Ánh nắng buổi sớm của mùa hè lọt qua khe cửa, Hoa Nhược Hư nhíu mắt, nhẹ nhàng ôm chặt thân hình mềm mại động lòng người của giai nhân trong vòng tay; trong lòng tràn đầy nhu tình ấm áp.
Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của tình lang, Giang Thanh Nguyệt e lệ khẽ hé mở cặp mắt trong veo, nhìn Hoa Nhược Hư mỉm cười.
Giang Thanh Nguyệt lúc này hệt như một tiểu thê tử ôn nhu hết lòng hầu hạ phu quân Hoa Nhược Hư mặc quần áo, rửa mặt; nàng bỗng nhiên phát ngốc đứng một chỗ.
“Thanh tỷ, nàng sao vậy? không được vui sao?” Hoa Nhược Hư cảm thấy Giang Thanh Nguyệt có chút gì đó không ổn, ôn nhu hỏi.
“Hoa lang, thiếp nghĩ tới cha, ca ca và cả tiểu Nguyệt nữa”. Giang Thanh Nguyệt cúi đầu, trong lời nói mang theo vài phần đau thương, “Hoa lang, một thời gian nữa chúng ta đi bái tế họ được không?”
“Thanh tỷ, chờ chuyện trong giang hồ bình ổn ta sẽ cùng nàng đi.” Hoa Nhược Hư khẽ gật đầu dịu dàng nói “Chỉ là, tiểu Nguyệt vẫn còn sống, nàng không biết sao?”
“Hoa lang, chàng nói gì cơ? Tiểu Nguyệt vẫn còn sống?” Giang Thanh Nguyệt đột ngột nắm chặt lấy tay Hoa Nhược Hư; có thể vì quá vui mừng, sợ hãi, kích động nên lời của nàng có chút run run, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập. Nàng nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt đẹp mê người kia phát ra quang mang nóng bỏng.
“Khoảng nửa năm trước, ta tại Trường An đã gặp qua tiểu Nguyệt”. Hoa Nhược Hư gật đầu, âm thanh trầm thấp, “Chỉ là, lúc đó tiểu Nguyệt đã là thê tử của Nam Cung Phi Vân”. Hoa Nhược Hư trong lòng có chút khó chịu, ưu lự. Nghĩ tới Nam Cung Phi Vân hèn hạ đối phó với Thánh Nữ Thần Cung đủ để thấy hắn không phải là loại chính nhân quân tử gì, hơn nữa thân phận của hắn có chút thần bí. Tin tức Phi Nhứ đã nói qua không cần biết có thể tin tưởng được hay không, nhưng cũng đủ để Hoa Nhược Hư vì thế mà lo lắng cho tiểu Nguyệt; chỉ là hắn lại phát hiện chính mình không thể giúp gì cho Giang Tiểu Nguyệt. Trong đó có một nguyên nhân vô cùng trọng yếu, nếu nhìn qua thì hai người cũng không có quan hệ gì, hắn muốn giúp nàng cũng có cảm giác không danh chính ngôn thuận.
“Nam Cung Phi Vân? Tiểu Nguyệt sao lại gả cho người này?” Giang Thanh Nguyệt ngây ngốc, thì thào nói, ánh mắt có chút thất thần. Hoa Nhược Hư ở bên cạnh lặng yên không hề lên tiếng, hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Hoa lang, thiếp muốn đi gặp tiểu Nguyệt.” Trầm mặc một hồi lâu, Giang Thanh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên nói.
“Thanh tỷ, nếu nàng muốn đi, ta sẽ đi cùng nàng một chuyến”. Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút rồi nói. Kỳ thật hắn đã muốn đi tìm Giang Tiểu Nguyệt từ lâu nhưng lại bởi đủ loại nguyên nhân mà vẫn chưa đi được.
“Không, hay là thôi”. Giang Thanh Nguyệt đột nhiên lắc đầu, “Lấy quan hệ lúc này của chúng ta cùng Nam Cung Phi Vân, sợ rằng đi không thích hợp. Thiếp sợ hắn sẽ gây khó dễ cho chàng”.
“Thanh tỷ, không cần lo lắng, Nam Cung Phi Vân không thể gây khó dễ cho ta được đâu”. Hoa Nhược Hư an ủi nàng.
“Không nên, để sau này đi”. Giang Thanh Nguyệt kiên quyết lắc đầu. Nàng lúc trước vì sốt ruột mà muốn đi nhưng bây giờ suy nghĩ cẩn thận, nếu gặp Nam Cung Phi Vân có chút không thỏa đáng.
“Được rồi, chúng ta sẽ đi sau”. Hoa Nhược Hư khẽ thở dài, “Ta đi tới Diệp gia”.
Ngay lúc Giang Thanh Nguyệt trong phòng dùng vội điểm tâm thì Hoa Nhược Hư đã đứng dậy chuẩn bị đi sang Diệp gia.
“Hoa lang, thiếp đi cùng chàng”. Giang Thanh Nguyệt giọng nói đầy ôn nhu, cùng hắn đi ra ngoài.
“Hoa đại ca, muội cũng muốn đi”. Vừa đi tới cửa phòng Giang Thanh Nguyệt thì bên kia đã truyền tới thanh âm của Tuyết Du Du. Hoa Nhược Hư bước tới thì thấy nàng đã hoàn toàn hồi phục, sắc mặt hồng nhuận đầy kiều diễm.
“Du Du, muội nghỉ ngơi thêm vài ngày đi”. Lời Hoa Nhược Hư tràn đầy ôn nhu.
“Không cần, muội muốn cùng huynh đi”. Tuyết Du Du dụi đầu vào ngực hắn bắt đầu làm nũng.
“Hoa lang, để Du Du đi cùng đi”.Giang Thanh Nguyệt khẽ giọng khuyên nhủ; kỳ thực nàng muốn đi cùng Hoa Nhược Hư vì lo lắng cho an toàn của hắn. Nếu có thêm Tuyết Du Du, nàng đương nhiên càng thêm an tâm.
Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ gật đầu. Tuyết Du Du vui mừng ôm lấy cánh tay của hắn, nàng như con chim nhỏ nép sát bên người hắn vậy.
“Nhược Hư” Vừa đi được vài bước thì Tây Môn Lâm đã đi tới trước mặt ba người.
“Lâm tỷ, đệ đi gặp Diệp Bất Nhị một chút”. Giọng nói có chút bất đắc dĩ.
“Tỷ cũng đi, có lẽ đã đến lúc chúng ta cùng hắn ngửa bài rồi”. Tây Môn Lâm trầm ngâm một chút rồi nói, Hoa Nhược Hư gật đầu không có nói gì.
Diệp gia. Tổng đàn Chính nghĩa liên minh.
Hoa Nhược Hư lần này không bị gây khó dễ gì, ngay lập tức có người vào thông báo. Có lẽ bây giờ đã không còn nhiều người muốn đắc tội với hắn.
“Nhược Hư, đệ có để ý thấy đệ tử đứng ở cửa của chính phải liên minh thì ra chính là đệ tử của Thất Phái”. Hoa Nhược Hư trong tai vang lên truyền âm của Tây Môn Lâm. Hắn nghe vậy nhìn cẩn thận quan sát, phát hiện đứng ở cửa đúng là hai gương mặt hoàn toàn xa lạ, chỉ có điều lúc trước hắn lại không chú ý”.
“Hoa công tử, xin mời mọi người đi theo ta, minh chủ mời mọi người vào”. Một lát sau, ở trên trong có một người độ ba mươi tuổi lưng hùm vai gấu, dáng vẻ có vài phần anh khí vội vã đi ra. Chẳng qua gương mặt người này cũng rất xa lạ.
Hoa Nhược Hư gật đầu, đi theo người nọ vào bên trong.
“Hoa công tử, thật có nhã hứng, hôm nay dẫn theo vài vị kiều thê tới thăm tệ xá, khiến cho nơi này bớt lạnh lẽo hơn rất nhiều, lại có thêm vài phần xuân sắc”. Tiếng cười sang sảng của Diệp Bất Nhị truyền tới, vừa đi vào đã thấy hắn tự thân ra nghênh tiếp; xem ra tâm tình của hắn không sai, nhìn thấy Hoa Nhược Hư có vẻ rất cao hứng. Điều này khiến Hoa Nhược Hư không khỏi âm thầm khẽ nhíu mày.
Nghe Diệp Bất Nhị nói các nàng là thê tử của Hoa Nhược Hư, Tây Môn Lâm cũng không hề phản đối mà trên mặt lại thoáng hiện ra chút ngượng ngùng.
“Diệp đại tiên sinh, hôm nay ta tới đây cũng sẽ không vòng vo”. Hoa Nhược Hư thản nhiên nói “Ta chỉ muốn hỏi Diệp đại tiên sinh một câu, ngươi muốn thế nào mới định buông tay?”
Diệp Bất Nhị lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Lão phu không rõ ý tứ của Hoa công tử”. Diệp Bất Nhị cười cười ra vẻ xin lỗi.
“Mười năm trước, tại Kim Lăng có một người tên gọi Dịch Diệp, không biết Diệp đại tiên sinh có nhận thức người này?” Hoa Nhược Hư hừ nhẹ một tiếng, nói.
Diệp Bất Nhị sắc mặt khẽ biến, hàn quan trong mắt tăng vọt, nhưng rất nhanh biến mất tăm.
“Đương nhiên có nhận thức, bởi vì mười năm trước lão phu tên gọi Dịch Diệp. Không biết đáp án này có làm Hoa công tử hài lòng không?” Diệp Bất Nhị mỉm cười nói.
Lần này đến phiên Hoa Nhược Hư giật mình, hắn không hề nghĩ tới Diệp Bất Nhị cư nhiên khẳng khái thừa nhận hắn là Dịch Diệp.
“Vào một buổi tối của mười năm trước, Diệp đại tiên sinh đã gặp qua sư phụ của ta và Nam Hải Thần Ni, không biết Diệp đại tiên sinh có còn nhớ?” Tây Môn Lâm ở bên cạnh lên tiếng.
“Tây Môn cô nương, Vũ Ảnh nhà ta chính là đệ tử của Nam Hải Thần Ni nên việc ta gặp qua Nam Hải Thần Ni là một chuyện hết sức bình thường”. Diệp Bất Nhị cười nhẹ, chẳng thừa nhận mà chũng không chối bỏ.
“Sư phụ đã vì ngươi mà tự sát, ngươi còn chưa hài lòng?” Thanh âm của Hoa Nhược Hư phát lạnh, ánh mắt trở lên lãnh lệ, “Ta hôm nay đến đây chính là muốn hỏi ngươi một lần cuối cùng, nếu ngươi còn tiếp tục thì ta cũng đành tuân theo di ngôn của sư phụ mà hành sự”.
“Hoa công tử cẩn ngôn! Ta cũng chỉ vì võ lâm chính nghĩa mà xuất ra một phần sức mọn mà thôi, chẳng lẽ Hoa công tử cho rằng như vậy là không đúng?” Diệp Bất Nhị thản nhiên cười. “Giác Viễn Thiền Sư đã qua đời, ta cũng rất đau khổ, nhưng dường như không có quan hệ gì tới ta. Chỉ là, tin tức của Hoa công tử quả thực linh thông khiến lão phu bội phục không thôi”.
“Xem ra ngươi thật sự là cố chấp”. Hoa Nhược Hư lạnh lùng nói.
“Hoa công tử có việc của Hoa công tử, lão phu có việc của lão phu. Hai vị thê tử bên cạnh Hoa công tử giết người như ma khiến sinh linh đồ thán; lão phu muốn khuyên công tử buông bỏ các nàng nhưng công tử sẽ đồng ý sao?” Diệp Bất Nhị chậm dãi xoay người thủng thẳng nói. “Mình không thể bỏ thì chớ ép người bỏ! Hoa công tử, mời! xin thứ lỗi lão phu không tiễn”.
“Nếu như không vì sư phụ, ta cũng không muốn nói cùng ngươi nhiều như vậy. Ta nghĩ ngươi đã hiểu rõ ý của ta”. Hoa Nhược Hư tức giận. “Ngươi hãy tự thu xếp đi, cáo từ!”
Tâm tình của Hoa Nhược Hư quả thực vô cùng phức tạp. Hắn cơ hồ có thể khẳng định Diệp Bất Nhị chính là con đẻ của sư phụ, vậy thì hắn cũng chính là sư huynh của mình. Mặc dù Giác Viễn Thiền Sư yêu cầu hắn diệt trừ thế lực của Diệp Bất Nhị, nhưng hắn cho rằng Diệp Bất Nhị này là hậu nhân của sư phụ, hắn luôn hy vọng người này có thể sớm ngày tỉnh ngộ. Cho dù hy vọng này rất xa vời, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần. Chỉ là kết quả làm hắn vô cùng thất vọng, nhưng cũng đã nằm trong dự liệu của hắn.
Chưa đi ra khỏi đại môn của Diệp gia, đột nhiên bên trong đã truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt. Hoa Nhược Hư nhanh chóng dừng cước bộ lại.
“Sư tỷ, giúp muội!” Một bóng người màu trắng đột nhiên từ bên trong vội vàng chạy ra, hướng về phía mấy người Hoa Nhược Hư mà kêu cứu.
Hoa Nhược Hư trong lòng chấn động, hắn đã nhận ra người đang tới – chính là Diệp Vũ Ảnh nữ nhi của Diệp Bất Nhị. Lúc này nàng bộ dạng có chút chật vật, tóc rối bù, quần áo chỉnh tề nhưng sắc mặt vô cùng tiều tụy.
“Sư tỷ, Hoa công tử giúp muội, dẫn muội đi!” Diệp Vũ Ảnh đột nhiên nhào tới bên cạnh Hoa Nhược Hư và Tây Môn Lâm, rồi ngã vào người Tây Môn Lâm bất tỉnh. Tây Môn Lâm cả kinh vội vã ôm lấy nàng.
“Tây Môn cô nương, xin cô nương giao tiểu nữ cho lão phu”. Thanh âm của Diệp Bất Nhị từ bên trong truyền ra, người cũng theo giọng nói mà tới ngay trước mặt mọi người.
“Ta dẫn sư muội đi ôn lại một chút chuyện cũ, không có vấn đề gì chứ?” Tây Môn Lâm cười khẽ.
“Vũ Ảnh là nữ nhi của ta, nó muốn đi đâu phải qua ta mới được”. Diệp Bất Nhị hừ lạnh một tiếng.
“Nếu như sư muội đã hướng ta cầu trợ giúp, thì sư tỷ như ta cũng không thể coi như không biết. Chúng ta xin cáo từ”. Tây Môn Lâm cười khẽ một tiếng, thân thể lóe lên bay thẳng về phía ngoại môn.
“Lùi lại!”
Kẻng một tiếng, Tình Kiếm đã xuất khỏi vỏ, Hoa Nhược Hư hướng về đằng sau xuất một kiếm ngăn cản luôn cả Diệp Bất Nhị cùng mấy người khác đang đuổi tới.
Tuyết Du Du cùng Giang Thanh Nguyệt đều hô lên một tiếng đồng loạt ra tay. Một kiếm của Giang Thanh Nguyệt bức lui mấy đệ tử gác cửa, Tuyết Du Du thừa thế một chưởng đánh văng họ ra, hai người phối hợp có thể nói là thiên y vô phùng. Tây Môn Lâm khẽ cười một tiếng rồi ôm Diệp Vũ Ảnh nhanh chóng rời đi. Tuyết Du Du, Giang Thanh Nguyệt và Hoa Nhược Hư cũng nhanh chóng đuổi theo nàng. Cả Diệp gia lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Vũ Ảnh bị mấy người mang đi mà không thể làm gì.
“Tiểu Tuyết, nàng thế nào?” Nhìn Diệp Vũ Ảnh vẫn hôn mê bất tỉnh, Hoa Nhược Hư không khỏi nhíu mày, quay sang hỏi Hàm Tuyết vừa khám cho Diệp Vũ Ảnh.
“Nàng chắc chắn là bị dày vò tinh thần một thời gian nên sinh ra mất ngủ, kém ăn làm cho thân thể suy yếu. Trước kia vẫn cố gắng chống đỡ nên chưa sao, nhưng hôm nay gặp được thiếu gia, tinh thần buông lỏng ra nên đã hôn mê rồi. Nhưng cũng không có gì đáng ngại, sau khi nàng tỉnh lại chỉ cần điều dưỡng một thời gian là sẽ khỏe lại”. Hàm Tuyết ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Hoa Nhược Hư gật đầu, trong lòng như cởi được một cái nút thắt. Diệp Vũ Anh vì sao lại bị thế này? Theo lý thì nàng là nữ nhi của Diệp Bất Nhị sẽ không hướng hắn và Tây Môn Lâm xin trợ giúp mới đúng.
“Thiếu gia”. Hoa Nhược Hư đang trầm tư, Hàm Tuyết ở bên cạnh dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, nhưng thấy hắn tựa hồ không hề chú ý tới nàng, rốt cục không nhịn được kêu lên một tiếng.
“Tiểu Tuyết, sao vậy?” Hoa Nhược Hư lấy lại tinh thần rồi hỏi.
“Thiếu gia, nàng bây giờ không có gì đáng lo lắng rồi, huynh chơi cùng muội một lát được không”. Ánh mắt đầy chờ mong của Hàm Tuyết nhìn chằm chằm Hoa Nhược Hư.
“Nhược Hư, đệ trước tiên bồi tiếp tiểu Tuyết đi, nơi này để tỷ”. Hoa Nhược Hư còn chưa trả lời thì Tây Môn Lâm đã lên tiếng.
“Tiểu Tuyết, chúng ta ra ngoài đi”. Hoa Nhược Hư gật đầu. Hàm Tuyết vui mừng ôm lấy cánh tay của Hoa Nhược Hư, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
“Minh chủ, Diệp Bất Nhị tới, hắn muốn gặp ngài”. Triệu Trường Không đi tới.
“Chúng ta đi xem một chút”. Hoa Nhược Hư vuốt cằm, rồi nắm tay Hàm Tuyết đi tới đại sảnh.
Trong đại sảnh, Diệp Bất Nhị đang ở đó, sắc mặt âm trầm. Hoa Ngọc Phượng cũng đang ngồi tại đại sảnh, còn Tuyết Du Du và Hoa Phi Mộng, Giang Thanh Nguyệt không biết nói gì ngẫu nhiền lại rúc rích cười hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của Diệp Bất Nhị. Ba người Chu Trường Phong, Trịnh Vân Phàm cùng Tuệ Mẫn đang nhìn chằm chằm Diệp Bất Nhị vẻ mặt đầy địch ý, có chút đề phòng hắn. Còn bộ dạng Vô Trần lại vô ưu vô lự như không có gì liên quan tới hắn. Hoa Phi Hoa cùng Phương Hiệp lúc này cũng không có ở đây, có lẽ buổi sớm đã rủ nhau ra ngoài uống rượu.
“Nếu như Diệp đại tiên sinh tới đòi người thì Hoa mỗ chỉ có thể nói không được. Diệp cô nương hiện nay còn chưa tỉnh, chờ khi nàng tỉnh lại lúc đó sẽ tùy xem nàng có nguyện ý cùng Diệp đại tiên sinh trở về không”. Thanh âm của Hoa Nhược Hư tỏ vẻ tiếc nuối.
“Hoa công tử hiểu nhầm rồi, lão phu không tới đồi người mà tới tìm Hoa công tử để làm một vụ giao dịch”. Diệp Bất Nhị cười nói.
Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của tình lang, Giang Thanh Nguyệt e lệ khẽ hé mở cặp mắt trong veo, nhìn Hoa Nhược Hư mỉm cười.
Giang Thanh Nguyệt lúc này hệt như một tiểu thê tử ôn nhu hết lòng hầu hạ phu quân Hoa Nhược Hư mặc quần áo, rửa mặt; nàng bỗng nhiên phát ngốc đứng một chỗ.
“Thanh tỷ, nàng sao vậy? không được vui sao?” Hoa Nhược Hư cảm thấy Giang Thanh Nguyệt có chút gì đó không ổn, ôn nhu hỏi.
“Hoa lang, thiếp nghĩ tới cha, ca ca và cả tiểu Nguyệt nữa”. Giang Thanh Nguyệt cúi đầu, trong lời nói mang theo vài phần đau thương, “Hoa lang, một thời gian nữa chúng ta đi bái tế họ được không?”
“Thanh tỷ, chờ chuyện trong giang hồ bình ổn ta sẽ cùng nàng đi.” Hoa Nhược Hư khẽ gật đầu dịu dàng nói “Chỉ là, tiểu Nguyệt vẫn còn sống, nàng không biết sao?”
“Hoa lang, chàng nói gì cơ? Tiểu Nguyệt vẫn còn sống?” Giang Thanh Nguyệt đột ngột nắm chặt lấy tay Hoa Nhược Hư; có thể vì quá vui mừng, sợ hãi, kích động nên lời của nàng có chút run run, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập. Nàng nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt đẹp mê người kia phát ra quang mang nóng bỏng.
“Khoảng nửa năm trước, ta tại Trường An đã gặp qua tiểu Nguyệt”. Hoa Nhược Hư gật đầu, âm thanh trầm thấp, “Chỉ là, lúc đó tiểu Nguyệt đã là thê tử của Nam Cung Phi Vân”. Hoa Nhược Hư trong lòng có chút khó chịu, ưu lự. Nghĩ tới Nam Cung Phi Vân hèn hạ đối phó với Thánh Nữ Thần Cung đủ để thấy hắn không phải là loại chính nhân quân tử gì, hơn nữa thân phận của hắn có chút thần bí. Tin tức Phi Nhứ đã nói qua không cần biết có thể tin tưởng được hay không, nhưng cũng đủ để Hoa Nhược Hư vì thế mà lo lắng cho tiểu Nguyệt; chỉ là hắn lại phát hiện chính mình không thể giúp gì cho Giang Tiểu Nguyệt. Trong đó có một nguyên nhân vô cùng trọng yếu, nếu nhìn qua thì hai người cũng không có quan hệ gì, hắn muốn giúp nàng cũng có cảm giác không danh chính ngôn thuận.
“Nam Cung Phi Vân? Tiểu Nguyệt sao lại gả cho người này?” Giang Thanh Nguyệt ngây ngốc, thì thào nói, ánh mắt có chút thất thần. Hoa Nhược Hư ở bên cạnh lặng yên không hề lên tiếng, hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Hoa lang, thiếp muốn đi gặp tiểu Nguyệt.” Trầm mặc một hồi lâu, Giang Thanh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên nói.
“Thanh tỷ, nếu nàng muốn đi, ta sẽ đi cùng nàng một chuyến”. Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút rồi nói. Kỳ thật hắn đã muốn đi tìm Giang Tiểu Nguyệt từ lâu nhưng lại bởi đủ loại nguyên nhân mà vẫn chưa đi được.
“Không, hay là thôi”. Giang Thanh Nguyệt đột nhiên lắc đầu, “Lấy quan hệ lúc này của chúng ta cùng Nam Cung Phi Vân, sợ rằng đi không thích hợp. Thiếp sợ hắn sẽ gây khó dễ cho chàng”.
“Thanh tỷ, không cần lo lắng, Nam Cung Phi Vân không thể gây khó dễ cho ta được đâu”. Hoa Nhược Hư an ủi nàng.
“Không nên, để sau này đi”. Giang Thanh Nguyệt kiên quyết lắc đầu. Nàng lúc trước vì sốt ruột mà muốn đi nhưng bây giờ suy nghĩ cẩn thận, nếu gặp Nam Cung Phi Vân có chút không thỏa đáng.
“Được rồi, chúng ta sẽ đi sau”. Hoa Nhược Hư khẽ thở dài, “Ta đi tới Diệp gia”.
Ngay lúc Giang Thanh Nguyệt trong phòng dùng vội điểm tâm thì Hoa Nhược Hư đã đứng dậy chuẩn bị đi sang Diệp gia.
“Hoa lang, thiếp đi cùng chàng”. Giang Thanh Nguyệt giọng nói đầy ôn nhu, cùng hắn đi ra ngoài.
“Hoa đại ca, muội cũng muốn đi”. Vừa đi tới cửa phòng Giang Thanh Nguyệt thì bên kia đã truyền tới thanh âm của Tuyết Du Du. Hoa Nhược Hư bước tới thì thấy nàng đã hoàn toàn hồi phục, sắc mặt hồng nhuận đầy kiều diễm.
“Du Du, muội nghỉ ngơi thêm vài ngày đi”. Lời Hoa Nhược Hư tràn đầy ôn nhu.
“Không cần, muội muốn cùng huynh đi”. Tuyết Du Du dụi đầu vào ngực hắn bắt đầu làm nũng.
“Hoa lang, để Du Du đi cùng đi”.Giang Thanh Nguyệt khẽ giọng khuyên nhủ; kỳ thực nàng muốn đi cùng Hoa Nhược Hư vì lo lắng cho an toàn của hắn. Nếu có thêm Tuyết Du Du, nàng đương nhiên càng thêm an tâm.
Hoa Nhược Hư có chút bất đắc dĩ gật đầu. Tuyết Du Du vui mừng ôm lấy cánh tay của hắn, nàng như con chim nhỏ nép sát bên người hắn vậy.
“Nhược Hư” Vừa đi được vài bước thì Tây Môn Lâm đã đi tới trước mặt ba người.
“Lâm tỷ, đệ đi gặp Diệp Bất Nhị một chút”. Giọng nói có chút bất đắc dĩ.
“Tỷ cũng đi, có lẽ đã đến lúc chúng ta cùng hắn ngửa bài rồi”. Tây Môn Lâm trầm ngâm một chút rồi nói, Hoa Nhược Hư gật đầu không có nói gì.
Diệp gia. Tổng đàn Chính nghĩa liên minh.
Hoa Nhược Hư lần này không bị gây khó dễ gì, ngay lập tức có người vào thông báo. Có lẽ bây giờ đã không còn nhiều người muốn đắc tội với hắn.
“Nhược Hư, đệ có để ý thấy đệ tử đứng ở cửa của chính phải liên minh thì ra chính là đệ tử của Thất Phái”. Hoa Nhược Hư trong tai vang lên truyền âm của Tây Môn Lâm. Hắn nghe vậy nhìn cẩn thận quan sát, phát hiện đứng ở cửa đúng là hai gương mặt hoàn toàn xa lạ, chỉ có điều lúc trước hắn lại không chú ý”.
“Hoa công tử, xin mời mọi người đi theo ta, minh chủ mời mọi người vào”. Một lát sau, ở trên trong có một người độ ba mươi tuổi lưng hùm vai gấu, dáng vẻ có vài phần anh khí vội vã đi ra. Chẳng qua gương mặt người này cũng rất xa lạ.
Hoa Nhược Hư gật đầu, đi theo người nọ vào bên trong.
“Hoa công tử, thật có nhã hứng, hôm nay dẫn theo vài vị kiều thê tới thăm tệ xá, khiến cho nơi này bớt lạnh lẽo hơn rất nhiều, lại có thêm vài phần xuân sắc”. Tiếng cười sang sảng của Diệp Bất Nhị truyền tới, vừa đi vào đã thấy hắn tự thân ra nghênh tiếp; xem ra tâm tình của hắn không sai, nhìn thấy Hoa Nhược Hư có vẻ rất cao hứng. Điều này khiến Hoa Nhược Hư không khỏi âm thầm khẽ nhíu mày.
Nghe Diệp Bất Nhị nói các nàng là thê tử của Hoa Nhược Hư, Tây Môn Lâm cũng không hề phản đối mà trên mặt lại thoáng hiện ra chút ngượng ngùng.
“Diệp đại tiên sinh, hôm nay ta tới đây cũng sẽ không vòng vo”. Hoa Nhược Hư thản nhiên nói “Ta chỉ muốn hỏi Diệp đại tiên sinh một câu, ngươi muốn thế nào mới định buông tay?”
Diệp Bất Nhị lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Lão phu không rõ ý tứ của Hoa công tử”. Diệp Bất Nhị cười cười ra vẻ xin lỗi.
“Mười năm trước, tại Kim Lăng có một người tên gọi Dịch Diệp, không biết Diệp đại tiên sinh có nhận thức người này?” Hoa Nhược Hư hừ nhẹ một tiếng, nói.
Diệp Bất Nhị sắc mặt khẽ biến, hàn quan trong mắt tăng vọt, nhưng rất nhanh biến mất tăm.
“Đương nhiên có nhận thức, bởi vì mười năm trước lão phu tên gọi Dịch Diệp. Không biết đáp án này có làm Hoa công tử hài lòng không?” Diệp Bất Nhị mỉm cười nói.
Lần này đến phiên Hoa Nhược Hư giật mình, hắn không hề nghĩ tới Diệp Bất Nhị cư nhiên khẳng khái thừa nhận hắn là Dịch Diệp.
“Vào một buổi tối của mười năm trước, Diệp đại tiên sinh đã gặp qua sư phụ của ta và Nam Hải Thần Ni, không biết Diệp đại tiên sinh có còn nhớ?” Tây Môn Lâm ở bên cạnh lên tiếng.
“Tây Môn cô nương, Vũ Ảnh nhà ta chính là đệ tử của Nam Hải Thần Ni nên việc ta gặp qua Nam Hải Thần Ni là một chuyện hết sức bình thường”. Diệp Bất Nhị cười nhẹ, chẳng thừa nhận mà chũng không chối bỏ.
“Sư phụ đã vì ngươi mà tự sát, ngươi còn chưa hài lòng?” Thanh âm của Hoa Nhược Hư phát lạnh, ánh mắt trở lên lãnh lệ, “Ta hôm nay đến đây chính là muốn hỏi ngươi một lần cuối cùng, nếu ngươi còn tiếp tục thì ta cũng đành tuân theo di ngôn của sư phụ mà hành sự”.
“Hoa công tử cẩn ngôn! Ta cũng chỉ vì võ lâm chính nghĩa mà xuất ra một phần sức mọn mà thôi, chẳng lẽ Hoa công tử cho rằng như vậy là không đúng?” Diệp Bất Nhị thản nhiên cười. “Giác Viễn Thiền Sư đã qua đời, ta cũng rất đau khổ, nhưng dường như không có quan hệ gì tới ta. Chỉ là, tin tức của Hoa công tử quả thực linh thông khiến lão phu bội phục không thôi”.
“Xem ra ngươi thật sự là cố chấp”. Hoa Nhược Hư lạnh lùng nói.
“Hoa công tử có việc của Hoa công tử, lão phu có việc của lão phu. Hai vị thê tử bên cạnh Hoa công tử giết người như ma khiến sinh linh đồ thán; lão phu muốn khuyên công tử buông bỏ các nàng nhưng công tử sẽ đồng ý sao?” Diệp Bất Nhị chậm dãi xoay người thủng thẳng nói. “Mình không thể bỏ thì chớ ép người bỏ! Hoa công tử, mời! xin thứ lỗi lão phu không tiễn”.
“Nếu như không vì sư phụ, ta cũng không muốn nói cùng ngươi nhiều như vậy. Ta nghĩ ngươi đã hiểu rõ ý của ta”. Hoa Nhược Hư tức giận. “Ngươi hãy tự thu xếp đi, cáo từ!”
Tâm tình của Hoa Nhược Hư quả thực vô cùng phức tạp. Hắn cơ hồ có thể khẳng định Diệp Bất Nhị chính là con đẻ của sư phụ, vậy thì hắn cũng chính là sư huynh của mình. Mặc dù Giác Viễn Thiền Sư yêu cầu hắn diệt trừ thế lực của Diệp Bất Nhị, nhưng hắn cho rằng Diệp Bất Nhị này là hậu nhân của sư phụ, hắn luôn hy vọng người này có thể sớm ngày tỉnh ngộ. Cho dù hy vọng này rất xa vời, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần. Chỉ là kết quả làm hắn vô cùng thất vọng, nhưng cũng đã nằm trong dự liệu của hắn.
Chưa đi ra khỏi đại môn của Diệp gia, đột nhiên bên trong đã truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt. Hoa Nhược Hư nhanh chóng dừng cước bộ lại.
“Sư tỷ, giúp muội!” Một bóng người màu trắng đột nhiên từ bên trong vội vàng chạy ra, hướng về phía mấy người Hoa Nhược Hư mà kêu cứu.
Hoa Nhược Hư trong lòng chấn động, hắn đã nhận ra người đang tới – chính là Diệp Vũ Ảnh nữ nhi của Diệp Bất Nhị. Lúc này nàng bộ dạng có chút chật vật, tóc rối bù, quần áo chỉnh tề nhưng sắc mặt vô cùng tiều tụy.
“Sư tỷ, Hoa công tử giúp muội, dẫn muội đi!” Diệp Vũ Ảnh đột nhiên nhào tới bên cạnh Hoa Nhược Hư và Tây Môn Lâm, rồi ngã vào người Tây Môn Lâm bất tỉnh. Tây Môn Lâm cả kinh vội vã ôm lấy nàng.
“Tây Môn cô nương, xin cô nương giao tiểu nữ cho lão phu”. Thanh âm của Diệp Bất Nhị từ bên trong truyền ra, người cũng theo giọng nói mà tới ngay trước mặt mọi người.
“Ta dẫn sư muội đi ôn lại một chút chuyện cũ, không có vấn đề gì chứ?” Tây Môn Lâm cười khẽ.
“Vũ Ảnh là nữ nhi của ta, nó muốn đi đâu phải qua ta mới được”. Diệp Bất Nhị hừ lạnh một tiếng.
“Nếu như sư muội đã hướng ta cầu trợ giúp, thì sư tỷ như ta cũng không thể coi như không biết. Chúng ta xin cáo từ”. Tây Môn Lâm cười khẽ một tiếng, thân thể lóe lên bay thẳng về phía ngoại môn.
“Lùi lại!”
Kẻng một tiếng, Tình Kiếm đã xuất khỏi vỏ, Hoa Nhược Hư hướng về đằng sau xuất một kiếm ngăn cản luôn cả Diệp Bất Nhị cùng mấy người khác đang đuổi tới.
Tuyết Du Du cùng Giang Thanh Nguyệt đều hô lên một tiếng đồng loạt ra tay. Một kiếm của Giang Thanh Nguyệt bức lui mấy đệ tử gác cửa, Tuyết Du Du thừa thế một chưởng đánh văng họ ra, hai người phối hợp có thể nói là thiên y vô phùng. Tây Môn Lâm khẽ cười một tiếng rồi ôm Diệp Vũ Ảnh nhanh chóng rời đi. Tuyết Du Du, Giang Thanh Nguyệt và Hoa Nhược Hư cũng nhanh chóng đuổi theo nàng. Cả Diệp gia lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Vũ Ảnh bị mấy người mang đi mà không thể làm gì.
“Tiểu Tuyết, nàng thế nào?” Nhìn Diệp Vũ Ảnh vẫn hôn mê bất tỉnh, Hoa Nhược Hư không khỏi nhíu mày, quay sang hỏi Hàm Tuyết vừa khám cho Diệp Vũ Ảnh.
“Nàng chắc chắn là bị dày vò tinh thần một thời gian nên sinh ra mất ngủ, kém ăn làm cho thân thể suy yếu. Trước kia vẫn cố gắng chống đỡ nên chưa sao, nhưng hôm nay gặp được thiếu gia, tinh thần buông lỏng ra nên đã hôn mê rồi. Nhưng cũng không có gì đáng ngại, sau khi nàng tỉnh lại chỉ cần điều dưỡng một thời gian là sẽ khỏe lại”. Hàm Tuyết ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Hoa Nhược Hư gật đầu, trong lòng như cởi được một cái nút thắt. Diệp Vũ Anh vì sao lại bị thế này? Theo lý thì nàng là nữ nhi của Diệp Bất Nhị sẽ không hướng hắn và Tây Môn Lâm xin trợ giúp mới đúng.
“Thiếu gia”. Hoa Nhược Hư đang trầm tư, Hàm Tuyết ở bên cạnh dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, nhưng thấy hắn tựa hồ không hề chú ý tới nàng, rốt cục không nhịn được kêu lên một tiếng.
“Tiểu Tuyết, sao vậy?” Hoa Nhược Hư lấy lại tinh thần rồi hỏi.
“Thiếu gia, nàng bây giờ không có gì đáng lo lắng rồi, huynh chơi cùng muội một lát được không”. Ánh mắt đầy chờ mong của Hàm Tuyết nhìn chằm chằm Hoa Nhược Hư.
“Nhược Hư, đệ trước tiên bồi tiếp tiểu Tuyết đi, nơi này để tỷ”. Hoa Nhược Hư còn chưa trả lời thì Tây Môn Lâm đã lên tiếng.
“Tiểu Tuyết, chúng ta ra ngoài đi”. Hoa Nhược Hư gật đầu. Hàm Tuyết vui mừng ôm lấy cánh tay của Hoa Nhược Hư, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
“Minh chủ, Diệp Bất Nhị tới, hắn muốn gặp ngài”. Triệu Trường Không đi tới.
“Chúng ta đi xem một chút”. Hoa Nhược Hư vuốt cằm, rồi nắm tay Hàm Tuyết đi tới đại sảnh.
Trong đại sảnh, Diệp Bất Nhị đang ở đó, sắc mặt âm trầm. Hoa Ngọc Phượng cũng đang ngồi tại đại sảnh, còn Tuyết Du Du và Hoa Phi Mộng, Giang Thanh Nguyệt không biết nói gì ngẫu nhiền lại rúc rích cười hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của Diệp Bất Nhị. Ba người Chu Trường Phong, Trịnh Vân Phàm cùng Tuệ Mẫn đang nhìn chằm chằm Diệp Bất Nhị vẻ mặt đầy địch ý, có chút đề phòng hắn. Còn bộ dạng Vô Trần lại vô ưu vô lự như không có gì liên quan tới hắn. Hoa Phi Hoa cùng Phương Hiệp lúc này cũng không có ở đây, có lẽ buổi sớm đã rủ nhau ra ngoài uống rượu.
“Nếu như Diệp đại tiên sinh tới đòi người thì Hoa mỗ chỉ có thể nói không được. Diệp cô nương hiện nay còn chưa tỉnh, chờ khi nàng tỉnh lại lúc đó sẽ tùy xem nàng có nguyện ý cùng Diệp đại tiên sinh trở về không”. Thanh âm của Hoa Nhược Hư tỏ vẻ tiếc nuối.
“Hoa công tử hiểu nhầm rồi, lão phu không tới đồi người mà tới tìm Hoa công tử để làm một vụ giao dịch”. Diệp Bất Nhị cười nói.
Danh sách chương