Dưới sự yểm hộ của bốn chiếc Tia Chớp, Đồng Minh 01 lặng lẽ xuyên quan khoảng không gian đầy những khối xác tàu đang trôi vật vờ, trên tàu, hàng trăm người, từ phu nhân Almeida đến các sĩ quan, binh sĩ, nhân viên kỹ thuật, phi công, thuỷ thủ, tất cả những ai đang không trong ca trực chiến đều dồn hết đến các cửa số lớn, dán mắt vào những khối kim loại đang vùn vụt lao qua, tất cả bọn họ chìm trong sự kinh ngạc, khó tin, ngơ ngác… Không ai bảo ai, người nào cũng cố dùng các thiết bị chụp ảnh trong tay mình cố ghi lại cảnh tượng bên ngoài, đó là giây phút lịch sử, đó là giây phút mà họ chưa bao giờ được chứng kiến, nấm mồ của một trong những hạm đội hùng mạnh nhất của Đế Quốc.
Những người khác, những người buộc phải đứng lại trong vị trí của mình, không thể trực tiếp xem thì đều đứng ngồi không yên, mặc dù không thể trực tiếp đứng xem, những họ vẫn thỉnh thoảng khiễng chân, ngoái đầu cố gắng liếc qua màn hình lớn trong khoang chỉ huy, không ai trách họ lơ là công việc, bởi vì những sĩ quan đáng nhẽ phải làm công việc đó thì đã chạy đến chiếm những vị trí tốt nhất để xem rồi.
Không ai nói chuyện, cung không ai hoan hô, mọi người như quên mất điều đó, ai cũng lặng lẽ ngắm nhìn những khối xác tàu khổng lồ, dường như họ không dám tin vào những gì trước mắt, không dám tin một hạm đội với uy lực cực mạnh, đầy tính huỷ diệt ấy lại bị chính họ tiêu diệt, cho dù những khối xác tàu trước mắt tố cáo họ đó là sự thật, nhưng ai cũng cần có thời gian để làm quen với ý nghĩ đó.
Mãi đến khi Đồng Minh 01 rời khỏi nấm mồ không gian khổng lồ đó, dần dần mọi người mới khôi phục lại lý trí và sự tỉnh táo, những gì vừa diễn ra trước mắt họ không phải là một giấc mơ, họ đã làm được, một trong những hạm đội hùng mạnh nhất của Đế Quốc đã biến thành tro bụi trước sự nỗ lực của mọi người.
Dường như đã hẹn trước, cùng một lúc, trong tất cả các khoang tàu, đột nhiên vang lên những tiếng hoan hô kinh thiên động địa, dường như tiếng gào thét của đại dương, mọi người vỗ tay, ôm hôn chúc mừng lẫn nhau. Ai cũng muốn bắt tay với những người xung quanh, bất kể có thân thiết hay không, những cô gái xinh đẹp nhiệt tình tặng những nụ hôn chúc mừng cho mọi người, mũ, sổ tay, tai nghe, những khẩu súng được tung lên trời… Trên tàu, dường như mọi người đều điên cuồng, họ dùng mọi khả năng có thể, mọi cách mà họ nghĩ ra để chúc mừng, chúc mừng mọi người đã trở về từ cõi chết, chúc mừng một trong những thắng lợi vĩ đại nhất của Đồng Minh.
“Chúng ta đã làm được, có tin không? Chúng ta đã làm được rồi!” Một nhân viên mặt đất điên cuồng tóm lấy áo một vị trung tá, không có vẻ gì là tôn trọng chỉ huy.
“Đúng thế, chúng ta đã làm được! Hạnh phúc quá! Không ngờ kế hoạch của anh chàng đó lại thành công”. Đó là vị trung tá vừa mới bị Thụy Sâm mắng cho một trận khi trước, ông ta hạnh phúc đến hai mắt long lanh ngấn nước, dùng sức ôm chặt lấy anh chàng nhân viên mặt đất. Đúng thế, một chút mắng mỏ so với chiến thắng vĩ đại này có đáng gì? Trung tá thậm chí còn tưởng tượng, giả như mỗi lần ông bị chửi mà Đồng Minh lại dành được một thắng lợi, nếu được thế trung tá tình nguyện bịi chửi hàng trăm lần một ngày.
“Quá may mắn rồi, thượng đế cũng đứng về phía chúng ta. Tôi không thể tin nổi một kế hoạch điên cuồng đến thế lại thành công được!”
“Tiếng khóc thút thít của Đế Quốc! Không! Phải gọi là tiếng gào nức nở của Đế Quốc mới đúng. Trời ạ! Ai nghĩ ra một kiệt tác như thế vậy!”
“Mày lại còn không biết sao? Đó là thượng uý Thụy Sâm Nepali Gore đề xuất ra, lần hành động này cũng do anh ta chỉ huy, cũng nhờ có anh ta mà chúng ta mới thoát khỏi đợt tấn công cuối cùng của Đế Quốc lúc trước, tao còn nhớ anh ta cũng sáng tạo một kỳ tích trong kế hoạch Cáo Lửa!”
“Tôi biết anh ấy, Hoa Tuy-lip đen, là người lái chiếc chiến đấu cơ Tia Chớp màu đen, siêu ACE!!!” Một người khác xen vào, dường như anh ta cảm thấy việc biết đến Thụy Sâm là một điều vô cùng vinh hạnh.
“Vạn tuế! Tuy-lip Đen…”
“Đồng Minh vạn tuế!!!!”
Những tiếng hoan hô cuộn lên như muôn đợt sóng, truyền đến mỗi ngóc ngách của Đồng Minh 01, truyền đi khắp thiên hà, truyền đến chiếc chiến đấu cơ của Thụy Sâm lúc ấy đang làm nhiệm vụ hộ tống bên ngoài!
“Hây! Bạn hiền! Nghe thấy không? Bọn họ đang hoan hô mày đấy!” Robert Parnell nháy mắt với bạn trên màn hình. “Tao cho rằng mày tốt nhất là về tàu đi, nhận sự hoan hô và chúc mừng của mọi người, việc hộ tống để đấy tao lo, bây giờ còn cần hộ tống cái gì?”
“Thôi bỏ đi, tao nhận được những lời chúc mừng còn ít sao? Trước là thuyền trưởng Dirk, sau đó là phu nhân Almeida, rồi tướng quân Martin, thượng tá Alfred, trung tá Taylor, còn các anh em trong đội… Tao có cảm giác bất cứ ai có thể dùng được thiết bị liên lạc đều muốn nói một hai câu vậy.” Thụy Sâm cười khổ não, sở dĩ anh kiên trì đòi nhận nhiệm vụ hộ tống cũng là để trốn sự cuồng nhiệt đó. “Kế hoạch thành công là nhờ sự nỗ lực của mọi người, không phải công lao của mỗi mình tao!”
“Ông bạn, đừng có một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự cao nữa! Phương án là do mày đề ra, chỉ huy hành động cũng là mày, kế hoạch thành công, không quy về cho mày còn quy về cho ai?” Rồi anh chàng mỉm cười nói tiếp. “Tao dám cá rằng lần này tiếng tăm của mày sẽ vang rền thiên hạ!”
Thụy Sâm thở dài một tiếng. “Tao cũng đang sợ điều đó đây! Bạn hiền, bây giờ tao chỉ mong rằng người đề xuất và thực hiện kế hoạch là mày chứ không phải là tao!”
“Tao cũng hy vọng thế, bạn hiềm!” Robert Parnell cảm khái nói. “Nhưng không hiểu tại sao chuyện tốt chẳng bao giờ đến tay tao?”
Ở góc độ thành danh mà nói thì Robert Parnell đã nói đúng, sau này, cùng với những tin tức mà mạng lưới tình báo báo về từ nội bộ Đế Quốc kết hợp với thông tin thu được từ việc thẩm tra những người còn sống, Đồng Minh đã xác nhận rằng để đảm bảo tiêu diệt thành công đầu não của Đồng Minh, Đế Quốc đã không ngần ngại phái nguyên một hạm đội để đối phó với ba chiến hạm và vẻn vẹn có 20 chiếc chiến đấu cơ, không những thế đó còn là hạm đội 5 của Đế Quốc. Hạm đội này vừa mới được rút từ tiền tuyến về, tuy sau những trận đánh quyết liệt với Liên Bang, quân số của nó không đầy đủ nhưng người lại, nó có lợi thế là hầu hết các thành viên của hạm đội từ chỉ huy đến phi công đều đã trải qua máu lửa trui rèn, có kinh nghiệm tác chiến phong phú. Hiện nay mà nói Đồng Minh không có bất cứ hạm đội nào có thể đối đầu trực tiếp với nó, kể cả hạm đội 7, hơn nữa Đồng Minh cũng chỉ có một hạm đội 7 làm vốn, không thể so sánh với binh lực cường đại của Đế Quốc, hết hạm đội này lại có ngay hạm đội khác thay thế.
Do đó, các cơ quan tối cao của Đế Quốc đều tin rằng lần này họ nắm chắc phần thắng trong tay, chỉ không ngờ lại bị Thụy Sâm dùng một hành tinh và tinh vân, hủy diệt toàn bộ cái hạm đội đã trui rèn qua máu lửa đó, cũng chính vì thế, mặc dù trước đây Thụy Sâm có thể nói là có chút tiếng tăm nhưng sau lần này, tên anh có thể nói là không ai không biết, bất kể là nội bộ Đồng Minh hay nội bộ Đế Quốc, thậm chí còn vọng tới tận Liên Bang…
Dù sao, chỉ trong vài giờ tiêu diệt toàn bộ một hạm đội mạnh không phải là điều mà người ta thường thành công, chưa kể đến hàng đống chiến tích có thể làm một người bình thường hoa mắt chóng mặt của Thụy Sâm nữa.
“Super ACE!”
“Tuy-lip Đen! Anh hùng của Đồng Minh! Kẻ hủy diệt của Đế Quốc!”
Đó là những biệt danh mà Thụy Sâm có được sau chiến công này, trong một thời gian ngắn, anh trở thành biểu tượng mới của Đồng Minh. Đặc biệt là những tờ rơi tuyển quân của Đồng Minh in hình Thụy Sâm trên nền của chiếc Tia Chớp màu đen, bên cạnh là những dòng chữ đỏ rực. “Bạn có muốn trở thành một ACE như Thụy Sâm Nepali Gore không? Bạn có muốn trở thành đồng đội, cùng anh ấy tung cánh, cùng chiến đấu chống lại Đế Quốc không? Bạn có muốn trở thành một người có thể hủy diệt cả hạm đội Đế Quốc, tạo nên kỳ tích Tuy-lip Đen không? Đừng do dự, hãy liên hệ nay với chúng tôi, tham gia vào đội ngũ những người chiến đấu vì tự do của Đồng Minh! Chúng tôi cần bạn! Đồng Minh cần bạn! Tự do Hòa bình và Chính nghĩa cần bạn!
-----------------------------------------------------
Trên khoang chỉ huy của thái không mẫu hạm Độc Lập.
“Thượng tướng, đây là những thông tin chi tiết về sĩ quan Thụy Sâm Nepali Gore của quân phản loạn, phần lớn được cung cấp bởi cơ quan tình báo.” Một sĩ quan tình báo của hạm đội cung kính nói nhỏ.
Nghe đến cái tên mà mình đang chú ý, vị thượng tướng, anh hùng Đế Quốc Kara Hans ngẩng đầu lên, không cần quay đầu lại, ông ta lạnh lùng nói. “Những gì do cục tình báo cung cấp đều đã được chế biến lại cả rồi!”
“Vâng! Thượng tướng, theo chỉ thị của ngài, chúng tôi đã tiến hành điều tra chi tiết, từ thời gian học tập đến quá trình phục vụ tại hạm đội 11, chúng tôi còn nói chuyện với tư lệnh hạm đội và thuyền trưởng tàu Colombo, trung đội trưởng không quân, thậm chí chúng tôi còn nói chuyện với phi đội trưởng trung tá Mannheim và đội trưởng đội kỹ thuật mặt đất, thiếu úy Jack Russell, nghe nói hắn ta đã từng cứu tàu này, thậm chí còn hạ cánh trên tàu. Nói chung tui kết quả điều tra có thể chưa thực sự khớp với thực tế nhưng tin rằng cũng không khác bao nhiêu.
“Đọc đi!” Trên ghế chỉ huy của tàu Độc Lập, thượng tướng Kara Hans nói nhẹ nhàng, giọng ông trầm trầm, dường như phải cố gắng lắm mới nói ra được.
“Vâng! Thượng tướng!” Viên sĩ quan hiểu tâm trạng của vị tướng, trước đây thượng tướng đã phục vụ hơn mười năm ở hạm đội 5, ở đó có không ít người là bạn bè thân thiết của ông, hôm nay hạm đội bị tiêu diệt toàn bộ, bạn bè sinh li tử biệt, sao thượng tướng lại không đau lòng cho được?
“Thụy Sâm Nepali Gore, nam, nhóm da vàng, sinh tháng 9 năm 778 lịch Vũ Trụ tại hành tinh New London, từ nhỏ mồ côi cả cha lẫn mẹ trong một vụ tai nạn phi thuyền, được ông bà nội nuôi dưỡng đến khi trưởng thành, khi tốt nghiệp phổ thông thì ông bà đều qua đời…” Vị sĩ quan bắt đầu đọc từ đầu.
“Quá trình trưởng thành của hắn ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm đến quá trình phục vụ trong quân đội và nguyên nhân hắn chạy sang phía quân phản loạn.” Thượng tướng khoát tay cắt ngang.
“Vâng! Năm 806, khi Đế Quốc tổ chức tăng quân, hắn nhập ngũ, huấn luyện sơ cấp tại căn cứ Luo River Desch Peaceful… Sau khi tốt nghiệp được điều đến thiên hà Ahl The Mellon, phục vụ trên trạm không gian Cardoso, trở thành nhân viên kỹ thuật của đại đội kỹ thuật mặt đất 1142, sau khi đại đội này được phối thuộc lên tàu Độc Lập, hắn không theo lên tàu mà được thiếu tá Lôi Minh tiến cử đi học khóa học đào tạo phi công chiến đấu, sau đó thông qua kỳ tuyển chọn, trở thành học viên của căn cứ huấn luyện sơ cấp của không quân ở New Berlin, ở đây hắn thể hiện một thiên phú trác việt và tài năng hiếm có, được các giáo viên coi là thiên tài trăm năm có một, tốt nghiệp thủ khoa khóa 807, hắn được thăng quân hàm thiếu úy… Trong lần đầu tham chiến ở thiên hà Cockran, một mình bắn hạ 2 chiếc Mèo Địa Ngục của Liên Bang. Tháng 4 năm 808 cùng hạm đội 11 đến chiến trưởng Haynie, đến tháng 7 hắn đã bắn hạ 39 chiến đấu cơ của địch, trở thành một ngôi sao mới trên chiến trường Haynie, biệt danh Tuy-lip Đen, lại được thăng quân hàm trung úy, được thưởng huân chương Thập Tự Vàng hạng nhất…” Vị sĩ quan từ từ đọc những kinh lịch trong đời Thụy Sâm ra.
Thượng tướng càng nghe càng cau mày, ba tháng, bắn hạ 39 chiến đấu cơ địch, ba tháng đã được tặng huân chương Thập Tự Vàng hạng nhất, Đế Quốc có thể bồi dưỡng dạng nhân tài như thế có thể nói là hiếm có, thế mà lại để hắn chạy sang quân phản loạn! Đám người trên bộ tư lệnh là lũ đầu heo cả sao?
“Sau đó, trong lần chấp hành nhiệm vụ cuối cùng chi viện cho mặt đất, vì chiến đấu cơ bị thương nên hắn phải hạ cánh xuống hành tinh Haynie…” Vị sĩ qua do dự một chút rồi nói tiếp. “Tại đây hắn bị nghi ngờ sát hại một sĩ quan Đế Quốc, người đã ngăn hắn lăng nhục một phụ nữ địa phương, bị đưa ra tòa án binh và lĩnh án 30 năm khổ sai, tước bỏ quân tịch, sau đó trên đường đi tới nơi giam giữ thì được quân phản loạn giải cứu, có lẽ hắn ra nhập quân phản loạn từ đó.”
“Nói linh tinh! Quá trình chiến đấu của hắn đều tốt, sự nghiệp đang như hoa như gấm, sao đột nhiên lại đi lăng nhục phụ nữ, giết hại sĩ quan?” Thượng tướng Kara Hans lắc đầu, đương nhiên ông không tin vào kết quả của tòa án binh.
“Tướng quân! Vị sĩ quan bị giết hại họ Steve, nghe nói là đứa cháu mà thượng tướng Steve yêu quý nhất!” Vị sĩ quan thấp giọng nói.
“Steve?” Thượng tướng lặng người một lát, vừa nghe đến cái tên, ông dường như đã hiểu nhiều điều, thả người một cách mệt mỏi trên ghế, ông không biết nên làm sao? Ở cái Đế Quốc này, uy quyền của họ Steve, ông biết rõ lắm, bởi vì những kẻ không biết hoặc không chịu biết đều đã lao động khổ sai trong các hẩm mỏ hoặc ở bên phía quân phản loạn rồi, gã Thụy Sâm này có lẽ cũng là một trường hợp như thế.
“Đưa tài liệu cho tôi xem!” Ông nói.
Vị sĩ quan trẻ đặt tập tài liệu xuống, đứng sang một bên, lặng lẽ chờ thượng tướng.
Thật đáng tiếc, đây là một thiên tài, thế mà lại là kẻ thù của dòng họ Steve, muốn hắn quay trở lại với Đế Quốc có thể nói là vô vọng.
Nhưng chính vì thế, con người này càng ưu tú, năng lực càng mạnh, hắn càng có khả năng uy hiếp đến Đế Quốc, đừng nhìn hắn chỉ là một thượng úy mà coi thường. Thượng tướng lặng lẽ lật từng trang, đến giờ phút này những gì mà hắn đã gây ra cho Đế Quốc là khó mà tính hết, chỉ tính lần này và sự kiện 1 năm trước quân phản loạn cướp mẫu chiến đấu cơ ở trạm TAU-7, lần đó đã gây cho Đế Quốc một sự chấn động sâu sắc, còn lần này, đó là một cái tát vào mặt Đế Quốc, sự nguy hiểm của hắn chắc chắn không chỉ dừng lại ở một hạm đội bị diệt, những gì hắn sẽ gây ra cho Đế Quốc sau này là khó lường hết.
“Đưa cái tên Thụy Sâm Nepali Gore vào trong danh sách truy nã đặc biệt cùng các thủ lĩnh quân phiến loạn, phải tiêu diệt hắn bằng bất cứ già nào, con người này là mối nguy hiểm tiềm tàng đối với Đế Quốc!” Thượng tướng hạ lệnh. “Còn nữa, cho tôi nói chuyện với thượng tướng Steve ngay!”
“Rõ! Tướng quân!”
Danh sách chương