Sau vài ngày, việc hồi phục cơ thể cuối cùng cũng đã xong, hiện giờ Ngọc Linh Thảo trông đã trở lại bình thường, trông giống như chưa từng có tổn thương nào từng trải qua.
Cô bé nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đi tới chỗ Dĩ Vạ Hà nhân viên tiếp tân.
Dĩ Vạ Hà nhìn thấy Ngọc Linh Thảo tới liền vui vẻ lên tiếng: “Ngọc Linh Thảo muội muội, muội đã hồi phục xong rồi sao?”
Ngọc Linh Thảo phô trương ra một chút cơ thể nói: “Vâng, hoàn toàn như mới!”
Nhìn Ngọc Linh Thảo đắc ý như thế, Dĩ Vạ Hà có chút cười thầm nói: “Vậy sao, thế thì ổn rồi.”
“À phải rồi, muội là tới đây giao nộp nhiệm vụ.”
Ngọc Linh Thảo đưa ra tờ giấy nhiệm vụ, Dĩ Vạ Hà nhận lấy, xác định con dấu hoàn thành bên này đã hài lòng nói: “Được rồi, nhiệm vụ hoàn thành, muội lại được thêm một cái nhiệm vụ hoàn thành tốt rồi.”
“Vâng.”
“Vậy thì bây giờ muội có thể kể về quá trình nhiệm vụ được chứ?”
“Vâng, nhưng mà có chút khó nói, bởi cái này liên quan đến vấn đề chính trị.”
Ngọc Linh Thảo nhìn vào Dĩ Vạ Hà. Như đoán ra được suy nghĩ của cô bé, Dĩ Vạ Hà trầm mặc suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, vậy thì muội hãy chờ một chút.”
Dứt lời, cô ra hiệu cho bên kia tiếp tân làm việc canh chừng một chút để có thể an toàn giao việc, cô tiếp tân bên đó cũng nhanh chóng đồng ý mà không hỏi han khá nhiều, mấu chốt Dĩ Vạ Hà thế lực đủ lớn là con gái của một trong những chấp pháp hội trưởng chi nhánh khác, khả năng dè chừng ít nhiều cần tôn trọng, rời khỏi nơi làm việc một chút cũng không có ai nói gì được.
“Được rồi, theo tỷ.”
Ngọc Linh Thảo nhanh chóng đi theo, vào trong phòng khách, Ngọc Linh Thảo bắt đầu trình bày những gì mà cô bé đã trải qua, gần nửa phần đầu là hành trình của cô bé, không có gì quá quan trọng nhưng mà Dĩ Vạ Hà vẫn chú ý đến một chút về vài phần quan trọng trong đó. Đến phần sau câu truyện, những phần quan trọng lại càng nhiều hơn, Dĩ Vạ Hà cũng có chút tức giận bởi sự việc khiến cho Ngọc Linh Thảo chịu nhiều tổn thương đến như thế, ngoại trừ việc Ngọc Linh Thảo đã bỏ qua cái hang động. Sau khi câu truyện kết thúc, Ngọc Linh Thảo hỏi một câu: “Tỷ thấy thế nào ạ?”
Dĩ Vạ Hà cúi đầu suy nghĩ, rồi gật đầu một cái.
“Được rồi, tỷ đã hiểu hết những gì muội đã nói rồi. Trước hết, tỷ cần xin lỗi một điều.”
Ngọc Linh Thảo lắng nghe.
“Nhiệm vụ đó mà tỷ giao cho muội, thật ra vẫn còn chưa đánh giá chính xác về mức độ nguy hiểm của nó, thế nên sự việc mới trở nên khó khăn đến như thế.”
Ngọc Linh Thảo hiểu, thật ra từ ban đầu khi cô bé trở về chấp pháp hội chi nhánh thì cũng đã hiểu, vì Dĩ Vạ Hà một cái điều động người như thế, không phải là điều tình thường cô ấy sẽ làm.
“Nhưng may mà muội cũng đã an toàn trở về, thế nên sự việc bồi thường sẽ được tính sau.”
“Muội hiểu rồi.”
“Còn về sự việc chính trị, đó là sau hơn hai mươi ngày muội đi, thì bên tỷ cũng đã có thông tin và mức độ chính xác, hơn nữa bên họ cũng đã có biện pháp và sự chuẩn bị đối phó.”
Ngọc Linh Thảo ngạc nhiên một chút, cô bé lại không ngờ bên họ đã làm việc nhanh đến vậy.
"Cái hội mà muội từng đối đầu ấy, nó có tên là Diệt phục hội, chính là tổ chức chuẩn bị quân sự đối đầu chính diện với hoàng tộc mong muốn một cái đảo chính. Còn người mà muội hộ tống, đó là một quân cờ chính trong việc ngăn cản Nhân Quân Viện đảo chính, nhưng có vẻ như việc này lại không nằm trong dự tính của bọn họ.
Ngọc Linh Thảo hiểu, cô bé, đã từng nghe qua Nhân Chiêu Lan kể lại, thì chính xác Nhân Quân Viện hận thù hoàng tộc từ đã lâu, thế nên việc có dùng Nhân Chiêu Lan hay không, đối với hắn ta không quan trọng.
“Thế nên bên bọn họ sẽ giải quyết Nhân Chiêu Lan như thế nào?”
“Dù gì thì cũng là do họ bày ra mưu kế tính toán cô bé ấy, thế nên bọn họ cũng đã chuẩn bị phần đối xử tốt lành.”
Ngọc Linh Thảo an tâm đi một chút, cô bé không muốn người mà mình cứu đã phải tự vào hang ổ cọp mà không có sự chuẩn bị nào, ít nhất cô ấy sẽ không bị đối xử tệ khi ở bên trong đó.
“Vậy thì muội vẫn còn cái nào thông tin bên đó hay không?”
Ngọc Linh Thảo suy nghĩ một chút, liền nói: “Thật ra là vẫn có, đó chính là một cái hang động muội cùng Nhân Chiêu Lan tìm thấy trong lúc trốn chạy.”
“Cái hang động đó có gì đặc biệt sao?” Dĩ Vạ Hà hỏi.
“Bên trong đó lại có một con yêu thú rất mạnh, dường như khả năng đã mạnh hơn cả hội tụ cảnh rất nhiều.”
Dĩ Vạ Hà ngưng trọng, cô ấy vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Vậy thì muội đã vào trong hang động đó khám phá sao? Làm sao mà muội lại làm một cái hành động nguy hiểm đó! Lỡ như chết thì sao?!”
Vừa nói, cô ấy đập mạnh tay xuống bàn khiến cho cái bàn bị vỡ ra, điều này khiến cho Ngọc Linh Thảo sợ hãi cúi đầu nói: “Muội xin lỗi.”
“Được rồi, vì muội đã có công báo tin tức này, tỷ sẽ tính toán phần thưởng và thông báo với cấp trên sau.” Dĩ Vạ Hà hậm hực ngồi xuống nói.
Ngọc Linh Thảo nhìn thế thì cũng im lặng không nói gì thêm, lỡ như thêm một cái lời nói khiến cho cô ấy không vui, Ngọc Linh Thảo sẽ bị cô ấy giận mất.
“Được rồi, muội hãy về nghỉ ngơi đi, nếu như có việc tiếp theo thì tỷ sẽ báo cho.”
Ngọc Linh Thảo nghe vậy, liền vui vẻ hớn hở lên nói: “Muội biết là tỷ rất tốt với muội mà, thật sự là yêu tỷ nhất.”
Dĩ Vạ Hà nghe câu đó, liền có chút vui vẻ đỏ mặt nói: “Được rồi, nhanh chóng đi đi.”
“Vâng!”
Ngọc Linh Thảo bước tới cánh cửa, vừa mở ra thì chợt nhớ ra, quay mặt lại nói: “Phải rồi, muội sẽ bế quan ít lâu, dường như muội đã cảm nhận được mình sắp đột phá đến trung giai chuyển hóa cảnh rồi.”
Dĩ Vạ Hà ngạc nhiên nói: “Nhanh vậy sao?”
“Vâng.”
“Vậy thì muội bế quan đi, có chuyện gì thì tỷ sẽ báo sau.”
“Vâng.”
Nói xong, Ngọc Linh Thảo đóng cửa, bên trong đó Dĩ Vạ Hà ngồi xuống cúi đầu, một khuôn mặt có chút nghiêm trọng về hướng Ngọc Linh Thảo.
Một cái thiên tư kinh người như thế, quả thật không ngạc nhiên khi cô bé có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
…
…
…
Phía bên Ngọc Linh Thảo, cô bé hiện giờ trong phòng trước khi dùng thảo dược tinh lam ngân thảo tăng tiến lên trung giai đã lôi ra cái này hỗn độn quả, trong lòng có một chút chần chừ đắn đo suy nghĩ, không biết là nên dùng cái nào trước.
Theo như lời của Huyền Cơ thì hỗn độn quả chính là cơ duyên hiếm có, chắc chắn tốt lành hơn nhiều phần cái này trưởng thành về sau, nhưng mình có nên ăn tinh lam ngân thảo trước đó rồi ăn cái này không, lỡ như chọn sai thì sẽ là bước bỏ lỡ lớn.
Nếu hiện giờ Ngọc Linh Thảo gọi cho Huyền Cơ đưa đáp án, chắc chắn sẽ là kết quả tốt nhất, nhưng mà nếu như là vậy thì cô bé sẽ là dựa vào cô ấy quá nhiều, lâu dần chắc chắn sinh ra cái ỷ lại.
Qua một thời gian sau, Ngọc Linh Thảo quyết định ăn hỗn độn quả trước. Cô bé đưa hỗn độn quả vào miệng, cắn một miếng, ngoại trừ một chút vị ngọt xáo trộn thì không có gì xảy ra, thế nên cô bé đã ăn thêm một miếng rồi một miếng, đến khi cô bé ăn hết hỗn độn quả rồi thì vẫn không cảm thấy cái gì, liền một chút sinh ra hoài nghi.
Chẳng lẽ là lời của Huyền Cơ là sai sao? Nhưng mà cô ấy chưa từng sai cái gì về việc này bao giờ cơ mà.
Vừa nghĩ đến, đột ngột Ngọc Linh Thảo cảm thấy đau đớn từ trong bụng, rồi nó lại lan ra toàn thân, liền chắc chắn biến hóa đã xảy ra, chỉ là có chút muộn.
Sự đau đớn lan ra nhanh chóng, dường như nó đã lan tới linh hồn của cô bé, giống như xé ra từng mảng thịt, rơi xuống từng miếng.
Qua chừng một kinh thời gian, sự đau đớn vẫn không hề giảm xuống, đã khiến cho cô bé khó có thể chịu nổi.
Đau quá! Đau quá! Đau quá! …
Từng dòng suy nghĩ cứ thế hiện ra, dồn dập tràn ngập tâm trí Ngọc Linh Thảo, liền cô bé không còn chịu nổi ngất đi, nhưng vừa mới ngất đi đã bị cái sự đau đớn đột ngột kéo lại, khiến cho cô bé hét lên đau đớn.
Ngọc Linh Thảo lại ngất đi, rồi lại tỉnh, rồi lại ngất, cứ thế lặp đi lặp lại xuyên suốt quá trình lâu hơn cả ngày, đến cả hôm sau, sự đau đớn vẫn không hề dừng lại.
Ba ngày sau, Ngọc Linh Thảo ngất đi, hiện đã mở mắt tỉnh dậy, sự đau đớn toàn thân vẫn còn đó, nhưng đã không còn như trước, chỉ giống như tàn dư ban đầu hiển hiện.
Ngọc Linh Thảo xác định, cơn đau đã dừng lại, âm ỉ bao lâu trong lòng cũng theo đó mà mất đi. Ngay lúc này, Huyền Cơ hiện lên, khuôn mặt không chút cảm xúc nói: “Chúc mừng chủ nhân, người đã vượt qua cơn đau và có sự thay đổi lớn.”
Ngọc Linh Thảo nghe tới, liền hiểu ra hỏi: “Có phải ngươi đã biết trước việc này?”
Huyền Cơ gật đầu, nói: “Đúng vậy, vào hàng tỷ năm trước, đã có hai người ăn hỗn độn quả này, một người vì chỉ mới là luyện thể kỳ ngũ tầng đã chết, người còn lại là hội tụ cảnh sau khi ăn đã bị tuột xuống chuyển hóa cảnh hoàn mỹ, trở lại giai đoạn bán hội tụ, nhưng có một điểm giống nhau, đó là cả hai đều trải qua sự đau đớn.”
“Ra là vậy.”
Ngọc Linh Thảo suy nghĩ, cô bé đoán được khả năng của hỗn độn quả, nhưng may là cô bé lại không bị tụt xuống tu vi. Bỗng Ngọc Linh Thảo cảm nhận được dòng linh lực của mình có sự thay đổi, dò xét bên trong đã chấn kinh hình dáng từng dòng linh lực cùng linh khí chưa chuyển hóa tràn ngập những dòng chảy hỗn độn, liền hiểu được đây chính là cơ duyên của hỗn độn quả.
Thử nghiệm một chút, Ngọc Linh Thảo truyền ra một chút dòng linh lực ra ngoài, liền tạo ra được một cái quả cầu linh lực cực lớn, ít nhất to gấp năm lần khi trước, làm cho Ngọc Linh Thảo hiển hiện không thể ngờ tới.
Đây quả thật là một cơ duyên to lớn quá đi.
Cô bé nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đi tới chỗ Dĩ Vạ Hà nhân viên tiếp tân.
Dĩ Vạ Hà nhìn thấy Ngọc Linh Thảo tới liền vui vẻ lên tiếng: “Ngọc Linh Thảo muội muội, muội đã hồi phục xong rồi sao?”
Ngọc Linh Thảo phô trương ra một chút cơ thể nói: “Vâng, hoàn toàn như mới!”
Nhìn Ngọc Linh Thảo đắc ý như thế, Dĩ Vạ Hà có chút cười thầm nói: “Vậy sao, thế thì ổn rồi.”
“À phải rồi, muội là tới đây giao nộp nhiệm vụ.”
Ngọc Linh Thảo đưa ra tờ giấy nhiệm vụ, Dĩ Vạ Hà nhận lấy, xác định con dấu hoàn thành bên này đã hài lòng nói: “Được rồi, nhiệm vụ hoàn thành, muội lại được thêm một cái nhiệm vụ hoàn thành tốt rồi.”
“Vâng.”
“Vậy thì bây giờ muội có thể kể về quá trình nhiệm vụ được chứ?”
“Vâng, nhưng mà có chút khó nói, bởi cái này liên quan đến vấn đề chính trị.”
Ngọc Linh Thảo nhìn vào Dĩ Vạ Hà. Như đoán ra được suy nghĩ của cô bé, Dĩ Vạ Hà trầm mặc suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, vậy thì muội hãy chờ một chút.”
Dứt lời, cô ra hiệu cho bên kia tiếp tân làm việc canh chừng một chút để có thể an toàn giao việc, cô tiếp tân bên đó cũng nhanh chóng đồng ý mà không hỏi han khá nhiều, mấu chốt Dĩ Vạ Hà thế lực đủ lớn là con gái của một trong những chấp pháp hội trưởng chi nhánh khác, khả năng dè chừng ít nhiều cần tôn trọng, rời khỏi nơi làm việc một chút cũng không có ai nói gì được.
“Được rồi, theo tỷ.”
Ngọc Linh Thảo nhanh chóng đi theo, vào trong phòng khách, Ngọc Linh Thảo bắt đầu trình bày những gì mà cô bé đã trải qua, gần nửa phần đầu là hành trình của cô bé, không có gì quá quan trọng nhưng mà Dĩ Vạ Hà vẫn chú ý đến một chút về vài phần quan trọng trong đó. Đến phần sau câu truyện, những phần quan trọng lại càng nhiều hơn, Dĩ Vạ Hà cũng có chút tức giận bởi sự việc khiến cho Ngọc Linh Thảo chịu nhiều tổn thương đến như thế, ngoại trừ việc Ngọc Linh Thảo đã bỏ qua cái hang động. Sau khi câu truyện kết thúc, Ngọc Linh Thảo hỏi một câu: “Tỷ thấy thế nào ạ?”
Dĩ Vạ Hà cúi đầu suy nghĩ, rồi gật đầu một cái.
“Được rồi, tỷ đã hiểu hết những gì muội đã nói rồi. Trước hết, tỷ cần xin lỗi một điều.”
Ngọc Linh Thảo lắng nghe.
“Nhiệm vụ đó mà tỷ giao cho muội, thật ra vẫn còn chưa đánh giá chính xác về mức độ nguy hiểm của nó, thế nên sự việc mới trở nên khó khăn đến như thế.”
Ngọc Linh Thảo hiểu, thật ra từ ban đầu khi cô bé trở về chấp pháp hội chi nhánh thì cũng đã hiểu, vì Dĩ Vạ Hà một cái điều động người như thế, không phải là điều tình thường cô ấy sẽ làm.
“Nhưng may mà muội cũng đã an toàn trở về, thế nên sự việc bồi thường sẽ được tính sau.”
“Muội hiểu rồi.”
“Còn về sự việc chính trị, đó là sau hơn hai mươi ngày muội đi, thì bên tỷ cũng đã có thông tin và mức độ chính xác, hơn nữa bên họ cũng đã có biện pháp và sự chuẩn bị đối phó.”
Ngọc Linh Thảo ngạc nhiên một chút, cô bé lại không ngờ bên họ đã làm việc nhanh đến vậy.
"Cái hội mà muội từng đối đầu ấy, nó có tên là Diệt phục hội, chính là tổ chức chuẩn bị quân sự đối đầu chính diện với hoàng tộc mong muốn một cái đảo chính. Còn người mà muội hộ tống, đó là một quân cờ chính trong việc ngăn cản Nhân Quân Viện đảo chính, nhưng có vẻ như việc này lại không nằm trong dự tính của bọn họ.
Ngọc Linh Thảo hiểu, cô bé, đã từng nghe qua Nhân Chiêu Lan kể lại, thì chính xác Nhân Quân Viện hận thù hoàng tộc từ đã lâu, thế nên việc có dùng Nhân Chiêu Lan hay không, đối với hắn ta không quan trọng.
“Thế nên bên bọn họ sẽ giải quyết Nhân Chiêu Lan như thế nào?”
“Dù gì thì cũng là do họ bày ra mưu kế tính toán cô bé ấy, thế nên bọn họ cũng đã chuẩn bị phần đối xử tốt lành.”
Ngọc Linh Thảo an tâm đi một chút, cô bé không muốn người mà mình cứu đã phải tự vào hang ổ cọp mà không có sự chuẩn bị nào, ít nhất cô ấy sẽ không bị đối xử tệ khi ở bên trong đó.
“Vậy thì muội vẫn còn cái nào thông tin bên đó hay không?”
Ngọc Linh Thảo suy nghĩ một chút, liền nói: “Thật ra là vẫn có, đó chính là một cái hang động muội cùng Nhân Chiêu Lan tìm thấy trong lúc trốn chạy.”
“Cái hang động đó có gì đặc biệt sao?” Dĩ Vạ Hà hỏi.
“Bên trong đó lại có một con yêu thú rất mạnh, dường như khả năng đã mạnh hơn cả hội tụ cảnh rất nhiều.”
Dĩ Vạ Hà ngưng trọng, cô ấy vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Vậy thì muội đã vào trong hang động đó khám phá sao? Làm sao mà muội lại làm một cái hành động nguy hiểm đó! Lỡ như chết thì sao?!”
Vừa nói, cô ấy đập mạnh tay xuống bàn khiến cho cái bàn bị vỡ ra, điều này khiến cho Ngọc Linh Thảo sợ hãi cúi đầu nói: “Muội xin lỗi.”
“Được rồi, vì muội đã có công báo tin tức này, tỷ sẽ tính toán phần thưởng và thông báo với cấp trên sau.” Dĩ Vạ Hà hậm hực ngồi xuống nói.
Ngọc Linh Thảo nhìn thế thì cũng im lặng không nói gì thêm, lỡ như thêm một cái lời nói khiến cho cô ấy không vui, Ngọc Linh Thảo sẽ bị cô ấy giận mất.
“Được rồi, muội hãy về nghỉ ngơi đi, nếu như có việc tiếp theo thì tỷ sẽ báo cho.”
Ngọc Linh Thảo nghe vậy, liền vui vẻ hớn hở lên nói: “Muội biết là tỷ rất tốt với muội mà, thật sự là yêu tỷ nhất.”
Dĩ Vạ Hà nghe câu đó, liền có chút vui vẻ đỏ mặt nói: “Được rồi, nhanh chóng đi đi.”
“Vâng!”
Ngọc Linh Thảo bước tới cánh cửa, vừa mở ra thì chợt nhớ ra, quay mặt lại nói: “Phải rồi, muội sẽ bế quan ít lâu, dường như muội đã cảm nhận được mình sắp đột phá đến trung giai chuyển hóa cảnh rồi.”
Dĩ Vạ Hà ngạc nhiên nói: “Nhanh vậy sao?”
“Vâng.”
“Vậy thì muội bế quan đi, có chuyện gì thì tỷ sẽ báo sau.”
“Vâng.”
Nói xong, Ngọc Linh Thảo đóng cửa, bên trong đó Dĩ Vạ Hà ngồi xuống cúi đầu, một khuôn mặt có chút nghiêm trọng về hướng Ngọc Linh Thảo.
Một cái thiên tư kinh người như thế, quả thật không ngạc nhiên khi cô bé có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
…
…
…
Phía bên Ngọc Linh Thảo, cô bé hiện giờ trong phòng trước khi dùng thảo dược tinh lam ngân thảo tăng tiến lên trung giai đã lôi ra cái này hỗn độn quả, trong lòng có một chút chần chừ đắn đo suy nghĩ, không biết là nên dùng cái nào trước.
Theo như lời của Huyền Cơ thì hỗn độn quả chính là cơ duyên hiếm có, chắc chắn tốt lành hơn nhiều phần cái này trưởng thành về sau, nhưng mình có nên ăn tinh lam ngân thảo trước đó rồi ăn cái này không, lỡ như chọn sai thì sẽ là bước bỏ lỡ lớn.
Nếu hiện giờ Ngọc Linh Thảo gọi cho Huyền Cơ đưa đáp án, chắc chắn sẽ là kết quả tốt nhất, nhưng mà nếu như là vậy thì cô bé sẽ là dựa vào cô ấy quá nhiều, lâu dần chắc chắn sinh ra cái ỷ lại.
Qua một thời gian sau, Ngọc Linh Thảo quyết định ăn hỗn độn quả trước. Cô bé đưa hỗn độn quả vào miệng, cắn một miếng, ngoại trừ một chút vị ngọt xáo trộn thì không có gì xảy ra, thế nên cô bé đã ăn thêm một miếng rồi một miếng, đến khi cô bé ăn hết hỗn độn quả rồi thì vẫn không cảm thấy cái gì, liền một chút sinh ra hoài nghi.
Chẳng lẽ là lời của Huyền Cơ là sai sao? Nhưng mà cô ấy chưa từng sai cái gì về việc này bao giờ cơ mà.
Vừa nghĩ đến, đột ngột Ngọc Linh Thảo cảm thấy đau đớn từ trong bụng, rồi nó lại lan ra toàn thân, liền chắc chắn biến hóa đã xảy ra, chỉ là có chút muộn.
Sự đau đớn lan ra nhanh chóng, dường như nó đã lan tới linh hồn của cô bé, giống như xé ra từng mảng thịt, rơi xuống từng miếng.
Qua chừng một kinh thời gian, sự đau đớn vẫn không hề giảm xuống, đã khiến cho cô bé khó có thể chịu nổi.
Đau quá! Đau quá! Đau quá! …
Từng dòng suy nghĩ cứ thế hiện ra, dồn dập tràn ngập tâm trí Ngọc Linh Thảo, liền cô bé không còn chịu nổi ngất đi, nhưng vừa mới ngất đi đã bị cái sự đau đớn đột ngột kéo lại, khiến cho cô bé hét lên đau đớn.
Ngọc Linh Thảo lại ngất đi, rồi lại tỉnh, rồi lại ngất, cứ thế lặp đi lặp lại xuyên suốt quá trình lâu hơn cả ngày, đến cả hôm sau, sự đau đớn vẫn không hề dừng lại.
Ba ngày sau, Ngọc Linh Thảo ngất đi, hiện đã mở mắt tỉnh dậy, sự đau đớn toàn thân vẫn còn đó, nhưng đã không còn như trước, chỉ giống như tàn dư ban đầu hiển hiện.
Ngọc Linh Thảo xác định, cơn đau đã dừng lại, âm ỉ bao lâu trong lòng cũng theo đó mà mất đi. Ngay lúc này, Huyền Cơ hiện lên, khuôn mặt không chút cảm xúc nói: “Chúc mừng chủ nhân, người đã vượt qua cơn đau và có sự thay đổi lớn.”
Ngọc Linh Thảo nghe tới, liền hiểu ra hỏi: “Có phải ngươi đã biết trước việc này?”
Huyền Cơ gật đầu, nói: “Đúng vậy, vào hàng tỷ năm trước, đã có hai người ăn hỗn độn quả này, một người vì chỉ mới là luyện thể kỳ ngũ tầng đã chết, người còn lại là hội tụ cảnh sau khi ăn đã bị tuột xuống chuyển hóa cảnh hoàn mỹ, trở lại giai đoạn bán hội tụ, nhưng có một điểm giống nhau, đó là cả hai đều trải qua sự đau đớn.”
“Ra là vậy.”
Ngọc Linh Thảo suy nghĩ, cô bé đoán được khả năng của hỗn độn quả, nhưng may là cô bé lại không bị tụt xuống tu vi. Bỗng Ngọc Linh Thảo cảm nhận được dòng linh lực của mình có sự thay đổi, dò xét bên trong đã chấn kinh hình dáng từng dòng linh lực cùng linh khí chưa chuyển hóa tràn ngập những dòng chảy hỗn độn, liền hiểu được đây chính là cơ duyên của hỗn độn quả.
Thử nghiệm một chút, Ngọc Linh Thảo truyền ra một chút dòng linh lực ra ngoài, liền tạo ra được một cái quả cầu linh lực cực lớn, ít nhất to gấp năm lần khi trước, làm cho Ngọc Linh Thảo hiển hiện không thể ngờ tới.
Đây quả thật là một cơ duyên to lớn quá đi.
Danh sách chương