Kiều Tri Niệm mặc áo cử nhân chụp xong bộ ảnh tốt nghiệp, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tần Dập và bé con đứng chờ mình ở chỗ cũ gần cổng.
Một lớn một nhỏ đứng dưới tán cây. Ánh nắng chiếu xuyên qua những chiếc lá làm trên người hai bố con loang lổ những vệt sáng màu vàng.
Ánh mắt của cô đong đầy sự dịu dàng, cô nâng vạt áo rồi chạy đến, mái tóc tung bay trên không.
Lúc sắp đến gần, ánh mắt sáng ngời của cô bỗng sững lại.
“Phụt…” Kiều Tri Niệm ôm ngực thở dốc, sau đó bật cười nhìn hai người.
Hai khuôn mặt gần giống nhau bị ánh mặt trời chói chang làm cho híp mắt lại, ngay cả cái nhíu mày và động tác đút một tay vào túi cũng y chang. Dù đã thấy nhiều lần, nhưng cô vẫn cảm thấy rất thú vị.
“Hai bố con có biết mình giống búp bê Nga lắm không?” Nói xong cô đưa tay lên làm động tác hợp lại làm một.
Thời tiết nóng bức, gò má Kiều Tri Niệm đỏ ửng, lộ ra hai lúm đồng tiền. Hơn một tháng không gặp, dáng vẻ đáng yêu xinh đẹp làm người đàn ông rung động.
Tần Dập ôm lấy Tần Lệ Hành, hôn lên khuôn mặt đỏ ửng của của cô: “Còn không phải do em sinh à?”
Sinh viên tốt nghiệp của các ngành đều đang đứng xung quanh, anh không xem ai ra gì mà cứ thân mật làm cô rất là ngượng. Cậu nhóc đã quen với việc bố mẹ nó có thể thân mật ở bất cứ nơi đâu, thế là cậu không thèm để ý nữa, quay đầu không nhìn, trong lòng lẩm nhẩm bảng cửu chương.
Máy ảnh cài chế độ hẹn giờ, mỗi ngóc ngách trong trường gần như đều lưu lại bóng dáng một nhà ba người.
Cuối cùng là con đường nhỏ dẫn đến tòa nhà dạy học.
“Con tự chơi đi, bố không gọi thì con không được về.”
Vừa đến nơi này, Tần Lệ Hành đã bị bố ném sang một bên, đôi mắt của cậu đen nhánh, bất mãn cất bước đi về phía xa.
“A Dập, đây là nơi chúng ta dẫn Lệ Hành cùng nhau đi dạo lần đầu tiên.” Ký ức hiện về, vẻ mặt cô gái nhỏ hiện lên nét cô đơn.
“Ở chỗ này, chúng ta đã gặp một cặp tình nhân, không biết bọn họ còn ở bên nhau không… Bốn năm rồi, rất nhiều thứ đã thay đổi. Trước kia nơi đây không có trồng hoa hướng dương.”
Hai hàng mai vẫn còn, cơ mà mùa này lại không thấy được hoa, thay vào đó là nhưng những bông hoa hướng dương vàng óng đang nở rộ.
“Nếu em muốn, chúng ta có thể đến đây bất cứ khi nào.”
Người đàn ông vươn cánh tay dài ôm cô vào lòng, ánh mặt trời ấm áp, hoa lá xum xuê, bầu trời mùa hạ sáng ngời thay cho đêm tuyết trắng. Nếu bắt buộc phải dùng một mùi hương để thay thế cho hương thơm của hoa mai lúc yeutruyen.net trước thì có lẽ là mùi hương trên người anh.
“Anh Tần thật tốt.”
Giọng nói của người phụ nữ mềm mại như suối róc rách chảy vào tai Tần Dập, anh nhướng mày, bàn tay nắm chặt: “Sao nữa? Nói hai câu dễ nghe xem nào.”
“Còn nha.” Kiều Tri Niệm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh, từ từ bước đến gần.
“Em may mắn ba đời mới có thể gặp được một người đàn ông tốt như anh Tần đây. Lớn lên cao ráo đẹp trai, dịu dàng, có tiền, quan trọng nhất là…”
Đôi môi anh đào như muốn dán lên tai anh, âm thanh chỉ có hai người nghe thấy: “Người đàn ông tốt như thế, là người đàn ông của em.”
Con ngươi của Tần Dập co lại, anh không thể chịu được người phụ nữ dùng giọng nói nũng nịu nói lời âu yếm. Máu nóng dâng trào, anh bước về trước, bàn tay to chế trụ chiếc gáy rồi hôn lên môi cô.
Dịu dàng tương giao, triền miên không ngớt.
Thỉnh thoảng có những cặp tình nhân vừa mới tốt nghiệp đi ngang qua con đường này, ôn lại kỷ niệm trước khi chia xa.
Cách đó không xa có cậu nhóc bị mọi người xem nhẹ. Trong tay cầm bông hoa hướng dương vừa hái xuống, nhìn hai người đang hôn nhau cuồng nhiệt, cậu quẹt cái miệng nhỏ thì thầm nói.
“Bố… Mẹ… Con còn ở đây này…”
…
“Được rồi, đừng giận nữa được không?”
Tần Thịnh lái xe, một nhà ba người ngồi ở ghế sau. Tần Lệ Hành nghiêm mặt ngồi ở giữa, mặc cho Kiều Tri Niệm có nói thế nào thì cậu cũng chỉ liếc mắt nhìn chứ không hề phản ứng lại.
Tần Dập chưa bao giờ nuông chiều tính tình bướng bỉnh của con: “Con là đàn ông, không được giận dỗi như thế!”
Lời nói này đã khiến cậu nhóc xù lông. Cậu học theo giọng điệu của bố: “Bố cũng là đàn ông, bố đừng có dính người nữa!”
Xe hơi đảo tay lái, có trời mới biết Tần Thịnh phải nhịn cười lắm mới được.
Hai bố con giương cung bạt kiếm, nếu xét về thực lực, Tần Lệ Hành không có cửa thắng Tần Dập.
Nghĩ vậy, Kiều Tri Niệm quơ tay trước mặt hai người, chặt đứt ánh mắt đang nhìn nhau chằm chằm.
“Bây giờ chúng ta đến thăm thím và các em, cậu mợ cũng đi cùng, con không được xụ mặt nữa.”
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, Tần Lệ Hành vừa nghe thấy em trai em gái thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã tươi vui lại.
“Dạ, nể mặt em gái nên con tha thứ cho hai người.”
Kiều Tri Niệm nhướng mày: “Em gái? Vậy em trai thì sao?”
Môi và mắt của cậu nhóc đều cong lên, cười vô cùng đắc ý: “Thím đồng ý với con rồi, sau này em gái sẽ làm vợ của con, vì thế con không thể dọa vợ của mình được.”
Ánh mắt của hai người lớn chợt trở nên phức tạp.
Kiều Tri Niệm: Con trai đã tìm được vợ rồi.
Tần Dập: Rất tốt, đừng giống như bố đến hai mươi tám yeutruyen.net tuổi mới kết hôn.
…
Tống Hoài Cẩn và Lục Duy vốn đến nước Z để tham dự lễ tốt nghiệp của Kiều Tri Niệm, ai ngờ vừa đến nơi thì bụng của cô bắt đầu đau nhói. Tình huống đột ngột làm vỡ kế hoạch của hai người chuẩn bị lên chức bố mẹ, thời gian dự sinh còn khoảng một tháng, theo như kế hoạch ban đầu thì khi đó bọn họ đã quay về Thái Lan rồi.
Nhà họ Hoắc luống cuống tay chân đưa Lục Duy vào bệnh viện nhà mình. Vào buổi tối trước hôm Kiều Tri Niệm làm lễ tốt nghiệp, Lục Duy thuận lợi sinh được một đôi long phượng.
Mục đích đến đây không thành, lại còn gặp được con của mình sớm hơn dự kiến. Tống Hoài Cẩn- người vừa thăng chức lên làm bố, tay trái ôm đứa lớn, tay phải cô gái nhỏ, đôi mắt đỏ hơn cả anh trai của mình.
Cửa phòng bệnh được mở ra, cậu bé có vẻ ngoài đẹp trai bước vào, đằng sau còn có bốn người lớn đi theo.
“Chú, thím.”
Tinh thần của Lục Duy không tệ lắm, nhìn thấy Tần Lệ Hành thì lập tức ngoắc cậu bé lại: “Mau đến đây xem em trai và em gái.”
Cơ thể nhỏ bé được Tống Hoài Cẩn bế lên cao, để sát vào nôi em bé. Cậu nhóc cúi đầu nhìn kỹ hai bé đang say giấc.
Hai bé mặc quần áo giống nhau, khuôn mặt hồng hào, bàn tay nhỏ bé khẽ cong lại đặt bên người.
Tần Lệ Hành nhỏ giọng hỏi: “Bên phải là em gái đúng không chú?”
“Sao con biết?” Tống Hoài Cẩn nhìn thoáng qua, hai đứa bé được đặt cạnh nhau, rõ ràng là giống nhau như đúc.
“Bởi vì em ấy là vợ của con nên con phải biết rồi.”
Tống Hoài Cẩn lập tức ném cậu xuống, đen mặt đứng che chắn trước nôi em bé.
“Đừng có mơ!”
Lục Duy ở bên cạnh vỗ anh: “Anh làm gì vậy? Em đã đồng ý với cháu nó rồi.”
Người vừa lên chức bố cắn chặt răng: “Bất luận là ai cũng không được nhớ thương cục cưng của anh.”
Cậu nhóc tủi thân chạy ra sau lưng Tần Dập.
Dáng vẻ phẫn nộ của Tống Hoài Cẩn chọc cho năm người lớn ở đây bật cười ha hả.
…
“Em đi xem mấy đứa nhỏ.”
“Ừ.” Hoắc Tri Hành gật đầu, buông lỏng bàn tay đang nắm lấy Điền Noãn.
Cô đi đến cạnh chiếc nôi, ngây ngốc nhìn đứa trẻ hồng hào, nơi mềm mại nhất trong tim đã bị đánh thức.
“Em thích à?”
Không biết người đàn ông đã đứng phía sau từ lúc nào.
Tần Lệ Hành thừa dịp Tống Hoài Cảnh ở cạnh Lục Duy, lén lút đến gần chiếc nôi, cậu đặt xuống bông hoa hướng dương tốn công lắm mình mới hái được, rồi dùng âm lượng nhỏ nhất để nói với đứa bé đang nằm trong nôi: “Cho em đó, phải giữ cho thật kỹ nha.”
Một lớn một nhỏ đứng dưới tán cây. Ánh nắng chiếu xuyên qua những chiếc lá làm trên người hai bố con loang lổ những vệt sáng màu vàng.
Ánh mắt của cô đong đầy sự dịu dàng, cô nâng vạt áo rồi chạy đến, mái tóc tung bay trên không.
Lúc sắp đến gần, ánh mắt sáng ngời của cô bỗng sững lại.
“Phụt…” Kiều Tri Niệm ôm ngực thở dốc, sau đó bật cười nhìn hai người.
Hai khuôn mặt gần giống nhau bị ánh mặt trời chói chang làm cho híp mắt lại, ngay cả cái nhíu mày và động tác đút một tay vào túi cũng y chang. Dù đã thấy nhiều lần, nhưng cô vẫn cảm thấy rất thú vị.
“Hai bố con có biết mình giống búp bê Nga lắm không?” Nói xong cô đưa tay lên làm động tác hợp lại làm một.
Thời tiết nóng bức, gò má Kiều Tri Niệm đỏ ửng, lộ ra hai lúm đồng tiền. Hơn một tháng không gặp, dáng vẻ đáng yêu xinh đẹp làm người đàn ông rung động.
Tần Dập ôm lấy Tần Lệ Hành, hôn lên khuôn mặt đỏ ửng của của cô: “Còn không phải do em sinh à?”
Sinh viên tốt nghiệp của các ngành đều đang đứng xung quanh, anh không xem ai ra gì mà cứ thân mật làm cô rất là ngượng. Cậu nhóc đã quen với việc bố mẹ nó có thể thân mật ở bất cứ nơi đâu, thế là cậu không thèm để ý nữa, quay đầu không nhìn, trong lòng lẩm nhẩm bảng cửu chương.
Máy ảnh cài chế độ hẹn giờ, mỗi ngóc ngách trong trường gần như đều lưu lại bóng dáng một nhà ba người.
Cuối cùng là con đường nhỏ dẫn đến tòa nhà dạy học.
Advertisement
“Con tự chơi đi, bố không gọi thì con không được về.”
Vừa đến nơi này, Tần Lệ Hành đã bị bố ném sang một bên, đôi mắt của cậu đen nhánh, bất mãn cất bước đi về phía xa.
“A Dập, đây là nơi chúng ta dẫn Lệ Hành cùng nhau đi dạo lần đầu tiên.” Ký ức hiện về, vẻ mặt cô gái nhỏ hiện lên nét cô đơn.
“Ở chỗ này, chúng ta đã gặp một cặp tình nhân, không biết bọn họ còn ở bên nhau không… Bốn năm rồi, rất nhiều thứ đã thay đổi. Trước kia nơi đây không có trồng hoa hướng dương.”
Hai hàng mai vẫn còn, cơ mà mùa này lại không thấy được hoa, thay vào đó là nhưng những bông hoa hướng dương vàng óng đang nở rộ.
“Nếu em muốn, chúng ta có thể đến đây bất cứ khi nào.”
Người đàn ông vươn cánh tay dài ôm cô vào lòng, ánh mặt trời ấm áp, hoa lá xum xuê, bầu trời mùa hạ sáng ngời thay cho đêm tuyết trắng. Nếu bắt buộc phải dùng một mùi hương để thay thế cho hương thơm của hoa mai lúc yeutruyen.net trước thì có lẽ là mùi hương trên người anh.
“Anh Tần thật tốt.”
Advertisement
Giọng nói của người phụ nữ mềm mại như suối róc rách chảy vào tai Tần Dập, anh nhướng mày, bàn tay nắm chặt: “Sao nữa? Nói hai câu dễ nghe xem nào.”
“Còn nha.” Kiều Tri Niệm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh, từ từ bước đến gần.
“Em may mắn ba đời mới có thể gặp được một người đàn ông tốt như anh Tần đây. Lớn lên cao ráo đẹp trai, dịu dàng, có tiền, quan trọng nhất là…”
Đôi môi anh đào như muốn dán lên tai anh, âm thanh chỉ có hai người nghe thấy: “Người đàn ông tốt như thế, là người đàn ông của em.”
Con ngươi của Tần Dập co lại, anh không thể chịu được người phụ nữ dùng giọng nói nũng nịu nói lời âu yếm. Máu nóng dâng trào, anh bước về trước, bàn tay to chế trụ chiếc gáy rồi hôn lên môi cô.
Dịu dàng tương giao, triền miên không ngớt.
Thỉnh thoảng có những cặp tình nhân vừa mới tốt nghiệp đi ngang qua con đường này, ôn lại kỷ niệm trước khi chia xa.
Cách đó không xa có cậu nhóc bị mọi người xem nhẹ. Trong tay cầm bông hoa hướng dương vừa hái xuống, nhìn hai người đang hôn nhau cuồng nhiệt, cậu quẹt cái miệng nhỏ thì thầm nói.
“Bố… Mẹ… Con còn ở đây này…”
…
“Được rồi, đừng giận nữa được không?”
Tần Thịnh lái xe, một nhà ba người ngồi ở ghế sau. Tần Lệ Hành nghiêm mặt ngồi ở giữa, mặc cho Kiều Tri Niệm có nói thế nào thì cậu cũng chỉ liếc mắt nhìn chứ không hề phản ứng lại.
Tần Dập chưa bao giờ nuông chiều tính tình bướng bỉnh của con: “Con là đàn ông, không được giận dỗi như thế!”
Lời nói này đã khiến cậu nhóc xù lông. Cậu học theo giọng điệu của bố: “Bố cũng là đàn ông, bố đừng có dính người nữa!”
Xe hơi đảo tay lái, có trời mới biết Tần Thịnh phải nhịn cười lắm mới được.
Hai bố con giương cung bạt kiếm, nếu xét về thực lực, Tần Lệ Hành không có cửa thắng Tần Dập.
Nghĩ vậy, Kiều Tri Niệm quơ tay trước mặt hai người, chặt đứt ánh mắt đang nhìn nhau chằm chằm.
“Bây giờ chúng ta đến thăm thím và các em, cậu mợ cũng đi cùng, con không được xụ mặt nữa.”
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, Tần Lệ Hành vừa nghe thấy em trai em gái thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã tươi vui lại.
“Dạ, nể mặt em gái nên con tha thứ cho hai người.”
Kiều Tri Niệm nhướng mày: “Em gái? Vậy em trai thì sao?”
Môi và mắt của cậu nhóc đều cong lên, cười vô cùng đắc ý: “Thím đồng ý với con rồi, sau này em gái sẽ làm vợ của con, vì thế con không thể dọa vợ của mình được.”
Ánh mắt của hai người lớn chợt trở nên phức tạp.
Kiều Tri Niệm: Con trai đã tìm được vợ rồi.
Tần Dập: Rất tốt, đừng giống như bố đến hai mươi tám yeutruyen.net tuổi mới kết hôn.
…
Tống Hoài Cẩn và Lục Duy vốn đến nước Z để tham dự lễ tốt nghiệp của Kiều Tri Niệm, ai ngờ vừa đến nơi thì bụng của cô bắt đầu đau nhói. Tình huống đột ngột làm vỡ kế hoạch của hai người chuẩn bị lên chức bố mẹ, thời gian dự sinh còn khoảng một tháng, theo như kế hoạch ban đầu thì khi đó bọn họ đã quay về Thái Lan rồi.
Nhà họ Hoắc luống cuống tay chân đưa Lục Duy vào bệnh viện nhà mình. Vào buổi tối trước hôm Kiều Tri Niệm làm lễ tốt nghiệp, Lục Duy thuận lợi sinh được một đôi long phượng.
Mục đích đến đây không thành, lại còn gặp được con của mình sớm hơn dự kiến. Tống Hoài Cẩn- người vừa thăng chức lên làm bố, tay trái ôm đứa lớn, tay phải cô gái nhỏ, đôi mắt đỏ hơn cả anh trai của mình.
Cửa phòng bệnh được mở ra, cậu bé có vẻ ngoài đẹp trai bước vào, đằng sau còn có bốn người lớn đi theo.
“Chú, thím.”
Tinh thần của Lục Duy không tệ lắm, nhìn thấy Tần Lệ Hành thì lập tức ngoắc cậu bé lại: “Mau đến đây xem em trai và em gái.”
Cơ thể nhỏ bé được Tống Hoài Cẩn bế lên cao, để sát vào nôi em bé. Cậu nhóc cúi đầu nhìn kỹ hai bé đang say giấc.
Hai bé mặc quần áo giống nhau, khuôn mặt hồng hào, bàn tay nhỏ bé khẽ cong lại đặt bên người.
Tần Lệ Hành nhỏ giọng hỏi: “Bên phải là em gái đúng không chú?”
“Sao con biết?” Tống Hoài Cẩn nhìn thoáng qua, hai đứa bé được đặt cạnh nhau, rõ ràng là giống nhau như đúc.
“Bởi vì em ấy là vợ của con nên con phải biết rồi.”
Tống Hoài Cẩn lập tức ném cậu xuống, đen mặt đứng che chắn trước nôi em bé.
“Đừng có mơ!”
Lục Duy ở bên cạnh vỗ anh: “Anh làm gì vậy? Em đã đồng ý với cháu nó rồi.”
Người vừa lên chức bố cắn chặt răng: “Bất luận là ai cũng không được nhớ thương cục cưng của anh.”
Cậu nhóc tủi thân chạy ra sau lưng Tần Dập.
Dáng vẻ phẫn nộ của Tống Hoài Cẩn chọc cho năm người lớn ở đây bật cười ha hả.
…
“Em đi xem mấy đứa nhỏ.”
“Ừ.” Hoắc Tri Hành gật đầu, buông lỏng bàn tay đang nắm lấy Điền Noãn.
Cô đi đến cạnh chiếc nôi, ngây ngốc nhìn đứa trẻ hồng hào, nơi mềm mại nhất trong tim đã bị đánh thức.
“Em thích à?”
Không biết người đàn ông đã đứng phía sau từ lúc nào.
eyJpdiI6Im5JRjRvbzU3TElRMDV4dVZXZkpWVHc9PSIsInZhbHVlIjoiaU1ub3A4cWJnUG9wUzQ2REszdHVJS05DY1g2SHAwd1BxQ2psaUFvWnhtakxkTEZkVTFBOGJUeGZMUVA5OGdwcyIsIm1hYyI6IjY0NzcwYTBlNWMwMTMxNjg1OGFmZDhkOTU4ZDAzZDIxZmQyMGI3NDFlZTIwYzBiMTIwMTY3MDdhNDIwNDNkZTEifQ==
eyJpdiI6ImpXbEVVXC8rRzFGMTNVQnZuc1wvemhkZz09IiwidmFsdWUiOiJHRDhvamNFZkhYc2l3eStaNzVKa3VqQXNObVltNEZhOFVnNFdxM01VajJsUVpPTzIzK3lNRlFIU09nQ3Uwbld1YzRzdEp5azVHa05uQWR5XC8zSHA3WVV0WkttVTRyNHZ1engxWnFBdUViUFJmWTd2STNBQ283emVxd0l3cGpnM2ciLCJtYWMiOiI1YTFjMDdjZDc1NmNlMTQ4ZDFhMzNjMmEzOWNiYjFiNGM5ZjUwMTU1MDg0OWZiOTg5ZmQ1MDU5Y2NkYzllYWIzIn0=
eyJpdiI6InA1aWFoUCtwZXZmcStuWjZ4cFd0aEE9PSIsInZhbHVlIjoidDR0SlpLTEJzeklLS2gyWjZHU0NaUG9QWXJ5cFJiQmVzQlwvbWNXZ1h1ODcwdEpUdDl4XC9cLzVmNlhDaDZcL3J3N0oiLCJtYWMiOiIxZTQxNzgwNWMwNmFiZTM3ZGNkMjA2YTY5N2ZiNTg0MjkzNTBlM2VlYmZiOWJmNTM5YWE3NjU3NzA0MTEzMWVjIn0=
eyJpdiI6IitPeTI5T0tMMUhrdnNHU1oyWEI4b0E9PSIsInZhbHVlIjoiMWRqMk16cjV5SHRjTGFTVDRiMW1JeWNGaEo5T1NUTUkraWlrSFQ5cU5UaGlMTXZKZkpibXBVcVdERVNKb2ZcL0xzbHhCbTN1QU1XbzFBUUlzcHZSMXFvT21HWHlva0dHdlVWcjMzTUFKclwvSEpiaHVuUlpPSDhYcHZnQlBuVk5kOTRSZnpCeUFNYzNUcW1OWXpNcUUzZFp0S2E5dHFiaDhZUjgwQVJNYkxNZVBNMUVSQ2psM3Uxc2lnZ0xwXC9ieWZ3QUEzOURGaWpkSW9uNVNGR0lsV3NEUHpVbkNwb0VYNit3RTByREVLSkF0NzRhVWFwSG5YSWhuMHFDNHRBOEMzM0NuQVRYOURlZVROUHQ0WWxzeDF5THVKMTRNVDVCTGxMNitHWW1UU2pqdnAyeXYySzNKSVNISnp3S2VzWnJRNDFNQTh5MzlSUkxyOHhUUnpXOVI3NVl1aEFoSTJXYjVqdzRJVEt4RkNzQ2hOUGJ2bU80V1wvaE5NUVZJdlwvVWtmZGciLCJtYWMiOiIxZDJlMmVkMzUzYWRmM2FiYjJkMTVkMzcwYjdjOGQ4YjE5M2E3OWQ1NmE0YmVhNTc3ZTRlOGFkOTQ2ZGU3ZTI1In0=
eyJpdiI6InBuMzBZSFZzWHk2bGM5VlwvdUtGS2Z3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjcrdlJcL3lWYm5FVmZEZEQrZitySG55WjBKOCtBZkhDWXdFUHR5b2xjV0tcL2FQcUhneFJLQVpHcWduQ3h6ZFhSdiIsIm1hYyI6ImIxMWY4ZTk5ZjAzOTUwNThiOGU3NTE5NWRlNWZiNzQ0ODQzNjY1NjhmOTBmMTBkZTNmYTgwZDlhNDk1MDg1NjcifQ==
eyJpdiI6IjhXN25pUDNMS1FQTUk5MERrTGNmOWc9PSIsInZhbHVlIjoiaGEybEE5aklHcHk3bUx0NFRVOXZjQXRKQTR2M3dCdkxTT2s3Q0hueElZNW1oRCtZc3lIZk92VGI1cFA4bTBLbkY1RklMOTdrRkh4SEdiM2dENXZQVFlpNHIxREF4R2crc3NVRkNWRWRnZ1ByRlorYzY4ZDhtbjRGNTBldjJxS0Z0aHVDQUM0bStKTFhnTFIwQVhUTmpkUitcL1J5MGhZWGt1ZmpwMWJKUHlNcjgyR1podEVVQTh6XC94K2xtWHBXYXBWU1V3Z2JoQ3ZRUndLVG12bkY4bWZKUExSakNyU3VsUHJwc2RGOFN2VUpnQmlMNmZQWDdSblliRElOaEErekRvRGtlbTV0N3QzOHZobTR6XC9hMzlQUlZoUGo4cEdVdTkwN2djSEhtNFBoV0dvTFErd1pnTGMzOG14XC93d2wrQ0lmIiwibWFjIjoiNzQ2ZjA3Y2U4NTllM2U0ZTQzYWU5MjdmOGZiM2M4MzY5OGE2MTBhYWMwYmFkN2QwMmIyZjU2NDEzNWRhOGJlNCJ9
eyJpdiI6InFRcVwvRUZ2d2RWTGxFd25YbUJDSWxnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNSRjNZVm1YQkR3ak83K2paYWx1eitJa2xvbDF4RFJaYjJQXC91K1A0WVF3RFc5V3cwOGJzemhQTVJwczBOazZWIiwibWFjIjoiODFlNWVlNjg4NDg3NmY1YzFlMzQ2ZmZjNmFkZTE0N2MwYTVmZTNjZDg3ZDEwODYyNGM1ZGFhZDIyN2EzZjNhYiJ9
eyJpdiI6Ijd5U0lmTzRzU3RkMkQxQW9OY1FzNEE9PSIsInZhbHVlIjoiK1VEWWNNREFET2NSZWJRelNzemFCK2FZcWl4Y2RUZ01FQ2NiUU9IOU5iaHh2N2YwSmp2OFV4Nk9Ra3N1V0hZVWNSeFwvOHdGcE4rSmx5SStYVHVIQks5V21cL0VKZ2tmVk1MMEhvUkxtNlNEVUZCZThkZjltVlZJUWlBMk1nekNqOHZGbzlSdFwvOStOam1wNVhEbWQ2dU9cL1VLVlByWnA5ZllNeXdjXC9MRW4wMkFld2x5clZESWowdUdHc2tleXRlVmU2elFORHhuUG9rNUlJenVobklxanoxb3Z4SWtGSjJVTlBaWlRsVmUycW1ZWU1HR1kzS2U4R3BsUVppVU81bjVhIiwibWFjIjoiZTVhYWI3NTc5YTRmNTZmNWFmNzhjODRhZjE0YmQ2ZWM2MmI3NzhiZTc0ZjkyZjdjNDFlMzU4NTkyMTYxNzQ3NyJ9
eyJpdiI6InR0YUdqS3ZOUzk4d0NiMEhwT2ZSWVE9PSIsInZhbHVlIjoiXC9yVUxXZzJJeVIwYWJOVWFLNmtjbTRIWjIzNUI5bWNiQ1dMVXgwWENhVnAyVVBNSXp1XC9nNUFNNk5DWVlSNExlIiwibWFjIjoiZmNjM2U2ZDU3MzI5NDY3M2I3Y2RiNmNjYWI5NDYzZGE5OGFmMWFhYjc4M2U2MjM5YWJiOGVjMjVlODI0MmZmYiJ9
eyJpdiI6IjRqUGRSN0dZeFprQnN3VFlCU1lWRUE9PSIsInZhbHVlIjoiYVhZSk9QdFdIeFVcL0pNWEVYWkhMTHBISW5nczNRazNQNHZZalwvZ3ppSWlwZWw5QitUbll6YmhDRWZ6TlBHcnJJdDcycERCUmYwNXRNMnQ1YzJZQ1owRWk5Qzd4KzhOVEo5czk2Nk0wMjlEcEt2d1lzSCtrMUNsSWZ0dkJwSzlCdzVidGxBZVFadUdSU2drNFBOSFpPM0FrYml6cTh3RTRUOHVFRktsQ3lEZkdIM21GQ0VqeGxcL3p6Y1ZwNVBCWkpCaFc0UXZiTG5QVGdxY0tiYXFSMWlwbzlncHJoUmRkSnFSWlBBTUNLWEl4Nm1SNmtpU0RBWXlDQmVKNEpYUkk0ciIsIm1hYyI6IjlmNWFhYTc2MGQzMTk5NTc4OGEwMmVmNjkzNzdlMzIzYzQxMTc3MTUwMTkwNDIxMzkwMjYyMjBkZDg0YWFkZTAifQ==
eyJpdiI6ImlZTTdzMlhORnVxZUQ1XC9EbHZHUjh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVWa3NSNk9MZnBXb1hRVTNaSlBia1dPS1VxaWVWVjRZT0d4THZhZlNZaVczU29NOGIxQWN1ck1MYnRzejZkVG4iLCJtYWMiOiI3OTc1YjI5NzdiZjU2M2UyYzc2NDRhYWJjNTExMzhhNDIyZDk5ZTMwOTU4MTJmMWU0NjE5MTA2ZjBhMzI5MmU1In0=
eyJpdiI6IkRBc3diNnRiemkyTlZ1cmFpM0FJRkE9PSIsInZhbHVlIjoicFlISVpzOXBwMDlreUNOdE1xVW1JaTE2N2JcL0Z6OE5ieFBpQ0NtZVhUbmxHbVg4Y0xFMVBXTTFwU2xxU2FMbEx5Uk9vSnRaTVwvdWd6dDBJSmRxRE9XcjY3WkFBdU1IVDhrN1wvdDBKNzJ6OUlEWGY5MW1IMGpWXC9uQW9mbGg1OVdkUWhRSFRGWnRzTjVFRFk1aEJwcWJXYzNiWmhWTHBNaG10amFnY2JtVGNVZ21FQkx2M1Q0cyt5RFZla3p2cGxDUUxXSlhhbTRnWHJGRkZWZHRxeXBXM0E9PSIsIm1hYyI6IjNkZTUzN2M2N2M2NjM4NGIwNzNlMDBiNGUxNGQ4Y2JkNzFkYTJkODc3YmVlNDc1NWY5ZjA3NjBkYWI4MGIwOGIifQ==
eyJpdiI6IkNQWFwvOUF4ZGIzVEQ4WTlyTklCeFlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikk3OFlibFwvckhiWTh2OG04YzBSRWFQNXNUTEo3N2V1KzFveTlUWFpuUWk0TlpXRkVwKzVsT3VwN3Y4Q0NYWnBXIiwibWFjIjoiZDc2ODgwNmE0MTEwYzVkYjlmOGZlMDI0ZmQ1YTc0NWFhMWU1M2NlMDZmOWE0OWMxZWY0NDYxMDMwYWE4MjFhZSJ9
eyJpdiI6IlpPNEZuVTNYRHB6UWpOa3dMMEpYXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkF4UFB5RzM0K0EySEJZR2ZUTSs5a3oyM0kwWE5XNEZVNkEwaHRSa1kyQTd1cHJobmRwYnUzYzF5aFd2UUV3dUZmOGJzNzJWUEx6Q3ZTZWxVWkJORVZqR0g1NlwvaW1TTXdYRnltWGxnXC9qSFY2dG96eXNlNlRLbm5uSnJjeEwrWTZMQXB0TVp4XC9iRFBkYVB6eW5GbEw3Zz09IiwibWFjIjoiN2Q5MDllNGJjMTVlOWMzMGQ5ZDU1ZWMwNmE4ZTIyOTg5YzBhNDFlMTM2NTEyZDJiZWE5NDNhZjc5MjI3OWJmOSJ9
Tần Lệ Hành thừa dịp Tống Hoài Cảnh ở cạnh Lục Duy, lén lút đến gần chiếc nôi, cậu đặt xuống bông hoa hướng dương tốn công lắm mình mới hái được, rồi dùng âm lượng nhỏ nhất để nói với đứa bé đang nằm trong nôi: “Cho em đó, phải giữ cho thật kỹ nha.”
Danh sách chương