Cuối tuần, thời tiết rất tốt, giống như bình thường, hắn ngồi trong phòng ngẩn người. Bỗng nhiên dưới tầng phát ra tiếng ầm ầm, hắn nghe thấy người hầu kêu.
“Có trộm a!”
Phản ứng đầu tiên của hắn là vọt ngay đến thư phòng của người kia, hắn biết trong đấy để rất nhiều những tài liệu quan trọng. Quả nhiên có một người xa lạ ở trong ấy, cầm một cái hòm nho nhỏ trong tay. Hắn phác đi lên cướp lại. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm tạ xuất thân đê tiện của mình.
Tên trộm này bản lĩnh cũng quá kém, để hắn cướp lại được chiếc hòm. Hắn ôm chiếc hòm bỏ chạy, vừa chạy vừa hét.
“Hắn ở thư phòng!”
Người xa lạ ôm lấy cổ hắn, trong tay cầm một con dao nhỏ đâm mạnh xuống, ngực hắn lập tức đỏ một mảng lớn, nhưng hắn vẫn ôm chiếc hòm thật chặt. Người kia cùng bảo an chạy đến, bảo an túm lấy tên trộm kéo đi, người kia thì ôm hắn vào trong ngực. Hắn chưa từng thấy người kia kinh hoàng như vậy, âm thầm hắn lại thấy hơi vui vẻ, lúc này, có chút nào là vì hắn hay không? Ngực đau đớn vô cùng, hắn cố đưa chiếc hòm ướt sũng máu kia đặt vào tay y, còn cười cười.
“Ngươi xem, không có việc gì.”
Hô hấp của người kia cũng không ổn.
“Ngươi đừng nói nữa, để ta đưa ngươi đi bệnh viện.”
Máu không ngừng chảy ra bên ngoài, hắn vẫn cười cười, tựa vào lồng ngực người kia nói.
“Ta là Lạc Thần.” Không phải Lạc Dương. Mặt trời cùng ngôi sao, là một đôi tên cùng Lạc Dương.
“Ta thích ăn bánh trứng rán nhất.” không phải bánh trà xanh.
Mặt người kia đã nhăn lại, ôm hắn lớn tiếng nói.
“Đừng nói! Không được nói!”
Sao người kia lại không rõ? Chuyện này đối với hắn quan trọng như thế nào. Hắn sẽ rời khỏi thế giới này, hắn hy vọng ít nhất cũng sẽ có một người nhớ đến hắn, là Lạc Thần. Cho nên hắn phải nói nhiều một chút về bản thân, trước kia không có cơ hội, về sau lại càng không có.
Hắn dùng lực hít một hơi, giãy dụa nói tiếp.
“Màu ta thích nhất là màu lam, thích nhìn nhất là biển rộng, ta chưa từng được đi học, nhưng ta nghĩ ta sẽ thích ngữ văn….”
Việc nói càng ngày càng trở nên khó khăn, cảnh vật trước mắt hắn cũng mơ hồ, hắn dùng hơi cuối cùng nói cho người kia. “Ta là Lạc Thần, xin ngươi hãy nhớ kĩ…”
Sau đó hắn cũng không thể thở được nữa, trước mắt là một màu đen.
Nếu có thể gặp được thượng đế, hắn nhất định sẽ hỏi: Vì sao cùng cha cùng mẹ cùng một giờ sinh ra, mà lại bị an bài hai vận mệnh khác nhau như vậy?
“Có trộm a!”
Phản ứng đầu tiên của hắn là vọt ngay đến thư phòng của người kia, hắn biết trong đấy để rất nhiều những tài liệu quan trọng. Quả nhiên có một người xa lạ ở trong ấy, cầm một cái hòm nho nhỏ trong tay. Hắn phác đi lên cướp lại. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm tạ xuất thân đê tiện của mình.
Tên trộm này bản lĩnh cũng quá kém, để hắn cướp lại được chiếc hòm. Hắn ôm chiếc hòm bỏ chạy, vừa chạy vừa hét.
“Hắn ở thư phòng!”
Người xa lạ ôm lấy cổ hắn, trong tay cầm một con dao nhỏ đâm mạnh xuống, ngực hắn lập tức đỏ một mảng lớn, nhưng hắn vẫn ôm chiếc hòm thật chặt. Người kia cùng bảo an chạy đến, bảo an túm lấy tên trộm kéo đi, người kia thì ôm hắn vào trong ngực. Hắn chưa từng thấy người kia kinh hoàng như vậy, âm thầm hắn lại thấy hơi vui vẻ, lúc này, có chút nào là vì hắn hay không? Ngực đau đớn vô cùng, hắn cố đưa chiếc hòm ướt sũng máu kia đặt vào tay y, còn cười cười.
“Ngươi xem, không có việc gì.”
Hô hấp của người kia cũng không ổn.
“Ngươi đừng nói nữa, để ta đưa ngươi đi bệnh viện.”
Máu không ngừng chảy ra bên ngoài, hắn vẫn cười cười, tựa vào lồng ngực người kia nói.
“Ta là Lạc Thần.” Không phải Lạc Dương. Mặt trời cùng ngôi sao, là một đôi tên cùng Lạc Dương.
“Ta thích ăn bánh trứng rán nhất.” không phải bánh trà xanh.
Mặt người kia đã nhăn lại, ôm hắn lớn tiếng nói.
“Đừng nói! Không được nói!”
Sao người kia lại không rõ? Chuyện này đối với hắn quan trọng như thế nào. Hắn sẽ rời khỏi thế giới này, hắn hy vọng ít nhất cũng sẽ có một người nhớ đến hắn, là Lạc Thần. Cho nên hắn phải nói nhiều một chút về bản thân, trước kia không có cơ hội, về sau lại càng không có.
Hắn dùng lực hít một hơi, giãy dụa nói tiếp.
“Màu ta thích nhất là màu lam, thích nhìn nhất là biển rộng, ta chưa từng được đi học, nhưng ta nghĩ ta sẽ thích ngữ văn….”
Việc nói càng ngày càng trở nên khó khăn, cảnh vật trước mắt hắn cũng mơ hồ, hắn dùng hơi cuối cùng nói cho người kia. “Ta là Lạc Thần, xin ngươi hãy nhớ kĩ…”
Sau đó hắn cũng không thể thở được nữa, trước mắt là một màu đen.
Nếu có thể gặp được thượng đế, hắn nhất định sẽ hỏi: Vì sao cùng cha cùng mẹ cùng một giờ sinh ra, mà lại bị an bài hai vận mệnh khác nhau như vậy?
Danh sách chương