hoa Nhược Hư, trên mặt thêm vài phần dữ tợn, hắn vốn là Địa bảng cao thủ ngạo thị võ lâm, lại chỉ vì một trận chiến cùng với Hoa Nhược Hư mà mất hết thanh danh, còn mất đi một cánh tay, mỗi khi nhìn đến ống tay áo trống không đó, trong lòng hắn lại trào lên nỗi căm hận thấu xướng đối với Hoa Nhược Hư.
“Trương Liệt, lần trước để ngươi chạy thoát, hôm nay e rằng không còn may mắn như vậy nữa đâu”. Hoa Nhược Hư lạnh lùng nói, Tình kiếm đã sớm rời khỏi vỏ, kiếm quang lấp loáng vụt lên tựa như mối thâm cừu trong lòng hắn.
“Hoa Nhược Hư, hôm nay ngươi cũng không gặp may được đâu !”. Trương Liệt thanh âm khàn khàn, nghiến răng nói.
“Nếu ta đoán không sai, thì cái chết của Mẫu Đơn cô nương hẳn là kiệt tác của ngươi”. Hoa Nhược Hư khinh bỉ nhìn Trương Liệt. Trương Liệt không thể được xem là một tay kiêu hùng, hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn tiểu nhân nào để đạt được mục đích.
“Chỉ tiếc, đó không phải là nữ nhân của ngươi, bất quá cũng không cần vội, cô nương bên cạnh ngươi kia cũng sẽ sớm giống như Mẫu Đơn thôi”. Trương Liệt cười ngạo mạn, trong tiếng cười tràn ngập bi phẫn, xen lẫn chút đắc ý.
“Du Du, hãy cẩn thận quan sát chung quanh, hắn có thể có âm mưu gì đó”. Hoa Nhược Hư truyền âm cho Tuyết Du Du, trong lòng âm thầm đề cao cảnh giác. Trương Liệt khẳng định không phải là kẻ ngốc, hiện tại hắn cũng không phải là đối thủ của Hoa Nhược Hư, nhưng hắn lại không tỏ vẽ sợ hãi gì. Nếu không phải hắn thần kinh không bình thường, thì khẳng định còn có nguyên nhân nào đó mà Hoa Nhược Hư chưa nghĩ tới.
“Ngươi vốn là một tên giang hồ bại hoại, chết sớm một chút thì càng tốt !”. Hoa Nhược Hư hừ lạnh một tiếng, thân mình cấp tốc xoay tròn, mặt đất bỗng nổi lên một trận cuồng phong, kiếm chiêu như gió táp mưa sa mãnh liệt công tới Trương Liệt. Trương Liệt thân mình cấp tốc lùi về phía sau, mắt thấy đã bị dồn vào góc thì trên mặt hắn lộ ra thần tình đắc ý, một chưởng mạnh mẽ vỗ ra, nhưng không phải hướng về Hoa Nhược Hư mà lại hướng về bức tường phía sau.
“ Vút, vút” , những âm thanh xé gió không ngừng vang lên, tựa hồ vô số mũi tên bắn về phía hai người. Trương Liệt sắc mặt đột nhiên biến thành xám ngoét rồi hóa ra trắng bệch. Vách tường sau lưng hắn đột nhiên vỡ tung, một kiếm thế như sét đánh không kịp bưng tai xuyên qua người hắn, sau đó dư thế không hề giảm tiếp tục hướng tới Hoa Nhược Hư.

Hoa Nhược Hư bỗng thét lên một tiếng, công lực vận tới cực hạn đề khí bay lên, Tình Kiếm trong tay vũ lộng bảo vệ toàn thân, tất cả lợi tiễn nhanh chóng bị đánh rơi, thế kiếm mãnh liệt kia cũng lướt qua dưới chân hắn, chủ nhân của một kiếm đó cũng xuất hiện trước mắt Hoa Nhược Hư, một thân bạch y phong thái hơn người, chính là Bạch Y Lâu lâu chủ, Bạch Y.
Bạch Y cũng không tiếp tục phát động công kích mà lại dùng một ánh mắt thương hại nhìn Hoa Nhược Hư đang ở giữa không trung. Hoa Nhược Hư chậm rãi hướng về sau hạ xuống, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác lạnh cả người, một cỗ sát khí âm trầm bỗng xuất hiện ngay sau lưng hắn.
Một thân ảnh qủy mị xuất hiện phía sau lưng hắn khoảng một trượng, một chưởng vô thanh vô tức đánh tới Hoa Nhược Hư. Không khí xung quanh đột nhiên như ngưng kết lại, một chưởng này tuy rất nhẹ nhàng mà ẩn chứa uy lực vô cùng.
“Hoa đại ca”. Tuyết Du Du hét lên kinh hãi, thân hình cấp tốc phi đến.
Hoa Nhược Hư trong khoảnh khắc xoay người lại nhìn thấy Tuyết Du Du xuất hiện ở phía trước mình, song thủ mảnh mai đối chưởng cùng với kẻ vừa tới.
“Bình” một tiếng, chưởng phong ngập trời, người kia không mảy may dịch chuyển mà Tuyết Du Du thì như diều đứt dây bay ngược về phía sau ngã vào trong lòng Hoa Nhược Hư.
“Du Du, nàng có sao không ?”. Hoa Nhược Hư vội vàng ôm lấy nàng lo lắng hỏi.
“Hoa đại ca, Du Du không sao, người này ….., người này thật lợi hại, Du Du đánh không lại hắn”. Tuyết Du Du sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
Hoa Nhược Hư trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng đau xót, lửa giận bừng bừng, giận dữ nhìn chằm chằm vào người vừa tới.
“Nam Cung Hiên Viên, ngươi thực là bỉ ổi !”. Hoa Nhược Hư cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, hiện tại trước mặt hắn là Nam Cung Hiên Viên, sau lưng là Bạch Y, mà Tuyết Du Du trong lòng hắn lúc này thương thế ra sao còn chưa rõ, bởi vậy hiện thời đột phá vòng vây mới là kế sách hợp lý.
“Bỉ ổi hay quang minh đều không quan trọng, quan trọng nhất là ta có thể giết được ngươi”. Nam Cung Hiên Viên thản nhiên nói, “Hoa Nhược Hư, ngươi là một nhân tài, nếu ngươi ở Ma cung ta từ nhỏ thì tương lai có thể trở thành Ma cung cung chủ, đáng tiếc, ngươi đáng lẽ không nên lớn lên ở Hoa Sơn, ngươi lại càng không nên có ý đồ càn rỡ lường gạt Đại Nhi.Hôm nay, ngươi không thể không chết !”.
“ Đường đường là Địa Bảng đệ nhất cao thủ, Đại trưởng lão Ma Cung dưới một người trên vạn người lại làm ra những chuyện không quang minh chính đại như vậy, thật uổng phí thanh danh một bậc tông sư”. Một âm thanh êm ái đột nhiên từ giữa không trung truyền tới.

Trên đầu tường xuất hiện một bạch y thiếu nữ, đôi mắt to ẩn dưới hàng lông mi dài, con ngươi đen nhánh láo liên chuyển động lóe ra những tia quang mang giảo hoạt. Suối tóc bồng bềnh như mây buông xõa xuống bờ vai, chiếc mũi như ngọc được tạc khéo léo trên mặt, phía dưới là cái môi anh đào nhỏ xinh, ngũ quan hài hòa, nếu tách rời ra thì mỗi thứ chưa hẳn là tuyệt mỹ, nhưng khi hợp lại thành một thể thống nhất thì quả là hoàn chỉnh, không thừa không thiếu, lại thêm dáng vóc thon thả, yểu điệu kia, thì ngoài từ hoàn mỹ ra thật không tìm ra từ ngữ nào khác để hình dung về nàng.
Bên cạnh nàng đột nhiên xuất hiện hai lão nhân, thoạt nhìn quả chỉ là hai lão nhân hết sức bình thường nhưng chính hai người này lại làm cho Nam Cung Hiên Viên biến sắc.
“Mười năm không gặp, thì ra Thần cung đã đổi chủ rồi, thật là đáng chúc mừng !”. Nam Cung Hiên Viên gằn từng câu từng chữ, ánh mắt toát lên sự cừu hận.
“Ma cung mười năm trước đây cũng đã đổi chủ, có phải là cũng đáng được chúc mừng hay không?” thiếu nữ ngữ khí vẫn ngọt ngào như cũ nhưng trên mặt đã hiện lên vẻ băng lãnh. “Nam Cung trưởng lão, Bạch lâu chủ, ta muốn đưa người của ta đi chắc hai người sẽ không phiền chứ ?”
“ Hoa Nhược Hư, ngươi quả thật là người của Thần cung”. Nam Cung Hiên Viên lạnh lùng liếc nhìn Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư cũng đã hơi minh bạch về thân phận của tuyệt sắc nữ tử vừa mới xuất hiện này, xem ra nàng chính là Thần cung cung chủ, nghe những lời Nam Cung Hiên Viên vừa nói, hắn đang định phản bác thì cô gái kia đã cất lời.
“Nam Cung trưởng lão, có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt ( Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt), ta nghĩ tình huống trước mắt người cũng đã hiểu rõ, hơn nữa Nam Cung trưởng lão cũng không thể kéo dài thời gian thêm được nữa đâu”. Thiếu nữ thản nhiên cười nói.
“Hoa Nhược Hư, tốt nhất từ nay về sau ngươi hãy trốn luôn ở Thần cung đi”. Nam Cung Hiên Viên lạnh lùng nhìn Hoa Nhược Hư rồi quay sang Bạch Y khẽ gật đầu, thân mình chợt lóe lên rồi nháy mắt biến mất trước mặt mọi người.
“Hoa đại ca, bỏ ta xuống đi”. Tuyết Du Du thấp giọng nói. Hoa Nhược Hư thuận ý nàng dìu đỡ để nàng đứng xuống đất.
“Tham kiến cung chủ!” Tuyết Du Du yếu ớt nói.
“Không cần đa lễ, ngươi hiện tại thương thế không nhẹ, hãy về trước cẩn thận điều tức đi”. Thiếu nữ nhìn Tuyết Du Du, sắc mặt đã hòa hoãn trở lại.

“Chúng ta đi thôi”. Thiếu nữ đưa mắt liếc nhìn Hoa Nhược Hư một cái rồi quay sang nói với lão nhân bên cạnh, hai người đó cũng xoay người rời đi không có để ý tới Hoa Nhược Hư và Tuyết Du Du. Hoa Nhược Hư hơi ngẩn người, ôm lấy Tuyết Du Du vội vàng trở về khách điếm.
Ngay khi Hoa Nhược Hư rời đi một lát, trên tường lại xuất hiện một bạch y thiếu nữ, rồi tức thời vụt biến mất không thấy đâu.
Nam Cung Hiên Viên căm hận đến bầm gan tím mật, cơ hội tốt như vậy mà lại không giết được Hoa Nhược Hư, càng làm cho lão phẫn nộ chính là Hoa Nhược Hư đúng như lão dự liệu quả nhiên được phái đến để đối phó với Tô Đại Nhi. Hai vị lão nhân bên cạnh Thần cung cung chủ mười năm trước hắn từng gặp qua, hai người đó chính là hai trong tứ đại trưởng lão của Thần Cung, mười năm trước hắn đã thua dưới tay họ , hiện tại mười năm đã trôi qua, tuy hắn võ công đại tiến trở thành ma đạo đệ nhất cao thủ nhưng khi thấy họ, tự nhiên trong lòng hắn vẫn có cảm giác sợ hãi.
Quan trọng hơn chính là hắn biết nếu có mặt Tô Đại Nhi, hắn sẽ không thể đường hoàng đối phó với Hoa Nhược Hư, chỉ có thể trong âm thầm trong tối tiến hành ám sát mà thôi, bởi vì hắn không thể kháng lệnh của nàng, nhưng chỉ cần giết Hoa Nhược Hư trước, nàng dù phẫn nộ cũng chẳng còn biện pháp nào khác
“Đại trưởng lão, ngươi thật sự sẽ không muốn tha cho hắn sao?” Âm thanh u uẩn vang lên phía sau lưng hắn.
Nam Cung Hiên Viên xoay người lại, Tô Đại Nhi vẻ mặt u oán cùng bộ dáng buồn bã cô độc đang đứng ở đó.
“Tham kiến cung chủ”. Nam Cung Hiên Viên khẽ cúi người, ánh mắt dần hòa hoãn trở lại còn có thêm vài phần hiền lành, trìu mến.
“Nếu ngươi còn coi ta là cung chủ, thì sau này không nên đối phó hắn nữa”. Tô Đại Nhi nhẹ nhàng thở dài một hơi nói.
“Thuộc hạ biết”. Nam Cung Hiên Viên vẫn luôn như vậy, miệng thì đáp ứng nàng nhưng sau đó vẫn làm theo ý mình.
“Ta có thể khẳng định với người, hắn không phải là người của Thần cung, cũng không phải vì đểđối phó với ta mà tiếp cận ta”. Tô Đại Nhi ánh mắt xuất hiện một tia nhu tình, nói xong chậm rãi xoay người, giọng nói của nàng còn phảng phát trong không trung, “Nếu ngươi giết hắn thì cũng như là đã giết ta”.
Thất phái tứ gia rốt cục đều tề tựu đông đủ ở Kim Lăng. Trongi mật thất của Kim Lăng Diệp gia, mười ba người trên sắc mặt đầy ngưng trọng.
Thiếu Lâm chưởng môn Viên Quang đại sư, Võ Đang chưởng môn Thanh Vân đạo trưởng, Nga Mi chưởng môn Tuệ Nguyệt sư thái, Côn Luân chưởng môn Cát Vân Tường, Thanh Thành chưởng môn Trịnh Chính Hùng, Tuyết Sơn chưởng môn Âu Dương Kiếm Bình, Thiên kim tiểu thư của Hoa Sơn chưởng môn Hoa Ngọc Phượng. Phong gia Phong Vân Động, Hoa gia Hoa Thác, Tuyết gia Tuyết Danh Phong, Nguyệt gia Nguyệt Thiên Anh. Nguyệt gia vì Nguyệt Phi đang bệnh chưa khỏi mà Nguyệt Thiên Anh chính là thiếu chủ, tương lai sẽ là Nguyệt gia gia chủ cho nên dù võ công của hắn thấp kém nhưng vẫn đương nhiên là đại biểu của Nguyệt gia. Còn Hoa Sơn chưởng môn Hoa Thiên Vân những năm gần đây rất ít xuống núi nên Hoa Ngọc Phượng trở thành đại biểu của Hoa Sơn.
Ngoài đại biểu của thất phái tứ gia thì còn có hai người nữa chính là Diệp Bất Nhị cùng với Diệp Vũ Ảnh.

“Hôm nay thất phái tứ gia chúng ta tụ tập ở đây chính là bởi vì sự tình đã đến thời khắc sinh tử tồn vong”. Diệp Bất Nhị cất lời, ngũ khí vô cùng trầm trọng.
“Chỉ không đầy một tháng nay, đệ tử các phái thương vong không ngừng, làm cho thất phái tứ gia lúc này bắt đầu nghi kị lẫn nhau, nhưng sự thật thế nào hẳn là các vị đang ngồi đây dều đã biết chân chính nguyên nhân”. Diệp Bất Nhị chậm rãi liếc mắt đảo qua mọi người một cái rồi tiếp tục nói: “Nhiều năm nay, các đại môn phái chúng ta liên tục bị người hãm hại, nhưng chúng ta vì sự yên ổn của giang hồ, vì để chống cự Ma Cung mà hết sực nhẫn nhục, hiện tại, Thần cung lại có ý đồ cuồng vọng tiêu diệt chúng ta, bởi vậy chúng ta không thể không phản kháng”.
“A di đà Phật”. Viên Quang đại sư niệm một câu Phật hiệu rồi nói: “Diệp đại tiên sinh, ta nghĩ, chúng ta nên đợi rõ ràng chân tướng sự tình trước khi hành động”.
“Đại sư, các vị chưởng môn nhân, chúng ta đều rất rõ ràng rằng chỉ có Thần cung mới thể có được bí kíp võ công của tất cả các môn phái, lần này rõ ràng là Thần cung muốn cho chúng ta tự tàn sát lẫn nhau”. Diệp Bất Nhị trầm giọng nói. “Nếu chúng ta lại không thừa dịp này sớm phản kháng, có lẽ các đệ tử dưới tay chúng ta sẽ dần dần chết không còn một ai, đến lúc đó, chúng ta cho dù có muốn phản kháng thì cũng đã lực bất tòng tâm mất rồi, càng huống chi nếu chúng ta cứ bỏ mặc mọi chuyện như vậy thì chúng ta sẽ đối mặt làm sao với bao nhiêu đệ tử đã chết đi”.
“Nếu tất cả mọi người cùng đồng ý thì Thiếu Lâm ta tất nhiên cũng sẽ theo ý mọi người”. Viên Quang đại sư khẽ thở dài nói.
Ngoại trừ Hoa Ngọc Phượng không có biểu hiện gì, Viên Quang đại sư có chút do dự, còn lại toàn bộ các phái đều nhất trí quan điểm, như vậy liên minh Thất phái Tứ gia đã kết thành.
“Hoa Sơn luôn luôn đứng đầu thất phái, bởi vậy ta nghĩ lần này cứ để Hoa Sơn làm chủ của liên minh thất phái tứ gia, không biết mọi người nghĩ sao?” Diệp Bất Nhị đột nhiên nói.
“Diệp đại tiên sinh, cha ta vốn từ lâu đã rất ít tham gia chính sự võ lâm, ta lại thân là nữ lưu khó có thể gánh vác đại sự, mà Diệp đại tiên sinh vốn luôn túc trí đa mưu xuất chúng, lại càng được Bạch đạo nhân sỹ tôn trọng, nên ta nghĩ cái ngôi minh chủ này ngoài Diệp đại tiên sinh thì không còn ai hơn”. Hoa Ngọc Phượng cười nhạt.
“Diệp mỗ chung quy không phải là người của Thất phái Tứ gia, bởi vậy Diệp mỗ chỉ có thể đi theo hiệp trợ mà thôi, nếu lại đảm đương cương vị minh chủ thì hóa ra là phản khách vi chủ rồi, mỹ danh Hoa nhị tiểu thư giang hồ không ai không biết, Hoa Sơn kiếm phái lại danh chấn thiên hạ, nếu Hoa nhị tiểu thư đảm đương chức minh chủ, ta nghĩ không còn ai thích hợp hơn”. Diệp Bất Nhị vừa nói vừa nhìn sang những người khác, mọi người đều sôi nổi gật gù tỏ vẻ đồng tình.
“Ba ngày sau, chúng ta chính thức thông cáo võ lâm, tuyên bố liên minh Thất phái tứ gia thành lập, đến lúc đó cũng tuyên bố thân phận minh chủ của Hoa nhị tiểu thư , ta nghĩ các vị hẳn là không có ý kiến gì khác”. Diệp Bất Nhị chậm rãi nói.
Hoa Ngọc Phượng không tỏ vẻ phản đối nữa, nàng đã mơ hồ cảm giác được, khi nàng chưa đến đây thì kết quả này cũng đã được quyết định rồi, nàng tựa hồ đã lọt vào một âm mưu nào đó.
Hoa Nhược Hư ngồi đợi bên cạnh Tuyết Du Du, nàng đang ngồi ngay ngắn ở trên giường để trị thương, sắc diện tái nhợt đã dần dần khôi phục vẻ hồng nhuận, nỗi lo lắng trong lòng hắn cũng dần dịu xuống, nếu hôm nay không phải là Du Du thì người phải chịu trọng thương chỉ sợ chính là bản thân hắn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện