Cuối hè, lần đầu tiên Nhạc Doanh Khuyết nhìn thấy bầu trời trong xanh đến mức trốn trong phòng là không thấy được. 

Thay quần áo xong, Cố Trầm không dám giữ Nhạc Doanh Khuyết ở lại lâu, sợ lần sau dẫn cậu ra ngoài sẽ không còn dễ dàng nữa. 

Xe đạp băng qua làn xe cơ động, Cố Trầm lái xe không vui lắm, nói chuyện với Nhạc Doanh Khuyết trong gió. 

“Bao giờ em tới xem chó?”

Nhạc Doanh Khuyết tựa vào lưng Cố Trầm. Cố Trầm có thể thấy được ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt cậu.

“Không biết…” 

Không dám đồng ý bừa chuyện gì, Nhạc Doanh Khuyết sợ mình không làm được.

“Cuối tuần đi.” Cố Trầm không đợi cậu chần chừ, “Thứ bảy anh sẽ tới đón em. Nếu em không thường xuyên tới thăm nó thì nó sẽ không nhận ra em đâu.”

“À.” Không phản đối, chắc đây là tiến bộ lớn nhất của Nhạc Doanh Khuyết rồi.

Lần đầu tiên biết yêu, dẹp hết đá bóng đi, đánh nhau cũng dẹp. Cố Trầm nghĩ đủ cách để gặp mặt Nhạc Doanh Khuyết, nghĩ hết cách chọc cho cậu vui, như dâng báu vật lên mà dẫn cậu đi làm những chuyện cậu không dám làm. Nhưng Nhạc Tiên Dẫn lại đề phòng Cố Trầm như đề phòng trộm cướp, đồng hồ thông minh không nhận điện thoại của Cố Trầm, tan học cũng không để Cố Trầm có cơ hội.

May là trong một tuần có 2 tiết thể dục, hai người trùng hợp học cùng nhau. 

“Cố Trầm đi đá bóng đi!” Bạn cùng lớp hô hào.

Cố Trầm khoanh tay từ chối: “Không đi.” Rồi đi về phía lớp sơ trung mà không thèm ngoảnh đầu lại. 

“Mày đi đâu thế!” 

Cố Trầm như thể linh hồn của cả lớp. Nhất là trong hoạt động thu hút ánh nhìn như thế này mà không có hắn tham gia, người tới xem cũng vãn đi một nửa. 

Thằng đệ đứng cạnh nhìn về hướng Cố Trầm rời đi, vẻ mặt trầm ngâm phán: “Lão đại đi tìm chàng dâu nhà ổng rồi.”

Bạn học vừa nãy nhìn về phía tên hầu Cố Trầm đang cun cút đi sau lưng một Omega, không biết đang nói gì mà nom ân cần không ngớt miệng. Omega nhỏ trông không cao lắm, cũng không thèm nhìn Cố Trầm mà chỉ gật gật đầu, liếc mắt lén nhìn hắn. 

“Đi nào, dẫn em đi mua đồ uống.” Cố Trầm vừa nói vừa nắm lấy cổ tay Nhạc Doanh Khuyết.

Nhạc Doanh Khuyết vô thức muốn trốn đi khi nghĩ tới việc cứ lôi lôi kéo kéo giữa sân trường thế này. Nhưng sức lực Cố Trầm rất mạnh, cậu không né ra được.

Cậu đành bối rối kiếm cớ: “Anh hai em không cho em uống nước ngọt.” 

“Xì.” Cố Trầm hừ mũi nhưng không dám nói xấu Nhạc Tiên Dẫn, “Mua sữa cho em, em không muốn cao hơn à? Có loại sữa mới vị dâu tây đấy.”

Trong một lần mà đã tung ra hai lý do vô cùng hấp dẫn, quả nhiên Nhạc Doanh Khuyết ngoan ngoãn im lặng đi theo hắn.

Một hộp sữa đã bắt cóc được cậu rồi. Nhạc Doanh Khuyết đi theo sau lưng Cố Trầm, hai người đi bộ dọc theo mé ngoài sân vận động. Cây cối ven sân sinh trưởng rất tốt, nở rộ xum xuê bao quanh kín sân. 

Cố Trầm quay lại nhìn qua Nhạc Doanh Khuyết đã đi tụt phía sau, hờ hững nói: “Em có biết những ai sẽ thích đi dạo ở đây không?”

Nhạc Doanh Khuyết là học sinh mới, đương nhiên không biết các tin đồn thú vị trong trường. Cậu ôm hộp sữa lắc đầu.

“Người yêu đó.” 

Trông cậu như một bé thỏ trắng, Cố Trầm thấy vậy thì ngứa ngáy cả lòng mề, ý nghĩ xấu xa trong lòng không ngăn được nổi lên: “Em biết bọn họ đi dạo ở đây để làm gì không?”

Nhạc Doanh Khuyết hiểu được mang máng, hồi hộp hút sữa, lắc lắc đầu theo thói quen. Cố Trầm bỗng đứng trước mặt cậu, đầu gối hơi khuỵu xuống, nửa ngồi trước mặt Nhạc Doanh Khuyết. 

“Bọn họ tới đây…” Cố Trầm cố ý ngừng lại, thấy Nhạc Doanh Khuyết nín thở theo mình, chờ đợi mình nói tiếp.

Hắn thấp giọng, nói bằng giọng điệu cực kỳ mờ ám: “Bọn họ tới đây để hôn nhau đó.”

Hai người cách nhau quá gần, chóp mũi đụng vào nhau, hô hấp ướt át của Cố Trầm cũng phả lên mặt Nhạc Doanh Khuyết.

Biết thừa Nhạc Doanh Khuyết đang hồi hộp chết đi được mà Cố Trầm vẫn nói tiếp: “Em có biết vì sao bọn họ lại muốn tới đây không?”

Nhạc Doanh Khuyết không dám lắc đầu nữa, cắn ống hút chớp chớp mắt.

“Bởi vì chỗ này vắng người.” 

Vừa dứt lời, Cố Trầm vươn tay nhẹ nhàng đầy ống hút trong miệng Nhạc Doanh Khuyết ra: “Nhạc Doanh Khuyết, mấy lần trước hôn em mà không báo trước đấy, em biết không?”

Một giây sau, hắn giữ gáy Nhạc Doanh Khuyết, bất chợt hôn lên.

Đầu lưỡi luồn vào thăm dò khoang miệng Nhạc Doanh Khuyết. Trong miệng cậu còn mang theo vị ngọt nhàn nhạt của sữa dâu.

Cố Trầm vòng tay ôm lấy vòng eo thẳng tắp của Nhạc Doanh Khuyết. Không giống những lần trước, không chỉ còn là môi kề môi lướt qua nữa, mà là đầu lưỡi bị mút khẽ một cái. Không chỉ có đầu lưỡi tê dại, nếu không được Cố Trầm ôm chặt lấy, có lẽ Nhạc Doanh Khuyết đã suýt ngồi thụp xuống đất.

Không làm chủ được hai chân, đến hai tay cũng không khống chế được, tay cầm hộp sữa bỗng bóp một cái. Giọt sữa phọt ra theo một đường cong, Cố Trầm bị bắn thẳng vào mặt.

Cố Trầm bật cười thành tiếng buông Nhạc Doanh Khuyết ra, tay sờ sờ cắm hằn học nói: “Em đúng là biết phá hỏng bầu không khí.”

So với những lần trước, lần này Nhạc Doanh Khuyết bình tĩnh hơn nhiều, ít ra cũng không khóc nấc lên, chỉ lắp ba lắp bắp: “Anh… Anh lại…lại hôn em…”

“Anh hôn em thế nào?” Cố Trầm cố ý nắm tay Nhạc Doanh Khuyết, muốn Nhạc Doanh Khuyết lau sữa cho mình.

“Này, lớp nào đấy!” Một giọng nam mạnh mẽ đột nhiên vang lên phía sau.

Cố Trầm không quay lại nhìn đã kéo Nhạc Doanh Khuyết chạy thẳng về phía trước. Hắn còn vừa chạy vừa chọc Nhạc Doanh Khuyết:

“Biết đấy là ai không?”

Sữa đã bị phun hết xuống đất rồi, Nhạc Doanh Khuyết còn cầm cái hộp không chưa vứt đi.

“Không biết.”

“Thầy chủ nhiệm.” Cố Trầm làm mặt quỷ, “Nếu bị bắt được thì chuyện chúng ta yêu sớm sẽ phải mời phụ huynh. Nhà anh thì không sao, nhưng nếu người nhà em biết thì sau này anh muốn gặp em sẽ càng khó khăn hơn.”

Nhạc Doanh Khuyết vô thức phản bác: “Chúng ta đâu có yêu nhau.”

Cố Trầm buồn cười. Đã mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm rồi mà còn không thừa nhận đã yêu: “Hôn môi cũng phải mời phụ huynh đấy, em không muốn nhìn thấy anh nữa rồi.”

“Em…” Nhạc Doanh Khuyết định nói cậu chẳng thèm, nhìn kiểu gì cũng thấy Cố Trầm không phải học sinh ngoan.

“Mẹ kiếp nghĩ ngợi gì chứ.” Cố Trầm làm vẻ mặt lưu manh, quay sang cười nhìn Nhạc Doanh Khuyết, “Thì ra em muốn anh chết đi à. Sau này ngày ngày anh đều sẽ tới sân nhà em nhìn em.”

Tiếng của thầy chủ nhiệm phía sau càng lúc càng nhỏ dần, bóng dáng thầy cũng dần mờ đi. 

Nhạc Doanh Khuyết hơi nghiêng đầu sang chỗ khác. Hai người chạy nhanh quá, nhất thời hai bàn tay đan chặt vào nhau. Nhạc Doanh Khuyết cảm nhận được mồ hôi ướt nhẹp từ lòng bàn tay hoà trong tiếng tim đập thình thịch của mình.

Hôm thứ bảy tới đón Nhạc Doanh Khuyết, trong tay Nhạc Doanh Khuyết có thêm một cái cốc. 

Cố Trầm nắm lấy cổ tay cậu, hỏi: “Em làm à?”

“Ừm.” 

Kiểu dáng trông khá cổ, nhìn qua là biết bắt chước theo phong cách của giáo viên. 

“Lần sau cũng làm cho anh một cái đi.” Cố Trầm tự biên tự diễn, “Đừng vẽ mấy hình chim chóc hoa lá cỏ… Vẽ anh ấy, mà vẽ em cũng được.”

Nhạc Doanh Khuyết không buồn để ý tới hắn, thầm nghĩ làm hoạ sĩ đâu có dễ đến vậy.

Hôm nay chủ yếu tới để xem con chó con mà hai người nuôi, khỏi phải nói Nhạc Doanh Khuyết hào hứng cỡ nào. Cậu ngồi trên yên sau của xe đạp, không nhịn được run run chân.

“Đã đặt tên cho nó chưa?”

“Chưa, chờ em qua rồi cùng đặt.”

Chú chó con sủa rất to, vừa nghe thấy tiếng động ở cổng nhà là tiếng sủa của nó đã vọng ra từ bên trong. 

Nhạc Doanh Khuyết chưa từng tiếp xúc với thú cưng, hơi nhút nhát đi theo sau Cố Trầm.

Cố Trầm quay lại kéo tay cậu: “Sao lá gan em bé xíu như hạt vừng vậy kìa, còn muốn nuôi chó nữa. Nó còn nhỏ lắm, không cắn đâu em.” 

Bỗng nhiên có một cục bông trắng muốt chui ra. Nhạc Doanh Khuyết chưa kịp nói gì thì cục bông trắng kia đã cọ cọ vào chân cậu rồi sủa gâu gâu.

Cố Trầm dùng một tay ôm con chó lên, kéo Nhạc Doanh Khuyết vào trong sân: “Đặt tên nào.”

Nhạc Doanh Khuyết vừa tò mò vừa sợ hãi. Chó con liếm tay cậu dính đầy nước dãi lên.

“Em không biết.”

“Thiệt tình, em mà cũng không biết.” Cố Trầm túm lấy cái chân trước của chó con, giơ lên đỉnh đầu nó, “Gọi là Cục Bánh đi.”

Nhạc Doanh Khuyết cứ nghĩ Cố Trầm sẽ đặt cho nó một cái tên thật hoành tráng, không ngờ lại là một cái tên mềm mại như vậy.

“Sao thế, không thích à?” Thấy Nhạc Doanh Khuyết không nói gì, Cố Trầm quay lại hỏi.

“Không phải.” 

Ở chung với chó cũng giống ở chung với Cố Trầm. Lúc còn lạ sẽ thấy sợ, quen dần sẽ không đáng sợ nữa.

Cố Trầm đặt chú chó con lên đùi Nhạc Doanh Khuyết. Nhạc Doanh Khuyết cứ như vừa bị điểm huyệt, cúi xuống bất động nhìn chú chó. 

Cố Trầm nhân cơ hội ôm lấy eo Nhạc Doanh Khuyết, ghé lại thì thầm: “Tối mai có mưa sao băng năm trăm năm mới có một lần đó. Chúng ta đi xem đi.”

Lúc Cố Trầm nhìn thấy tin này đã khịt mũi coi thường, nhưng ngẫm lại lại thấy có thể lấy đây làm cái cớ để hẹn Nhạc Doanh Khuyết.

“Đi đâu thế?” Nhạc Doanh Khuyết đã từng nghe nói về mưa sao băng, cậu rất tò mò.

“10 giờ tối, ở đỉnh núi X.”

Nhạc Doanh Khuyết thất vọng lắc đầu: “Lúc đó muộn lắm rồi mà còn lên núi. Hôm sau em phải đi học.”

“Chúng ta sẽ về nhà trước 12 giờ, đạp xe nhanh lắm.” Cố Trầm nhẹ nhàng dụ dỗ, “Năm trăm năm mới có một lần đó, đời này chỉ được thấy một lần này thôi.”

Cách lừa gạt kiểu này không có sức hút gì cả, Cố Trầm thay đổi phương pháp thuyết phục, nói: “Mùa hè năm nay sắp qua mất rồi. Em không muốn làm gì đó với anh một chút sao?”

Nhạc Doanh Khuyết thầm nghĩ, hai người họ đâu có yêu đương với nhau, sao mà phải làm gì cơ chứ. Nhưng ánh mắt chân thành của Cố Trầm nhìn chằm chằm lại khiến cậu không nói ra được.

Hết chương 3. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện