Đầu tháng tám, lần đầu tiên, Tần Dập và Kiều tri Niệm dẫn con về nước Z.
Sau mười ngày về nước cũng là ngày cô đến trường báo danh.
Bé Lệ Hành không quen với ông bà ngoại, cho nên khi cô rời nhà vào buổi sáng, nhóc con luôn quấy khóc, Tần Dập chỉ có thể ở nhà dỗ dành cu cậu.
Lúc cô bắt đầu bước yeutruyen.net vào cổng trường thì đoàn người nối đuôi không dứt. Cô cảm thấy rất là phiền, cô nhớ cục cưng và anh chồng của mình.
“Bên kia là nhà ăn số ba, đồ ăn ngon lắm, vì vậy khá đông người. Em có thể đến nhà ăn số bảy, cách ký túc xá của em rất gần.”
Một bạn nam dẫn Kiều Tri Niệm đến khoa âm nhạc, vừa đi vừa giới thiệu trường học cho cô.
Trước anh ta còn mấy người muốn đi theo nhưng đều bị cô từ chối, chỉ có duy nhất người này, dù cô lạnh nhạt thế nào thì vẫn kiên trì không ngừng.
“Anh tên Nghiêm Gia Thần, chính là ba chữ này.”
Anh ta lấy điện thoại mở mã QR, trên màn hình hiển thị một cái tên.
“Có việc gì thì cứ tìm anh, đừng khách sáo với anh.”
“Không cần.”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía sau, cô gái nhỏ lập tức vui vẻ, xoay người chạy đến người đàn ông đang đứng dưới tán cây.
“Sao anh lại đến đây?”
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở: “Đến đón em.”
Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo của cô, đôi mắt sâu thẳm bắn ra luồng khí lạnh.
Cậu bạn cầm điện thoại không hề cảm thấy xấu hổ.
Người đàn ông kia cao lớn mạnh mẽ, cao hơn anh ta một cái đầu, khí chất lại trầm ổn, nhìn thế nào cũng không giống bạn trai của cô bạn xinh đẹp này, chắc là gặp phải phụ huynh thôi, anh ta không sợ.
Sau khi cân nhắc kỹ càng, anh ta lên tiếng: “Em là sinh viên năm hai chuyên ngành mỹ thuật tạo hình, chỉ muốn kết bạn với cậu ấy thôi, anh đừng hiểu lầm.”
Vẻ mặt của người đàn ông đen như đáy nồi, thế mà vẫn còn lằng nhằng, thằng nhóc này đang tìm đường chết đấy à.
Kiều Tri Niệm cảm tưởng giây tiếp theo Tần Dập sẽ rút súng ra.
Thật ra không phải cô nghĩ nhiều, nếu không phải đang ở nước Z thì anh đã sớm làm như vậy rồi.
Lúc này, người phụ nữ bỗng dựa vào ngực anh, sự va chạm cơ thể khiến sắc mặt của anh dịu đi đôi chút. Giọng điệu nói chuyện lạnh nhạt không giống với cô ngày thường.
“Anh ấy là chồng của tôi, hôm nay cảm ơn đàn anh.” Sau đó cô lại trở về giọng điệu mềm mại nhỏ nhẹ: “Mình về nhà thôi anh.”
Khóe miệng Tần Dập hơi cong lên: “Được.”
Nhìn bóng dáng hai người cầm tay nhau rời đi, chàng trai ngây người một lúc lâu, màn hình điện thoại cũng tắt ngúm.
…
Sau khi báo danh ở đại học T xong, người đàn ông ngồi trên ghế lái im lặng không nói tiếng nào. Gương mặt anh ương ngạnh, vốn đã lạnh lùng sẵn nên dáng vẻ xụ mặt khi nãy đã dọa một đám sinh viên trong trường.
Kiều Tri Niệm thoáng đưa mắt nhìn anh, chân mày của người đàn ông vẫn luôn nhíu lại.
Sống với Tần Dập lâu, cô càng phát hiện ra người đàn ông có vẻ ngoài cứng rắn mạnh mẽ này cũng có một mặt yếu đuối, đồng thời lại cực kỳ ngây thơ, đáng ghét, hay ghen, nhõng nhẽo, chuyện gì cũng có thể làm được.
Lúc này, Tần Dập như một đứa trẻ đang thèm khát món đồ chơi, cảm giác tủi thân này còn hơn cả việc bị người khác cướp đi.
Cách khu biệt thự nhà họ Hoắc khoảng hai con đường, vốn dĩ nên đi thẳng, nhưng anh lại đánh tay lái, quẹo vào một con đường mòn không người.
Tần Dập dẫm thắng, mở dây an toàn của cả hai rồi đột nhiên ôm người đang ngồi ở ghế phụ lên đùi mình.
“Niệm Niệm.” Anh cụp mắt nhìn cô có mục đích, giọng điệu nghiêm túc: “Sao có nhiều người thích em đến vậy chứ?”
Cô vội vàng lay lay cánh tay anh, giọng nói mềm mại: “Rất nhiều à?”
“Tên nhóc nhà họ Chu, còn cả nhóm người hôm nay nữa.”
Tay Tần Dập đặt trên bộ ngực căng tròn của Kiều Tri Niệm rồi gục đầu vào sâu.
Sữa đã được tiết ra, hình ảnh đó đập vào đôi mắt đen láy của Tần Dập. Anh kẹp ngón trỏ và ngón giữa lại, quẹt lấy sữa đưa vào miệng: “Uống bao nhiêu cũng không đủ là sao vậy nhỉ?”
Sau mười ngày về nước cũng là ngày cô đến trường báo danh.
Bé Lệ Hành không quen với ông bà ngoại, cho nên khi cô rời nhà vào buổi sáng, nhóc con luôn quấy khóc, Tần Dập chỉ có thể ở nhà dỗ dành cu cậu.
Lúc cô bắt đầu bước yeutruyen.net vào cổng trường thì đoàn người nối đuôi không dứt. Cô cảm thấy rất là phiền, cô nhớ cục cưng và anh chồng của mình.
“Bên kia là nhà ăn số ba, đồ ăn ngon lắm, vì vậy khá đông người. Em có thể đến nhà ăn số bảy, cách ký túc xá của em rất gần.”
Một bạn nam dẫn Kiều Tri Niệm đến khoa âm nhạc, vừa đi vừa giới thiệu trường học cho cô.
Trước anh ta còn mấy người muốn đi theo nhưng đều bị cô từ chối, chỉ có duy nhất người này, dù cô lạnh nhạt thế nào thì vẫn kiên trì không ngừng.
Advertisement
“Anh tên Nghiêm Gia Thần, chính là ba chữ này.”
Anh ta lấy điện thoại mở mã QR, trên màn hình hiển thị một cái tên.
“Có việc gì thì cứ tìm anh, đừng khách sáo với anh.”
“Không cần.”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía sau, cô gái nhỏ lập tức vui vẻ, xoay người chạy đến người đàn ông đang đứng dưới tán cây.
Advertisement
“Sao anh lại đến đây?”
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở: “Đến đón em.”
Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo của cô, đôi mắt sâu thẳm bắn ra luồng khí lạnh.
Cậu bạn cầm điện thoại không hề cảm thấy xấu hổ.
Người đàn ông kia cao lớn mạnh mẽ, cao hơn anh ta một cái đầu, khí chất lại trầm ổn, nhìn thế nào cũng không giống bạn trai của cô bạn xinh đẹp này, chắc là gặp phải phụ huynh thôi, anh ta không sợ.
Sau khi cân nhắc kỹ càng, anh ta lên tiếng: “Em là sinh viên năm hai chuyên ngành mỹ thuật tạo hình, chỉ muốn kết bạn với cậu ấy thôi, anh đừng hiểu lầm.”
Vẻ mặt của người đàn ông đen như đáy nồi, thế mà vẫn còn lằng nhằng, thằng nhóc này đang tìm đường chết đấy à.
Kiều Tri Niệm cảm tưởng giây tiếp theo Tần Dập sẽ rút súng ra.
Thật ra không phải cô nghĩ nhiều, nếu không phải đang ở nước Z thì anh đã sớm làm như vậy rồi.
Lúc này, người phụ nữ bỗng dựa vào ngực anh, sự va chạm cơ thể khiến sắc mặt của anh dịu đi đôi chút. Giọng điệu nói chuyện lạnh nhạt không giống với cô ngày thường.
“Anh ấy là chồng của tôi, hôm nay cảm ơn đàn anh.” Sau đó cô lại trở về giọng điệu mềm mại nhỏ nhẹ: “Mình về nhà thôi anh.”
Khóe miệng Tần Dập hơi cong lên: “Được.”
Nhìn bóng dáng hai người cầm tay nhau rời đi, chàng trai ngây người một lúc lâu, màn hình điện thoại cũng tắt ngúm.
…
Sau khi báo danh ở đại học T xong, người đàn ông ngồi trên ghế lái im lặng không nói tiếng nào. Gương mặt anh ương ngạnh, vốn đã lạnh lùng sẵn nên dáng vẻ xụ mặt khi nãy đã dọa một đám sinh viên trong trường.
Kiều Tri Niệm thoáng đưa mắt nhìn anh, chân mày của người đàn ông vẫn luôn nhíu lại.
Sống với Tần Dập lâu, cô càng phát hiện ra người đàn ông có vẻ ngoài cứng rắn mạnh mẽ này cũng có một mặt yếu đuối, đồng thời lại cực kỳ ngây thơ, đáng ghét, hay ghen, nhõng nhẽo, chuyện gì cũng có thể làm được.
Lúc này, Tần Dập như một đứa trẻ đang thèm khát món đồ chơi, cảm giác tủi thân này còn hơn cả việc bị người khác cướp đi.
Cách khu biệt thự nhà họ Hoắc khoảng hai con đường, vốn dĩ nên đi thẳng, nhưng anh lại đánh tay lái, quẹo vào một con đường mòn không người.
Tần Dập dẫm thắng, mở dây an toàn của cả hai rồi đột nhiên ôm người đang ngồi ở ghế phụ lên đùi mình.
“Niệm Niệm.” Anh cụp mắt nhìn cô có mục đích, giọng điệu nghiêm túc: “Sao có nhiều người thích em đến vậy chứ?”
Cô vội vàng lay lay cánh tay anh, giọng nói mềm mại: “Rất nhiều à?”
“Tên nhóc nhà họ Chu, còn cả nhóm người hôm nay nữa.”
Tay Tần Dập đặt trên bộ ngực căng tròn của Kiều Tri Niệm rồi gục đầu vào sâu.
eyJpdiI6IittUDJpbm9cL2VSaFlpSU9tZ1FtNFVBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFDUkNsXC9TNmErd2ZEQjM0eEQrcG9hd0lqdnBHNFlwVkw3YU9tTmVmWlVBY2xPQVdUZ0FvaitYT3M2VGtkZU04IiwibWFjIjoiMGM0Y2EyMjAyNTE4MjIyMmI0OGY1M2ZiODJhYzAxYjI4YzJiMmU2OTBkMWNlNmFkMmU1MDgwYTYzMWY5ZWNlNiJ9
eyJpdiI6Im96N29zRWJPQVdJQU9Wb1RoNjFiMHc9PSIsInZhbHVlIjoibk84ZTdPWGNKb1FrRDhhWXBuaWpIOG5oQmhrb003cTVxNVJueVBiYUZGOGFLbGt5am9kbjMxUTZmM3pVNTZqcm01dldSaHZkMW9yckNNYlU3MCsrU3p3TzdiSE80dEs1UGNrTXhpV0UzRW92OWpNZTgzb1R0XC9QV2xsXC9TTHFFNU9ScXBPbHpmVjh4KzVmSktDVTUrbGlLQnkzVXlVNk9YelRCWitHb3ZvbWxObXl1Y3phWVpMXC94S1FRK3pJcHVSOXlMOW85NGpYNHY5cEJ6U21lSkN6UzJWUGhLU1ZGdUhHeVwvcElFbitqNDF2blBYU0lWXC9KcTEwS0NyQkpIYitGWThmVXFvWWV2Ym5Nc3FwN1Y1eER1UT09IiwibWFjIjoiNTQ3ZmYzMjZiNTE4OWE2NzY3OWY4NTViMjEwOTliOGZjNmU1NjhjYjdmZTMyNmY1MDU3MzNlYzA3ZGU1MWMxYSJ9
eyJpdiI6IkNlUzM1NXNYeGt3M2NzYjl4Mk5mUkE9PSIsInZhbHVlIjoiZ1RiRDBTY1wvcU1qRHh6emRzTU43bzhaOW1MNXc2UkdmUTl0SmxXeDRtcjZLYTJ4SkhDdVpsZTBXNHhocWxwZGciLCJtYWMiOiI0OTk0MmE2ZWNhNzI4Mjg2NGNhY2FlYmQ4ODc0OTZiM2M0M2U4NDkzOTI0ZDg3MGFkMjE0NjQ4NGU1YzYzYzc2In0=
eyJpdiI6ImI4NXFrTit5Zm16XC90Wm82MWNLOCt3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InpXblp4Vko2b2RzOFNiTDRGN1NwTVpUWFhXaDFNNGhRYTBpR0dwc2pVR0ZTK1RXS2JOQXFGMXdcL3d6d1wvQzlGcSIsIm1hYyI6Ijc2MWY0MWY0M2E3YzZkM2M5NDFiYzcxZjNlNmNiYjVjZjY3OTIyZmI3ZGZjOTgxM2NlNTExNjY5OTYyYjcwMGIifQ==
eyJpdiI6IlN1ZFhrSUY2ck5KbkNtMlwvNjg0QnV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InR1NGZIbFR2VlhjTGVCbkszMUlhTXZBeGdCTHVqaEpKQ1NlQ3EyMUswbGlXekt1cVFNQzdvSldPQVIzRktuVWYiLCJtYWMiOiIzZTRlMzAwNmNhYzZjNzgxZGRkMGZhZTA1YTUwMzU5ODAwZmEwZjZkNTllMzY0ZjVhMWVjMzk0ZWVkZjdlODRmIn0=
eyJpdiI6InAxWjFwOEM4dzJab0haNXVORjEwb2c9PSIsInZhbHVlIjoiSDk1UzVCYlhqN0I3ekZVN0F1UUE3aVwvYWtINVAybkJ0dU1FV213a29PMDBobUpIaGtxWWVEUEJTWmE5T1RFZGdvR1Q2T01WTlwvd3BPMVA2ejQwT3oycmZcLzZQMFpwY3RPdjY2RG93bDczeWNhQ2EyMGpoZlY2ak8wNm9MaHZuV0xQbXFoM2dSK2hOXC8rTW1NajM5V2poUT09IiwibWFjIjoiODgyZGEzM2EwNTM4NGZhZGU2ZTQ4MmZiMmE1MTU1NTRiMTZkZDhhYWY0ZDBlMTJhY2QxM2RiYmI0NTRkMjQ4OSJ9
eyJpdiI6InpuZ2xHOGtBcEZQb1wvMlVITDRQcUFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InpTQ2FtMHFQZlZxWVFJSXVqZW01djRjWWRoa2N1ZE03Nzk2Q2RXYUtqWDhGM2RIZTBUMmczUGhQZTZ1SXNmVUYiLCJtYWMiOiIzMjRkOWYwNDA3YTJkZTQxZDAxYzY4MTlhOTFmYTc2YmY5YWFiODc5NzIyMzNmOWYxZDAyM2Y4NTk0ZDdkMjYxIn0=
eyJpdiI6Imx3bUJMQ3VLeHdXS3Q2a2o3V01kMnc9PSIsInZhbHVlIjoiRzVkMSsrS001ckpvRVpPRElpWkNWODJ2OXdLZHVCdkRUbmhFUlwvZm0rd0xxYnBDXC9KT0RsWXp3cDhBa1FSWHIxMVlxWXFKeFwvamtadmwyWUdhK0ljZmhWZWxCUnNlREJPVHp3M1AzNmdScXpWM3FzY2wzMEtYWFdQcG5NNU51anB6ZDJWWmFmbXJtVmRIMnF4VzY2cW5JdWlKQ2NObXVlUmVTNVdHQmlMNkFNeXVXRTdIak9aYUhRV1JyY3dtY0UrMndhY3RXUWhaT2hwRFZjS3ZPXC9yUzhUR09DNXNzQTJiOVpnc2xyZTFabE9DMGxNcDFDaElJclZ1NmowMnBwN1g3bFZkZUVNMVQ5elhQbzVjWHA1NkZPRmRGbkFQbE9zQXhPWFhlaDdCYlQ4PSIsIm1hYyI6IjQ3YWMxODA2ZTcxZTc0YzY5ZmJhY2U4ZDA1YjIxMzQ4MjhkNTVkZTQ5Y2I1NDkxZjZjMjNkYzk4YThiZGFiZTcifQ==
eyJpdiI6IlFVNU4yeCtxNm1VXC9GS2dadEdMODZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVNa29DeUhPWGtHV0tTZVBZeUR6VEFTRGhOK21nS3hZUk5WVFFUbEpOMDdpNVJwNWROM1hFa1B0UlFSYUVpbGEiLCJtYWMiOiJkNzZjMDlhYzYzY2NkNjNhNTVhNzI4NDQwYjMwNmE5MWIyYmQwMTYwYzMzYjhlNjQyNzc5MGVhYzNiYzYwMTJhIn0=
eyJpdiI6InVZRk81b1VtNko3T2d4aVwvUnFDRit3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdsK2k4ZE9tKzUzN01zT09WeWxwOTlZdDI5VHVUYmMwQXJ6WTR1djRqN21EZnZ2OHV3SmFuM1VhZFJCRFdHNGtQY05yVmJ3eGNCSjVZQitcL05LVlh6Y1daTWtqZGx0ZVBYWEUzQjBiSWJTbGFET28xUzE5d0NBZEZER0FOazl0eCIsIm1hYyI6ImM1MjhjODgxMzYyNWFlMWYyMTAxOWE2ZjZiNzQ5ODc5NjYwZmQ2NTk2NzM3MThiODFlNzExYzYwNGZiNWRhOWUifQ==
eyJpdiI6IlNUSGp4TWFuSWFBUVlQYnNXbGdcL2pBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImdhZ3RuSGEyZUxkSUwzVjUrSnB0eHlKN00rcElkcmdGRnFnUTN6QlVWQ015S0R1U05RbVJCdnY1aEtKR2o4UUkiLCJtYWMiOiIxODFiMmI3ZmE0ODJmZTVjZGMwY2FhMzRmM2RmNTEwNGYyM2MwODM0MjY2MDE5YTg3MzFjNTliMjQxYThlZGYwIn0=
eyJpdiI6Ik5IUXRkcVwvTlNQKzFFdWdRcjh6TnFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5XUEdSaUx5WVBqc0lUY0FyZzJoZTRrMU9wS1RWZ2NPQ01qSFhBMERWRXlWV1wvNnpWdGowbzBCWFh2a2NlNStxZmFnZkx2NUk2WlBjM1RpTk1qRkVqVnU5OGhZU2ZsUktmTnZmelpyYWpSaElSajFZYlU4MnVrVGUzT3M1NHlBV0RyN0t3VEtCVUVZdzErNk9XME8wWmJIV1RcLzBJSmJ6V2MyXC9sVkVYM0dCQT0iLCJtYWMiOiIxMjMzNjBhMWYyZjc0NjAxYTA5NTFkOGViZGM2NDczNDA0MzBmM2ZjNmQyMDkyNTc2OTRlYmI2MTJmZGYwOGMxIn0=
eyJpdiI6Ijk2WnY2XC9hR1I5elZpdHhNTHpvWU9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZyaytlSW9Dd3Rtc1B2Z3VwV3l1WFZUcm0zNlE2cVJ0cUR5SFhxT0hTbGdwMDZHUlV2RFhIQWo0NXREb3FtOWciLCJtYWMiOiIwMWQxZDNlYTg1ODkwMTBmYmVmZDAxNDY0MTE5YzhiMDFmMDhmNzZiZWI1NjE2ZjUyMzdlMDIxNzZkN2E2OGJiIn0=
eyJpdiI6InJIcGMwXC9QWkVFaVUzMFwvNEhDM01qZz09IiwidmFsdWUiOiJWeGQzZmxiaFVCSlhvMEp5TEVsRVJFRVJKclZJZldBMk0yZ0wxck5TMHM5R0xtY2VVMVdMajl1WWlhUnlqZ2JyTkdIajRCZHlmUys5ZGdZZncxYVYzQ2hqVVdUQ2o5OU1kQTYxdFN3a2MyelwvQ0dNa3BLdTRJRjRMZFk0NnZcL2hGNXJxZjAwOWNFMlFhK3BSN1lTVnRneWxWelR2THlIMVBnbWF3a0RcLzNYZlNBVFFLRjQ4REhvR3VGeWVtTUttWFUxc0FKSFFYNk5zUEk4cEpLNzdqZVV3PT0iLCJtYWMiOiIzNTdlYzMwNWIwNDM1NzgyYmExYjA3ZmE2OTVmZTNiMmFhODlhY2Q4MzJhMDZjM2U3Yzk0MmY1ZjM5YjE3OGM0In0=
Sữa đã được tiết ra, hình ảnh đó đập vào đôi mắt đen láy của Tần Dập. Anh kẹp ngón trỏ và ngón giữa lại, quẹt lấy sữa đưa vào miệng: “Uống bao nhiêu cũng không đủ là sao vậy nhỉ?”
Danh sách chương