Chuyện tung tin trôi qua đã ba tháng, cuộc sống Ninh Tiểu Thuần đã trở lại bình thường, mỗi ngày cô đúng giờ đi làm, đúng giờ ra về, cố gắng làm việc. Lục Tử Hiên như bị tách khỏi cuộc sống của cô, biến mất không dấu vết. Nhưng vậy cũng tốt, hắn không quấy phá cô, cô vui còn không kịp. Nhưng kẻ tham lam như Lục Tử Hiên sẽ dễ dàng buông tha cô vậy sao?!

Ôm ý nghĩ bất an, chớp mắt đã đến cuối tuần. Kì nghỉ này đã qua một nửa, ngày khai giảng sắp gần kề, vì sau khi khai giảng sẽ là năm tư, lớp học không nhiều, nhưng phải thực tập, nên thời gian về nhà càng ít. Cô định hết tuần này về nhà một chuyến, thăm hỏi cha mẹ.

Thừa dịp cuối tuần rảnh rỗi nên đi trung tâm thương mại mua đồ về biếu cha mẹ, cô đang lang thang mua sắm, tự hỏi không biết mua cho cha mẹ món gì, thì phía sau vang lên tiếng nói trong trẻo, có người gọi cô: "Ninh Tiểu Thuần phải không?"

Ninh Tiểu Thuần nghi ngờ quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ từ bên kia chạy đến, mặc váy liền tay cánh sen, tóc dài như thác nước, linh hoạt sống động. Cô cảm thấy cô gái này rất quen, nhưng bất ngờ không nhớ nổi cô ấy là ai, cô chỉ gật đầu mỉm cười.

"Cậu đang dạo phố với ai vậy?! Bạn trai hả?" Cô gái cười nói.

Bạn trai?! Cô hiện giờ không có bạn trai!! Ninh Tiểu Thuần lắc đầu, nói: "Một mình thôi."

"Mình cũng một mình, hay chúng ta đi chung, cùng mua sắm nha. Từ khi cậu lên tầng 28, mình chưa được gặp lại cậu..." Cô gái còn liến thoắng nói không ngừng.

Tầng 28?! Cô ấy là nhân viên Hoàn Nghệ ư? Khi cô vào Hoàn Nghệ, làm ở phòng tài vụ một thời gian, cô ấy ở phòng tài vụ?! Ninh Tiểu Thuần mang máng có ấn tượng.

"Cậu biết không, bà cô già hiện giờ chuyển từ giám đốc Cố sang cố vấn Ngô rồi, người nào bị bà cô già bám theo sẽ thê thảm lắm..." Cô gái nắm tay Ninh Tiểu Thuần, vừa đi vừa nói chuyện. Cô ấy chợt nhớ ra một chuyện, nghi ngờ nhìn Ninh Tiểu Thuần hỏi: "Cậu đừng nói không nhớ mình là ai đó nha?!"

"Sao thế được, tiểu Tạ, cậu là cao thủ thông tin trong công ty mà!" Ninh Tiểu Thuần cuối cùng cũng nhớ cô gái này, cô ấy tên Tạ Lam, lúc cô còn làm ở phòng tài vụ, tiểu Tạ từng trước mặt bà cô già nói đỡ cho cô nhiều chuyện, là cô gái hoạt bát ngay thẳng, lại phản ứng rất chậm.

"Đương nhiên, từ nhỏ đến lớn mình đều là chuyên gia tin tức mà, kĩ thuật này vẫn chưa cùn!" Tiểu Tạ nói rất tự hào.

Ninh Tiểu Thuần buồn cười, có người hài hước như vậy ở cạnh, rõ ràng là rất nhiều niềm vui.

"Cậu muốn mua gì à?" Tiểu Tạ hỏi.

"Mình tính mua quà cho cha mẹ, còn cậu?"

"Mình à, đi vậy thôi, cậu coi, bên kia giảm 50% kìa, chúng ta qua xem tí đi..." Tiểu Tạ nói xong kéo Ninh Tiểu Thuần chạy như bay. Ninh Tiểu Thuần bắt đầu đau đầu, cô chắc phải rút lại lời vừa rồi, có người hài hước thế này ở cạnh, cũng là một việc phiền phức.

Tiểu Tạ kéo Ninh Tiểu Thuần chạy lung tung hết ba tiếng, trên tay hai người đầy túi lớn túi nhỏ, thu hoạch khấm khá. Tiểu Tạ vẫn khoẻ như vâm, còn Ninh Tiểu Thuần đã thở hổn hển.

Tiểu Tạ nhìn Ninh Tiểu Thuần, ngượng ngập cười cười, đề nghị: "Chúng ta đến quán cà phê ngồi đi, mình mời." Thật ra, trên tay Ninh Tiểu Thuần mang toàn đồ của cô, cô dẫn người ta đi dạo, kết quả toàn xách đồ cho cô, xấu hổ quá. Nên cô chủ động mời Ninh Tiểu Thuần uống nước.

Tầng cao nhất trung tâm thương mại có quán cà phê cũng tạm, khung cảnh tao nhã, bên trong dùng hàng rào cây cảnh chia không gian thành nhiều ngăn nhỏ, khá là riêng tư. Ninh Tiểu Thuần gọi một ly Macchiato và bánh Matcha, từ từ nhấm nháp.

Chuyên gia tin tức Tạ Lam mắt đảo tới đảo lui, phóng rada xung quanh. Chợt cô túm chặt tay Ninh Tiểu Thuần, hào hứng nói: "Trai đẹp trai đẹp..."

Ninh Tiểu Thuần cảm thấy vô cùng xấu hổ, tiểu Tạ la lớn khiến bàn bên nhìn sang, cô hấp tấp đưa tay suỵt: "Đừng hào hứng thế, chú ý hình tượng." Tiểu Tạ hai mắt sáng như sao, không thèm ngó cô, cô đành xoay qua, nhìn xem trai đẹp chỗ nào.

Theo ánh mắt tiểu Tạ, cô hướng mắt sang hướng xa xa. Cô với tiểu Tạ ngồi bàn ngay cửa, còn trai đẹp ngồi trong góc tối, khoảng cách giữa họ xa như dải ngân hà, cô thật khâm phụ thị lực tiểu Tạ. Nhưng, sao nửa mặt nghiêng của người đó nhìn quen hết sức?!

"Đẹp trai không, đẹp trai không?!" Tiểu Tạ như hiến bảo vật, tự hào cực kì, hối thúc Ninh Tiểu Thuần trả lời.

"Ừ, đẹp." Ninh Tiểu Thuần ăn ngay nói thật.

"Thần tượng ơi thần tượng, ngoài tổng giám đốc chúng ta, mình thích anh ấy quá đi..." Tiểu Tạ vẻ mặt mê trai, mắt toàn trái tim.

"Anh ta là Tưởng Phàm của Ngự Hoa đó sao?!" Ý nghĩ trong đầu thoáng hiện, Ninh Tiểu Thuần đem ý nghĩ trong lòng hỏi ra.

"Đúng vậy đúng vậy, cậu nói mình có nên qua đó xin chữ kí không?" Tiểu Tạ tiếp tục trạng thái mê trai.

Trong tạp chí Tưởng Phàm mang giày Tây, anh tuấn khôi ngô, hơi thở hết sức cao quý. Bây giờ anh ta mặc đồ thường màu trắng, càng nho nhã, tăng thêm sự bình dị gần gũi. Ninh Tiểu Thuần không khỏi cảm khái, đàn ông đẹp thật vừa mắt. Nhưng cô rất lý trí, không giống tiểu Tạ siêu mê trai, cô nhanh chóng giữ chặt tiểu Tạ, hạ giọng nói: "Cậu đừng mất trí nữa, tỉnh lại đi!"

"Cậu mỗi ngày có thể gặp mặt tổng giám đốc đẹp trai như vậy, thật là tốt số, tất nhiên không biết chua xót của tụi mình tầng dưới này... Hoàn toàn không có mỹ nam để thưởng thức luôn..." Tiểu Tạ khóc lóc kể lể.

Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Ninh Tiểu Thuần chảy xuống, cô hết chỗ nói rồi.

"Mình phải đi xin chữ kí mới được, kẻo không sau này hối hận."

Tiểu Tạ nói xong lấy quyển tập từ túi ra, chuẩn bị xông lên, may Ninh Tiểu Thuần nhanh tay lẹ mắt kéo cô ấy lại, dụ dỗ: "Ngự Hoa là đối thủ của Hoàn Nghệ, chẳng lẽ cậu không nhớ sao, cậu làm vậy là hành vi đào ngũ, bán nước cầu vinh, bị người đời phỉ báng..." Ninh Tiểu Thuần chỉ muốn cản tiểu Tạ đừng đi mà thôi, nên nói mà không suy nghĩ, cô cảm thấy cô nặng lời, định trấn an mấy câu, thì nghe tiểu Tạ ngơ ngác nói: "Vậy giám đốc Cố thì sao, anh ta cũng đào ngũ hả, anh ta đang nói chuyện với trai đẹp vui vẻ quá kìa..."

Ninh Tiểu Thuần vừa nghe, giật mình quay sang, thấy Cố Minh Vũ ngồi đối diện Tưởng Phàm, họ đang nói chuyện với nhau. Cô như nhớ ra, Cố Minh Vũ hôm thứ Sáu, tức là hôm qua, bay đến Thanh Đảo mà, sao nhanh vậy đã về, chẳng lẽ anh ta không đi?

"Giám đốc hoặc là đang bàn công việc, còn không họ là bạn bè..." Ninh Tiểu Thuần nói với tiểu Tạ, cũng là nói với bản thân. Cạnh tranh trên thương trường cũng khó khăn nguy hiểm giống như trong Vô gian đạo vậy, cô không mong việc này sẽ xảy ra trong thực tế.

"Chẳng lẽ..." Tiểu Tạ nhăn nhó, ánh mắt phức tạp, sửng sốt, thảng thốt, hơn nữa còn phấn khởi khó hiểu. Cô kề sát tai Ninh Tiểu Thuần nói: "Chẳng lẽ họ là một đôi?! Mỹ nam với mỹ nam yêu đương, thật khiến người ta xúc động biết bao, tình yêu là tình cảm đẹp đẽ nhất, mà tình cảm không màng giới tính của họ càng rực rỡ lấp lánh, đẹp nhất trên đời à..."

Ninh Tiểu Thuần đầu đầy vạch đen, e rằng cô nàng này xem BL nhiều lắm, đường vào hủ môn sâu như biển, từ nay về sau trong sáng như người qua đường. "Chúng ta đi thôi." Ninh Tiểu Thuần nói, cô không muốn Cố Minh Vũ nhìn thấy các cô, giám đốc Hoàn Nghệ ngồi cùng tổng giám đốc Ngự Hoa, hai nhân vật quan trọng, còn khác công ty, thân phận nhạy cảm, hai người có thể trò chuyện với nhau, ít nhiều có chút không ổn. Nếu anh ta và tổng giám đốc Ngự Hoa là bạn bè, vậy thì các cô sẽ khó xử, nếu không phải sẽ phiền phức.

"Nhưng mình nhìn chưa đã mà, lại còn chưa được chạm nữa..." Tiểu Tạ rất không cam lòng.

"Vậy cậu về nhà ôm hình anh ta đi, mỗi giây mỗi phút đều được chạm, tốt lắm đó." Ninh Tiểu Thuần nói đùa.

"Cách đó không tệ, đi thôi đi thôi, mình không nên chiếm thời gian của Tiểu Thuần cậu." Tiểu Tạ hăm hở xách túi lớn túi nhỏ, miễn cưỡng theo sát Ninh Tiểu Thuần rời khỏi quán.

Chia tay tiểu Tạ ở trạm xe, Ninh Tiểu Thuần ngồi xe bus về nhà. Cô vừa nãy thấy Cố Minh Vũ, chợt nhớ tới Lạc Hi Hi, tiện đà nhớ đến Cung Triệt, nhớ qua hôn sự giữa Cung Triệt và Lạc Hi Hi. Cố Minh Vũ nên làm gì đây, từ bỏ hay đấu tranh, anh ta sẽ đoạt lại Lạc Hi Hi chứ?!

Phuuù, lại quan hệ tay ba rắc rối...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện