Ngày thứ nhất trôi qua, một ngày sống chung suôn sẻ, đã qua.
Thời gian sống chung với tổng giám đốc vẫn tiếp tục, tuy rằng bình bình thường thường, không sóng không gió, Ninh Tiểu Thuần lại cảm thấy đôi lúc có chút ngọt ngào trong lòng.
Gần đến cuối năm, công việc chất chồng như núi, Ninh Tiểu Thuần mỗi ngày mải miết làm việc, hận không thể để thời gian một ngày kéo dài, dài nữa, dài mãi. Cô cuối cùng cũng cảm nhận được tiến độ của công ty lớn, áp lực công việc nhiều, hơi chậm một bước, không biết đã thụt lùi hơn người bao nhiêu.
Chính vì cái gọi là người đọ với người thì một mất một còn, thư kí Hứa năng lực làm việc nhanh đến mức làm cô líu lưỡi, hơn nữa chất lượng công việc cao, cô tự thấy xấu hổ, dứt khoát xem thư kí Hứa thành thần tượng mà sùng bái. Xem ra cô chỉ có con đường là chạy thật nhanh mới có thể duy trì tốc độ cùng sánh vai với người khác, mới có thể đứng vững vàng ở nơi này.
Sau đó, cuộc sống bận rộn như nước trôi qua, lơ đãng phát hiện, cuộc sống không ngừng có người đi hoặc đến, nhìn thấy, không nhìn thấy; ghi nhớ, quên lãng. Chính như vậy, một số người dần dần rơi rớt theo năm tháng, tiếp tục lưu luyến cũng chỉ là quá khứ.
Cô thỉnh thoảng có thời gian rảnh, sẽ chống tay dưới cằm ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, lúc này đang nhớ đến câu nói rất kịch: Chúng ta cứ thế già đi, từ ngày này sang ngày khác, xin đừng nói tạm biệt, không cần phải gặp lại nữa.
Ngô Kì Vũ đi là hôm thứ Bảy, cô không đi đưa tiễn, ở lì trong nhà xem TV. Trong công ty có mấy cô MM trẻ chạy đi tạm biệt Ngô Kì Vũ, lúc chia tay lệ rơi khắp sân bay, Ninh Tiểu Thuần nghe kể lại mà dở khóc dở cười.
Tạm biệt, là vì sau đấy, có thể còn tốt đẹp gặp lại. Có những người đã định sẽ không hề gặp lại, nên cũng không cần nói tạm biệt...
Ninh Tiểu Thuần cảm thán bản thân sao khi không trở nên sầu não, tự cười chế giễu, nhìn màn hình máy tính, đứng lên, vặn vặn lưng, đi xuống lầu ăn cơm trưa.
Nhà ăn dưới lầu giờ cơm trưa, cô đụng phải tiểu Tạ, tiểu Tạ lại bắt đầu công việc nhiều chuyện dò hỏi cô. Sau party lần đó, công ty bắt đầu lưu truyền tin đồn giữa cô và Cung Triệt. Nhưng may mắn là, e ngại nhân vật chính là tổng giám đốc, hơn nữa chân tướng sự việc vẫn chưa rõ, mọi người không dám nói bậy bạ lung tung, nên lời đồn chưa lan rộng. Chỉ là bình thường cô đi lại trong công ty thì có ánh mắt ném lên người, mang ý khó hiểu dò xét quan sát.
"Tiểu Thuần, đây không phải lời đồn vô căn cứ chứ?" Tiểu Tạ cẩn thận quan sát sắc mặt Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Tiểu Thuần bất đắc dĩ thở dài, mỉm cười, nói: "Muốn biết câu trả lời, thì hỏi thẳng tổng giám đốc chúng ta đi."
"Ôi." Tiểu Tạ nghe vậy rụt cổ, làm vậy không phải muốn cô chủ động đi làm bia đỡ đạn sao, kệ đi kệ đi! Nếu Ninh Tiểu Thuần không muốn trả lời thẳng vấn đề này, cô cũng không hỏi, cô xua tay, nói: "Mình ăn no rồi, đi lên trước nha, bà cô chồng giao cho mình cả đống công việc, làm hoài không xong."
"À, bye." Ninh Tiểu Thuần chào tiểu Tạ.
Cô chậm rãi nuốt muỗng cơm cuối cùng, nhìn khuôn mặt phản chiếu của mình trên bàn ăn sáng bóng, mơ hồ không rõ. Cô đứng lên, cầm chén đĩa ra ngoài.
Cô và Cung Triệt, từ tình cảm mờ ám đến cảm mến, đến yêu thương nhau, rất không xác định, rất không chân thật. Cô vừa ngọt ngào như ướp mật, vừa lo sợ bất an, sợ hạnh phúc sẽ nháy mắt biến mất không thấy nữa, tất cả sẽ quay về thời điểm ban đầu. Thật ra cô không cần nhiều, cô chỉ muốn, cả đời toàn tâm toàn ý, hai người suốt đời suốt kiếp.
Ninh Tiểu Thuần về văn phòng ngồi, lúc này thư kí Hứa ở đối diện đang nghe điện thoại, sau đó đứng lên, nói với Ninh Tiểu Thuần: "Tiểu Thuần, em thu dọn phòng khách một chút, sẵn đó báo với tổng giám đốc, nói Cung Húc tiên sinh đã về, muốn đến công ty xem xét."
Hôm nay Cung Triệt ra ngoài bàn chuyện làm ăn, không ở công ty, lúc này Cung Húc tiên sinh đến công ty, phải lập tức call anh về? Cung Húc tiên sinh gì đó này rốt cuộc là ai, cùng họ Cung, vậy là người lớn nhà Cung Triệt sao?
Ninh Tiểu Thuần có hơi khó hiểu, thư kí Hứa định xoay người đi ra, thấy thần sắc Ninh Tiểu Thuần, tựa như cũng hiểu, nói: "Cung Húc tiên sinh là cổ đông lớn ở Hoàn Nghệ, hơn nữa còn là tổng giám đốc công ty trực thuộc khống chế cổ phần công ty mình, bình dị gần gũi, là người rất được tôn kính." Cô ấy nói xong cũng đi ra dặn dò người khác chuẩn bị.
Thư kí Hứa quả nhiên làm việc lâu năm, đối với chuyện công ty hiểu biết rất rõ ràng, xem ra mình còn phải học hỏi nhiều. Ninh Tiểu Thuần cảm thán xong, nhanh chóng bấm điện thoại cho Cung Triệt, thật lâu điện thoại mới được nhận, Ninh Tiểu Thuần vội vàng thuật lại lời thư kí Hứa rồi im lặng chờ Cung Triệt trả lời.
"Ừ." Cung Triệt nghe xong, trầm ngâm giây lát, nói: "Chờ anh làm xong bên này, nếu kịp thì về."
"Dạ." Ninh Tiểu Thuần nghe được câu trả lời mới cúp máy, rồi chạy đến phòng khách chuẩn bị mọi việc.
Lúc ba giờ chiều, một chiếc xe màu đen dừng trước cửa Hoàn Nghệ, giám đốc Cố Minh Vũ dẫn theo mấy trưởng phòng ra đón. Ninh Tiểu Thuần là trợ lý tổng giám đốc, cũng đi theo ra, đứng ở cuối cùng, chăm chú lắng nghe.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông đứng tuổi bước ra, ông mặc quần tây màu xám đậm, tinh tế mà xa hoa, tôn thêm khí chất trên người, trong nho nhã có xa cách. Dáng người ông ta cao lớn, ngũ quan rõ ràng, như tượng điêu khắc Hy Lạp, đồng tử đen, lộ vẻ trầm ổn. Năm tháng không để lại được bao nhiêu dấu vết trên mặt ông, xem ra là mỹ nam thượng hạng. Hơn nữa mắt mũi có nét giống Cung Triệt, làm người ta không dời mắt được. Xem ra, ông ta chính là Cung Húc.
Ông ta đứng bên, vươn tay vào trong xe, một đôi tay ngọc đặt lên tay ông ta, một hình dáng mỹ lệ xuất hiện trước mắt mọi người. Người phụ nữ mặc bộ váy xanh đậm, tôn dáng người thành thục, cô ấy phong thái yểu điệu, dung mạo cực đẹp, đẹp mà không lẳng lơ, xinh tươi mà không dung tục, nhìn không ra tuổi thật, đôi mắt hẹp dài tựa như có thể câu hồn phách con người. Cô ấy như đoá mai ngạo nghễ trong tuyết, đứng lặng trong sơn cốc tĩnh mịch, điềm tĩnh tao nhã, bất kể xung quanh có bao nhiêu người nhìn cô chăm chú, cô ấy đã thành thói quen, như bản thân ở vùng quê vắng người, khoé mắt đầu mày, đều tràn đầy hơi thở cao quý tao nhã. Ninh Tiểu Thuần âm thầm tán thưởng, báu vật là đây.
Bọn họ đi đến, Cố Minh Vũ liền dẫn mọi người tiến tới mắt tay ân cần thăm hỏi. Cung Húc mỉm cười gật nhẹ đầu với những người hỏi chuyện, đi theo mọi người vào công ty. Ninh Tiểu Thuần theo đuôi họ lên lầu, sau đó liền đi chuẩn bị.
Cung Húc và Cố Minh Vũ ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, Ninh Tiểu Thuần rời đó trước, không khỏi quay lại liếc qua bọn họ một cái, một phòng toàn tuấn nam mỹ nữ, thật là đẹp mắt.
Gần hết giờ làm việc, Cung Triệt quay về công ty. Ninh Tiểu Thuần đi đến trước, chỉ chỉ phòng khách, nói: "Họ ở trong đó." Cung Triệt nghe vậy, gật gật đầu, định đi đến đó, thì cửa phòng khách bị đẩy ra, Cung Húc dẫn đầu đoàn người vừa nói vừa cười từ trong đi ra.
Ánh mắt Cung Triệt nhìn qua mấy người đó, sau đó ánh mắt anh dừng lại trên một người, người hơi ngẩn ra, mắt hiện tia sáng khác thường, vẻ mặt trở nên vô cùng quái gở. Cảm xúc lặng yên khó hiểu tràn ngập, Ninh Tiểu Thuần theo bản năng quay đầu nhìn sang Cung Triệt, nhìn theo hướng ánh mắt anh, ánh mắt dừng lại trên người đẹp mỉm cười duyên dáng.
Đằng kia Cung Húc tinh mắt nhìn thấy Cung Triệt, sang sảng gọi: "Triệt."
Vẻ mặt Cung Triệt khôi phục bình thường, dường như thần sắc kì lạ vừa rồi là một ảo giác. Anh bước đến, đứng trước bọn học, thản nhiên gọi Cung Húc: "Chú Hai." Ninh Tiểu Thuần còn chưa kịp phản ứng, Cung Triệt liền nhìn sang người đẹp bên cạnh, chậm rãi nói: "Thím... Hai..."
Thím Hai?! Ninh Tiểu Thuần hơi kinh ngạc, cô gái đẹp đó không ngờ là thím của Cung Triệt, mới nhìn không ngờ nổi, cô ấy trẻ như thế...