Ninh Tiểu Thuần cả ngày đều trong trạng thái ngơ ngác, không phải bỏ quần áo vô máy giặt rồi đứng đờ ra quên nhấn nút, thì chính là ăn cơm no rúc vào salon đọc sách, xem nửa tiếng chỉ có một trang, bộ dạng cứ không tập trung.

Cung Triệt từ phòng làm việc đi ra uống nước, thì thấy Ninh Tiểu Thuần đứng pha cà phê, trong phòng thơm nồng mùi cà phê. Nhưng bếp lò có tiếng xèo xèo, cà phê tràn ra, rồi rơi xuống bếp. Anh nhăn mày, mang dép chạy tới, tắt bếp, nói: "Em pha cà phê sao không nhìn lửa? Như vậy rất nguy hiểm, em có biết không?"

Anh bưng bình thuỷ tinh xuống, làn khói xám bay lên, rồi tản mất. Anh đưa tay nhẹ gõ lên trán cô: "Tiểu Thuần, em rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

"A." Ninh Tiểu Thuần bị đau quay lại, thấy khuôn mặt anh tuấn trước mặt, và bình cà phê nóng hổi đã để xuống, luống cuống tay chân, "Em xin lỗi!"

Cung Triệt xoay vai cô lại, kéo cô đứng thẳng trước mặt mình, ngăn cản bối rối của cô. Anh trừng phạt cúi đầu cắn cắn cánh môi cô, nghe cô kêu đau, mới buông cô ra. Anh nhìn mắt cô nói: "Sau này còn hấp tấp, lơ đãng như vậy, em chết chắc."

"Ừ, em sẽ chú ý, sẽ không tái phạm." Ninh Tiểu Thuần cụp mắt đáp.

"Ngoan." Cung Triệt lại nghiêng người hôn cô, "Phiền não chuyện gì, nói anh nghe."

Ninh Tiểu Thuần nghe vậy, nhưng mắt vẫn cụp xuống, không nhìn thẳng anh, cô lắc đầu, nói: "Em chỉ mệt mỏi thôi, không phiền não gì hết."

"Không được nói dối anh." Tay Cung Triệt kéo một cái, ôm Ninh Tiểu Thuần vào lòng, cơ thể hai người dính chặt nhau. Ninh Tiểu Thuần dựa vào lồng ngực ấm áp dày rộng của anh, hơi thở anh quanh quẩn bên mặt cô, ngứa ngứa. Cô hít sâu một hơi, lâu sau mới thốt ra một câu: "Thím Hai của anh rất đẹp."

"Hử?" Cung Triệt nghe thấy, nhíu nhíu mày, chờ cô nói tiếp. Không ngoài dự đoán, cô quả nhiên đã chú ý. Cô nhất định đã nghe thấy nội dung cuộc điện thoại hồi sáng, rồi bắt đầu suy nghĩ lung tung.

"Anh thích người đẹp giống như thế hả?" Ninh Tiểu Thuần cân nhắc từ ngữ.

"Có đẹp đi nữa cũng là của người ta." Cung Triệt ôm cô, mỉm cười, nói, "Có em là được rồi, sao vậy, đang lúc phụ nữ hâm mộ ghen tị à?"

Viên đạn bọc đường như bây giờ cũng không giật đổ được bức tường ấy trong lòng cô, có đẹp cũng là của người ta, đây là biểu hiện ghen tuông sao? Ninh Tiểu Thuần nhíu mày, nghĩ nghĩ, hỏi thẳng: "Anh với cô ấy là quan hệ thế nào?" Tiếp tục vòng vo hỏi han, đúng là chẳng được tin tức hữu dụng nào, anh là người thông minh, làm việc từ xưa đến nay vẫn rất cẩn thận, lần này lại có thể để cô dễ dàng phát giác ra chút manh mối, cô hiểu anh rất rõ, là do người đó có ảnh hưởng rất lớn đối với anh, do đó làm anh không khống chế tốt tình cảm, lộ cảm xúc ra ngoài?

"Quan hệ thím cháu." Cung Triệt trầm ngâm đáp.

Ninh Tiểu Thuần mỉm cười, nhưng ý cười một chút cũng không chạm đến mắt. Cô nhìn mắt Cung Triệt, nói: "Không, là em hỏi trước kia."

Cung Triệt nhìn Ninh Tiểu Thuần, không khỏi ngẩn người, hai tay anh ôm eo cô, nói từng chữ từng chữ: "Cô ta là thím Hai của anh, vẫn luôn là thế!"

"Không, em muốn biết, các người từng có quan hệ gì, hiện giờ là quan hệ gì?" Ninh Tiểu Thuần cố gắng ngước lên, đè nén run rẩy, chậm rãi nói.

"Không, có, quan, hệ." Cung Triệt định cúi xuống hôn cô, nhưng hai tay Ninh Tiểu Thuần chống lên ngực anh, dùng sức tạo khoảng cách giữa anh và cô, không cho anh được như ý.

"Em muốn nghe nói thật." Ninh Tiểu Thuần nói.

"Bây giờ anh sống chung với em." Cung Triệt vẻ mặt chán nản, ấn đầu cô vào ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô.

Anh trả lời như vậy, không phải là trả lời khéo câu hỏi của cô đó ư? Họ trước kia quả nhiên có vấn đề, vậy hiện tại thì sao?

Được rồi, anh bây giờ ở chung với cô, nhưng cô lại thấy không có cảm giác an toàn, tình cảm không bảo đảm, đây cũng như trong vườn hoa vậy, đẹp thì đẹp, lại chẳng biết lúc nào chịu không nổi mưa gió tàn phá mà ầm ầm sụp đổ. Nhảy múa trên mũi đao, mặc dù cẩn thận rất nhiều, từ lòng bàn chân đến đáy lòng, cũng có chút đau, có chút sắc nhọn.

"Vậy anh còn cảm giác với cô ấy không?" Ninh Tiểu Thuần nhìn ngón chân, cúi đầu hỏi.

"Tiểu Thuần..." Cung Triệt đối mặt thẳng với Ninh Tiểu Thuần có hơi hùng hổ hăm doạ, bỗng cảm thấy mệt mỏi, "Em trước đây không phải thế này..."

Cô trước đây thế nào? Ngoan hiền? Hiểu lòng người? Nghe lời?

Thường có câu, lòng của phụ nữ, như mây mùa thu. Phụ nữ lúc yêu đương, so với đàn ông càng tinh tế nhạy cảm, lòng dạ càng phức tạp, hay thay đổi, làm người ta không nắm bắt được. Rất dễ dàng vì một chuyện nhỏ mà trong lòng có cảm giác áp lực, đến nỗi dễ dàng sinh ra tình cảm bùng nổ mãnh liệt. Không nhổ cái gai này đi, trong lòng sẽ không tràn trề ánh nắng mặt trời.

Bình thường cô có thể làm con cừu nhỏ ngoan hiền, bất cứ chuyện gì cô đều có thể nhẫn nhịn, nhưng đừng tưởng cừu vĩnh viễn sẽ không tức giận, con thỏ nóng nảy còn thể giẫm được chim ưng. Giờ phút này cô cảm thấy mình không thể yên lặng chịu đựng, vì cô muốn bảo vệ tình yêu của mình, phòng ngừa chu đáo hoàn hảo. Nhưng mà, đây có phải việc làm ngọc đá cùng vỡ hay không?

Hiện giờ cô cảm thấy chung quanh cô như có áp suất thấp, cô đột nhiên có cảm giác bị đánh bại. Cô hít thật sâu, chậm rãi rời vòng ôm của Cung Triệt, "Xin lỗi."

Cô yếu đuối, sợ hãi, khiếp đảm.

Cô chạy trốn vào WC, khoá cửa lại, nhìn bản thân mình trong gương, vẻ mặt thất bại, vẻ mặt lo lắng, ngay cả mình còn thấy không thú vị. Cô nhăn mũi, nói hết một lần sẽ trở nên thế nào đây? Ngày còn dài, nếu muốn nắm tay nhau lâu dài, phải bình tĩnh xử lý. Làm cứng kiểu này, sẽ có ngăn cách, sẽ chỉ làm quan hệ của hai người rơi vào bế tắc, tra tấn lẫn nhau.

Cô phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh hơn nữa. Rồi tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với anh, không chuyện gì là không giải quyết được.

Thế là cô vốc nước vỗ lên mặt, nhìn gương mỉm cười, rồi mở cửa, ung dung ra ngoài.

Sau bữa cơm chiều, Ninh Tiểu Thuần bị bao vây trên giường. Cung Triệt nằm trên người cô, cắn nhè nhẹ lỗ tai cô, hơi thở dồn dập, "Không được nghĩ ngợi lung tung."

Ninh Tiểu Thuần nằm trên giường ngửa đầu nhìn trần nhà, không lên tiếng. Anh vì trừng phạt cô không lên tiếng, cắn mạnh một cái. Cô bị đau kêu khẽ, mắt trong suốt, che miệng, hung dữ nhìn anh.

Anh cười khẽ một tiếng, cúi xuống cắn nút thắt, đẩy đẩy trước ngực cô. Bàn tay luồn xuống dưới, lén lút chui vào trong váy cô, ngón tay linh hoạt đi dọc bên đùi cô thăm dò lên xuống, thong thả êm ái, rồi hết sức mê hoặc.

Cô cắn môi, tiếp tục nhìn trần nhà, bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt dra giường. Ngón tay bên trong từng chút trêu chọc cô, cảm giác thân thể càng ngày càng nhạy cảm, cảm giác tê dại xẹt thẳng từ đùi, cô căng cứng toàn thân.

Anh mở nút áo cô, luồn ngón tay vào giữa áo lót kéo xuống, cởi áo lót, hai bầu ngực căng tròn hiện ra. Mặt anh dán xuống, hôn thật sâu lên đầu ngực, xúc giác nhạy bén nhất dường như tập trung ở đây, kêu gào bỏng rát.

Da thịt trên đùi cô đã trở nên nóng bừng, ngón tay anh nhẹ xẹt qua lại châm lên ngọn lửa trong cô, lửa tình cháy lan đồng cỏ, lan tràn toàn thân. Cô bị trêu chọc đến nôn nao, cả người yếu ớt, không đẩy tay anh ra nổi, đành không kìm lòng mà vòng quanh cổ anh, tìm kiếm môi anh, hôn trả lại anh.

Động tác của anh càng táo tợn, bàn tay dần dần trơn trượt chìm vào lối vào bí mật. Nơi đó đã ướt đẫm, anh thả lỏng mình, ngón tay đi vào thật sâu trong cô, rồi theo trơn ướt của cô nhẹ nhàng đưa đẩy. Thân thể cô khẽ run, môi ưm một tiếng, lưỡi mềm ngoan quấn lấy anh.

Anh bắt đầu kích thích bộ phận nhạy cảm của cô, ngón tay đặt lên nhuỵ hoa, nhẹ nhàng mơn trớn. Con sóng thật lớn bao trùm ụp vào cô, tứ chi mềm yếu như bông, cả người cô run rẩy như co giật, cuối cùng không kiềm được mà rên thành tiếng.

Ngón tay anh đã dính ướt, nhuỵ hoa đỏ hồng bị vân vê mà sưng đỏ, căng sưng cứng. Trong người tràn ra từng hồi từng hồi nóng ẩm, dra giường bên dưới dường như bị thấm ướt.

Anh nhanh chóng cởi quần áo hai người, hai người gặp nhau, anh nâng chân cô lên, đẩy eo, liền lọt vào con đường trơn ướt trong cơ thể cô. Vách tường ấm áp ướt át chặt chẽ bao quanh dục vọng nam tính của anh, bên trong co chặt, như vô số miệng nhỏ hút lấy nó.

Ninh Tiểu Thuần dưới người anh rên một tiếng, hai mắt ướt nước. Đường cong thân thể anh rắn chắc mạnh mẽ, mông anh đong đưa nên dục vọng nam tính ra vào có quy luật, cô vịn cai anh, không ngừng thở hổn hển, nhẹ nhàng rên khe khẽ để anh chậm lại.

Anh cúi đầu nhìn cô, cảm giác của cô ấm áp bao bọc bản thân, làm anh quyến luyến không thôi. Động tác của anh nhanh dần, khoảng cách rút ra tiến vào ngày càng ngắn, tiếng chạm nhau thân dưới càng ngày càng dồn dập. Toàn thân cô đều run rẩy, trán đẫm mồ hôi, ngón tay bấu vào vai anh run không ngừng.

Môi anh vờn trên môi cô, hôn nhẹ, lực thân dưới không giảm, nặng nề va chạm. Trong mỗi lần va chạm, cô bị rút hết sức lực, ngay cả tiếng rên rỉ cũng yếu ớt, toàn thân run không ngừng, không chịu nổi kích tình mãnh liệt.

Anh thở hào hển, cắn mạnh môi chịu đựng, lại nặng nề chạm sâu trong cơ thể cô, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ. Anh run rẩy kịch liệt, chất lỏng nóng rực bắn vào nơi sâu nhất trong cô, cô bị anh ôm chặt vào ngực, cùng nhau lên đỉnh.

Đến khi hai người hết run rẩy, anh mới nhẹ nhàng dịch chuyển, điều chỉnh tư thế để hai người đều thoải mái. Hơi thở nặng nề quanh quẩn giữa mũi nhau, ngón tay ấm áp của anh di chuyển chầm chậm trên đường cong trơn bóng của cô, anh lẩm bẩm bên tai cô: "Ngày mai gia đình họp mặt, theo anh đến chứ?"

"Không." Ninh Tiểu Thuần không nghĩ ngợi gì đã kêu lên.

Anh nói muốn dẫn cô gặp mặt gia đình, có phải là biểu lộ tâm ý của anh không, nhưng giờ phút này, cô lại lưỡng lự không chắc, lòng cô rất rối, không có bất kì sự chuẩn bị tư tưởng nào, không thể bước vào ngôi nhà tượng trưng cho địa vị thân phân kia.

Aiz.

"Em chưa chuẩn bị sẵn sàng... Hơn nữa, em, mai em có hẹn rồi." Cô nói thêm.

Cung Triệt nghe vậy, hôn tóc cô, dịu dàng nói: "Anh sẽ không ép em, anh chờ em."

"Dạ." Ninh Tiểu Thuần dựa vào ngực anh nhắm mắt lại.

Tạm thời để cô làm đà điểu đi, xin anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện