Một mình đi xa với Đổng Dịch quả thật là ác mộng, chỉ cần không có ai bên cạnh, sau khi hoàn toàn nếm được mùi thịt, Đổng Dịch sẽ táy máy tay chân, rồi lại táy máy tay chân.

“Anh cút đi!” Lần thứ hai bị vuốt tóc, Lưu Khoa trực tiếp nổi giận, trở tay ấn mảnh vải đầy tro bụi trong tay lên mặt Đổng Dịch.

Thân thể Đổng Dịch cứng ngắc trong nháy mắt, kéo tay cậu xuống, sờ sờ bụi trên mặt, nhìn cậu không nói lời nào.

Lưu Khoa liếc nhìn khăn lau cũ kỹ trong tay, tức giận bị chột dạ thay thế, yên lặng thu tay, lùi đến bên cạnh cái tủ cũ, để tro bụi vây quanh bản thân.

Đổng Dịch lau tro bụi trên mặt, ngoắc ngoắc, “Đến đây, nơi đó bẩn.”

Lưu Khoa lắc đầu, tiếp tục lùi ra.

“Không bắt nạt em.” Đổng Dịch tiến lên một bước, tiếp tục ngoắc, “Lại đây, còn một phòng chưa thu dọn, trời sắp tối rồi, lão thôn trưởng vẫn chờ chúng ta ăn cơm, chúng ta phải nắm chắc thời gian.”

Lưu Khoa đảo mắt nhìn nhìn vali mở ra dưới đất và một rương đồ đạc cũ, trả lời hắn, “Vậy anh đi trước, em kiểm tra phòng ông nội lần nữa xem thử có làm rơi vật gì không, còn nhiều ảnh cũ không tìm được.”

“Mấy tấm ảnh cũ đã sớm bị trưởng thôn lấy đi rồi.” Đổng Dịch vạch trần cái cớ của Lưu Khoa, vươn tay ra, “Lại đây, còn một phòng cuối cùng, cam đoan không bắt nạt em.”

Lưu Khoa lấy di động ra, “Thật sự?”

Đổng Dịch gật đầu, vẻ mặt ôn hòa bao dung, rất dọa người.

“Em ghi âm a, ai đổi ý là con chó.” Lưu Khoa thử thăm dò vươn tay, chậm rãi đặt tay lên tay hắn.

Đổng Dịch nhếch môi, kéo cậu qua ôm lấy, cúi đầu cọ toàn bộ tro bụi trên mặt lên người cậu, siết chặt vòng tay, xoay người ôm cậu đi qua phòng khác.

Cơ thể đột nhiên bay lên không, Lưu Khoa kinh hô một tiếng ôm lấy cổ hắn, chịu không nổi tư thế ái muội của hai người lúc này, tóc bị cọ lộn xộn đâm hắn, tức giận nói, “Anh là chó! Không phải nói không bắt nạt em sao! Thả em xuống!”

“Cục Ngốc mới là chó, đây không tính là bắt nạt.” Đổng Dịch chọt chọt mông cậu, ý cười đầy mắt, “Ừm, lại béo một chút, thảo nào bụng có thịt.”

Bụng mỡ… Hình ảnh không hài hòa trong đầu người nào đó nhảy ra, Lưu Khoa đỏ mặt, sau đó càng tức giận. Người này, người này… Người này rốt cuộc có bao nhiêu sức lực! Ôm một người trưởng thành nói chọt liền chọt! Còn cố tình muốn chọt ở chỗ đó.”

“Sao không nói?” Cảm xúc quá tốt đẹp, nhịn không được lại chọt vài cái.

Đỏ mặt biến thành xanh mặt, Lưu Khoa đang giãy dụa đột nhiên dừng lại, nằm úp sấp trên người hắn.

Đổng Dịch dừng bước, nhận thấy cơ thể cậu cứng ngắc, ý cười trong mắt bị lo lắng thay thế, nhíu mày đặt cậu xuống đất, do dự đặt tay lên lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ, “Làm sao vậy? Đau à?”

“Còn có thể làm sao… Không cho phép chạm vào chỗ kia của em!” Lưu Khoa nghiến răng nghiến lợi gạt tay hắn ra, hít thở sâu một lát mới bình tĩnh một chút, lui về phía sau một bước vỗ lên ngực hắn, “Anh mười tám tuổi hả, hay là chỉ có tám tuổi?”

Đổng Dịch thấy cậu khôi phục sức sống, thoáng yên tâm, nhịn không được nắm tay cậu hôn, tiếp tục trêu chọc, “Tám tháng tuổi, lúc nào cũng cần em chăm sóc. Tối nay quay về phải thoa thuốc, không được trốn, nghe lời.”

Dùng giọng nói trầm thấp như vậy nói đề tài khiến người ta xấu hổ… Lưu Khoa trầm mặc, rồi đỏ mặt, sau đó phát điên, rút tay lui về phía sau một bước giữ một khoảng cách nhất định với hắn, cảnh cáo nói, “Trong vòng một giờ không được nói chuyện với em! Bây giờ xoay người, đi vào phòng ông nội lấy va li ra, sau đó đi ra ngoài chờ, duy trì khoảng cách hai mét với em, hiểu chưa?”

“Không hiểu.” Đổng Dịch tiến lên một bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người, vươn tay ôm cậu.

Bởi vì cúc hoa tàn mà tổn thất thể lực nghiêm trọng, tuyệt đối trốn không thoát bàn tay Đổng Dịch, Lưu Khoa tuyệt vọng đỡ trán.

Từ sau khi phát sinh quan hệ đến giờ, Đổng Dịch đã hoàn toàn biến thành Đổng tiểu Dịch. Muốn cùng nhau tắm rửa, muốn cùng đánh răng, ăn cơm gọi phục vụ phòng chứ kiên quyết không ra khỏi cửa, ra ngoài phải nắm tay, chỉ cần xung quanh không có ai liền hôn một cái ôm một cái, ngay cả toilet cũng muốn đi theo! Đúng vậy, chính là loại toilet đơn công cộng trong thôn! Cậu giải quyết vấn đề sinh lý bên trong, Đổng Dịch liền canh ở bên ngoài như thần giữ cửa! Bệnh sạch sẽ dường như chỉ là ảo giác, cái mũi như là đã bị hỏng, không ngửi thấy mùi hôi!

Cứ vậy mãi không được, sớm hay muộn cũng phát điên, xem ra phải sử dụng kỹ năng giết địch cuối cùng!

Lưu Khoa tùy ý Đổng Dịch ôm, lấy điện thoại ra bấm mở phần mềm Hoàn Kỳ, nhanh chóng mở kênh trực tiếp của cậu, ngay cả tiêu đề cũng lười đăng, dứt khoát mở trực tiếp, sau đó xoay người đối mặt với Đổng Dịch, che camera giơ di động lên trước mặt hắn, “Muốn trực tiếp lộ diện thì cứ ôm tiếp đi, có sợ sau này ra ngoài dắt chó đi dạo cũng bị người khác đuổi theo xin chữ ký không? So với em anh nổi tiếng hơn rất nhiều đó, bà Lưu!”

Đổng Dịch cau mày, giơ tay lấy điện thoại của cậu. Hoàn cảnh gia đình đặc biệt, lộ diện không phải là lựa chọn sáng suốt.

Lưu Khoa nhân cơ hội rời khỏi lồng ngực hắn, điện thoại hướng xuống đất, chỉ chỉ căn phòng phía sau Đổng Dịch, nhỏ giọng nói, “Đi lấy va li, sau đó duy trì khoảng cách hai mét với em, lùi ra sau đi.”

Đổng Dịch đứng bất động.

Lưu Khoa nhướng mày, bàn tay cầm di động chậm rãi nâng lên.

Tên vô lại này.

Đổng Dịch dùng ánh mắt đánh cậu một trận, quyết đoán quay người tiến vào phòng ông Lưu.

Rốt cuộc Lưu Khoa cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa xoa xoa cái mông vừa mới bị chọt, vừa xoay người đi vào một căn phòng khác cầm điện thoại lên, định tắt trực tiếp… Sau đó cậu nhìn thấy số người trên kênh trực tiếp, choáng váng.

Hơn nghìn người, còn tiếp tục tăng thêm. Khu bình luận là một đống dấu chấm hỏi, nhiều khán giả cũ đang hỏi tình huống.

Quản trị kênh Mềm Mại: Chu Chu bị trộm nick sao? Bong bóng nhỏ: Nền đất xi măng đầy tro bụi này là sao…

Tôi đại khái bị mù: Tôi mù rồi, góc quay qua lại làm đầu tôi choáng váng quá.

Vua nghèo ngày lạnh: Lúc mới vừa vào tôi mơ hồ nghe được giọng của Chu Chu, có lẽ không bị trộm nick, có thể là không cẩn thận bấm nhầm chăng? Bối cảnh này, đây là nhà cũ của Chu Chu phải không?

Cỏ xanh bên bờ sông: Chắc là nhà cũ rồi, không phải lúc trước Chu Chu nói trên weibo là đi về nhà cũ bàn việc sao?

Trái tim sỏi đá: Tôi đoán là không cẩn thận bấm nhầm.

“Á, cái này…” Vốn tưởng rằng không thông báo trên weibo, mở trực tiếp một hai phút chắc không có ai vào, Lưu Khoa chột dạ, trong lòng đánh Đổng Dịch mấy vạn cái, sau đó chuyển camera thành phía trước nói, “Chào buổi chiều, đây đúng là nhà cũ của tôi, phát trực tiếp là do… ừm, muốn mọi người nhìn thấy nơi tôi đã lớn lên.”

Quản trị kênh Mềm Mại: A, Chu Chu! Thật tốt quá, không có bị trộm nick.

Bong bóng nhỏ: A a a, đặc tả khuôn mặt, góc độ này Chu Chu còn đẹp trai hơn!

Tôi đại khái bị mù: Nơi lớn lên? A a a, tôi muốn xem!

Thiên Lương Vương Phá: Hòa đại đại đâu rồi! Chắc chắn Hòa đại đại cùng về với Chu Chu, yêu cầu được nhìn Hòa đại đại!

Trái tim sỏi đá: Chu Chu thật đáng yêu, yêu anh. [trái tim ]

Mọi người nhiệt tình như vậy, nên… Kiên trì phát đi.

Lưu Khoa cất bước tiến vào căn phòng cậu ở khi còn bé, chuyển sang camera sau, nói tiếp, “Hòa đại đại của mọi người cũng đến, đang thu dọn đồ đạc trong phòng khác, tôi đang ở trong phòng tôi, nhìn cái này nè, đây là giấy khen của tôi khi còn bé, khi đó tôi họ Trình.”

Bức tường cũ nát dán đầy giấy khen, từ học sinh ba tốt đến hạng nhất hàng năm, từ đại biểu học sinh được hoan nghênh nhất đến cán bộ phụ trách giỏi nhất, từ cấp 1 đến cấp 2 cấp 3, các loại bằng khen lớn nhỏ đầy màu sắc, dán cùng một chỗ như là một bức tranh cũ kỹ pha tạp.

Lưu Khoa tiến lên sờ sờ mấy tờ giấy khen, nhớ lại vẻ mặt tươi cười của ông nội lúc dán mấy tấm giấy khen này lên, ánh mắt nhu hòa nói, “Khi đó mỗi lần có người đến nhà, ông nội đều cho người ta xem bức tường này, nhất định phải nghe người khác khen tôi một câu.”

Quản trị kênh Mềm Mại: Chu Chu là giỏi nhất, ông nội ở trên trời sẽ luôn phù hộ anh.

Bong bóng nhỏ: Ông bà nội của em cũng vậy, khi còn bé chỉ cảm thấy mất thể diện, mỗi lần ông bà làm như vậy đều tìm cách né tránh, bây giờ lớn rồi, ông bà lần lượt qua đời, mới phát hiện năm đó bản thân hạnh phúc biết bao.

Thiên Lương Vương Phá: Đột nhiên nhớ ông nội của tôi… Lam gầy nấm hương, yêu cầu nhìn mặt Hòa đại đại an ủi.

Trái tim sỏi đá: Lầu trên bí mật mang theo hàng lậu này!

Tôi đại khái bị mù: Tôi cũng vậy… Đã lâu không về thăm bà…

Lưu Khoa hoàn hồn từ trong ký ức, thấy không khí khu bình luận không đúng, vội dời camera khỏi mấy tờ giấy khen, vừa trấn an khán giả vừa quay camera đến chồng sách cũ trên bàn cạnh cửa sổ, nói tiếp, “Kể cho mọi người nghe vài chuyện vui nha, khi còn bé tôi rất nghịch ngợm, làm bài tập xong là cứ thích chạy chỗ này chỗ kia chơi, ông nội cứ phải chạy khắp làng khắp xóm gọi thì tôi mới chịu về nhà ăn cơm, có một lần tôi chơi trốn tìm với người khác, chui xuống dưới cái bàn học này trốn, sau đó không cẩn thận ngủ mất. Tới giờ ăn, ông nội tới tìm tôi về mà không tìm được, lại nghe các bạn nhỏ chơi cùng nói tôi chơi trốn tìm với họ rồi bị mất tích, ông nội sợ quá suýt chút nữa đã báo cảnh sát, còn kinh động đến ông trưởng thôn. Lúc đó cả đoàn người tập hợp ở nhà tôi bàn bạc để cử người đi báo cảnh sát, tôi bị tiếng nói chuyện của họ đánh thức, lồm cồm bò từ dưới gầm bàn ra, tất cả mọi người trong phòng đều được dịp kinh hoảng.”

Nhớ lại cảnh người người đứng im bất động, ngây ngốc nhìn mình lúc đó, Lưu Khoa không kìm lòng được cười ra tiếng, cố nén cảm xúc lại rồi mới tiếp tục kể: “Sau lại tôi bị ông nội đánh một trận, đánh xong ông nội còn xách cái búa ra đòi bổ cái bàn học này làm củi đốt, lúc đó nó còn mới lắm, là do chính tay ông nội lên núi kiếm gỗ về làm tặng tôi, chúc mừng tôi lên tiểu học. Tôi không muốn, ôm chân bàn khóc rống, không cho ông nội phá bàn, ông nội thấy tôi khóc quá cũng không có cách nào, nhưng giận quá xách cái bàn cũ trong phòng ông ra bổ luôn.”

Đổng Dịch đứng ngoài cửa phòng, nghe cậu kể chuyện, tưởng tượng ra hình ảnh Lưu Khoa còn bé ôm chân bàn khóc rống, khóe miệng dần dần cong lên.

Ở thành phố B xa xa, Mục Tu nhận tách trà ngon Trình Thiên vừa pha xong, tăng âm lượng máy tính lớn lên.

Cửa căn phòng ký ức đã mở, dần dần lại như không khép lại được.

“Còn cả cái vại bằng sành bên cạnh bàn này nữa, ông nội thường dùng nó để muối dưa, hồi bé tôi không hiểu chuyện, thường rải bùn đất vào trong đó, sau khi ông nội phát hiện thì giận suốt hai ngày không thèm nói với tôi câu nào. Tới khi ông hết giận, vì muốn dạy cho tôi một bài học, ông bắt tôi phải tự tiết kiệm tiền bỏ vào trong vại, lúc nào vại đầy tiền thì dùng hết số tiền đó mua một vò dưa muối, mang đi biếu cho các cụ già sống cô độc một mình trong thôn mỗi người một chén. Hồi đó, mỗi ngày tôi chỉ có năm đồng tiền tiêu vặt, dồn nửa năm trời cũng chỉ mới lấp kín đáy vại mà thôi. Tôi lại cứ nghĩ các cụ đều chờ ăn dưa muối của tôi nên rất nóng lòng, sau lại ông nội thương tôi quá, chạy đi đổi một đống tiền xu giúp tôi bỏ đầy vại, sau đó nói với tôi đó là tiền tiêu vặt dự chi của tôi, ông đưa trước, trong thời gian tới, nếu tôi muốn có tiền tiêu vặt thì phải làm việc nhà mới có.”

“Còn cái này này, mọi người xem đi, khúc gỗ này là do tôi kiếm về, tôi cứ nói đó là vàng, ông nội giải thích thế nào tôi cũng không chịu tin, ông nội giận quá đóng nó lên tường, bắt tôi mỗi ngày đều phải nhìn nó mà niệm mười lần câu “Vàng sẽ có ánh kim, còn gỗ thì không có”, thế nhưng khi tôi nhìn thấy được vàng thật, lại phát hiện vàng thật cũng không có ánh kim, tôi mới biết là ông nội lại gạt mình.”



Từng món từng món đồ cũ, từng câu từng câu chuyện cũ hồi còn bé thơ, ngay cả vết hằn nào đó hơi sâu trên bức tường cũng là hồi ức hạnh phúc trong cuộc sống của hai ông cháu. Khu bình luận cũng toàn “Ha ha ha ha”, rồi cùng nhau kể về những kỉ niệm của mình khi còn bé. Lưu Khoa vừa lướt xem vừa cười, cười đến cuối cùng lại bất tri bất giác đỏ hốc mắt, nâng tay xoa xoa đôi mắt, nghiêng đầu thở sâu điều chỉnh lại tâm tình, đi tới cẩn thận gỡ một tờ giấy khen coi như tương đối hoàn chỉnh ra, nhè nhàng vuốt ve: “Khi quyết định về đây thu dọn đồ đạc cũ của mình để làm kỷ niệm, tôi còn nghĩ có lẽ chỉ cần vài giờ là xong, kết quả ngày hôm nay sắp trôi qua hết rồi, hai gian phòng vẫn còn bỏ ngỏ chưa đâu vào đâu… Nếu như nơi này có thể không bị phá thì tốt quá.”

Quản trị kênh Mềm Mại: Chu Chu, tôi đã ghi hình lại lần phát sóng này rồi, sau này cậu có nhớ thì cứ mở ra xem nha, đừng khóc, xoa xoa.

Bong bóng nhỏ: “Tôi cũng ghi lại rồi! Mọi người sẽ cùng cậu chào tạm biệt nhà cũ, đừng khóc nhé!

Tôi đại khái bị mù: Đúng vậy đúng vậy, mọi người đều ở bên cậu, hãy nghĩ thoáng một chút nha.

Thiên Lương Vương Phá: Không nói nữa, tôi đã chuẩn bị xin nghỉ về quê thăm bà rồi, không biết vì sao cứ muốn khóc thôi….

Bầu không khí trong khu bình luận lại bắt đầu u ám, Lưu Khoa vội vàng kìm nén cảm xúc, nói tiếp: “Mọi người yên tâm, tôi không đau buồn gì đâu, cảm ơn mọi người. Được rồi, trò chuyện với mọi người lâu như vậy, trời cũng sắp tối rồi, tôi đi nói với Hòa đại đại của mọi người để anh ấy chào mọi người vài câu nha, sau đó chấm dứt phát sóng nhé.”

Vừa dứt lời, khu bình luận lập tức thay đổi không khí, khắp nơi như vang lên tiếng sói tru.

Fan não tàn của Hòa đại đại: Óa óa óa óa! Đây là lần đầu tiên Hòa đại đại chính thức chào hỏi khán giả trong phần phát sóng trực tiếp của Chu Chu đúng không? Máy ghi âm đã mở rồi, giấy vệ sinh để lau máu mũi cũng cầm sẵn trong tay luôn! Hãy để bão tố cuồn cuộn quét qua đê!!!!!!!!

Quản trị kênh Mềm Mại: Chờ mong Hòa đại đại nói chuyện. [ hoa tươi]

Bong bóng nhỏ: Hòa đại đại muốn chính thức ngoi lên mặt nước rồi ư? Áu áu áu áu, con dâu xấu cuối cùng cũng muốn gặp “nhóm” cha mẹ chồng đẹp trai lai láng là chúng ta đây rồi!!!

Tôi đại khái bị mù: Tôi thích cách nói của lầu trên quá nha!

Thiên Lương Vương Phá: Tiền lì xì đã chuẩn bị xong cả rồi, Hòa đại đại đến đây đi!

Cỏ xanh bên bờ sông: Không muốn kết thúc đâu u u u u, muốn phát sóng 24 giờ cơ ~~~~. Phát sóng đi ngủ cũng được, tôi nhất định sẽ trợn mắt thức coi mà ~~~.

Trái tim sỏi đá: Yêu cầu của Cỏ xanh bên bờ sông xanh mới gọi là “mơ mộng hão huyền” nè… Tôi cũng muốn phát sóng trực tiếp ngủ a, không nên hiểu lầm, chỉ là thuần khiết đi ngủ thôi. [đỏ mặt]

Bát quái con chó nhỏ: Vừa ngoi lên đã sắp kết thúc rồi ư? Còn nữa, có phải tôi vừa nhìn thấy điều thần kì gì đó không a?

Lưu Khoa bị bọn họ chọc cười, thấy mọi người năng nổ trở lại thì cũng yên tâm, chợt nhớ đã bỏ rơi Đổng Dịch hơi lâu rồi, có chút hổ thẹn, vội xoay người bước nhanh sang phòng ông nội.

Đổng Dịch đứng ở cửa nên đã nghe hết lời cậu nói, vẻ mặt tươi cười lùi về sau một bước, chờ cậu vừa bước ra khỏi phòng thì thừa dịp cậu không chú ý nhào lên ôm cậu, nâng tay cầm điện thoại di động trong tay cậu, cúi đầu hôn cậu một cái, sau đó nhìn vào di động nói rằng: “Cảm ơn mọi người vì đã ở cùng tiểu khoa lâu như vậy, giờ đến lượt tôi ở cạnh em ấy rồi, hẹn gặp lại.” Nói xong thì rút điện thoại ra khỏi tay cậu, che cameras tìm chỗ tắt phát sóng, lưu loát nhấn vào.

Lưu Khoa không ngờ hắn ở ngay bên ngoài phòng, mãi tới khi hắn tắt phát sóng rồi mới hoàn hồn lại, xoay người căm tức mắng: “Anh…Ưm.”

Đổng Dịch ôm cậu cúi đầu hôn xuống. Vừa rồi thấy cậu đứng trước bức tường dán đầy giấy khen cúi đầu nói chuyện thì hắn đã muốn làm như vậy rồi, một Tiểu Khoa vừa dịu dàng vừa đáng yêu như vậy, cần phải được ôm vào lòng chở che cả đời, sao có thể để em ấy lộ ra vẻ mặt khổ sở như vậy được.

Quản trị kênh Mềm Mại: Hu hu, tắt rồi… Hòa đại đại, anh nhất định phải ở bên Chu Chu, chúc hai người hạnh phúc. [hoa tươi]

Fan não tàn của Hòa đại đại: … Tôi nhìn thấy mặt rồi! Không! Tôi không điên! Tôi thật sự nhìn thấy mặt rồi! Vừa rồi Hòa đại đại che camera chậm một giây, chỉ một giây! Óa óa óa, đẹp trai lồng lộn luôn! Khó thở quá!

Hòa đại đại em yêu anh: Oa oa oa oa, lặn xuống nước bị kéo ra rồi, tôi cũng thấy được! Tôi nhìn thấy Hòa đại đại ôm Chu Chu từ phía sau, tư thế đó, ánh mắt đó, cộng thêm giọng điệu… Tôi nổ tung rồi!

Bong bóng nhỏ: Ha ha ha ha, người ghi hình chiến thắng, chỉ bằng tốc độ tay hơn hai mươi năm độc thân của tôi, cho dù có một phần mười giây khoe mặt thì tôi cũng có thể cap lại được nha!

Thiên Lương Vương Phá: Lầu trên cap được hình? Cầu chia sẻ!

Tôi đại khái bị mù: Cầu chia sẻ!

Cỏ xanh bên bờ sông xanh: Cầu chia sẻ! Ăn mảnh là sai đó nha!

Bát quái con chó nhỏ: Cảm giác đã bở lỡ mất một tin quan trọng, xếp hàng sau cầu ghi hình!



Khu bình luận nhộn nhịp như cái chợ, nhưng hai người đương sự lại hoàn toàn không chú ý, bởi vì đang bận chìm đắm trong thế giới ngọt ngào của riêng bọn họ.

Mất hai ngày mới làm xong hết thủ tục, sau khi mời cả nhà lão trưởng thôn ăn một bữa cơm, Lưu Khoa và Đổng Dịch trở về khách sạn.

Lưu Khoa lấy quần áo sạch ra định đi tắm rửa trước, đi theo mấy người đo đạc diện tích leo lên núi rồi leo xuống núi, cả người đều là mồ hôi, quá khó chịu luôn.

Đổng Dịch cũng vô cùng tự giác lôi quần áo sạch và đồ dùng tắm rửa ra.

“Anh làm gì!” Lưu Khoa đè va li hành lí của hắn lại, trừng hắn, “Mấy ngày rồi, Đổng tiểu Dịch, em muốn tắm một mình.”

“Anh tắm cùng em.” Đổng Dịch buông va li ra, dứt khoát cởi quần áo.

Cảm xúc của Lưu Khoa từ hỏng bét biến thành chết lặng, lia mắt nhìn cơ ngực cơ bụng đủ loại cơ bắp lồ lộ của hắn, ánh mắt không hề rung động, mặt không cảm xúc nói, “Em tắm trước, em – còn – muốn – đi – Ị.”

Đổng Dịch nhíu mày.

“Hôn nhân cũng không phải chỉ có tình tình ái ái, còn có ăn uống vệ sinh, Đổng tiểu Dịch, tuy nói bầu bạn với nhau cả đời, nhưng cũng cần có không gian độc lập nữa, có câu châm ngôn rất đúng đắn, đó là khoảng cách sinh ra tình cảm.” Cậu nói lời thấm thía.

Đổng Dịch trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu, “Anh ở bên ngoài canh cho, em đi đi.”

Đi ị thì có gì đâu mà phải canh, cậu sẽ hóa thành bướm bay đi mất sao?!

Lưu Khoa bỏ quần áo xuống, nhào qua ôm mặt hắn lại, kéo hắn cúi đầu xuống để hai người cụng trán vào nhau, đôi mắt đối diện nhau, nghiêm túc nói, “Đổng tiểu Dịch, hình như anh không được bình thường, anh không phải loại dính người như thế này, nói, rốt cuộc là sao vậy?”

Sau khi phát sinh quan hệ, người yêu biến thành dính người cũng rất bình thường, nhưng dính đến mức này thì hơi không đúng rồi, hơn nữa tình huống này cũng không phải một hai ngày, mà là ba bốn năm ngày, thế mà hình như đối phương còn có xu hướng tiếp tục như vậy mãi nữa.

“Không sao hết.” Đổng Dịch ôm lại cậu, dịu dàng xoa xoa lưng cậu.

Lưu Khoa càng trở nên nghiêm túc hơn, “Anh đừng nghĩ qua loa cho xong chuyện, rõ ràng là anh có vấn đề.”

Đổng Dịch giơ tay xoa xoa má cậu, mỉm cười, “Thật sự không có vấn đề gì, là anh sợ em buồn khổ thôi.”

Lưu Khoa sửng sốt, “Buồn khổ?”

“Ừ.” Đổng Dịch cúi đầu hôn khẽ lên trán cậu, ôm chặt cậu vào lòng, nhẹ nhàng đung đưa, “Anh vẫn luôn ở đây, sau này cũng sẽ luôn ở đây, không đi đâu nữa hết, em đừng sợ, cũng đừng khóc.”

Ai khóc? Ai sợ—–

Lưu Khoa vừa định hỏi rõ ràng xem hắn nói vậy là có ý gì thì đột nhiên lại nhớ tới một đoạn trong cuốn “Mối tình đầu đã mất” của Đổng Dịch. Sau khi người yêu của nhân vật qua đời, bạn thân của nhân vật đó từng hỏi xem hắn có hối hận về chuyện gì không, nhân vật đó trả lời rằng đời này hắn hối hận nhất, chính là sau khi đã trở nên thân mật hơn, hắn chưa được ôm người mình yêu nhất vào lòng, nói một câu anh yêu em.

Mười năm trước, cậu và Đổng Dịch cũng chia tay ngay sau khi phát sinh quan hệ, lúc đó cậu thật sự rất khổ sở, cũng từng khóc, nhưng những chuyện này cậu đã sớm quên. Đổng Dịch nói như vậy, chẳng lẽ là vì hắn vẫn còn nhớ, hắn giúp cậu ghi nhớ tất cả những đau khổ ấy, hơn nữa mười năm sau còn muốn nỗ lực bù đắp cho cậu, sợ cậu nhớ lại quá khứ sẽ buồn khổ.

Người này thật sự là…

Cậu siết chặt vòng tay, dựa đầu vào cổ đối phương cọ cọ, nhẹ giọng nói, “Nào có buồn khổ gì đâu, năm đó em khóc hay không khóc anh làm sao mà biết được, còn nữa, nếu như kĩ thuật của anh tốt một chút thì em sẽ không khóc a…”

Đổng Dịch nhíu mày, giơ tay muốn đỡ đầu của cậu, “Em vừa nói gì thế? Kĩ thuật gì?”

Quả nhiên đàn ông thường lưu ý nhất chuyện này mà, Lưu Khoa dùng đầu cụng hắn một chút, sau đó lùi lại kéo tay hắn đi vào toilet, nói tiếp, “Không phải muốn tắm sao? Nhanh lên một chút.”

Đổng Dịch bị động đuổi theo cậu, nghi hoặc nói, “Không phải em muốn… Không đi nữa hả?”

“Không đi nữa, vốn là lừa anh mà.” Lưu Khoa đi vào phòng tắm trước, kéo hai tay hắn đặt lên eo mình, nhón lại gần cắn lên tai hắn một cái, rồi thổi một hơi, “Mấy ngày rồi, chắc là đã có thể rồi… Lần này anh phải nhẹ một chút, chỉ cho phép làm một lần.”

Đổng Dịch nghe vậy thân thể lập tức căng cứng, đỡ cậu từ trên người mình xuống, cúi đầu cọ cọ, “Thật sự có thể sao?”

Lưu Khoa cắn lên vai hắn một cái, dùng hành động thay cho câu trả lời.

Đổng Dịch hít thở nặng nề, giơ tay mở vòi sen, ôm cậu tới dưới vòi sen, hôn lên đôi mắt sáng ngời của cậu.

Trước khi rời khỏi tỉnh A, hai người vòng lại thăm trường cấp ba mình từng học.

Trường học vẫn y như vậy, nhưng bảo vệ giữ cổng thì đã đổi thành nhóm khác, bọn họ không có giấy thông hành nên không thể vào được, chỉ có thể đứng ngoài cổng nhìn vào thôi.

“Tiếc thật, bức tường đổ nát năm đó em thường trèo qua đã bị dỡ bỏ rồi, giờ xây lại cái mới cao hơn nhiều, nếu không chúng ta vẫn có thể leo vào, đi thăm thú chốn cũ một chút.” Đổng Dịch nắm tay cậu, cười trêu ghẹo.

Lưu Khoa cũng nắm lại tay hắn, cùng hắn đan mười ngón tay vào nhau, mỉm cười: “Người ấy vẫn ở bên em mà, bất cứ lúc nào cũng có thể quay về chốn cũ.”

Đổng Dịch nghiêng đầu nhìn cậu, nụ cười dần trở nên dịu dàng: “Ừm, sau này có cơ hội sẽ trở lại.”

Gió xuân thổi qua, hai người nhìn nhau cười, xoay người rời đi, bóng lưng vô cùng thân thiết đi bên nhau lúc này trông cực kì giống hai thiếu niên sóng vai cùng nhau đi vào vườn trường năm đó.

Thời gian quay lại, thiếu niên ôm bài thi ngửa đầu nhìn thiếu niên tóc ngắn ngồi phía trên bức tường, chậm rãi vươn tay ra, “Nói cho tôi biết, cậu tên gì.”

__________END__________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện