Ninh Tiểu Thuần bơ phờ ra khỏi nhà hàng Nhật, ót vẫn còn đau nhức, cô không kiềm được hít thật sâu. Búi tóc của cô vì vừa rồi mà sổ ra, rơi xuống vai, hơi chút rối bù, hốc mắt hồng hồng, quần áo nhăn nhúm, nhìn sơ như vừa bị người ra làm nhục, khiến người nhìn thấy suy nghĩ bậy bạ. Nhân viên trong nhà hàng nhìn thấy bộ dạng 囧 của cô, lưỡng lự không biết có nên đến hỏi han hay không, cô giống như hồn ma nhanh chóng biến mất khỏi đó.

Vừa rồi là Cung Triệt gọi điện đến, bảo đột nhiên có giấy tờ cần xử lý gấp, kêu cô ăn cơm trưa xong thì mau về công ty. Ninh Tiểu Thuần lần đầu tiên không bực bội khi Cung Triệt hối thúc về làm, mà ngược lại còn giải thoát cho cô, để cô không phải đối mặt với ác ma Lục Tử Hiên. Cô phải bình tĩnh, bình tĩnh suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.

Cô không muốn tiếp tay kẻ xấu, huống hồ, Cung Triệt chắc chắn không nghe lời cô. Nhưng nếu không thoả mãn yêu cầu của Lục Tử Hiên, hắn sẽ vạch trần bí mật của cô, cô làm sao đối mặt với mọi người, nhất là ba mẹ, nếu để họ biết, nhất định sẽ chọc giận họ.

Làm sao đây làm sao đây? Lòng cô hiện giờ rối như tơ vò, hoàn toàn không nghĩ ra cách đối phó. Cô vừa nghĩ vừa sợ, hai chân mềm nhũn, ngồi ngay bồn hoa bên đường. Ánh nắng hơi gay gắt, làm đau mắt cô, cô dụi dụi mắt, muốn khóc. Người qua đường đều nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, ánh mắt như dao, như đâm thủng người cô. Cô vội vàng đứng lên, chạy về nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa.

Cô vốc nước lạnh lên mặt, nhìn sắc mặt tái nhợt, đôi môi trắng bệch, mày cau, tóc rối bù xù, lớp trang điểm trôi gần hết của mình trong gương, nếu lại giang nắng, không chừng khuôn mặt này sẽ biến thành bảng pha màu mất.

Cô lấy khăn tay lau chùi mặt, rồi trang điểm lại, sau đó bới tóc gọn gàng, vuốt quần áo, hít sâu, ra khỏi nhà vệ sinh. Khi cô đón xe về công ty, thì đã trễ giờ làm. Cô vừa mới ngồi vào ghế, Cung Triệt đã đi từ văn phòng ra, ném tập giấy lên bàn cô, bực mình nói: "Ăn bữa cơm với bạn trai mà lâu như vậy, khó đi khó rời đúng không, yêu đương cao đến trời, không cần làm việc à?"

Ninh Tiểu Thuần cảm thấy vô cùng tủi thân, lòng cứ bứt rứt, không thở nổi, lại không thể kể lể, giờ bị Cung Triệt không rõ trắng đen mắng cho, đau xót tràn lên ngực, nước mắt cứ thế rơi xuống. Cô cúi đầu, hạ giọng: "Tôi xin lỗi..."

Cung Triệt nghe giọng cô thì ngạc nhiên vô cùng, hình như cô ấy đang khóc? Anh mới mắng có một câu, có cần phải khóc không? Con gái được tạo ra từ nước, câu này quả nhiên là chính xác. Anh dịu giọng, quan tâm: "Em sao vậy hả?"

Ninh Tiểu Thuần vẫn cúi đầu, không nói tiếng nào, chỉ lắc đầu, nước mắt như sợi dây trân châu bị đứt, cứ tuôn không ngừng. Cung Triệt không muốn bỏ mặc cô, bước qua, đưa tay nâng đầu cô lên, nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô. Cô khóc thương tâm, dáng vẻ đáng thương, tim Cung Triệt chợt lỡ nhịp, anh hắng hắng giọng: "Đừng khóc nữa, nếu không mọi người lại cho là anh bắt nạt em."

Ninh Tiểu Thuần biết giờ có khóc cũng vô ích, cô gật gật đầu với Cung Triệt, lấy khăn lau khô nước mắt. Cung Triệt hài lòng đưa tay sờ đầu cô, chỉ là hành động theo bản năng, không hề suy nghĩ, khi tay anh chạm vào, cô như bị điện giật, né tay anh, nhăn mặt ôm đầu, lẩm bẩm nói: "Đau..."

Đau? Cung Triệt nghi ngờ nhìn cô, sau đó bước qua, không cho cô từ chối, nhẹ nhàng gỡ búi tóc xuống, vén tóc ra hai bên, phát hiện trên ót có một cục u nhỏ. "Đây là gì?" Anh hỏi.

"Em... em đi đường bất cẩn bị té..." Ninh Tiểu Thuần trả lời qua quýt. Cô không biết có nên nói thật với anh không, lòng thật rối bời.

"Té? Té thế nào? Sao không u đằng trước mà u đằng sau? Bị thương sao không đến bác sĩ, bạn trai em không lo cho em sao?"

Cung Triệt hỏi liên tiếp, Ninh Tiểu Thuần không đối đáp nổi. "Em..." Cô ấp úng, không biết trả lời thế nào.

"Nói, có chuyện gì?" Cung Triệt không tha, nhìn thẳng đôi mắt trốn tránh, cô nhất định có chuyện giấu anh.

Ninh Tiểu Thuần lấy hết can đảm ngẩng đầu, nhìn mắt anh, nơi đó dường như có ma lực trấn an lòng người, cô chìm sâu vào. Thật ra, chuyện này không đơn thuần chỉ là chuyện của cô, mà cũng liên quan đến Cung Triệt, liên quan đến Hoàn Nghệ. Nếu theo lời Lục Tử Hiên, hiện giờ Cung Triệt là người nổi tiếng, nếu chuyện này lộ ra, báo chí nhất định sẽ tranh nhau đưa tin, không chừng còn thêm mắm dậm muối, viết bậy viết bạ, nếu vậy, rất nhiều người bị liên luỵ.

Một người nghĩ cạn, hai người nghĩ sâu, so với một mình thì xử lý tốt hơn. Cô tin khả năng Cung Triệt, anh là người thông minh, hơn nữa còn là thương nhân khôn khéo, nhất định sẽ không để bản thân chịu thiệt?! Vì thế, cô kể hết mọi chuyện.

Khi Cung Triệt nghe xong, cau mày, ánh mắt ngày càng lạnh, sắc mặt ngày càng khó coi. Anh giật nhẹ khoé miệng, mắt nheo lại, cả người toát ra hơi thở nguy hiểm. Chỉ bằng kẻ mới ra đời như hắn mà dám uy hiếp anh, anh là ai chứ, mấy năm nay anh lăn lộn trong thương trường không phải uổng phí.

Anh nhìn Ninh Tiểu Thuần, nói: "Em xử lý vết thương trước đi, còn hắn, em không cần phải lo." Anh nói rồi xoay người đi về phòng, đi vài bước, đột nhiên xoay người lại, nói với cô: "Em gọi hẹn hắn ra, anh muốn gặp hắn." Xem hắn có thể giở trò gì.

Ninh Tiểu Thuần nhìn Cung Triệt, gật đầu. Hiện giờ cô không biết làm gì, chỉ có thể nghe theo lời Cung Triệt. Cô tin anh, không lý do, chỉ là tin tưởng. Cô hít thật sâu, lấy điện thoại ra, nhấn dãy số quen thuộc.

Cung Triệt về phòng, ngồi xuống, gọi điện thoại, đầu dây kia bắt máy, anh nói: "Lão Tạ, gởi vật đó cho tôi."

Lục Tử Hiên, tao muốn xem mày có tài cán bao nhiêu, chơi được trò gì. Hừ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện