“Tuy-lip 01, đây là Kẻ Bồi Hồi 01, Đế Quốc xem ra sắp vượt qua được sự gây nhiễu của chúng ta rồi, chúng tôi sắp không khống chế nổi nữa, cần nhanh chóng hủy các vệ tinh, chúng ta tối đa còn một phút.”



Một phút? Thụy Sâm giật mình, hiệu suất làm việc của Đế Quốc cũng không tồi, theo dự kiến là gây nhiễu thành công mười phút bây giờ mới có 6, 7 phút đã sắp bị đối phương đột phá rồi.



“Tuy-lip 02, Jessica, theo tôi!” Anh gật mạnh cần lái chuyển hướng chiếc Tia Chớp lao về phía ma trận vệ tinh đồng thời gọi số 2 của mình, còn hai chiếc Nữ Yêu để cho Tuy-lip 03 và Tuy-lip 04 xử lý.



“Tôi đang ở sau, Tuy-lip 01!”



Thụy Sâm không bay về hướng hai ma trận 02 và 04 do trung đội mình phụ trách, ở đó không còn gì đáng lo nữa, ma trận 02 đã bị phá hủy toàn bộ, ma trận 04 hiện đang bị cả trung đội công kích, Thụy Sâm tin rằng chỉ một phút là bọn họ hoàn thành nhiệm vụ. Mục tiêu hiện nay của Thụy Sâm là ma trận 01 và 03 do trung đội 1 phụ trách, ở đây các chiến đấu cơ mất quá nhiều thời gian giằng co với đám tháp pháo tự động nên tiến độ chậm hơn trung đội 4 nhiều lần.



Khả năng xạ kích ở cự ly xa của Thụy Sâm phát huy tác dụng tốt, do anh không cần đến gần vệ tinh nên không bị các tháp pháo tấn công, tháp pháo phòng ngự tự động chỉ được lập trình để tấn công các mục tiêu gần nhất. Còn các phi công khác thì không được như vậy, ở cự ly xa bọn họ không cách gì bắn trúng mục tiêu, chỉ còn cách dùng tên lửa đối không, nhưng một quả tên lửa lại dễ dàng bị tháp pháo bắn hạ cho nên muốn phá hủy một vệ tinh phải dùng nhiều quả một lúc, gây lãng phí nhiều mà hiệu quả lại không cao, đến khi các chiến đấu cơ lại gần để tấn công thì lập tức biến thành mục tiêu của các tháp pháo tự động công kích.




Nhìn Thụy Sâm ở cự ly rất xa bắn hạ từng vệ tinh một, các phi công khác không khỏi há mồm kinh phục, đặc biệt là Tuy-lip 02, cô gái trẻ Jessica càng ấn tượng hơn, bám sát phía sau lưng Thụy Sâm, cô tận mắt nhìn thấy trung đội trưởng của mình ở cự ly cực xa dùng hỏa lực với độ chuẩn xác gần như tuyệt đối để phá hủy những vệ tinh, cô không khỏi khâm phục và ngưỡng mộ, đó mới là năng lực của một siêu phi công, đến bao giờ bản thân mới đạt được trình độ như vậy.



Khi vệ tinh cuối cùng trước mắt Thụy Sâm biến thành một quả cầu lửa, anh mới liếc nhìn qua màn hình rada, trên màn hình không còn dấu hiệu của bất kỳ vệ tinh nào, tám chiếc Nữ Yêu xuất kích cũng đã bị bắn hạ toàn bộ, Thụy Sâm không khỏi thở phào một tiếng, những người khác cũng không tồi.



“Làm tốt lắm, Tuy-lip 01.” Trong khoang lái vang lên tiếng của Kẻ Bồi Hồi.



“Cám ơn, xem ra chúng ta vượt trước rồi đúng không.”



“Đúng thế, những nỗ lực của trạm không gian Holland cuối cùng cũng vô ích, tôi thật sự tiếc cho họ, họ khá hơn chúng ta tưởng nhiều.”



“Nói cũng đúng, thật quá đáng tiếc.” Thụy Sâm muốn phì cười, không ngờ anh chàng thượng úy của trung đội tác chiến điện tử cũng có máu hài hước như thế.



Một tín hiệu thông tin khác xen ngang, một khuôn mặt khác xuất hiện trên màn hình. “Tuy-lip 01, đây là Tỏa Nhãn 01, nhiệm vụ đã hoàn thành chưa?”



“Nghe rõ, Tỏa Nhãn 01, đã hoàn thành, chúng tôi đang đợi chỉ thị, chúng tôi sẽ quay sang tấn công chiến đấu cơ và các chiến hạm?”



“Không cần thiết, Tuy-lip 01, mệnh lệnh thay đổi, hiện nay chiến đấu cơ của Đế Quốc hầu như đã hoàn toàn thất bại, chỉ còn một số ít Nữ Yêu và Đoản Kiếm không có khả năng gây khó khăn cho ta. Các trung đội 2, 3, 5, 6 đã bao vây và tần công chiến hạm, không bao lâu nữa là có thể kết thúc, nhiệm vụ của anh là khống chế trạm không gian, ở khu vực xung quanh lập tuyến cảnh giới, ngăn chặn bất cứ tàu nào ý định chạy trốn, hạm đội của chúng ta đã xuyên qua cổng siêu không gian, không bao lâu nữa sẽ đến đây.”



“Không vấn đề, một chiếc tàu nhỏ cũng không thoát.” Thụy Sâm gật đầu, điều này cũng đơn giản, trên trạm không gian hiện không còn bất cứ tàu vũ trang hay chiến đấu cơ nào, chỉ còn lại tàu con thoi, tàu đột kích hoặc tàu cứu hộ các loại, trước mặt chiến đấu cơ bọn chúng không có bất cứ cơ hội nào.



Anh chỉ đơn giản bố trí phạm vi cảnh giới cho hai trung đội, nhiệm vụ nhàn đến nỗi phát chán, nhưng Thụy Sâm không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, tuy trạm không gian có hỏa lực phòng ngự mạnh nhưng với hai trung đội Tia Chớp được trang bị pháo plasma, việc phá hủy nó là quá dễ dàng.



Bố trí hoàn tất, Thụy Sâm không nén được liên lạc với Tỏa Nhãn. “Có chuyện gì vậy? Tỏa Nhãn 01, chúng ta hoàn toàn có đủ khả năng phá hủy cả trạm không gian.”



“Chờ một chút, Tuy-lip 01, chúng ta dãn thời gian tiến công là do vừa rồi thu được một tín hiệu phát ra từ trạm, một sĩ quan Đế Quốc xin được chạy sang phía chúng ta và nói rằng trên trạm không gian có những thông tin tình báo liên quan đến sự sống còn của Đồng Minh.”



“Đầu hàng? Vào lúc này á? Độ tin cậy có cao không?” Thụy Sâm bán tín bán nghi nói.



“Chúng ta cũng chẳng chắc được điều gì, nhưng tướng quân Martin cho rằng nghe hắn nói cũng chẳng có hại gì, do các anh hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc nên lực lượng tiếp viện của Đế Quốc không thể đến trong thời gian ngắn, chúng ta có đủ thời gian, tướng quân đang tổ chức đội đột kích định đánh chiếm trạm không gian, thu thập mọi tin tức hữu dụng.”




“Đánh chiếm trạm không gian? Liệu có phải là một cái bẫy không? Hơn nữa cho dù có tin tức quan trọng thì Đế Quốc cũng có thể phá hủy hết trước khi chúng ta đánh chiếm trạm.”



“Tướng quân cho rằng chúng ta có thể thử một phen, viên sĩ quan Đế Quốc nói đó là thông tin có tính sống còn, cũng đáng để thử!”



“Nghe rõ! Vậy có cần chúng tôi làm gì không?”



“Trừ việc ngăn chặn bất cứ tàu nào thoát khỏi trạm không gian, các anh có thể phối hợp tiêu diệt các tháp pháo lazers phòng ngự xung quanh hoặc dùng đại bác ion để phá hủy hệ thống phòng ngự và điện tử của trạm, Tuy-lip 01.”



“Nghe rõ! Tỏa Nhãn 01.”



Phản bội Đế Quốc? Thụy Sâm cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa thú vị, một năm trước chính anh cũng là một kẻ phản bội Đế Quốc, vậy vị sĩ quan kia liệu có phải là gián điệp hai mang? Nếu như anh ta nói thật vậy tin tức đó là gì mà quan trọng thế?

“Các bạn đã nghe rõ chưa? Nào chúng ta chia là hai đội, trung đội 1 tấn công các tháo pháo lazers phòng ngự, trung đội 2 phụ trách vô hiệu hóa hệ thống phòng ngự và điện tử của trạm không gian.”



Thụy Sâm dừng lại rồi chuyển sang tần số liên lạc của trung đội. “Toàn trung đội theo tôi, chuyển vũ khí sang dùng đại bác ion, tôi không muốn các bạn đục lỗ trên trạm không gian.”



“Nghe rõ! Tuy-lip 01.”



Những chiếc Tia Chớp nối đuôi nhau bay về phía trạm không gian, bọn họ cần thận tránh khỏi hỏa lực phòng ngự, từng luồng ion sáng bạc liên tiếp phóng thẳng vào những bộ phận có vẻ như quan trọng của trạm, màn chắn năng lượng của trạm không gian dưới sự tập kích liên tục đã bị phá hủy, những tia lửa điện lấp lóe trên lớp vỏ kim loại của trạm không gian rồi lan rộng ra.



Chỉ mấy phút công kích, phần lớn các hệ thống trên trạm không gian đã xuất hiện vấn đề, một số tháp pháo phòng ngự đã không hoạt động được nữa, số khác lại không còn khả năng tự động bám mục tiêu, binh sĩ Đế Quốc trong trạm chỉ còn cách bỏ chế độ tự động chuyển sang chế độ thủ công, nhưng hiển nhiên phản ứng của bọn họ không theo kịp những chiếc chiến đấu cơ vừa nhỏ vừa nhanh, hơn nữa những tháp pháo còn lại cũng sắp bị vô hiệu hóa rồi.



Không biết từ lúc nào, cả vùng không gian quanh trạm đã trở nên cực kỳ yên tĩnh. Toàn bộ hệ thống phòng ngự của trạm không gian cùng các tháp pháo xung quanh đã bị vô hiệu hóa hoặc phá hủy, hai trung đội Tia Chớp cũng đã ngừng khai hỏa, bọn họ tổ chức lại đội hình biên đội, tuần tra hai bên trạm.



Đột nhiên Thụy Sâm nghe thấy những tiếng tích… tích vang lên, một điểm đỏ xuất hiên trên màn hình của Tia Chớp, đó là một chiếc tàu cứu hộ của Đế Quốc, trên mạn tàu màu trắng nổi bật một chữ thập đỏ.



“Tuy-lip 01, có kẻ rời khỏi trạm, hình như là một cứu hộ.” Số 2 của Thụy Sâm, Jessica lên tiếng.




“Tôi thấy nó rồi, đuổi theo, gọi bọn họ.’ Thụy Sâm liếc nhìn cái dấu chữ thập đỏ, đương nhiên anh hiểu ý nghĩa của nó.



“Xin đừng bắn, xin đừng bắn, đây là tàu y tế MY-46, chúng tôi không có vũ trang.” Không chờ bên Thụy Sâm hỏi, chiếc tàu cứu hộ đã chủ động liên lạc qua tần số công cộng, Thụy Sâm nhận được tấn số, nghe câu đầu tiên là câu nói trên.



“Hãy nói rõ mục đích của các anh.” Thụy Sâm cảm thấy ngạc nhiên, cái tàu này định làm gì?



“Chỉ huy! Sĩ quan chỉ huy của trạm đã hạ lệnh buông vũ khí, chúng tôi là nhóm đầu tiên rút lui khỏi trạm, trên tàu có người bị thương trong đợt tấn công vừa rồi, xin được rời khỏi.”



“Có thể!” Thụy Sâm trả lời, còn không chờ người trên tàu MT-46 kịp vui mừng đã nói luôn. “Nhưng các người phải chờ đến khi hạm đội của chúng tôi đến, thực hiện kiểm tra rồi mới được đi.”



“Nhưng thưa chỉ huy, người bị thương trên tàu rất nghiêm trọng, cần phải đưa đến trạm không gian khác để chữa trị, ngài cũng biết đấy hỏa lực đại bác ion đã là cho hệ thống y tế trong trạm cũng bị vô hiệu hóa rồi.”



“Yên tâm, trên hạm đội của chúng tôi cũng có thiết bị y tế, sẽ dành cho các người điều kiện chữa trị đầy đủ, Còn bây giờ, tắt động cơ, dừng tàu tại chỗ chờ lệnh tôi.”



“Chỉ huy, chúng tôi phải tranh thủ thời gian, người bị thương rất nặng…”



“Tôi không muốn nói nhiều, anh tự tắt động cơ hay chúng tôi phải tắt hộ? Thuyền trưởng?” Thụy Sâm hết kiên nhẫn, có dở hơi mới tin mấy câu nói đó, anh bóp cò, hai luồng đạn bay sát qua đầu chiếc tàu MT-46, đó là một sự cảnh cáo rõ ràng.



“OK! OK! Sẽ tắt ngay.” Thuyền trưởng trên tàu cũng chỉ còn cách khuất phục, MT-46 đảo chiều động cơ lùi về khu vực được Thụy Sâm chỉ định rồi tắt động cơ chờ đợi.



“Tuy-lip 03, Tuy-lip 04, giám sát chiếc tàu này, nếu có bất cứ cử động nào khác thường, bắn không cần lệnh, nhưng nhớ là chỉ dùng đại bác ion thông nhé.” Thụy Sâm dặn.



“Rõ! Tuy-lip 01."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện