Phía cổng hội, cô nhân viên đang vẫy tay chào Ngọc Linh Thảo, cô bé cũng vẫy tay lại một cách vui vẻ sau đó nhanh chóng rời đi.

Đến khi bóng dáng Ngọc Linh Thảo biến mất, một cái kia thân ảnh đột ngột hiện ra phía sau cô nhân viên, đây chủ hội Bàng Lưu Gia cất ra một giọng nói trầm trầm: “Cô nghĩ sao, Nhu Mạnh Cung?”

“Rất tốt, cô bé kia không nói dối, nhưng mà trong những lời nói dường như đã tránh ra một vài chỗ nào đó, nhưng mà cô bé nói khá lưu loát nên tôi không thể biết được cái kia lời nói có thiếu chỗ nào hay không, giống như trực giác của tôi đã mắc đến một cái sai lầm.” Nhu Mạnh Cung đáp.

Bàng Lưu Gia nghe xong vẻ mặt lộ ra một tia hài lòng đáp: “Cũng không thể trách cô được, ngay cả lúc kia báo cáo những tên tội phạm này chi tiết đến kinh ngạc, tám chín phần cũng là lời nói chính xác người kết liễu là cô bé, cho dù là không phải thì cũng người chứng kiến sự việc tình tiết, dù là thế nào, cô bé này thật sự thông minh, làm việc này chừa ra đường lui thật sự, cũng không sợ hãi những gì sẽ xảy ra tiếp theo, tương lai chắc chắn đại sự lớn.”

Nhu Mạnh Cung nghe vậy cười nhẹ nói: “Vậy sao, thế mà tôi lại càng nắm chắc thêm một phần cô bé đã phát hiện ngài theo dõi rồi đấy.”

“Hả?! Thật sao?!” Bàng Lưu Gia vẻ mặt bất ngờ hỏi lại.

“Tôi không biết, dù sao thì cũng chỉ là trực giác cảm nhận thấy mà thôi.” Nhu Mạnh Cung đáp.

Bàng Lưu Gia nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm một chút nói: “Ngươi đừng có mà nói vậy nữa, cái kia trực giác ngươi nói thật sự rất hay đúng đấy.”

“Vậy thì tôi phải là cẩn thận hơn rồi.”

Phía bên Ngọc Linh Thảo, cô bé hiện giờ đang trên đường đi về tửu lâu quán, lại cảm nhận được một cái kia đạo thân ảnh theo sát sau bên. Ngọc Linh Thảo chán ghét khuôn mặt hiện rõ, nhưng không hề quay lại, tránh đánh rắn động cỏ.

Bên trong kia cảm nhận hai người, một người có cỗ uy áp lớn hơn chắc là chủ của hội đó, còn người này lại có hành động gì, bên kia kẻ địch đã tới rồi sao, thật là nhanh.

Đi thêm một đoạn đường, Ngọc Linh Thảo bẻ hướng sang bên kia một góc các tòa nhà, tên theo sau cảm thấy không ổn, khí tức kia đã biến mất liền nhanh chóng theo sau quan sát, nhưng lại không hề có dấu vết nào hiện thân, giống như cái ảo ảnh sống từng tồn tại.

“Người đâu?”

Tên kia theo dõi đảo mắt xung quanh, lại không thể nào thấy được liền chạy sang nơi khác tìm kiếm, lại không ngờ rằng, Ngọc Linh Thảo hiện trần nhà né tránh hiển hiện.

Sau khi tên đó rời đi, Ngọc Linh Thảo cũng nhanh chóng ngồi dậy và nhanh chóng về nhà.

Sau khi về đến nhà, cô bé thấy một cái kia gối nằm nhanh chóng bay về phía của mình. Tay nhanh chóng nắm chặt lấy bắt, sau đó hạ tay xuống nhìn thấy Nhân Chiêu Lan khuôn mặt buồn bực hiển hiện quát lớn: “Muộn quá, sao giờ lại mới về!”

“Trên đường đi gặp một chút chuyện sự tình, thế nên tôi đành phải đổi hướng sang bên khác đi.”

“Vậy sao, thế là cái kia sự tình hôm qua ngươi nói đã thành hiện thực rồi sao?”

“Đúng vậy.”

Nhân Chiêu Lan hốt hoảng một chút nói: “Vậy phải làm sao giờ?!”

“Có lẽ là phải đi sớm hơn dự định một chút, nếu như nán lại đây lâu có lẽ là sẽ nguy hiểm hơn.”

“Hừm, vậy thì cứ theo ngươi đi.” Nhân Chiêu Lan suy nghĩ một chút nói.

“Thưa tiểu thư, nếu như chúng ta đi hiện giờ thì có lẽ những tên kia phát giác hiện thời cổng thành biến, nhanh chóng đuổi theo.” Lão Chu tiếp lời.

“Vậy chứ ngươi phải làm sao?” Nhân Chiêu Lan biểu hiện nghiêm trọng sự tình nói.

“Lão Chu à, ông nghĩ tôi vẫn là chưa suy nghĩ qua chuyện đó sao, nhưng mà chuyện này nán lại lâu vẫn nguy hiểm hơn như thế, vậy nên tôi đã nghĩ ra một cách nhỏ.” Ngọc Linh Thảo nói.

Lão Chu chú ý tới hỏi: “Cách gì?”

“Cũng đơn giản thôi, hiện giờ tôi đã lộ diện hình thái ngoài kia, nếu như trong lúc ngoài thành đi theo sẽ bị bắt, vậy thì chỉ cần tôi ngoài thành theo sau khi mà mọi người vượt cổng thành công.”

Nhân Chiêu Lan lại suy nghĩ thêm một lúc lâu, sau đó mở lời: “Mời thêm hộ vệ hiện giờ có ổn không?”

“Như vậy vẫn ổn, dù sao thì ngoài thành nhiều yêu thú, mời đi hộ vệ hộ tống sẽ không bị chú ý nhiều. Nhưng mà cô vẫn là nên mời đi những người có thực lực tu vi tương đối mà thôi, không nên mời các cao thủ quá mạnh.”

“Tại sao vậy?”

“Như vậy thì sẽ đánh rắn động cỏ, đối với những người bình thường, bọn họ sẽ không có quá nhiều tiền mời ra cao thủ, mà những người mời cao thủ hộ tống chắc chắn là có nhiều tiền, cái kia suy đoán sẽ là hai trường hợp, một là thương nhân giàu có, người còn lại là người quyền quý. Mà đối với trường hợp của cô hiện giờ chính là một cái người đuổi giết kế hoạch lớn, bị chú ý sẽ là rất nhiều.”

“Chuyện này liệu có ổn không?”

“Không hoàn toàn nắm chắc, nhưng lại chính là phương án tốt nhất hiện giờ.”

“Vậy thì của ngươi phương án tốt nhất hiện giờ đấy thực hiện đi.”

“Vâng.”

Nói xong, Ngọc Linh Thảo xoay người rời đi, bước ra khỏi phòng. Đến lúc này lão Chu lo lắng mở miệng hỏi: “Liệu nghe theo ý cô bé ấy có ổn không?”

“Ta không biết, nhưng mà hiện giờ cách khác tốt lành hơn không thể nghĩ ta, ít nhất, cô ấy cho dù tính nết tốt xấu đối với ta thế nào, thì vẫn chính một người uy tín bên phe ta tin tưởng được.” Nhân Chiêu Lan đáp lại.







Phía bên kia tên theo dõi hiện giờ cố gắng tìm kiếm, hòng đem theo dấu vết còn lại tìm thấy, nhưng mà rốt cuộc vẫn chưa tìm thấy. Ngay lúc ấy lại có một cái lệnh bài đeo bên hông rung lên, tên đó cầm lấy trên tay truyền linh khí kích hoạt, một cái giọng nói từ lệnh bài phát ra: “Thế nào rồi?”

“Thưa, thuộc hạ đã tìm ra người, nhưng hiện giờ mất đi dấu vết, tôi vẫn đang cố tìm kiếm vết tích còn lại nơi đây.”

Lời vừa dứt thì bên kia lệnh bài cáu quát lớn: “Ngu ngốc, các ngươi sự tình không hiện rõ lại để mất dấu vết, còn tiếp tục tìm kiếm, chắc chắn bên kia biết được đã cẩn thận hơn, ngươi tìm kiếm vết tích còn lại thì được ích gì?!”

Tên kia nghe tiếng chửi thì sợ hãi sốt sắng hỏi: “Vậy thuộc hạ phải làm sao?”

“Cái này còn cần ta nói à? Ngươi hiện giờ quay về chờ tình hình quan sát ngoài cổng thành, còn phải đem thêm người tới chuẩn bị, có thế mà cần ta chỉ dẫn sao.”

“Là thuộc hạ ngu ngốc, thuộc hạ sẽ chuẩn bị ngay.”

“Làm nhanh đi.”

“Vâng, thuộc hạ cáo từ.”

Nói xong, tên đó cất đi cái lệnh bài, bắt đầu quay về chuẩn bị, còn cái kia người đang nói chuyện với hắn ta nãy giờ, chính là một cái lão ngũ hiển hiện, hắn ta từ trên tay lệnh bài hạ thấp xuống từ từ, khuôn mặt tràn đầy sự giận dữ.

Các ngươi hãy chờ đi, ta sẽ giết chết các ngươi báo thù cho lão thất của ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện