Vân Phi bị đưa vào lãnh cung,số lần xuất hiện của vương thượng ở Thủy Dạng cung tăng rõ ràng, tuy rằng chủ yếu là đến gặp Liên Y. Nhưng Hạnh Phi tâm tình rất tốt, thân thể vốn đang bị bệnh, không đến mấy ngày đã khỏi hẳn. Bất quá Liên Y không thấy vui vẻ, bởi vì mấy ngày nay Phong Triệt luôn luôn cau mày, nghe thị vệ bàn luận, sau việc Liên Y bị bắt cóc, Phong Việt tụ tập binh mã, hướng Lưu Tấn khai chiến .

Trong triều có rất nhiều đại thần bảo thủ không đồng ý hành động này của Phong Triệt, cũng có người hết sức ủng hộ, cho rằng công chúa bị bắt, chính là vô cùng nhục nhã, nếu không cho Lưu Tấn giáo huấn,bọn họ càng được đà lấn tới. Hai phái tranh cãi gay gắt. Liên Y nghĩ đến Thiên Huyền lão nhân trong thư nói, tứ quốc vì nàng mà rung chuyển, chẳng lẽ đây là bắt đầu?
Phong Khiếu đã quen Liên Y mỗi ngày đều tới tìm hắn. Mỗi khi hắn luyện kiếm , nàng an vị ngồi ở bên bàn, chống cằm lẳng lặng nhìn hắn, có khi hắn lơ đãng bắt gặp ánh mắt của nàng, nàng liền thản nhiên cười. Tuy rằng luyện kiếm cần tâm tĩnh lặng, nhưng hắn nhịn không được theo bản năng chú ý hành động của nàng, phát hiện ánh mắt của nàng nhìn hắn, luôn ấm áp mà chuyên chú, có khi còn kinh diễm. Không biết vì sao, đáy lòng Phong Khiếu rất vui vẻ , hắn thích Liên Y kinh diễm khi nhìn hắn, làm cho hắn thực thỏa mãn.
Phong Khiếu tính tình kỳ thật lạnh lùng, không thích chủ động thân cận ai, cũng không thích người khác thân cận hắn. Cho dù hồi cung , nhưng cùng các đệ đệ quan hệ cũng không thân thiết, trên cơ bản dừng lại ở gật gật đầu. Ngoại trừ Liên Y, Liên Y luôn dễ dàng thân cận người khác, kể cả hắn. Phong Khiếu nghĩ tới lời nói của sư phụ, thế gian vạn vật đều có số kiếp, không phải là ngươi, cưỡng cầu cũng cầu không đến, nếu là ngươi , kháng cự cũng không được.

Một ngày tiền tuyến truyền đến chiến báo, ở một khe núi cùng Lưu Tấn giằng co, đối phương có địa thế chiếm thượng phong, dễ thủ khó công. Chiến sự cùng Liên Y một chút quan hệ đều không có, nhưng nàng lại cảm thấy tâm thần không yên . Kết quả hôm nay đại điện truyền đến ý chỉ,Phong Khiếu làm chủ soái, mang binh đi trợ giúp tiền tuyến. Thánh chỉ đã truyền xuống , sự tình như ván đã đóng thuyền.
Phong Khiếu mang đại quân xuất phát ngay, Liên Y cứng rắn cầu Phong Triệt, muốn đi tiễn đưa Phong Khiếu. Phong Triệt thương nàng mới bị bắt cóc, lại sủng ái nàng, liền mang nàng đi. Ngày đó gió như đặc biệt lớn, thổi mạnh đến mức Liên Y không mở được mắt, nhưng nàng vẫn là xem được rõ ràng. Phong Khiếu cưỡi hắc mã, đi trước làm gương, một thân ngân quang khôi giáp tiêu sái khí suất, áo choàng màu đen còn thêu họa tiết kim long, thiếu niên tư thế oai hùng, hăng hái. Rất có khí thế một người trên vạn người. Nhìn hắn dẫn đầu cưỡi kỵ mã mà đi, Liên Y không nhịn được phiếm hồng hốc mắt, hắn một cái cũng chưa nhìn nàng. Liên Y hận không thể lập tức lớn lên, bắt người kia nhớ rõ nàng, từ nay về sau ngoại trừ nàng, không nhìn được ai khác. Phong Khiếu đi đầu tiền, cố kìm nén xúc động. Cho dù hắn không quay đầu lại, cũng thoáng thấy nho nhỏ bóng dáng trong đám người , nàng không nói một lời, cứ như vậy nhìn hắn, bướng bỉnh chờ hắn quay đầu xem nàng một lần, nhưng hắn không có, hắn không muốn nhìn trong mắt nàng lệ quang. Phong Khiếu thầm nghĩ, chờ ta trở lại , ngày khải hoàn trở về, ngươi lại cười cho ta xem.
Sau khi phong Khiếu đi,cuộc sống của Liên Y lại trở về quy luật bình thường. Phong Triệt thấy nàng nghỉ ngơi đã đủ, để nàng tiếp tục đi học, nàng nghe nói , sư phó hiện tại không phải người trước kia. Là người cùng Phong Khiếu vào cung , là Phong Khiếu sư huynh, cũng là Thiên Huyền lão nhân đệ tử. Nhưng hắn lại không có võ công, hắn học đạo trị quốc. Liên Y ngủ gà ngủ gật theo Tiểu Thanh nha hoàn đi Mặc Hương Điện. Đến cửa Mặc Hương cung , Tiểu Thanh đánh thức nàng, nha hoàn cùng thị nữ không thể theo vào. Cho nên Liên Y dùng sức dụi dụi mắt, cùng Tiểu Thanh nói lời từ biệt , chính mình đi vào.

Tới cửa liền nhìn thấy bốn hoàng huynh , hoàng tỷ đều đã ổn định chỗ , mình là người đến cuối cùng . Bất quá Liên Y cũng không vì Phong Triệt sủng ái mà kiêu căng. Đến muộn cũng không cãi lộn, nàng đứng ở cửa, lẳng lặng nghe tân sư phó giảng bài. Quan điểm của hắn cùng cái nhìn đều mới mẻ độc đáo so với đồ cổ sư phó trước kia . Hắn rất hứng thú giảng bài, Liên Y vốn định chờ hắn tạm dừng mới đi vào. Nhưng hắn giảng cứ hăng say, Liên Y cũng nghe hăng say,cũng không chú ý tới nàng đứng ở bên ngoài. Thẳng đến khi hắn đem cả bài giảng nói xong,cho bọn họ bắt đầu đặt câu hỏi . Xoay người hắn không khỏi sửng sốt, ở cửa không biết từ khi nào đứng mộttiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài , hai tròng mắt linh động, trên mặt còn mang ngọt ngào ý cười.
Hắn há miệng thở dốc, không biết nên mở miệng như thế nào. Nàng là ai? Đến nghe giảng bài? Hay là đi lầm đường? Kết quả Phong Chiêu theo ánh mắt sư phó nhìn thấy Liên Y, "Liên Y hoàng muội, lại đây ngồi!" Phong Chiêu hưng phấn hô, vài ngày không thấy hoàng muội Liên Y đến học . Chính là rất nhàm chán . Liên Y nghe hắn gọi lớn, không khỏi nhíu mày, rồi mới hướng sư phó nói "Sư phó, Liên Y đến muộn." "Nguyên lai là thất công chúa, sao lại đứng ở cửa, mau vào đi." Văn Thanh chính là tân sư phó, cũng chính là Phong Khiếu sư huynh,vì hắn tuổi còn trẻ nên Phong Triệt đề bạt hắn làm sư phó. Ai ngờ hắn phương pháp dạy học mới mẻ độc đáo thú vị, hơn nữa lại suy một ra ba, được nhiều người tôn kính.

Buổi chiều Văn Thanh không câu nệ giảng bài trong chương trình học, ngược lại nói cho bọn họ về Phong quốc phong tục nhân tình thế thái,rất nhanh liền học xong,Văn Thanh thanh nhàn, cho mấy tiểu gia hỏa tự thảo luận. Phong Chiêu vừa nghe được tự do, lập tức nằm úp sấp trên bàn Liên Y , trừng mắt to khẩn cầu "Liên Y hoàng muội, chúng ta kể chuyện xưa đi." Liên Y xem thường liếc hắn một cái , "Không cần." Phong Khuynh cùng Phong Nhiễm cũng tiến lại cầu , "Hoàng muội, kể chuyện xưa nghe đi." Phong Chi Nhã bên cạnh Liên Y cũng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn nàng. Liên Y không có cách , thở dài. Nàng sao dễ mềm lòng như vậy, vài cái tiểu hài tử long lanh mắt nhìn, nàng liền chịu không được."Được rồi, muốn nghe cái gì?" Vừa thấy Liên Y nguyện ý kể, Phong Chiêu ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng nói "Ta muốn nghe chuyện con khỉ bảy mươi hai phép biến hóa!" Phong Khuynh cùng Phong Nhiễm đồng thanh, "Ta cũng muốn, ta cũng muốn." Liên Y khóe miệng rút gân, "Nói với các ngươi bao nhiêu lần , nó gọi là Tề thiên đại thánh." Mấy tiểu hài tử thấy nàng đồng ý kể, vội vàng lấy ghế mang đến, ở bên người nàng làm thành một cái chuồng. Ở một bên đọc sách ,Văn Thanh cảm thấy kỳ quái, đáng nhẽ các ca ca phải kể chuyện cho muội muội nghe chứ, sao lại là muội muội kể chuyện xưa cho các ca ca nghe ?
Liên Y bị vây ở bên trong, bởi vì Chi Nhã chưa từng nghe qua, nàng bất đắc dĩ lại kể từ đầu. Đúng là ngược đời, người không hứng thú với chuyện của tiểu hài tử như Văn Thanh đều bị hấp dẫn.Ngay cảngười vẫn không thích góp vui như nhị hoàng tử Phong Ngọc, cũng đem ghế của mình tiến lại, hắn tính tình quá mức im lặng, lại không thích cùng nhân giao tiếp. Liên Y kể chuyện lưu loát, không một điểm khó hiểu. Nhị hoàng tử cũng chuyên tâm lắng nghe. "ngày xửa ngày xưa, ở chân trời góc biển, có một tảng đá, nó trải qua bao gió mưa, lại hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, cuối cùng, vào một ngày , tảng đá kia 'Bùm' một tiếng, bên trong nứt ra, rồi theo tảng đá nhảy ra một con khỉ! ..."

Liên Y cố gắng đem chuyện xưa này kể sao cho phấn khích cùng một ít thần quái,làm cho mọi người đều nhập tâm vào tình tiết bên trong. Nhưng là ở thời khắc mấu chốt bật ra tiếng nói"Tại sao lại sinh ra một con khỉ? Sư tử hay hổ không phải càng uy phong sao?" Mở miệng cắt ngang nàng chính là Phong Chiêu. Liên Y trợn mắt, rồi vươn tay ở trên đầu hắn không khách khí gõ vài cái."Còn cắt ngang ta kể, ta không kể nữa, các ngươi tự chơi đi." Các tiểu gia hỏa còn lại căm tức nhìn Phong Chiêu, Phong Chiêu vội lấy tay bịt miệng. Liên Y vẫn kể, kể đến tôn ngộ không đại náo thiên cung, rồi bị Thái thượng lão quân bỏ vào lò bát quái luyện đan. Các tiểu gia hỏa đã hoàn toàn nhập vào tình tiết truyện, đồng loạt vì hầu tử kia lo lắng . Cái người dị thường không biết điều kia lại nhịn không được đáp một câu , "Hầu tử luyện ra đan có thể ăn sao? Lông khỉ cũng có thể ăn a ?" Cả một đám người đang chú tâm lắng nghe, bị lời này cắt ngang , ai cũng sửng sốt. Liên Y không nhịn được nữa chụp cái bàn giận dữ hét "Phong Chiêu! Ta muốn giết ngươi!"

Phong Chiêu lập tức linh hoạt nhảy ra khỏi ghế , lủi đi ra ngoài, lanh lợi đúng là không kém Tôn ngộ không. Rồi một đám người há hốc mồm nhìn, Liên Y hoa chân múa tay đuổi theo Phong Chiêu , một người ở phía trước vừa chạy vừa khiêu khích, một người ở phía sau la hét om sòm, vừa rồi kể chuyện hầu tử đại náo thiên cung, bây giờ bọn họ hẳn là đại náo hoàng cung đi.
***********************************
Lời tác giả:
Đừng mắng ta ~~~ ta không phải cố ý làm cho đại ca xuất hiện một lần rồi lại biến mất đâu. Đại ca nhất định phải đi ra ngoài kiến công lập nghiệp. Bằng không sau này sao đấu được với phụ vương. Còn có còn có, kỳ thật khí suất lại thông minh đáng yêu ca ca không chỉ có một người đâu.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện