“Số 2, chú ý phía sau của ngươi, hướng bốn giờ, có hai cái máy bay địch......”
“Ta không cắt đuôi được nó!”
“Cố gắng một chút đi, số 2, ta sẽ đến hỗ trợ ......”
“Nhìn kìa, đó là chiếc chiến hạm cảm tử của địch, nó sắp tiêu tùng rồi. Ai còn ngư lôi lượng tử thì tặng cho nó vài quả đi.”
“Ta là số 9, ta còn có hai quả, để cho ta tới, che chở ta.”
“Chúng ta sẽ hỗ trợ ngươi phân tán hỏa lực phòng ngự của địch, lên đi......”
“Trúng mục tiêu rồi, đài chỉ huy của chiến hạm đã bị nổ tung rồi, nó xong rồi......”
“Gần quá, tránh chỗ khác nhanh lên, coi chừng đụng trúng nó bây giờ. Cẩn thận, bị nó đụng trúng là tiêu đời đấy......”
Tình hình chiến trận được truyền về từ tiền tuyến, tình hình chiến sự đang rất kịch liệt đã làm cho các phi công của hạm đội 8 và hạm đội 9 đang làm nhiệm vụ cảnh giởi ở phía sau cảm thấy rất ngứa ngáy tay chân. Nhóm tấn công thứ nhất bao gồm các chiến đấu cơ Hùng Miêu và cường kích cơ Vô Úy đang chiến đấu kịch liệt với nhóm chiến đấu cơ phòng ngự của Đế Quốc. Các phi đội chiến đấu cơ Siêu Yêu Nữ của Đế Quốc vừa mới trải qua trận chiến kịch liệt với các phi đội Tia Chớp của Đồng Minh đã bị tổn thất không ít chiến đấu cơ, nay lại phải tiến hành tiếp trận chiến thứ hai với các phi đội của Liên Bang. Số lượng chiến đấu cơ bị tốn thất ở trận chiến thứ nhất không phải là ít nên bây giờ số lượng không đủ để tạo thành hàng phòng ngự hiệu quả đối với Liên Bang nên đã có một số cường kích cơ Vô Úy đã vượt qua phòng tuyến tiếp cận với căn cứ.
Cho dù đã chuẩn bị kỹ càng, sớm xếp thành đội hình phòng ngự, hỏa lực phòng ngự mãnh liệt tựa hồ đem hạm đội xung quanh, mỗi một tấc góc đều hoàn toàn bao trùm giống như một cái lưới lửa khổng lồ, làm cho có chiến đấu cơ của Liên Bang giống như là những con thiêu thân lao vào lửa. Nhưng cũng giống như Đồng Minh lúc trước không có cách nào ngăn cản được chiến đấu cơ Đế Quốc. Số lượng cường kích cơ đột phá được vòng phòng ngự phía trước của Đế Quốc ngày càng nhiều đã làm cho hỏa lực phòng ngự của Đế Quốc tuy mạnh nhưng cũng không có cách nào ngăn cản được đà tiến công của Liên Bang.
Đối với loại đội hình phòng ngự được xếp đặt chỉnh tề và dựa vào hỏa lực phòng ngự tầm gần để tự bảo vệ mình này của Đế Quốc thì Liên Bang có nhiều kinh nghiệm đối phó hơn so với Đồng Minh. Cho dù, Liên Bang có phái đến nhiều chiến đấu cơ hơn so với Đồng Minh nhưng với hỏa lực mạnh như vậy thì cũng rất khó để đột kích chính diện được. Nếu trực tiếp tấn công vào vị trí phòng ngự trung tâm của Đế Quốc, căn cứ Omega, thì đó là điều không thể làm được. Tổn thất lớn nhưng kết quả đạt được lại quá nhỏ. Tuy nhiên, Liên Bang cũng không quá sốt ruột. Bọn họ nhanh chóng chia quân để tấn công các cứ điểm phòng ngự bên ngoài, đó là các chiến hạm lớp Nguyên Thủ.
Xoá sạch các cứ điểm phòng ngự với hỏa lực cực mạnh không những làm suy yếu được hỏa lực phòng ngự của Đế Quốc mà còn tạo thành những lỗ hổng nghiêm trọng trên lưới phòng ngự này. Khí đó, Đế Quốc buộc phải điều động các chiến hạm khác đế trám vào lỗ hổng đó, vô tình gián tiếp làm suy yếu đi hỏa lực ở những chỗ khác, Nếu Đế Quốc không trám những lỗ hổng đó thì nó sẽ trở thành thành con đường an toàn cho các chiến đấu cơ Liên Bang xâm nhập và uy hiếp trực tiếp căn cứ Omega.
Hạm đội bảo vệ của Đế Quốc được tổ hợp thành từ những chiến liệt hạm cao tốc cùng các loại chiến hạm vừa và nhỏ khác. Cho nên, đợt tấn công đầu tiên, với số lượng chiến đấu cơ áp đảo và tấn công từ nhiều phương hướng, là nhắm trực tiếp vào các chiến hạm loại nhỏ. Các chiến hạm loại nhỏ bị phá hủy mang lại đả kích lớn cho Đế Quốc. Chỉ cần trúng một quả ngư lôi lượng tử là có thể phá hủy ngay, hoặc ít nhất là loại khỏi vòng chiến, một khu trục hạm. Các tuần dương hạm, mặc dù được trang bị lớp giáp dày hơn, nhưng cũng không thể ngăn cản được uy lực nổ cực mạnh của ngư lôi lượng tử. Một khi bị trúng hai quả ngư lôi thì chắc chắn là tiêu đời, hoặc là nếu nó gặp may mắn thì cũng không bị nổ tung nhưng chắc chắn cũng không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
Nhưng loại may mắn cũng không có phát sinh, đặc biệt là trong thời điểm này, cho nên các chiến hạm loại nhỏ (khinh hình hạm) lần lượt trở thành những quả cầu lửa khổng lồ, hoặc trở thành những khối kim loại vô dụng. Khi các khinh hình hạm của Đế Quốc bị tiêu diệt thì lưới phòng ngự của Đế Quốc đã suy yếu rất nhiều. Các cứ điểm phòng ngự phía sau, bao gồm các chiến liệt hạm lớp Nguyên Thủ, nhanh chóng lộ ra trước mặt các cường kích cơ Vô Úy của Liên Bang.......
Không cần miêu tả nhiều lắm. Nếu như nói một chiến liệt hạm với hỏa lực mạnh có thể thoải mái ngăn chặn mười chiếc cường kích cơ Vô Úy cùng tấn công. Vậy thì hai mươi chiếc cùng nhau liên thủ tấn công thì sẽ ra sao? Ba mươi chiếc? Năm mươi chiếc hoặc thậm chí một trăm chiếc thì sao? Cho dù các chiến liệt hạm có lớp giáp dày và sức chống đỡ tốt thì nó cũng không phải là vô địch bất khả chiến bại. Nếu như bị bắn trúng từ sáu đến tám trái ngư lôi lượng tử thì vận mệnh của nó cũng sẽ giống như những chiếc khinh hình hạm mà thôi.Cuối cùng, thì các phi đội của Liên Bang, sau khi đã tiêu diệt được chiếc chiến liệt hạm cuối cùng, cũng hoàn tất được đợt tấn công thứ nhất.
Các phi đội thuộc nhóm tấn công thứ nhất của Liên Bang cũng không phải al2 không chịu thiệt hại. Ngoại trừ các chiến đấu cơ bị bắn rơi trực tiếp thì những chiếc còn lại cũng bị thương tích khá nhiều. Họ nhanh chóng khởi động chế độ After-burn và quay đầu lại hướng trở về hạm đội Đồng Minh. Họ cũng rất may mắn vì không phải lo lắng bị các chiến đấu cơ Siêu Yêu Nữ truy kích. Đợt tấn công thứ hai bao gốm các chiến đấu cơ Tia Chớp sẽ nhanh chóng đến nơi khi các chiến đấu cơ Hùng miêu rời đi đã khiến cho họ phải đau đầu tìm cách đối phó thì làm sao còn thời gian để mà truy kích nhóm chiến đấu cơ vừa rời đi chứ?
Con đường tấn công đã được mở ra nhưng liên quân cũng không tấn công giống như cách mà Đế Quốc đã tưởng tượng: trực tiếp công kích vào sâu bên trong của lưới phòng ngự được tạo thành bởi các Thái Không mẫu hạm......
“Thương Ưng đã bị phá huỷ......”
“Các nhân viên của mẫu hạm Tư Đặc đã được lệnh sơ tán do không thể khống chế được các trận hỏa hoạn đang xảy ra trên mẫu hạm......”
“Quả Cảm, là mẫu hạm Quả Cảm, nó đã bị phá hủy hoàn toàn......”
“Hạm đội 11 đã thu được tín hiệu của chúng ta sao? Nhanh chóng trả lời, đây là căn cứ Omega, chúng ta cần hạm đội 11 chi viện gấp, trường hợp khẩn cấp......”
Một bên là các báo cáo không ngừng tình trạng các chiến hạm bị phá hủy hoặc bị hư hại không thể tiếp tục chiến đấu, còn bên kia thì các nhân viên thông tin cũng không ngừng liên lạc với hạm đội 11. Trước ưu thế tấn công của các chiến đấu cơ Liên Bang, hạm đội địa phương của Corkland cũng không thể đủ sức để đánh trả nên đành bó tay chịu trói. Thái không mẫu hạm New Port của hạm đội Corkland đã bị pháo kích nổ tan xác. Toàn bộ hạm đội Corkland chỉ còn lại bốn khu trục hạm may mắn không bị phá hủy cũng đã tuyên bố đầu hàng. Cho nên cũng thể trông cậy vào sự chi viện của hạm đội Corkland. Với tình hình chiến sự đang xảy ra như hiện tại thì chỉ còn hạm đội 11 là còn có khả năng xung trận để tiếp viện cho Đế Quốc quân mà thôi.
Nếu như bọn họ có thể đến nơi kịp thời, thì còn có thể trì hoãn một chút thời gian. Mặc dù không biết là có thể kéo dài bao lâu, nhưng cũng có thể ngăn chặn được các đợt tấn công của Đồng Minh trong một khoảng thời gian nhất định để chờ các hạm đội chi viện khác của Đế Quốc cũng là một hi vọng. Cho dù hi vọng ấy có mong manh đi chăng nữa thì cũng là chuyện tốt, giống như người sắp chết đuối mà vớ được cái phao cứu sinh vậy.
Đáng tiếc, ngoại trừ lần liên lạc đầu tiên để truyền mệnh lệnh ra, các nhân viên thông tin cũng không thể nào liên lạc được với hạm đội 11. Mọi thông tin liên lạc giống như đá ném xuống biển. Không có bất kì thông tin nào được phản hồi cũng như cũng không thể nào xác định được vị trí hiện tại của hạm đội 11. Các nhân viên thông tin cũng rất hoài nghi không biết hạm đội 11 có nhận được thông tin hay không cũng như không biết được hạm đội 11 có đang khẩn trương hành quân chi viện hay không......
Nhìn biểu hiện bên ngoài của nguyên soái Steven rất trấn tĩnh. Nguyên soái vẫn đang cố găng chăm chú theo dõi tình hình chiến sự nhưng theo đà phát triển của chiến sự cộng thêm việc những tin tức bất lợi được truyền về ngày càng nhiều thì cảm giác tuyệt vọng trong lòng của hắn cũng ngày càng mãnh liệt.
Loại cảm giác tuyết vọng này được hình thành bởi hai việc. Thứ nhất chính là cái hạm đội 11 chết tiệt. Nguyên soái đã cố gắng hi vọng rồi hoài nghi và cuối cùng cũng có thể khẳng định được rằng có chuyện bất bình thường đang xảy ra ở hạm đội 11.
Cho dù Đồng Minh có các chiến đấu cơ gây nhiễu điện tử Bão Tố, nhưng với vị trí quan trọng của thiên hà Corkland, Đế Quốc quân bộ cũng đã sớm xây dựng và hoàn thiện một mạng lưới thông tin liên lạc cực mạnh. Vì vậy, cho dù các chiến đấu cơ điện tử Bão Tố có tiến hành gây nhiễu tín hiệu liên lạc mạnh như thế nào đi nữa thì cũng chỉ được một khoảng thời gian chứ không thể nào có tình trạng không thể liên lạc được trong một khoảng thời gian dài như vậy. Khi căn cứ Omega truyền ra mệnh lệnh cấp tốc hành quân đến thiên hà Corkland thì không phải là hạm đội 11 cũng đã nhận được mệnh lệnh rồi sao? Hiện tại, dựa theo xác nhận của sĩ quan thông tin, việc thông tin liên lạc giữa căn cứ và các hạm đội khác của Đế Quốc vẫn bình thường. Mặc dù viên sĩ quan thông tin chưa nói gì nhưng từ ánh mắt hoài nghi cùng kết luận không thể liên lạc được của hắn thì nguyên soái Steven cũng có chút hoài nghi. Mặc dù chỉ là hoài nghi nhưng việc nguyên soái luôn coi hạm đội 11 là chỗ của những kẻ phản bội cộng thêm việc có rất nhiều tin đồn xuất phát từ trong nội bộ của hạm đội thì hắn cơ bản cũng có thể khẳng định được khả năng lớn nhất nhất có thể xảy ra.
Nhưng thật không may, cái hạm đội mà Đế Quốc quân bộ đang muốn loại bỏ này lại chính là cái phao cứu sinh cuối cùng của bọ họ.
“Tên Tbilisi hỗn láo này,” Nguyên soái âm thầm phát tiết nỗi hận trong lòng của hắn,“Nếu biết chuyện này như vậy thì ta đã sớm giải tán cái hạm đội chết tiệt đó rồi. Còn lão già kia cũng cho về hưu sớm luôn.”
Nguyên soái có cảm giác tuyệt vọng đối tương lai của Đế Quốc cũng như là tương lai của cả gia tộc Stenven.
Hắn biết rằng, tập trung ở nơi này , kể cả hạm đội tống, chính là lực lượng cơ động chính quy cuối cùng của Đế Quốc. Một trận chiến không khoan nhượng, một mất một còn, một canh bạc cuối cùng mà Đế Quốc đã tập trung toàn bộ vốn liếng của cải để tiến hành. Nếu như thất bại thì Đế Quốc sẽ tổn thất rất lớn, mất đi lực lượng quân sự ở thiên hà Philippin, hạm đội địa phương Corkland, siêu căn cứ Omega cùng bảy Thái không mẫu hạm và hạm đội hộ tống của nó và cả hạm đội 11 không đáng tin cậy kia nữa. Số lượng thiệt hại bao gồm vài trăm chiến hạm lớn nhỏ các loại cùng khoảng ba ngàn chiến đấu cơ các loại. Sự mất mát này có thể so sánh với những tổn thất của Đế Quốc trong trận chiến tại khu vực bảy hành tinh, mà quân lực của Đế Quốc vốn đã suy yếu lại càng suy yếu hơn nữa. Trong khi đó, lực lượng Đồng Minh, nếu chiến thắng ở trận chiến này, sẽ nhân cơ hội này mà phát triển ngày càng lớn mạnh. Nếu điều đó thật sự xảy ra thì đó chính là ngày t65n thế của Đế Quốc bởi vì với thất bại nặng nề như vậy, Đế Quốc quân sẽ không còn khả năng để tự bảo vệ chính mình nếu như Đồng Minh và Liên Bang cung nhau hợp tác để tấn công Đế Quốc.
Dựa vào các lực lượng quân sự thông thường để ngăn chặn các đợt tấn công khổng lồ của liên quân là đều không thể làm được, chỉ cần là người có đầu óc tình táo một chút cũng có thể nhận ra được điều này, cho nên với hạm đội hiện có trong tay của mình, Đế Quốc cũng chỉ có thể giương mắt ếch mà đứng nhìn thôi. Những năm trước, với suy nghĩ đánh một trận theo kiểu được ăn cả ngã về không của mình, Đế Quốc đã dồn gần như toàn bộ lượng tài nguyên để tập trung xây dưng căn cứ Omega. Việc này đã làm ảnh hưởng rất lớn đến tiến độ đóng mới các chiến hạm và chiến đấu cơ. Bên cạnh đó, việc đụng độ thường xuyên với các lực lượng Đồng Minh đã làm tiêu hao rất nhiều các chiến hạm và chiến đấu cơ dẫn đến tình trạng số lượng chiến hạm và chiến đấu cơ còn khả năng tác chiến bị giảm sút nghiêm trọng. Cho nên, đến thời điểm hiện tại này, Đế Quốc đã phải ăn trái đắng do những sai lầm của chính mình.
Việc xây dựng một căn cứ Omega không phải là không có khả năng, nhưng đế quốc La Mã không phải là được xây dựng trong một ngày. Nghĩ lại, việc Đế Quốc đã tốn một khoảng thời gian khá dài để xây dựng nên căn cứ Omega, mặc dù là đã đầy nhanh tốc độ hoàn thành bất kể ngày đêm, cũng tốn mất khoảng một khoảng thời gian là một hai năm, Thời gian luôn chạy không ngừng nghỉ. Liên Bang và Đồng Minh lại không cho Đế Quốc thời gian để làm việc. Cho nên, hạm đội của đối phương sẽ có thể xuất hiện ở quỹ đạo của hành tinh thủ đô New London khi mà căn cứ chỉ vừa mới hoàn thành được một nửa khối lượng công việc.
Lúc này, nguyên soái Steven thống khổ nhắm hai mắt lại. Hắn đang rất lo sợ những việc không tốt sẽ xảy ra trong tương lai...
PS: truyện này cũng sắp kết thúc rồi. mình khá là bận nhưng cũng sẽ cố gắng hoàn thành nó. còn khoảng 5 chương thôi. cám ơn các bạn đã theo dõi.
Danh sách chương