Sau thời gian giảng dạy xong, vị kia Chuyên Tu Hạ đang đứng người tại đấy chịu phạt, khuôn mặt buồn man mác chảy khóc ròng, hiển nhiên là vì cô ấy đã nói chuyện kia lại không làm được pha

Ngọc Linh Thảo lúc này hiện ra, cô ta thấy vậy thì nói: “Muội thấy ta thế này chắc hả hê lắm nhỉ?”

“Không đâu, chỉ là không thể kịp báo trước hết cho Chuyên sư tỷ mà thôi.”

“Hừ, ta lại có mà tin ngươi đấy!”

Chuyên Tu Hạ phồng má lên, tức tối quay mặt đi chỗ khác, Ngọc Linh Thảo thấy thế thì chỉ biết thở dài, song cô bé lấy ra một quyển tập thư đưa cho cô ấy nói: “Đây là những gì mà muội hiểu trong trận pháp hôm nay, nếu sư tỷ muốn thì có thể đọc thứ này, có thể nhanh chóng thực hiện lên nó.”

Chuyên Tu Hạ nghe thấy vậy thì ngạc nhiên, hỏi: “Muội thật sự đưa nó cho ta sao?”

“Không sao đâu, chỉ là một cái trận pháp phổ biến được dạy ra thôi mà, cũng không phải là thứ tuyệt mật gì đâu, với lại người cùng học viên giúp đỡ nhau một chút cũng có sao đâu chứ.”

“Thật sự cảm ơn muội nha, Ngọc muội muội đây đúng là một người tốt.” Chuyên Tu Hạ vui mừng nói.

Ngọc Linh Thảo chỉ cười cười đáp lại, không giải thích nhiều, nhưng mà cô bé lại cảm thấy thứ này không phải thứ mà cô bé có thể nhận.

Người tốt, sao? Nếu Ngọc Linh Thảo là người tốt, hẳn là trên đời này thật sự có rất nhiều người tốt, nếu người đời trên này không có người tốt, hẳn Ngọc Linh Thảo có thể gọi là người tốt. Cô bé hẳn tự nhận mình không phải người tốt, cũng không phải kẻ xấu, chỉ là người ở thế trung lập giúp đỡ cho sự việc mà cô bé cảm thấy tốt nhất mà thôi.

Đối với người này Chuyên Tu Hạ, cũng là việc mà cô bé muốn tạo nên một mối quan hệ tốt lành, không phải chỉ là không công giúp đỡ.

Nhưng như thế đã được coi là người tốt, thì người tốt thật sự dễ làm.

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì muội xin phép đi sang phòng học khác sớm đây, xin cáo từ.”

“Ừm, muội đi đi.”

Ngọc Linh Thảo thực hiện hành lễ rồi nhanh chóng rời đi.

Tức khắc, cô bé đi tới nơi phòng học khác đi học, sang bên phù văn phòng học trước, nơi đây không phải là sắp xếp giống như phòng học trận pháp bên kia mà là từng bàn cách biệt với nhau, sau đó là đựng trên bàn chính là những tờ giấy trắng xếp chồng, kế bên là một lọ đựng bút và mực, như thế này gọn gàng và ngăn nắp lại dễ dàng quan sát.

Ngọc Linh Thảo nhanh chóng chọn lấy chỗ ngồi, tại nơi đó nghe bên kia giảng lấy những gì mà phù trận có thể làm nên, thực hiện vẽ nên văn tự trên phù văn ấy.

Thực ra phù văn đích thực cũng không cần thiết quá nhiều đến giấy phù, có thể dùng vạn vật là phù, từ sàn, tường hay không khí cũng có thể vẽ phù, đó chính là điểm đặc biệt ở phù, chỉ có người ở cảnh giới thấp hoặc muốn dễ dàng khắc văn tự lên phù mới là dùng phù giấy, mà thế này phù văn chính là quan trọng ở điểm văn tự. Vẽ lên văn tự càng cao cấp càng khó, thuận với nó văn cấp tự càng khó càng mạnh mẽ gấp nhiều lần.

Như bên này người thầy giảng về văn tự hạ cấp lục phẩm, cũng tương tự sơ nhị cấp của trận bậc hôm nay.

Phù văn hạ trung cao thượng phân ra từ nhất tới cửu phẩm, mà mỗi phẩm chất đều mạnh hơn rất nhiều so với loại trước, cũng từ đó phù trận có thể thực hiện được vô số loại mạnh mẽ và đột biến trong nhiều loại.

Phù sư loại đa năng có thể thực hiện nhiều bậc thành hình kết hợp với các loại luyện khác, có thể dùng để kết trận, có thể dùng cường hóa cho binh khí, bảo vật, cũng có thể dùng để thông thạo lên thực lực cùng sự hiểu biết cho việc luyện kiếm, nhưng mà trừ khi là khắc hẳn vào bên trong, còn không thì sẽ có thời gian hiệu lực. Chính vì thế, một luyện trận sư có thể tạo nên chiến thắng trong tích tắc, cũng có thể phản lại thua trận trong khoảng khắc.

Về các loại luyện khác, cũng quan trọng, mà luyện phù sư này hẳn Ngọc Linh Thảo đoán chính là đa năng nhất.

Mà luyện trận sư cũng chia ra cấp bậc khác biệt, như hiện tại Ngọc Linh Thảo chính là một luyện đồ, nhập môn ở một cái hạ cấp luyện phù. Mà muốn đột phá luyện đồ thành luyện sĩ, hẳn là cần phải làm được loại phù chú trung cấp nhất phẩm, mà hiện tại Ngọc Linh Thảo vẫn chưa học qua hết loại hạ cấp, thế nên cô bé sẽ để loại này ra sau.

Khác biệt giữa loại trước trận pháp với phù văn, đó là loại trận pháp phân ra cấp bậc dễ dàng hơn hoặc là nói từ ba cấp bậc nhất nhị tam trận sư đầu đều ở sơ cấp trận pháp.

Mà loại phù văn chia ra nhiều cấp bậc hơn thành ra mức độ hiểu biết cũng lớn hơn.

Sở dĩ việc phân ra trận pháp sư thế là vì việc tấn cấp có thể nhìn thấy sự thay đổi rõ rệt, mà lại việc nghiên cứu trận pháp này dễ dàng tạo ra mức độ loại gần như thế nhưng mà cũng không dễ dàng.

Học một thứ thì dễ, tạo ra một thứ thì khó, mà đã tạo rồi đưa vào vận hành còn khó hơn, giống như là vẽ ra một loại pháp trận vậy, việc tạo nên đã hình thành, mà như thế cần vận dụng nó sao cho bước vào hoạt động đều là thử nghiệm, thất bại, chỉnh sửa và lặp lại cho đến khi thành công.

Về phù văn như thế thì cũng gần giống vậy, nhưng mà mức độ tiêu hao thì khác nhau hẳn.

Ngọc Linh Thảo hiện tại học rồi lại tạo nên, bất giác đã làm nên hơn cả mấy chục tấm bùa.

Tới khi dòng máu tại tị khổng của cô bé chảy xuống, mới là phát hiện mà ngừng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện