Sau khi gặp nhau, hai người còn chưa kịp tâm sự gì, Bách Hợp cũng không định thăm dò anh, nhưng bất ngờ nghe Phong Ninh nói ‘không xong rồi’. Anh nhình cô một cái: “Tối hôm qua.”
Vốn dĩ chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không ngờ lại nghe được đáp án thật sự. Bách Hợp giật mình, theo tính cách của Phong Ninh thì nếu anh đã về từ tối qua mà sáng nay mới tới tìm cô đúng là quá kì lạ. Hơn nữa anh chắc chắn sẽ gọi cho cô ngay, không chừng còn thúc giục cô ra khỏi ký túc xá. Bách Hợp nhướng mày nhìn anh, tuy vẻ mặt không thay đổi nhưng anh mắt lại lộ ra chút cảm xúc.
Cô hơi nghi ngờ, mấy năm nay thời gian bên nhau giữa cô và Phong Ninh không nhiều, lẽ nào giống như Trần Nhạc Nhạc đã nói, Phong Ninh không về cũng không gọi điện thoại chứng tỏ tình cảm của anh đã nhạt, không còn giống trước đây.
Bách Hợp từng nghĩ phải sửa lại kế hoạch ban đầu với Phong Ninh, nhưng nếu lòng anh thay đổi thì cô lại điều chỉnh về ban đầu là được. Vậy nên vẻ mặt cô không hoảng loạn, lúc trước Phong Ninh chuyển vào thẻ của cô 10 vạn, cô chưa từng động vào. Hai năm qua, anh đã chuyển thêm hai lần nữa, trong thẻ phải có gần 100 vạn. Năm năm qua, nhìn bên ngoài thì tưởng rằng hai người ràng buộc sâu sắc nhưng thật ra nếu muốn dứt bỏ thì không khó gì. Bách Hợp không mở miệng, Phong Ninh dường như hiểu rõ suy nghĩ của cô, ánh mắt trở nên ảm đạm, cuối cùng oán hận bóp eo cô một chút lại không dám mạnh tay quá, khiến cô bị ngứa, rụt người lại:
“Nghĩ lung tung gì thế?” Phong Ninh không nhịn được áp chân giữ lấy cô. Thấy cô bị mình cù buồn thì lại cù thêm hai cái. Vài năm nay anh không dễ chịu gì, đối với Bách Hợp, anh không nỡ đánh cũng không nỡ mắng, chỉ sợ cuối cùng người đau lòng vẫn là mình, có khi tức giận lắm cũng không nỡ cắn cô, sợ cô bị đau. Lúc mẹ mình và Phong gia sai dì Vương tới chia rẽ hai người, cô nói muốn chia tay, Phong Ninh thật sự rất tức giận, cuối cùng lại cắn cô bị thương ở môi. Tuy Phong Ninh không nói ra nhưng anh rất đau lòng. Sau đó anh như bị thần kinh, cầm cái bánh bao mà tưởng tượng là môi cô, không được chạm môi quá mạnh, luyện tập thật nhiều lần. Từ đó về sau, lúc hôn nhau anh không còn cắn cô nữa.
Chuyện mất thể diện như thế Phong Ninh chưa từng làm bao giờ. Anh thích cô nhiều tới vậy, nhưng cô gái này vẫn lạnh nhạt, dường như có anh cũng được, không có anh thì cô vẫn sống tốt. Giờ Phong Ninh đã tìm ra cách đối phó với Bách Hợp, đương nhiên là ra tay không ngừng. Ban đầu Bách Hợp còn cố nhịn, về sau không nhịn được nữa liền giãy dụa, lúc cô bị chạm vào eo đã muốn bật cười rồi. Vì Bách Hợp bận nghĩ đến tiền trong thẻ và việc hai người chia tay nên không để ý rằng nửa người cô đã bị Phong Ninh áp chế. Tay anh cù lên eo cô làm cô vừa cười vừa né tránh.
“Gọi anh Ninh đi!” Phong Ninh nhìn Bách Hợp cười đến chảy nước mắt. Cô không ngừng giãy dụa, chân quơ lung tung, giống như anh đắt túm được một con thỏ vậy. Cô không thoát được sự khống chế của anh, bình thường cô tỏ ra lạnh nhạt nhưng lúc này lại cười đến mức hai gò má hồng như mây, thậm chí anh nói gì liền nghe đấy: “Anh Ninh…”
“Về sau còn nghĩ ngợi lung tung không?” Khóe môi Phong Ninh cong lên, lại hỏi một câu. Bách Hợp vội vàng lắc đầu. Trước mặt Phong Ninh, cô chưa từng cười nhiều như thế bao giờ, đôi mắt đỏ bừng sắp chảy nước, nhìn thật đáng yêu. Ngay cả tiếng “anh Ninh” trước đây không chịu gọi giờ cũng bị anh ép phải kêu ra. Phong Ninh nhìn bộ ngực cô nhấp nhô, mặt như nhuộm đỏ. Áo tắm đã quấn chặt cũng hơi lỏng ra, thân thể linh lung như ẩn như hiện, anh vừa tắm nước lạnh nhưng lại thấy cả người nóng rực. Cô bị vây trong lòng anh, đang cười thoải mái, ngực anh như được lấp đầy, có thứ gì đó muốn tràn ra. Phong Ninh trở nên dịu dàng, hạ giọng nói:
“Vợ à…” Đầu lưỡi anh liếm lên môi Bách Hợp, cuối cùng từ từ làm nụ hôn trở nên sâu sắc hơn, ôm chặt cô trong lòng mình.
“Anh trở về từ đêm qua rồi, vốn dĩ muốn cho em một kinh hỉ, không ngờ lại đâm vào người ta.” Bách Hợp hơi giật mình, bị Phong Ninh ôm vào ngực, cô không giãy dụa mà im lặng nghe Phong Ninh nói tiếp: “Không phải anh không muốn thấy em ngay, anh rất nhớ em, có lúc lén lấy điện thoại ra nghe giọng em thì bị bắt được nên bị phạt.” Mấy năm nay, Phong Ninh trở thành đối tượng bị mọi người trong trường trêu chọc, một người vừa sĩ diện vừa ngang ngạnh như anh có thể nhịn được lâu như thế thật không dễ dàng. Phong Ninh không thích cô nghĩ ngợi lung tung, trước tiên giải thích hai câu. Với người khác, anh chẳng có gì để nói, nhưng trước mặt Bách Hợp lại nói nhiều như sắp mất mạng. Anh nhớ cô, nhớ tới mức có lúc hận không thể lén mang cô vào quân doanh, phần lớn nằm mơ đều liên quan đến cô. Hai năm trước, anh đã tốt nghiệp trường quân đội, tham gia nhiệm vụ. Thời gian vừa rồi anh ở biên giới, quy định là không được mang điện thoại di động theo, mãi tới nửa tháng trước, anh và đội của mình lập được chiến công lớn, Phong gia lại có thế lực trong quân, vậy nên anh lên chức rất nhanh. Sau này anh và Bách Hợp không phải chia xa nữa. Đây là điều kiện anh từng nói với cha mình, giờ anh đã làm được rồi, ngựa không dừng vó chạy về tìm cô, muốn chờ khi Bách Hợp tốt nghiệp thì sẽ kết hôn.
Phong Ninh không muốn trong lúc quan trọng lại vì vài việc nhỏ mà bị trì hoãn. Kế hoạch của anh đã lập ra vài năm, sắp thành công tới nơi rồi, không ai cản được. Trước đây Phong gia không thể thì bây giờ đương nhiên cũng không thể có hiểu lầm gì. Phong Ninh luôn là người thẳng thắn, anh muốn thứ gì thì sẽ dùng phương pháp đơn giản nhất để có được. Nếu anh và thứ anh muốn có khoảng cách, ở giữa còn có trở ngại, Phong Ninh sẽ thẳng tay trừ khử chướng ngại, dùng tốc độ nhanh nhất để kéo gần cự ly, không lãng phí thời gian, giành lấy thứ mình muốn. Chỉ riêng với Bách Hợp, anh nguyện ý dùng tất cả kiên nhẫn của đời mình để từ từ tới gần cô.
Nhưng đã hơn năm năm rồi, anh không thể kiên nhẫn thêm. Giờ thì ôm cô không thể làm anh thỏa mãn được, anh không muốn chờ đợi nữa.
“Đâm vào người ta sao?”
Gương mặt Phong Ninh đã cương nghị hơn trước nhiều, giữa lông mày có vẻ ngang ngược và kiên định, ánh mắt rất bướng bỉnh. Tay anh vòng qua người cô, giống như xây lên một phòng giam khiến cô không thể thoát ra được. Bách Hợp không nhịn được hỏi anh một câu, anh liền nhíu mày lại:
“Đâm vào một cô gái.” Mặt anh có vẻ không kiên nhẫn. Hai cánh tay siết chặt hơn một chút: “Chính là cái cô ở cùng ký túc xá với em từng nói muốn mời em ăn cơm ấy.” Phong Ninh nói xong, một lúc sau Bách Hợp mới hiểu anh đang chỉ Trần Nhạc Nhạc. Bạn cùng ký túc với cô có mấy người, mà Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên đều ở cạnh cô cả đêm qua.
Tối qua Trần Nhạc Nhạc cho công bố những hình ảnh không ra gì của người chị cùng cha khác mẹ, chọc cha Trần tức giận. Không rõ hai người tranh chấp những gì mà cha Trần vung tay tát cô ta. Trần Nhạc Nhạc không chịu được kích thích, lái xe xuống núi, không ngờ lại bị Phong Ninh đâm phải.
Theo nội dung câu chuyện, lần đầu Trần Nhạc Nhạc và Phong Ninh gặp nhau là lúc Trần Nhạc Nhạc chán nản nhất khi đang báo thù. Cô ta và cha Trần nảy sinh xung đột, nửa đêm chạy ra khỏi nhà, cuối cùng bị Phong Ninh đâm vào. Thấy cô ta yếu ớt đáng thương, Phong Ninh không nhẫn tâm bỏ mặc, vậy nên đưa cô ta tới bệnh viện, từ đó hai người quen nhau, cuối cùng yêu mến nhau.
Tình cảnh đêm qua cũng coi như phù hợp nội dung câu chuyện, chỉ là không biết đoạn sau có phát triển giống như thế không. Bách Hợp hơi khó xử, nếu Phong Ninh vì đâm vào Trần Nhạc Nhạc mà thương xót cô ta, vậy thì bất kể Phong Ninh có thích Trần Nhạc Nhạc hay không, cô sẽ không can thiệp nữa. Cô không thích loại cảm giác này, lông mày khẽ nhíu lại. Phong Ninh nhìn vẻ mặt cô, đưa tay nâng cằm cô lên:
“Vợ à, về sau không được qua lại với cô ta nữa, em đừng bị cô ta dạy hư. Hôm qua cô ta điên điên khùng khùng lao ra, không biết bị cái gì kích thích.” Phong Ninh tỏ vẻ chán ghét. Vốn dĩ tâm trạng của anh lúc xuống máy bay rất tốt. Phong gia cho người tới đón anh, anh lập tức đuổi tài xế đáng thương xuống xe, hơn nửa đêm, không nói gì mà đi thẳng về căn hộ mình mua, kết quả là không thấy Bách Hợp. Phong Ninh đành phải lao xe tới trường cô. Nửa đêm canh ba chẳng có mấy người trên đường, anh vượt liền mấy cái đèn đỏ, rất nhanh đã tới gần trường, không ngờ một người mặc váy dài màu trắng đi từ trường ra, vọt tới xe anh. Vì Phong Ninh muốn mau chóng gặp Bách Hợp nên lái xe rất nhanh, mà người này hình như cố ý lao tới; Phong Ninh tỉnh táo nhanh chóng đảo ngược tay lái nhưng vẫn chạm qua người đó.
Cảm giác được xe quệt vào người ta, trong nháy mắt, Phong Ninh nổi trận lôi đình, muốn xuống xe đánh chết cái kẻ chưa bị đâm chết kia. Anh đâu phải thiện nam tín nữ gì, người mặc váy trắng này rõ ràng cố ý lao vào, hơn nữa anh đã đảo tay lái nên có đâm vào người đó hay không anh đã tính toán được. Cái người này đáng bị đâm, nhưng không bị đâm chết, cùng lắm cũng chỉ ngã sấp xuống đất thôi. Phong Ninh không định quan tâm làm gì, định gọi cấp cứu cho cô ta, ném một xấp tiền lại rồi bỏ đi. Anh chỉ muốn mau chóng được gặp vợ mình, ai ngờ người bị đâm phản ứng rất nhanh, tựa vào xe anh đứng lên, hơn nữa còn cười với anh, nói là nhận ra anh, giới thiệu mình là bạn của Bách Hợp.
Phong Ninh rất không thoải mái, anh nhanh chóng lùi xe ra sau muốn thoát khỏi cô ta nhưng cô ta lại sống chết giữ lấy khung cửa sổ bằng được, xe lùi thêm một chút, cô ta lảo đảo trật chân, vốn dĩ bị đâm thì chẳng sao, giờ lại thành ra mắt cá chân có vấn đề. Chuyện nhỏ thành chuyện lớn, cô ta còn quen Bách Hợp, là bạn của Bách Hợp, Phong Ninh muốn chạy cũng không được.
Không phải anh sợ sau này sẽ bị người ta gây phiền toái, bù cho chút tiền chẳng phải vấn đề với anh. Có điều đâm vào bạn của Bách Hợp, sợ bị cô hỏi tới, cũng sợ bị cô giận, Phong Ninh đành cố nén cơn tức, chờ xe cứu thương tới rồi đưa cô gái kia vào bệnh viện. Trong lúc vào viện, cô ta nói chuyện với anh, nói mình tên là Trần Nhạc Nhạc, là bạn học cùng ký túc xá với Bách Hợp, hai người thân như chị em. Cô ta còn nói tối qua Bách Hợp không ở ký túc mà tới nhà cô ta chơi, an ủi anh đừng lo lắng, nói rằng trên núi có rất đông người, Bách Hợp xinh đẹp đáng yêu như vậy nhất định sẽ có người đưa cô về.
Ban đầu Phong Ninh còn cố chịu đựng, nhưng nghe tới câu này thì không thể nhịn được nữa. Anh mang bộ mặt đen thui đi khỏi đó, cố nhớ xem cái người tên Trần Nhạc Nhạc này là ai. Người trong ký túc xá của Bách Hợp, Phong Ninh cũng có chút ấn tượng. Phong Ninh đã biết Trần Nhạc Nhạc, lúc trước nhìn ánh mắt cô ta có vẻ phức tạp, không hợp với tính cách lạnh nhạt của vợ mình. Phong Ninh không thích cái cách Trần Nhạc Nhạc nhìn người khác, anh không rõ nguyên nhân là gì, chỉ là tự nhiên không thích mà thôi. Anh nhớ kỹ mình từng dặn Bách Hợp hãy tránh xa cô ta.
Trần Nhạc Nhạc không nói xấu gì Bách Hợp nhưng Phong Ninh lại cảm thấy không ổn. Đúng là anh ghen vì Bách Hợp đi chơi ở nơi có nhiều người đàn ông khác. Phong Ninh không muốn người ta có ý đồ với vợ mình, càng đừng nói là lái xe đưa cô về. Nhưng anh không phải thằng đần, chuyện trong nhà có thể đóng cửa từ từ nói, vợ anh thì anh có thể đưa về nhà, khuyên nhủ tẩy não cô thật tốt, nhưng trước mặt người ngoài thì đương nhiên không nên nói một chữ.
Thấy anh muốn đi, Trần Nhạc Nhạc liền ôm mặt khóc, đáng tiếc nước mắt của cô ta trong lòng Phong Ninh chẳng hề đáng giá. Nếu là nước mắt của người mà anh quan tâm, đương nhiên anh sẽ thấy lòng đau như đao cắt, nhưng người chẳng liên quan gì thì cho dù có khóc cạn nước mắt cũng đâu phải việc của anh. Tối qua đâm vào người ta, mệt mỏi cả nửa ngày rồi, vì nể mặt cô ta là bạn vợ mình nên anh mới ở lại một lúc, chờ tới khi trời vừa sáng thì Phong Ninh gọi cho Bách Hợp, hỏi rõ cô ở đâu mới lái xe đi đón.
Lúc gọi điện thoại, giọng điệu của anh không bình thường là vì anh bị mấy lời của Trần Nhạc Nhạc làm buồn nôn. Anh muốn liên lạc với Bách Hợp từ tối hôm trước nhưng lại sợ cô biết việc mình đâm vào bạn cô.
“Chuyện là vậy đấy, vợ à, em đừng nghĩ ngợi lung tung. Ngay cả sợi tóc của cô ta anh cũng không chạm vào, anh Ninh là của em, chờ tới khi hai ta kết hôn…” Anh nói xong, cười ‘ha ha’ hai tiếng, da mặt đúng là đã dày hơn trước, nói ra lời này mà mặt không đỏ tim không đập nhanh. Bách Hợp lườm anh một cái, nửa người trên của anh để trần, nửa dưới thì quấn một cái khăn tắm, đụng vào đâu cũng là Phong Ninh chiếm lợi từ cô: “Vì sao anh không nói luôn cho em biết từ hôm qua?”
“Cô ta nói là bạn em, nói rất bài bản. Anh sợ cô ta đúng là thân với em, em biết anh đâm phải cô ta thì sẽ giận anh, không cho anh chạm vào em thì phải làm sao chứ?” Ngón tay Phong Ninh di chuyển, yết hầu động hai cái, ánh mắt lại trở nên thâm sâu. Bách Hợp vò áo tắm, dở khóc dở cười: “Vậy giờ anh đã biết đó không phải bạn em rồi sao? Nhỡ đâu đúng là bạn em thật, lẽ nào anh không nói cho em biết?”
Anh thấy động tác của cô, mặt có vẻ tiếc nuối, rất muốn hung hăng bắt nạt cô. Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển liên tục, cuối cùng anh vẫn không dám, đôi mắt dần đỏ lên, cố nhịn xuống. Anh đã nhịn được mấy năm, thời niên thiếu còn nhịn được, bây giờ trưởng thành rồi, lại rèn luyện vài năm trong quân đội, đương nhiên sự kiên nhẫn vượt xa trước đây, không lý gì anh lại không nhịn được.
Phong Ninh đọc thầm mấy lần kỷ luật quân đội, hùng hồn nói:
“Nếu đúng là bạn em thật, đương nhiên không thể nói cho em biết!”
Lời như thế mà anh cũng có can đảm nói ra mồm, Bách Hợp véo tay anh một cái, Phong Ninh cười ngây ngô, thở phào nhẹ nhõm, càng ôm cô chặt hơn.
Ngọt ngào phát ngấy một hồi, vốn dĩ Bách Hợp không muốn ra ngoài ăn cơm tối, nhưng lúc Phong Ninh chưa về, cô cũng không ở lại căn hộ này, vậy nên trong tủ lạnh chẳng có gì ngoài mấy chai nước khoáng cô để lại vào cuối tuần. Giờ hai người đành phải ra ngoài ăn, mà cho dù Bách Hợp không muốn đi thì Phong Ninh cũng kéo cô đi. Phong Ninh lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo mới cho Bách Hợp. Đồ hôm qua của cô đã bị anh ném lung tung, chưa được giặt, may mà trước đây anh từng kéo cô đi dạo phố, đã mua mấy bộ quần áo, sau đó Bách Hợp ngại phiền phức nên không cầm chỗ quần áo đó về trường.
Phong Ninh không có ý định quay mặt đi, Bách Hợp đành phải xoay người lại, cởi áo choàng tắm đến eo, sau đó mặc áo lót, vòng tay ra sau để cài móc áo. Phong Ninh ngồi một bên thấy mãi mà cô không xong liền cài hộ cô, bàn tay anh hơi run, còn hôn lên vị trí mặc áo mấy cái, Bách Hợp phải trừng mắt vài lần thì anh mới đưa quần áo cho cô.
Trên mắt cá chân cô bị giày cao gót cọ vào tạo thành bọng nước, trong lúc cô ngủ, Phong Ninh đã bôi thuốc lên nên cô không thấy đau nữa. Bách Hợp cầm lấy túi của mình, lấy tất cả chỗ danh thiếp mà tối qua cô nhận được rồi đưa cho Phong Ninh. Phong Ninh nhe răng cười, trịnh trọng cất chúng đi.
Vài năm nay, thành phố đã phát triển hơn trước nhiều, hai người tìm một nhà hàng để ăn cơm, ăn xong, Phong Ninh không lái xe mà nắm tay cô đi bộ. Ánh đèn nê ông, đèn xe lấp loáng trên phố. Hai người cứ tản bộ như vậy, mười ngón đan chặt vào nhau, thỉnh thoảng lại ghé vào một cửa hàng nào đó bên đường. Tới khi thấy trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, Phong Ninh chợt kéo tay Bách Hợp đi thẳng vào trong.
Bước qua cánh cửa xoay tròn lớn, không khí oi bức và ồn ào bên ngoài dường như đã bị ngăn lại hoàn toàn, hơi mát phả thẳng vào mặt. Tuy thành phố nhộn nhịp người qua lại nhưng trung tâm thương mại này lại không có vẻ đông đúc như những nơi khác, bên trong bán gần như tất cả những nhãn hiệu xa xỉ nhất trên thế giới. Trong này cũng có vài cặp đôi yêu nhau đi dạo, nhưng không được thoải mái lắm. Nhìn qua lớp cửa kính có thể thấy trong những showroom bán găng tay và đồng hồ có vài người phụ nữ sang trọng đang chọn đồ. Phong Ninh vừa thấy nơi bán đá quý thì không buồn nhìn nhãn hiệu mà kéo thẳng Bách Hợp vào trong.
Lúc này Phong Ninh có vẻ nôn nóng, Bách Hợp nhìn những viên đá quý, kim cương lộng lẫy dưới ánh đèn, cảm thấy hoa cả mắt. Nhưng anh lại vô cùng nghiêm túc, đi đến mấy cửa hàng, dường như không vừa mắt thứ nào.
Đi hết ba, bốn cửa hàng đá quý, hai người mới vào cửa hàng đá quý sang trọng nhất của Trần Thị. Vừa nhìn thấy hai viên đá quý triển lãm trên đài cao, ánh mắt Phong Ninh liền dán chặt vào đó. Đó là hai viên kim cương tự nhiên, còn chưa gắn lên nhẫn. Viên kim cương đã trải qua quá trình cắt gọt tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
“Em có mệt không?” Phong Ninh quay đầu hỏi Bách Hợp một câu, thấy cô lắc đầu thì kéo tay cô tới cạnh tủ kính, gọi người mang ghế tới để cô ngồi nghỉ, mình thì đứng bên cạnh, chỉ vào cặp kim cương mà anh vừa ý, ra hiệu cho nhân viên cửa hàng lấy xuống.
Nữ nhân viên vừa thấy có khách thì vô cùng vui mừng, nhưng trong tay cô ta cũng không có chìa khóa để mở lồng đựng kim cương này nên đành phải mang nước quả tới mời hai người dùng tạm, sau đó gọi điện cho người giữ chìa khóa tới. Cô ta giới thiệu với hai người họ: “Anh đây đúng là có con mắt tinh đời, cặp kim cương này có tên là ‘đôi mắt tình nhân’, ngài Tổng giám đốc của tập đoàn Trần Thị chúng tôi vừa mua về nửa tháng trước ở Nam Phi một khối kim cương lớn, sau đó gia công thành hai viên kim cương này.” Cô ta giải thích thêm về công nghệ cắt đá quý của công ty mình, lúc trước cha Trần mua được một viên kim cương, nhưng trên thân lại có tì vết nhỏ nên buộc phải cắt thành hai nửa, nếu không thì giá trị của viên kim cương còn cao hơn nữa.
Tay nghề cao siêu của những chuyên gia tại Trần Thị đã khiến viên kim cương được cắt gọt tuyệt đẹp, tỏa ra ánh sáng rực rỡ khiến người ta ngắm không rời mắt.
Vốn dĩ chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không ngờ lại nghe được đáp án thật sự. Bách Hợp giật mình, theo tính cách của Phong Ninh thì nếu anh đã về từ tối qua mà sáng nay mới tới tìm cô đúng là quá kì lạ. Hơn nữa anh chắc chắn sẽ gọi cho cô ngay, không chừng còn thúc giục cô ra khỏi ký túc xá. Bách Hợp nhướng mày nhìn anh, tuy vẻ mặt không thay đổi nhưng anh mắt lại lộ ra chút cảm xúc.
Cô hơi nghi ngờ, mấy năm nay thời gian bên nhau giữa cô và Phong Ninh không nhiều, lẽ nào giống như Trần Nhạc Nhạc đã nói, Phong Ninh không về cũng không gọi điện thoại chứng tỏ tình cảm của anh đã nhạt, không còn giống trước đây.
Bách Hợp từng nghĩ phải sửa lại kế hoạch ban đầu với Phong Ninh, nhưng nếu lòng anh thay đổi thì cô lại điều chỉnh về ban đầu là được. Vậy nên vẻ mặt cô không hoảng loạn, lúc trước Phong Ninh chuyển vào thẻ của cô 10 vạn, cô chưa từng động vào. Hai năm qua, anh đã chuyển thêm hai lần nữa, trong thẻ phải có gần 100 vạn. Năm năm qua, nhìn bên ngoài thì tưởng rằng hai người ràng buộc sâu sắc nhưng thật ra nếu muốn dứt bỏ thì không khó gì. Bách Hợp không mở miệng, Phong Ninh dường như hiểu rõ suy nghĩ của cô, ánh mắt trở nên ảm đạm, cuối cùng oán hận bóp eo cô một chút lại không dám mạnh tay quá, khiến cô bị ngứa, rụt người lại:
“Nghĩ lung tung gì thế?” Phong Ninh không nhịn được áp chân giữ lấy cô. Thấy cô bị mình cù buồn thì lại cù thêm hai cái. Vài năm nay anh không dễ chịu gì, đối với Bách Hợp, anh không nỡ đánh cũng không nỡ mắng, chỉ sợ cuối cùng người đau lòng vẫn là mình, có khi tức giận lắm cũng không nỡ cắn cô, sợ cô bị đau. Lúc mẹ mình và Phong gia sai dì Vương tới chia rẽ hai người, cô nói muốn chia tay, Phong Ninh thật sự rất tức giận, cuối cùng lại cắn cô bị thương ở môi. Tuy Phong Ninh không nói ra nhưng anh rất đau lòng. Sau đó anh như bị thần kinh, cầm cái bánh bao mà tưởng tượng là môi cô, không được chạm môi quá mạnh, luyện tập thật nhiều lần. Từ đó về sau, lúc hôn nhau anh không còn cắn cô nữa.
Chuyện mất thể diện như thế Phong Ninh chưa từng làm bao giờ. Anh thích cô nhiều tới vậy, nhưng cô gái này vẫn lạnh nhạt, dường như có anh cũng được, không có anh thì cô vẫn sống tốt. Giờ Phong Ninh đã tìm ra cách đối phó với Bách Hợp, đương nhiên là ra tay không ngừng. Ban đầu Bách Hợp còn cố nhịn, về sau không nhịn được nữa liền giãy dụa, lúc cô bị chạm vào eo đã muốn bật cười rồi. Vì Bách Hợp bận nghĩ đến tiền trong thẻ và việc hai người chia tay nên không để ý rằng nửa người cô đã bị Phong Ninh áp chế. Tay anh cù lên eo cô làm cô vừa cười vừa né tránh.
“Gọi anh Ninh đi!” Phong Ninh nhìn Bách Hợp cười đến chảy nước mắt. Cô không ngừng giãy dụa, chân quơ lung tung, giống như anh đắt túm được một con thỏ vậy. Cô không thoát được sự khống chế của anh, bình thường cô tỏ ra lạnh nhạt nhưng lúc này lại cười đến mức hai gò má hồng như mây, thậm chí anh nói gì liền nghe đấy: “Anh Ninh…”
“Về sau còn nghĩ ngợi lung tung không?” Khóe môi Phong Ninh cong lên, lại hỏi một câu. Bách Hợp vội vàng lắc đầu. Trước mặt Phong Ninh, cô chưa từng cười nhiều như thế bao giờ, đôi mắt đỏ bừng sắp chảy nước, nhìn thật đáng yêu. Ngay cả tiếng “anh Ninh” trước đây không chịu gọi giờ cũng bị anh ép phải kêu ra. Phong Ninh nhìn bộ ngực cô nhấp nhô, mặt như nhuộm đỏ. Áo tắm đã quấn chặt cũng hơi lỏng ra, thân thể linh lung như ẩn như hiện, anh vừa tắm nước lạnh nhưng lại thấy cả người nóng rực. Cô bị vây trong lòng anh, đang cười thoải mái, ngực anh như được lấp đầy, có thứ gì đó muốn tràn ra. Phong Ninh trở nên dịu dàng, hạ giọng nói:
“Vợ à…” Đầu lưỡi anh liếm lên môi Bách Hợp, cuối cùng từ từ làm nụ hôn trở nên sâu sắc hơn, ôm chặt cô trong lòng mình.
“Anh trở về từ đêm qua rồi, vốn dĩ muốn cho em một kinh hỉ, không ngờ lại đâm vào người ta.” Bách Hợp hơi giật mình, bị Phong Ninh ôm vào ngực, cô không giãy dụa mà im lặng nghe Phong Ninh nói tiếp: “Không phải anh không muốn thấy em ngay, anh rất nhớ em, có lúc lén lấy điện thoại ra nghe giọng em thì bị bắt được nên bị phạt.” Mấy năm nay, Phong Ninh trở thành đối tượng bị mọi người trong trường trêu chọc, một người vừa sĩ diện vừa ngang ngạnh như anh có thể nhịn được lâu như thế thật không dễ dàng. Phong Ninh không thích cô nghĩ ngợi lung tung, trước tiên giải thích hai câu. Với người khác, anh chẳng có gì để nói, nhưng trước mặt Bách Hợp lại nói nhiều như sắp mất mạng. Anh nhớ cô, nhớ tới mức có lúc hận không thể lén mang cô vào quân doanh, phần lớn nằm mơ đều liên quan đến cô. Hai năm trước, anh đã tốt nghiệp trường quân đội, tham gia nhiệm vụ. Thời gian vừa rồi anh ở biên giới, quy định là không được mang điện thoại di động theo, mãi tới nửa tháng trước, anh và đội của mình lập được chiến công lớn, Phong gia lại có thế lực trong quân, vậy nên anh lên chức rất nhanh. Sau này anh và Bách Hợp không phải chia xa nữa. Đây là điều kiện anh từng nói với cha mình, giờ anh đã làm được rồi, ngựa không dừng vó chạy về tìm cô, muốn chờ khi Bách Hợp tốt nghiệp thì sẽ kết hôn.
Phong Ninh không muốn trong lúc quan trọng lại vì vài việc nhỏ mà bị trì hoãn. Kế hoạch của anh đã lập ra vài năm, sắp thành công tới nơi rồi, không ai cản được. Trước đây Phong gia không thể thì bây giờ đương nhiên cũng không thể có hiểu lầm gì. Phong Ninh luôn là người thẳng thắn, anh muốn thứ gì thì sẽ dùng phương pháp đơn giản nhất để có được. Nếu anh và thứ anh muốn có khoảng cách, ở giữa còn có trở ngại, Phong Ninh sẽ thẳng tay trừ khử chướng ngại, dùng tốc độ nhanh nhất để kéo gần cự ly, không lãng phí thời gian, giành lấy thứ mình muốn. Chỉ riêng với Bách Hợp, anh nguyện ý dùng tất cả kiên nhẫn của đời mình để từ từ tới gần cô.
Nhưng đã hơn năm năm rồi, anh không thể kiên nhẫn thêm. Giờ thì ôm cô không thể làm anh thỏa mãn được, anh không muốn chờ đợi nữa.
“Đâm vào người ta sao?”
Gương mặt Phong Ninh đã cương nghị hơn trước nhiều, giữa lông mày có vẻ ngang ngược và kiên định, ánh mắt rất bướng bỉnh. Tay anh vòng qua người cô, giống như xây lên một phòng giam khiến cô không thể thoát ra được. Bách Hợp không nhịn được hỏi anh một câu, anh liền nhíu mày lại:
“Đâm vào một cô gái.” Mặt anh có vẻ không kiên nhẫn. Hai cánh tay siết chặt hơn một chút: “Chính là cái cô ở cùng ký túc xá với em từng nói muốn mời em ăn cơm ấy.” Phong Ninh nói xong, một lúc sau Bách Hợp mới hiểu anh đang chỉ Trần Nhạc Nhạc. Bạn cùng ký túc với cô có mấy người, mà Dương Lỵ và Vu Tiểu Thiên đều ở cạnh cô cả đêm qua.
Tối qua Trần Nhạc Nhạc cho công bố những hình ảnh không ra gì của người chị cùng cha khác mẹ, chọc cha Trần tức giận. Không rõ hai người tranh chấp những gì mà cha Trần vung tay tát cô ta. Trần Nhạc Nhạc không chịu được kích thích, lái xe xuống núi, không ngờ lại bị Phong Ninh đâm phải.
Theo nội dung câu chuyện, lần đầu Trần Nhạc Nhạc và Phong Ninh gặp nhau là lúc Trần Nhạc Nhạc chán nản nhất khi đang báo thù. Cô ta và cha Trần nảy sinh xung đột, nửa đêm chạy ra khỏi nhà, cuối cùng bị Phong Ninh đâm vào. Thấy cô ta yếu ớt đáng thương, Phong Ninh không nhẫn tâm bỏ mặc, vậy nên đưa cô ta tới bệnh viện, từ đó hai người quen nhau, cuối cùng yêu mến nhau.
Tình cảnh đêm qua cũng coi như phù hợp nội dung câu chuyện, chỉ là không biết đoạn sau có phát triển giống như thế không. Bách Hợp hơi khó xử, nếu Phong Ninh vì đâm vào Trần Nhạc Nhạc mà thương xót cô ta, vậy thì bất kể Phong Ninh có thích Trần Nhạc Nhạc hay không, cô sẽ không can thiệp nữa. Cô không thích loại cảm giác này, lông mày khẽ nhíu lại. Phong Ninh nhìn vẻ mặt cô, đưa tay nâng cằm cô lên:
“Vợ à, về sau không được qua lại với cô ta nữa, em đừng bị cô ta dạy hư. Hôm qua cô ta điên điên khùng khùng lao ra, không biết bị cái gì kích thích.” Phong Ninh tỏ vẻ chán ghét. Vốn dĩ tâm trạng của anh lúc xuống máy bay rất tốt. Phong gia cho người tới đón anh, anh lập tức đuổi tài xế đáng thương xuống xe, hơn nửa đêm, không nói gì mà đi thẳng về căn hộ mình mua, kết quả là không thấy Bách Hợp. Phong Ninh đành phải lao xe tới trường cô. Nửa đêm canh ba chẳng có mấy người trên đường, anh vượt liền mấy cái đèn đỏ, rất nhanh đã tới gần trường, không ngờ một người mặc váy dài màu trắng đi từ trường ra, vọt tới xe anh. Vì Phong Ninh muốn mau chóng gặp Bách Hợp nên lái xe rất nhanh, mà người này hình như cố ý lao tới; Phong Ninh tỉnh táo nhanh chóng đảo ngược tay lái nhưng vẫn chạm qua người đó.
Cảm giác được xe quệt vào người ta, trong nháy mắt, Phong Ninh nổi trận lôi đình, muốn xuống xe đánh chết cái kẻ chưa bị đâm chết kia. Anh đâu phải thiện nam tín nữ gì, người mặc váy trắng này rõ ràng cố ý lao vào, hơn nữa anh đã đảo tay lái nên có đâm vào người đó hay không anh đã tính toán được. Cái người này đáng bị đâm, nhưng không bị đâm chết, cùng lắm cũng chỉ ngã sấp xuống đất thôi. Phong Ninh không định quan tâm làm gì, định gọi cấp cứu cho cô ta, ném một xấp tiền lại rồi bỏ đi. Anh chỉ muốn mau chóng được gặp vợ mình, ai ngờ người bị đâm phản ứng rất nhanh, tựa vào xe anh đứng lên, hơn nữa còn cười với anh, nói là nhận ra anh, giới thiệu mình là bạn của Bách Hợp.
Phong Ninh rất không thoải mái, anh nhanh chóng lùi xe ra sau muốn thoát khỏi cô ta nhưng cô ta lại sống chết giữ lấy khung cửa sổ bằng được, xe lùi thêm một chút, cô ta lảo đảo trật chân, vốn dĩ bị đâm thì chẳng sao, giờ lại thành ra mắt cá chân có vấn đề. Chuyện nhỏ thành chuyện lớn, cô ta còn quen Bách Hợp, là bạn của Bách Hợp, Phong Ninh muốn chạy cũng không được.
Không phải anh sợ sau này sẽ bị người ta gây phiền toái, bù cho chút tiền chẳng phải vấn đề với anh. Có điều đâm vào bạn của Bách Hợp, sợ bị cô hỏi tới, cũng sợ bị cô giận, Phong Ninh đành cố nén cơn tức, chờ xe cứu thương tới rồi đưa cô gái kia vào bệnh viện. Trong lúc vào viện, cô ta nói chuyện với anh, nói mình tên là Trần Nhạc Nhạc, là bạn học cùng ký túc xá với Bách Hợp, hai người thân như chị em. Cô ta còn nói tối qua Bách Hợp không ở ký túc mà tới nhà cô ta chơi, an ủi anh đừng lo lắng, nói rằng trên núi có rất đông người, Bách Hợp xinh đẹp đáng yêu như vậy nhất định sẽ có người đưa cô về.
Ban đầu Phong Ninh còn cố chịu đựng, nhưng nghe tới câu này thì không thể nhịn được nữa. Anh mang bộ mặt đen thui đi khỏi đó, cố nhớ xem cái người tên Trần Nhạc Nhạc này là ai. Người trong ký túc xá của Bách Hợp, Phong Ninh cũng có chút ấn tượng. Phong Ninh đã biết Trần Nhạc Nhạc, lúc trước nhìn ánh mắt cô ta có vẻ phức tạp, không hợp với tính cách lạnh nhạt của vợ mình. Phong Ninh không thích cái cách Trần Nhạc Nhạc nhìn người khác, anh không rõ nguyên nhân là gì, chỉ là tự nhiên không thích mà thôi. Anh nhớ kỹ mình từng dặn Bách Hợp hãy tránh xa cô ta.
Trần Nhạc Nhạc không nói xấu gì Bách Hợp nhưng Phong Ninh lại cảm thấy không ổn. Đúng là anh ghen vì Bách Hợp đi chơi ở nơi có nhiều người đàn ông khác. Phong Ninh không muốn người ta có ý đồ với vợ mình, càng đừng nói là lái xe đưa cô về. Nhưng anh không phải thằng đần, chuyện trong nhà có thể đóng cửa từ từ nói, vợ anh thì anh có thể đưa về nhà, khuyên nhủ tẩy não cô thật tốt, nhưng trước mặt người ngoài thì đương nhiên không nên nói một chữ.
Thấy anh muốn đi, Trần Nhạc Nhạc liền ôm mặt khóc, đáng tiếc nước mắt của cô ta trong lòng Phong Ninh chẳng hề đáng giá. Nếu là nước mắt của người mà anh quan tâm, đương nhiên anh sẽ thấy lòng đau như đao cắt, nhưng người chẳng liên quan gì thì cho dù có khóc cạn nước mắt cũng đâu phải việc của anh. Tối qua đâm vào người ta, mệt mỏi cả nửa ngày rồi, vì nể mặt cô ta là bạn vợ mình nên anh mới ở lại một lúc, chờ tới khi trời vừa sáng thì Phong Ninh gọi cho Bách Hợp, hỏi rõ cô ở đâu mới lái xe đi đón.
Lúc gọi điện thoại, giọng điệu của anh không bình thường là vì anh bị mấy lời của Trần Nhạc Nhạc làm buồn nôn. Anh muốn liên lạc với Bách Hợp từ tối hôm trước nhưng lại sợ cô biết việc mình đâm vào bạn cô.
“Chuyện là vậy đấy, vợ à, em đừng nghĩ ngợi lung tung. Ngay cả sợi tóc của cô ta anh cũng không chạm vào, anh Ninh là của em, chờ tới khi hai ta kết hôn…” Anh nói xong, cười ‘ha ha’ hai tiếng, da mặt đúng là đã dày hơn trước, nói ra lời này mà mặt không đỏ tim không đập nhanh. Bách Hợp lườm anh một cái, nửa người trên của anh để trần, nửa dưới thì quấn một cái khăn tắm, đụng vào đâu cũng là Phong Ninh chiếm lợi từ cô: “Vì sao anh không nói luôn cho em biết từ hôm qua?”
“Cô ta nói là bạn em, nói rất bài bản. Anh sợ cô ta đúng là thân với em, em biết anh đâm phải cô ta thì sẽ giận anh, không cho anh chạm vào em thì phải làm sao chứ?” Ngón tay Phong Ninh di chuyển, yết hầu động hai cái, ánh mắt lại trở nên thâm sâu. Bách Hợp vò áo tắm, dở khóc dở cười: “Vậy giờ anh đã biết đó không phải bạn em rồi sao? Nhỡ đâu đúng là bạn em thật, lẽ nào anh không nói cho em biết?”
Anh thấy động tác của cô, mặt có vẻ tiếc nuối, rất muốn hung hăng bắt nạt cô. Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển liên tục, cuối cùng anh vẫn không dám, đôi mắt dần đỏ lên, cố nhịn xuống. Anh đã nhịn được mấy năm, thời niên thiếu còn nhịn được, bây giờ trưởng thành rồi, lại rèn luyện vài năm trong quân đội, đương nhiên sự kiên nhẫn vượt xa trước đây, không lý gì anh lại không nhịn được.
Phong Ninh đọc thầm mấy lần kỷ luật quân đội, hùng hồn nói:
“Nếu đúng là bạn em thật, đương nhiên không thể nói cho em biết!”
Lời như thế mà anh cũng có can đảm nói ra mồm, Bách Hợp véo tay anh một cái, Phong Ninh cười ngây ngô, thở phào nhẹ nhõm, càng ôm cô chặt hơn.
Ngọt ngào phát ngấy một hồi, vốn dĩ Bách Hợp không muốn ra ngoài ăn cơm tối, nhưng lúc Phong Ninh chưa về, cô cũng không ở lại căn hộ này, vậy nên trong tủ lạnh chẳng có gì ngoài mấy chai nước khoáng cô để lại vào cuối tuần. Giờ hai người đành phải ra ngoài ăn, mà cho dù Bách Hợp không muốn đi thì Phong Ninh cũng kéo cô đi. Phong Ninh lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo mới cho Bách Hợp. Đồ hôm qua của cô đã bị anh ném lung tung, chưa được giặt, may mà trước đây anh từng kéo cô đi dạo phố, đã mua mấy bộ quần áo, sau đó Bách Hợp ngại phiền phức nên không cầm chỗ quần áo đó về trường.
Phong Ninh không có ý định quay mặt đi, Bách Hợp đành phải xoay người lại, cởi áo choàng tắm đến eo, sau đó mặc áo lót, vòng tay ra sau để cài móc áo. Phong Ninh ngồi một bên thấy mãi mà cô không xong liền cài hộ cô, bàn tay anh hơi run, còn hôn lên vị trí mặc áo mấy cái, Bách Hợp phải trừng mắt vài lần thì anh mới đưa quần áo cho cô.
Trên mắt cá chân cô bị giày cao gót cọ vào tạo thành bọng nước, trong lúc cô ngủ, Phong Ninh đã bôi thuốc lên nên cô không thấy đau nữa. Bách Hợp cầm lấy túi của mình, lấy tất cả chỗ danh thiếp mà tối qua cô nhận được rồi đưa cho Phong Ninh. Phong Ninh nhe răng cười, trịnh trọng cất chúng đi.
Vài năm nay, thành phố đã phát triển hơn trước nhiều, hai người tìm một nhà hàng để ăn cơm, ăn xong, Phong Ninh không lái xe mà nắm tay cô đi bộ. Ánh đèn nê ông, đèn xe lấp loáng trên phố. Hai người cứ tản bộ như vậy, mười ngón đan chặt vào nhau, thỉnh thoảng lại ghé vào một cửa hàng nào đó bên đường. Tới khi thấy trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, Phong Ninh chợt kéo tay Bách Hợp đi thẳng vào trong.
Bước qua cánh cửa xoay tròn lớn, không khí oi bức và ồn ào bên ngoài dường như đã bị ngăn lại hoàn toàn, hơi mát phả thẳng vào mặt. Tuy thành phố nhộn nhịp người qua lại nhưng trung tâm thương mại này lại không có vẻ đông đúc như những nơi khác, bên trong bán gần như tất cả những nhãn hiệu xa xỉ nhất trên thế giới. Trong này cũng có vài cặp đôi yêu nhau đi dạo, nhưng không được thoải mái lắm. Nhìn qua lớp cửa kính có thể thấy trong những showroom bán găng tay và đồng hồ có vài người phụ nữ sang trọng đang chọn đồ. Phong Ninh vừa thấy nơi bán đá quý thì không buồn nhìn nhãn hiệu mà kéo thẳng Bách Hợp vào trong.
Lúc này Phong Ninh có vẻ nôn nóng, Bách Hợp nhìn những viên đá quý, kim cương lộng lẫy dưới ánh đèn, cảm thấy hoa cả mắt. Nhưng anh lại vô cùng nghiêm túc, đi đến mấy cửa hàng, dường như không vừa mắt thứ nào.
Đi hết ba, bốn cửa hàng đá quý, hai người mới vào cửa hàng đá quý sang trọng nhất của Trần Thị. Vừa nhìn thấy hai viên đá quý triển lãm trên đài cao, ánh mắt Phong Ninh liền dán chặt vào đó. Đó là hai viên kim cương tự nhiên, còn chưa gắn lên nhẫn. Viên kim cương đã trải qua quá trình cắt gọt tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
“Em có mệt không?” Phong Ninh quay đầu hỏi Bách Hợp một câu, thấy cô lắc đầu thì kéo tay cô tới cạnh tủ kính, gọi người mang ghế tới để cô ngồi nghỉ, mình thì đứng bên cạnh, chỉ vào cặp kim cương mà anh vừa ý, ra hiệu cho nhân viên cửa hàng lấy xuống.
Nữ nhân viên vừa thấy có khách thì vô cùng vui mừng, nhưng trong tay cô ta cũng không có chìa khóa để mở lồng đựng kim cương này nên đành phải mang nước quả tới mời hai người dùng tạm, sau đó gọi điện cho người giữ chìa khóa tới. Cô ta giới thiệu với hai người họ: “Anh đây đúng là có con mắt tinh đời, cặp kim cương này có tên là ‘đôi mắt tình nhân’, ngài Tổng giám đốc của tập đoàn Trần Thị chúng tôi vừa mua về nửa tháng trước ở Nam Phi một khối kim cương lớn, sau đó gia công thành hai viên kim cương này.” Cô ta giải thích thêm về công nghệ cắt đá quý của công ty mình, lúc trước cha Trần mua được một viên kim cương, nhưng trên thân lại có tì vết nhỏ nên buộc phải cắt thành hai nửa, nếu không thì giá trị của viên kim cương còn cao hơn nữa.
Tay nghề cao siêu của những chuyên gia tại Trần Thị đã khiến viên kim cương được cắt gọt tuyệt đẹp, tỏa ra ánh sáng rực rỡ khiến người ta ngắm không rời mắt.
Danh sách chương