Bọn họ vừa về đến nhà, nghe Tần Thịnh báo tin Trình Sâm đã tỉnh lại. Lúc mọi người đi đến cửa phòng thì thấy cậu ta nhìn chằm chằm vào trần nhà, không biết là đang nghĩ gì.
Lục Duy chợt nhớ đến chuyện gì đó, kéo Tống Hoài Cẩn chạy ra ngoài.
Tần Dập bảo Kiều Tri Niệm đứng chờ bên ngoài, còn mình đẩy cửa bước vào.
Cậu ta nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu nhìn Tần Dập. Sau khi buông bỏ gánh nặng trong lòng, khuôn mặt non nớt lại ngập tràn sức sống, ánh mắt sáng ngời, trong veo như một chàng thanh niên trẻ.
“Anh Tần.”
“Cảm ơn đã cho tôi đưa anh ấy đi.”
Tần Thịnh đã nói quyết định của Tần Dập cho cậu ta nghe. Biết được kết quả này, Trình Sâm vô cùng ngạc nhiên.
Tần Dập là người hành sự quyết đoán, nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn, chưa từng tha thứ cho bất cứ ai, nếu chỉ dựa vào lòng tốt thì đã không thể leo lên vị trí này. Để có được ngày hôm nay, người đàn ông phải chém chém giết giết để giành được, bây giờ làm đến mức này chắc có lẽ là vì cô gái kia.
Tần Dập lắc đầu, nở nụ cười nhạt: “Không cần phải cảm ơn tôi, tôi chưa hề tha thứ cho anh ta, chỉ là muốn cảm ơn cậu thôi.”
“Sau này cậu định như thế nào?”
“Tiếp tục con đường học tập, bởi vì tôi vẫn chưa tốt nghiệp.”
Tần Dập không quá bất ngờ với câu trả lời này: “Tôi sẽ giúp cậu quay lại ngôi trường trước kia.”
Anh lấy một con dao sáng bóc từ trong túi ra rồi đặt lên giường của Trình Sâm.
“Cậu nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa Duy Duy sẽ đến thăm cậu.”
Khuôn mặt tái nhợt của Trình Sâm cong lên. Ở nhà họ Tần, người muốn đến thăm cậu ta cũng chỉ có cô ấy.
Cửa phòng lại được mở ra, không phải Lục Duy mà là Kiều Tri Niệm.
Trái tim của Trình Sâm có hơi loạn nhịp. Cậu không quen Kiều Tri Niệm, gặp nhau mấy lần đều là vì theo dõi cô, ngay cả khi ở trên thuyền cũng là trong tình huống không thoải mái.
Kiều Tri Niệm ngồi xuống chiếc ghế Tần Dập vừa ngồi, hai tay chụm lại đặt trên đùi.
“Ừm… Là tôi nói với A Dập muốn đến thăm cậu. Không có ý gì đâu, tôi muốn nói lời cảm ơn với cậu.”
“Cảm ơn cậu vì đã không xuống tay.”
“Vết thương trên ngực Tần Dập là do tôi làm.” Trình Sâm lạnh lùng nói, nhìn cô không chớp mắt.
Cô gái nghe vậy thì cụp mắt xuống, lông mi dài chớp chớp: “Tôi biết, Duy Duy có kể tôi nghe chuyện của cậu.”
“Mọi người đều nói kẻ đáng thương cũng có chỗ đáng trách, nhưng tôi nghĩ vẫn có một cách nói khác, kẻ đáng hận cũng có chỗ đáng thương.”
Ánh mắt Trình Sâm khẽ động, hốc mắt đột nhiên nóng lên, sống mũi cay xè.
…
Lục Duy trở về phòng, cô lấy ra một cái thùng lớn rồi bắt Tống Hoài Cẩn khiêng đến trước cửa phòng bệnh, còn mình thì mở cửa bước vào.
“Đây là gì?”
Cơ thể Trình Sâm không thể cử động, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn xuống.
Lục Duy vỗ vỗ bàn tay bám đầy bụi, mở thùng carton ra, hai mắt cô sáng rực .
Bên trong thùng lớn chứa đầy những tấm nhựa mỏng, không thể nhìn rõ mọi thứ.
“Tôi đã nhờ người đến ngôi nhà đó mang về rồi bỏ vào thùng. Anh có thể mang cái thùng này đi, họa cụ bên trong đã được bao bọc kĩ càng.”
Nói xong, cô nhìn sang gương mặt Trình Sâm: “Sao mắt anh đỏ thế?”
Trình Sâm cố kìm nén lại giọng mũi, cất lời: “Chắc do ngủ quá lâu.”
Ánh mắt Lục Duy tối xuống, kéo thùng giấy qua một bên, bước về phía cửa sổ sát đất đang mở. Gió và giọng nói của cô cùng bay vào phòng: “Thật ra… Mạnh Húc không phải là không chữa được.”
Trình Sâm lắc đầu, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Anh ấy như vậy cũng tốt, chí ít mỗi ngày sẽ không đắm chìm vào thế giới của riêng mình. Anh yeutruyen.net ấy tự ép bản thân thành kẻ điên thì sẽ không trở thành mối nguy hại cho nhà họ Tần nữa.”
Lục Duy cười gượng gạo, cô cũng hiểu nếu Mạnh Húc giống như trước kia, chắc chắn Tần Dập và Tống Hoài Cẩn sẽ không tha cho anh ta. Có lẽ Trình Sâm nói đúng, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Ánh mắt cô va phải đồ vật đặt cạnh gối, khóe miệng cong lên, cầm lấy con dao quen thuộc lên ngắm nghía.
“Không, em thích cậu ấy.” Cô lại nói tiếp: “Nhưng em yêu anh.”
Lục Duy chợt nhớ đến chuyện gì đó, kéo Tống Hoài Cẩn chạy ra ngoài.
Tần Dập bảo Kiều Tri Niệm đứng chờ bên ngoài, còn mình đẩy cửa bước vào.
Cậu ta nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu nhìn Tần Dập. Sau khi buông bỏ gánh nặng trong lòng, khuôn mặt non nớt lại ngập tràn sức sống, ánh mắt sáng ngời, trong veo như một chàng thanh niên trẻ.
“Anh Tần.”
“Cảm ơn đã cho tôi đưa anh ấy đi.”
Tần Thịnh đã nói quyết định của Tần Dập cho cậu ta nghe. Biết được kết quả này, Trình Sâm vô cùng ngạc nhiên.
Advertisement
Tần Dập là người hành sự quyết đoán, nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn, chưa từng tha thứ cho bất cứ ai, nếu chỉ dựa vào lòng tốt thì đã không thể leo lên vị trí này. Để có được ngày hôm nay, người đàn ông phải chém chém giết giết để giành được, bây giờ làm đến mức này chắc có lẽ là vì cô gái kia.
Tần Dập lắc đầu, nở nụ cười nhạt: “Không cần phải cảm ơn tôi, tôi chưa hề tha thứ cho anh ta, chỉ là muốn cảm ơn cậu thôi.”
“Sau này cậu định như thế nào?”
“Tiếp tục con đường học tập, bởi vì tôi vẫn chưa tốt nghiệp.”
Tần Dập không quá bất ngờ với câu trả lời này: “Tôi sẽ giúp cậu quay lại ngôi trường trước kia.”
Advertisement
Anh lấy một con dao sáng bóc từ trong túi ra rồi đặt lên giường của Trình Sâm.
“Cậu nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa Duy Duy sẽ đến thăm cậu.”
Khuôn mặt tái nhợt của Trình Sâm cong lên. Ở nhà họ Tần, người muốn đến thăm cậu ta cũng chỉ có cô ấy.
Cửa phòng lại được mở ra, không phải Lục Duy mà là Kiều Tri Niệm.
Trái tim của Trình Sâm có hơi loạn nhịp. Cậu không quen Kiều Tri Niệm, gặp nhau mấy lần đều là vì theo dõi cô, ngay cả khi ở trên thuyền cũng là trong tình huống không thoải mái.
Kiều Tri Niệm ngồi xuống chiếc ghế Tần Dập vừa ngồi, hai tay chụm lại đặt trên đùi.
“Ừm… Là tôi nói với A Dập muốn đến thăm cậu. Không có ý gì đâu, tôi muốn nói lời cảm ơn với cậu.”
“Cảm ơn cậu vì đã không xuống tay.”
“Vết thương trên ngực Tần Dập là do tôi làm.” Trình Sâm lạnh lùng nói, nhìn cô không chớp mắt.
Cô gái nghe vậy thì cụp mắt xuống, lông mi dài chớp chớp: “Tôi biết, Duy Duy có kể tôi nghe chuyện của cậu.”
“Mọi người đều nói kẻ đáng thương cũng có chỗ đáng trách, nhưng tôi nghĩ vẫn có một cách nói khác, kẻ đáng hận cũng có chỗ đáng thương.”
Ánh mắt Trình Sâm khẽ động, hốc mắt đột nhiên nóng lên, sống mũi cay xè.
…
Lục Duy trở về phòng, cô lấy ra một cái thùng lớn rồi bắt Tống Hoài Cẩn khiêng đến trước cửa phòng bệnh, còn mình thì mở cửa bước vào.
“Đây là gì?”
Cơ thể Trình Sâm không thể cử động, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn xuống.
Lục Duy vỗ vỗ bàn tay bám đầy bụi, mở thùng carton ra, hai mắt cô sáng rực .
Bên trong thùng lớn chứa đầy những tấm nhựa mỏng, không thể nhìn rõ mọi thứ.
“Tôi đã nhờ người đến ngôi nhà đó mang về rồi bỏ vào thùng. Anh có thể mang cái thùng này đi, họa cụ bên trong đã được bao bọc kĩ càng.”
Nói xong, cô nhìn sang gương mặt Trình Sâm: “Sao mắt anh đỏ thế?”
Trình Sâm cố kìm nén lại giọng mũi, cất lời: “Chắc do ngủ quá lâu.”
Ánh mắt Lục Duy tối xuống, kéo thùng giấy qua một bên, bước về phía cửa sổ sát đất đang mở. Gió và giọng nói của cô cùng bay vào phòng: “Thật ra… Mạnh Húc không phải là không chữa được.”
Trình Sâm lắc đầu, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Anh ấy như vậy cũng tốt, chí ít mỗi ngày sẽ không đắm chìm vào thế giới của riêng mình. Anh yeutruyen.net ấy tự ép bản thân thành kẻ điên thì sẽ không trở thành mối nguy hại cho nhà họ Tần nữa.”
Lục Duy cười gượng gạo, cô cũng hiểu nếu Mạnh Húc giống như trước kia, chắc chắn Tần Dập và Tống Hoài Cẩn sẽ không tha cho anh ta. Có lẽ Trình Sâm nói đúng, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Ánh mắt cô va phải đồ vật đặt cạnh gối, khóe miệng cong lên, cầm lấy con dao quen thuộc lên ngắm nghía.
eyJpdiI6IlcxVmFPQkwzbW1FbTF4NHRzS0g2M3c9PSIsInZhbHVlIjoicDdQSUdkM0J6UW1ta1wvNjVhT2IweDA2bnlicHdrQ0ppcDJGMTJHekFvV3NFTFlWM2RiMmhUeVVmb1FuMFVQRXIiLCJtYWMiOiI5MzVmYzA2ZTBjYzkzNDU1ZTAwNmUxMGJkM2Y3YzFjODNlMjNlMWE0ZjkxZDg5ZTk2MWJiMTNlNzVkNmZkNTY0In0=
eyJpdiI6IkRKbEpNRWp5aVNSN0YrU2NuUWN5aVE9PSIsInZhbHVlIjoiSU91VGNTOURsYlIwZE16NHhxWjFXdUNjZzl5ZlwvYU1URTZQQVB1Q3BOV2N1eHVZcFwvRldcL3pYZXlaZmN5VWZDdHpDdnZ6OUxqVUt0Q0tmd25cL21FUDVhb3BtbWFuSnczZWxPTW1FZWpGYmlHc0UrQkk1R2RCUU5RQTBsOWdRWnZIWnQya09kdGE1eUtkMVwvKzVldHVpV0hmcFlJQ1A3V0NuTjByOEpMTUQ0UW1vMGlSdkRLUnhcLzlhUEFlQjg4QlNUeFM5UGFLRE9oVzgxTDlsWGkram5qT0MyZkJYaEl5UnpMOTFweTJpWjlFZCs1VDBMNFlEYUJucHJTOXBIME1WalE0WHU5R2dWQk5wOTByWTh3NkhkbXRiWFFuNVRLbUhlajZWZXoxXC9peW5HS1p1MzdBQXRkNlVQUlRKOTJtdWp0S3VkWGtMOThod3ZBYlhBNkhROGFyb2RGaXpxM243VWRkb1piTFRjeTN0SHZtTjNnMXU3T1BaMVhtcXc4NEQ5aTZ6WWVmUTM1M3d6SUNmYVk3SzlSZzJHa3IyZXRKdEJQZ3BOWjlTclJ6aHRtcndYb1Q2Z0t2cEpqdGczMXNyQnMiLCJtYWMiOiJkOTIyMDdjZTgyMGI1ODcxM2MwOTg5NGU5MjhkODdiNzA2YzU5ODY0MzMyNDNiMTM3ZThlNzk3ZTRkNjg3NjAxIn0=
eyJpdiI6IkVmVVRtd1VqODVGOFhnVnJDOXdcL3lRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im1BMHFKYzdJSUN0MlwvVHJmUkpWXC9yTDg1dktxQnRaTGZGV2pyTWl2QTRUNHJ2aWkzZk5iUVlLMEpOa3MxbHF6diIsIm1hYyI6ImIzZWM3YTA2YzZiMGU3MmExNDZhMGI5OTY2MzM1NmJhN2U0NTNlZGM2NTdiODkzMGJjNTYzZWY1YjZlOWRkYWQifQ==
eyJpdiI6IkhLZ2ZGOU10OURncWNLODdjU3d6ZHc9PSIsInZhbHVlIjoiTHFxaGRPRmJNdkd1YXYwNGR1dGRRajNrZ0s1MHRia0l5SjFEUXpVSDE3OHBBNEJ1SlMrM1wvc2pMdzRuWHZaTnVkMElVK3VJTWFBXC9FTTBzUXN2T3lycFM3aU43NThoaWw0UVBndkRBWDlwY2E1TDJEaDJhYm1PdEJ1YzhcL2pZXC90bXFkeXNNMFc1YkcyblJ3MlwvWDJ2dUw2YUFSVDdCYmJEQUtiV3REVWFVOXc9IiwibWFjIjoiNzYzY2YwZDAxMTg4NjU4MDQyMjA5Y2E2ODRmMDk5MzIyZGFkZDVjNmRkMWM4YTk4NjI0NzRiNGU3MzkwMTFlNyJ9
eyJpdiI6Ik1mTzN0bzVSaXM0UTVhSUZcL3B5dStnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikx1YW9VVlBZVXF2Vzdrd3d3NHYrQVdTU0dMNUpMWnpObWJSa2owRmFoTWRTNlwvUlQ5Y1VpQ1Zla2w4MjNzOW9wIiwibWFjIjoiNTI1MWRhNzc5MjcyNTRmNjE5YzMzNWI0MzdjYWRhZTUyZDY5N2MwNWI4YTAyOTBjYmYzYWM5YjBjMjAyNTY5YyJ9
eyJpdiI6Imp6Y0JVaEh0UlJpKzkrV0VCSVBYZXc9PSIsInZhbHVlIjoiNUg2NFRZeG9cLzNOYzdQTDJNQk1YSENlRTVcLzI1NnBzWWxWNllqYm8xVHN2d2JLTmpLVzlpQkh1MUhMaWVxdE0xbmk5dGZ4bnp6UjRoV2NCTXNBNWJFelU0TU5uZDRqUFo2a3BOZWhrVWlpXC9ScmFWZmVGWmhmdWloanc4TjE1U0lcL0JCbXV2XC9VVVpOUmRjbVI2S05PUG1EQ215SWYxMGtSVU1YaVRtZU9PQ0hVXC81K3RnXC83ZEYwaG5BY0JPU2s2MjI4aHVmZzFuSDBLWUpPaVRDZlBGeVBZMW5MQXNMeFJWaVhpNitTdVN2M21USnNnREhHN2N6OVJMalc2M3FrSG1LeU9hMkkreXVwT1RvUDRObjkrOXk3TFJ4RTltTjFCUDBHT2RCM2dJWEpOOVRcL3NtZElqdFhGWVFiQUFFb3R1cnFUQnVGbEsrUUhBU2ZFZkprM3lXUHc9PSIsIm1hYyI6IjIzMmY5MTE4YTViNmVjYWUyYjQwMjU0MDhkNGZiZTU5MTZiZjllNTM0ODE5NDNkYzYwNGUyNzNhM2MwY2Y1MjEifQ==
eyJpdiI6IlZNVXZVcFp1XC9UZWlnTG1rN25DNW5BPT0iLCJ2YWx1ZSI6InhwMERcL1BGVUhmT3NzdVVpa0NyMmszc244Q2dLZ1pKNjVIUlpZMmhzUXM1ajBHUjVcL09hQ1BOb2Fta1g4VjZlMSIsIm1hYyI6ImZiYzRjNDRjMjM5NDFhYTBiYTQ1OTM1ZTFjOTFiZmQ0MjAxZDE2OWQ5NzM0OTM5ZTk1MGQ1OTYzMTZhZTIyMzAifQ==
eyJpdiI6Ik50QjlGYnpBNnFVMEhsVkpEM05sZnc9PSIsInZhbHVlIjoiUlpibjlFbkxpbUFmQkpleHdoSWNMYzFpQjhETkVPWXFoT1VNeDZ0eHpvMDZOYzc0bFV3MHllQVhhNE9BdEJPM3pWOGdadHpITnZ1NnNuUnZ5MEduYUFcL2xXRlpFcExqS1dFZ1drSUpBU1BFS2NNTmUxdlFBZ25RM1BYeWJoY2cxYVhRdFVsN1wvTmkwUDFGeGVQWUE2anRZd3M3RjVNWEd2YWx1d0hHcWhyM1BQSWFJTEdLSU1HSGdTaFdmR21cL3FcLzJOSDhHbmdJUkVJdnRaOWluU2RoVlNPUXBRTnBJaFNaTVNwWGl3aE1QVFBtQThMYUVYc3QrWW92bVJackpCbWVoa0lqa1o4alR0MkhZS1pNQTAyZUJ5c0g3dmM3T3lmanhWcmFHWFdrRWRvOHMya2dLQVJIdjFxWHVySnBCUDE0TTlPRzFOXC9hZFBvRmdTb3h2TjVVMmc9PSIsIm1hYyI6ImRhMWMyZmMxMTEzZTkwZDlmMWQ2YWZiNWU5NjU1ODc5MDdiYWQ3ZjY0NDhmODY0YmYyZDdjZDc0N2RhNTI1MjEifQ==
eyJpdiI6IjlSbjBkQXMrdkY1QStabk42bkExaXc9PSIsInZhbHVlIjoidG5mOFgrMWZmcWRZUzJXZGt3ZFYwZzhoUzZXbnpTd2RTVFVQcjdoU1wvZmhkQXcrckwrTVY3RWRFSHpBckFNYXAiLCJtYWMiOiIzYTM1NzlmM2JiODZlYzgwZTY1OTllYWI5YWIyMDNlYjJjZGZhM2RkOTI5Mzk0ZjA0MzU0Yjg4OWFhODQ1OTM5In0=
eyJpdiI6Ikg1QnY2c0ZEWEJLaW5tMVlUXC83Z3pnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlI5bkU4b29uYXhtTzdwZ2tvQURjRmtKaEdGWTBcL0ZUNWNPajMrRmI2Qk1EVlMyQmM2bHlpSDNOTEMrbHNJWWFcL3ZuUkZieFpUb1RwZXNQKzg3U01XZWc9PSIsIm1hYyI6ImUwOWJkNzg0MWVjNzY4ZDI3MmMxNjJmYjZiNmFjNDhkOGJkYWE3MWIyMDhiZTM3ZjRjOGFkNDhjYTQ3N2Y2ZGQifQ==
eyJpdiI6IjZ6U0lLaGpmZzFcL1pyZUNyTTdUS21RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IitWS0h3QlZvMDlBY2Y5UDVkVnhwVVliXC9Md1NXNzNoMTgrbEw4bHlTcGx5SmdrVDZWQW1iRUllXC9GeHFVRVdoUiIsIm1hYyI6ImMyNWVmNDQ0ODE2ZjQ5MzNkNmY1ZDcwMjYxM2NlNGQ3MmUxZjlkMWUyN2Y0M2Q4OWZlOGM3OWJkZmE2N2ZhY2EifQ==
eyJpdiI6IlRpazFXYXRsZFRCckFPOFFNSUhublE9PSIsInZhbHVlIjoiYnVWU01FODRcL2FPRFwvRnkxaHRFMm5hVVh0NnpERUxkR2IxTFZlaHNBdk1nRk56VWFvcld6ekxtcHlYRDJcL0RLR0FPdWY5K1VcL2d0OE4zN1NYMEpPejU4ZnFHXC9nZ2Vkc25Zb3NJb21UK2dsZWRyc3JRRWtHSkhXbUNcL28zbmF4SXZMa1dwMG1FUkJ3N3hZXC8xZjdmbFp1MVlSQTlkMms4amNMNEZEdjVEdVEyREtyUkxxUDdtK0lyNE5ZcEQ1U3RBOCIsIm1hYyI6IjdhM2FkNjU2MmJlYWVjOWFmZjg3Y2IxMDk3MDdmNzZjNjg2M2E2NTMyOWFmMWIyZWRjODE3MjYzMTIzMzJiOGQifQ==
eyJpdiI6Ik1EQ3VHM0NIaFRTSE13TGUzQW5cL2RnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IllPQVBWQ2l0dGdrVHdYaGNMemp3WmVrRXFyeFlaYVgyUUtPMUpaSWRQaUxLdzBSSjVXS1pDVWlrejVicDhwc2QiLCJtYWMiOiI0NzBmNjNlYTZhNzM4MDA1NmRlZDk3OGUxYWEzZDQyMmI2ODg4MmVkYzU3MzMzODliNGIwNTRiZjJjOTVjZWRmIn0=
eyJpdiI6IjV2MUc2ZGlDU0loYVwvbFphRnBVMldRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJHb3BBaURkK1RNaXUxUHpxcTVGNXp3YkZiVU5DVjRVNCtlTnZoVDR6eVRwbFJyOUNEZHI1Sm8wT3JKcWtidmdqTU5Oa3dnUFV2WFZjN2lDMVVtWU9aT0NOZkg0b3ZCS1NUZTU5NFFNZnpEd2k1XC9ubjdnNUhJb0M4bklRV3UrVG1laVRjYUo2R2tmQnpZSlZoN3BYWUlHNHdwWEppTzNlWmF1eGhNd0V5TDRDT3lGc2VaMHY1TWFYRGZUWE9jS2NGbDZqNU9NdEF5UlpQN2poSkpZMzRJb3YyTlhmTldLbEI5VjR2djhadGljPSIsIm1hYyI6Ijc4MDIxNWI3NDlhNmRiYzc5N2ExMWJlOTdmMjcwZjk3MDFlNDIyNmMwM2RjZjFiZGI5OTk4N2JiZjgyODkwYjMifQ==
“Không, em thích cậu ấy.” Cô lại nói tiếp: “Nhưng em yêu anh.”
Danh sách chương