Nhạc Doanh Khuyết ôm điện thoại lén lút rúc trên giường như ăn trộm, nhìn trông y hệt quý phi đang chờ được cưng sủng, nhìn màn hình đen ngòm chờ điện thoại của Cố Trầm. Đầu óc Nhạc Doanh Khuyết như bị chập mạch, nghĩ mãi không ra vì sao mình lại nghe lời Cố Trầm nhiều như vậy.

“Brr brr.” Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, kèm theo tiếng rung bần bật.

Nhạc Doanh Khuyết nhìn hình nền điện thoại là ảnh của mình, nhất thời quên nghe máy. Ảnh này được chụp lúc nào vậy nhỉ? Màn hình điện thoại chớp nháy rung lên không biết mệt, bấy giờ Nhạc Doanh Khuyết mới hoàn hồn nhấn nút trả lời.

“Để em phải đợi điện thoại của anh rồi, em đã ngủ chưa?” Cố Trầm đi tắm ào ào như đánh trận, chưa kịp nằm xuống đã vội gọi điện cho Nhạc Doanh Khuyết.

Tâm hồn Nhạc Doanh Khuyết vẫn còn đang treo trên tấm ảnh, chui trong chăn nhỏ giọng ồm ồm: “Sao anh lại chụp lén em?”

“Chụp lén gì mà chụp lén, là chụp một cách đường đường chính chính.” Có chết Cố Trầm cũng không chịu thừa nhận, mặt dày nói tiếp: “Đã không thấy được em rồi, chụp vài ba tấm ảnh cũng không được à.”

Ban nãy đứng dưới lầu vẫn chưa nói cho đã, Cố Trầm vừa mở miệng là nói không ngừng: “Lâu lắm rồi mà em không tới xem chó. Đã bảo chúng ta cùng nuôi chung mà, bây giờ em lại ném nó cho một mình anh nuôi. Em không muốn nuôi con chung sau khi ly hôn thế này là thói xấu, huống chi chúng ta còn không ly hôn!” 

Cái lý do này Cố Trầm nói ra nghe tưởng không hợp lý mà hợp lý không tưởng, nhưng kiểu ví von này khiến Nhạc Doanh Khuyết nghe thấy mà phát hoảng. 

“Em có dùng ứng dụng chat không? Em ấn mở app XX để anh thêm bạn bè, chúng ta gọi video.”

Hai người cúp điện thoại rồi mở video.

Khuôn mặt bé bằng lòng bàn tay của Nhạc Doanh Khuyết hiện ra trong màn hình càng nhỏ hơn. Cố Trầm thấy cậu mịt mờ nhìn điện thoại: “Em có ngốc không vậy?”

Cố Trầm vừa gội đầu xong, trên tóc còn vương giọt nước. Nhìn thấy điều mới lạ, Nhạc Doanh Khuyết vừa thấy tò mò vừa không dám đụng linh tinh. 

Cố Trầm nói tiếp: “Có muốn nhìn Cục Bánh không?”

“Có.”

Cố Trầm bật dậy từ trên giường, chạy tới bên cửa sổ hô to: “Cục Bánh! Lên đây.”

Chưa tới nửa phút sau, Nhạc Doanh Khuyết nghe thấy tiếng thở hổn hển trong phòng Cố Trầm. 

“Lên đây nào.” 

Cố Trầm vỗ vỗ xuống giường. Màn hình rung rung một cái, ngay sau đó có một cục trắng trắng chen vào tầm mắt Nhạc Doanh Khuyết. Cục Bánh lè lưỡi liếm mặt Cố Trầm. Cố Trầm đè đầu nó lại: “Được rồi được rồi.”

“Nó lớn nhanh quá.” Nhạc Doanh Khuyết ngạc nhiên. Hơn nửa tháng không gặp mà Cục Bánh đã lớn hơn hẳn, vô cùng có lỗi với cái tên mềm mại của nó.

“Samoyed lớn nhanh nhất là trong vòng ba tới bốn tháng đầu. Em không tới nhìn nó thì lần sau tới có khi nó còn nặng hơn em đấy.” Cố Trầm đổi tư thế nằm, dựa vào người Cục Bánh.

Nhìn qua màn hình cũng thấy mềm mại, Nhạc Doanh Khuyết ao ước: “Cục Bánh trông mềm quá.”

Cố Trầm vui vẻ, càng nói càng không đứng đắn: “Giường anh còn mềm hơn nó. Em muốn nằm thử không?”

Nhạc Doanh Khuyết nghe là biết hắn lại xơ múi mình rồi nên không thèm để ý tới hắn, trốn trong chăn nổi giận đùng đùng. Cố Trầm cũng bắt chước cậu chui vào chăn. 

Trong không gian chật chội, âm thanh bị đè xuống rất thấp: “Trông bây giờ có giống đang ngủ chung một cái giường không.”

“Không giống.” Nhạc Doanh Khuyết càng ngó lơ hắn, Cố Trầm càng can đảm. Nhạc Doanh Khuyết đành phải kiên trì phản bác.

Nhạc Doanh Khuyết không dám nói chuyện lớn tiếng, giọng nói mềm mỏng nhỏ nhẹ. Cố Trầm nghe tới mức ngứa ngáy cả tim gan. 

“Nếu bây giờ em thực sự ở trên giường của anh, anh sẽ hôn em.” 

Không nghe lưu manh trình bày, Nhạc Doanh Khuyết không chiếm được ưu thế, đang đỏ mặt hờn dỗi thì Cố Trầm bất ngờ tiến sát lại gần điện thoại, hôn bẹp một cái lên màn hình.

“Tiết thể dục ngày mai đổi sim điện thoại cho anh, tránh để người lạ gọi tới số đó. Em biết lấy sim ra không? Ở bên trái điện thoại, có cái lỗ nhỏ để chọc xuống.”

Tiết thể dục ngày hôm sau, Nhạc Doanh Khuyết không hề trốn đi khi nhìn thấy Cố Trầm, bị Cố Trầm kéo tới bãi cỏ trước sân khấu. 

Sau khi đổi sim cho nhau, Cố Trầm không thả cậu đi, áp vào bức tường phía sau Nhạc Doanh Khuyết, hỏi: “Nhà em vẫn còn quản thúc em sao?”

“Ừm.”

Cố Trầm cũng bị quản thúc, nhưng ở nhà hắn quậy phá mất hai ba ngày, sau khi ra khỏi nhà là lại trở thành một hảo hán.

“Chủ nhật nhà em có ai ở nhà không?” Nhìn vẻ mặt Nhạc Doanh Khuyết ủ rũ như vậy, có lẽ là bị giam đến ngột ngạt rồi.

“Không có.” Cuối tuần ba mẹ phải đi dự tiệc, anh hai cũng phải tới trường luyện thi.

“Anh tới đón em.” 

“Không được đâu, có dì bảo mẫu.”

Nhạc Doanh Khuyết cũng không ngờ mấy chữ “anh tới đón em” này có sức mê hoặc tới vậy, tâm hồn cũng bay bổng lên theo Cố Trầm.

“Lần này chúng ta cẩn thận một chút. Tới chiều anh sẽ đưa em về nhà, không để ba mẹ em phát hiện đâu.”

Đứng trước loại càng già càng cao tay như Cố Trầm thì hoàn toàn không giấu được suy nghĩ của mình, mấy chữ em muốn đi hiện hết lên trên mặt Nhạc Doanh Khuyết. 

“Đúng rồi.” 

Cố Trầm như làm ảo thuật rút vật gì đó ra từ trong túi quần, giơ ra trước mặt Nhạc Doanh Khuyết, thứ giống cánh quạt phía trước đột nhiên quay vù vù. Nhạc Doanh Khuyết bị cánh quạt quay nhanh dọa sợ, vô thức nhắm mắt lại. Thế rồi lại chỉ cảm nhận được một làn gió thoảng qua và có gì đó lành lạnh, cậu vừa mở mắt ra đã nhìn thấy rất nhiều bong bóng.

“Cho em chơi.” 

Cố Trầm nhét súng thổi bong bóng vào tay Nhạc Doanh Khuyết. Đây là đồ chơi hắn giành của Cố Uyển hồi sáng, Cố Uyển không chịu cho, thế là hắn đánh cho một trận.

Nhạc Doanh Khuyết bóp cò vài cái, trên họng súng phun ra từng đợt bong bóng xà phòng. Cố Trầm rất thích Nhạc Doanh Khuyết như vậy, đưa cho cậu một món đồ chơi là có thể lừa đi mất.

“Cuối tuần anh đưa em đi xem cái còn lớn hơn, loại bong bóng mà có thể nhét vừa em bên trong luôn ấy.”

Chiêu lấy lòng dành cho các em gái nhỏ này, áp dụng cho người không chút kiến thức đời sống như Nhạc Doanh Khuyết cũng khá hiệu nghiệm. 

“Lão đại.” Hai người đang anh anh em em, chân sai vặt lại nhảy ra không đúng lúc, “Em mua đồ uống với sữa cho anh với chị dâu này.”

Cố Trầm vốn đang định nổi giận, nghe hai chữ “chị dâu” xong thì lần đầu tiên không giơ chân đá người ta. Cuối cùng hộp sữa cho Nhạc Doanh Khuyết được cắm ống hút rồi bị nhét vào tay cậu. 

Nhạc Doanh Khuyết cúi xuống nhìn hộp sữa, bị cách xưng hô chị dâu này dọa cho ngẩn người, lí nhí: “Tôi không có yêu đương với anh ấy mà.”

Lại đang giấu đầu lòi đuôi rồi đấy, tâm trạng Cố Trầm rất tốt, chuyện gì cũng nghe theo cậu: “Không yêu đương. Chúng mày đừng có gọi bậy, biến đi chỗ khác chơi đi.”

Cố Trầm nhéo nhéo vành tai đỏ ửng của cậu, cố tình hạ giọng: “Vậy nha, cuối tuần này anh tới đón em.”

Nhạc Doanh Khuyết muốn tránh đi nhưng không dám. Cảm giác truyền tới từ bên tai khiến cậu hơi thất thần. Cố Trầm càng nói tiếng càng nhỏ đi, bấy giờ cậu mới ngẩng lên nhìn hắn: “Gì cơ?”

“Em lại gần đây một chút thì anh sẽ nói lại lần nữa.” Cố Trầm ngoắc ngoắc ngón trỏ với cậu.

Nhạc Doanh Khuyết quay nửa mặt về phía hắn, thấy Cố Trầm tiến lại gần.

“Anh nói là cuối tuần anh tới đón em.”

Nhạc Doanh Khuyết ngây ngốc gật đầu. Cố Trầm quay đầu phắt một cái, bên má hắn chạm vào môi Nhạc Doanh Khuyết, vừa ăn cướp vừa la làng: “Nhạc Doanh Khuyết em hôn trộm anh!”

Chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ đến vậy, Nhạc Doanh Khuyết giận dữ, giơ hộp sữa lên trước mặt Cố Trầm bóp một cái. Sữa phụt lên mặt hắn, cậu thở dốc bỏ chạy.

Hết chương 6.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện