Để tỏ lòng hoan nghênh khách quý. Đêm đó Trần Thành sai người chuẩn bị rượu và thức ăn khoản đãi ở hậu hoa viên. Đương nhiên, tiệc này là do nàng vì bằng hữu mà hoan nghênh, đến nổi mọi sự ở Tiết gia trang tự nhiên nàng cũng thay cha làm chủ.

Bóng đêm buông xuống, trăng lặng lẽ đọng trên vòm trời đen, hậu viên Tiết gia trang phảng phất bao phủ một tầng sương mỏng, nguyệt đình xung quanh sáng ngời đèn đuốc, trên bàn đầy các loại thức ăn. Thúy Nhi cùng vài tỳ nữ đứng trong đình, im lặng chờ chủ, khách đến.

Chỉ chốc lát, thanh âm vui vẻ của Trần Thành từ cổng hậu hoa viên nhẹ nhàng truyền đến: "Tuyết Tình cô nương, ngày mai chúng ta đến đồng ruộng phụ cận tản bộ thế nào? Vừa thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ, vừa ngâm thi tác đối?".

"Ngâm thi tác đối thì không được rồi". Tuyết Tình cười.

"Kỳ thật, ta cũng thế, ta chỉ tùy cảnh mà đối thôi". Trần Thành cười, thật ra nàng cũng không biết làm thơ, mời nàng đối từ còn có thể, văn thơ đối ngẫu nàng không lành nghề.

"Ta cho tới bây giờ chưa từng nghe qua sư huynh ngâm thơ, huống chi văn thơ đối ngẫu". Chu Nham cũng ở đó.

Chỉ chốc lát, thân ảnh ba người từ cổng đã ở hậu hoa viên. Thúy Nhi quay đầu nhìn lại, bất giác hai mắt tỏa sáng, Thiếu chủ tuấn mỹ tiêu sái, Tuyết Tình tiểu thư đẹp như thiên tiên, thật là thiên hạ tuyệt phối. Nghĩ vậy, đáy lòng lại lầm than một tiếng, đáng tiếc,..Bất giác, tâm khó chịu, khó chấp nhận.

Ba người Trần Thành đi vào nguyệt đình, Trần Thành rất có phong độ kéo ghế ngồi cho Tuyết Tình, mời nàng ngồi. Vốn nguyệt đình chỉ toàn là bàn ghế đá, nhưng Trần Thành vì muốn ngồi thoải mái, sai người đổi thành bàn ghỗ ghế bành.

"Ta có phái người kêu Lục Trúc cô nương đến, đáng tiếc nàng đi vắng". Trần Thành ngồi xuống nói.

"Ân, nghe nói nàng có việc phải trở về". Tuyết Tình giúp che lấp.

"Nhà nàng ở đâu? Khẳng định rất khá giả?". Trần Thành hỏi, bởi vì nàng vẫn cảm thấy Lục Trúc giống phú nhị đại.

"...Nhà nàng Từ Châu, gia cảnh...là không sai". Tuyết Tình không nghĩ Trần Thành sẽ hỏi vấn đề này, nhất thời chưa nghĩ ra câu trả lời.

"Ta nói rồi mà! Nàng chính là phú nhị đại, bằng không không mở nổi một tửu lâu xa hoa như vậy". Trần Thành đắc ý nói.

"..." Tuyết Tình cười cười, không trả lời, lòng nghĩ Tiết thiếu chủ tư tưởng rất đơn thuần.

"Sư huynh, phú nhị đại là cái gì?". Chu Nham nhịn không được hỏi.

"...Phú nhị đại mà ngươi không biết?". Trần Thành trợn mắt nhìn hắn.

Chu Nham sờ sờ ót, lắc lắc đầu, trầm tư sau đó mắt sáng lên: "A! Ta biết rồi, có phải là tên của một gia tộc giàu có?".

"Khụ...khụ...". Nghe hắn nói như thế, Trần Thành bị ngụm nước chè xanh trong miệng làm nghẹn ho khan.

"Sư huynh...".

"Thiếu chủ...".

Chu Nham cùng Thúy Nhi, một người thì vuốt lưng, một người rót trà, kích động bên người Trần Thành.

Một hồi lâu, Trần Thành mới ngưng ho khan, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Chu Nham: "Ngươi không hiểu cũng đừng giả bộ hiểu, còn nói to chính là dọa người biết không?".

Chu Nham ngượng ngùng gãi gãi ót, ngây ngốc nở nụ cười.

"Phú nhị đại ý chỉ hài tử của gia đình giàu có, biết không?". Trần Thành quẳng ánh mắt khinh bỉ.

"Vậy sư huynh là phú tam đại?". Chu Nham lại lập tức tiếp lời, tỏ vẻ lý giải.

Không còn lí do thoái thác, Trần Thành ngơ ngác một chút, ót trực tiếp nóng lên, nghĩ lại, không cần rối rắm vấn đề này, vì thế quay đầu hỏi Tuyết Tình: "Lúc Trúc cô nương khi nào trở về? Đến lúc đó chúng ta có thể mời nàng uống trà thế nào?".

Tuyết Tình ôn nhu cười, gật gật đầu, nụ cười này có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, Trần Thành suýt chút nữa phản ứng không kịp, mà Chu Nham còn lại há hốc mồm, hồn đã đi một nữa.

"Khụ, cái kia...Tuyết Tình cô nương có thích nghe tiểu khúc không?". Tuy rằng Tuyết Tình rất đẹp, nhưng khả năng chịu đựng của Trần Thành cũng không tệ lắm, tuy có ngơ ngác một chút, hồn đã đi ít nhất hai ba lần, nhưng nàng lại phát hiện Chu Nham thất thố, vội dùng chân đá hắn, sau đó chuyển đề tài, tránh xấu hổ.

"Ta cũng am hiểu một ít". Tuyết Tình như cũ cười như cầu vồng sau mưa, dịu dàng đẹp mắt.

"Tuyết Tình cô nương biết gì về nhạc cụ? Có thể đàn cho ta nghe không?". Trần Thành hưng phấn.

"Tiểu nữ cầm kỹ không hay lắm, chính là hiểu sơ mà thôi".

Trần Thành nghĩ, Tuyết Tình nhất định là khiêm tốn, vì muốn nàng không ngượng ngùng, vì thế đưa ra đề nghị: "Không cần phải ngại, ta cùng ngươi? Ta sẽ thổi sáo".

Nhưng nghĩ, mình chưa chắc thổi được: "Nhưng không có bản nhạc nào ta có thể thổi được, quên đi, ngươi đàn cho ta nghe thôi được không?". Trần Thành mở mắt to xinh đẹp cầu xin Tuyết Tình, bộ dáng rất là đáng yêu.

Xem vẻ khát vọng trên mặt Trần Thành, Tuyết Tình bất đắc dĩ lắc đầu: "Có đàn tranh không?".

Nghe Tuyết Tình nói như vậy, Trần Thành mừng rỡ nói: "Thúy Nhi...".

"Trong trang vừa vặn có một cái, để Thúy Nhi đi lấy".

"Được, nhanh đi nhanh đi". Trần Thành nói khẩn cấp.

"Tuyết Tình cô nương không chỉ võ nghệ cao cường, lại còn biết đánh đàn, thật là lợi hại! Ta luôn rất bội phục ai đánh đàn tranh, bởi vì ta không biết đánh". Trần Thành từ nhỏ rất yêu thích âm nhạc, ghi-ta, trống, sáo, mọi thứ đều học một chút, mặc dù là gà mờ, nhưng cũng giả bộ gảy vài ba nốt được, nàng cũng từng nghĩ tới học đàn tranh, cảm thấy thanh âm đàn tranh phát ra cực kì êm tai, còn có mùi hương cổ xưa ý nhị, hơn nữa người gảy đàn tranh lại tao nhã cao quý, nhưng là nàng cho dù cố gắng học thế nào cũng không thể học được, không làm khó dễ chính mình, nàng đành bỏ cuộc.

"Tiết thiếu chủ giễu cợt, tiểu nữ chỉ là hiểu sơ một phần". Tuyết Tình khiêm tốn nói.

"Tuyết Tình cô nương kêu tên ta được rồi, đừng kêu Tiết thiếu chủ, rất khách khí, chúng ta chỉ là bằng hữu thôi".

Tuyết Tình ngẩn ra: "Như thế sao được?".

"Có sao đâu? Bằng hữu của ta đều kêu tên ta, chúng ta không lẽ không phải bằng hữu?".

Tuyết Tình thoáng suy tư, sau đó gật gật đầu: "Được, vậy sau này tiểu nữ gọi ngươi là Hoàng Sanh, ngươi cũng đừng gọi là cô nương nữa, có thể gọi là Tuyết Tình".

"Được, quyết định vậy đi". Cuối cùng cũng có bằng hữu, hơn nữa còn là mỹ nhân, Trần Thành không ngăn được nội tâm vui vẻ, trên mặt bất giác nở nụ cười như ánh mặt trời buổi trưa, nắng chói mắt. Tục ngữ nói: Cười từ đáy lòng chính là nụ cười động lòng người. Nụ cười này của Trần Thành khiến tâm thần Tuyết Tình bất giác lung lay, nhưng lại gạt đi khôi phục vẻ quạnh quẽ.

"Sư huynh, đẹp thật a". Chu Nham lại thấy nụ cười hấp dẫn của Trần Thành không khỏi cảm thán.

Trần Thành đỏ mặt lên, rất nhanh lại xấu hổ, chính mình đang là một gã "nam tử" lại bị một tên nam tử khen đẹp, hơn nữa nàng đã quen nghe người khác nói nàng soái, chữ đẹp này, nghe lại cảm thấy khó chịu.

Vì thế để che lại đáy lòng xấu hổ, Trần Thành lấy chiếc phiến, hướng trên ót Chu Nham mà gõ: "Đẹp cái đầu ngươi, ta đường đường là nam tử, có thể sử dụng từ "đẹp" để hình dung sao?". Trần Thành rất yêu thích chiếc phiến này, cầm không buông tay, đây là cây quạt chính Trần Thành mang bên mình, vừa có thể dùng để giả bộ, vừa có thể giải nhiệt.

Chu Nham vuốt ót, lại ngây ngốc nở nụ cười, Nhìn thấy hai người như thế, Tuyết Tình cũng nhịn không được nở nụ cười.

Lúc này, Thúy Nhi cũng ôm đàn tranh đi vào nguyệt đình.

Nhìn thấy đàn tranh, Tuyết Tình liền tán thưởng: "Hảo cầm, có phải là Liễu Hàn Cầm của Càng Linh Vương không?. Càng Linh Vương là một hoàng thân của vương triều năm trăm năm trước, hắn không tiếc gì thu thập thiên hạ bảo cầm trên thế gian. Nhưng không có một cây cầm nào làm hắn thõa mãn, hắn muốn có được một cây cầm độc nhất vô nhị. Vì thế hắn ra lệnh cho các nhạc công, sưu tập các chất liệu gỗ dùng để làm cầm tốt nhất, tạo ra nguyên bản Liễu Hàn Cầm, nhưng hắn vẫn chưa thấy hài lòng, sau thời gian suy tư, hắn đem tất cả chất liệu gỗ của những cây cầm hắn thu thập cả đời ra phân chia, mỗi cây cầm lấy thứ tốt nhất của nó dung nhập vào Liễu Hàn Cầm, cho nên Liễu Hàn Cầm này là tập hợp những thiên hạ danh cầm mà sinh ra.

Trần Thành cũng không biết, cũng không hiểu, đối với cây cầm này tốt hay xấu, nàng không chuyên môn.

"Đúng vậy, Tuyết Tình tiểu thư đúng là người chuyên về cầm". Bởi vì Tuyết Tình và Trần Thành là bằng hữu, nên cũng sửa miệng xưng hô là tiểu thư, không phải là cô nương.

"Thế nhân đều nghĩ, đàn này cũng xuống huyệt cùng Càng Linh Vương, không ngờ lại tồn tại ở quý trang".

"Đàn này là trang chủ tặng cho phu nhân". Thúy Nhi cũng biết khá nhiều, kỳ thật đàn này là Tiết Nhân bỏ ra một số tiền lớn để mua từ người trộm mộ, đích thật là vật bồi táng của Càng Linh Vương.

Trần Thành nghe Tuyết Tình thích đàn như thế, vốn định tặng cho nàng, nhưng nghe Thúy Nhi nói là cha nàng tặng cho mẹ, nàng cũng không dám mở miệng.

Tuyết Tình đưa tay quạt dây cầm, ánh sáng phát ra, âm thanh hùng hậu phát lên, quả là hảo cầm. Tuyết Tình ngồi ngay ngắn đặt Liễu hàn cầm phía trước, nâng bàn tay mềm để lên dây, tiếng cầm tự nhiên vang lên, uyển chuyển liên miên, giống như từ núi rừng mà vọng đến, chậm rãi chảy xuôi...

Trần Thành không biết nàng đang đàn khúc gì, chỉ cảm thấy thật êm tai, như mùa xuân sáng sớm nhẹ nhàng, làm lòng người tĩnh lặng mà thoải mái.

Khúc đàn chấm dứt, Trần Thành một hồi lâu sau mới lấy lại tâm thần, tùy tâm tán thưởng: "Hảo khúc, Tuyết Tình hảo cầm kỹ, không biết khúc này gọi là gì?".

"Hoàng Sanh chê cười, cầm kỹ của ta bình thường, sư tỷ của ta cầm kỹ mới là xuất thần, có thể trêu chọc người ta vui buồn lẫn lộn, cũng có thể để người tiến lên thiên đưởng, quên bi thống tức giận".

"Như thế còn gì bằng! Nếu có cơ hội, ta cũng nhất định phải nghe qua". TrầnThành không biết Tuyết Tình nói đạt cảnh giới nào, nàng không biết nhưng lại tin tưởng Tuyết Tình.

"Được, có điều sư tỷ rất ít xuất cung, nếu có cơ hội, ta giúp ngươi gặp mặt".

"Được, cảm ơn Tuyết Tình".

"Hoàng Sanh cũng biết thổi sáo mà? Có thể thổi nghe một chút không". Tuyết Tình cười hỏi, nàng chưa bao giờ nghĩ Tiết Hoàng Sanh lại có nhã hứng với nhạc cụ.

Trần Thành ngượng ngùng gãi ót: "Chỉ biết tàm tạm thôi, ta cũng chỉ tùy ý thôi lung tung". Nghe xong Tuyết Tình khảy đàn, Trần Thành cảm thán, người cổ đại gảy đàn khiến tâm tình người ta thay đổi, nàng chơi nhạc cụ chưa tới cảm giới đó, giống như gà mờ, quả thật là chỉ bi bô thổi sáo làm sao dám đứng trước nhạc sĩ mà triển lãm.

"Sư huynh có thể thổi sáo sao? Ta chưa từng nghe qua! Ta chỉ nghe sư huynh đánh đàn thôi". Chu Nham lại nói leo.

"Cái gì?". Trần Thành kinh ngạc, Tiết Hoàng Sanh kia biết đánh đàn? Nàng không phải chỉ biết võ thôi sao? "Trước kia sư huynh thực thích ban đêm đánh đàn". Chu Nham nói.

Còn nói nữa, Trần Thành dùng ánh mắt ám sát nhìn Chu Nham, ta cũng không phải Tiết Hoàng Sanh thật, ngươi nói ta biết đánh đàn, ta cũng không đánh, chắc chắn là không biết rồi vì ta mất trí nhớ, đừng làm ta rắc rối nữa. Kỳ thật Trần Thành vẫn có chút lo lắng nếu khác với Tiết Hoàng Sanh trước kia quá nhiều sẽ khiến người ta hiềm nghi.

Xem mặt Trần Thành như muốn giết người, Chu Nham nhanh chóng cuối mặt, giả bộ nghiêm túc gắp rau, không dám nói thêm gì.

Tuyết Tình thu hết một màn vào mắt, không khỏi cười thầm, nàng biết Tiết Hoàng Sanh không muốn đánh đàn, nhưng lại cố ý nói: "Thì ra Hoàng Sanh còn biết đánh đàn, không bằng đánh một khúc cho ta nghe thế nào?". Nếu là bằng hữu, lại còn là nữ tử cầu mong, tự nhiên không biết nói sao.

Trán Trần Thành xuất hiện mấy đường hắc tuyến, xấu hổ vạn phần, nhưng vẫn kiên cường tùy cơ ứng biến: "Ngươi là một hảo cầm kỹ, ta làm sao trước mặt ngươi lại bày ra cái kém cỏi vụng về để dọa người đây, không bằng ta thổi sáo vậy, ta vẫn thích thổi sáo hơn". Nói xong, không đợi Tuyết Tình mở miệng nói liền gọi Thúy Nhi: "Trong trang có cây sáo nào không? Ngươi giúp ta mang đến đi".

"Thưa Thiếu chủ, trong trang không có sáo". Thúy Nhi thành thật trả lời.

Trần Thành cứng họng, quanh co nửa ngày không nói được nửa câu, nàng chính là hàng vạn lần không nghĩ đến trang viện lớn thế này mà cây sáo cũng không có.

Xem khuôn mặt tuấn tú nghẹn hồng của Trần Thành, Tuyết Tình không khỏi che miệng nở nụ cười, đưa tay vào ngực lấy ra một cây sáo cho Trần Thành.

"Ngươi, ngươi có?". Trần Thành kinh ngạc, trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Tuyết Tình.

Tuyết Tình gật đầu cười.

Trần Thành ngượng ngùng tiếp nhận sáo, ngây ngốc cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện