Bóng lưng cao lớn, thẳng tắp đứng sừng sững ở giữa khoang thuyền tối tăm, sợi tóc trên đỉnh đầu gần như chạm vào bóng đèn màu vàng nhạt, trên sơ mi đen dính đầy dấu vết loang lổ.
Đôi mắt đen chớp nhẹ, tay hơi nâng lên cao: “Đùng!”
“A Dập!”
Người trước mặt chợt ngã xuống đất, họng súng của anh vẫn còn bốc ra hơi nóng trong không trung.
Nghiêng đầu nhìn theo âm thanh, khuôn mặt lạnh lùng tinh tế của anh được chiếu sáng bởi ánh sáng màu vàng trên đỉnh đầu, rốt cuộc tâm trí cũng bị khuấy nhiễu.
Người sắp chết ở dưới chân vẫn còn oán hận nhìn anh chằm chằm, tất cả máu và thi thể trong khoang tàu đều không thể so với đôi mắt nai đang khóc nức nở của cô.
Anh bước về phía cô, bước ra khỏi vầng sáng.
“Đừng sợ.”
“Anh ở đây.”
Người đàn ông nhẹ giọng an ủi, ánh mắt cô run rẩy, không thể thấy rõ khuôn mặt của anh nhưng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh khi nói câu này. Khoảnh khắc nhìn thấy anh, tất cả sợ hãi đều tan thành mây khói, ở trong lòng cô, anh đủ mạnh mẽ để chống lại mọi thứ.
Phản ứng đầu tiên của Kiều Tri Niệm là muốn nhào ngay vào lòng anh, nhưng lại bị bàn tay to lớn kia giữ chặt, không thể động đậy.
Bàn tay đang ôm ngang eo người phụ nữ, giống như một loại thuốc nổ, phút chốc nổ tung trong mắt Tần Dập.
“Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra!”
Nok lắc đầu cười, không những không buông mà còn ôm chặt hơn. Váy trắng như tuyết kề sát không kẽ hở với âu phục màu xanh lam, anh ta cố ý đung đưa cây súng cạnh Kiều Tri Niệm để thị uy với người đàn ông gần như đã mất đi lý trí này.
Hai ông lớn chạm mặt, hai bên đang giằng co đều dừng vũ khí công kích trong tay rồi lui ra phía sau bọn họ.
Khoang tàu thoáng chốc trở nên im lặng, Nok ôm Kiều Tri Niệm đi về trước hai bước, chân đi giày da đá vào vỏ đạn, sau đó vỏ đạn nảy lên phát ra vài tiếng lách cách.
“Mày thấy chiếc váy của cô ấy có đẹp không? Lúc tới đây không phải mặc như vậy.”
Nok cười phóng đãng, nói thêm: “Tao tự tay thay đó.”
Thái dương của Tần Dập nổi gân xanh, con ngươi đen như mực bị máu đỏ quấn quanh.
“Buông cô ấy ra.”
Nok nhìn nòng súng đang từ từ nâng lên và chĩa vào trán của mình, nụ cười giả tạo trên mặt có thêm chút nguy hiểm.
“Tốt nhất không nên như vậy, tao sống thì cô ấy mới có thể sống, mày nói có đúng không?” Khẩu súng lục mạnh bạo chống vào lưng Kiều Tri Niệm: “Còn có đứa bé mà mày mong chờ nữa.”Dứt lời, anh ta cố ý sờ bụng của cô.
“Bỏ ra!”
Người phụ nữ bảo vệ bụng mình, hung dữ trừng mắt.
Cánh tay từ từ buông xuống.
Sự ảm đạm thoáng qua trong ánh mắt lập tức bị sự hung ác che giấu, đây là lần đầu tiên trong đời anh không thể đánh bại đối thủ của mình. Anh có thể buông bỏ danh dự và thân phận để đổi lấy sự an toàn của cô, thậm chí có thể bỏ cả đứa bé, nhưng chỉ có cô là không bỏ được.
Hai bên đầu tàu vang lên những tiếng bước chân lộn xộn, bốn người đàn ông chạy đến cạnh Tần Dập và Nok, sự xuất hiện của bọn họ khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.
“Niệm Niệm!”
“Anh, anh ơi.” Cô lắp bắp nói, tầm mắt rơi xuống cánh tay trái của Hoắc yeutruyen.net Tri Hành.
Tay áo của Tống Hoài Cẩn thiếu mất một bên, còn bên tay trái chiếc sơ mi trắng của Hoắc Tri Hành đang mặc lại được tạm thời băng bó bằng vải đen, tay trái đỏ rực. Đầu tóc hai người lộn xộn, nhãn cầu trắng bị bao phủ bởi những tơ máu.
Thấy Kiều Tri Niệm bình yên vô sự, Hoắc Tri Hành thấy trời đất quay cuồng, cơ thể lảo đảo sắp ngã được Tống Hoài Cẩn đỡ lấy.
Cô không kìm chế được nữa, lấy tay che miệng, những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
“Thật là tao nhìn tao còn thấy thương nữa, trách không được, mày vì cô ấy mà xông tới tận đây"
Tần Dập lạnh lùng nhìn Mạnh Húc và Trình Sâm đứng bên cạnh anh ta.
“Hừ.”
Mạnh Húc ngửa đầu, ánh mắt trêu tức nhìn anh một lượt: “Anh Tần, nửa ngày không gặp, trông anh có vẻ ổn.”
Người đàn ông giơ tay lên, vẻ mặt hờ hững: “Nói yêu cầu đi, tôi chỉ cần người của tôi.”
“Ha ha.” Nok cười khẽ, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt đẫm nước mắt của Kiều Tri Niệm.
“Ban đầu tao muốn để cho mày lựa chọn, nhưng bây giờ không cần thiết nữa.”
Sau đó đột ngột thay đổi thái độ, đôi mắt màu nâu híp lại thành một đường: “Tới boong tàu!”
…
Biển trời hỗn loạn, chỉ có ánh đèn sáng rực trên boong tàu.
“Tôi muốn nhà họ Tần.”
Lời nói của Nok làm bốn phía kinh ngạc, tất cả những người yeutruyen.net của nhà họ Tần bao gồm cả Tống Hoài Cẩn cũng phải hít một hơi khí lạnh.
Hoắc Tri Hành phải dựa vào người khác để đứng thẳng dậy, khuôn mặt tuấn nhã tái nhợt, bình tĩnh nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Dập không chớp mắt.
Anh không biết Tần Dập sẽ lựa chọn như thế nào, nhà họ Tần có ý nghĩa gì tất cả mọi người đều hiểu. Nếu nhà họ Tần là của người khác, sẽ không một ai chịu để lại yếu tố nguy hiểm như Tần Dập bên người.
Nok rất hài lòng với phản ứng của bọn họ, vô cùng thưởng thức, như giải thích mà nói: “Cùng với mạng của mày.”
“Không được! Không được…”
Đồng tử của Kiều Tri Niệm co rút lại, không bận tâm họng súng ở phía sau, liều mạng muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh ta.
Ánh mắt của Nok chợt lạnh, chĩa súng vào huyệt thái dương của cô: “Đừng lộn xộn!”
Thân hình Tần Dập cứng đờ, ấn đường dường như nhăn lại, nặng nề nói: “Được.”
Anh nói xong, ai nấy cũng xôn xao.
Ánh mắt phấn khích của Nok sáng lên, mỉm cười hài lòng, không kiềm chế được siết chặt người phụ nữ đang khóc nức nở trong tay.
Tần Dập lùi về sau hai bước, xoay người đến trước mặt Tống Hoài Cẩn.
“Chỉ cần Niệm Niệm rời khỏi anh ta, không cần kiêng kị bất cứ điều gì.”
“Anh hai, anh không thể!” Tống Hoài Cẩn nắm chặt lấy tay của anh không để cho anh đi.
Tần Dập cắn môi, gỡ từng ngón tay của em trai ra.
“Anh…”
Tần Dập hạ thấp giọng, rút ngắn khoảng cách của hai người: “Đừng quên những gì anh đã nói…”
Đôi mắt đen chớp nhẹ, tay hơi nâng lên cao: “Đùng!”
“A Dập!”
Người trước mặt chợt ngã xuống đất, họng súng của anh vẫn còn bốc ra hơi nóng trong không trung.
Nghiêng đầu nhìn theo âm thanh, khuôn mặt lạnh lùng tinh tế của anh được chiếu sáng bởi ánh sáng màu vàng trên đỉnh đầu, rốt cuộc tâm trí cũng bị khuấy nhiễu.
Người sắp chết ở dưới chân vẫn còn oán hận nhìn anh chằm chằm, tất cả máu và thi thể trong khoang tàu đều không thể so với đôi mắt nai đang khóc nức nở của cô.
Anh bước về phía cô, bước ra khỏi vầng sáng.
“Đừng sợ.”
“Anh ở đây.”
Người đàn ông nhẹ giọng an ủi, ánh mắt cô run rẩy, không thể thấy rõ khuôn mặt của anh nhưng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh khi nói câu này. Khoảnh khắc nhìn thấy anh, tất cả sợ hãi đều tan thành mây khói, ở trong lòng cô, anh đủ mạnh mẽ để chống lại mọi thứ.
Phản ứng đầu tiên của Kiều Tri Niệm là muốn nhào ngay vào lòng anh, nhưng lại bị bàn tay to lớn kia giữ chặt, không thể động đậy.
Advertisement
Bàn tay đang ôm ngang eo người phụ nữ, giống như một loại thuốc nổ, phút chốc nổ tung trong mắt Tần Dập.
“Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra!”
Nok lắc đầu cười, không những không buông mà còn ôm chặt hơn. Váy trắng như tuyết kề sát không kẽ hở với âu phục màu xanh lam, anh ta cố ý đung đưa cây súng cạnh Kiều Tri Niệm để thị uy với người đàn ông gần như đã mất đi lý trí này.
Hai ông lớn chạm mặt, hai bên đang giằng co đều dừng vũ khí công kích trong tay rồi lui ra phía sau bọn họ.
Khoang tàu thoáng chốc trở nên im lặng, Nok ôm Kiều Tri Niệm đi về trước hai bước, chân đi giày da đá vào vỏ đạn, sau đó vỏ đạn nảy lên phát ra vài tiếng lách cách.
“Mày thấy chiếc váy của cô ấy có đẹp không? Lúc tới đây không phải mặc như vậy.”
Advertisement
Nok cười phóng đãng, nói thêm: “Tao tự tay thay đó.”
Thái dương của Tần Dập nổi gân xanh, con ngươi đen như mực bị máu đỏ quấn quanh.
“Buông cô ấy ra.”
Nok nhìn nòng súng đang từ từ nâng lên và chĩa vào trán của mình, nụ cười giả tạo trên mặt có thêm chút nguy hiểm.
“Tốt nhất không nên như vậy, tao sống thì cô ấy mới có thể sống, mày nói có đúng không?” Khẩu súng lục mạnh bạo chống vào lưng Kiều Tri Niệm: “Còn có đứa bé mà mày mong chờ nữa.”Dứt lời, anh ta cố ý sờ bụng của cô.
“Bỏ ra!”
Người phụ nữ bảo vệ bụng mình, hung dữ trừng mắt.
Cánh tay từ từ buông xuống.
Sự ảm đạm thoáng qua trong ánh mắt lập tức bị sự hung ác che giấu, đây là lần đầu tiên trong đời anh không thể đánh bại đối thủ của mình. Anh có thể buông bỏ danh dự và thân phận để đổi lấy sự an toàn của cô, thậm chí có thể bỏ cả đứa bé, nhưng chỉ có cô là không bỏ được.
Hai bên đầu tàu vang lên những tiếng bước chân lộn xộn, bốn người đàn ông chạy đến cạnh Tần Dập và Nok, sự xuất hiện của bọn họ khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.
“Niệm Niệm!”
“Anh, anh ơi.” Cô lắp bắp nói, tầm mắt rơi xuống cánh tay trái của Hoắc yeutruyen.net Tri Hành.
Tay áo của Tống Hoài Cẩn thiếu mất một bên, còn bên tay trái chiếc sơ mi trắng của Hoắc Tri Hành đang mặc lại được tạm thời băng bó bằng vải đen, tay trái đỏ rực. Đầu tóc hai người lộn xộn, nhãn cầu trắng bị bao phủ bởi những tơ máu.
Thấy Kiều Tri Niệm bình yên vô sự, Hoắc Tri Hành thấy trời đất quay cuồng, cơ thể lảo đảo sắp ngã được Tống Hoài Cẩn đỡ lấy.
Cô không kìm chế được nữa, lấy tay che miệng, những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
“Thật là tao nhìn tao còn thấy thương nữa, trách không được, mày vì cô ấy mà xông tới tận đây"
Tần Dập lạnh lùng nhìn Mạnh Húc và Trình Sâm đứng bên cạnh anh ta.
“Hừ.”
Mạnh Húc ngửa đầu, ánh mắt trêu tức nhìn anh một lượt: “Anh Tần, nửa ngày không gặp, trông anh có vẻ ổn.”
Người đàn ông giơ tay lên, vẻ mặt hờ hững: “Nói yêu cầu đi, tôi chỉ cần người của tôi.”
“Ha ha.” Nok cười khẽ, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt đẫm nước mắt của Kiều Tri Niệm.
“Ban đầu tao muốn để cho mày lựa chọn, nhưng bây giờ không cần thiết nữa.”
Sau đó đột ngột thay đổi thái độ, đôi mắt màu nâu híp lại thành một đường: “Tới boong tàu!”
…
Biển trời hỗn loạn, chỉ có ánh đèn sáng rực trên boong tàu.
“Tôi muốn nhà họ Tần.”
Lời nói của Nok làm bốn phía kinh ngạc, tất cả những người yeutruyen.net của nhà họ Tần bao gồm cả Tống Hoài Cẩn cũng phải hít một hơi khí lạnh.
Hoắc Tri Hành phải dựa vào người khác để đứng thẳng dậy, khuôn mặt tuấn nhã tái nhợt, bình tĩnh nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Dập không chớp mắt.
Anh không biết Tần Dập sẽ lựa chọn như thế nào, nhà họ Tần có ý nghĩa gì tất cả mọi người đều hiểu. Nếu nhà họ Tần là của người khác, sẽ không một ai chịu để lại yếu tố nguy hiểm như Tần Dập bên người.
Nok rất hài lòng với phản ứng của bọn họ, vô cùng thưởng thức, như giải thích mà nói: “Cùng với mạng của mày.”
“Không được! Không được…”
Đồng tử của Kiều Tri Niệm co rút lại, không bận tâm họng súng ở phía sau, liều mạng muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh ta.
Ánh mắt của Nok chợt lạnh, chĩa súng vào huyệt thái dương của cô: “Đừng lộn xộn!”
Thân hình Tần Dập cứng đờ, ấn đường dường như nhăn lại, nặng nề nói: “Được.”
Anh nói xong, ai nấy cũng xôn xao.
Ánh mắt phấn khích của Nok sáng lên, mỉm cười hài lòng, không kiềm chế được siết chặt người phụ nữ đang khóc nức nở trong tay.
Tần Dập lùi về sau hai bước, xoay người đến trước mặt Tống Hoài Cẩn.
“Chỉ cần Niệm Niệm rời khỏi anh ta, không cần kiêng kị bất cứ điều gì.”
“Anh hai, anh không thể!” Tống Hoài Cẩn nắm chặt lấy tay của anh không để cho anh đi.
Tần Dập cắn môi, gỡ từng ngón tay của em trai ra.
“Anh…”
eyJpdiI6IjlISVwvdzAwS25Zc2NDblREWEE5eFdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVVTERLaHZKUEl5VXE3Rjl1TDQ5VXQ4RHQ1ckE3enlvRVdzdWVyZlpndXZYNXVnbXhOaGZ2XC9Gam5vOWM0TzVOIiwibWFjIjoiODlmYjIxNmVkMDlhMmIxZGRkYjY1YmFjNzRiZDFjY2U5ODE2ZDA5MGIxOWYxMjExNmQ1OWE1ZjY3YzA1MTBhNCJ9
eyJpdiI6Ik1FTWN0K1pMUVR6dzluQ0RcL3FPMXJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Iml3TUJodFBwV1AzaHZkUHYreW1IMGF4RHJpZHpmdWdVdXZmZ05HQ3FSQWNwOFpja1FJUzBYRmNwZCs0alFoeURiYU9WV0hwTk5FUnkzQlIrcm9FbklLRnFCRnlvN096b2xwSUc2RThzOVRRNUduSlgzQzN6WGIwU3M0NU5zOGpGRlpXZStPXC9GTkJEa1paTzVuN3p3TklTQTN1VFwvbzBqa1h1XC8rMnYyYm5qVlZGMkUzNlwvZ3NIdUlHTE5ZS0xuZjlNcUFDbGkxblVqRWxEWTdFOVI5R3FtK09JRkZnRHhCQ0hjK09nMTZacTNoZlUyc3dSNVNQREltOVRkRGRlZXFJIiwibWFjIjoiYzU4ODI5YzNiZTRmZTlkYzFjZDU4ODc2NWE2ZjRkMmMwOGM5MWRiMWJjNTJjYjE1MzIyYWFlZDEwZDY4NjE0ZSJ9
eyJpdiI6IjNDU0cyK3RvQUo5VUxYT3U3YXhRd0E9PSIsInZhbHVlIjoiNmp6YytlVTBcL0tBNXQwTFpFc2xJbGw1SHkzdFBBUFV2bmVUeHVCXC9SWmdxeXRuczQ3MXNtQ25jR1BhMFwvNHlHKyIsIm1hYyI6IjExZTcyZWRhYTUxOGY0NzU1MmZkZmJmZGI1MTdkNGMxZTE4MjE4Nzg3YmYxNDRiOTBlYzcwYjRmZGNjNGFjZjgifQ==
eyJpdiI6InFpSGJKRTVoTUp3UUhoOTZpZ1I3c1E9PSIsInZhbHVlIjoieXBmb3JUMTlQZk1aWEJnXC9oQWVOZDBtaThZNG4yUlp5MnFSdm12UkJZS3JCM0hUNFJVRisrOThhRHkySVZOM3VxUW8yd0xmbDlHREZIOFFHaCt2Rmh4bUV0OGdxYkNYbkhjUlFDeGZTSGlwdlwvSXFzb1ZkOGcwY3B4S3NhaTJubWdJMEhnMkFWRnBxRjM1OW1aWGRteEFGV3VNZzRlSWdQdyttVEJQUWtzb1JUZ1JINDdTQVZxM01QYU9oTHd3ZTd3SGRhbWs3N1wvSXkxMHp5VVFMNVBUZVM2emVhZWVPYTNJdnlwNnRrd0dnND0iLCJtYWMiOiI4MTJjMGU0ODZiYzE3MjE4MDlkYmU1MDc2MzRiMjUxMDE3YjkxMDcxNGVjZTFjNTFiMWFiNDZmYzFiZWZjNmM1In0=
eyJpdiI6IjAwaHZob0xZNUxETUlJeGM5ejVoWUE9PSIsInZhbHVlIjoiZU1FUCtiREowXC85d1NBU05Yb3M2REt3MURuS01cL0VkTGdIS2ZiTkJ2M1k4Rm9vN005emhmT1cxQ0RpODd2RlhFIiwibWFjIjoiOTY4ZjIwZTkzMTIxY2FkNmZkMDIwYmJiYWE4MTQ5NDRiMTBiNDBkMTIwYmZkODExMTQxZmUzNmVkNTA0YzRiMyJ9
eyJpdiI6IkdCNnhOR1YzRXdBVTVcL01CR01oSnNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InNTSWM2ZXk0MkoxSHRxNVJHUkFNTkR2VVZMK2JmNndzb0NrQzVuMmNTY1Q3RUw0NHN5TStBNWtGa24yQXgyZE1HNXhUa3VvK3cxOGg0V1RyMElTaTJ2YzgrQ0tZendYU1FvNHlLUlh5a0ljVDl5NUxFSmNzTDl5WkcydWF6Rk44eForWkY5WHE3VE5xWHcrbmc5R1NleHE3VVE2QTBiQWdHVGVXSEJBYmMxXC9wdFY3UnVOM1czbk9jVlNtSHhZTW81WHJRT1Bqa2ZCbHRWaFM2N25cL2tsNjNHWHVpQlJsUHNSam9vclFTelRiek4wdXJGY0d6M0FLaExlSmxkV1dKSjNTSVFEMXJJRHBaU1l4elhLZ2tNckE9PSIsIm1hYyI6IjNkOTFjOGIxNzk3YjEyYjA2NjUyMzRlNWM2ODA2NzUwMjk1YzZlYjAwNGFjNGY2YTg5NmI0ZTE0N2JiZjkzOTIifQ==
eyJpdiI6InhobVlCUkZ2YlF4T2MzN1B4NEVBMmc9PSIsInZhbHVlIjoiTE9kZUwzVVBxOHZlb1diaTFONzQrSkpSOWliYldueUxzUHY0RnhSRVpLUlN6U25xcks1MnhRRGxzQnFFVVwvd3EiLCJtYWMiOiJjYWZiYTBjY2QyYjAwYzYwMGZlNmFkOWQyOWVjOTViN2U4MGRhNWZiNjVjNThlNjY5ZWMwYzViMmQ3NjhiMWM4In0=
eyJpdiI6IlhNK3lHZkloK1FYOGpBZ1kzQTlicUE9PSIsInZhbHVlIjoiRVBvSExZeWtiVnFMWHVrc3NBb3g2SVpSYmJhOURJXC9oM2xsa2ExM0dpNWE5Mmk0RnZkWDdJNGhTS2VxRnRqTStXaGdndVJPMEhwZFJUc01tSCsrcXdrUkQ1QXV3VzFEcUp6RWxqNjlTSjExNlJGUitZS25OUmhQM3dURzZwQ0dNd3luV1dwUWYzdmRDWitOd2xpeWtjQT09IiwibWFjIjoiNmE0YmZhMDg5ZTI2NGZiYWNlMzkwMTc0NzQ1NWFmMGY4MmVjMzJiMmRjOWM3Y2FmYWFkODVmNGIzNWJjMTBiYSJ9
eyJpdiI6ImR3MzJ0MkNRUGs2clwvdzZIeWFrbUZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFWRSs1d243STkzcFRXMVROWWdwSFppdDdmMnA5VXVVUHozdUtzbXVURWRRdDdVZm5DTEZQSHA0MlNlSXpZYisiLCJtYWMiOiI5OGM2NzNiN2FlMjRmY2EwYTBmODIwMTc5MjFmZjQ5NmI0MTUwMjgwYzA1ZTY4ZDU0N2E1Y2M3NjdjZDM1NTk1In0=
eyJpdiI6Iit0SnNBdERoc3d6UWRYWlFVQ1JzZ3c9PSIsInZhbHVlIjoiSjVSME1xMERnVXRlcnROdmNBbGRQMkhWTFBtNzgyMnlQZWZqSDZTVmdyVWxLUUx1VWl6c0dSZnN6Q1JObW04REYrcEo3NENuZE5GbmlSbWNxc29sY0JsNVN2RzhUaFVDTHJNMzJDeDZhVmFyMEhMSjhGeEN3bHBqUFFBZlhhbUhLMFRTWjNBT1ozK1N3d2orZmcyV3VaY3loSHVJY2loUzdBZWduYmpYTWU2TkdiMGdiR1NUSzJZUTFDdUJyMkJ0Q0FQamhvSm1ySUUzbkNIZ2FOejZkY3RLUmlCS3NENzdQNlpqczJDbU5nQklPN2FqclA4QjZaWGFYc0pyRUZocmdoV1JPRWlxN216QXhUVVIzTFJlNGRLZnRtWHlsS1JBa2JJbFUrVkJ0R2lWU2JCWVlZdXQrK3RwamJ3ZjBTN1dRU2NyOWNRV2IxNmlOaCt3TXExXC90cWd3R3VSalJHdGdzRmtkM25wbkVWUT0iLCJtYWMiOiIzZjA0MjZkMDZjOWY0ZWRkOGJjMjhlMGUyMjVjNTRiNGFlODYwYmRiMWJiNTE5N2NiNTI4MGVhYjAzN2M0YjY4In0=
eyJpdiI6Ik1abkFGY1hYQ0lUMGg5TzBBaUkxSEE9PSIsInZhbHVlIjoicjVZakprUkgyZ2p0YVwvZU9CS3BnUEdUY2kraWxcL2xTRzZVcU02Y1pJemZcL3pFb2lJNk8xNUlHSVFKNERXVE9mRCIsIm1hYyI6IjRmNWI5Y2ZiMWFhZWNhZGMzY2I5ZTk5MzUzNWNkYWU5Y2QxMGI1ZmI5NDZhZTI0ODk4MTkwMzFlNDVkMzQzMWUifQ==
eyJpdiI6InpBU2MxbGE1XC95V0xhbzdRTEJQNStRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjBxYjh3dk9NOWJodnpwY01FdjAzZFk0NTBFNVJ6MlNQejBLbUJrKzNMdk16cGJORjRGaUNtV3JSS1U5bVk2UmNTcVQ4cmQ2ZGdYUWJqN2FwaThiM0cyTXBYUE8rVGFEdUt5RTRsUDRUeVwvVT0iLCJtYWMiOiI1YzNlZDNjNjAwZDk1NjQyYTBmMmU2NGM0YmM4ZjUxMTJhOWQ5OWY1ZGQ4Zjg0ODUzZTgzNmQyYmEyNDU4YjQyIn0=
eyJpdiI6Ik5QQVJrYTYxUHJ0MmIyV1wvMThmK1FBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZUWjByN3JCa1wvZ25WSnNsbUZzendDWmhBT1YydnNRTmJvZEZIUkhVRmFGNk4wU2NRRzJIblByK1p4MmdMNkZ3IiwibWFjIjoiODFkNThiNzY1MDMxNTI2NjZlODk0ZjE4MmE5ZGY3NjhmYTdhNzVhMmM1ODAwOWYyYWVjNWY1YTU1N2VlMDYyMSJ9
eyJpdiI6Ik1BVitpdkpHeFByMDkzeDNWd2hRWnc9PSIsInZhbHVlIjoiK2hIdmFjRUdtMEVcL3hjTDRWWE5QMmR6VVZcL3BaTnBcL3BHNzRkUWZ4dENoWmIwYjh6c3MxNDA1NXFEbnVzNTJoY1VMN0NiNUZWNlFcLzhyczZsRTV0TFJpeU1wSm9DSzZPMVwvOGdHSGk2SW5tbXFaa2kwb2RDc1NERmgzV0ZHdEsxMXRSMnV4dkg5ZjFGOVM0dWdOeU1JaTU2NDIrOEVhbTh2RWJJUG9CWXZIOXp6UE5TQzJZM2FMemsrQldkMGtCNEMiLCJtYWMiOiJiOGIxZWZjMGFiODE4NWEwYmQ5ZDVlMmRmZmYwMGQ2MjljNGFkZmY2ODRkOTBhZDUxN2Y1MmI0ZDdlZjc0NTMxIn0=
Tần Dập hạ thấp giọng, rút ngắn khoảng cách của hai người: “Đừng quên những gì anh đã nói…”
Danh sách chương