Cuộc chạy diễn ra. những tên phía sau liên tục bay đi, còn Ngọc Linh Thảo lại chạy dưới đất, tốc độ rất nhanh. Đôi chân liên tục lặp đi lặp lại động tác tiến tới, không hề vấp phải một thứ gì đó.

Tốc độ của Ngọc Linh Thảo rất nhanh, Nhân Chiêu Lan khuôn mặt một chút biến dạng từ cơn gió khó chịu nói: “Cô cái kia ngăn đi cơn gió phía trước coi!”

Ngọc Linh Thảo lúc này mới nhớ ra, nhanh chóng tạo nên một cái màn chắn vô hình phía trước, ngăn chặn nhiều phần cơn gió thổi vào. Ngọc Linh Thảo tạo xong, lại nhanh chóng chạy tiếp, tốc độ không hề dừng lại một chút nào, cứ thế càng ngày càng nhanh.

Nhân Chiêu Lan im ắng một lúc như thế, bắt đầu mở miệng nói: “Cô có thể đổi cách vác khác ngoài cách này hay không?”

“Không được, cánh tay trái của tôi đang bị thương, hơn nữa trong lúc chạy thế này thì việc chuyển đổi thật sự khó khăn.”

“Nhưng mà …”

Bị một người nhỏ tuổi hơn vác như thế này lại có chút xấu hổ.

Nhân Chiêu Lan nghĩ, lại không dám nói ra, Ngọc Linh Thảo quan sát đã hiểu, cũng không nói gì thêm.

Giây phút im lặng của hai người diễn ra, lại có một chút khó chịu, cả hai định nói một cái gì đó thì đột nhiên có một cái gì đó sáng bay tới.

Né một cái, cái thứ đó đột ngột va chạm xuống đất, hiện một cỗ linh lực tồn tại nơi đó.

Ngọc Linh Thảo xoay người tránh xa, cô bé quan sát một cái, hiện lên chính là lão nhất với khuôn mặt tức giận hiển hiện: “Tìm thấy rồi!”

“Ngươi chính là dùng thân thể lao vào bọn ta như thế, đúng là điên rồ.” Ngọc Linh Thảo tình cảnh lo lắng nói.

“Vẫn không như ngươi một cái chuột nhắt trốn lui trốn nhủi.”

“Khi mà đã đến cùng cực thì chỉ cần sống là được, sao lại phải quan tâm đến tiểu tiết.”

“Ngươi nói chí phải, nhưng điều này chỉ hợp đối với ngươi thôi!”

Vừa nói, lão nhất nhanh chóng dùng tay tiến tới tấn công, một quyền tung ra có một chút cảm giác gây nên sự mạnh mẽ, chấn động vùng nhỏ xung quanh.

Ngọc Linh Thảo đỡ lấy một cái, linh hộ thể nhanh chóng nát vụn như chưa từng tạo ra, điều này khiến cho cô bé ngạc nhiên tột độ.

“Keng!”

Một tiếng va chạm hướng đến thanh kiếm, vang trong một khoảng thời gian ngắn, Ngọc Linh Thảo bị bức lui lại một khoảng ngắn vài mét. Ánh mắt ngưng trọng hướng tới, nhanh chóng đoán ra loại sức mạnh đáng sợ đó.

“Lại vì ngươi giấu đi thực lực đó giờ, thật sự là không thể ngờ tới!”

Lão nhất một chút tỏ ra ngạc nhiên nói: “Không ngờ ngươi lại nhanh chóng nhận ra chỉ nhờ vào việc va chạm khi nãy, nhưng như thế thì sao chứ? Ngươi vẫn sẽ là người chết thôi.”

Dứt lời, hắn ta lại lao đến nhanh chóng, cánh tay đầy sức lực và từng thớ cơ tung ra to lớn, một luồng linh lực nguy ngút tràn tới, đáng sợ dồn dập Ngọc Linh Thảo cảnh giác. Bất ngờ một điều rằng cô bé không hề tránh đi mà chặn lại lực đối lực.

Hai bên va chạm vào nhau, Ngọc Linh Thảo cũng là liên tiếp truyền vào lượng lớn linh lực tới đó, nhưng lại không hề đủ mà dùng, chính một cái cô bé người bay ngược lại đầu tiên.

Ngọc Linh Thảo bị bức lui lần nữa khó khăn nhìn tới, ánh mắt sắc bén hướng vào hắn ta. Lão nhất cảm nhận thấy cũng nhanh chóng giễu cợt: “Sao thế, cú va chạm khi nãy đã khiến cho ngươi me mẫn cơ thể của ta rồi sao?”

Ngọc Linh Thảo nhăn mặt nói: “Cái quái gì về độ tự tin của ngươi vậy, ngươi lại mong ta thèm muốn cái cơ thể vướng mắc đủ thứ kia sao?!”

“Haha, ngươi lại không biết thưởng thức cái đẹp của cơ bắp rồi.” Hắn ta cười lớn.

Ngọc Linh Thảo quan sát lão nhất cười như thế, trên miệng lại nhếch lên một nụ cười.

Tên này quả nhiên có chút ngu ngơ, chỉ cần kéo dài cánh tay trái hồi phục thêm vài phần là có thể trốn thoát nơi này rồi.

“Ngươi lại đang nghĩ cách trốn thoát khỏi đây, đúng không?” Lão nhất nụ cười ma quái nói.

Ngọc Linh Thảo sợ hãi, cô bé lại không ngờ rằng cái này suy nghĩ của mình dễ đoán đến thế, thì có thể hắn ta âm thầm phân tích một phần tính cách của cô bé rồi.

Liên tục dồn ép cùng sự bất ngờ khiến cho Ngọc Linh Thảo một chút mệt mỏi, thế thủ hiện giờ vẫn không hề đổi. Ngọc Linh Thảo nhanh chóng nghĩ cách, một cách để tránh đi chiến đấu sự tình cùng một đường trốn thoát.

Ngay lúc ấy, lại thêm một người đi tới vỗ nhẹ vào vai của lão nhất, ánh mắt nghiêm túc nói: “Ngưng đùa giỡn lại và nghiêm túc đối mặt đi.”

Lão nhất quay sang nhìn một cái, Nhân Mạn Thu tại đây xuất hiện chính là một lần khả năng khó khăn hơn nhiều sự tình hiển nhiên.

Đắn đo một hồi, cô bé quyết định chiến đấu, lại ghé sát một chút bên kia thì thầm một lần Nhân Chiêu Lan nghe, nhưng mà cô ấy khuôn mặt có chút xị xuống, lại đồng ý sau đó.

Lão nhất cùng Nhân Mạn Thu khó hiểu, liền hỏi: “Các ngươi thì thầm cái gì đó?”

“Hừ, chỉ mà một cái …” Lời nói Ngọc Linh Thảo vừa phát ra, Nhân Chiêu Lan liền quay ngược lại dốc sức chạy: “…Chạy đi mà thôi.”

Lão nhất cùng Nhân Mạn Thu thấy vậy sắc mặt ngưng trọng, có chút lo sợ nói lớn: “Cái gì?! Nhanh chóng bắt con bé kia lại!”

Một tiếng nói phát ra, liền đồng loạt toàn bộ những người quanh đó nhanh chóng bay tới để bắt Nhân Chiêu Lan. Thế nhưng đột ngột cái vật phía dưới tấn công tiêu diệt vô số người.

Ngọc Linh Thảo tại nơi đó đã phóng ra linh lực giết chết vô số người trên trời đang bay. Lão nhất thấy vậy tức giận nói: “Con nhỏ khốn nạn, ngươi đã thành công chọc ta giận lên thật sự rồi đấy!”

“Ngươi cứ giận thì ngươi giận, nhưng mà ta sẽ không để các ngươi tiến được thêm một bước nào nữa, kể từ bây giờ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện