Phía bên chi nhánh chấp pháp hội, này, Vĩ Dạ Hà đang làm việc cật lực trong ngày, sau đó lại thở dài một tiếng buồn bã.
“Đang có chuyện gì sao?”
“Mạo Hư Bàng!” Dĩ Vạ Hà nói, khuôn mặt trông một chút ngạc nhiên, đây là một cái nhân vật lớn chấp pháp sư danh tiếng của chi nhánh khác, thiên tư cực khủng, nay qua chấp pháp hội này có chút chuyện: “Ngươi là xong nhiệm vụ mới rồi sao?”
“Đúng thế. Ta hiện giờ muốn nhận nhiệm vụ mới, cơ mà ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Mạo Hư Bàng nói.
“Haiz, chỉ là có chút lo lắng về Ngọc Linh Thảo sư muội mà thôi.”
“Là cô bé đó sao? Ta đúng là có nghe qua một chút thành tựu bất phàm của cô bé đó, nhưng mà tại sao ngươi lại lo cơ chứ? Chính ngươi là người đưa nhiệm vụ cho cô bé đó cơ mà.” Mạo Hư Bàn nói.
“Thì đúng là thế, nhưng mà cái nhiệm vụ này đưa cho vẫn chưa xác định rõ ràng cấp bậc, lại là một lần đem theo có chút xa nơi này. Hơn nữa, cái này Ngọc Linh Thảo sư muội mới tiến thăng chuyển hóa cảnh chưa lâu a.”
“Là như vậy sao, nhưng mà theo như thành tích và bộ não của ngươi thì ngươi cũng sẽ không đưa ra cái gì quá khó đi.”
“Đúng thế, nhưng mà ta vẫn có chút lo.”
“Ngươi lại cứ như thế thì khuôn mặt nhanh chóng già đi đấy!” Mạo Hư Bàng chế diễu.
Dĩ Vạ Hà nghe xong có chút tức tối nói: “Hừ, ta là không muốn đi cưới cái gì chồng chiếc đâu, có Ngọc Linh Thảo sư muội kế bên là ổn rồi.”
“Haha, thôi, mỗi chấp pháp sư làm việc đều là có nguyên tắc riêng, cũng là một cái trách nhiệm cho mỗi nhiệm vụ nhận tới, ngươi thế này là chiếu cố quá rồi chiều cho hư giờ.”
“Ta …”
“Thôi thì cô bé đó nhận nhiệm vụ cũng chính là đã chấp nhận mọi sự việc diễn ra, ngươi có lo cũng chả làm được gì, vậy nên đưa ta một cái nhiệm vụ mới đi.”
“Haiz, ngươi nói cũng có phần đúng.”
Nói xong, Dĩ Vạ Hà cầm lên nhiệm vụ và xem xét, sau đó chấm xong đưa tiền thưởng, rồi đưa ra một cái nhiệm vụ mới cho Mạo Hư Bàng. Mạo Hư Bàng cầm lấy cái nhiệm vụ xem xét một cái, rồi chấp nhận cầm lấy rời đi.
“À còn nữa, ngươi cái kia không muốn cưới chồng thì sau này vẫn sẽ phải làm mà thôi, dù sao thì ngươi cũng không thể giữ lại cô bé Ngọc Linh Thảo kia được.”
Dứt lời, Mạo Hư Bàn cười lớn bỏ đi, để lại Dĩ Vạ Hà khuôn mặt tức tối nhìn hắn: “Ngươi …”
Haiz, thôi vậy, dù sao thì lo lắng cũng chả được gì, chỉ mong là cái này nhiệm vụ Ngọc Linh Thảo sư muội nhận tới không gây nên ảnh hưởng gì lớn.
Dĩ Vạ Hà suy nghĩ, sau đó nhanh chóng làm việc tiếp.
…
…
…
Phía bên này Ngọc Linh Thảo chinh chiến đấu với 4 vị yêu thú chi chủ, khả năng gần như ngang với nhau biểu hiện.
“Bùm!”
Một tiếng nổ vang lên, một gần đỉnh núi bị phá tan tành, hiện lên Ngọc Linh Thảo đang lùi lại, sau đó chính là những vị yêu thú chi chủ đang tiếng tới tấn công.
Ngọc Linh Thảo xoay người, sử dụng nhất trảm thiên công kích mạnh mẽ đẩy lùi những tên yêu thú chi chủ bên kia.
Những tên đó nhìn vào cỗ uy lực linh lực kiếm khí từ nhất trảm thiên liền đỡ lấy, dùng thân xác kèm theo linh lực cố gắng xé ra.
“Bùm!”
Lại một tiếng nổ vang lên, nhất trảm thiên công kích bị vỡ tan ra tỏa lượng linh lực khủng bố, nhìn sâu hơn lại là Ngọc Linh Thảo một tư thế chuẩn bị. Sát khí nồng đậm từ đó hiện lên khiến cho các vị yêu thú chi chủ sợ hãi dùng toàn lực thủ thế.
Phượt liên kích, một phát từ Ngọc Linh Thảo xoẹt qua cái kia bốn vị yêu thú chi chủ, đường kiếm mạnh mẽ kèm theo đợt bộc phát làm cho lớp phòng thủ ấy vỡ nát, còn thêm sát thương gây nên khiến cho phệ phong lang chi chủ thương nặng một đường, hùng phi trảo bị đứt mất một cánh tay, bạo thổ ngưu bị gãy mất một cái sừng, vì né phần mắt, còn bạch lăng giác đứng xa nhất cũng không khá hơn, đứt mất một phần cánh chân và thương vùng bụng.
Cái này khủng bố con người đã không nằm theo lẽ thường, một lúc tu vi yếu hơn nhiều cân bốn nhân vật, không phải là người bình thường làm được.
Nỗi sợ hãi bao trùm, bốn vị yêu thú chi chủ vẻ mặt ngưng trọng cảnh giác tới, hùng phi trảo và phệ phong lang chủ động tiến công tới, hai phát nhanh chóng lao qua công kích mạnh. Ấy vậy mà Ngọc Linh Thảo lại dùng kiếm bao bọc linh lực đỡ được.
“Cùng lên đi!” Bạch lăng giác chi chủ hét lớn, những vị kia cũng theo đó đồng tình tiến tới.
Bạo thổ ngưu gầm lên, những phần đất đá lớn bay lên lao tới Ngọc Linh Thảo, cô bé cảnh giác nắm chặt thanh kiếm dùng phân tách vi trảm chém qua làm nhiều phần đất đá rơi xuống. Kèm theo sau đó qua phần đất đá ấy bốn vị lao tới kích hoạt thần thông băng thẳng qua, bốn bên thẳng tiến không đường chạy làm cho Ngọc Linh Thảo vận linh lực dùng linh hộ thể bao bọc.
Bốn bên khả năng sát thương lớn, Ngọc Linh Thảo hoàn toàn không đỡ được bay lên. Một lần vỡ nát linh hộ thể phần ấy.
Ngọc Linh Thảo tụ lực dùng kiếm khí phóng ra liên tục từ trên xuống, nhiều phần bay loạn xạ yêu thú chi chủ né liên tục, nhưng đòn tấn công đơn giản ấy vẫn né dễ dàng.
Lúc này, hùng phi trảo nở ra một nụ cười khinh miệt nói: “Sao thế, ngươi chỉ có vậy thôi sao?”
Dứt lời, bốn vị yêu thú chi chủ chú ý đến sắc mặt Ngọc Linh Thảo, không phải là khuôn mặt lo lắng, mà là một nụ cười khẩy. Lúc này bọn họ mới nhận ra nhìn xuống.
“Argh, ahhh, …”
Những tiếng la hét thất thanh vang dội, tới phía dưới, chính là bên này yêu thú nhỏ hơn bị dính các loại công kích vạ lây, chết đi vô số.
“Con khốn, không ngờ ngươi lại gian xảo như vậy!”
“Hừ, bớt phí lời đi, kể từ khi các ngươi bắt đi Nhân Chiêu Lan chủ thể bên ta thì không còn cái gì là dừng lại rồi!” Ngọc Linh Thảo nói.
Nghe vậy, những vị yêu thú chi chủ hiện nên nét mặt lo lắng, trận chiến kéo dài chính là bên bọn họ tổn thất lớn: “Bọn ta cũng chỉ là phụng mệnh làm theo, không nhất thiết phải là sống chết thế này, hai bên một phần lùi lại thế nào?” Bạo thổ ngưu nói.
“Đừng có phí lời, nếu muốn ta lùi lại thì thả chủ thể bên ta ra rồi nói!”
Dứt lời, Ngọc Linh Thảo liền lao đến tấn công tiếp. Các vị yêu thú chi chủ thấy rằng thương lượng bất thành cũng phải chiến đấu theo, ngăn cản Ngọc Linh Thảo gây nên thêm nhiều thương vong hơn nữa.
Trận chiến tiếp tục diễn ra, cả bốn vị yêu thú chi chủ liên thủ tấn công về phía Ngọc Linh Thảo, tung ra vô số thần thông của bọn họ, nhưng mà việc này lại thật sự là không dễ dàng.
Bọn họ liền thương tích nặng thêm, cũng chỉ mới làm cho Ngọc Linh Thảo bỏ ra vô số linh lực cùng một chút vết thương ngoài da.
Đại sự không ổn, bọn họ bắt đầu lo lắng hơn.
“Hùng phi trảo sư huynh, nếu cứ tiếp tục như thế này, hẳn là sẽ không ổn chút nào.” Phệ phong lang chi chủ nói, nhưng mà hùng phi trảo chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi nghĩ ta không nhìn thấy sao, nhưng mà chuyện này phải làm như thế nào để hoàn toàn viên mãn thì sao mà ta biết!”
“Tiểu đệ có ý kiến này, không biết sư huynh có thể lắng nghe một chút.”
Hùng phi trảo chi chủ lùi lại vài bước đáp: “Ngươi nói thử xem?”
“Là thế này, …”
Bọn họ truyền âm to nhỏ, liền đồng nhất chính kiến với nhau: “Cách này được, hãy truyền âm cho bên kia thêm.”
“Vâng!”
Phệ phong lang chi chủ liền truyền âm cho bên kia hai vị yêu thú chi chủ còn lại, liền được bọn họ gật đầu đồng ý. Phía bên Ngọc Linh Thảo cũng cảm thấy điều kì lạ, là biết được bọn họ truyền âm cho nhau để làm điều gì đó, nhưng lại không biết là gì, trực tiếp lao tới tấn công tiếp.
Những vị yêu thú chi chủ nhìn Ngọc Linh Thảo như thế, cũng đã chuẩn bị mà nói: “Bắt đầu thôi!”
Phệ phong lang chi chủ lao đến đầu tiên tiến công dùng hàm răng sắc nhọn thẳng tiến, Ngọc Linh Thảo thấy vậy đã tung ra một đạo kiếm khí, hòng khiến cho hắn né ra, nhưng lại không theo dự đoán mà phệ phong lang trực tiếp hứng chịu đòn đó, vẫn cứ lao tới mà tấn công.
Ngọc Linh Thảo cảm thấy không ổn, đã định dùng linh hộ thể nhưng vẫn chậm đi một bước, một cánh tay bị cắn vào, khiến cho Ngọc Linh Thảo cảm nhận thấy sự đau đớn tột độ. Mà chưa kịp hét lên vì đau thì Ngọc Linh Thảo lại thấy những tên yêu thú chi chủ khác tiến công tới.
Toàn bộ bao vây, lại không thể rút cánh tay ra, Ngọc Linh Thảo hết cách đành dứt khoát thực hiện.
“Bùm!”
Một tiếng nổ vang lên, khói bụi mịt mù bao trùm từ vụ nổ, những vị yêu thú chi chủ khác lùi lại tránh đi đòn đó, phệ phong lang chi chủ cũng lùi lại theo, hàm răng của hắn khi nãy còn gặm Ngọc Linh Thảo giờ đã tan tành, từng cái răng tan tác, còn thêm phần miệng đen thui ho khặc thêm vài tiếng đã có thể làm cho những tên yêu thú chi chủ khác biết được cái gì đã xảy ra.
Khói bụi tan đi, đã để lại Ngọc Linh Thảo hiển hiện cánh tay trái bị thương nơi đó, mặc dù đã một phần bao bọc linh hộ thể vào cánh tay, nhưng như thế vẫn là không đủ.
“Ngươi hiện giờ đã phế đi một cánh tay rồi, nhanh chóng đầu hàng chịu trói đi!” Bạo thổ ngưu nói.
Nhưng thay vì sự đầu hàng họ mong chờ lại là khuôn mặt tối sầm của Ngọc Linh Thảo, cô bé đã thật sự tức điên lên, sát khí lại nồng đậm hơn trước rất nhiều.
Một tư thế hiện lên, đó là tư thế nhất trảm thiên khi trước Ngọc Linh Thảo đã thực hiện làm cho những vị yêu thú chi chủ cảnh giác.
Một luồng kiếm khí phóng nên, hơn nữa còn lớn hơn trước rất nhiều đã khiến cho bọn họ nhất thời không cản kịp. Những vị yêu thú chi chủ hợp lực phá hủy cái này nhất trảm thiên ấy, khi mà đã thành công cũng là lúc cô bé lại thực hiện tinh kĩ phượt liên kích, hoàn toàn đánh tan đội hình phía bên bọn họ.
Khi mà bọn họ đang bị đánh bay và dừng lại, cũng là lúc mà bọn họ nhận ra mình đang đứng xếp thẳng một hàng, hướng về phía trước chính là Ngọc Linh Thảo tụ một lượng linh lực cực lớn hiển hiện. Không ổn sự tình, yêu thú chi chủ bọn họ nhanh chóng chạy đi, nhưng vẫn chính là không kịp.
Tinh kĩ đại địa xuyên tâm thực hiện, bỏ qua mọi phòng thủ nhanh chóng tung ra một kích cực lớn chết người, tạo nên một luồng uy áp cực lớn sợ hãi làm cho các vị yêu thú chi chủ không thể nào thoát được.
Một, hai, ba, từng vị yêu thú chi chủ nhanh chóng bị đâm xuyên cơ thể đã chết tức tưởi, chỉ còn lại phệ phong lang chi chủ đứng xa nhất hứng đòn yếu nhất đã sống sót, nhưng cho dù là thế thì vẫn bị thương cực nặng không còn có thể chống đỡ thêm nữa.
Phệ phong lang chi chủ rơi xuống đất, khuôn mặt không cam lòng hướng ánh mắt nhìn lên, nhưng chỉ thấy Ngọc Linh Thảo nơi đó khuôn mặt đáng sợ nhìn vào.
Phệ phong lang chi chủ sợ hãi, nhìn quanh đã thấy các vị yêu thú chi chủ khác đã chết, chỉ còn lại mình hắn sống, chính là một lần không thể phản kháng thêm được nữa, đã bị Ngọc Linh Thảo áp chế hoàn toàn.
Trận chiến này, các vị yêu thú chi chủ đã bại trận, nằm xuống chỉ có thể chờ đợi một lời nghe theo chủ bên tiêu diệt.
“Đang có chuyện gì sao?”
“Mạo Hư Bàng!” Dĩ Vạ Hà nói, khuôn mặt trông một chút ngạc nhiên, đây là một cái nhân vật lớn chấp pháp sư danh tiếng của chi nhánh khác, thiên tư cực khủng, nay qua chấp pháp hội này có chút chuyện: “Ngươi là xong nhiệm vụ mới rồi sao?”
“Đúng thế. Ta hiện giờ muốn nhận nhiệm vụ mới, cơ mà ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Mạo Hư Bàng nói.
“Haiz, chỉ là có chút lo lắng về Ngọc Linh Thảo sư muội mà thôi.”
“Là cô bé đó sao? Ta đúng là có nghe qua một chút thành tựu bất phàm của cô bé đó, nhưng mà tại sao ngươi lại lo cơ chứ? Chính ngươi là người đưa nhiệm vụ cho cô bé đó cơ mà.” Mạo Hư Bàn nói.
“Thì đúng là thế, nhưng mà cái nhiệm vụ này đưa cho vẫn chưa xác định rõ ràng cấp bậc, lại là một lần đem theo có chút xa nơi này. Hơn nữa, cái này Ngọc Linh Thảo sư muội mới tiến thăng chuyển hóa cảnh chưa lâu a.”
“Là như vậy sao, nhưng mà theo như thành tích và bộ não của ngươi thì ngươi cũng sẽ không đưa ra cái gì quá khó đi.”
“Đúng thế, nhưng mà ta vẫn có chút lo.”
“Ngươi lại cứ như thế thì khuôn mặt nhanh chóng già đi đấy!” Mạo Hư Bàng chế diễu.
Dĩ Vạ Hà nghe xong có chút tức tối nói: “Hừ, ta là không muốn đi cưới cái gì chồng chiếc đâu, có Ngọc Linh Thảo sư muội kế bên là ổn rồi.”
“Haha, thôi, mỗi chấp pháp sư làm việc đều là có nguyên tắc riêng, cũng là một cái trách nhiệm cho mỗi nhiệm vụ nhận tới, ngươi thế này là chiếu cố quá rồi chiều cho hư giờ.”
“Ta …”
“Thôi thì cô bé đó nhận nhiệm vụ cũng chính là đã chấp nhận mọi sự việc diễn ra, ngươi có lo cũng chả làm được gì, vậy nên đưa ta một cái nhiệm vụ mới đi.”
“Haiz, ngươi nói cũng có phần đúng.”
Nói xong, Dĩ Vạ Hà cầm lên nhiệm vụ và xem xét, sau đó chấm xong đưa tiền thưởng, rồi đưa ra một cái nhiệm vụ mới cho Mạo Hư Bàng. Mạo Hư Bàng cầm lấy cái nhiệm vụ xem xét một cái, rồi chấp nhận cầm lấy rời đi.
“À còn nữa, ngươi cái kia không muốn cưới chồng thì sau này vẫn sẽ phải làm mà thôi, dù sao thì ngươi cũng không thể giữ lại cô bé Ngọc Linh Thảo kia được.”
Dứt lời, Mạo Hư Bàn cười lớn bỏ đi, để lại Dĩ Vạ Hà khuôn mặt tức tối nhìn hắn: “Ngươi …”
Haiz, thôi vậy, dù sao thì lo lắng cũng chả được gì, chỉ mong là cái này nhiệm vụ Ngọc Linh Thảo sư muội nhận tới không gây nên ảnh hưởng gì lớn.
Dĩ Vạ Hà suy nghĩ, sau đó nhanh chóng làm việc tiếp.
…
…
…
Phía bên này Ngọc Linh Thảo chinh chiến đấu với 4 vị yêu thú chi chủ, khả năng gần như ngang với nhau biểu hiện.
“Bùm!”
Một tiếng nổ vang lên, một gần đỉnh núi bị phá tan tành, hiện lên Ngọc Linh Thảo đang lùi lại, sau đó chính là những vị yêu thú chi chủ đang tiếng tới tấn công.
Ngọc Linh Thảo xoay người, sử dụng nhất trảm thiên công kích mạnh mẽ đẩy lùi những tên yêu thú chi chủ bên kia.
Những tên đó nhìn vào cỗ uy lực linh lực kiếm khí từ nhất trảm thiên liền đỡ lấy, dùng thân xác kèm theo linh lực cố gắng xé ra.
“Bùm!”
Lại một tiếng nổ vang lên, nhất trảm thiên công kích bị vỡ tan ra tỏa lượng linh lực khủng bố, nhìn sâu hơn lại là Ngọc Linh Thảo một tư thế chuẩn bị. Sát khí nồng đậm từ đó hiện lên khiến cho các vị yêu thú chi chủ sợ hãi dùng toàn lực thủ thế.
Phượt liên kích, một phát từ Ngọc Linh Thảo xoẹt qua cái kia bốn vị yêu thú chi chủ, đường kiếm mạnh mẽ kèm theo đợt bộc phát làm cho lớp phòng thủ ấy vỡ nát, còn thêm sát thương gây nên khiến cho phệ phong lang chi chủ thương nặng một đường, hùng phi trảo bị đứt mất một cánh tay, bạo thổ ngưu bị gãy mất một cái sừng, vì né phần mắt, còn bạch lăng giác đứng xa nhất cũng không khá hơn, đứt mất một phần cánh chân và thương vùng bụng.
Cái này khủng bố con người đã không nằm theo lẽ thường, một lúc tu vi yếu hơn nhiều cân bốn nhân vật, không phải là người bình thường làm được.
Nỗi sợ hãi bao trùm, bốn vị yêu thú chi chủ vẻ mặt ngưng trọng cảnh giác tới, hùng phi trảo và phệ phong lang chủ động tiến công tới, hai phát nhanh chóng lao qua công kích mạnh. Ấy vậy mà Ngọc Linh Thảo lại dùng kiếm bao bọc linh lực đỡ được.
“Cùng lên đi!” Bạch lăng giác chi chủ hét lớn, những vị kia cũng theo đó đồng tình tiến tới.
Bạo thổ ngưu gầm lên, những phần đất đá lớn bay lên lao tới Ngọc Linh Thảo, cô bé cảnh giác nắm chặt thanh kiếm dùng phân tách vi trảm chém qua làm nhiều phần đất đá rơi xuống. Kèm theo sau đó qua phần đất đá ấy bốn vị lao tới kích hoạt thần thông băng thẳng qua, bốn bên thẳng tiến không đường chạy làm cho Ngọc Linh Thảo vận linh lực dùng linh hộ thể bao bọc.
Bốn bên khả năng sát thương lớn, Ngọc Linh Thảo hoàn toàn không đỡ được bay lên. Một lần vỡ nát linh hộ thể phần ấy.
Ngọc Linh Thảo tụ lực dùng kiếm khí phóng ra liên tục từ trên xuống, nhiều phần bay loạn xạ yêu thú chi chủ né liên tục, nhưng đòn tấn công đơn giản ấy vẫn né dễ dàng.
Lúc này, hùng phi trảo nở ra một nụ cười khinh miệt nói: “Sao thế, ngươi chỉ có vậy thôi sao?”
Dứt lời, bốn vị yêu thú chi chủ chú ý đến sắc mặt Ngọc Linh Thảo, không phải là khuôn mặt lo lắng, mà là một nụ cười khẩy. Lúc này bọn họ mới nhận ra nhìn xuống.
“Argh, ahhh, …”
Những tiếng la hét thất thanh vang dội, tới phía dưới, chính là bên này yêu thú nhỏ hơn bị dính các loại công kích vạ lây, chết đi vô số.
“Con khốn, không ngờ ngươi lại gian xảo như vậy!”
“Hừ, bớt phí lời đi, kể từ khi các ngươi bắt đi Nhân Chiêu Lan chủ thể bên ta thì không còn cái gì là dừng lại rồi!” Ngọc Linh Thảo nói.
Nghe vậy, những vị yêu thú chi chủ hiện nên nét mặt lo lắng, trận chiến kéo dài chính là bên bọn họ tổn thất lớn: “Bọn ta cũng chỉ là phụng mệnh làm theo, không nhất thiết phải là sống chết thế này, hai bên một phần lùi lại thế nào?” Bạo thổ ngưu nói.
“Đừng có phí lời, nếu muốn ta lùi lại thì thả chủ thể bên ta ra rồi nói!”
Dứt lời, Ngọc Linh Thảo liền lao đến tấn công tiếp. Các vị yêu thú chi chủ thấy rằng thương lượng bất thành cũng phải chiến đấu theo, ngăn cản Ngọc Linh Thảo gây nên thêm nhiều thương vong hơn nữa.
Trận chiến tiếp tục diễn ra, cả bốn vị yêu thú chi chủ liên thủ tấn công về phía Ngọc Linh Thảo, tung ra vô số thần thông của bọn họ, nhưng mà việc này lại thật sự là không dễ dàng.
Bọn họ liền thương tích nặng thêm, cũng chỉ mới làm cho Ngọc Linh Thảo bỏ ra vô số linh lực cùng một chút vết thương ngoài da.
Đại sự không ổn, bọn họ bắt đầu lo lắng hơn.
“Hùng phi trảo sư huynh, nếu cứ tiếp tục như thế này, hẳn là sẽ không ổn chút nào.” Phệ phong lang chi chủ nói, nhưng mà hùng phi trảo chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi nghĩ ta không nhìn thấy sao, nhưng mà chuyện này phải làm như thế nào để hoàn toàn viên mãn thì sao mà ta biết!”
“Tiểu đệ có ý kiến này, không biết sư huynh có thể lắng nghe một chút.”
Hùng phi trảo chi chủ lùi lại vài bước đáp: “Ngươi nói thử xem?”
“Là thế này, …”
Bọn họ truyền âm to nhỏ, liền đồng nhất chính kiến với nhau: “Cách này được, hãy truyền âm cho bên kia thêm.”
“Vâng!”
Phệ phong lang chi chủ liền truyền âm cho bên kia hai vị yêu thú chi chủ còn lại, liền được bọn họ gật đầu đồng ý. Phía bên Ngọc Linh Thảo cũng cảm thấy điều kì lạ, là biết được bọn họ truyền âm cho nhau để làm điều gì đó, nhưng lại không biết là gì, trực tiếp lao tới tấn công tiếp.
Những vị yêu thú chi chủ nhìn Ngọc Linh Thảo như thế, cũng đã chuẩn bị mà nói: “Bắt đầu thôi!”
Phệ phong lang chi chủ lao đến đầu tiên tiến công dùng hàm răng sắc nhọn thẳng tiến, Ngọc Linh Thảo thấy vậy đã tung ra một đạo kiếm khí, hòng khiến cho hắn né ra, nhưng lại không theo dự đoán mà phệ phong lang trực tiếp hứng chịu đòn đó, vẫn cứ lao tới mà tấn công.
Ngọc Linh Thảo cảm thấy không ổn, đã định dùng linh hộ thể nhưng vẫn chậm đi một bước, một cánh tay bị cắn vào, khiến cho Ngọc Linh Thảo cảm nhận thấy sự đau đớn tột độ. Mà chưa kịp hét lên vì đau thì Ngọc Linh Thảo lại thấy những tên yêu thú chi chủ khác tiến công tới.
Toàn bộ bao vây, lại không thể rút cánh tay ra, Ngọc Linh Thảo hết cách đành dứt khoát thực hiện.
“Bùm!”
Một tiếng nổ vang lên, khói bụi mịt mù bao trùm từ vụ nổ, những vị yêu thú chi chủ khác lùi lại tránh đi đòn đó, phệ phong lang chi chủ cũng lùi lại theo, hàm răng của hắn khi nãy còn gặm Ngọc Linh Thảo giờ đã tan tành, từng cái răng tan tác, còn thêm phần miệng đen thui ho khặc thêm vài tiếng đã có thể làm cho những tên yêu thú chi chủ khác biết được cái gì đã xảy ra.
Khói bụi tan đi, đã để lại Ngọc Linh Thảo hiển hiện cánh tay trái bị thương nơi đó, mặc dù đã một phần bao bọc linh hộ thể vào cánh tay, nhưng như thế vẫn là không đủ.
“Ngươi hiện giờ đã phế đi một cánh tay rồi, nhanh chóng đầu hàng chịu trói đi!” Bạo thổ ngưu nói.
Nhưng thay vì sự đầu hàng họ mong chờ lại là khuôn mặt tối sầm của Ngọc Linh Thảo, cô bé đã thật sự tức điên lên, sát khí lại nồng đậm hơn trước rất nhiều.
Một tư thế hiện lên, đó là tư thế nhất trảm thiên khi trước Ngọc Linh Thảo đã thực hiện làm cho những vị yêu thú chi chủ cảnh giác.
Một luồng kiếm khí phóng nên, hơn nữa còn lớn hơn trước rất nhiều đã khiến cho bọn họ nhất thời không cản kịp. Những vị yêu thú chi chủ hợp lực phá hủy cái này nhất trảm thiên ấy, khi mà đã thành công cũng là lúc cô bé lại thực hiện tinh kĩ phượt liên kích, hoàn toàn đánh tan đội hình phía bên bọn họ.
Khi mà bọn họ đang bị đánh bay và dừng lại, cũng là lúc mà bọn họ nhận ra mình đang đứng xếp thẳng một hàng, hướng về phía trước chính là Ngọc Linh Thảo tụ một lượng linh lực cực lớn hiển hiện. Không ổn sự tình, yêu thú chi chủ bọn họ nhanh chóng chạy đi, nhưng vẫn chính là không kịp.
Tinh kĩ đại địa xuyên tâm thực hiện, bỏ qua mọi phòng thủ nhanh chóng tung ra một kích cực lớn chết người, tạo nên một luồng uy áp cực lớn sợ hãi làm cho các vị yêu thú chi chủ không thể nào thoát được.
Một, hai, ba, từng vị yêu thú chi chủ nhanh chóng bị đâm xuyên cơ thể đã chết tức tưởi, chỉ còn lại phệ phong lang chi chủ đứng xa nhất hứng đòn yếu nhất đã sống sót, nhưng cho dù là thế thì vẫn bị thương cực nặng không còn có thể chống đỡ thêm nữa.
Phệ phong lang chi chủ rơi xuống đất, khuôn mặt không cam lòng hướng ánh mắt nhìn lên, nhưng chỉ thấy Ngọc Linh Thảo nơi đó khuôn mặt đáng sợ nhìn vào.
Phệ phong lang chi chủ sợ hãi, nhìn quanh đã thấy các vị yêu thú chi chủ khác đã chết, chỉ còn lại mình hắn sống, chính là một lần không thể phản kháng thêm được nữa, đã bị Ngọc Linh Thảo áp chế hoàn toàn.
Trận chiến này, các vị yêu thú chi chủ đã bại trận, nằm xuống chỉ có thể chờ đợi một lời nghe theo chủ bên tiêu diệt.
Danh sách chương