Mặt trời chói chang, ánh nắng gay gắt. Ninh Tiểu Thuần cảm thấy có hơi choáng váng, mới nhận ra mình đang đứng trước cửa Đế Đô nhớ lại chuyện cũ. Cô lau mồ hôi, đẩy cửa đi vào Đế Đô.
Trong đây thật im lặng, không có cảnh truỵ lạc của buổi tối, chỉ có vài người đang lau dọn. Ninh Tiểu Thuần băng qua đại sảnh quen thuộc, đi vào phía sau. Tống Mi Mi đầu tóc rối bù nằm trên ghế hút thuốc. Ninh Tiểu Thuần lễ phép đứng cạnh cửa gọi: "Má Mi Mi."
Tống Mi Mi dụi tàn thuốc, vẫy cô vào, "Vào đây ngồi đi, lâu không gặp con, đẹp ra nhỉ?"
"Má cứ chọc con..." Ninh Tiểu Thuần nói.
Tống Mi Mi lấy từ trong ngăn kéo ra một phong bì, đưa đến trước mặt Ninh Tiểu Thuần: "Lúc trước con chưa kịp lấy tiền lương, cũng không nhiều nhặn gì, nhưng là tiền mồ hôi nước mắt của con, cầm lấy đi." Ninh Tiểu Thuần gật đầu, nhận lấy.
"Còn nữa, con còn đồ đạc gì đó ở đây." Tống Mi Mi đưa cho cô chìa khoá.
Nói chuyện một hồi, Ninh Tiểu Thuần cảm thấy hết hào hứng, bèn cám ơn Tống Mi Mi rồi đi lấy đồ, lúc ở hành lang, thấy một kẻ đang nghênh ngang đi tới phía này, cả người đầy mùi rượu. Ninh Tiểu Thuần nép sát một bên, tránh hắn. Kẻ đó đi vài bước chợt xoay người lại, chặn đường Ninh Tiểu Thuần, oang oang nói với cô: "Cô em là Tiểu Thuần gì đó trước kia từng hát ở đây đúng không?"
Ninh Tiểu Thuần bực mình gạt tay hắn ra, "Anh lầm người rồi." nói rồi đi tiếp. Kẻ đó mượn rượu làm càn, lảo đảo chạy tới, cậy sức mạnh ép Ninh Tiểu Thuần vào tường, "Cô em nhất định là Tiểu Thuần đó mà, anh đây chưa nếm qua mùi vị của em mà em đã bỏ đi, thật là đáng tiếc." Hắn cười ngây dại, ngón tay lướt nhẹ qua môi cô.
Ninh Tiểu Thuần tởm lợm hết sức, để tay lên ngực hắn cố gắng giữ khoảng cách giữa hai người. Cô cả giận nói: "Anh bỏ ra, bằng không tôi la lên đó."
"Hêhê, không ai để ý đến em đâu, mọi người đều đang ngủ. Để anh nếm thử em một chút rồi bỏ ra, hôn cái nào." Hắn chu miệng để sát mặt cô.
Dạ dày cô quặn lên, thật là một kẻ khiến người khác thấy tởm. Cô nhớ ra hắn, hắn là phục vụ rượu ở Đế Đô, trước đây luôn dùng ánh mắt mê đắm nhìn cô, còn động tay động chân nhưng luôn bị cô tránh được.
Mắt thấy miệng thối của hắn sắp đến gần miệng cô, cô ra đòn sát thủ! Lên gối thật mạnh ngay đũng quần hắn, rồi dùng sức đẩy hắn ra. Thấy hắn ngồi chồm hổm đau đớn rú lên, Ninh Tiểu Thuần trong lòng thích thú. Cô không còn là cô gái dễ bị ức hiếp, có thù tất báo, ăn miếng trả miếng là phương thức xử sự của cô.
Cô vòng qua hắn đi về hướng giữ đồ, trong tủ còn vài món quần áo rẻ tiền và một quyển sổ. Cô mở quyển sổ, nhìn nhật kí trước đây cô viết, mím môi cười cười. Những ngày thấp thỏm lo sợ ở Đế Đô sẽ không còn diễn ra nữa, cô thoát khỏi lồng sắt này, lại nhảy vào lao tù của người kia.
Cô lấy bao gói mấy bộ đồ lại, ra khỏi Đế Đô, đến một thùng rác ở ngã tư đường, thuận tay ném bao đồ vào đó. Đồ vật này không cần thiết phải giữ lại, chiếm chỗ, chướng mắt.
Bỏ đi gánh nặng, nhẹ nhàng bước đi là tình trạng cô cần hiện nay.
Cô bước nhanh về phía trạm xe bus.
Đây là một văn phòng lộng lẫy đầy phong cách, bốn bức tường treo đầy tranh chữ của văn nhân từ cổ chí kim. Cạnh cửa, là một bộ ghế salon Italy bằng da thật màu vàng nhạt rộng lớn, bên trái là một tủ sách ngăn nắp, trong tủ bày rất nhiều sách chuyên ngành, đồ trang trí thủ công mỹ nghệ đơn giản, cùng vài cúp thưởng.
Sau bàn làm việc xa hoa là một cửa sổ sát đất cao rộng, đứng đấy có thể quan sát toàn bộ thành phố, ngắm hết cảnh đẹp. Ánh mặt trời xuyên qua thuỷ tinh chiếu vào trong phòng, ánh nắng ấm áp chiếu lên người Cung Triệt đang say sưa làm việc. Tiếng gõ cửa truyền đến, Cung Triệt không quay lại, chỉ lên tiếng "Vào đi."
Cánh cửa kính đen có những ô hình thoi thật dày bị đẩy nhẹ ra rồi khép lại, Lạc Hi Hi nhẹ nhàng đi vào, cô mặc một chiếc váy Bohemian dài, dung mạo xinh đẹp, cô ngồi vào ghế salon.
"Có chuyện gì à?" Cung Triệt ngẩng đầu lên hỏi.
Lạc Hi Hi căng thẳng kéo kéo chiếc váy, lấy hết can đảm nói: "Em, em muốn nói chuyện kết hôn của chúng ta với anh."
"Hử?" Tròng mắt gã loé lên, khó hiểu nói.
"Em không muốn kết hôn với anh!" Cô kêu lớn, rồi cụp mắt nhìn xuống đất.
Không khí im lặng lạ lùng lan tràn trong phòng, mấy mươi giây sau, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: "Đến đây!"
Lạc Hi Hi lén liếc gã một cái, không nhìn ra lòng dạ gã, cô nghe lời đi qua. Vừa đến gần bàn làm việc, eo cô bị một cánh tay vươn ra túm lại, ngã vào lòng gã. Ngay mũi có mùi hương mát mẻ nhàn nhạt, sạch sẽ mê người, cô có chút mê muội.
"Vì sao?" Giọng nói trầm thấp của Cung Triệt vang trên đỉnh đầu.
Lạc Hi Hi khiếp vía nói: "Em, em không yêu anh..."
"Hôn nhân thương mại vốn không liên quan đến tình cảm, ích lợi trên hết, không có lựa chọn nào khác." Bàn tay Cung Triệt xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Huỷ bỏ hôn ước, nhà em sẽ không còn được nhà họ Cung cấp vốn nữa."
"Nhưng..." Miệng Lạc Hi Hi bị miệng Cung Triệt che lại, lời chưa kịp nói ra đã bị gã nuốt vào miệng. Gã kềm chặt eo cô, môi đụng khẽ vào lưỡi cô, nhấm nháp hương vị của cô.
Cung Triệt lướt một hồi mới buông cô ra, giọng nói khàn khàn: "Anh không làm chuyện lỗ vốn, em huỷ bỏ hôn ước, thì mặt mũi nhà anh để ở đâu?" Gã lại che miệng cô, tay với vào trong váy, vuốt ve bắp đùi trắng nõn.
Lạc Hi Hi run rẩy cả người, hoảng hồn dùng sức lực yếu ớt đẩy Cung Triệt, lùi về sau mấy bước lại bị Cung Triệt tóm trở lại. Lúc cô bị nhốt giữa bàn làm việc và lồng ngực gã, cô kéo túi xách chắn trên ngực gã, định chắn bớt khoảng cách thân mật giữa hai người.
Cung Triệt vuốt tóc cô: "Vợ sắp cưới yêu quý của anh ơi, có phải em yêu người khác rồi không? Nhà em cần nhà anh tài trợ, em nói chuyện nông nổi như vậy, làm sao ăn nói với bên em đây?"
Môi Lạc Hi Hi run rẩy, nói không ra lời. Cô không muốn vì lợi ích của dòng họ mà tự tay huỷ diệt hạnh phúc cả đời mình, nhưng mà, cô lại không thể vứt bỏ Lạc gia không chú ý đến, cô nên làm gì bây giờ?
Cung Triệt thừa dịp cô phân tâm, kéo túi xách cô ra, ôm chầm, bịt kín tiếng kêu sợ hãi của cô. Đầu lưỡi gã qua lại trong miệng cô, lưỡi và môi càng tăng thêm cảm giác thân mật của hai bên. Khi thì gã dịu dàng, khi lại thô bạo, nụ hôn kiểu Pháp khiến toàn thân Lạc Hi Hi run bần bật. Tay Cung Triệt tấn công ngực cô, vuốt ve thoả thích. Cô thở hổn hển, âm thanh hết sức hấp dẫn.
Lạc Hi Hi ngồi trên đùi gã, toàn thân như nhũn ra. Đột nhiên cảm thấy phía dưới có cái gì đó đội trúng mông cô, nóng rực. Cô đưa bàn tay còn lại xuống đó, chạm phải một vật cứng ngắc. Cô đã trải qua việc ân ái, lập tức hiểu đó là cái gì vội vã bỏ tay ra, ai ngờ bị Cung Triệt nắm lại, bắt cô nắm lấy nó. Lạc Hi Hi xấu hổ đỏ bừng cả mặt, hơi thở càng thêm dồn dập.
Môi Cung Triệt rời khỏi miệng cô, cô mới có thể hít vào từng hơi. Phía dưới gã càng lúc càng cứng, sức nóng toả ra lòng bàn tay cô. Cô muốn bỏ ra, bàn tay nhúc nhích.
"Không được cử động!!" Cung Triệt gầm nhẹ. Cô gái này chọc gã phát hoả, không đáng thương hại. Chẳng lẽ cô không biết cứ nhích tới nhích lui như vậy là càng giúp vật đó thức tỉnh hay sao? Hầu như đã gợi lên dục hoả của gã rồi.
Lạc Hi Hi giật mình, luống cuống. Cung Triệt cúi đầu, cách lớp áo hôn lên ngực cô. Cô lần nữa kêu lên, lấy tay đẩy gã ra, nhưng trái lại còn bị gã đè chặt, không thể động đậy.
Trong lúc cô bồn chồn lo sợ, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên không đúng lúc phá tan không khí mờ ám của căn phòng. Cung Triệt ngẩng đầu, không hài lòng hỏi: "Ai?"
"Tổng giám đốc, là tôi, Cố Minh Vũ." Người ngoài cửa đáp.