Lúc biết được tin Lạc Tử Thịnh đã trở về từ Mỹ, Thẩm Thiển Y đang dùng chuột vẽ một vài bức tranh. Nghe được Thẩm Thiển Vũ nói: “Em còn nhớ anh Tử Thịnh ngày trước nói em cười rộ lên giống như đóa hoa hướng dương không, cậu ta trở về từ Mỹ rồi đấy. Hôm nay bọn anh định tụ tập một phen, em cũng đi nhé!”.

Rõ ràng anh chỉ hỏi một câu mang tính thăm dò, chỉ muốn để cô ra ngoài một chút mà thôi. Nhưng, cô vẫn cứ không khống chế được mà run run bàn tay, đường vẽ mà chuột di di trên màn hình máy tính nháy mắt liền nguệch ngoạc.

Thẩm Thiển Y vẫn mím môi lắc đầu, sau đó nghe thấy Thẩm Thiển Vũ cúi đầu thở dài một tiếng.

Cho đến khi Thẩm Thiển Vũ ra khỏi nhà, cô vẫn giữ nguyên động tác vừa rồi. Mà bức tranh đã vẽ xong trước mắt, vào giây phút này cũng trở nên mơ hồ.

Điều duy nhất cô biết là, Lạc Tử Thịnh đã trở về rồi.

Sau 4 năm, hiện giờ, rốt cuộc anh đã trở về rồi.

Không phải không muốn nhìn thấy anh, mà là đối mặt với anh thế nào đây. Có lẽ trước mặt anh, thân phận của mình mãi mãi chỉ là em gái của bạn tốt, không hơn.

Cô xiết chặt tay trái của mình, không hiểu sao có chút run rẩy, phải rất dùng sức, mới có thể áp chế phần sợ hãi từ tận đáy lòng.

Thẩm Thiển Y cô, từ trước tới nay đều biết mình là một nữ sinh dối trá, từ trước tới nay đều biết. Cho dù trong tâm tư cô nhớ Lạc Tử Thịnh mấy ngàn mấy vạn lần, nhưng cô vẫn cứ biểu hiện ra dáng vẻ thờ ơ trước mặt người khác. Đây cũng là nguyên nhân chính mà người yêu thương em gái còn hơn bản thân mình như Thẩm Thiển Vũ không phát hiện nỗi lòng của cô em gái bảo bối này. Sự yêu thích của cô, chỉ thuộc về bản thân cô. Không phải tâm tư thiếu nữ tác oai tác quái, mà là cô đặt tâm tư này vào tận đáy lòng, nhìn nó bén rễ nảy mầm, rồi lại chỉ lẳng lặng nhìn nó như một người đứng xem.

Cô có thể viết rất nhiều lần “Em thích anh” trong nhật kí, nhưng sẽ không nói một lần nào với người đó.

Không phải chưa từng nghĩ phải dũng cảm, chỉ là sự dũng cảm của cô bị việc Lạc Tử Thịnh hẹn hò với Hạ Tư Linh đánh đến vỡ nát.

Khi cô học lớp 9, Lạc Tử Thinh đang học lớp 12 cùng trường trong hệ trung học. Không ai biết, lúc ấy cô mang tâm tình gì chờ ở cổng trường. Cô muốn nói với anh, trong lòng cô, từ trước tới nay anh đều không phải “anh Tử Thịnh” mà cô vẫn gọi ngoài miệng, cô cũng không muốn coi anh là anh trai.

Cô tốn khí lực rất lớn mới khuyên được bản thân mình gạt sự rụt rè qua một bên.

Nhưng cô đợi được chính là, Lạc Tử Thịnh đạp xe như bay qua trước mặt cô, mà sau xe anh là Hạ Tư Linh. Anh đang mỉm cười nói gì đó với Hạ Tư Linh, không chú ý đến bóng dáng cô.

Hình ảnh tốt đẹp như thế, vậy mà đáy lòng lại lên men.

Cô không xoay người bỏ chạy vì không chịu đựng được, cô cứ đứng ở đó, nhìn bóng dáng hai người họ càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng tan vào hư vô. Cô nhìn chằm chằm, không cho phép bản thân mình yếu đuối nhắm hai mắt lại.

Tên của Hạ Tư Linh ở Trung học Thâm Hạ cũng có tiếng, cô gái thiên tài của ban khoa học tự nhiên, không thích thơ ca, chỉ yêu toán lý hóa, hơn nữa còn có thể học toán lý hóa đến trình độ cực cao, cùng Lạc Tử Thịnh và Hạng Tử Địch được xưng là “ba thiên tài khoa học tự nhiên”.

Nhưng vậy mà cô ấy còn là một mỹ nữ nữa. Khóa của họ, không thể nghi ngờ gì, Hạ Tư Linh là nữ sinh được chú ý nhất, sau đó nữ sinh được chú ý nhất cùng với nam sinh ưu tú nhất ở bên nhau. Đương nhiên biết bao, đến mức tất cả các thầy cô giáo nhắm mắt bịt tai với hành vi của hai người họ, mà các đàn em trong trường sớm đã xem hai người họ thành “đôi tình nhân kiểu mẫu”.

Đương nhiên như vậy.

Một lần nào đó Thẩm Thiển Vũ trêu chọc Lạc Tử Thịnh, hỏi anh thích Hạ Tư Linh ở điểm gì. Lạc Tử Thịnh cười nhạt mở miệng: “Nữ sinh trội nhất ban khoa học tự nhiên, tư duy rõ ràng, phán đoán rõ nét.”

Không ai biết, vì sao Thẩm Thiển Y mê mẩn Kinh Thi thơ Đường kinh khủng lại chọn ban tự nhiên mà cô không hiểu rõ. Thẩm Thiển Vũ chỉ hiểu đó là tâm lý phản nghịch trong thời kì phản nghịch của cô, anh cười trừ, dù sao chỉ cần cô cảm thấy thoải mái là được, nhà họ Thẩm mãi mãi cũng sẽ không yêu cầu cô em gái này của anh hi sinh một chút gì.

Khi Thẩm Thiển Vũ thi đại học xong và điền nguyện vọng ngành cơ khí, đã không thể chỉ xem việc này trở thành suy nghĩ nông nổi của cô nữa. Nhưng từ sau khi chuyện đó xảy ra, rõ ràng Thẩm Thiển Vũ cảm thấy cô em gái vui tươi ấy đã không còn như vậy nữa. Mà nguyên tắc trong nhà là cố hết sức không từ chối yêu cầu gì của Thẩm Thiển Y. Bởi vậy Thẩm Thiển Vũ không nói gì, nếu cô muốn nổi loạn, vậy cứ để cô nổi loạn đi. Đời này anh đã không có cơ hội muốn làm gì thì làm, vậy thì tuyệt đối không thể tước mất quyền lợi gì của em gái anh được.

Mấy năm nay, chuyện gì người nhà cũng theo ý của Thẩm Thiển Y, sợ hãi cô chịu thương tổn nào đó. Nhưng không ai biết, khi cô mười bảy tuổi, vận mệnh đã quyết định rồi, không thể xoay chuyển.

Bốn năm, 1460 ngày, 35040 giờ, 126114000 giây, không ai biết cô sống như thế nào.

Mà hiện tại, sau khi cô gian nan vượt qua bốn năm, cuối cùng anh đã trở về.

Thẩm Thiển Y kéo khóe miệng tạo nên độ cong của nụ cười, mà đôi chân cô lại đã tê cứng vì quá lâu không động đậy. Cô vươn tay khẽ đấm đấm chân, không dám đứng lên ngay lập tức. Đợi đến lúc không còn cảm giác tê như vậy cô mới đứng lên, nhưng vẫn vịn vào bàn theo phản xạ. Lấy tay di chuột nhấn nút Start, cô tắt máy. Nhìn màu sắc màn hình biến thành màu lam tối rồi cuối cùng lặng im không còn sắc thái gì, cô di chuyển bước chân đến cửa sổ, bên cửa sổ không nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài biệt thự, nhưng cô nhìn thứ gì đó trong vườn hoa rất lâu. Hồi lâu, cô mới ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đang chiếu rọi ánh trăng xuống.

Có người nói, nên nói các vì sao dùng ánh sáng của mình phản chiếu đến hành tinh là ích kỉ, hay là nên nói rõ ràng hành tinh không biết phát sáng lại dựa vào sự phản chiếu là dối trá.

Thật ra, không phải ích kỉ, không phải dối trá, chỉ là nhu cầu qua lại mà thôi.

Lúc Thẩm Thiển Vũ trở về đã là sau nửa đêm, bao năm rồi không gặp bạn tốt, anh khó tránh khỏi không kiềm chế được cảm xúc, uống rượu không ngừng. Uống rượu còn chưa đủ, tinh thần vui vẻ đó dường như vẫn lưu lại nơi lồng ngực, tuy mấy năm nay vẫn liên lạc qua điện thoại, nhưng vẫn rất hưng phấn. Hưng phấn vì rốt cuộc đã có người cùng mình kề vai chiến đấu. Nếu không phải nghĩ đến bố mẹ đi nghỉ lễ, thím Lâm xin phép về nhà thăm cháu ngoại, chỉ có Thẩm Thiển Y ở nhà một mình, anh còn muốn cùng Tử Địch, Nhất Đình và Phòng Trạch Hoa cùng uống với Lạc Tử Thịnh đến sáng nữa.

Tuy uống rất nhiều, nhưng Thẩm Thiển Vũ có tửu lượng tốt nên không say hoàn toàn, lúc trở về lái xe lại đón gió, cũng tỉnh rượu không ít.

Sau khi đỗ xe vào gara, anh phát hiện phòng của Thẩm Thiển Y vẫn sáng đèn, không tự giác nhíu mày.

“Vẫn chưa ngủ à?” Thẩm Thiển Vũ vừa hỏi vừa tự ý đẩy cửa phòng.

Thẩm Thiển Y gật đầu, nhìn gương mặt đỏ bừng của anh, “Uống bao nhiêu vây?”

“Mấy anh em đã lâu chưa tụ tập rồi.” Thẩm Thiển Vũ day day trán xong, ngồi dựa vào ghế.

“Anh đang mượn cớ cho việc uống nhiều của mình đấy.” Thiển Y khẽ cười, má lúm đồng tiền nơi khóe miệng khẽ lộ ra.

“Đâu có?” Anh chịu oan, chỉ là đang trần thuật sự thật thôi mà.

Thiển Y không bỏ qua, đi tới ngửi ngửi mùi trên người anh, lập tức bất mãn nhíu mày, “Anh chưa từng ngửi thịt ngâm trong rượu có mùi gì sao?”

Thiển Y không thích anh uống rượu, anh hiểu rõ, “Anh sai rồi, lần sau không tái phạm nữa.”

“Anh có vô số lần sau ấy.”

“Sao thế được?” Thẩm Thiển Vũ nhếch nhếch mày, “Tử Thịnh lại không về Mỹ nữa, cũng không cần chào mừng thằng đó trở lại nữa.”

Trái tim Thiển Y run lên, sau đó cô hỏi: “Mấy người bọn anh chuốc mình anh ấy hay là…”

“Sao có thể chứ? Cô vợ của thằng nhóc Tử Thịnh đó cũng không phải ngồi không. Nhưng mà, trước kia thật sự không nhìn ra đấy, tửu lượng của Hạ Tư Linh và đầu óc của cô ấy tỉ lệ thuận với nhau.”

“Vẫn là họ?”

“Anh cũng tò mò lắm, thằng nhóc Tử Thịnh này cũng không giống người một lòng, nhưng cô gái xuất hiện bên cạnh cậu ta cũng chỉ có mỗi Hạ Tư Linh. Nếu không có gì thay đổi, hẳn là cô ấy rồi.”

Cô không muốn nghe tiếp, tuy chờ đến nửa đêm, cũng chỉ là muốn hỏi chút tin tức về anh, “Vậy anh thì sao? Chốn về của anh?”

Khó thấy Thẩm Thiển Vũ chợt lộ ra vẻ thâm trầm, sau đó nhìn cô, “Sao lại lo anh trai em không có phụ nữ cần thế? Có không ít người xếp hàng đứng chờ đấy. Được rồi, em ngủ sớm một chút. Anh về phòng tắm rửa rồi cũng đi ngủ đây.”

Thẩm Thiển Y nhìn anh rời đi, sau đó tiện thể đóng cửa lại.

Cô biết, trong lòng anh, không phải không có một cô gái đặc biệt như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện