Ở chỗ không xa bên ngoài biệt thự, sóng biển từng cơn vỗ vào bờ cát.
Trong căn phòng, cơn gió sớm mai thổi tung rèm lụa màu trắng làm ánh sáng chiếu vào, Kiều Tri Niệm tựa vào đầu giường, khuôn mặt vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cạch.”
Tiếng chốt cửa vang lên, người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen đi vào.
“Tỉnh rồi hả? Khoẻ hơn chút nào chưa?”
Tần Dập đi vào với một chén cháo rồi đặt lên đầu giường. Anh nhìn khuôn mặt của cô, mặc dù còn hơi xanh xao nhưng đã có nét hồng hào. Sau ba ngày được anh chăm sóc tỉ mỉ, cô gần như đã khỏi bệnh.
Cô gái gật đầu, bụng bỗng kêu lên.
Cô ngại ngùng đỏ mặt, còn Tần Dập thì cười khẽ. Anh bưng chén cháo trên tủ đầu giường đút từng muỗng cho cô.
Cơ thể của Kiều Tri Niệm không tốt, mỗi lần bị bệnh đều sẽ kéo dài mấy ngày, mà bệnh thì lại không muốn ăn, lần nào mẹ cũng ở bên cạnh chăm sóc cô. Từ ngày đầu tiên bị bệnh, Tần Dập đã luôn săn sóc cho cô từng bữa ăn, động tác lóng ngóng nhưng cẩn thận, sự ấm áp quen thuộc này khiến cô chợt có cảm giác như đang ở nhà.
Kiều Tri Niệm ăn từng miếng hết cả chén cháo, người đàn ông cong môi lấy tay lau miệng cho cô. Được chăm sóc tỉ mỉ như trẻ con khiến Kiều Tri Niệm cảm thấy hơi ngại.
Nhìn cái chén trong tay Tần Dập, đột nhiên cô nghĩ đến mấy ngày trước anh luôn ăn cơm với mình.
“Anh ăn cơm chưa?”
Nghe cô nói vậy, người đàn ông vừa định rời đi lập tức đứng lại, quay sang nhìn cô, mỉm cười.
“Anh cũng ăn chút gì đó đi…”
Kiều Tri Niệm nói rất nhỏ, ánh mắt còn mang theo chút bối rối.
Tần Dập lập tức nhích lại gần, hôn lên môi của cô: “Quan tâm anh à?”
Nhìn thấy tai Kiều Tri Niệm đỏ dần lên, tâm trạng của anh rất tốt: “Mấy ngày nay sợ ảnh hưởng đến em nghỉ ngơi, sau này chỉ cần anh ở nhà thì bữa nào cũng sẽ ăn cùng em.”
Câu này giống như một lời hứa, làm Kiều Tri Niệm không còn cảm thấy mâu thuẫn nữa.
“Cốc cốc.” Có người gõ cửa phòng.
Tần Dập đắp kín chăn cho cô rồi mới rời khỏi phòng. Lúc cửa phòng đóng lại, nét dịu dàng trên mặt đã biến mất, anh nhìn Tống Hoài Cẩn và Tần Thịnh đang đứng bên ngoài bằng đôi mắt lạnh lùng.
Nếu không có chuyện gấp, họ sẽ không tới gõ cửa phòng ngủ.
“Nói đi.”
Ba người đi dọc theo hành lang tới cửa sổ cuối đường.
“Nok xuất hiện ở Myanmar rồi.” Tống Hoài Cẩn cau mày, ánh mắt nhìn về sân đậu máy bay ở xa xa.
“Chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào.”
Tần Dập liếc về phía phòng ngủ cách đó không xa.
“Đi ngay bây giờ.” Nói xong, anh gọi Tần Thịnh tới: “Cậu ở lại bảo vệ an toàn cho bà chủ, người nhà họ Hoắc tới cũng không được để họ đưa cô ấy rời đi.”
Sau khi nghe xong, sắc mặt Tần Thịnh có hơi thay đổi, dù chần chừ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Sau khi Tần Thịnh và Tống Hoài Cẩn rời đi, Tần Dập nhìn ra ngoài biển, châm một điếu thuốc, kẹp trong tay nhưng không hút, khi điếu thuốc cháy hết mới trở về phòng.
Kiều Tri Niệm nằm trên giường, không ngờ Tần Dập quay lại nhanh như vậy. Cô ngồi dậy đối mặt với anh.
Người đàn ông tiến lên ôm cô vào lòng thật chặt. Kiều Tri Niệm ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, vòng tay của Tần Dập rất ấm áp, giống như một bức tường bọc lấy cô ở bên trong.
Hồi lâu, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Anh phải ra ngoài một chuyến, khoảng một tuần, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, có chuyện gì thì tìm Tần Thịnh, biết chưa?”
Cô dán vào ngực Tần Dập, cảm nhận tình cảm mãnh liệt trong lòng anh, đột nhiên thấy có hơi hốt hoảng.
Cánh tay trắng nõn mềm mại không tự chủ được ôm lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông, vùi đầu vào ngực Tần Dập, trong mũi ngập mùi thuốc lá quen thuộc.
Bỗng nhiên Kiều Tri Niệm không muốn để người đàn ông này rời khỏi mình. Ở trong căn nhà lớn như vậy, dường như chỉ mỗi mình anh là có nhiệt độ.
Tần Dập cảm nhận được cái ôm của cô, tim đập thật mạnh. Anh tì cằm lên đỉnh đầu Kiều Tri Niệm, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô.
“Anh sẽ tìm một người đến bầu bạn với em.”
“Tần Thịnh hả?”
Anh lắc đầu, Tần Thịnh chỉ bảo vệ anh mà thôi, anh sẽ không để một người đàn ông ở bên cạnh người phụ nữ của mình.
“Là phụ nữ.”
“Phương Ny?”
Kiều Tri Niệm nghĩ đến người phụ nữ Phương Ny đó có ác cảm với mình, tâm trạng của cô lập tức tụt dốc không phanh. Nếu Phương Ny tới thì còn không bằng để cô ở một mình, như vậy còn tốt hơn là không biết khi nào người phụ nữ kia sẽ quay sang cắn cô một phát.
“Là một cô gái bằng tuổi em, con gái của anh cả. Con bé rất cởi mở, em sẽ rất vui nếu có nó ở bên cạnh.”
“Khi đó em khoẻ lại rồi, anh sẽ lại làm em.”
Trong căn phòng, cơn gió sớm mai thổi tung rèm lụa màu trắng làm ánh sáng chiếu vào, Kiều Tri Niệm tựa vào đầu giường, khuôn mặt vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cạch.”
Tiếng chốt cửa vang lên, người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen đi vào.
“Tỉnh rồi hả? Khoẻ hơn chút nào chưa?”
Tần Dập đi vào với một chén cháo rồi đặt lên đầu giường. Anh nhìn khuôn mặt của cô, mặc dù còn hơi xanh xao nhưng đã có nét hồng hào. Sau ba ngày được anh chăm sóc tỉ mỉ, cô gần như đã khỏi bệnh.
Cô gái gật đầu, bụng bỗng kêu lên.
Cô ngại ngùng đỏ mặt, còn Tần Dập thì cười khẽ. Anh bưng chén cháo trên tủ đầu giường đút từng muỗng cho cô.
Advertisement
Cơ thể của Kiều Tri Niệm không tốt, mỗi lần bị bệnh đều sẽ kéo dài mấy ngày, mà bệnh thì lại không muốn ăn, lần nào mẹ cũng ở bên cạnh chăm sóc cô. Từ ngày đầu tiên bị bệnh, Tần Dập đã luôn săn sóc cho cô từng bữa ăn, động tác lóng ngóng nhưng cẩn thận, sự ấm áp quen thuộc này khiến cô chợt có cảm giác như đang ở nhà.
Kiều Tri Niệm ăn từng miếng hết cả chén cháo, người đàn ông cong môi lấy tay lau miệng cho cô. Được chăm sóc tỉ mỉ như trẻ con khiến Kiều Tri Niệm cảm thấy hơi ngại.
Nhìn cái chén trong tay Tần Dập, đột nhiên cô nghĩ đến mấy ngày trước anh luôn ăn cơm với mình.
“Anh ăn cơm chưa?”
Nghe cô nói vậy, người đàn ông vừa định rời đi lập tức đứng lại, quay sang nhìn cô, mỉm cười.
“Anh cũng ăn chút gì đó đi…”
Advertisement
Kiều Tri Niệm nói rất nhỏ, ánh mắt còn mang theo chút bối rối.
Tần Dập lập tức nhích lại gần, hôn lên môi của cô: “Quan tâm anh à?”
Nhìn thấy tai Kiều Tri Niệm đỏ dần lên, tâm trạng của anh rất tốt: “Mấy ngày nay sợ ảnh hưởng đến em nghỉ ngơi, sau này chỉ cần anh ở nhà thì bữa nào cũng sẽ ăn cùng em.”
Câu này giống như một lời hứa, làm Kiều Tri Niệm không còn cảm thấy mâu thuẫn nữa.
“Cốc cốc.” Có người gõ cửa phòng.
Tần Dập đắp kín chăn cho cô rồi mới rời khỏi phòng. Lúc cửa phòng đóng lại, nét dịu dàng trên mặt đã biến mất, anh nhìn Tống Hoài Cẩn và Tần Thịnh đang đứng bên ngoài bằng đôi mắt lạnh lùng.
Nếu không có chuyện gấp, họ sẽ không tới gõ cửa phòng ngủ.
“Nói đi.”
Ba người đi dọc theo hành lang tới cửa sổ cuối đường.
“Nok xuất hiện ở Myanmar rồi.” Tống Hoài Cẩn cau mày, ánh mắt nhìn về sân đậu máy bay ở xa xa.
“Chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào.”
Tần Dập liếc về phía phòng ngủ cách đó không xa.
“Đi ngay bây giờ.” Nói xong, anh gọi Tần Thịnh tới: “Cậu ở lại bảo vệ an toàn cho bà chủ, người nhà họ Hoắc tới cũng không được để họ đưa cô ấy rời đi.”
Sau khi nghe xong, sắc mặt Tần Thịnh có hơi thay đổi, dù chần chừ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Sau khi Tần Thịnh và Tống Hoài Cẩn rời đi, Tần Dập nhìn ra ngoài biển, châm một điếu thuốc, kẹp trong tay nhưng không hút, khi điếu thuốc cháy hết mới trở về phòng.
Kiều Tri Niệm nằm trên giường, không ngờ Tần Dập quay lại nhanh như vậy. Cô ngồi dậy đối mặt với anh.
Người đàn ông tiến lên ôm cô vào lòng thật chặt. Kiều Tri Niệm ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, vòng tay của Tần Dập rất ấm áp, giống như một bức tường bọc lấy cô ở bên trong.
Hồi lâu, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Anh phải ra ngoài một chuyến, khoảng một tuần, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, có chuyện gì thì tìm Tần Thịnh, biết chưa?”
Cô dán vào ngực Tần Dập, cảm nhận tình cảm mãnh liệt trong lòng anh, đột nhiên thấy có hơi hốt hoảng.
Cánh tay trắng nõn mềm mại không tự chủ được ôm lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông, vùi đầu vào ngực Tần Dập, trong mũi ngập mùi thuốc lá quen thuộc.
Bỗng nhiên Kiều Tri Niệm không muốn để người đàn ông này rời khỏi mình. Ở trong căn nhà lớn như vậy, dường như chỉ mỗi mình anh là có nhiệt độ.
Tần Dập cảm nhận được cái ôm của cô, tim đập thật mạnh. Anh tì cằm lên đỉnh đầu Kiều Tri Niệm, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô.
“Anh sẽ tìm một người đến bầu bạn với em.”
“Tần Thịnh hả?”
Anh lắc đầu, Tần Thịnh chỉ bảo vệ anh mà thôi, anh sẽ không để một người đàn ông ở bên cạnh người phụ nữ của mình.
“Là phụ nữ.”
“Phương Ny?”
Kiều Tri Niệm nghĩ đến người phụ nữ Phương Ny đó có ác cảm với mình, tâm trạng của cô lập tức tụt dốc không phanh. Nếu Phương Ny tới thì còn không bằng để cô ở một mình, như vậy còn tốt hơn là không biết khi nào người phụ nữ kia sẽ quay sang cắn cô một phát.
“Là một cô gái bằng tuổi em, con gái của anh cả. Con bé rất cởi mở, em sẽ rất vui nếu có nó ở bên cạnh.”
eyJpdiI6InNZXC9uYXBWeElEdXU1Z0owWHpwWXBnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikc0XC9LQWU5SXArUG9XdllHUFV6bVlhVGNvd1ZROElic2toSVRpdDV6RWl4ZmhlTkNZTlJ0eUpCYTFqOCtpZis1IiwibWFjIjoiMzIyNmJhZTZkZGQwMzM1N2YzMGI2MjhlYmY1NDk5YzhkNzg3YTAyMWRmYjVlMDJiYWJhOWIzYThhNDgxZDY4OCJ9
eyJpdiI6ImlxOFRDRmV6VXZNdlg0VlVqSTkwemc9PSIsInZhbHVlIjoia0tNXC9NdFVRQnJCM3d6NHNoc0FvWWJhSE1OQ3ViXC9aZVIxNkJRM1BhaGJXZlVRYWo3NWNiMUpzRjZsU3Zna1FyK0ZpRDFwNDFzYmlcL2s1UFwvNWl5dGMyXC9RRENJZFwvTXFiQnp5UWlBY09DSGNsemx0STRUSnFTU014SXRaR1VLSUxpK3g2OE9tY0c0OHA5Qk9RZEpYZndwbFBLbTRHNUdIWFREWmZGNGMwT0JMczBWYjlXbExpVzJiZ0YxbHVoV3Z2VDFVRmVlZVpMeVNyV0tcL1NkWkF2TTNncmZqa095S1BxejJKSUxCMDJadG9IVDZhNDFsTkNCNUxNaHEyNit1dHBSakNNSWxVZ3hYaTNPbkZTOVN5U2tkcWJIVFdnZWo3NzMxZTViQU5tMTJcLzdMN0lqTVdjNTZ0b0g3Q0tPaHhhN1Q5a2k1dk45WlJ3NmE5Z0tvdDBLZDJuVGNkQ1J2bTM0OUxhN3pxXC93UzRJNVF4NzdNM0hqeVVINVQ4WnBJSmxHT1wvUHdlNG5rRDFOd2UzMkpubk55R0VIMU9UTGVrSzExQ0dHSGNaTjBodnNxcDg5Y3pjR2lSSHBocHJMc3Q3NnRkbFJKK2MyMU1paXk1c3QyT3N3eGJCdGpBUXpZYVFoKzhrKzY5K0VaSzRwZVM5a1dCTUtrQ29WRjJpaTFBdHVXWmJWeExiSlNcL2VGajlDYnFaN2Yxb0lseWVHZ1g0TGhmNXFcL3lUM29weWpPa2ZMYnhtZVpFc0tYcTA3WVk1eEhPcnBBa0hsMnFZTThqR3dHXC82RmZqTUhrVVFBVzFGMGdBd2l0dkZTSWRlaTNpYUcyZ05wZFZxMStCMTJuMHdqZVZObzQ2RGo2UXZGenpvYU50Z0ZYeXRGZVpodEtqVU9HcUQrMndqRHRjZmpRQ1dNbG9qekwyZUJtbWJBbnNxR082MGFvZ3l4SVBVU2pyZ1FpQmJWR21qYmRobDdOYVhXYUg3MVVNS0RNVmhzbm5QUTJBdVczdTNKdjJONFwvRTRYblAzd2pPS3lVUitFM2NMVnVcL25JUTNwdz09IiwibWFjIjoiMmZiNjQ3OTJmMjdmMzQ5OTMwZjc4YTg5ODliNTIyMGU4YTJjMTRjZjRjOTQxYzE1MDg0MjFlNzhkMzM0NmJlNyJ9
eyJpdiI6IndEYTA5YVFZV2ZBMHlxTG51MmJ4cHc9PSIsInZhbHVlIjoicVZqY1huN3ZRVGtcL3l1OXhId3JVOW9YdVdQeEtEa3Z2NW16bU5VYjF6bGpNa2RDblZVdW42OGR1dFpkSnh4U2EiLCJtYWMiOiI2MDU5ODM2YjgzMjY3MmVjNDNiNTllZDlmMjIzZGJjODM0OGQwZTI3YWI1YWVlZmI4MWNmOWRkYzlhMzAzOTdkIn0=
eyJpdiI6IkpRbFhtRGtJZW1HckpMTk9Zb0tScUE9PSIsInZhbHVlIjoiNGpzd3crYTlmaFZqcjRydVFPT3JwdDNPVWdxS1RuV09EUkRuYko5ekRsXC84R1cwcFRcL01ydGZ6SWEwZm0yUVgwOFpYZUp0K21SNERwOXlYZ1hFRE5veGlWUVh3aXV2MDcwbmM1TkRQdnVTWW1TeWpNcW1OeVd6WVJKXC9vVWJhWmtPXC9HSnp5WjE1NEtveTY1cHV2ZXZjM05EUXdWOHF5YXlheVNjNFhUY084NU5lVU5KT29NcEhqQm03QitaTTJVXC91NGp3bU9oQ0Jzays1MlFRZEdmM2xZRmRjdERqWFF0M1U0cGNLNXp0ZWRZV3kwdXEwYXdnK0VmZUJpOWlVamIybDFNOWhNeU9NRTZwT2Ryb2hETU03UT09IiwibWFjIjoiODJmYjAxMTJhMjZjMWViODZjYWZmNTM1Y2I3NDdhZDA4ZDQ3Zjk3YjU5M2YzNWFhMTllOGYzZGQ1Mzk3YmVhZSJ9
eyJpdiI6Ik95blEzUE00aHV3XC8wQjBcL3lJSnlMZz09IiwidmFsdWUiOiJPMU1VSEtoRWNXeWJcL29DcjQrWTIxNVpDZ3hZRVQ2SzNBQTZEMXdxeDFvT0JSb3VMdE5CV200c3Z4RGFBckRUOSIsIm1hYyI6ImJhNWU5YTg5NGZiY2MwZjNiNzUxYTZjMGNkNWE5NTNmODAzZjAzYWM3ZTBjYzIxMGJiNDg1NDU4YjE0OTE2YTUifQ==
eyJpdiI6InV5SU5cL3NXTlwvZHZLcEx1ZzF6SXR1QT09IiwidmFsdWUiOiI1STRVOEh0UlAyOGtYK3BhSElvT241R0huTFN5cGhqWWF1SE9YRVZYSW5iWDZXNmlVM3ZDZTJhdWhTWkxDWjdVTFwvV3BHNmZkU2RSditSUFI4aWNGbStjTk01M2NXWGVhWDZcLzZHdzRtVGFJPSIsIm1hYyI6ImNhMGU2NjA1N2M4NjdiNDlhOGNkMDY5ZDY0MjJhNDY3OWM0YmU4NGY0MGQ4ZTQ1OGE1ODY4MDY5ODU4MmMxNzkifQ==
eyJpdiI6IlFtU0NmXC9pZE5CUitCUWlKWGszUHhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5aM0Z4WVdMZ2NcLzBHNkVUZGI3RldnelVKdXdvYng2WlJGeDJIeXZQMHhseGlGVDI2TDVjeDRtXC9zZ2pQNGk5aiIsIm1hYyI6ImU0ZWQ4MGU3Yjg4MzE1MWNjOWE1MDJlNTFkMmQ1YzllNzU0ODFmODUyOThlMzMyZmM4ZmRhMTAxNTU0MGU5MGYifQ==
eyJpdiI6IktcL2RmT1lxaWI2SG1rWEVqN3hjMEN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InNZeGxlRHJyRjA0UlZSZWlkQTRnNW1uSno5NGRkRWNaNk43M09rK0RKSjBYUlhVOTZcLzdpTTVlN3lLMXFzczN5XC9VbmtWb0NFQXArZzJjM0J2N3huMEtvSkJCMDRnOXVXMjE5VmVoUjRGNWRCWldZdHppaHlQamZZXC9CTEkzNnZWY2RPVXVCS05VcWtXdkl3VzZ2Um5yQVd6V2J5M1AxcVwvZzFNUzVJTDBFcjlJSGZMUkF6MitqZTZSdmhqSU1EakxneDlHU09yclJseHNubWlScEdFSlJWVlVkTEVDc2JQaHRZa3pZUllKcXRKanZhaE00NFNIQ09sTGpodEpUU3QxWDVPNWRLNEFtWThienZNcCtOYzJSZz09IiwibWFjIjoiZjFkM2YwMDJkMDMyZWNiYTM3ZjM0MDljNDk1MzkzYjFjMWU2NWVmODc4YjBmZWM1NzE4MmVkYTNhOTliYTg5ZiJ9
eyJpdiI6IjVUdWY1MUpicnNrWXFqNnlGQ3RwRGc9PSIsInZhbHVlIjoiZWttYm02N2h3ODRSK3hzdDdpVis4czEzUVBydWpwa3FXRmZmcXlwWVwvMzM0M1BWTWtUU2JmMm1BQ2ZzNFhYRGgiLCJtYWMiOiI4ZWUzMzg2NTc3OTMwOGU2NzlmNzMxOTAwZjU0MjZjODI5ZDVhNmJiMGNjYjg0M2FjOGY0MzljYjY2MWY5OTY1In0=
eyJpdiI6IjFpXC85VlMyb0NjUVpENGl6ZFdxMThRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InlPV3hMVkdES2VVVFJTTlwvekorRVc0OW5HUkM1TXRXUFBNQWNiKzNEaG12Z1o3eTcrUjFtckd0NUxqU01sZDFCMjhUdk9OcHFvNU54dDJ1UEpBK0x3Mk1lcFM4cEpVMEQ0RlVBMVNVRHRTZDJrUmp4SFdcL2FcL3pXRlM3VElpSmUzIiwibWFjIjoiMjlhYTQzNjAyZjhjZGQxODYyNTFlZDliYjM2OWE4OTg2NmMzZTU2N2RmNjE3YzVkZTQ3ODI2YzNiOWJiNDgwOCJ9
eyJpdiI6IkRhVWNqODRRTmU1eEJoRW5GakRkOUE9PSIsInZhbHVlIjoiaWZvNXA4amg3RFFubWRDNEFDU1MxamxDMHR4RzVBY1VQblNvR1wvNFRPVmxqVGZXMDU5VlI1cElpUGJEUDZJTnoiLCJtYWMiOiIyY2M5MjRiZWQxOWM1YTI2NDE3Nzk3YzM5YjRiYzVhYmVjNzQwM2VkMTgwYmY0ZTYxZjkwZWE5NDYwYzZkZTMwIn0=
eyJpdiI6IkpnZUdaSyt6XC8ydDJWcU55NDdCdTlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjZtUE9nMitLMjZRK1RvVVJZWFVaZ2U4cHJUcklCMGNsQURrQ09FenZkMmFhMnZraGxqcHJtMlY0ZTUwdkc4SWZzVll5UitoSTZ0WVcxcjN4WXVyeld0ZTFMSklOa2p0emRIdEF4QVwvc3BQTEU5bWN6WXBCN3BTZ0xcLzhGNGlLSUJSb0JaXC9KYk1kVXN6eWJ0eFBFU3RTNXZveXVhTWxsRVNReE00VmxNR3BYWjdObVh4Q0pyYWdXN1g5bnNGUjNqeHVmUEZUQWNPR0lvamhrYVAraEhzMGJKT2xROTZVbXlvVDVTYzNLa1E3MDFIaHBpMnVlSUMyaVhWbkNBQ1ZuYUpDaTZvWHM2T3pNdzlHZUY5V3UrTzdRdW96WjVUWmtuSVRTTjQyMHVJUncxSHQ1VmdPOSt1dnN1dmRzVlpwUVVwQ2dHQ2lPY0xrUlI1UjN4WHJNXC9GRytTZ3RSUm1qUnQ2YXRIcUdsNWh0RllsQ1FwN3dSVkJqQVNBY0E0NEsrZmhleDQwVDNzRVdnNWp3YWRUS2ptWWg5QkJZME55WEtKRzY5c2N5eG1kME9Ya1BYdkNhOTZYRkowZmZ0RUxpWjBmIiwibWFjIjoiNWY4MDkwMzgxNmU0NmY4ZjU0YmUwMjdiNTdjOGQ5YzA4MzU3NThkNjNkZmIwYTUzYTNlZDM0YzNjZGJlMGFjNyJ9
eyJpdiI6IjFLZUF3UER2dU8wdDMrUHVSRGNnWGc9PSIsInZhbHVlIjoidHhuVFJNdU1QcmVqZzFVQjB6ZENaVWlBdW92OEpIcEdnSUpJSENGWmt2OXdtajBTNTFITjFJZmdqVG94aWJ6bCIsIm1hYyI6Ijk0MWQzNWU3N2QxOTFiZTNlMzdjOTM4MTk0NzY3YWJhZGYwY2NkYjdiZjJjMzlmMWQ4ZTk2ZGE3NmFlYzBhNTgifQ==
eyJpdiI6Im5FaTZ3M0JIZDgyVWZlZnZyTUNGK3c9PSIsInZhbHVlIjoiRTU1bDhSekVTSStJRmZGbjVzbGJjS0F5bWU5MmJqdHEzYmx0S0R6NGxnNGFyOWduNloxbnByMWxJdU9zRkFndnhuVGNWOWt5bUtuOGRyYXNHb21JYnFTc0NmY3dNeVNudEo1MU5saENjZXpmQnBabjRvcTNLOFFpVjVwbXE3M09xcVJIZ1FmRHhzQk1kc2x4ekRpOHNBVW9YcHlrcXJOcnVlVmRJbStXT1FmWWZERERyZVdxeENXOW1naCtockh2IiwibWFjIjoiNWUxYzA4YTk4Yzc3NjUxMjMyNjgwNjVmYTI4NmI5MGU4N2IzY2Y3NTg5ODMwYmUxYzA3MmVjYTQyMmZhYmY0NiJ9
“Khi đó em khoẻ lại rồi, anh sẽ lại làm em.”
Danh sách chương