“Chỉ là loại mèo quê Trung Hoa bình thường thôi, cũng chính là mèo ta đó.” Hạ Thường Châu cười kín đáo.

“…Không ngờ nó là mèo ta thật, tôi chưa bao giờ thấy một con mèo ta nào đẹp như vậy. Sao nó lại có một đôi mắt uyên ương đẹp đến thế chứ?” Cô gái hết sức kinh ngạc.

“Vấn đề này e rằng phải hỏi mẹ của nó mới biết.” Hạ Thường Châu nhún vai mấy cái.

“Tuy là mèo ta, nhưng nó còn đẹp hơn rất nhiều loại mèo nòi khác… Tôi có thể vuốt ve nó một chút không?” Cô gái dè dặt hỏi.

“Nó không thích chơi với người lạ cho lắm”, Hạ Thường Châu uyển chuyển đáp, “Đặc biệt là con gái…”

“Tại sao? Nó là mèo cái sao?” Cô gái dè dặt đưa ngón tay ra vuốt thử. Một giây sau, con mèo nhỏ vốn đang ngoan ngoãn như một con búp bê nằm gọn trong vòng tay Hạ Thường Châu lập tức “méo” lên một tiếng đầy cảnh giác, rồi nó giơ bộ móng nhỏ lên, như không muốn cho cô gái đến gần.

“Không, nó là đực.” Hạ Thường Châu im lặng giây lát, nói với chút rầu rĩ.

“Phụt, chẳng lẽ là một bé mèo gay sao?” Cô gái bật cười.

Hạ Thường Châu: “…”

Hạ Thường Châu bỗng không đáp lại được câu nào.

“Thực ra tôi và em trai tôi để ý anh và con mèo của anh lâu lắm rồi. Ban nãy còn cá xem mèo nhà anh thuộc chủng loại gì. Em tôi bảo là mèo ta, mà tôi không tin, không ngờ bị nó đoán trúng thật.” Cô gái nọ khẽ mỉm cười, một nụ cười tươi tắn.

Hạ Thường Châu thoáng ngẩn người, ánh mắt theo bản năng nhìn sang người đứng bên cạnh cô gái nọ, thầm nghĩ hóa ra họ không phải tình nhân.

…Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến cậu chứ? Trong lòng, Hạ Thường Châu lắc đầu mấy cái, quẳng hết những ý nghĩ kỳ lạ ra khỏi đầu mình.

“Haizz, bé mèo này thích em tôi lắm thì phải?” Cô gái nọ bỗng nhưng “í” một cái. Hạ Thường Châu cúi xuống nhìn thì chỉ thấy con mèo nhỏ nhà mình đang cố gắng rướn thẳng người lên trong vòng tay mình, rồi hướng về phía chàng trai nọ kêu lên mấy tiếng nhão nhoẹt. Tiếng nó nhão đến mức tưởng chừng như có thể giết người bằng sự đáng yêu, cứ như là đang đòi được vuốt ve.

Hạ Thường Châu lần đầu tiên nhìn thấy con Cẩu Thặng nhà mình thích một người lạ đến thế, ngay cả sự danh giá của mèo ngoài hành tinh cũng vứt hết sang một bên… tuy Cẩu Thặng vốn cũng chẳng có sự danh giá đó.

Chẳng lẽ Cẩu Thặng nhà cậu là một con mèo gay thật sao?!

Hạ Thường Châu cảm thấy cả người mình đều không được thoải mái cho lắm. Tuy cậu không lo Cẩu Thặng dòm ngó đóa cúc nhỏ của mình, nhưng thân là trai thẳng, tại sao cậu lại nuôi ra một con mèo gay cơ chứ? Lại còn là một còn mèo gay thích trai đẹp!

…Cẩu Thặng! Cẩu Thặng mày làm sao thế! Mau tỉnh lại đi! Con mèo cái Tiểu Hoa ở cạnh nhà mình đáng yêu lắm! Bố còn trông mong mày có thể đẻ ra một ổ Cẩu Thặng con!

“Meo~ meo ~ meo~” Con mèo nhỏ màu trắng dường như không nghe thấy tiếng lòng của Hạ Thường Châu, cứ hướng về phía anh chàng kia kêu hết tiếng nhão nhẹt này đến tiếng nhão nhẹt khác, chỉ thiếu điều trên mặt viết hàng chữ: “Tôi mềm lắm, sờ đi mà ~”.

Hạ Thường Châu mặt đầy hắc tuyến. Cô gái nọ nhịn không được bật cười, cô dùng cùi chỏ huých huých anh chàng, nói: “Mày nhìn kìa, con mèo này thích mày đến vậy, mày vuốt nó mấy cái đi.”

Anh chàng nọ cuối cùng cũng dời ánh mắt lên người Cẩu Thặng. Hàng mi rậm vừa dài vừa mảnh của anh nhẹ nhàng rũ xuống, rọi thành một mảng bóng đen. Tuy Hạ Thường Châu không phải những cô gái hay ghen tị, nhưng nhìn hàng mi của anh chàng này, trong lòng lại không nhịn được ca cẩm. Có phải con gái đâu, lông mi mọc dài như thế để làm gì?

Anh chàng nọ dán mắt vào Cẩu Thặng mấy giây, nét mặt dường như có chút hững hờ. Hạ Thường Châu vô cùng xấu hổ, cậu rất muốn ôm Cẩu Thặng quay đầu đi ngay. Nhưng đứa con trai không ra gì của cậu lại kêu rất hăng, cứ “meo meo” không ngớt, nó co người lại muốn rướn về phía trước.

…Cẩu Thặng, cái con mèo gay trọng sắc khinh cha này! Về đến nhà là triệt sản ngay! Dù gì cũng chẳng đẻ ra được mèo con! Cắt mẹ nó đản đản cho rồi! Hạ Thường Châu âm thầm ngắt mông mèo nhà cậu một cái. Cẩu Thặng nguẩy mông một phát, rồi lại hướng về anh chàng nọ kêu nhiệt tình hơn nữa.

Ngay lúc Hạ Thường Châu xấu hổ không thể chịu được thì anh chàng nọ cuối cùng cũng đưa tay tới, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Cẩu Thặng.

Bàn tay anh vừa trắng vừa dài, năm ngón thon dài mà rõ khớp, móng tay được cắt sửa gọn gàng mượt mà, trông rất là đã mắt. Tuy Hạ Thường Châu không bị cuồng tay, nhưng vẫn cầm lòng không đậu dán mắt vào bàn tay của anh một hồi.

Động tác của anh chàng rất nhẹ, vuốt từ đầu mèo dọc đến sóng lưng rồi lại dịu dàng vuốt tới vuốt lui mấy cái. Dường như Cẩu Thặng rất sung sướng khi được vuốt ve, nó khẽ nheo mắt lại, trong họng lầu bầu hai tiếng rất thấp, rồi chủ động ngẩng đầu lên phối hợp với bàn tay của anh, cả con mèo ngoan đến không chịu nổi.

… Đúng là chẳng ra làm sao cả! Về nhà cắt đản đản ngay!

Hạ Thường Châu lần đầu tiên nhìn thấy Cẩu Thặng bám người như thế, hơn nữa đấy còn là một người lạ mặt, trong lòng không khỏi chua xót… Con trai đã gả như thau nước đã tạt, con lớn không nghe cha… Í, có chỗ nào không đúng thì phải?

“Ngoan quá, con mèo này tên gì thế? Mấy tuổi rồi?” Cô gái nọ nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Cẩu Thặng, dường như cũng muốn vuốt ve nó, nhưng lại không dám.

“Hiên Viên Cẩu Thặng.”, Hạ Thường Châu không nghĩ gì nhiều, buộc miệng nói ra, “Nó sắp được một tuổi rồi…”

Nói đến đây, có một tia linh quang chợt lóe lên trong lòng Hạ Thường Châu. Cẩu Thặng đã gần một tuổi rồi, cũng có nghĩa là sắp đến mùa động dục đầu tiên rồi. Hèn gì Cẩu Thặng trở nên kỳ lạ như thế. Chắc cũng hai ngày nữa thôi. Quả nhiên nên đưa Cẩu Thặng đi triệt sản ngay, như thế mày tốt tao tốt mọi người đều tốt.

Trước kia, cậu luôn nghĩ là ít nhất cũng phải để Cẩu Thặng làm ba một lần rồi mới đưa đi triệt, nhưng nếu Cẩu Thặng là một con mèo gay thì chắc cũng chẳng đẻ ra được Cẩu Thặng con rồi… Quả nhiên là ngày mai đi cắt đản đản thôi!

“Hiên Viên Cẩu Thặng?!”, cô gái thoáng ngẩn người, vẻ mặt cố nhịn cười, “Một con mèo đáng yêu như thế sao lại có cái tên đầy… bá khí như vậy?”

“Một con mèo thì không thể tên Hiên Viên Cẩu Thặng được sao?” Hạ Thường Châu đáp lại theo bản năng. Đợi đến khi cậu kịp nhận ra trước mặt mình là những người xa lạ chứ không phải Đường Tống hay những người đã quen đùa giỡn với cậu, mới nhanh chóng lên tiếng bổ sung: “Đặt thế cho vui thôi, bình thường tôi quen gọi như vậy rồi, cô gọi nó Cẩu Thặng nó sẽ đáp lại cô.”

“Chẳng phải người ta nói mèo nghe hiểu tiếng người gọi chúng nhưng không bao giờ đáp lại hay sao?” Cô gái nọ trợn to mắt, vẻ mặt như không thể tin được.

“Con trai tôi khác với những con mèo khác, nó đặc biệt có linh tính.”, Hạ Thường Châu rất đắc ý, để thể hiện sự khác biệt của Cẩu Thặng, cậu liền gọi nó một tiếng, “Cẩu Thặng ~ nào ~ gọi một tiếng ba đi con ~”

Cẩu Thặng lập tức “Meoo ~” một cái.

“Ngoan quá!” Cô gái nọ trợn tròn mắt, nhưng khi nghe Hạ Thường Châu gọi “Cẩu Thặng” thì không khỏi bật cười, cười đến hai mắt cũng cong cong, ngay cả anh chàng nọ cũng không nhịn được khẽ nhếch mép lên.

“Cẩu Thặng… cái tên này không tệ.”

Hạ Thường Châu sững người, sau đó mới kịp nhận ra anh chàng nọ vừa lên tiếng. Khác với sự tưởng tượng của cậu, giọng anh này khá là êm dịu, như nước xuân mênh mang. Cho dù ngữ khí bình đạm nhưng lời nói lại mang đôi phần dịu dàng. Ngay trong khoảnh khắc chàng trai mở miệng, Hạ Thường Châu lập tức cảm nhận được một thứ cảm giác thân quen vút qua lòng mình nhưng rồi biến mất trong tích tắc. Đến khi cậu muốn tóm lấy thì thứ cảm giác đó đã biến mất tăm.

Hạ Thường Châu chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ xem như mình lăn lộn trong giới võng phối được mấy năm, nghe biết bao nhiêu giọng nói nên nhầm lẫn mà thôi.

Sau khi Hạ Thường Châu đưa Cẩu Thặng dạo hết một vòng công viên, về đến nhà thì Đường Tống đang thu dọn hành lý trong phòng khách. Thấy Hạ Thường Châu về, gã vẫn chẳng buồn ngẩng đầu lên, hỏi: “Dắt chó đi đạo về rồi à?”

“Ừ… Chó cái gì mà chó, Cẩu Thặng nhà tôi là mèo!”, Hạ Thường Châu hừ một cái, “Cẩu Thặng, lấy dép cho ba con đi nào!”

Con mèo nhỏ cả người trắng muốt như tuyết lập tức nguẩy mông nguẩy đít chạy đến bên tủ giày, dùng móng vuốt đẩy đôi dép lào màu đen của Hạ Thường Châu ra.

“Anh nhìn đi, chính nó còn xem mình là chó kia mà.”, Đường Tống gần như câm nín với cặp đôi một người một mèo này, “Phải rồi, lúc đầu tôi định ngày mai mới đi, nhưng bạn tôi bảo đêm mai bên họ có thể sẽ có mưa to, bảo tôi qua đó sớm hơn, tranh thủ đến trước sáng mai. Lát nữa tôi phải đi bắt xe rồi.”

“Ờ, thuận buộm xuôi gió.” Hạ Thường Châu thay dép rồi cởi áo khoác ra, tiện tay lấy một cây gậy trêu mèo chơi với Cẩu Thặng.

“… Lúc tôi đi vắng, anh phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để mình chết đói, tôi không muốn lúc về mình phải hốt xác cho anh đâu.”, Đường Tống thở dài một tiếng, “Trong tủ lạnh có sủi cảo, đói thì tự hâm nóng lại ăn, đừng có ngày nào cũng ăn mì gói.”

“Biết rồi, nhân-thê-thụ mau đi ngựa đi, ngựa thả ga nhé ~” Hạ Thường Châu cúi đầu trêu Cẩu Thặng, đầu cũng chẳng buồn ngẩng.

Đường Tống do dự một lát, lại dặn dò thêm vài câu, rồi mới xách hành lý ra ngoài.

Đợi đến khi cánh cửa hoàn toàn đóng chặt, Hạ Thường Châu và Cẩu Thặng, một người một mèo nhìn nhau vài phút, rồi Hạ Thường Châu đột nhiên hừ một cái, nói: “Giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi. Tuy hôm nay mày come out rồi, nhưng đóa cúc nhỏ của ba mày không phải để cho mày dòm ngó đâu nhé, ngoan giùm tao cái, đừng có động dục bậy bạ, ngày mai dẫn mày đi làm phẫu thuật triệt sản.”

“Meo~”

Nhìn vẻ ngu ngơ đáng yêu của Cẩu Thặng, Hạ Thường Châu mỉm cười, thầm nghĩ mình đúng là ngu vồn, sao lại nghĩ Cẩu Thặng có thể nghe hiểu thật chứ.

Quả nhiên FA lâu rồi, dễ sinh ảo giác..

NOTE:

1. Đản đản: nghĩa đen là trứng, nghĩa bóng là b…i (≧∇≦) Thôi, gọi đản đản cho moe.

2. Nhân-thê-thụ: một thuật ngữ trong đam, chỉ những em thụ đảm đang nết na.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện