Con người ta càng được dỗ thì càng tủi thân, mà đã tủi thân thì càng muốn được dỗ dành tiếp. Nhạc Doanh Khuyết cũng không ngoại lệ, đến khi không còn ai dỗ dành nữa, cậu nức nở ngừng khóc ngay tức khắc. Cậu chờ mãi tới khi nước mắt trên mặt khô cả rồi mà Cố Trầm vẫn không quay đầu lại, điện thoại cũng không có lấy một cuộc gọi, khiến bé thỏ trắng bỗng dấy lên chút hoảng loạn sợ hãi.

Làm sao đây, liệu có phải Cố Trầm thực sự có ý định ra nước ngoài hoặc đi nhập ngũ, thời gian dành cho mình chỉ còn lại ba năm không? Cố Trầm chưa bao giờ bỏ mặc Nhạc Doanh Khuyết giữa đường, khoảng cách quá lớn khiến cậu hụt hẫng không biết phải làm sao.

“Cố Trầm…”

Nhạc Doanh Khuyết như một chú cún con bị bỏ rơi, chỉ còn thiếu một trận mưa to để cậu trông thảm hại hơn nữa thôi.

Không ai dỗ dành thì tự mình phải an ủi lấy bản thân. Nhạc Doanh Khuyết càng nghĩ càng sợ. Tự hỏi sau này liệu Cố Trầm có bất hoà với mình, có đối xử lạnh nhạt hay không? Quay đầu đi đối xử tốt với người khác thì người đó sẽ là ai đây? Là cậu em họ Doãn Bạch đó ư? Sau ba năm nữa Cố Trầm sẽ không còn ở thành phố này, cả đời này bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa. Sau này đường ai nấy đi, lấy chồng gả vợ cũng không còn liên quan tới nhau nữa sao? Nhạc Doanh Khuyết tự hỏi bản thân, thực sự không ổn chút nào.

Không bức ép cậu thì cậu sẽ không nghĩ tới những chuyện này, Nhạc Doanh Khuyết vừa lau mặt vừa chạy tới nhà Cố Trầm.

Cố Uyển về nhà sau khi chơi bóng rổ xong, vừa về tới cổng đã gặp Nhạc Doanh Khuyết với vẻ mặt đau khổ: “Anh dâu?”

Bình thường toàn là ông anh nó tự mình đi đón người ta, đây là lần đầu nó thấy anh dâu chủ động tìm tới nhà.

Cố Trầm đang cho chó ăn trong sân. Nói nặng lời với Nhạc Doanh Khuyết xong hắn còn khó chịu hơn cả cậu, này chẳng phải xui xẻo quá đi. Nghe thấy Cố Uyển gào lên anh dâu thì hắn không chần chừ gì nữa, quẳng luôn thức ăn cho chó trong tay đi, chân nhanh hơn não chạy ù ra cửa.

“Anh cả?” 

Cả người Cố Uyển đầm đìa mồ hôi nên bèn vén áo lên lau. Nhìn qua sắc mặt ông anh mình cũng không tốt cho lắm, thầm nghĩ chuyện gì đang xảy ra thế này? Để tránh tai bay vạ gió, Cố Uyển nhanh chân chạy vào trong nhà.

Nhịp tim đập nhanh tới gần 260 mà Cố Trầm vẫn giả vờ lạnh mặt với Nhạc Doanh Khuyết. Hắn không biết trong lòng Nhạc Doanh Khuyết nghĩ gì nên không dám tự cho mình hy vọng. Hiện tại hắn không thể chịu được khi đứng trước những thăng trầm cuộc đời nữa.

“Sao em lại tới đây?” Đút tay vào túi quần, Alpha lạnh lùng xa cách ngàn dặm.

Vì sao cậu lại tới đây? Trước khi tới cậu đã chuẩn bị tinh thần thật kỹ, nhưng cậu phải nói với Cố Trầm thế nào? Cậu không nỡ để Cố Trầm rời đi, nhưng khi đứng trước mặt Cố Trầm thì miệng lại không nghe theo cậu, mãi mà không nói ra được lời nào.

Cố Trầm đợi một lúc mà không thấy Nhạc Doanh Khuyết nói gì, thầm nghĩ quả nhiên vẫn không thể kỳ vọng gì vào cậu được: “Không có gì thì em mau về nhà đi, đừng la cà bên ngoài.”

Làm sao bây giờ? Sau này Cố Trầm nói chuyện với cậu cũng sẽ giữ thái độ như vậy ư? Thì ra lúc Cố Trầm không để ý tới mình, hắn nói chuyện khó gần đến vậy. 

Nhạc Doanh Khuyết càng nghĩ càng buồn, nhưng đối phương có vẻ quyết tâm không để ý tới cậu nữa. Trông thấy Cố Trầm sắp quay người đi vào, Nhạc Doanh Khuyết vội túm lấy gấu áo của hắn.

“Hức…” 

Vốn định gọi tên hắn, Nhạc Doanh Khuyết không ngờ mình vừa mở miệng ra đã nức nở, khó coi quá đi mất, sao Cố Trầm có thể nói chuyện với cậu bằng giọng điệu đó cơ chứ.

“Anh sao lại…như thế…hức…”

“Anh thế nào?” Trong lòng Cố Trầm vừa thầm nhủ sao nhóc con xui xẻo này lại khóc tủi thân tới vậy, vừa nhẫn tâm hỏi, “Em tới đây làm gì?”

“Anh sao vậy…sao đột nhiên lại giận… Em không muốn anh…không muốn anh bỏ đi không được hả…” Không ai lau nước mắt cho, Nhạc Doanh Khuyết chỉ có thể tự quệt quệt bên má.

Cố Trầm rút tay ra khỏi túi quần, giữ lấy cổ tay Nhạc Doanh Khuyết: “Không muốn anh đi đâu?”

“Không muốn anh đi nhập ngũ…cũng không muốn anh ra nước ngoài…” Nhạc Doanh Khuyết khóc nức nở, như đang phải chịu đựng một chuyện rất đau đớn.

Trong tình yêu không có gì hèn mọn hơn chuyện này. Vốn dĩ hắn cứ tưởng ít nhất cũng phải tới ngày mai cục nhỏ này mới chủ động tìm tới cửa, hoặc là Nhạc Doanh Khuyết vẫn cứ bình tĩnh chờ đến khi hắn tự mềm lòng. Dù vừa xong Cố Trầm rất khó chịu, nhưng lúc Nhạc Doanh Khuyết đứng trước cửa nhà hắn, Cố Trầm đã vui mừng khôn xiết. Chỉ là một câu không muốn hắn rời đi mà mọi tức giận trước đó đều tan biến. 

Cố Trầm bưng mặt Nhạc Doanh Khuyết lên, vén gấu áo lau nước mắt cho cậu: “Em khóc gì chứ? Anh vẫn một lòng chung thuỷ mà, em lòng lang dạ thú đến vậy hả? Người cần đi không phải là em, em còn tủi thân cái gì?” 

Cố Trầm nói tiếp: “Em không cho anh đi sao?”

Nhạc Doanh Khuyết khóc nấc lên, run rẩy gật đầu.

“Vậy chúng ta thảo luận chuyện này đi.” Cố Trầm cọ mũi mình lên chóp mũi cậu, bình tĩnh nói, “Nếu em không cho anh đi thì anh phải thi đại học. Em nhìn thành tích hiện giờ của anh này, còn kém quá xa so với điểm chuẩn các trường đại học trong tỉnh.” 

Vậy chẳng phải bắt buộc phải đi nhập ngũ hoặc ra nước ngoài sao? Chuyện đã tới nước này, Nhạc Doanh Khuyết lại muốn khóc.

“Không phải chỉ là học thôi à? Anh không tin trên đời này có chuyện gì khó hơn việc theo đuổi em.” Cố Trầm véo má Nhạc Doanh Khuyết, cười đến là đáng khinh, “Trước hết em đặt một mục tiêu ngắn cho anh đi. Nếu thi được 400 điểm thì em hôn anh một cái.” 

Nhạc Doanh Khuyết chết vẫn còn mạnh miệng: “Chuyện học hành của anh, sao em phải hôn anh?”

“Anh còn muốn xơ múi em nữa kìa em có cho không?”

Nhạc Doanh Khuyết nghĩ thầm không cho anh làm anh cũng làm rồi. Nhưng nếu cậu không đồng ý, Cố Trầm nhỏ mọn như thế, liệu có lập tức trở mặt với cậu tiếp không.

“Có cho không? Em xem điểm số của anh bây giờ vẫn còn gian nan thế này, em hôn nữa hôn mãi cũng không được.”

Đúng là không biết xấu hổ, nói như thể Nhạc Doanh Khuyết không thể không hôn hắn vậy.

Nói không lại với Cố Trầm, Nhạc Doanh Khuyết khẽ gật đầu. Cố Trầm bỗng giữ lấy gáy cậu, hôn chụt một cái lên môi. Nhạc Doanh Khuyết vẫn chưa hoàn hồn thì đã bị Cố Trầm ôm chặt lấy eo. 

Nhạc Doanh Khuyết bị hôn đến mức thiếu dưỡng khí, khi trong họng cậu phát ra vài tiếng ậm ừ thì Cố Trầm mới buông cậu ra. Cậu tựa vào bả vai Cố Trầm, khẽ thì thầm với giọng không phục lắm: “Rõ ràng anh bảo thi được 400 điểm mới hôn mà.”

“Cái anh nói là em hôn anh, còn bây giờ là anh hôn em.” Không ngờ lời Cố Trầm nói ra tưởng không hợp lý mà rất thuyết phục, rồi hắn lại nói tiếp với vẻ lưu manh, “Em khóc đến chảy cả nước mũi ra rồi, anh hôn thấy mặn quá đi mất.”

Nhạc Doanh Khuyết vừa giãy ra định đánh hắn, Cố Trầm đã ôm chặt cậu vào lòng: “Ôm một chút, đừng nhúc nhích.”

Một lúc lâu sau Cố Trầm mới lưu luyến buông cậu ra: “Đi, anh đưa em về nhà.”

Lúc dắt xe đạp từ trong sân ra, Cố Trầm nhìn chằm chằm vào cổ tay Nhạc Doanh Khuyết: “Đeo vòng hạt ngọc anh tặng em lên đi, dù sao người nhà em cũng thấy rồi, họ có hỏi thì cứ bảo anh không chịu nhận lại.” 

Đã qua giờ giới nghiêm phải về tới nhà của Nhạc Doanh Khuyết từ lâu, Cố Trầm lại còn đạp xe rất thong dong nhưng Nhạc Doanh Khuyết cũng không giục hắn. Bị mắng thì cứ chịu thôi, cậu thầm nghĩ như vậy.

“Hay là cuối tuần này anh đừng đón em đi chơi nữa, tìm gia sư đi.” Phải nhìn xa trông rộng một chút, không thể chỉ ham vui trước mắt được.

“Kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, em hiểu không?” Cố Trầm nói, “Chúng ta cùng đăng ký một lớp luyện thi đi, có thể đến trường cùng nhau.” 

Nhạc Doanh Khuyết thầm nghĩ cũng được, cuối tuần sẽ được gặp nhau.

Yêu đương khiến con người ta học tập tiến bộ hơn. Hai người rảnh rỗi thì lại tới thư viện thành phố, cuối tuần đến lớp luyện thi, bình thường thì cùng làm bài tập ở nhà Cố Trầm.

Chỉ là Cố Trầm quá lưu manh, cứ làm xong một đề sẽ sấn tới chỗ Nhạc Doanh Khuyết, hôn chụt một cái đòi khen thưởng.

Hết chương 13. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện