– Được rồi, Dao Nhi anh sẽ nói cho em biết, nhưng mà nghe xong cũng không nên nói ra ngoài nhé, để tránh những phiền phức không đáng có!

Lâm Thiên nói,

– Ngày hôm qua lúc anh đi săn thú về, đúng lúc thấy một đám người nhật bản đang ép hỏi mấy người Vân Lão sư và Lão Ngụy, hơn nữa còn dùng súng chỉ vào họ, bởi vì có chút cố kỵ nên không giết người diệt khẩu, mà xóa trí nhớ của bọn họ, ta về thấy như thế, lúc mọi người đã đi, ta ở lại xử lý đám người kia.

Chu dao sắc mặt hơi tái hỏi lại:

– Tiểu Lâm Tử anh giết người à? Lâm Thiên gật đầu, thấp giọng nói:

– Em cũng biết thân phận của anh rồi đấy, anh sao có thể để một đám tiểu quỷ tử ở trong nước ta hoành hành hay sao?!! Dao Nhi em sợ sao?

Chu Dao gật đầu rồi lại lắc đầu:

– Em tin anh, nhưng em sợ anh xảy ra chuyện thôi!

– Yên tâm, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình!

Lần trước hắn đã nghe qua cách phân chia thực lực ở trong nước rồi, huống hồ hắn có tinh giới tuy không thể giết được ai nhưng vẫn thải mái chạy trốn rồi!

Mặc dù là như vậy, nhưng hắn vẫn thấy thực lực của mình còn quá yếu, trong không gian tinh giới thì có thể chết đi sống lại nhưng ở ngoài này thì chết là hết luôn, nên nguyện vọng tăng thực lực lên là lớn hơn bao giờ hết!

Buổi chiều Lâm Thiên cùng Chu Dao hai người học xong hai tiết, Lâm Thiên vẫn chưa về phòng mà nhanh chóng tiến nhập vào không gian tinh giới.

Dương Thi Dương Tuyết hai nàng cũng vừa tắm xong, cũng chỉ khoác một cái khan tắm mà thôi, thấy một cảnh như vậy dục hỏa vốn bị Thạch Huyên Hiên đốt ra thoáng chốc đã bùng cháy lên!

– Thi Nhi, Tuyết Nhi!

Lâm Thiên nhào qua, ôm lấy cả hai nàng, làm cho chiếc khan tắm vốn dĩ đã lỏng lẻo đã rơi xuống, đập vào mắt hắn chính là hai thân hình ngọc ngà trắng tuyết, rồi bế hai nàng lên giường, từng đợt từng đợt rên rỉ rất nhanh phát ra từ ba người!

Ba giờ sau, bên trong căn phòng đã yên tĩnh trở lại.

– Lâm đại ca sao hôm nay ngươi mạnh mẽ thế? Muội muội nàng ấy phải làm như thế mới để cho ngươi đi ra.

Dương Thi mắc cở đỏ mặt nói, bên cạnh nàng là Dương Tuyết, trên miệng nhỏ nhắn ấy còn vương chút dịch thể màu trắng, vừa nghĩ tới lúc nãy dùng miệng để thỏa mãn Lâm Thiên, Dương Tuyết không nhịn được toàn thân lại mềm đi. (aizz, đúng là kẻ 2 hộp sữa người không hộp nào mà @@!, nếu tả cả 3 giờ đấy chắc ta tinh tẫn thân vong mất xD)

– Tuyết Nhi, ủy khuất nàng rồi!

Lâm Thiên thương tiếc nói. Dương Tuyết mặt dán vào ngực Lâm Thiên nói:

– Là Tuyết Nhi nguyện ý mà, Lâm Đại Ca, người thoải mái chứ!

Lâm Thiên gật gật đầu, nghĩ lại. cảnh tượng lúc nãy thật quá hoang đường. rồi Dương Tuyết lo lắng nói tiếp:

– Lâm đại ca, ta làm như vậy ngươi có khinh thường tuyết nhi hay không?

– Muội ngốc, làm sao có thể thế chứ, ta yêu nàng còn không hết ấy chứ!

Lâm Thiên nói.

“Lâm đại ca, ta cũng nguyện ý vì ngươi làm như vậy!”

Dương Thi nói, rồi nhanh chóng cầm lấy “Tiểu Lâm Thiên” đôi môi đỏ mọng ôm lấy, vốn dĩ đã ỉu xìu đã nhanh chóng ngửng cao đầu khiến đại ca của nói lại thêm phần thư sướng.zz

Rồi một cuộc chiến không biên giới lại diễn ra, một cuộc chiến mà không có đổ máu chỉ đổ mồ hôi, và tương lai con em mà thôi, tất nhiên nố cũng sẽ cũng dừng lại khi một bên đã không còn sức.

Cứ thế thời gian trôi qua, Cả ngày hôm nay Lâm Thiên còn chưa ngủ, nhanh chóng cứ thế ôm hai nàng vào giấc mộng đẹp, ngủ thật say!

Lúc Lâm Thiên tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau, hai nàng còn chưa tỉnh dậy, vì hôm qua quá mức điên cuồng tuy thể chất hai nàng tốt hơn người bình thường một ít nhưng cũng không thể chịu nổi được, ra khỏi không gian Tinh giới, Lâm Thiên tắm rửa một chút, rồi bắt đầu nghĩ đến nên mua một chiếc xe bây giờ là rất cần thiết!

– Mua một chiếc xe, mặt khác trong không gian tinh giới cũng cần bổ sung thêm vật tư nữa!

Lâm Thiên trong lòng tính toán một chút, rồi hắn bắt một chiếc xe taxi mà đi.

Đối với con ảo ảnh k6 kia của Tiểu Bạch, Lâm Thiên cũng khá ưu thích, nhưng đó là xe số lượng có hạn nên bất đắc dĩ phải chọn ảo ảnh k5, hiển nhiên so với k6 thì kém hơn một ít.

Mặc dù là ảo ảnh k5 nhưng nó cũng ngốn mất của Lâm Thiên tới tám trăm vạn,nhưng thực sự mà nói đối với có tinh giới thì bao nhiêu tiền đối với hắn cũng chỉ là một con số mà thôi, chẳng qua hắn còn chưa thực sự biết khai thác hết tài nguyên vô tận ấy.

Lái chiếc xe hoàn toàn mới đi ra, Lâm Thiên có hơi chút cảm than,

– Xem ra có tiền vẫn sướng hơn.

Tới buổi trưa mấy xe hàng hóa hắn mua dự trữ rốt cục cũng đã hoàn thành, hắn thuê xe chở về tới biệt thự rồi chuyển vào không gian tinh giới hết, mọi thứ diễn ra hết sức bình thường và nhanh chóng,

Vừa mới gọi cho Chu Dao biết rằng trưa nay không thể ăn cơm được với nàng, thì bỗng nhiên điện thoại trên tay lại rung lên, hiển thị một tin nhắn từ một dãy số rất xa lạ, Lâm Thiên vừa đọc tin nhắn chỉ có vài chữ ngắn ngủn:

– Lâm thiên, ta đã đến!

Thạch Huyên Hiên, đây nhất định là Thạch Huyên Hiên rồi, trong nháy mắt Lâm Thiên liền có phản ứng, hắn lập tức gọi lại, nhưng lại không thể liên lạc được.

– Chẳng nhẽ gửi xong tin nhắn liền tắt máy hay sao?

Lâm Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, do lúc trước hắn cũng dặn nàng lúc nào đến nơi an toàn thì báo cho hắn một tiếng, nhìn điện thoại mà lòng hắn có chút ngổn ngang phức tạp.

Vào trong không gian tinh giới, Dương Thi Dương Tuyết thấy hắn sắc mặt đều đỏ lên, hiển nhiên còn nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua của mình,nghĩ lại thật quá hoang đường mà.

– Thi Nhi Tuyết Nhi, chuẩn bị một chút đi, chúng ta tiến vào thế giới đi nào!

Lâm Thiên nhẹ nhàng ôm lấy các nàng rồi nói.

Dương Thi, Dương Tuyết gật đầu, rồi trở về mặc y phục vào, các nàng bây giờ đang mặc áo ngủ, hiển nhiên không thể xuất hiện trước mặt người khác được rồi.

Hai nàng rất nhanh thay xong y phục, hai người đều mắc quần jean, áo T-shirt tuy đơn giản nhưng đã tôn lên vẻ đẹp và làm nổi bật đường cong lên, tay thì cầm súng, tuy đưa súng vào không gian thì phải mất mười duy giới lực nhưng thực sự là chưa đáng là bao, với kĩ thuật bắn súng siêu việt của hai nàng thật sự là có chỗ tốt to lớn đối với ba người.

Ba người rất nhanh xuất hiện ở một không người trong thế giới bệnh độc, bởi vì có sự phân tích trước của Tiểu Linh nên mọi người cũng không có xuất hiện trước nơi đông người.

– Chúng ta trước hết đến thị trường xem một chút, đôi lúc lại có chuyên gia bệnh độc bán mình cũng nên đấy

Lâm Thiên khẽ cười. tuy hắn biết loại khả năng này là không cao.

Hai nàng gắt một cái, “Bán mình, nói thật khó nghe!” Dương tuyết le lưỡi nói.

Ba người rất nhanh đi tới thị trường Thiên Vân Trấn, nơi này hiện tại khá náo nhiệt, thật nhiều người buôn bán. Thiên Vân Trấn tuy rằng cung ứng một ít thực vật, nhưng mà số thực vật này ăn ngay cả lửng dạ cũng không đến, rất nhiều người phải bán đi một số thứ. Đối với những người cực kì đói như bọn họ, có thể ăn một ngụm cơm no chính là hạnh phúc lớn nhất.

Dương Thi, Dương Tuyết nhìn những người bi thảm kia, trong lòng đồng tình, đồng thời âm thầm may mắn mình đi theo Lâm Thiên, nếu không, hai tỷ muội bây giờ chỉ sợ là… “Hai tiểu cô nương thật khá, các huynh đệ, bắt lấy bọn họ, đến lúc đó lão đại nhất định tưởng thưởng chúng ta thật tốt!” Một tên cách bọn Lâm Thiên không xa nhìn thấy Dương Thi Dương Tuyết, lớn tiếng kêu lên, hơn mười tên lập tức hướng bọn Lâm Thiên đánh tới. Tuy rằng một đám xanh xao vàng vọt, bất quá hơn mười người cùng xông tới cũng có một chút khí thế! Dương Thi Dương Tuyết hai nàng một chút cũng không sợ hãi, nhìn hơn mười người kia trong mắt lộ ra thần sắc đồng tình.

“Răng rắc!”

“Răng rắc!”



Lâm Thiên hạ thủ không lưu tình chút nào, đám hơn mười người kia ngã xuống, nhẹ nhất cũng là gãy ba cây xương sườn, không phải do Lâm Thiên ác, mà do Lâm Thiên theo lời nói bọn họ biết ngày thường bọn họ không ít lần làm những chuyện như vậy nên phải cho bọn họ trừng phạt nghiêm khắc!

“Ba!” “Ba!” “Ba!” Đám người vây xem vỗ tay trầm trồ khen ngợi, bọn họ ngày thường không ít người bị bọn chúng khi dễ! “Tiểu tử, các người nhanh rời Thiên Vân Trấn đi, những người đó có chỗ dựa rất lớn, các ngươi sẽ có phiền toái!” Một cụ già nói với bọn Lâm Thiên, “Hoàn cảnh như thế này mà bọn họ còn ức hiếp người khác!”

“Cám ơn lão gia tử nhắc nhở, không biết ở nơi này có hay không người hiểu biết về bệnh độc?!” Lâm Thiên hỏi.

Đối với từ bệnh độc này, người thế giới này tuyệt đối không xa lạ. Cụ già kia nói: “Thiên Vân Trấn có, bất quá bọn họ làm việc cho chính phủ, thật hy vọng bọn họ sớm nghiên cứu ra phương pháp đối phó bệnh độc sinh hóa!”

Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng quả thế. “Lão gia tử, không biết hiện nay trong trấn người nắm thực quyền là ai?”

“Dương Kính Thủ,trước kia là thủ trưởng quân khu, hắn nắm giữ quân quyền, tự nhiên là người nắm quyền tối cao!” Cụ già kia nói. “Lão gia tử, không biết Dương thủ trưởng làm người như thế nào?” Lâm Thiên hỏi. “Dương thủ trưởng là người quân nhân tốt, cũng bởi vì có hắn nên Thiên Vân Trấn mới có thể đứng vững!” Lão nhân kia hơi hơi có chút kích động nói.

“Cám ơn ngài lão gia tử, ta tin tưởng bệnh độc tang thi rất nhanh sẽ biến mất, thế giới một lần nữa trở nên tốt đẹp!” Lâm Thiên nói, nói xong lôi kéo Dương Thi cùng Dương Tuyết rời đi. “Lâm đại ca, ngươi đây là đi đâu?” Dương Tuyết hỏi. “Trực tiếp tìm Dương Kính Thủ, hiện tại nghiên cứu cũng không phải là một ngày hai ngày, chắc chắn là đã tách được mẫu bệnh độc ra!” Lâm Thiên nói, “Trực tiếp tìm hắn, bảo hắn đưa mẫu bệnh độc cho chúng ta!”

Dương Thi lo lắng nói: “Chỉ sợ hắn sẽ không đồng ý!” “Hắn sẽ đồng ý, nhưng mà trước đó, Thi nhi Tuyết nhi các ngươi trở lại không gian Tinh Giới đi, nếu hắn quá háo sắc coi trọng Thi nhi Tuyết nhi của ta, ta đây không phải chịu thiệt thòi lớn sao?!” Lâm Thiên nói xong, đã đi hướng đến một góc không người.

“Hừ, mới đi ra một hồi liền đuổi chúng ta đi a!” Dương Tuyết phụng phịu nói. “Muội muội, nghe Lâm đại ca!” Dương Thi nói. Dương Tuyết le lưỡi: “Được rồi, ta cũng không phải không hiểu chuyện!” Hai nàng rất nhanh liền một lần nữa trở về không gian Tinh Giới, Lâm Thiên nghe ngóng một chút, trực tiếp hướng về địa phương công tác của Dương Kính Thủ mà đi.

“Đứng lại, đây là nơi cấm, người xâm nhập chết!” Lâm Thiên còn chưa tới gần đã bị hai quân nhân ngăn cản, ở bên trên tòa nhà hình tháp cao cao kia còn có súng máy đang nhắm ngay hắn!

Lâm Thiên dừng lại, thản nhiên nói: “Ta có sự tình trọng yếu cần gặp Dương thủ trưởng!”

“Thủ trưởng đang làm việc, không có thời gian tiếp!” Một binh sĩ trong đó nói. Lâm Thiên liếc mắt hắn một cái: “Sự tình quan trọng, nếu làm lỡ, chỉ sợ ngươi không chịu nổi trách nhiệm!” “Này…” Binh lính kia chần chừ, nếu thật là chuyện quan trọng bị làm lỡ, hắn sẽ bị xử phạt không nhẹ!

“Được rồi, ta cho người thông báo một chút,bất quá thủ trưởng có gặp ngươi hay không, ta không dám cam đoan!” Binh lính kia xoa bóp một chút cái nút nhỏ nơi áo, hướng tai nghe nói: “Dương thủ trưởng, có một người thanh niên nói là có sự tình trọng yếu cầu kiến!”

Dương Kính Thủ đang ở trong văn phòng lo lắng về vấn đề thực vật, nghe được có người muốn gặp, vốn không nghĩ gặp, bất quá lo lắng một chút vẫn là lên tiếng: “Cho hắn vào!”

“Thủ trưởng cho ngươi đi vào, chúng ta cần kiểm tra ngươi có mang vũ khí không!” Binh lính kia nói. Lâm Thiên gật gật đầu, đây là điều tất nhiên. Rất nhanh kiểm tra xong, tất nhiên là không tìm được vũ khí gì trên người Lâm Thiên, bất quá, nếu bọn họ biết Lâm Thiên dù là tay không, cũng không nhất định kém so với có vũ khí, không biết còn có thể hay không để Lâm Thiên đi vào!

Văn phòng Dương Kính Thủ, trừ hắn ra không có người khác. Lâm Thiên mỉm cười: “ Dương thủ trưởng sẽ không sợ ta làm hại ngươi chứ?” Dương Kính Thủ bật cười lắc lắc đầu: “ Ta trước khi làm thủ trưởng cũng là một bộ đội đặc chủng xuất sắc, lá gan tự nhiên cũng không nhỏ, nói đi, tìm ta có sự tình gì?!”

“Dương thủ trưởng, ta nói thẳng, ta cần một mẫu bệnh độc tang thi, có mẫu bệnh, ta tin tưởng không bao lâu, ta có thể tìm ra phương pháp giải quyết bệnh độc tang thi!” Lâm Thiên nhìn chằm chằm ánh mắt Dương Kính Thủ nói. “Điều đó không có khả năng, thứ nhất bệnh độc tang thi tương đối nguy hiểm, nếu lây nhiễm trong căn cứ, hậu quả tương đối nghiêm trọng, thứ hai, chuyên gia nghiên cứu lâu như vậy, ngoại trừ làm ra mẫu bệnh, cái gì đều không có làm ra, ta không tin ngươi có thể giải quyết! Người trẻ tuổi, có tư tưởng cứu vớt thế giới là tốt,bất quá, không cần nghĩ đến việc không thực tế đó!” Dương Kính Thủ nói.

“Dương thủ trưởng, ta không phải nói giỡn với ông!” Lâm Thiên trầm giọng nói, “Ta có phương pháp giải quyết, nhưng là cần có mẫu bệnh!” Có thể là bị sự nghiêm túc của Lâm Thiên cuốn hút, Dương Kính thủ nói: “Ta cần ngươi chứng minh ngươi có cái thực lực kia!”

Thân hình Lâm Thiên chớp lên, lập tức xuất hiện trước mặt Dương Kính Thủ, một khẩu súng thẳng tắp nhắm ngay đầu Dương Kính Thủ. “Dương thủ trưởng, như vậy chứng minh như thế nào?” Ngay sau đó, Lâm Thiên lại xuất hiện ở địa phương lúc trước đứng, trên tay không có súng!

“Ngươi là như thế nào làm được?” Dương Kính Thủ hiếu kì nói. “Dương thủ trưởng, hiện tại không phải thời điểm hỏi cái kia, nhân loại còn đang gặp sự uy hiếp của tang thi!”

Dương Kính Thủ hít sâu một hơi, nói: “Tốt, ngươi không phải người thường, ta tin ngươi sẽ có biện pháp khác thường, ta mang ngươi đi lấy mẫu!” “Dương thủ trưởng, ngươi ra một quyết định thông minh!” Lâm Thiên cười khẽ nói. “Nếu ta không quyết định như vậy, ngươi sợ là sẽ trực tiếp dùng súng áp vào đầu buộc ta đi lấy, làm như vậy chẳng phải là là thống khoái hơn sao, người trẻ tuổi ngươi nói có phải không?!”

Lâm Thiên ho nhẹ một tiếng: “Dương thủ trưởng nghĩ quá nhiều, ta nhiều lắm chính là trực tiếp xông vào phòng thí nghiệm lấy!”

Phòng thí nghiệm nghiên cứu bệnh độc thủ vệ sâm nghiêm, bất quá có Dương Kính Thủ dẫn đầu, tự nhiên một đường thông suốt. Nửa giờ sau, Lâm Thiên bọn họ cũng đã đến phòng thí nghiệm, “Dương thủ trưởng, chúng ta vô năng a, lâu như vậy mà tiến triển thật nhỏ a!” Một lão già râu hoa râm nói.

“Bạch lão, các ngươi chỉ cần hết sức là được, thành hay bại thì chỉ có thể nhìn ý trời!” Dương Kính Thủ nói, “Bạch lão, mẫu bệnh độc còn không, hãy đưa cho người thanh niên này!”

“Dương thủ trưởng, làm vậy không được, nếu có gì sơ suất thì …”Lão già kia gấp giọng nói.

“Bạch lão, ngươi chỉ cần làm theo là được, không có sơ suất gì đâu!” Dương Kính Thủ lắc lắc đầu nói, phòng thí nghiệm vẫn chưa có tiến triển gì trong nghiên cứu, Dương Kính Thủ cũng là tại đáy lòng hi vọng Lâm Thiên có thể thành công, mặc dù hắn cho rằng khả năng này cực kì bé nhỏ!

Bất quá, con người lúc ở thời điểm tuyệt vọng, chỉ cần có một tia hi vọng, đều sẽ không buông tha!

“Vậy được rồi, bất quá xin nhất định phải cẩn thận!” Bạch lão nói xong, tự mình đi vào phòng thí nghiệm lấy ra một cái lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu xám, “Lọ thủy tinh đựng mẫu bệnh là tài liệu đặc thù không thể vỡ vụn, bất quá, vẫn xin bảo quản cẩn thận!”

Bạch lão thận trọng đem lọ thủy tinh giao cho Lâm Thiên nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện