Ninh Tiểu Thuần đi theo Cung Triệt đến bãi đậu xe, cô định lấy hành lí rồi về, thì Cung Triệt nói: "Bỏ ra, anh đưa em về." Ninh Tiểu Thuần xua tay: "Khỏi làm phiền anh, tự em đón xe về được rồi."
"Lên đây đi." Cung Triệt nói, "Em muốn đứng đó làm người ta chú ý, rồi sau đó để họ biết chúng ta không thanh không bạch sao?"
Nè nè, anh mau im đi, bị ai đó nghe thấy thì làm sao? Ninh Tiểu Thuần thầm nghĩ, rồi ngoan ngoãn lên xe.
Xe chạy như bay ra ngoài, lúc dừng đèn đỏ, Cung Triệt vừa nhìn phía trước, vừa không để ý hỏi han: "Cuối tuần sau khai giảng rồi à?"
"Dạ." Ninh Tiểu Thuần nghe vậy gật đầu, có hơi kinh ngạc anh sao lại hỏi vậy, còn nữa sao anh lại biết.
"Học kì này có lịch học không?" Tay Cung Triệt gõ gõ tay lái.
"Không có, học kì này được phép đi thực tập." Ninh Tiểu Thuần đáp.
"Chuyển chính thức đi." Lúc hết đèn đỏ, Cung Triệt nhấn ga, xe lại lao về trước.
"Ờh." Ninh Tiểu Thuần đáp theo quán tính, một lát sau cô bỗng hiểu ra ý Cung Triệt. Cái gì, anh nói cô chuyển từ thực tập lên nhân viên chính thức?! Cô không nghe lầm chứ...
"Không phải ba tháng mới được lên chính thức sao?" Ninh Tiểu Thuần không tin hỏi lại.
"Người biểu hiện xuất sắc có thể được ưu tiên chuyển lên." Cung Triệt quay lại nhìn cô, "Chẳng lẽ em không muốn hả?"
Không, không, cô dĩ nhiên là muốn chứ, chức vụ ở Hoàn Nghệ nha, đây là bát sắt, à không, là chén vàng nha, rất nhiều người tha thiết mong ước nha! Có tổng giám đốc đại nhân bảo đảm, cô quả là vui muốn bay lên trời. Tâm tình buồn bực khi nãy trở nên khoan khoái hơn, hoho.
"Nhưng mà..." Ninh Tiểu Thuần chọt ngón tay nói, "Sau khai giảng có một số việc phải xử lý, có thể phải xin nghỉ mấy ngày, có được không?"
"Hoàn Nghệ là công ty có nhân tính." Cung Triệt nói.
"Cảm ơn tổng giám đốc đại nhân!" Ninh Tiểu Thuần vui vẻ nói.
Tổng giám đốc đại nhân nghe thấy, nhướng mày, nói: "Không có chi."
囧...
Cung Triệt đưa Ninh Tiểu Thuần về nhà rồi lái xe đi, Ninh Tiểu Thuần vì tối qua vận động quá độ, eo với chân cô mỏi nhừ, cô ăn đại bữa tối rồi lên giường nằm nghỉ. Lúc cô đang mơ màng thiu thiu ngủ, điện thoại lại reo lên, đuổi sâu ngủ đi. Cô bực bội với điện thoại trên tủ đầu giường, thấy tên trên điện thoại, tâm tình từ buồn bực chuyển thành phẫn nộ còn có bất lực, là Lục Tử Hiên gọi đến...
"Có chuyện gì?" Ninh Tiểu Thuần đề phòng hỏi.
"Không có gì, chỉ là gọi đến ân cần hỏi thăm tí thôi, thuận tiện nói luôn, cô phải làm việc rồi." Giọng Lục Tử Hiên nhừa nhựa vang lên.
Ôi, nếu hắn không gọi đến, họ suýt nữa đã quên tên ôn thần đeo bám này rồi, quên luôn chuyện này...
"Anh muốn tôi làm sao?" Ninh Tiểu Thuần hỏi. Trước hết cô phải biết biện pháp của hắn.
"Chuyện đó tiến hành đến đâu rồi, kế tiếp là làm gì?" Lục Tử Hiên hỏi.
Ninh Tiểu Thuần nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói dối: "Hình như là đang tiến hành đến giai đoạn quảng cáo."
"Vậy à..." Lục Tử Hiên nói, "Cô nghĩ cách sửa lại lúc kế hoạch quảng cáo phát ra đi, để ở dưới làm theo mệnh lệnh sai, làm bọn chúng chậm trễ thời gian quảng cáo là tốt nhất." Để chúng lãng phí nhân lực và tiền của, hừ.
Ninh Tiểu Thuần khó xử nói: "Chuyện này hình như hơi khó."
"Tôi không cần biết cô khó hay không, tóm lại tôi không quan tâm quá trình, tôi chỉ để ý kết quả. Tự cô xem mà lo liệu đi, tôi có việc, tít tít tít..." Lục Tử Hiên không đợi Ninh Tiểu Thuần trả lời đã cúp máy.
Tên khốn kiếp vô đạo đức này... Ninh Tiểu Thuần nhịn không được chửi hắn mấy câu, nếu cô nối giáo cho giặc, vậy thì quả là mắt bị mù. Nhưng nếu cô không làm, không có kết quả vừa ý để bịt mõm Lục Tử Hiên, cô sẽ chết. Aizzz, nên làm sao đây?
Ninh Tiểu Thuần mở danh bạ, lúc thấy hai chữ Cung Triệt, mắt sáng rực, ngón tay theo bản năng nhấn lên, "Tu tu tu..." điện thoại vang thật lâu mới có người nhận, đầu dây bên kia vang lên giọng nữ dễ nghe, không phải giọng nói quen thuộc cô thường nghe, người đó nói: "Alo..."
Giờ phút này Ninh Tiểu Thuần hoài nghi không biết có phải mình gọi lộn số không, cô vội vàng đưa điện thoại ra trước mặt coi cẩn thận, ừ, không gọi lộn, đúng số Cung Triệt. Người phụ nữ đó là ai, Cung Triệt với cô ta ở cùng để làm gì? Trong phút chốc vô số câu hỏi quẩn quanh cô, cô phiền não nhức đầu.
"Alo, alo, xin chào, có ai nghe không?" Cô gái bên kia hỏi.
"Hưm, xin chào, xin hỏi Cung Triệt có đó không?" Ninh Tiểu Thuần hỏi thật cẩn thận.
"À, Triệt vừa đi toalet, xin hỏi cô tìm anh ấy có chuyện gì không? Cô có thể nói với tôi, tôi sẽ nói lại, hoặc là cô gọi lại sau."
"À, tôi không có chuyện gì, khi nào anh ấy ra nói anh ấy biết là được, tôi không làm phiền nữa, xin chào." Ninh Tiểu Thuần lễ phép nói xong liền cúp máy. Cô để di động qua một bên, buồn bực giang tay giang chân nằm trên giường.
Sao lại là phụ nữ nhận điện thoại vậy, còn thân mật gọi anh ấy là Triệt nữa chứ, ối chà, cô sao lại thấy khó chịu trong lòng vậy. Ôi ôi, thảm rồi, chẳng lẽ cô rơi hẳn vào tay giặc rồi? Cô nhịn không được chà chà mặt mình, để mình tỉnh lại.
Lúc Ninh Tiểu Thuần đang trên giường suy nghĩ vẩn vơ, bên kia trong nhà hàng Lạc Hi Hi nhìn màn hình điện thoại, lông mày nhăn lại, con cừu nhỏ?! Cung Triệt sao lại lưu tên kì cục thế này?
Lạc Hi Hi láu lỉnh nở nụ cười, giọng người đó hình như hơi quen quen, là ai kìa?! Cô thấy Cung Triệt đi ra, đợi anh ngồi xuống, quơ quơ điện thoại trong tay nói: "Vừa rồi có con cừu nhỏ gọi điện cho anh, em nghe giùm anh rồi."
Cung Triệt nghe vậy, bình tĩnh gật đầu. Lạc Hi Hi hỏi tiếp: "Là ai vậy? Em quen không?" Cung Triệt từ chối không trả lời, cầm điện thoại ra ngoài.
Lạc Hi Hi nhìn theo bóng lưng Cung Triệt le lưỡi, cô sở dĩ dám không hề kiêng kị, đùa cợt với Cung Triệt như vậy là có nguyên nhân. Vì lúc chiều Cố Minh Vũ đột nhiên gọi điện cho cô, nói buổi tối họ với Cung Triệt cùng đi ăn cơm. Lòng cô dù nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời gật đầu đồng ý. Nhưng cô lại quên mất một chuyện, đó là tại sao Cố Minh Vũ gọi điện báo với cô, mà không phải là Cung Triệt.
Đến tối lúc ăn cơm trong nhà hàng, Cung Triệt quăng một quả bom, làm họ chấn động suýt ngất. Cung Triệt tuyên bố, bảo anh tính huỷ bỏ hôn ước với Lạc Hi Hi. Khiến cho Cố Minh Vũ và Lạc Hi Hi chấn động, Cung Triệt nói tiếp, tuy huỷ bỏ hôn ước, nhưng Cung gia vẫn cấp vốn cho Lạc gia.
Lạc Hi Hi mừng suýt phát khóc, thật muốn đứng dậy hoan hô. So ra Cố Minh Vũ vẫn bình tĩnh hơn, anh nén tâm trạng vui mừng, hỏi rõ ràng. Thì ra Cung Triệt sớm đã biết chuyện anh và Hi Hi, có điều chuyện này cũng không có gì lạ, dù sao với sự tinh ý cùng sức quan sát hơn người thường của Cung Triệt, ít nhiều gì cũng phải thấy được chút manh mối. Nhưng anh vẫn không biết, vì sao anh ta đột nhiên buông tay, lúc trước không phải vẫn kiên quyết thực hiện hôn ước sao.
Nhưng Cung Triệt rõ ràng là không muốn giải thích nhiều, chỉ thản nhiên cười cười, nói với anh: "Đối xử tốt với Hi Hi, nếu không tôi không bỏ qua cho cậu." Anh nghe vậy, gật mạnh đầu, nói: "Ừm, tôi sẽ, hãy yên tâm. Cảm ơn anh."
Bữa cơm trong bầu không khí vui vẻ thoải mái, nhưng Cố Minh Vũ vẫn lo lắng, họ làm sao ăn nói với ba mẹ hai bên đây? Chuyện này hình như phải suy nghĩ nhiều. Anh định bàn bạc với Cung Triệt vừa đi toalet ra một chút, ai ngờ anh ta lại ra ngoài gọi điện thoại.
Anh thấy Lạc Hi Hi hào hứng, yêu chiều chỉ chỉ mũi cô, nói: "Em đó định nghịch ngợm gì nữa đây?"
"Ha, em rất có hứng thú với đời sống tình cảm của Triệt." Lạc Hi Hi cười nói.
Anh ấy đã đến lúc tìm người phụ nữ cho mình, bằng không anh sẽ thành kẻ cuồng việc, đời sống tình cảm trống rỗng, làm bác trai bác gái ham có cháu bồng phải thất vọng...
Đằng kia Cung Triệt đến nơi vắng người, gọi điện thoại lại. Con cừu nhỏ, anh cũng quên lúc trước sao lại đặt tên như vậy, chắc là cô cho anh cảm giác giống con cừu nhỏ. Ôn hoà, đơn thuần vô hại, giống như con cừu nhỏ sẽ khiến cho sói xám thèm nhỏ dãi.
Mặt khác con cừu nhỏ bên kia thấy sói xám gọi điện lại, bất ngờ lúng túng, trong lòng ngổn ngang trăm mối, cô do dự mãi, mới nhấn nút nghe.
Tiếng cô dịu dàng truyền đến, mềm mỏng nói: "Alo." Cung Triệt giọng rõ ràng trầm thấp: "Anh đây, vừa rồi Hi Hi nói em gọi cho anh, có chuyện gì không?"
Oh, thì ra là Lạc Hi Hi, khó trách cô cảm thấy giọng nói rất quen. Lạc Hi Hi là vợ sắp cưới của Cung Triệt, ở chung là chuyện đương nhiên. Ninh Tiểu Thuần tự khuyên mình, rồi mới mang chuyện Lục Tử Hiên ra nói với Cung Triệt.
"Ừ, anh biết rồi, chuyện này giao cho anh, anh sẽ nhanh chóng xử lý." Cung Triệt trầm ngâm nói. Xem ra không nhẫn tâm một chút, chuyện này vĩnh viễn không thể giải quyết tốt đẹp được.
"À, được." Ninh Tiểu Thuần không biết tiếp theo nên nói gì, định cúp máy, cô nói: "Vậy em không quấy rầy anh, em cúp máy."
"Không quấy rầy..." Cung Triệt nghĩ nghĩ, đột nhiên nói, "Anh đang cùng Hi Hi, còn có Cố Minh Vũ ăn cơm."
Ninh Tiểu Thuần đối với lời giải thích bất ngờ của Cung Triệt có hơi kinh ngạc, nhưng ngực cô mau chóng được vui sướng bao phủ. Thì ra hai người họ không phải ở riêng với nhau, ha ha.
"Ừ." Ninh Tiểu Thuần hạ giọng, cố gắng để giọng mình thật bình tĩnh.
"Em cũng mệt rồi, ngủ sớm chút đi, chúc ngủ ngon." Cung Triệt nhẹ nhàng nói.
"Chúc ngủ ngon." Ninh Tiểu Thuần nói rồi cúp điện thoại. Cô lăn tới lăn lui trên giường, tâm trạng buồn bực khi nãy đã chạy lên chín tầng mây. Ôiii, tim một khi rơi vào tay giặc sẽ khó trở về nguyên vẹn...
Cô sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng lên của mình, nhịn không được lại khinh bỉ bản thân một tí.