Cùng với những tiếng chuông cảnh báo lê thê, những ngọn đèn đỏ chớp sáng trên tường khắp nơi trên tàu, các thủy thủ vội vàng bỏ hết tất cả mọi việc đang làm, chạy nhanh hết mức về vị trí của mình, một sự căng thẳng vô hình lan ra trong không khí…
“Có lẽ là một lần diễn tập nữa, em phải đi lên khoang chỉ huy đây, mọi người tiếp tục đi.” Phi Luân hút một hơi hết cốc sinh tố của mình rồi đứng dậy với nén mặt luyến tiếc.
“Bye! Phi Luân, phân tích tổng kết xong rồi quay lại đây nhé, mọi người vẫn chờ đấy!” Thụy Sâm tiếc nuối vẫy tay.
“Nhất định thế! Gọi sẵn thêm một ly nữa đi.” Cô gái còn chưa dứt lời, thân hình đã biến mất sau cửa.
“Cứ diễn tập mãi thế này sao? Thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide cứ dăm ba ngày lại diễn tập một lần khiến mọi người lúc nào cũng căng thần kinh ra, còn may bọn mình chỉ là khác, không cần phải chạy loạn lên như Phi Luân.” Robert Parnell nói với vẻ mừng rỡ.
“Cứ cười trên nỗi đâu của người khác đi, thuyền trưởng cũng là muốn tốt cho mọi người, thao trưởng đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu, chiếc tàu này nói thế nào cũng là tàu mới, mày không thấy khi vượt qua Con mắt tử thần đã xuất hiện tình trạng hỗn loạn sao? Tuy lúc huấn luyện thì xem ra không có vấn đề gì, những đến lúc thực sự gặp chuyện mới thấy kết quả huấn luyện, thuyền trưởng chắc cũng nhận ra sự non kém của đa số thủy thủ đoàn.” Thụy Sâm hiểu vì sao lại phải tổ chức diễn tập nhiều như thế, thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide là người chịu trách nhiệm cao nhất với con tàu này.
Đột nhiên những chấn động xuất hiện xung quanh họ, mọi thứ như rung lên bần bật, mọi người vội tìm một thứ gì đó xung quanh để bám vào tránh khỏi ngã, mấy cái lỹ nhảy tung lên khỏi bàn, lăn lông lốc rồi rơi xuống đất vỡ tan.
“Chuyện gì thế?” Mọi người nhìn nhau, ai cũng cảm thấy có chuyện kỳ lại, tàu Người Giải Phóng là một chiếc thái không mẫu hạm, nó không như mấy chiếc khu trục hạm nhỏ bé, để cả tàu chấn động như thế này tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, hơn nữa giờ đây họ đang đi trong vũ trụ mênh mông với không gian ổn định chứ không phải là trong những khu đầy chướng ngại vật như bãi thiên thạch hoặc vành đai phóng xạ…
“Chúng ta đang vòng, Thụy Sâm thất không? Ngoặt khẩn cấp.” Sắc mặt Sonia ngưng đọng lại.
“Đúng thế, anh cũng thấy có lực ly tâm.” Thụy Sâm gật đầu lẩm bẩm, nét mặt của anh cũng nghiêm túc hẳn, đây chắc chắn không phải là diễn tập thông thường, diễn tập không thể dùng động tác kịch liệt như thế, nhất là với một chiến hạm khổng lồ, thay đổi hướng ở tốc độ cao chẳng phải là chuyện dễ dàng gì, những chấn động vừa rồi là do điều đó gây ra.
“Chú ý! Chú ý! Đây là thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide, thông báo cho tất cả mọi người trên tàu, các bạn, chúng ta gặp một số rắc rối nhỏ, phía trước chúng ta phát hiện tung tích của hạm đội Đế Quốc, đây không phải là diễn tập, nhắc lại một lần nữa, trước mặt chúng ta phát hiện tung tích của Đế Quốc, đây không phài là diễn tập, thực hiện báo động đỏ, tất cả mọi vị trí tiến vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, mọi thủy thủ có mặt tại vị trí sẵn sàng, những người khác xin giữ tinh thần, ở nguyên trong các khoang chờ đợi…”
“Hạm đội Đế Quốc?” Thụy Sâm biến sắc, chỉ ba ngày nữa là đến đích cuối cùng của cuộc hành trình, sao lại xuất hiện quân Đế Quốc ở đây? Tuyến đường Tử Thần này xảy ra chuyện gì thế?
“Chúng ta không phải là gặp rắc rối nhỏ mà là một chuyện nghiêm trọng!” Ngay cả người trấn tĩnh như Sonia cũng không khỏi biến sắc.
Hai người nhìn nhau một cái, họ đều đọc được trong mắt nhau một sự lo lắng rõ rệt, những người khác như Robert Parnell, Anne, Lan Lan, Tuyết Thiên Nghi cũng lộ vẻ bất an.
Mọi người đều biết tình huống nguy hiểm như thế nào, mặc dù là một thái không mẫu hạm nhưng tàu Người Giải Phóng chưa chuẩn bị đủ điều kiện tác chiến, trên tàu thậm chí còn không có lấy một chiếc chiến đấu cơ, những hệ thống tự vệ mặc dù trang bị tương đối đủ nhưng chúng cũng chỉ dùng để tự vệ, chủ yếu là phòng thủ tầm ngắn, thường là dùng đối phó với những chiếc chiến đấu cơ địch đột phá qua tuyến phòng thủ bên ngoài, hoặc tên lửa hay ngư lôi. Nếu đem giao chiến hạm đối hạm, chỉ sợ rằng một chiếc khu trục hạm cũng có thể dễ dàng hạ được nó, khu trục hạm dù sao cũng còn một số tháp pháo tron hai nòng! Đương nhiên, đánh không được thì chạy, ba chữ tốc độ cao không phải được thêm vào sau mấy chữ thái không mẫu hạm để cho vui, nhưng nếu đối phương có tuần dương hạm hoặc chiến liệt hạm tốc độ cao, dưới sự phối hợp giữa chiến đấu cơ và chiến hạm truy kích, tàu lại không trang bị ngư lôi xung động năng lượng, chỉ sợ toàn bộ mọi người trên tàu sẽ chết không có chỗ chôn.
Đó là từ góc độ chiến thuật mà nói, từ góc độ chiến lược, tình huống còn đáng sợ hơn nhiều, tuyến đường này là đường dây liên lạc duy nhất giữa Liên Bang và Đồng Minh, Đế Quốc đương nhiên biết có một tuyến đường như thế nhưng không biết nó chính xác nằm ở đâu, có thể nói dù có nằm mơ Đế Quốc cũng mong có được vị trí chính xác, đồng thời cắt đứt tuyến đường huyết mạch ấy, cắt đứt tuyến viện trợ của Đồng Minh. Nhưng do các biện pháp an ninh nghiêm ngặt mà tuyến đường đã được giữ bí mật trong một thời gian dài. Hiện nay, hạm đội Đế Quốc xuất hiện ở đây cũng đồng nghĩ với có khả năng từ nay Đồng Minh sẽ hoàn toàn đơn thương độc mã đối diện với Đế Quốc, hiệp định đình chiến lần trước chẳng qua là cắt đứt viện trợ về mặt hình thức, nhưng bây giờ nó sẽ là sự chấm dứt viện trợ thực tế.
Vì sao Đế Quốc phát hiện ra nó? Bọn chúng từ đâu tiến vào đây? Chẳng nhẽ là từ đầu bên kia, thiên hà New Siberia sao? Nếu thế thì bộ chỉ huy của Đồng Minh, ở điểm khởi đầu của tuyến đường ra sao rồi? Chiếc tàu mới đến Liên Bang tuần trước không thấy báo cáo có chuyện gì đặc biệt mà… Một loạt những câu hỏi xuất hiện trong đầu Thụy Sâm, nhưng bây giờ đó không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là làm sao đối phó với hạm đội Đế Quốc?
“Mọi người về khoang theo lệnh của thuyền trưởng đi!” Thụy Sâm quay lại dặn mọi người. “Tôi đến phòng chỉ huy của tàu một lát.”
“Em cùng đi với anh!” Một bàn tay nắm nhẹ lấy tay Thụy Sâm ở dưới gầm bàn, quay đầu nhìn sang, đôi mắt long lanh của Sonia nhìn anh, mặc dù vẫn còn nét lo âu nhưng không thiếu sự kiên định và tỉnh táo.
Thụy Sâm cảm thấy trong lòng ấm áp, anh lẳng lẳng gật đầu.
-----------------------------------------------------------
“Chiến hạm Đế Quốc có hành động gì đặc biệt không?”
“Báo cáo thuyền trưởng, không ạ! Bọn chúng vẫn giữ nguyên tốc độ và hướng đi, cự ly giữa chúng ta và chúng đang càng ngày càng xa, hiện tại đã là 48000, xem ra chúng chưa biết đến sự tồn tại của chúng ta.” Một sĩ quan lập tức báo cáo.
“Tốt! Còn bao lâu nữa chúng ta sẽ vào trong tinh vân?”
“10 phút nữa thưa thuyền trưởng!”
Khi Thụy Sâm và Sonia tiến vào trong khoang chỉ huy của tàu, tất cả mọi thành viên đều căng thẳng trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, các thiết bị điện tử chớp sáng liên tục, thủy thủ và các ĩ quan không ngừng báo cáo các số liệu của mình, tổng hợp tình huống cho thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide đề ra sách lược đối phó.
Nhìn Thụy Sâm và Sonia cùng đi vào, thuyền trưởng không khỏi quay đầu nhìn hai người một cái, Thụy Sâm thì không sao, anh là người của Đồng Minh lại có huân chương, anh có quyền nắm các thông tin và tham ra vào việc ra quyết định. Nhưng Sonia thì khác, dù sao cô cũng là thiếu tá Liên Bang.
Có điều ông cũng chẳng biểu hiện gì nhiều, chỉ hướng về phía hai người gật đầu rồi quay sang tiếp tục tập trung vào nhiệm vụ chỉ huy của mình, trong thời gian vừa rồi ông cũng biết được thân thế thật của Sonia, biết quá khứ huy hoàng của cô, biết cô đã từng đến với Đồng Minh, thậm chí còn tham gia “Kế hoạch Cáo Lửa”, ngoài ra, anh chàng Thụy Sâm này và cô thiết tá với vị thượng úy Hoa Vân Vân mà ông rất tín nhiệm có những mối quan hệ phức tạp, với con mắt của một người từng trải đương nhiên ông cũng nhận ra những gì cần thiết, nếu cô ấy do Thụy Sâm dẫn vào thì ông cũng không cần mất công làm gì.
Vừa vào đến nơi, việc đầu tiên của Thụy Sâm là tìm Phi Luân, cô gái cũng nhìn thấy hai người đến, nhưng cũng chỉ nở một nụ cười thay cho lời chào rồi lại vùi đầu vào công việc.
“Thuyền trưởng, tình huống thế nào rồi?” Thụy Sâm hỏi.
“Vẫn ổn!” Thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide lúc này đã tương đối yên tâm. “Cũng may là con tàu này được đóng ở Liên Bang, các thiết bị rada dùng loại tối tân nhất do Liên Bang với nghiên cứu ra, cự ly tìm kiếm cảnh giới xa hơn nhiều so với các loại khác, do đó chúng ta mới có thể kịp chuyển hướng khẩn cấp trước khi bị tàu Đế Quốc phát hiện. Đối phương là một biên đội tàu gồm một chiếc tuần dương hạm lớn Quân Đao và hai chiếc khu trục hạm, cũng may là không có thái không mẫu hạm, nếu không với những loại AWACS như Tỏa Nhãn, cũng ta đã bị phát hiện từ lâu rồi, có muốn chạy cũng không kịp.”
Chỉ tay lên màn hình tình huống, ông nói. “Hạm đội địch giữ nguyên tốc độ và hướng đi, tuyến đường giao cắt với đường của tàu chúng ta, xem ra chúng không phải chú ý đến chúng ta mà tới.” Ông trầm ngâm một chút rồi nói. “Một hạm đội kiểu này thuộc dạng biên đội trinh sát, bọn chúng đang trinh sát gì, xem ra không phải là phát hiện cổng siêu không gian JP1.”
“Bám theo chúng là biết ngay mà? Tầm quét của rada ta lớn hơn chúng!” Thụy Sâm táo bạo đề nghị.
“Không được! Quá mạo hiểm!” Sonia lập tức lắc đầu phản đối. “Nếu hạm đội địch đến điểm tập kết với hạm đội lớn, chủ lực của chúng lại có thái không mẫu hạm và Tỏa Nhãn thì phải làm sao? Tàu Người Giải Phóng không có gì để phòng ngự hay hộ tống, một khi bị phát hiện coi như là xong! Hơn nữa đem thái không mẫu hạm đi trinh sát là một sai lầm!”
Thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide tán thưởng nhìn Sonia một cái, ông thầm nghĩ, cái anh chàng Thụy Sâm này cũng có bạn toàn những kẻ không tầm thường, cô gái này dù là nữ nhưng lại có đầu óc bình tĩnh và tỉnh táo hiếm có.
“Vậy… Vậy chúng ta nhanh chóng rút lui, nhân cơ hội chúng còn chưa biết đến sự có mặt của ta ở đây.” Thụy Sâm cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn.
“Đúng là tôi cũng đang định làm thế! Trước hết chúng ta đưa tàu vào đám tinh vân để ẩn nấp, chờ hạm đội địch đi qua là tăng hết tốc độ thoát khỏi thiên hà này. Nhìn hướng bay của địch có vẻ như chúng chưa biết đến cổng siêu không gian JP1, quỹ đạo quá khác biệt, do đó, có thể khẳng định thiên hà này còn 1 cổng siêu không gian bữa đang ẩn trong một chỗ nào đó mà ta chưa biết. Hạm đội Đế Quốc có khả năng thông qua đó để vào đây trinh sát, vị trí của nó có khả năng là một trong hai đầu quỹ đạo của hạm đội Đế Quốc.” Thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide nói.
Trinh sát? Thụy Sâm nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt cũng là do cô gái tham gia nhiệm vụ trinh sát một cổng siêu không gian mới, hai người gặp nhau ở đó.”
“Cổng siêu không gian mới thông đến đâu cũng được, chỉ cầu sao cho nó đừng quá gần cổng siêu không gian JP1 hoặc nằm trên tuyến bay, bằng không việc chúng ta có thể về nhà không cũng khó nói.”
“Thiếu tá đừng bi quan sớm thế, xem này, hạm đội Đế Quốc giữ tuyến đường và tốc độ không đổi chứng minh điều gì? Bọn chúng đang thực hiện nhiệm vụ cơ động thông thường, nếu là trinh sát sẽ không giữ đường bay như thế, tôi đoán chúng nhất định trinh sát xong và hiện nay quay về với chủ lực hạm đội. Có khả năng Đế Quốc còn chưa ý thức rằng thiên hà này là một mắc xích của tuyến đường liên lạc giữa Đồng Minh và Liên Bang, bằng không chúng nhất định dùng cả hạm đội, có thể triển khai căn cứ hoặc trạm không gian ở đây để cắt đứt tuyến tiếp vận của ta.
“Nhưng cho dù có thế, sau này đi trên tuyến đường này phải thật cẩn thận, lúc nào cũng có khả năng trạm trán với Đế Quốc.” Sonia bình tĩnh chỉ ra điểm mấu chốt. “Tôi cho rằng việc Đế Quốc phát hiện tuyến đường qua đây chỉ là chuyện sớm muộn, Đồng Minh nhất định phải có biện pháp đối phó tranh sau này không kịp trở tay.”
Thụy Sâm và thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide nhìn nhau, không ai nói gì, Sonia nói đúng, bất kể Đế Quốc hay Liên Bang đều dốc hết sức để nghiên cứu về các cổng siêu không gian và các thiên hà mới. Sớm muộn gì cũng có ngày bọn chúng phát hiện ra các cổng siêu không gian Jp1, Jp2, phát hiện ta thuyến đường, thậm chí là bộ chỉ huy Đồng Minh. Năm xưa khi quyết định đặt bộ tổng ở New Siberia có một nguyên nhân quan trọng là để khi gặp nguy có thể thoát qua tuyến đường này về Liên Bang, nhưng hiện nay thì không ổn, Đế Quốc có thể dễ dàng cắt đứt đường rút của họ…
Thời gian lặng lẽ trôi trong sự căng thẳng đến nghẹt thở.
“Thuyền trưởng, tàu đã đến bên rìa đám tinh vân…”
“Báo cáo, hạm đội Đế Quốc ở cự ly xa, giãn cách đang tăng dần, sắp thoát khỏi tầm rada của ta…”
Tàu Người Giải Phóng nấp trong đám tinh vân chờ đến khi hạm đội Đế Quốc đi xa mới nhanh chóng trở lại tuyến đường, mãi đến khi rời khởi thiên hà, họ cũng vẫn không chạm trán với Đế Quốc lần nào nữa, cho dù là chiến hạm hay chiến đấu cơ.
Ba ngày sau, tàu xuyên qua cổng siêu không gian cuối cùng về đến thiên hà New Siberis, đến bộ chỉ huy quân Đồng Minh.
Có một điều Thụy Sâm có thể khẳng định rằng chuyến đi của họ còn chưa kết thúc, ngược lại, nó mới chỉ bắt đầu
Danh sách chương