Ninh Tiểu Thuần về đến nhà, chuyện đầu tiên là đổi dra trải giường, giặt giũ thật sạch. Đây là thói quen của cô, mỗi khi gã ngủ lại nhà cô, hôm sau cô nhất định phải giặt cho sạch dra giường. Cô không muốn mùi của gã quanh quẩn trong nhà, làm sạch mùi này, cho mình một khởi đầu mới.

Thật ra đây chỉ là cách tự lừa dối bản thân, một khi đã dấn thân thì không thể dứt ra được. Trong vòng xoáy chìm nổi, không cách nào tẩy sạch dấu vết, mùi của gã vẫn cứ quanh quẩn quanh đây, làm thế này chỉ để trấn an lòng mình.

Bận bịu cả nửa ngày, nhìn tấm dra sạch sẽ bay phất phơ trong gió, cô thở một hơi thật dài. Điện thoại vang lên, cô lau khô tay cầm lấy, nhạc chuông báo người nhà gọi đến, "Alo."

"Tiểu Thuần hả con, mẹ đây, mẹ nhận được tiền rồi, con đừng gởi tiền về nữa, trong nhà đỡ rồi, con để tiền đó xài đi."

"Con làm hai việc lận, với lại con sắp thực tập ở công ty kia rồi, tiền lương cũng khá. Mẹ dùng tiền mua gì đó ngon ngon, đừng tiết kiệm nha. Còn ba đang hồi phục cần bổ sung dinh dưỡng nữa. Mẹ đừng lo cho con, con khoẻ lắm." Ninh Tiểu Thuần nói mà có phần chột dạ.

Nói chuyện với mẹ cô một lát mới cúp máy. Nếu người nhà biết chuyện mình làm sẽ phản ứng ra sao đây? Ninh Tiểu Thuần không dám nghĩ tiếp. Cô lúc lắc đầu, đánh bay những ý nghĩ này đi, đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ đi tới là được. Chỉ cần người nhà sống tốt, cô có trả giá cũng đáng. Cô quyết định tối nay làm một bữa thật thịnh soạn, tự thưởng cho mình, vì thế xuống siêu thị lầu dưới mua thức ăn.

Cô đi bộ đến gần siêu thị, trên đường đi ngang qua một quảng trường nhỏ, trời đã hoàng hôn, mây đỏ khắp trời, trên quảng trường chỉ lác đác vài người, trong đó có một đôi nam nữ thu hút ánh mắt cô.

Chàng trai và cô gái đang nói chuyện, lời chàng trai có phần không hài lòng, cau mày, tiếng nói cao hơn một quãng. Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhăn nhó, nói mấy câu rồi quay đầu bỏ đi. Chàng trai bước lên giữ chặt cô, hai người giằng co một hồi.

Ninh Tiểu Thuần tò mò, họ sao thế nhỉ, cãi nhau sao? Cô cảm thấy chàng trai kia có hơi quen quen, như đã từng gặp nhau ở đâu đó. Ninh Tiểu Thuần nheo nheo mắt, nhìn chàng trai, khuôn mặt anh ta hiện trong trí nhớ. Thì ra là anh ta, là Cố Minh Vũ. Chỉ gặp nhau một lần, cô đã nhớ rõ. Anh ta cho người khác một cảm giác bình dị gần gũi, nhẹ nhàng dễ chịu.

Anh ta chặn cô gái lại ôm vào lòng, hai tay ôm chặt lưng cô. Cô gái giãy dụa, la lên, vùng vẫy muốn rời khỏi lồng ngực anh ta. Anh ta tức giận dùng miệng ngăn miệng cô gái lại, nháy mắt cô gái liền ngoan ngoãn đứng yên.

Ninh Tiểu Thuần thoáng nhìn một cái, mỉm cười, rời đi.

Cố Minh Vũ ôm siết cô gái - Lạc Hi Hi vào lòng, nồng nàn nhìn cô, rồi dịu dàng hôn lên khuôn miệng hồng hào nhỏ nhắn. Hơi thở nóng rực phả lên mặt, đôi môi dịu dàng nóng bỏng ép lên môi cô, cánh môi như có luồng điện xẹt qua, tê rần, Lạc Hi Hi mê mải trong nụ hôn, thân hình trước đó vẫn còn chống cự dần dần tĩnh lại.

Cố Minh Vũ thấy cô không còn kháng cự, nụ hôn vốn mềm dịu trở nên cháy bỏng, môi ép sát môi cô, đè nghiến, tình cảm mãnh liệt bị dồn nén lâu nay được phóng thích. tay phải nâng gáy Lạc Hi Hi, tay trai ôm ngang người cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, xông thẳng vào trong. Đầu lưỡi mềm dẻo mà tham lam, lưỡi Lạc Hi Hi bị Cố Minh Vũ cuốn lấy, quấn quýt với lưỡi anh, bắt đầu truy đuổi. Giữa lúc hôn nhau, người Lạc Hi Hi nóng dần lên, hơi thở nóng hổn hển phát từ trong lồng ngực, tiếng hít thở ngày càng nặng nề.

Cố Minh Vũ dùng chiếc lưỡi linh hoạt, liếm môi, lưỡi, răng Lạc Hi Hi, trêu đùa hết sức kích thích. Nụ hôn không biết kéo dài bao lâu, họ như lưu luyến không muốn rời đối phương, không ngừng đòi hỏi, không ngừng dùng sức.

Lạc Hi Hi vòng tay lên cổ Cố Minh Vũ. Anh thở ngày càng gấp gáp, từ môi Lạc Hi Hi, môi anh chuyển qua hai gò má, hai tai cô, ngậm vành tai cô, cắn nhẹ. Bàn tay anh khẽ vuốt ve cổ cô.

Bàn tay từ cổ đi xuống, dừng trên đồi ngực, cách lớp vải áo, ôm bầu ngực mềm mại. Cố Minh Vũ vuốt ve ngực cô, bàn tay rộng không ôm hết bầu ngực tràn ra hai bên, thật mê người.

Tay Cố Minh Vũ làm mưa làm gió trên ngực Lạc Hi Hi, cảm xúc gay gắt kích thích ham muốn, Lạc Hi Hi không kìm được rít nhỏ: "Uh..a.."

Hai người say sưa hôn nhau, hoàn toàn không quan tâm họ đứng trên quảng trường. Lạc Hi Hi nhỏ giọng rên rỉ, Cố Minh Vũ hôn dưới cổ cô còn muốn hôn lên ngực cô thì có tiếng nói vang lên: "Anh ơi, cô chú này đang làm gì thế? Sao lại thích thú đến thế?"

Động tác mãnh liệt của hai người chợt bị cắt đứt, thẹn thùng quay lại. Thì thấy một cậu bé đang vỗ đầu một cô bé, non nớt nói: "Họ đang đánh nhau đấy, anh thấy ba mẹ cũng làm thế này rồi. Buổi tối hai người trốn vào phòng là để làm chuyện này. Hình như ba mẹ còn cởi đồ, lăn qua lăn lại trên giường thế này thế này..." Cậu bé nghiêm túc nhớ lại.

"Hình như chơi vui lắm đúng không anh," Cô bé kéo kéo tay anh mình nịnh nọt nói, "Chúng ta cũng làm thế nha? Em cũng muốn chơi vui."

Cậu bé vỗ ngực trả lời: "Được, vì sự vui vẻ của em gái, tối nay chúng ta thử đi."

"Ta về nhanh đi anh." Cô bé vội vã kéo tay cậu.

Bọn trẻ chưa đi, Cố Minh Vũ với Lạc Hi Hi đã đỏ bừng cả mặt, xấu hổ trốn khỏi hiện trường. Đều do ham muốn gây hoạ. Ngay ban ngày ban mặt, ở nơi công cộng, gây ra chuyện thế này hoàn toàn không hợp với thân phận của họ. Khuôn phép nghiêm khắc của xã hội thượng lưu mất sạch.

Hai người đi được rất xa mới dừng lại thở hồng hộc. Cuống cuồng chạy trốn không làm giảm ham muốn của họ, ngược lại còn thêm dầu vào lửa, lửa dục bốc cao hơn nữa. Cố Minh Vũ thấy Lạc Hi Hi mặt mày ửng hồng, kéo cô chạy vào khách sạn trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện