Phần trên của người đàn ông trần trụi, cơ yeutruyen.net thể màu đồng mạnh mẽ, rắn rỏi. Máu và cát bụi không làm Tần Dập trở nên thảm hại, ngược còn tôn lên bản tính hoang dã của anh.
Anh bước đến bên Kiều Tri Niệm, cả người bao trùm khí lạnh bỗng nhiên trở nên dịu dàng, cất giọng nhẹ nhàng gọi cô: “Niệm Niệm.”
Là âm thanh trầm ấm mà cô quen thuộc. Lần này, Kiều Tri Niệm đã thật sự nghe được anh gọi cô.
Vì kiêng dè vết thương trên ngực trái của anh, cho nên cũng không dám nhào vào lòng anh như thường lệ, mà chỉ muốn nhẹ nhàng ôm lấy eo anh. Thế nhưng cô chưa kịp giơ tay lên thì đã bị anh kéo vào lòng.
Cô gái nhỏ của anh vừa mềm vừa đẹp, trong mấy tiếng cô mất tích, anh giống như một thằng điên, ngay lúc này cũng được ôm chầm lấy cô. Cơ thể căng chặt chợt thả lỏng, ôm chặt cứng như muốn hoà tan cô vào trong máu thịt.
Sao cô lại không cảm thấy may mắn chứ? Khoảnh khắc sà vào lòng anh, cảm giác an toàn bủa vây quanh cô. Cảm nhận được sự ấm áp của anh, nhiệt độ cơ thể cô quen, mùi hương nam tính nồng nàn chui vào mũi, là hương vị mà cô khắc ghi.
Cô áp tai lên cơ ngực cường tráng, không còn thứ gì cản trở cô lắng nghe tiếng nhịp tim của anh.
Vẫn mạnh mẽ như trước. Anh thật sự khỏe mạnh trở về bên cô.
“Em cho rằng sẽ không nhìn thấy anh nữa.”
“Bé con cũng không còn bố…”
Cảm giác tủi thân ập đến, không còn sợ hãi hay bi thương, chỉ có buồn phiền của việc sống sót sau tai nạn.
Kiều Tri Niệm rút vào ngực Tần Dập nghẹn ngào nói. Không lâu sau, anh cảm thấy trước ngực ẩm ướt, anh vội vàng kéo người ra, quả nhiên nhìn thấy hai mắt đẫm nước mắt.
Hai mắt sưng húp, không biết đã khóc bao nhiêu lần, càng không biết đã khóc bao lâu mà chóp mũi cũng đỏ ửng lên. Đôi môi có hơi khô nứt, môi dưới còn in cả dấu răng.
Tần Dập vô cùng đau lòng, ánh mắt tối sầm, ngón cái thô ráp lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp, bàn tay to lớn xoa đầu cô rồi vén tóc mái của cô ra sau hai tai .
“Anh nào bỏ rơi cô bé đáng yêu này được, vậy chẳng phải để người khác chiếm hời à?” Người đàn ông không chịu nổi bộ dáng nước mắt tuôn của cô nên cố ý trêu chọc.
“Không đâu, em chỉ cần anh thôi.” Cô nói vô cùng nghiêm túc, hít mũi rồi cọ vào tay anh vài cái, sau đó như đột nhiên nhớ đến cái gì đó, mở to đôi mắt ngân ngấn nước, tránh khỏi tay anh.
Hai bàn tay nhỏ nhắn sờ tới sờ lui trên người anh.
“Ngoài ngực ra, còn chỗ nào khác bị thương nữa không anh?” Giọng nói của cô còn kèm theo tiếng nức nở, cẩn thận kiểm tra cơ thể anh.
“Không, chỗ này cũng chỉ bị thương ngoài da.” Một tay anh bắt lấy tay cô, tay còn lại giữ chặt lấy gáy cô, ngay lập tức phong bế cái miệng nhỏ đang nói không ngớt.
Ánh mặt trời hiện lên từ phía Đông chiếu sáng khắp nơi, dưới chân có một vũng máu, bên cạnh là biển cả ngập trong nắng sớm nhuộm màu vàng kim, tất cả mọi thứ như dừng lại, hai người hôn nhau nồng nhiệt.
Hình ảnh hai người như dừng lại, yeutruyen.net phản chiếu vào mắt mọi người.
Lúc hôn môi, cô nhóc hiếm khi chủ động, nhưng mất mà tìm lại được khiến lấy lại được khiến cô khó kìm chế, chủ động choàng tay lên cổ anh, nhón chân nhích người lại gần.
Người đàn ông cảm nhận cô đang nhiệt tình thuận theo, thế là cơ thể anh run lên, nụ hôn càng mãnh liệt.
“Khụ…” Có người vừa phát ra tiếng động.
Tống Hoài Cẩn vừa xử lý vết thương cho Hoắc Tri Hành xong thì thấy đôi nam nữ dính lấy nhau.
“Em nói này, không lẽ hai người định làm ở trên đây luôn à?”
“Anh trai của người ta đang nhìn kìa.”
Tống Hoài Cẩn nhướng mày, đôi mắt đào hoa cong lên, dáng vẻ hóng hớt.
Hoắc Tri Hành đang băng bó cánh tay ở một bên, để sườn đối diện với bọn họ. Mặc dù cố gắng kiềm chế tính tò mò, nhưng nhịn không được vẫn lặng lẽ nhìn trộm
Tần Dập lưu luyến đôi môi xinh đẹp, sau khi hôn mấy cái nữa thì buông ra.
Đôi môi nứt nẻ đã trơn bóng trở lại, bị mút đỏ ửng như quả anh đào. Kiều Tri Niệm động tình nên đã quên mất anh trai, lúc nghe Tống Hoài Cẩn nhắc thì mới bừng tỉnh. Bên cạnh không chỉ có Hoắc Tri Hành, mà trên boong tàu còn rất nhiều đàn em của Tần Dập, thế nhưng cô lại ở trước mặt mọi người ôm hôn với anh, nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn tự nhiên đỏ bừng.
Sau đó cánh tay dài luồn qua cẳng chân, bế xốc người cô lên, ôm cô lên thuyền của nhà họ Tần.
Anh bước đến bên Kiều Tri Niệm, cả người bao trùm khí lạnh bỗng nhiên trở nên dịu dàng, cất giọng nhẹ nhàng gọi cô: “Niệm Niệm.”
Là âm thanh trầm ấm mà cô quen thuộc. Lần này, Kiều Tri Niệm đã thật sự nghe được anh gọi cô.
Vì kiêng dè vết thương trên ngực trái của anh, cho nên cũng không dám nhào vào lòng anh như thường lệ, mà chỉ muốn nhẹ nhàng ôm lấy eo anh. Thế nhưng cô chưa kịp giơ tay lên thì đã bị anh kéo vào lòng.
Cô gái nhỏ của anh vừa mềm vừa đẹp, trong mấy tiếng cô mất tích, anh giống như một thằng điên, ngay lúc này cũng được ôm chầm lấy cô. Cơ thể căng chặt chợt thả lỏng, ôm chặt cứng như muốn hoà tan cô vào trong máu thịt.
Sao cô lại không cảm thấy may mắn chứ? Khoảnh khắc sà vào lòng anh, cảm giác an toàn bủa vây quanh cô. Cảm nhận được sự ấm áp của anh, nhiệt độ cơ thể cô quen, mùi hương nam tính nồng nàn chui vào mũi, là hương vị mà cô khắc ghi.
Advertisement
Cô áp tai lên cơ ngực cường tráng, không còn thứ gì cản trở cô lắng nghe tiếng nhịp tim của anh.
Vẫn mạnh mẽ như trước. Anh thật sự khỏe mạnh trở về bên cô.
“Em cho rằng sẽ không nhìn thấy anh nữa.”
“Bé con cũng không còn bố…”
Advertisement
Cảm giác tủi thân ập đến, không còn sợ hãi hay bi thương, chỉ có buồn phiền của việc sống sót sau tai nạn.
Kiều Tri Niệm rút vào ngực Tần Dập nghẹn ngào nói. Không lâu sau, anh cảm thấy trước ngực ẩm ướt, anh vội vàng kéo người ra, quả nhiên nhìn thấy hai mắt đẫm nước mắt.
Hai mắt sưng húp, không biết đã khóc bao nhiêu lần, càng không biết đã khóc bao lâu mà chóp mũi cũng đỏ ửng lên. Đôi môi có hơi khô nứt, môi dưới còn in cả dấu răng.
Tần Dập vô cùng đau lòng, ánh mắt tối sầm, ngón cái thô ráp lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp, bàn tay to lớn xoa đầu cô rồi vén tóc mái của cô ra sau hai tai .
“Anh nào bỏ rơi cô bé đáng yêu này được, vậy chẳng phải để người khác chiếm hời à?” Người đàn ông không chịu nổi bộ dáng nước mắt tuôn của cô nên cố ý trêu chọc.
“Không đâu, em chỉ cần anh thôi.” Cô nói vô cùng nghiêm túc, hít mũi rồi cọ vào tay anh vài cái, sau đó như đột nhiên nhớ đến cái gì đó, mở to đôi mắt ngân ngấn nước, tránh khỏi tay anh.
Hai bàn tay nhỏ nhắn sờ tới sờ lui trên người anh.
“Ngoài ngực ra, còn chỗ nào khác bị thương nữa không anh?” Giọng nói của cô còn kèm theo tiếng nức nở, cẩn thận kiểm tra cơ thể anh.
“Không, chỗ này cũng chỉ bị thương ngoài da.” Một tay anh bắt lấy tay cô, tay còn lại giữ chặt lấy gáy cô, ngay lập tức phong bế cái miệng nhỏ đang nói không ngớt.
Ánh mặt trời hiện lên từ phía Đông chiếu sáng khắp nơi, dưới chân có một vũng máu, bên cạnh là biển cả ngập trong nắng sớm nhuộm màu vàng kim, tất cả mọi thứ như dừng lại, hai người hôn nhau nồng nhiệt.
Hình ảnh hai người như dừng lại, yeutruyen.net phản chiếu vào mắt mọi người.
Lúc hôn môi, cô nhóc hiếm khi chủ động, nhưng mất mà tìm lại được khiến lấy lại được khiến cô khó kìm chế, chủ động choàng tay lên cổ anh, nhón chân nhích người lại gần.
Người đàn ông cảm nhận cô đang nhiệt tình thuận theo, thế là cơ thể anh run lên, nụ hôn càng mãnh liệt.
“Khụ…” Có người vừa phát ra tiếng động.
Tống Hoài Cẩn vừa xử lý vết thương cho Hoắc Tri Hành xong thì thấy đôi nam nữ dính lấy nhau.
“Em nói này, không lẽ hai người định làm ở trên đây luôn à?”
“Anh trai của người ta đang nhìn kìa.”
Tống Hoài Cẩn nhướng mày, đôi mắt đào hoa cong lên, dáng vẻ hóng hớt.
Hoắc Tri Hành đang băng bó cánh tay ở một bên, để sườn đối diện với bọn họ. Mặc dù cố gắng kiềm chế tính tò mò, nhưng nhịn không được vẫn lặng lẽ nhìn trộm
Tần Dập lưu luyến đôi môi xinh đẹp, sau khi hôn mấy cái nữa thì buông ra.
Đôi môi nứt nẻ đã trơn bóng trở lại, bị mút đỏ ửng như quả anh đào. Kiều Tri Niệm động tình nên đã quên mất anh trai, lúc nghe Tống Hoài Cẩn nhắc thì mới bừng tỉnh. Bên cạnh không chỉ có Hoắc Tri Hành, mà trên boong tàu còn rất nhiều đàn em của Tần Dập, thế nhưng cô lại ở trước mặt mọi người ôm hôn với anh, nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn tự nhiên đỏ bừng.
eyJpdiI6IjFHY3p1cmZoWHZEeW94V0h5eFN2TUE9PSIsInZhbHVlIjoiRVFqaFZlUHhkUXBmWlVLbXVlYmNqXC9jZGFVVGZPRVR1Y043U1dOaml4UlVyQ25ERythckJEVGd0S05xdU5oSFEiLCJtYWMiOiJmNWJkMjdlMTkyOGNmMWYxOTg3NmZmMjZlZTJjY2Q5NWE1ZGFlYWNkZWZmNzQ0MjAzNDVjMmQzMDg4ODgzZDg5In0=
eyJpdiI6ImpWdFJtdWNRdmYwbjJyUG1UUWwyUkE9PSIsInZhbHVlIjoiQ2d2aHM1Ynl0NGRXVVwvWjN2RVFnRjIxYkZ5MGZheDN3bURiUmtHNnFhRjZKdFlFajNNRDFPYktlMzd0clVzSTAyVEZSNW5Jd0VIK0tvaGVjWnZ2KzZTRGRwWG5sXC9RNStCMEFPcGFlVHQwdk4wQm0wK0psZUFrNW12TDRXMHFQRVA2UDA5cmt6dWQ5QzRxNnJDSVFcLzZyNGptR0thNVJSb29QS3FCVlJ4Um94QjNMOUNWaGR1Tko3K0FXTUNCUGFTcGo2TUlQajE5M1poSmV2SFwva2xOSUE9PSIsIm1hYyI6ImUwZjE5ZDM0YTg2YzRmZmYxMDE1NzRjMDUxNWUwZjU4YjA4NDQwZDk1N2Q3YzE2ZjA4MmRkODAxMzY2MDhlMzIifQ==
eyJpdiI6Im1wTVoxMHBtd1VjZlwvVHh2NjJhY2RRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IklLcm82aUZGY1wvb3d2ZlwvU3I2YnlRZUlyZjJJeTNzdjFiWXNnUGJcL3VTUDF3dG81MDlFNHFNdVBLeHQzWjE1cXIiLCJtYWMiOiI5MDE5NTY1ZjZmZWRmMmY5MGQ2OTQwOGMyMThhMGNkNGMxYTQ0N2Y5YjY5MzQwZWZkM2E0YzAzNGExOGQ3NjcxIn0=
eyJpdiI6InFSczJ0dHRIbEJWMlFvRGNvS3NISlE9PSIsInZhbHVlIjoiaHJ2V0hrRlFHd05YS3hHSUJ0TThWUWs4OE53eE5nRmJwdHUyd3M5SFN0ZVIxWTE1MkV4SVI2blpiTitYQ0hRYWlyNVMyUTZEV0MzN1FsdUNGeG1obEE9PSIsIm1hYyI6IjU4MGM3Yjk2MGJiN2Q2MTJjMmZiYTBiZWQ0NGZjNDdlZjU0NDYzOGU4MDBkM2E4NzMyZGM0NTllMGZjNDFlNTAifQ==
eyJpdiI6IkNkQmdBK1NNWGNacDFhUFM4czJLV2c9PSIsInZhbHVlIjoiNUx4dDYxNWFjSG81dmdKSStJa1ozVXd5SHdQMXlnZldxVHZLSGtuS25mTWVcL0oxbkw0XC92djc2N0dpTDNRNVl6IiwibWFjIjoiZTEyNWFkNDZhMzhhYTYyYzRkNjJmYzM4ZjBiMDNhYmJjNmY4ZTk2MjQ3ZmEyNzhkNDY3YjFmNThkZTI5NzE0NyJ9
eyJpdiI6IlF1bmJ0U1F0dXJCeDVvZEdCZGhWcVE9PSIsInZhbHVlIjoiZkV2RElIT1k3d3haTlVQVmJ1amd6UktRc3VZTVIrQVFcL2hvWkN4NzdBMTd2WnFuQktnNWE4VEw5VldUazByMU9wM0lRWnhxV2ljTXdseEt4UTVIQjVJemQyalhEeHRUK2x3bE1oSWVTRWJcL0ZrSFFxUkVRZG9FTzc0U0tPck51K1paM0I5OFZUWU50Y3pVa2hCMzhlMlwvK2toY21maUVmSnRnNHBrVWNhSkVncEZrM3BETzM4VXdZZHBxRm5PMWxCTzlNYzB0eCthOTcyMVk5TnA4UWNoeHcxcmxVbk5KWWFrN1R4XC80NmorXC93PSIsIm1hYyI6IjNmMjE1ZjI2Nzg3ZDc2MDVkNGIzZDljN2Q1NzI0M2NlY2Y3NGRjZmZiNTMyZGFhYzlkMWE2ZTQxMWY3MjM0ZjIifQ==
eyJpdiI6ImlGamdsWFVNS0FPOFRlTnduMGNPV3c9PSIsInZhbHVlIjoiQVk3RXFPXC9KQUF0OHVzMkk5RWQwVmpFQkkzR0lVUzFkcGlsMUUrUkJTSzBYTFpPNmRmQng3N1NOQVd5SmR2d0UiLCJtYWMiOiJkYzk1ZDQ1ZTY3NjYxZjBiMzdhY2IwYzE1YTg2M2UyMWFmOTM2YmEwZDBkNDc3N2E0OGFkOTdjODMxNTc5Mzk0In0=
eyJpdiI6InFudDF2bGxSRGlEdTJnd3ZtdHBMZVE9PSIsInZhbHVlIjoibzBZUFlOUkdibFplZ0c1cFkwMXhIS0NGWExqbU9CV1R0UGk0MHJqV2xNV0RZVkFpbE01NG8xUXRyMFd4aTRGTWluczhaR1wveGJGT05PcVg5YUVRbk9nNTBoN09vOWRoQ1Z2STRGS05cL2VWQ0FVUDFreUx2SFZQVWpSdmdXK0Q1dnJqMndQR0tOVlFpTjU4dzhHa3JNcnc9PSIsIm1hYyI6IjZlNTQxZmJjZDJiMThlMzQ2NWUwNTNkYzFmOWM5ZmU5NDUxOGZmNWI0ZTJkNTBkMWE5MGM0ZWU2Yjc5MDViMjcifQ==
eyJpdiI6IllVelAzYzhLNFZGMHM2WGdRMlRwQ1E9PSIsInZhbHVlIjoiYm5FdnZKamJqU3d3ZUY0RVVQbGI2Zzgxc0NIaFFxQU13U1U3dzZSeW1aaURHWEZMWjYxbE5QN3lFeXRjd2tcL0wiLCJtYWMiOiI5NTE1M2E2ZThiMmI5MmQ2NzUzNTQ4NWE0ZDA0NmIwYjk1Yjc2ZDFlZDZjZTFkMGJhNTBkYWY4MDgxODVhMmY0In0=
eyJpdiI6IkRMNWNPK3h5d3BNK0hcL0NyUTkzVlVnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjU3YjU3K1BCU0o0dnlnNThSU1dCOWx6cTc4WnFZanNBbTZtTFRmTFlNb0U1SFdsRWdIcGNzYjNWbWdXc0p3c2Y3OStvbWxpVGJqNjhXZzgwQzE0Z25QMG1McG1KelwvRmwrMXpsNDhZZE1GWkExMlNOZzd6Y0l0OVJjVFdaVzBZM3BFQUxxcTlPOVwvWFVTb3FLQ0RlVGp4azlCM1BJbU9jbkNSWmdWY3dHWWRcL2dqb2dWVG1PQ2hhQ0pEc1FqNmlCZExUN2pZaVd4V3pMK0R3STNtKzVaNUY5cENNdk00RHhkNFhZZnE3Njh5TE09IiwibWFjIjoiMWQzNzg1M2Q3MDEzNzY3Mjk0NWMwYzM4NmY0M2YxYzA5NTE1YmM2YzkzZDJlYmUxYWE4NzExNDYyNjE1ZTk3OSJ9
eyJpdiI6IkVXVXNrdW5Na0dvMFF6SWprSDVLb1E9PSIsInZhbHVlIjoiMkgxQmNtdVZqYUFjUVpzR0loK0ZKcThwcm1UUlNBUTRWKzhnS1JUMFhZVDBKU2ZjWHVDSE1qNUJMRkVQK1Y5OCIsIm1hYyI6IjFlOTdmNWI2NGMzYTQxODkyYTA1N2FjM2U5ODQyY2IyYmJkNDc3MjU1MWNkNDM1Nzg0YmIzOTkxNjBhNDNiNjAifQ==
eyJpdiI6ImZpdUNLNVduTll2R0tRTnpkRzhZSnc9PSIsInZhbHVlIjoicm5OUWNTZFgxOWVYOVhiVHloajRFXC9vNlJEd1N3eVAwbmlMNkFxVXNpcmhiOXlGT2h6RGJVS0dKN0lldkJNazJPNEM1Znh0cEdmeE9VUm16NXJ4Y1d1alwvT3BiYUxrT0NFS0hoXC9HRlkzanNkZzY3UWFGRFgwcGhrRVpaVFpDYzdFeGtRbTJCRFNwZnBpYk9mekFtNEsrQUo1cjJNS0NjNWh2NHVIT0FWYVlDdkxyN3NDT3Y2a3lQMEgwYm9jXC9rM0pxbGtua1BPV21vSFJ4K3hCR3ZGMEE9PSIsIm1hYyI6IjE4OTdjM2Q1ZGVlOGM5MjJmYzk1YzNiZTJlM2I1MDVjYzQzNTg0YTEzNTJlYmRkODY3OTkxM2ZkYzgyM2M0N2MifQ==
eyJpdiI6InlWQ3lOZTllT3N3cmx6eVF3VmE5M0E9PSIsInZhbHVlIjoicjREMGw2SzhCV204RkpPcTNFRU4reHQ4bm85cGFQQlwvNVFRNWhMQmRWTFlNQUUyZGhkbng1NXZ6OW1hMGRvd04iLCJtYWMiOiIzMWIzMmQ0NjcwZDJlYTUyMzM2Y2E5ZjNmMDlkNTRlMjhmZmZmODE2YTNlM2UzYmI1NGIwMjg5OWRhZTVlZjFlIn0=
eyJpdiI6IlwvUjkrT3Q4ek1OMXU4MUt6RU5jOCt3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Img5eFNCZzdCUEI4SUhVMGNIOHRNYzhLaWY0cTJYVjdhMWdTRHE2Rk1VbU0zbXl2UHAxenhvaDkza3Z0TVJvZjQwXC9CT05CR3Y5OGl2K3hndHRJaDNYNWl2bHFmejUzS1gxZVlTSTQrQVZGaHBEXC9MXC9CQTFFK1pLQXVPdWQrNEtRVTdKWXhuUmJBT25qTTgwTUFNMkpDaUxuSThCT01EU0tDSTMweWcxSzBWbz0iLCJtYWMiOiJhYzAwOTI4NDU2ZGE0NDM0ODgwYmU0NzM4NTBjMmNiZjUxZTNhYjQwNzUxMjM4YjZjOGFiM2NmZmQwNmMwMjY5In0=
Sau đó cánh tay dài luồn qua cẳng chân, bế xốc người cô lên, ôm cô lên thuyền của nhà họ Tần.
Danh sách chương