Hoắc Tri Hành mặt không đổi sắc xông tới trước mặt anh, tóc mái thưa thớt bị gió thổi tung rũ xuống trán, che đi đôi mắt hốt hoảng.
Tống Hoài Cẩn ở xa xa ném thi thể trong tay xuống, điên cuồng chạy về phía này.
Đồng tử người đàn ông co chặt, bàn tay đang siết chặt bỗng nhiên buông ra, anh đứng dậy, từ từ quay sang chỗ khác, đáy mắt đỏ au.
“Cậu nói cái gì?”
Tần Thịnh cắn răng, khó khăn lặp lại: “Bà chủ và cô chủ đều đang ở trong tay anh ta.”
…
Lục Duy và Kiều Tri Niệm ngất xỉu trên bàn trong phòng khám.
Cánh cửa khép hờ sát cạnh được mở ra, đôi giày da tinh tế, bóng lưỡng vững vàng dẫm lên sàn nhà.
“Bây giờ tôi đi được rồi chứ?” Khoảnh khắc các cô ấy ngã xuống, hai chân chống trên mặt đất của nữ bác sĩ được thả lỏng, lùi chiếc ghế xoay về sau một đoạn, cuối cùng cũng dám lên tiếng hỏi.
Lông mi của cô gái nhỏ dày và dài như chiếc quạt lông vũ, tạo thành một cái bóng vừa mờ vừa dài trên gương mặt. Ngón tay Nok chạm vào lông mi của Kiều Tri Niệm, nhẹ nhàng lướt qua.
“Bao lớn rồi?”
Nữ bác sĩ ngây người hai giây, sau đó mới hiểu thứ anh ta hỏi chính là đứa bé.
“Mười bốn tuần.”
“Rất tốt.”
Đôi bàn tay Nok nắm lấy hai bên áo vest, hơi dùng lực kéo xuống, sửa sang lại nếp nhăn trên quần áo.
“Lần này cô có thể đi rồi.”
Vẻ mặt anh ta ung dung, chậm rãi xoay người. Giây tiếp theo đồng tử của nữ bác sĩ đột nhiên co lại nhỏ như đầu kim, trong ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi, mở to hai mắt nhìn họng súng từ từ nâng lên chĩa về phía mình.
Đôi môi cô ta run rẩy, lảo đảo muốn trốn nhưng cái ghế đã chạm đến tường, không còn đường lui.
Coi như cô ta xui xẻo.
“A… Ặc.” Nòng súng thuận thế tiến vào cái miệng đang mở to định hét lên của bác sĩ, viên đạn đi qua ống giảm thanh bắn thủng dây thanh quản, tiếng kêu cuối cùng chẳng bao giờ phát ra được nữa.
Hai cánh tay bác sĩ dang rộng, đôi mắt và khuôn miệng vẫn còn chứa đầy sự sợ hãi. Cô ta ngã vào lưng ghế, đầu ngửa lên trần nhà, máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ cả áo blouse trắng.
“Cô phải cảm ơn tôi đấy. Nếu là Tần Dập thì sẽ không để cô chết dễ dàng như vậy đâu.”
Nok mỉm cười châm chọc, đi thẳng rời khỏi bệnh viện.
Anh ta không quay về căn nhà nhỏ của mình mà đưa Lục Duy và Kiều Tri Niệm lên tàu.
“Sâm, không phải cậu thích cô ta à? Tặng cho cậu đấy.”
Nok chỉ vào Lục Duy, nói xong thì cười đầy ẩn ý với Trình Sâm.
Trái tim Trình Sâm run lên, ánh mắt nhìn khuôn mặt non nớt xinh đẹp của Kiều Tri Niệm dần tối đi. Sau khi do dự một lát, cậu ta cúi xuống ôm lấy Lục Duy rồi sải bước rời đi.
Họ vẫn còn trẻ, đều không đáng chết, nhưng cậu ta chỉ có thể cứu một người.
Nok chuyển tầm mắt lên khuôn mặt của Kiều Tri Niệm. Cô gái đang ngủ hơi nhíu mày, đôi môi nhấp máy giống như đang nói mớ nhưng lại không phát ra tiếng.
Sau đó anh ta nhìn chằm chằm vào cơ thể cô, trong mắt lộ ra vẻ không hài lòng.
Nok không thích bộ đồ này cho lắm, tuy rằng nó phác họa lên dáng người mảnh mai, quyến rũ, đầy đặn của thiếu nữ, nhưng anh ta vẫn nghĩ Kiều Tri Niệm nên mặc váy.
Giống như được sinh ra để mặc váy trắng và ở bên Tần Dập vậy.
“Các cô…” Anh ta gọi hai nữ giúp việc.
“Thay quần áo cho cô ấy.”
…
Kiều Tri Niệm mơ màng tỉnh lại, cô thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, Lục Duy không có ở bên cạnh.
“Đây…!” Cô giật mình khi thấy quần áo trên người mình đã bị thay đi, ngó nghiêng xung quanh, xác nhận không có ai thì mới nhanh chóng kiểm tra đồ lót của mình.
May là đồ lót vẫn còn nguyên, cơ thể cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Kiều Tri Niệm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó thì lập tức ngã xuống giường ôm lấy gối đầu, lòng buồn rười rượi.
Sau khi vào phòng khám rồi bị nữ bác sĩ cầm tay thì cô lập tức ngất đi.
Biết vậy Kiều Tri Niệm không nên đi lấy thuốc, nào có ngờ bác sĩ lại là người xấu.
Hốc mắt cô nóng lên, nghĩ về cái ôm của Tần Dập.
Chắc chắn cô đã gây phiền toái lớn cho anh rồi.
“Cộp, cộp, cộp.” Bên ngoài vang lên tiếng bước chân có quy luật.
Kiều Tri Niệm nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt duy nhất trong phòng, nó giống như cửa nhà tù, đi ra ngoài có thể được tự do, cũng có thể là các loại ẩn số.
Cô càng thêm hoảng hốt đến mức cả người run rẩy, sau đó lấy chăn che mình lại, bàn tay vô thức dùng gối đầu bảo vệ bụng, chờ người nọ tiến vào.
Người nọ từng bước từng bước chậm yeutruyen.net rãi đi đến cửa, phía dưới khe cửa là bóng dáng của anh ta.
Anh ta dừng lại mấy giây, cánh cửa mở toang sau tiếng điện tử vang lên.
Bộ dáng quý ông với nụ cười nhếch môi.
Anh ta cười quá giả tạo nên khiến người khác cảm giác biểu cảm kia là gượng ép, không làm không được.
Anh ta vẫn ung dung thưởng thức dáng vẻ sợ hãi nhưng giả vờ bình tĩnh của Kiều Tri Niệm, con ngươi trong suốt lóe lên ánh sáng. Lông mi theo cử động của mắt cũng run rẩy theo.
Kiều Tri Niệm nhìn mái tóc xoăn, sống mũi cao thẳng và gương mặt Âu Mỹ này, lập tức đoán được thân phận của kẻ đối diện.
Suy đoán này càng làm cô thêm sợ hãi.
Cái gối Kiều Tri Niệm nắm trong tay gần như bị xé rách, trông thấy Nok đi qua đây, điều duy nhất cô có thể làm là né tránh khi anh ta đến gần mình.
Tư thế phòng bị này làm ý cười trên khuôn mặt Nok chợt biến mất, cánh tay anh ta duỗi ra, nắm một tay của cô kéo mạnh.
“Để xem anh ta mất bao lâu mới tìm được các cô.”
Tống Hoài Cẩn ở xa xa ném thi thể trong tay xuống, điên cuồng chạy về phía này.
Đồng tử người đàn ông co chặt, bàn tay đang siết chặt bỗng nhiên buông ra, anh đứng dậy, từ từ quay sang chỗ khác, đáy mắt đỏ au.
“Cậu nói cái gì?”
Tần Thịnh cắn răng, khó khăn lặp lại: “Bà chủ và cô chủ đều đang ở trong tay anh ta.”
…
Lục Duy và Kiều Tri Niệm ngất xỉu trên bàn trong phòng khám.
Cánh cửa khép hờ sát cạnh được mở ra, đôi giày da tinh tế, bóng lưỡng vững vàng dẫm lên sàn nhà.
“Bây giờ tôi đi được rồi chứ?” Khoảnh khắc các cô ấy ngã xuống, hai chân chống trên mặt đất của nữ bác sĩ được thả lỏng, lùi chiếc ghế xoay về sau một đoạn, cuối cùng cũng dám lên tiếng hỏi.
Lông mi của cô gái nhỏ dày và dài như chiếc quạt lông vũ, tạo thành một cái bóng vừa mờ vừa dài trên gương mặt. Ngón tay Nok chạm vào lông mi của Kiều Tri Niệm, nhẹ nhàng lướt qua.
Advertisement
“Bao lớn rồi?”
Nữ bác sĩ ngây người hai giây, sau đó mới hiểu thứ anh ta hỏi chính là đứa bé.
“Mười bốn tuần.”
“Rất tốt.”
Đôi bàn tay Nok nắm lấy hai bên áo vest, hơi dùng lực kéo xuống, sửa sang lại nếp nhăn trên quần áo.
“Lần này cô có thể đi rồi.”
Vẻ mặt anh ta ung dung, chậm rãi xoay người. Giây tiếp theo đồng tử của nữ bác sĩ đột nhiên co lại nhỏ như đầu kim, trong ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi, mở to hai mắt nhìn họng súng từ từ nâng lên chĩa về phía mình.
Advertisement
Đôi môi cô ta run rẩy, lảo đảo muốn trốn nhưng cái ghế đã chạm đến tường, không còn đường lui.
Coi như cô ta xui xẻo.
“A… Ặc.” Nòng súng thuận thế tiến vào cái miệng đang mở to định hét lên của bác sĩ, viên đạn đi qua ống giảm thanh bắn thủng dây thanh quản, tiếng kêu cuối cùng chẳng bao giờ phát ra được nữa.
Hai cánh tay bác sĩ dang rộng, đôi mắt và khuôn miệng vẫn còn chứa đầy sự sợ hãi. Cô ta ngã vào lưng ghế, đầu ngửa lên trần nhà, máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ cả áo blouse trắng.
“Cô phải cảm ơn tôi đấy. Nếu là Tần Dập thì sẽ không để cô chết dễ dàng như vậy đâu.”
Nok mỉm cười châm chọc, đi thẳng rời khỏi bệnh viện.
Anh ta không quay về căn nhà nhỏ của mình mà đưa Lục Duy và Kiều Tri Niệm lên tàu.
“Sâm, không phải cậu thích cô ta à? Tặng cho cậu đấy.”
Nok chỉ vào Lục Duy, nói xong thì cười đầy ẩn ý với Trình Sâm.
Trái tim Trình Sâm run lên, ánh mắt nhìn khuôn mặt non nớt xinh đẹp của Kiều Tri Niệm dần tối đi. Sau khi do dự một lát, cậu ta cúi xuống ôm lấy Lục Duy rồi sải bước rời đi.
Họ vẫn còn trẻ, đều không đáng chết, nhưng cậu ta chỉ có thể cứu một người.
Nok chuyển tầm mắt lên khuôn mặt của Kiều Tri Niệm. Cô gái đang ngủ hơi nhíu mày, đôi môi nhấp máy giống như đang nói mớ nhưng lại không phát ra tiếng.
Sau đó anh ta nhìn chằm chằm vào cơ thể cô, trong mắt lộ ra vẻ không hài lòng.
Nok không thích bộ đồ này cho lắm, tuy rằng nó phác họa lên dáng người mảnh mai, quyến rũ, đầy đặn của thiếu nữ, nhưng anh ta vẫn nghĩ Kiều Tri Niệm nên mặc váy.
Giống như được sinh ra để mặc váy trắng và ở bên Tần Dập vậy.
“Các cô…” Anh ta gọi hai nữ giúp việc.
“Thay quần áo cho cô ấy.”
…
Kiều Tri Niệm mơ màng tỉnh lại, cô thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, Lục Duy không có ở bên cạnh.
“Đây…!” Cô giật mình khi thấy quần áo trên người mình đã bị thay đi, ngó nghiêng xung quanh, xác nhận không có ai thì mới nhanh chóng kiểm tra đồ lót của mình.
May là đồ lót vẫn còn nguyên, cơ thể cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Kiều Tri Niệm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó thì lập tức ngã xuống giường ôm lấy gối đầu, lòng buồn rười rượi.
Sau khi vào phòng khám rồi bị nữ bác sĩ cầm tay thì cô lập tức ngất đi.
Biết vậy Kiều Tri Niệm không nên đi lấy thuốc, nào có ngờ bác sĩ lại là người xấu.
Hốc mắt cô nóng lên, nghĩ về cái ôm của Tần Dập.
Chắc chắn cô đã gây phiền toái lớn cho anh rồi.
“Cộp, cộp, cộp.” Bên ngoài vang lên tiếng bước chân có quy luật.
Kiều Tri Niệm nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt duy nhất trong phòng, nó giống như cửa nhà tù, đi ra ngoài có thể được tự do, cũng có thể là các loại ẩn số.
Cô càng thêm hoảng hốt đến mức cả người run rẩy, sau đó lấy chăn che mình lại, bàn tay vô thức dùng gối đầu bảo vệ bụng, chờ người nọ tiến vào.
Người nọ từng bước từng bước chậm yeutruyen.net rãi đi đến cửa, phía dưới khe cửa là bóng dáng của anh ta.
Anh ta dừng lại mấy giây, cánh cửa mở toang sau tiếng điện tử vang lên.
Bộ dáng quý ông với nụ cười nhếch môi.
Anh ta cười quá giả tạo nên khiến người khác cảm giác biểu cảm kia là gượng ép, không làm không được.
Anh ta vẫn ung dung thưởng thức dáng vẻ sợ hãi nhưng giả vờ bình tĩnh của Kiều Tri Niệm, con ngươi trong suốt lóe lên ánh sáng. Lông mi theo cử động của mắt cũng run rẩy theo.
Kiều Tri Niệm nhìn mái tóc xoăn, sống mũi cao thẳng và gương mặt Âu Mỹ này, lập tức đoán được thân phận của kẻ đối diện.
Suy đoán này càng làm cô thêm sợ hãi.
Cái gối Kiều Tri Niệm nắm trong tay gần như bị xé rách, trông thấy Nok đi qua đây, điều duy nhất cô có thể làm là né tránh khi anh ta đến gần mình.
Tư thế phòng bị này làm ý cười trên khuôn mặt Nok chợt biến mất, cánh tay anh ta duỗi ra, nắm một tay của cô kéo mạnh.
eyJpdiI6InhLOXFzQWpvQnc5TkxrSDNpWncyd1E9PSIsInZhbHVlIjoiVHZLSnM2VnRDK1B1TWxZc0pXVlZ6Z1czbnBkaHQ3T29NQmNCTGVCc2hqemVsXC91XC9ZN01LeUh0R2VFajMxRFZYIiwibWFjIjoiN2M0NzQyMjlmYmVlOTcxNjBlYjRkOWI1ZmIxOGY3NGIzZDcxOTllOGMzZjI5NDE3NTFiZGY2YmVhZGFlNjg4ZCJ9
eyJpdiI6IlRMMlczektjV3NXd1F3VUJJS2hFanc9PSIsInZhbHVlIjoiMVVMMHI3QUJtRDJ2VW1Ta2VUY3lhYWg3a1VjeVlvWDByK1FLbGxLN0dcL05WWU5heGFUSDJpXC9qb25mWGRkTTBBOTZ2V0xpMEptTmtuNGc5enQ1VGdoUT09IiwibWFjIjoiN2QxMDY1N2I5NjZiNmNmNGZmYmJhYWMzMWFmYzg1ZTg2ZmZkYzEyNjI5OGU3MjdiZjVlMTNjNjViZjQ5OTY5YyJ9
eyJpdiI6IkY0MHc4OWR5aWJwb1BlSzBQUGRQcHc9PSIsInZhbHVlIjoiRmQ4NDVTRDNCbWdFRThQMXFHZThEWld3V1BcL1VBVVdrdytsUHVabWFZZXk5MSs0aEpHN2hFWXlhRG0xSDFLdjAiLCJtYWMiOiJkMDA4NzlkYjEwODgxZGI2MzlhNTFiZjY4MDk4N2I3ZTFlZGMyZDU2MWY2ZWI3MDI0NjVjNzkxNGZjYmZhMmNjIn0=
eyJpdiI6ImlWZCt6ZENEUENMdUE1Wjg1UThMR2c9PSIsInZhbHVlIjoiSk40dDdxZ0ZKakdEQXRKMnh6NDRKRlM0R2s3QjFKemRGdkl4WUhNTkR2WkZWaEtKbGs4VDluUit1cEpoNkNWQlFOR1VtWkpZc01VTk9jaUZJSHFqYmZHbEJLOWtpWHBhNFFQb1BzWTJsTnZqMG1pNFwvN0dqMElQRDdsbW05VzZMTmo5ZGRvRGRQVkxiRW5nOUtud3B0RlNQazVOc1p3UVRiTWJzeUFLV3cxMjRKNnlvc0JyNitUcTNKeWt5WkljM2pPRDNBYnpDcjV0UzVnM1NoZUFjMU9McTBOV1YxdG5sS3U3ZVF5aXN4TTVpMjRqOEtTOFwveWJjZDN5TDFERE5WSTc3b1RlVXpWeDRyeXd1ZmkrXC9hdUV6dVBGZjlaWm1cL1pGZFJMeFRvM041WGdnWnBvXC90R3JMWW5CT01zV29xdFptSmlOaWtxRUVubVRjcjF0K2RlbitISHZucXdGbWhEYnN4WGlZcFdtZlNOZDVGcStcL2UyZzVveU0xazFFRmNvIiwibWFjIjoiYzA2YzYwNzg1ZDFjNmRiZGRiZjZiOTZlYjc3MzY2ZGU0MDcyMjkwZjAzZjgyZGZjODZlMGMwOGI1MTM1ZGNkOSJ9
eyJpdiI6IkNBbEk0YkJuRmF1dG5Ic1wvQk1hV1dnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImY1anlRTnBIYzFtOGtyRE5kQmdrM25PQVljS0RzaHhcL2NwZTI0UXpYVUdOdGNlWmVBVWdvQnVkVzRXd3FTUTA4IiwibWFjIjoiMDliNWM1ZDExYTkyNzFjMzU2NzYxMjJjYTY3ZWQ1OGNmN2I3N2RiM2NhYTFlNzVlM2NjYzQwMjFlM2Q3MTBmNiJ9
eyJpdiI6IjhBZUFYckFaeWl2d3BUQzR1MmdJcGc9PSIsInZhbHVlIjoiOGlHRjc2dGtVM1RURGdKa3hNVG1Cc0g1NTd2bGk1OU9vcmpXcDZJTmJsZ29OUm43QjViczZ0SXc1NE5YenBwdUtCTmJTQjU3OVZCTGt1Sk02M2x6SHA0TUM4Mnc3Wk5nTTc1VEplcDBcLzhNT1NDbnk0RW5JdnRGWVpna2tEbnN4TmdDaVhncnp1SHp4T21jZXVKa2FOdz09IiwibWFjIjoiNzdhM2FlN2UzMGQ5OGZkZjIyY2E5MDZkMmEzYTFiMGI2NWIzYWJiZmNjYzMyODAwYTYyZTVkN2ZlMjBjMjg3YSJ9
eyJpdiI6IlFpQm1YVWpQXC90VVlGQmMxb3VSeFZ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik1JZEFzTE5ZVWtMY1M4QjE5bU1ROHZrRjZwZ1Bya252M2NvN0FDa3hYdlwvMVJKMDA5WW9JMFFaYmdLMjVtdkZXIiwibWFjIjoiM2MyYzI3NjAzMTE3NjdiZTI4OTMxMjE4YjVlYmExMmYxM2JlOTc5MzMwNGY2M2RkZjE1NmM4OWQxZmIyZjMyZCJ9
eyJpdiI6Ik81MWV3RktNMmFOS2kwMEJDUEo3ZWc9PSIsInZhbHVlIjoiTThCalgycnN6T0ROZDJoRFB5RkliUldHbEtJRG90QTc0QmVlTHhLOUVVdXpQMUY2T2JqckZybkRBNEY1OThGbnVIekNhanR4OThXWDI5OTdNeG1LeUJ2XC9vM2VuZ1ZvVnNkbk9nQzdCYU45UkNaTjBERTZ6cm9vUWEwQm05M0U3QmNIcktoUFVZdFVUZmhUXC9qbVdqMHd5SWlCcnd3U3FKNEJhalEzbkRITGc1WThraExhZFd3Q3hZZUxSOExQdkxIV3NuMFB4eXYxTzNqc0tKbDg0OWNRPT0iLCJtYWMiOiI4Y2UwNDZiN2Y0Yjc3NjBlZGUyYjFiMjQ2ZTllYmU1NzAxNTU5NDJkYjFhMzNlNjgyZTdlZmNmMzVhNmUyMTY3In0=
eyJpdiI6IlIwZ0dEYXZIMmRTT3RQSlNkaFYxbEE9PSIsInZhbHVlIjoiXC9qU05qWUtwbmZ0bWc0TUQ5V1BIRlpTRkNBbk01UmVsZWlpQlJRNnBsV1lXRjV3cUd2RmdCc0plR1dpZ3cwUEgiLCJtYWMiOiJmN2FlN2FkZWE5NGIzYmM5ODY2MmJiYmYyYTA2MjA3NzE4NzQ3MmQ1NzI1OTYyNjdiMDg2NGEyYmFmZjkwYjc0In0=
eyJpdiI6ImdNTkU0MG5qUFpucTA1XC9cL3RXN21HZz09IiwidmFsdWUiOiJnUjcxbDI1RTQ3OWRDYmNvK2k0QlZSeTg1N09RVE0yT0YzZnBUdGlqV0xLQWJiS0c5V2UwRVh1enhIRGVwa2VXMUlMM0pmZFl0TUJGdVh6SitCMCtkcWR6SDBZVFJOMmluSFlsU2FLWm9Jc0NwT1F1bFNZMXBHQWZ2UkRJS00zUUlYZzFxRzdGMU0xNjNVQ2FyNnJvUTVnNlFNeEY1WFhaVFlYdkw4cUM0cUhvbEM2T3pNZVJFXC9IdzVwK0J2OXpBYUtJZ2pSY0xEMmZRRUV5VE9XZ2ttSEFtcjg4cWRoRHFDRFN2b0k1NzZtZWlyZno0RVJ0ZTBCbGhJMENUaDRyN0JZeHBsYVd0UmJSMnJTK0U0WFpSNkdQUmtZamdXS2lRM2xud1pteHNxdHM9IiwibWFjIjoiNjJhOWY1MWVhY2RiMTZlNzA3ODE4ZTBlMzdjZTAwY2E3NWI5ZmFkZmRmMjMwNTRjMjRmYWVkNDQ2OWRmZmJlYiJ9
eyJpdiI6ImJwQ2VGdzRreG5teXp1a1hRblJpTUE9PSIsInZhbHVlIjoieVJFZlwvWnMrRzk0NGpKWFZYWUJwS09PckdsTVFwejBPbGN6T2t4MHRnb09SdEkreVhVRXpIKzFjWW5RRjNvSCsiLCJtYWMiOiIzNGI1MDA0YmM4MzIzNGMxMmJiNWIyNGU2MDUyMTNkMWQ4MzlhOGEwNDQ3ZDcyNzMwNzE5MjRlMmM5M2Y2ODQzIn0=
eyJpdiI6IkE2MTV0b3k1cDdLQ0RHaGM2ZmNNV1E9PSIsInZhbHVlIjoiSlhxWnJSU2VYaXd2bjhvYmlDdkNobFFvRXNNYnl2MDZqR0NqVVwva2VcL1U4RUNLSkkrRkhhZkNSVjdxMnpvWEdBaUVwcnQxVzNBTlFhTGxGQXVWSzRYakYwQm12ckdKREVGdGthWDA3YmlGd3FSVlkrNTJxc2xyUVp2YStCTEVoSDZuc0lMbUg0U01nN0wwWmpuNXpkdWEzaTBBRjB1YlErd2krQkdIenpLTHdVZjNDYjZkcEpRRUtKRHBSU1owOHZuQzhcL3dyK3U2MXpmZ3h0Rk1ZSnowVFlBcTE5ZkVTUGxWQ3FYdTliVzFWb1dSaUE0WTJcL0hxNHlZSVBtcDZzWDMiLCJtYWMiOiI5MDZiOTExNmQ4Njk0NjI3N2ZhMWQwN2U2ZGExYjczMDMyNjI1OGQ5OGExMjEzYmYwYzc2YjEzOTk0OWU5ZGQ5In0=
eyJpdiI6IkdpTVVOaGFxSzNmSlVCWHRWNnBwT2c9PSIsInZhbHVlIjoiQk5TUVBRcHJXdmUwVmZ4MDNQYXBmRVV5WEZDRFFTZTJRTDNHV3FPb1FnT0tHdHZGMjVWbHZsN3JmaDZNOUhDZSIsIm1hYyI6ImI5NTUwZTNiNmYzZjNmMDhkNjYzZWFjZTQ3YjQ5YmFkMTJjMzkwMDE5YWQ5ZGFjMzNiM2QxZDYyYTRhOTlmOGMifQ==
eyJpdiI6ImUrY3A1bVhTT01pRXdPUzFqb0E5WHc9PSIsInZhbHVlIjoiTUZvWXJHXC8rQ2wyS0Y0akRJbmhlVUhaZlFIYlRMXC9SZFl4OXloM0d4UERaN1k2XC9cL3AzZFBmTjYrNnBBaENuSlhKUXVualFWMW9iWmcwdkVUTU12WGhwUEJMaFR4SldFbkRGblwvRjl6dVJka05NckJtOERkZFFvSUYzR3dieEQ3TEJiZWdkOWFrZ3p3aG1Cc04xWHRcL0RUXC90eUFWQmRsQnZYUG8wZ25qZnc1K1NLbGNCOGxXNURySDhPc2F1Z2R5a0NPZ2E0bXVBc0thTzRXdnpYWXlycWIzVmNobnp3c092YStUTVNaRTBOWlh6d01BYUsybWpHNUs0SUFiNHpUVmN6WGd1QWRvMTJlM1RhWjBXRXMrdlJnPT0iLCJtYWMiOiIyNTk1Njk1NGExZTAxODcyZDhiZGNjZmJiYjIzNjQ2NzUzMDgxMmRlYTYxNWViNTgxMDdkNDcyNGZjMzRhYzkxIn0=
“Để xem anh ta mất bao lâu mới tìm được các cô.”
Danh sách chương