Một lúc sau, đoàn người đó đã tới, bọn họ có khoảng 13 người, và tất cả đều là chuyển hóa cảnh.
"Bọn ta là những người viện trợ tới cầu cứu khi mà tông môn của các ngươi gọi tới! Hãy dẫn bọn ta tới chỗ nơi giao chiến!" Một người trong đó nói.
"Các ngài đến thật đúng lúc, vậy người gọi viện trợ của chúng tôi đâu ạ?" Ngọc Linh Thảo nói.
Bọn họ giống như nhớ ra điều gì đó, nói: "Bọn họ ư! Bọn ta đưa những người đó đến nơi an toàn rồi!"
"Vậy ư?! Ba người bọn họ đã đi tới đó khi nào vậy?" Ngọc Linh Thảo lại hỏi.
"1 tiếng trước!" Một người trong đó nhanh nhảu nói.
Ngay khi nghe được câu trả lời thì Ngọc Linh Thảo cúi mặt xuống, miệng thì thào nhỏ: "Lừa đảo!"
Sau đó cô bé hướng mặt lên, đôi mắt nghiêm nghị hét lớn: "Tấn công!!"
Những quả pháo được giấu trong bụi phát ra, những viên đạn lao tới cực nhanh khiến họ phải đỡ theo trực giác.
Nhưng mà khi những quả pháo nổ ra thì một đống khói đen hiện ra và bao chùm bọn họ.
Khi mà bọn họ đang cố gắng thổi bay những đám khói đó thì từ lúc nào những chuyển hóa cảnh từ bên đệ tử chân truyền của hoàn tinh tông hiện ra, số lượng rất nhiều.
Bọn họ đang ở thế khó, không thể đối đầu cả xung quanh, bản thân đang bị động.
"Các ngươi đối xử với cứu trợ như thế này hả!?" Một tên mập nói.
"Các ngươi mà là cứu trợ cái gì?! Kẻ địch như các ngươi muốn lao vào trận chiến hỗ trợ các tông môn khác để tấn công bọn ta gây thêm sự hỗn loạn, bọn ta chưa giết các ngươi ngay là tốt rồi!" Ngọc Linh Thảo nói.
"Ngươi sao lại biết bọn ta là kẻ địch được cơ chứ!? Lẽ ra là phải hoàn hảo cơ chứ!" Tên béo đó nói, nhưng mà hắn lại phát hiện ra là mình lỡ mồm, cũng như để cho Ngọc Linh Thảo xác minh những kẻ này.
"Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là các ngươi để lộ một chút sơ hở, trận chiến mới bắt đầu được có 1 khắc, người cũng chỉ mới gửi đi có 10 phút, lấy đâu ra 1 tiếng để gửi viện quân tới, hơn nữa, chúng ta gửi đi 5 người chứ không phải là 3 người!" Ngọc Linh Thảo nói.
Đến lúc này thì bọn hắn mới biết rằng từ đầu mình đã bị lừa, nhưng mà vẫn còn thời gian, vẫn có thể lật lại được thế cờ.
Vì thế bọn họ cố phá vòng vây và đã có một người phát ra, bọn họ ngay lập tức lao tới và tấn công thẳng về hướng của Ngọc Linh Thảo.
"Nhớ kĩ, người giết ngươi là Bạch Đằng Sứ!"
Tất cả mọi người đều lo sợ, bọn họ nghĩ rằng cô bé không thể đỡ được, nhưng mà điều đó thì lại không như bọn họ nghĩ.
Ngọc Linh Thảo rút ra thanh xà kiếm và vung lên trói chặt Bạch Đằng Sứ.
Một bên quăng qua sang bên trái, tốc độ nhanh đến nỗi khiến cho Bạch Đằng Sứ còn không thấy được đòn tấn công.
Hắn cứ thế bay đi, cơ thể chưa kịp phản ứng cứ quay mòng mòng, cho đến khi hoàn hồn lại thì đã thấy thanh kiếm trên cơ thể của mình, đó là Phi Trác Tuyệt, anh ấy đã đâm xuyên cơ thể của hắn, khi mà hắn cố gắng rút thanh kiếm ra trong vô lực thì Phi Trác Tuyệt lại đâm sâu hơn nữa, cho đến khi Bạch Đằng Sứ rũ xuống, cơ thể giống như người không còn chút sức lực nào, lúc đó thì mọi người đều biết rằng hắn đã chết.
Điều đó khiến cho Ngọc Linh Thảo có chút bất ngờ, cô bé không nghĩ rằng đại sư huynh lại có thể giết người một cách thảnh thơi như thế.
Nhưng mà cô bé hiểu rằng nếu không phải là anh ta giết thì cũng sẽ có người khác giết mà thôi, vì đây là thế giới tinh giả, người tu luyện sẽ có được mọi thứ, đồng thời cũng có thể đánh mất tất cả mọi thứ, tất cả đều quy về hư vô chỉ với một trận chiến.
Đối với Phi Trác Tuyệt, người mà anh ta giết cũng không phải là người hiền lành gì, nếu như anh ta không giết, thì người bị giết chính là anh ta, vậy nên Phi Trác Tuyệt phải ra tay trước, tránh hậu hoạn về sau.
Nhưng cho dù là vậy, việc giết người là chuyện gì đó quá xa vời, vậy nên Ngọc Linh Thảo phải gạt bỏ tạm thời chuyện đó sang một bên và tập trung vào trận chiến trước mắt.
Ngọc Linh Thảo lao tới, tay cầm thanh xà kiếm và kích hoạt minh ngọc trảm.
Những đường kiếm đã được Ngọc Linh Thảo tôi luyện nhiều lần bây giờ khi tấn công đã cực kì chuẩn xác.
Những vết kiếm liên tục phóng thẳng tới và tấn công vào hướng của những người đó, những đồng minh cứ thế né ra một chút để Ngọc Linh Thảo dễ bề thực hiện hơn.
Sau đó cô bé lại kích hoạt Phượt nhất kích, liên tục lướt tới và tấn công tới phía của những người kia, những đòn đánh liên tục lao tới công kích vào phần bụng của bọn họ, phần ánh sáng phát ra.
Những đòn công kích liên tục được thực hiện khiến cho những người kia phải hét lên đau đớn.
Bọn họ không thể nào phản công lại được, vì thế mà bọn họ hận với tình cảnh này.
Khi mà Ngọc Linh Thảo đang chiếm lợi thế thì cô bé đột nhiên lại được thêm một thông báo, đó là có thêm một nhóm người tiến tới chỗ này.
Không trùng hợp đến vậy cơ chứ!
"Bọn ta là những người viện trợ tới cầu cứu khi mà tông môn của các ngươi gọi tới! Hãy dẫn bọn ta tới chỗ nơi giao chiến!" Một người trong đó nói.
"Các ngài đến thật đúng lúc, vậy người gọi viện trợ của chúng tôi đâu ạ?" Ngọc Linh Thảo nói.
Bọn họ giống như nhớ ra điều gì đó, nói: "Bọn họ ư! Bọn ta đưa những người đó đến nơi an toàn rồi!"
"Vậy ư?! Ba người bọn họ đã đi tới đó khi nào vậy?" Ngọc Linh Thảo lại hỏi.
"1 tiếng trước!" Một người trong đó nhanh nhảu nói.
Ngay khi nghe được câu trả lời thì Ngọc Linh Thảo cúi mặt xuống, miệng thì thào nhỏ: "Lừa đảo!"
Sau đó cô bé hướng mặt lên, đôi mắt nghiêm nghị hét lớn: "Tấn công!!"
Những quả pháo được giấu trong bụi phát ra, những viên đạn lao tới cực nhanh khiến họ phải đỡ theo trực giác.
Nhưng mà khi những quả pháo nổ ra thì một đống khói đen hiện ra và bao chùm bọn họ.
Khi mà bọn họ đang cố gắng thổi bay những đám khói đó thì từ lúc nào những chuyển hóa cảnh từ bên đệ tử chân truyền của hoàn tinh tông hiện ra, số lượng rất nhiều.
Bọn họ đang ở thế khó, không thể đối đầu cả xung quanh, bản thân đang bị động.
"Các ngươi đối xử với cứu trợ như thế này hả!?" Một tên mập nói.
"Các ngươi mà là cứu trợ cái gì?! Kẻ địch như các ngươi muốn lao vào trận chiến hỗ trợ các tông môn khác để tấn công bọn ta gây thêm sự hỗn loạn, bọn ta chưa giết các ngươi ngay là tốt rồi!" Ngọc Linh Thảo nói.
"Ngươi sao lại biết bọn ta là kẻ địch được cơ chứ!? Lẽ ra là phải hoàn hảo cơ chứ!" Tên béo đó nói, nhưng mà hắn lại phát hiện ra là mình lỡ mồm, cũng như để cho Ngọc Linh Thảo xác minh những kẻ này.
"Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là các ngươi để lộ một chút sơ hở, trận chiến mới bắt đầu được có 1 khắc, người cũng chỉ mới gửi đi có 10 phút, lấy đâu ra 1 tiếng để gửi viện quân tới, hơn nữa, chúng ta gửi đi 5 người chứ không phải là 3 người!" Ngọc Linh Thảo nói.
Đến lúc này thì bọn hắn mới biết rằng từ đầu mình đã bị lừa, nhưng mà vẫn còn thời gian, vẫn có thể lật lại được thế cờ.
Vì thế bọn họ cố phá vòng vây và đã có một người phát ra, bọn họ ngay lập tức lao tới và tấn công thẳng về hướng của Ngọc Linh Thảo.
"Nhớ kĩ, người giết ngươi là Bạch Đằng Sứ!"
Tất cả mọi người đều lo sợ, bọn họ nghĩ rằng cô bé không thể đỡ được, nhưng mà điều đó thì lại không như bọn họ nghĩ.
Ngọc Linh Thảo rút ra thanh xà kiếm và vung lên trói chặt Bạch Đằng Sứ.
Một bên quăng qua sang bên trái, tốc độ nhanh đến nỗi khiến cho Bạch Đằng Sứ còn không thấy được đòn tấn công.
Hắn cứ thế bay đi, cơ thể chưa kịp phản ứng cứ quay mòng mòng, cho đến khi hoàn hồn lại thì đã thấy thanh kiếm trên cơ thể của mình, đó là Phi Trác Tuyệt, anh ấy đã đâm xuyên cơ thể của hắn, khi mà hắn cố gắng rút thanh kiếm ra trong vô lực thì Phi Trác Tuyệt lại đâm sâu hơn nữa, cho đến khi Bạch Đằng Sứ rũ xuống, cơ thể giống như người không còn chút sức lực nào, lúc đó thì mọi người đều biết rằng hắn đã chết.
Điều đó khiến cho Ngọc Linh Thảo có chút bất ngờ, cô bé không nghĩ rằng đại sư huynh lại có thể giết người một cách thảnh thơi như thế.
Nhưng mà cô bé hiểu rằng nếu không phải là anh ta giết thì cũng sẽ có người khác giết mà thôi, vì đây là thế giới tinh giả, người tu luyện sẽ có được mọi thứ, đồng thời cũng có thể đánh mất tất cả mọi thứ, tất cả đều quy về hư vô chỉ với một trận chiến.
Đối với Phi Trác Tuyệt, người mà anh ta giết cũng không phải là người hiền lành gì, nếu như anh ta không giết, thì người bị giết chính là anh ta, vậy nên Phi Trác Tuyệt phải ra tay trước, tránh hậu hoạn về sau.
Nhưng cho dù là vậy, việc giết người là chuyện gì đó quá xa vời, vậy nên Ngọc Linh Thảo phải gạt bỏ tạm thời chuyện đó sang một bên và tập trung vào trận chiến trước mắt.
Ngọc Linh Thảo lao tới, tay cầm thanh xà kiếm và kích hoạt minh ngọc trảm.
Những đường kiếm đã được Ngọc Linh Thảo tôi luyện nhiều lần bây giờ khi tấn công đã cực kì chuẩn xác.
Những vết kiếm liên tục phóng thẳng tới và tấn công vào hướng của những người đó, những đồng minh cứ thế né ra một chút để Ngọc Linh Thảo dễ bề thực hiện hơn.
Sau đó cô bé lại kích hoạt Phượt nhất kích, liên tục lướt tới và tấn công tới phía của những người kia, những đòn đánh liên tục lao tới công kích vào phần bụng của bọn họ, phần ánh sáng phát ra.
Những đòn công kích liên tục được thực hiện khiến cho những người kia phải hét lên đau đớn.
Bọn họ không thể nào phản công lại được, vì thế mà bọn họ hận với tình cảnh này.
Khi mà Ngọc Linh Thảo đang chiếm lợi thế thì cô bé đột nhiên lại được thêm một thông báo, đó là có thêm một nhóm người tiến tới chỗ này.
Không trùng hợp đến vậy cơ chứ!
Danh sách chương