Trầm Nhược Thủy nghĩ vậy, quả thật cứ một người đi loạn dạo trên đường, cuối cùng vì dỗi Lục Cảnh, thậm chí còn chạy tới thanh lâu tìm hoan mua vui.

Hắn tướng mạo cực kì tuấn tú, hơn nữa cẩm y ngọc quan, phong độ nhẹ nhàng, tự nhiên rất được nữ nhân yêu thích. Rượu quá ba tuần, bên người đã vây quanh một đám hoa nương trang diễm phấn son.

Trầm Nhược Thủy tùy tiện quét một vòng, phát hiện những nữ tử này tuy người người trang điểm xinh đẹp, lại không một người thiên kiều bá mị như vị Liễu cô nương kia, bất giác trong lòng nổi giận, một bên to mồm uống rượu, một bên cao giọng hét: “Bản công tử muốn mỹ nhân, không phải người quái dị! Hoa khôi ở đâu? Mau gọi ra hầu hạ bản công tử!”

“Công tử, mỹ nhân Thiên Hương Lâu chúng ta đều đã đến đây, ngài còn không vừa lòng sao?”

“Công tử, ta không đủ mĩ sao?”

“Công tử……”

“Ầm ĩ muốn chết! Cút!”

Trầm Nhược Thủy tửu lượng xưa nay không tốt, sau mấy chén đã có chút choáng váng say say. Hơn nữa người khác càng mời, hắn lại càng uống, vì thế ở thanh lâu uống rượu say quậy phá lung tung.

Khi huyên náo hăng say, bên tai bỗng vang lên một tiếng cười to, ngay sau đó là một giọng nói trầm thấp:“Ha ha, vị tiểu công tử này muốn tìm mỹ nhân, bất quá không phải là xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt sao?”

Trầm Nhược Thủy giật mình, theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy ở góc sáng có một nam tử trẻ tuổi tuấn lãng đang ngồi. Người nọ nắm trong tay một chiết phiến mạ vàng, một bên khóe miệng hơi giương, trên mặt tươi cười mang vài phần tà khí, thái độ thật là tiêu sái.

Trầm Nhược Thủy giờ phút này say quá mức, cũng không thèm biết mình có nhận ra đối phương hay không, cứ như vậy lắc lắc lắc lắc tiêu sái đi qua, trừng mắt hỏi: “Lời này là ý gì? Mỹ nhân ở nơi nào?”

Nam tử kia nhướn mi, trong con ngươi đen ám quang lưu chuyển, mỉm cười đáp lại: “Nhìn chung trong hương lâu hôm nay, có vị cô nương nào so được với mỹ mạo của tiểu công tử ngươi?”

Nói xong, thuận tay nhẹ nhàng kéo.

Trầm Nhược Thủy chỉ cảm thấy dưới chân trơn trượt, cả người lập tức đổ về phía trước, ngã vào lòng nam tử xa lạ kia. Hắn chấn động toàn thân, giờ mới hiểu mình bị người đùa giỡn, tuy rằng dùng sức giãy dụa, hai tay lại bị chặt chẽ chế trụ, không thể động đậy. Liền ngay cả cằm cũng bị chiết phiến nâng lên, bị bắt ngẩng nhìn nam tử trước mặt.

“Ân, quả thực tuấn tú.”

“Ngươi……” Trầm Nhược Thủy giận muốn chết, há mồm mắng,“Hỗn đản! Mau buông tay!”

“Gấp cái gì? Chúng ta trước thân cận rồi nói sau.” Khi nói chuyện, quả nhiên đầu tiến tới, một bộ dáng vô lại muốn khinh bạc người ta.

Trầm Nhược Thủy sắc mặt đại biến, nhấc chân muốn đá, lại chợt nghe trong gió truyền đến tiếng xé gió, một trường kiếm trắng noãn như ngọc đâm đến, thẳng tắp hướng nam tử kia. Người nọ không chút kinh hoảng, chỉ nhẹ đẩy Trầm Nhược Thủy ra, không nhanh không chậm triển khai cây quạt ngăn cản.

Ngắn ngủn một lát công phu, một kiếm một quạt đã qua lại vài chiêu, thủy chung chẳng phân biệt được thắng bại.

Trầm Nhược Thủy ở một bên nhìn đến hoa cả mắt, khi phục hồi tinh thần đã thấy mình sớm bị Lục Cảnh bảo hộ trong lòng.

“Sư huynh!” Hắn kêu to một tiếng, trên mặt lập tức lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, hoàn toàn đã quên chính mình lúc trước còn đang giận y.

“Đừng sợ, ta ở đây.” Lục Cảnh cúi đầu hướng hắn cười cười, thanh âm mềm nhẹ đến cực điểm, rồi liếc mắt nhìn nam tử một cái kia, nói, “Lý huynh, đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, không nghĩ có thể xảo ngộ gặp Lục thiếu hiệp ở loại địa phương, thật sự là duyên phận sâu sắc.” Nam tử họ Lý một bên thu chiết phiến một bên chào hỏi, ánh mắt sáng chuyển đến trên người Trầm Nhược Thủy, cười hỏi, “Không biết vị này là……?”

Lục Cảnh vội vàng ôm người trong lòng càng chặt hơn một chút, ngón tay lại hơi có chút phát run, thản nhiên nói: “Sư đệ ta.”

“Nguyên lai là Thu Thủy Trang thiếu trang chủ, kính đã lâu kính đã lâu.” Miệng dù nói như vậy, tà ý đáy mắt lại sâu thêm vài phần.

Trầm Nhược Thủy thấy hắn thái độ hết sức trêu chọc mình, trong lòng tức giận càng tăng, chỉ tay về phía trước, kêu lên: “Sư huynh, người này vừa rồi khi dễ ta, ngươi thay ta…… Ngô ngô ngô……”

Mới nói được một nửa, miệng đã bị Lục Cảnh bưng kín.

Nâng mắt nhìn lên, mới phát hiện sư huynh nhà mình thần sắc đúng là vô cùng ngưng trọng, Bạch Ngọc kiếm gắt gao hộ bên người, tựa như tùy thời chuẩn bị cùng người quyết chiến.

Mà họ Lý kia cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng cùng y nhìn nhau, hàn quang trong mắt nghiêm nghị, bí hiểm.

Giằng co như thế hồi lâu, rồi Lý họ nam tử đứng lên khỏi ghế, lắc lắc cây quạt trong tay, cất tiếng cười to.

“Khó có may mắn gặp hai vị mỹ nhân như hôm nay, ta thật muốn cùng các ngươi uống một ly, đáng tiếc thật sự có chuyện quan trọng trong người, chỉ có thể đi trước một bước.” Nói xong, chậm rãi cất bước, khi đi thoáng qua Lục Cảnh, lại cúi đầu nói một câu, “Dù sao…… Về sau còn rất nhiều rất nhiều cơ hội gặp mặt.”

Dứt lời, phiêu nhiên rời đi.

Lục Cảnh đợi hắn đi xa rồi, mới buông hai tay vừa rồi ôm chặt Trầm Nhược Thủy ra, nhẹ nhõm thở một hơi thật dài.

Trầm Nhược Thủy vừa có được tự do, liền nói liên miên hỏi ra một chuỗi:“Sư huynh, tên kiêu ngạo hung hăng càn quấy vừa rồi rốt cục là ai? Ngươi công phu tốt vậy, sao không dứt khoát cùng hắn đánh một hồi? Ngươi có biết ta vừa rồi thiếu chút nữa bị hắn khinh bạc không? A, thật sự là tức chết ta ……”

Lục Cảnh khẽ cười một chút, không đợi hắn nói hết lời, liền chậm rãi phun ra vài chữ: “Là Lý Phượng Lai.”

“Ai?” Trầm Nhược Thủy ngẩn ngơ, rồi thật sự kinh ngạc, “Chính là bảo chủ Độc Long Bảo cha thường nhắc tới? Nghe nói tên kia vừa chính vừa tà, làm việc tùy tâm sở dục, không những võ công cao cường, thủ pháp dụng độc lại càng là thiên hạ nhất tuyệt. Hắn, hắn hóa ra trẻ tuổi như thế?”

“Đúng vậy.” Lục Cảnh gật gật đầu, ánh mắt có chút mơ hồ,“Tài dùng độc của hắn ta không hiểu được, nhưng luận về võ công chỉ sợ ta cũng không phải đối thủ của hắn.”

“Ngay cả sư huynh ngươi cũng nói vậy, xem ra hắn quả nhiên lợi hại như lời đồn?”

“Ân.”

“Không thể tưởng được, ta chỉ chơi kỹ viện mà cũng có thể gặp loại đại nhân vật này.”

Lục Cảnh như cũ gật gật đầu, trong mắt hiện lên tia dị sắc, như có như không thở dài, từ từ nói: “Nếu thật là tình cờ…… Thì tốt rồi.”

“Ai? Sư huynh?”

“Không có gì.” Lục Cảnh cười cười, thần sắc rất nhanh khôi phục như thường, ôn nhu nói, “Đúng rồi, ngươi vừa rồi sao một mình ra ngoài? Vạn nhất gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?”

Vừa nói, vừa thở dài dưới đáy lòng: Chỉ sợ đã gặp phải đại phiền toái rồi.

Trầm Nhược Thủy cũng không biết Lục Cảnh lo lắng gì, chỉ lạnh lùng hừ y một tiếng, nói: “Vị Liễu cô nương kia xinh đẹp thiên tiên, ngươi chỉ cần chăm sóc nàng là được, cần gì để ý tới ta?”

“Liễu cô nương với ta một chút quan hệ cũng không có, nàng đẹp hay không liên quan gì tới ta? Ta lại vì sao phải lo chiếu cố nàng?”

“Ngươi không phải cứu nàng một mạng, còn tính cùng nàng đàm hôn luận gả sao?”

“Kia hoàn toàn là sư phụ khởi xướng, ta cho tới bây giờ chưa từng đặt Liễu cô nương trong lòng.”

“Vậy ngươi trong lòng nghĩ đến ai?” Trầm Nhược Thủy cơ hồ là bật thốt những lời này, sau đó mắt cũng không nháy nhìn nhìn Lục Cảnh.

Lục Cảnh thế nhưng không đáp lời, chỉ là khẽ cười một tiếng, yên lặng nhìn lại hắn, ánh mắt ôn nhu như nước.

Trầm Nhược Thủy bị hắn nhìn đến hai gò má nóng lên, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, nhanh chuyển đề tài:“Ta vừa xuất môn, ngươi liền đuổi theo?”

“Đương nhiên.”

“Kỳ quái, cha ta hẳn sẽ cản ngươi mới đúng, ngươi làm sao chạy đi được?”

“Ta vừa rồi vội vã truy ngươi, cho nên……”

“Như thế nào?”

“Cho nên,” Lục Cảnh nháy mắt, cười,“Ta gõ cho sư phụ bất tỉnh.”

“A?!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện