Chiến đấu kịch liệt xong, Cung Triệt trèo xuống người Ninh Tiểu Thuần, với tay rút khăn giấy trong hộp ra, chu đáo chùi hết tinh dịch trên háng cô. Động tác của anh thật nhẹ, nhưng không hiểu sao lại kích thích ham muốn ẩn sâu trong cơ thể Ninh Tiểu Thuần. Cô nắm tay anh, đỏ mặt nói: "Em tự làm."
Trong bóng đêm đen như mực, Cung Triệt không thấy rõ mặt cô lắm, chỉ nghe giọng cô hơi ngượng ngùng và bối rối, khoé miệng anh nhếch nhẹ, đưa khăn cho cô, sau đó chỉnh lại quần áo mình. Ninh Tiểu Thuần lau sạch đùi, bắt đầu mặc quần áo.
Một lát sau, tiếng Cung Triệt truyền đến: "Về chứ?"
"Dạ." Ninh Tiểu Thuần trả lời.
Xe BMW khởi động, xoay tay lái, đạp chân ga, xe lao lên đường quốc lộ. Ninh Tiểu Thuần dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, bầu trời đêm đen thẫm cao vòi vọi, ánh trăng tròn tròn treo trên chân trời, như một chiếc đèn lồng, chiếu bóng cây cối, bông hoa lên đường nhỏ, lộn xộn, từ từ trôi về sau. Theo tiếng gió, cô nghe như có tiếng sóng vỗ bờ xa xa, từng đợt từng đợt, khi thong thả lúc dồn dập.
Chẳng biết lúc nào, Cung Triệt mở nhạc, trong xe vang lên tiếng piano du dương, nghe rất rõ trong đêm. Ninh Tiểu Thuần mất khá nhiều sức lực, nghe tiếng nhạc êm dịu thì thấy buồn ngủ. Xe trên đường cao tốc chạy vững vàng, Ninh Tiểu Thuần chợt tỉnh lại, thấy phía trước có một siêu thị lớn, cô lập tức gọi Cung Triệt lại: "Dừng xe, dừng xe..."
Cung Triệt đạp phanh, dừng xe ở ven đường, hỏi: "Em sao vậy?"
"Về nhà chẳng phải phải làm bánh sao, giờ phải mua vật liệu." Ninh Tiểu Thuần vừa giải thích vừa cởi dây an toàn.
Cung Triệt xem đồng hồ, đã là ba giờ sáng. "Muộn rồi, ma..." Anh định nói là "Mai hẵng làm đi", nhưng anh chưa nói hết, Ninh Tiểu Thuần đã xuống xe đi về hướng siêu thị, anh đành phải xuống theo.
Ninh Tiểu Thuần lúc này mặc váy dạ hội, vừa vào siêu thị đã thu hút ánh mắt của nhân viên, Cung Triệt mặc âu phục vào theo sau, hồn vía nhân viên đều bị hút theo. Cung Triệt thấy Ninh Tiểu Thuần đẩy xe mua hàng, dáng vẻ như chuẩn bị càn quét, anh đi lên, lấy xe trong tay cô, hỏi: "Muốn mua những gì?"
Ninh Tiểu Thuần nhìn động tác của anh, có chút kinh ngạc, sau đó mới lên tiếng: "Trứng gà, bột mì, dầu làm bánh, đường..." Cô giơ ngón tay lên đếm, sau đó quay lại hỏi Cung Triệt, "Anh thích ăn loại nào?"
"Tuỳ em." Cung Triệt đáp.
Nghĩ xem, nếu bạn hỏi người ta muốn làm gì muốn ăn gì, thế mà người đó lại nói "tuỳ em thôi", thật là tức chết mà, nói cũng như không nói. Ninh Tiểu Thuần rất muốn quát anh, trên đời này không có cái bánh nào tên tuỳ em hết, nhưng lại ngại uy quyền của anh nên không nói ra. Cô đành mua đồ theo ý mình, thảy từng món vào xe.
Cô gái đi trước, thỉnh thoảng lựa đồ trên kệ hàng, chàng trai đẩy xe theo sau, mỉm cười nhìn cô gái phía trước. Cảnh tượng này thật giống cặp vợ chồng chung sống nhiều năm cùng đi dạo siêu thị biết mấy, hình ảnh nhàn rỗi đẹp đẽ.
Ninh Tiểu Thuần lúc trong buổi tiệc chỉ có uống rượu với ăn có miếng bánh, giờ bụng trống không. Cô chạy đến quầy thực phẩm chín, ưng ý mấy món, sau đó hỏi Cung Triệt, "Anh muốn ăn không?"
Cung Triệt lắc đầu, nói với cô: "Khỏi mua, giờ đã muộn rồi, mấy món này cũng nguội rồi."
"Nhưng mà em đói..." Ninh Tiểu Thuần đáng thương nói, biểu hiện đáng thương như con cừu nhỏ hiền lành vô hại, khiến người ta không đành lòng khước từ.
"Mua mì Ý về nấu." Cung Triệt vẫn khăng khăng, túm Ninh Tiểu Thuần còn quanh quẩn ở quầy thực phẩm chín kéo đi.
Cung Triệt thanh toán xong, xách một gói to đi ra siêu thị. Ninh Tiểu Thuần đi theo sau anh, nói: "Em không còn sức làm bánh nữa..."
"Vậy thì mai làm." Cung Triệt mở cửa xe ngồi vào.
Nhưng mai cô phải về quê. Nghĩ đến đây, Ninh Tiểu Thuần lao vào xe, xoắn xoắn tay nói: "Hay là em làm luôn. Chuẩn bị quà tặng anh, mai em không rảnh."
"Hử?!" Cung Triệt híp mắt, mắt loé loé, không vui nhìn Ninh Tiểu Thuần.
"Ha ha... Em, mai em về quê." Ninh Tiểu Thuần nói rõ lý do.
Cung Triệt khi nghe xong không nói gì, bèn nhấn ga chạy về nhà. Một lát sau, Ninh Tiểu Thuần thấy cảnh vật ngã tư hai bên đường không phải lối về quen thuộc, bèn hỏi: "Anh đi đâu vậy? Không phải về nhà hả?"
"Phải, là về nhà." Cung Triệt nhìn phía trước.
Không phải đưa em về nhà sao, sao giống đi hướng ngược lại quá vậy, Ninh Tiểu Thuần nghĩ thầm.
"Về nhà anh." Cung Triệt như nhìn thấu ý nghĩ của cô, bổ sung thêm.
"..." Ninh Tiểu Thuần không còn gì để nói... Về nhà anh, không biết sẽ còn chuyện gì, chín giờ sáng mai cô phải lên xe, bị vắt kiệt sức không biết đi kịp không đây?
Vì trời rạng sáng, đường vắng vẻ, rất nhanh đã đến nhà Cung Triệt, Cung Triệt buông túi đồ, đi vào phòng thay quần áo. Ninh Tiểu Thuần cam chịu thân phận bị bóc lột, bỏ đồ vào tủ lạnh, sau đó lấy mì Ý, ném vào nồi nấu. Cô lại lấy cà chua trong tủ lạnh, định bỏ luôn vào nồi luộc chín, mới lột vỏ, làm sốt cà chua, ai ngờ cô mang dép lê không biết đạp trúng thứ gì, trợt chân một phát, đang ngã xuống, trong lúc bối rối cố chụp cái bàn lại cho khỏi ngã.
Trời muốn diệt cô, cô không trốn được, cô đè tay lên trái cà chua trên bàn, trái cà bẹp dúm, nước cà chua bắn ra, dính lên ngực cô, thậm chí chất lỏng đó còn chảy vào áo ngực cô. A a aa, cô điên mất.
Cung Triệt thay đồ xong đi ra, đến phòng bếp. Ngay lúc Ninh Tiểu Thuần xoay người, Cung Triệt thấy bộ dạng này của cô, lặng đi một hồi mới phản ứng. Anh nói với Ninh Tiểu Thuần: "Thay quần áo đi."
Ninh Tiểu Thuần nhìn nhìn váy áo, gật gật đầu. Mặc váy sang trọng làm bếp đúng là không tiện, hơn nữa, không cẩn thận làm bẩn nó, không thể để bẩn càng thêm bẩn. Nhưng cô phải mặc gì đây...
"Áo sơ mi của anh để trên giường." Cung Triệt một lần nữa nhìn thấu ý nghĩ của cô, Ninh Tiểu Thuần bỗng nhiên cảm thấy anh thật đáng sợ, vội vàng chạy vào phòng, nhưng đột nhiên nhớ đang nấu mì, dừng ngay cửa phòng, nói Cung Triệt: "Canh lửa giùm... em..."
Cung Triệt bấy giờ đã đeo tạp dề, đang bận rộn trong bếp. Hôm nay cô đã thấy rất nhiều diện mạo của Cung Triệt, đã đủ giật mình. Cung Triệt đeo tạp dề nấu ăn trong bếp, đàn ông vô cùng, càng thấy thân thiết.
Ninh Tiểu Thuần an tâm về phòng thay đồ, trên giường để cái áo sơ mi trắng, cô cầm ướm lên người, tròng vào thân hình nhỏ nhắn của cô, xem như áo liền váy. Cô đến phòng tắm tắm qua, mặc áo vào, không được tự nhiên đi ra, Cung Triệt đã luộc mì gần xong, trụng nước lạnh, giũ ráo, đưa vào lò vi ba.
Máy ép trái cây trên quầy bar đang chạy ầm ầm, chất lỏng màu đỏ tươi quay đảo bên trong. "Đây là gì?" Ninh Tiểu Thuần lên tiếng hỏi.
"Nước dưa hấu." Cung Triệt đáp, quay lại thấy Ninh Tiểu Thuần đã thay đồ xong, áo sơ mi rộng thùng thình mặc trên người, làn da trắng mịn như ẩn như hiện, cặp đùi thon dài lộ ra ngoài, đẹp mắt, trong mắt anh tán thưởng.
Cung Triệt đến gần cô, tha hồ nhìn ngắm cặp ngực tròn dưới áo sơ mi, sau đó ngón tay vẽ lên ngực cô, "Dưới cái áo bình thường này lại là cảnh tượng mê người..."
Ninh Tiểu Thuần mất tự nhiên lảng tránh anh. Vì nước cà chua, áo ngực cô cũng bẩn, áo bẩn mặc khó chịu nên cô do dự thật lâu, cuối cùng quyết định không mặc...
"Còn quần lót thì sao?" Cung Triệt đột nhiên sờ xuống mông cô, thất vọng nói: "Ơ, có mặc à?"
Anh nghĩ cô thích lộ hàng sao?! Ninh Tiểu Thuần quay lưng bỏ mặc anh.
"Nếu không mặc quần lót, lỡ có ai bất cẩn đụng phải chỗ này, không biết có cảm giác không nhỉ?" Cung Triệt đứng sau lưng cô, quái ác đưa tay vào trong áo Ninh Tiểu Thuần, cách quần lót lướt nhẹ qua chỗ kín của cô.
"Anh..." Ninh Tiểu Thuần xấu hổ đỏ cả mặt, "Lưu manh..."
"Anh sẽ làm đúng với danh xưng này, anh lưu manh cho em xem..." Cung Triệt hiện giờ như rất hào hứng, anh từ sau bao vây cô, cúi đầu hôn lên gáy cô. Tắm xong cô rất thơm, khiến người ta không muốn rời đi.
"Lấy mì ra được rồi..." Ninh Tiểu Thuần định ngăn cản con sói đói này, vả lại cô cũng đói bụng, không còn tí sức nào.
"Anh ăn em là no rồi, em sợ anh không thoả mãn được em?" Cung Triệt nhíu mày hỏi.
Không, cô không phải có ý này! Đêm nay Cung Triệt làm sao vậy, vì sao lại ham muốn nhiều thế? Dục vọng vô tận như vực sâu, một khi làm nô lệ dục vọng, liền phải chịu khống chế của nó càng đắm chìm...
Cung Triệt xoay người Ninh Tiểu Thuần, bàn tay đưa tới ngực cô, nâng ngực cô lên, nhéo vài cái. Sau đó kéo hẳn áo lên, cúi đầu hôn lên ngực cô, trên gò ngực trắng để lại vô số dấu vết của anh. Bàn tay đưa xuống chỗ kín, sờ sờ đáy quần, nói: "Chắc chắn chỗ này cũng ướt..."
"Không có..." Ninh Tiểu Thuần khẽ thở gấp nói.
"Thật sao?" Cung Triệt đột nhiên đưa ngón tay, đâm vào đáy quần.
"A..." Thình lình bị đâm làm Ninh Tiểu Thuần hít thật sâu, cô tức giận đẩy tay anh ra.
Nhưng Cung Triệt bất động như núi cao sừng sững, không hề nhúc nhích, tay phải ôm siết người cô. Anh như trừng phạt cô, gặm cắn một bên đầu vú cô. Tay trái kéo tay cô, hướng xuống đáy quần anh.
Nơi đó lúc nãy vật đàn ông vừa chiến đấu hăng hái rất lâu lại đang thức tỉnh, tràn đầy sức lực, ngẩng cao đầu. Ninh Tiểu Thuần bị buộc cầm vật nóng đó, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
"Nếu không lấy mì ra, sẽ cháy đó..." Ninh Tiểu Thuần nuốt nuốt nước miếng nói.
Cung Triệt nhìn đồng hồ, tính toán thời gian, đành tạm thời tha cho Ninh Tiểu Thuần. Anh hôn lên ngực cô, sau đó buông cô ra, đi vào bếp. Ninh Tiểu Thuần thở dài nhẹ nhõm, không ngờ có một luồng ấm nóng từ bụng bỗng chảy xuống, chất lỏng ấm áp ngừng ngay quần lót. May mà Cung Triệt đi rồi, bằng không bị anh phát hiện, nhất định sẽ ra sức khiêu khích cô.
Mùi mì thơm ngào ngạt ra lò, Cung Triệt rưới nước sốt cà chua tự làm lên trang trí, trên mặt còn bỏ một muỗng thịt băm xào, rắc tiêu xay lên. Màu sắc tươi đẹp cùng mùi thơm đậm đà làm người ta muốn bóc vụng. Ninh Tiểu Thuần mắt sáng rực, nhìn bên ngoài món mì Ý, không kém gì nhà hàng, thì ra Cung Triệt cũng biết nấu ăn?!
Cung Triệt bưng hai phần mì để lên bàn: "Lại ăn đi, bổ sung năng lượng rồi tiếp tục chiến đấu hăng hái."
A, cái gì mà tiếp tục chiến đấu hăng hái chứ, cô vẫn chưa làm bánh mà, vẫn chưa ngủ mà, ngày mai còn phải ngồi xe... Trời ạ...