Xe tải cũ kỹ phát ra tiếng ồn khó chịu đang chạy băng băng trên vùng đất hoang vu ở ngoại ô. Chiếc xe này vô cùng cũ nát, phần sơn đã bong tróc hơn một nửa, để lộ ra lớp rỉ sét bên trong, trên thân xe còn nhớp nháp không biết dính cái gì.
Một đám người ngồi xổm phía sau xe, Napa ngồi trong buồng lái, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Mẹ kiếp, lấy ở đâu vậy chứ? Má! Toàn mùi cứt chó!” Ông ta đấm vào khung cửa sổ, suýt thì đập vỡ một bên cửa kính.
Chuyện này làm Napa càng chán ghét hơn, ông ta thả tay xuống, buồn bực tự hỏi sao có thể lái được loại xe rác rưởi này được.
Em trai lái xe cười ha hả, chỉ nói xe này lấy từ bãi xe cũ, tuy vỏ ngoài không được đẹp cho lắm nhưng vẫn có thể lái tạm.
Buổi chiều sau khi Napa trở về thì mặt mày đen thui, sai người ra ngoài tìm cho mình một chiếc xe cũ kỹ bình thường. Thời gian gấp gáp, thuộc hạ nào có thể làm vừa lòng thằng cha này chứ, đành phải mua lại từ người chở rác rồi kéo đến đây. Xe từng chở rác đương nhiên là khó ngửi rồi, ngồi trước còn ngon lành, nhưng người chịu khổ là những anh em ngồi phía sau kìa.
Nơi Napa đến chính là nhà nhỏ của Nok, vì để người nhà họ Tần không phát hiện nên đã tìm một chiếc xe không bắt mắt, nào ngờ lại nhếch nhác đến vậy. Ông ta ra khỏi nhà họ Tần thì bắt đầu đếm đầu ngón tay chờ đến trời tối, trời vừa xuống núi đã lên chiếc xe hỏng này đi thẳng tới chỗ của Nok.
Tin tức ông ta muốn đến đã sớm được thông báo, lúc Napa bước vào thì Nok đang đứng trước một chậu cây trong phòng khách, tay cầm điện thoại, nhìn như vừa cúp máy.
Thấy người hấp tấp bước vào, Nok ung dung vuốt lá cây bên cạnh, nhướng mày nhìn Napa, đôi mắt sắc bén liếc qua khiến những lời ông ta muốn nói đều mắc kẹt trong họng.
“Chuyện hôm nay tôi biết đã hết rồi.”
Nok lấy bình nước từ trên giá xuống rồi xịt lên lá cây, cứ như anh ta rất yêu thích cái cây này. Anh ta tập trung vào việc bình xịt trong tay có phun nước đều lên mỗi bộ phận của cây hay không hơn là nói chuyện cùng Napa.
“Anh Nok, người tiếp theo nó giết chính là tôi! Anh nhất định phải giúp tôi!”
Napa không phải là kẻ chưa từng trải, nhưng nỗi sợ người đàn ông kia đã ăn sâu bén rễ. Ông ta bán mạng cho Nok được hai tháng thì Tần Dập đã nghi ngờ, hơn nữa còn rất không hài lòng. Hiện tại còn giữ lại ông ta là vì không có bằng chứng, nếu ông ta không ôm cái đùi này của Nok thật chặt thì chỉ sợ sau này tsẽ không còn kẻ tên Napa trên đời nữa.
Ông ta muốn kiếm tiền, nhưng càng không muốn chết, huống chi chưa trải qua hết thú vui của cuộc sống thì ai lại muốn chết chứ.
“Đừng gấp, nhanh thôi.”
“Ba giờ rưỡi chiều mai sẽ có một người đến nhà họ Tần, nhớ kỹ dáng vẻ của tên đó. Người của tôi sẽ phối hợp với ông để tìm cơ hội giải quyết Tần Dập.”
Nok nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, không giống như đang nhắc đến một mạng người, hoặc vốn dĩ anh ta xem mạng người như cỏ rác. Hoắc Tri Hành không trở thành người hợp tác với anh ta là vì công việc của mình, cũng không thể giúp Tần Dập như hổ mọc thêm cánh. Chỉ riêng khối tài sản của nhà họ Hoắc cũng đã đủ để khiến người ta ham muốn đến chết.
Napa khẽ cắn răng: “Được, tôi chắc chắn sẽ giết chết nó, hi vọng anh có thể giải quyết được người nhà họ Tần.”
Nok vẫy tay, người giúp việc bưng hai ly rượu vang lên. Anh ta cầm một ly, ra hiệu cho Napa cầm lấy ly còn lại.
“Cô gái được phác hoạ lần trước, tôi cũng muốn.”
“Ha ha ha…”
Chờ sau khi Napa đi khỏi, Nok thưởng thức ly rượu vang rỗng, anh ta đột nhiên cười lớn, đôi mắt hẹp dài như muốn chảy cả nước mắt.
“Nhà họ Tần dễ giải quyết như vậy à?”
Tiếng cười vang vọng trong ngôi nhà trống nghe vô cùng chói tai.
…
Trước khi lên máy bay, Hoắc Tri Hành đã nhấn mạnh là không cần đến đón, nhưng sau khi xuống máy bay thì vẫn nhận được điện thoại của em gái.
“Anh, tụi em đang ở bên ngoài. Anh đi ra là có thể nhìn thấy ngay, nhiều người lắm.”
Hoắc Tri Hành cảm thấy bất lực, nhưng người cũng đã đến nên không thể đuổi về, vậy thì thật không nể mặt người ta. Anh vốn là người khiêm tốn, thật sự không thích phô trương.
Hoắc Tri Hành chỉ mang theo bốn người đến Thái Lan, tay mỗi người đều xách đồ mà Kiều Uyển Ninh yeutruyen.net gửi, trông rất giống dân chạy nạn. Tần Dập và Kiều Tri Niệm đang đứng không xa chỗ bọn họ, thoạt trông đã đợi rất lâu rồi, phía sau còn có người mấy người mặc đồ đen kịt.
“Anh! Ở đây!” Lâu lắm rồi Kiều Tri Niệm không gặp anh trai, nếu không phải anh đang xách đồ thì cô đã sớm nhào qua đó.
Họ đã mang theo người đến thì Hoắc Tri Hành cũng không khách sáo, đưa toàn bộ đồ cho thuộc hạ của Tần Dập.
Trên tay không còn đồ, Kiều Tri Niệm thoáng cái đã vọt tới cạnh anh, vui vẻ ríu rít nói không ngừng. Cô khác với cô gái nhỏ dịu dàng ít nói ngày thường, nhưng Tần Dập lại rất thích dáng vẻ con nít, ngây thơ hoạt bát như thế này. Nhìn tương tác giữa hai anh em họ, anh mỉm cười cưng chiều.
Chờ Kiều Tri Niệm buông anh trai ra, hai người đàn ông mới chính thức chào hỏi.
“Đã lâu không gặp.” Gần như yeutruyen.net là nói ra một cùng lúc, lời nói giống hệt nhau. Xa lạ hay gần gũi đều không thích hợp để dùng cho mối quan hệ hiện tại, nếu không có Kiều Tri Niệm ở đây thì chắc bọn họ sẽ rất xấu hổ.
Nói về hiểu chuyện, người đàn ông này đứng thứ hai thì sợ rằng không có ai đứng thứ nhất.
Một đám người ngồi xổm phía sau xe, Napa ngồi trong buồng lái, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Mẹ kiếp, lấy ở đâu vậy chứ? Má! Toàn mùi cứt chó!” Ông ta đấm vào khung cửa sổ, suýt thì đập vỡ một bên cửa kính.
Chuyện này làm Napa càng chán ghét hơn, ông ta thả tay xuống, buồn bực tự hỏi sao có thể lái được loại xe rác rưởi này được.
Em trai lái xe cười ha hả, chỉ nói xe này lấy từ bãi xe cũ, tuy vỏ ngoài không được đẹp cho lắm nhưng vẫn có thể lái tạm.
Buổi chiều sau khi Napa trở về thì mặt mày đen thui, sai người ra ngoài tìm cho mình một chiếc xe cũ kỹ bình thường. Thời gian gấp gáp, thuộc hạ nào có thể làm vừa lòng thằng cha này chứ, đành phải mua lại từ người chở rác rồi kéo đến đây. Xe từng chở rác đương nhiên là khó ngửi rồi, ngồi trước còn ngon lành, nhưng người chịu khổ là những anh em ngồi phía sau kìa.
Nơi Napa đến chính là nhà nhỏ của Nok, vì để người nhà họ Tần không phát hiện nên đã tìm một chiếc xe không bắt mắt, nào ngờ lại nhếch nhác đến vậy. Ông ta ra khỏi nhà họ Tần thì bắt đầu đếm đầu ngón tay chờ đến trời tối, trời vừa xuống núi đã lên chiếc xe hỏng này đi thẳng tới chỗ của Nok.
Advertisement
Tin tức ông ta muốn đến đã sớm được thông báo, lúc Napa bước vào thì Nok đang đứng trước một chậu cây trong phòng khách, tay cầm điện thoại, nhìn như vừa cúp máy.
Thấy người hấp tấp bước vào, Nok ung dung vuốt lá cây bên cạnh, nhướng mày nhìn Napa, đôi mắt sắc bén liếc qua khiến những lời ông ta muốn nói đều mắc kẹt trong họng.
“Chuyện hôm nay tôi biết đã hết rồi.”
Nok lấy bình nước từ trên giá xuống rồi xịt lên lá cây, cứ như anh ta rất yêu thích cái cây này. Anh ta tập trung vào việc bình xịt trong tay có phun nước đều lên mỗi bộ phận của cây hay không hơn là nói chuyện cùng Napa.
Advertisement
“Anh Nok, người tiếp theo nó giết chính là tôi! Anh nhất định phải giúp tôi!”
Napa không phải là kẻ chưa từng trải, nhưng nỗi sợ người đàn ông kia đã ăn sâu bén rễ. Ông ta bán mạng cho Nok được hai tháng thì Tần Dập đã nghi ngờ, hơn nữa còn rất không hài lòng. Hiện tại còn giữ lại ông ta là vì không có bằng chứng, nếu ông ta không ôm cái đùi này của Nok thật chặt thì chỉ sợ sau này tsẽ không còn kẻ tên Napa trên đời nữa.
Ông ta muốn kiếm tiền, nhưng càng không muốn chết, huống chi chưa trải qua hết thú vui của cuộc sống thì ai lại muốn chết chứ.
“Đừng gấp, nhanh thôi.”
“Ba giờ rưỡi chiều mai sẽ có một người đến nhà họ Tần, nhớ kỹ dáng vẻ của tên đó. Người của tôi sẽ phối hợp với ông để tìm cơ hội giải quyết Tần Dập.”
Nok nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, không giống như đang nhắc đến một mạng người, hoặc vốn dĩ anh ta xem mạng người như cỏ rác. Hoắc Tri Hành không trở thành người hợp tác với anh ta là vì công việc của mình, cũng không thể giúp Tần Dập như hổ mọc thêm cánh. Chỉ riêng khối tài sản của nhà họ Hoắc cũng đã đủ để khiến người ta ham muốn đến chết.
Napa khẽ cắn răng: “Được, tôi chắc chắn sẽ giết chết nó, hi vọng anh có thể giải quyết được người nhà họ Tần.”
Nok vẫy tay, người giúp việc bưng hai ly rượu vang lên. Anh ta cầm một ly, ra hiệu cho Napa cầm lấy ly còn lại.
“Cô gái được phác hoạ lần trước, tôi cũng muốn.”
“Ha ha ha…”
Chờ sau khi Napa đi khỏi, Nok thưởng thức ly rượu vang rỗng, anh ta đột nhiên cười lớn, đôi mắt hẹp dài như muốn chảy cả nước mắt.
“Nhà họ Tần dễ giải quyết như vậy à?”
Tiếng cười vang vọng trong ngôi nhà trống nghe vô cùng chói tai.
…
Trước khi lên máy bay, Hoắc Tri Hành đã nhấn mạnh là không cần đến đón, nhưng sau khi xuống máy bay thì vẫn nhận được điện thoại của em gái.
“Anh, tụi em đang ở bên ngoài. Anh đi ra là có thể nhìn thấy ngay, nhiều người lắm.”
Hoắc Tri Hành cảm thấy bất lực, nhưng người cũng đã đến nên không thể đuổi về, vậy thì thật không nể mặt người ta. Anh vốn là người khiêm tốn, thật sự không thích phô trương.
Hoắc Tri Hành chỉ mang theo bốn người đến Thái Lan, tay mỗi người đều xách đồ mà Kiều Uyển Ninh yeutruyen.net gửi, trông rất giống dân chạy nạn. Tần Dập và Kiều Tri Niệm đang đứng không xa chỗ bọn họ, thoạt trông đã đợi rất lâu rồi, phía sau còn có người mấy người mặc đồ đen kịt.
“Anh! Ở đây!” Lâu lắm rồi Kiều Tri Niệm không gặp anh trai, nếu không phải anh đang xách đồ thì cô đã sớm nhào qua đó.
Họ đã mang theo người đến thì Hoắc Tri Hành cũng không khách sáo, đưa toàn bộ đồ cho thuộc hạ của Tần Dập.
Trên tay không còn đồ, Kiều Tri Niệm thoáng cái đã vọt tới cạnh anh, vui vẻ ríu rít nói không ngừng. Cô khác với cô gái nhỏ dịu dàng ít nói ngày thường, nhưng Tần Dập lại rất thích dáng vẻ con nít, ngây thơ hoạt bát như thế này. Nhìn tương tác giữa hai anh em họ, anh mỉm cười cưng chiều.
Chờ Kiều Tri Niệm buông anh trai ra, hai người đàn ông mới chính thức chào hỏi.
“Đã lâu không gặp.” Gần như yeutruyen.net là nói ra một cùng lúc, lời nói giống hệt nhau. Xa lạ hay gần gũi đều không thích hợp để dùng cho mối quan hệ hiện tại, nếu không có Kiều Tri Niệm ở đây thì chắc bọn họ sẽ rất xấu hổ.
eyJpdiI6IlB1dUxSclhkXC9EQ21pU0R2ZW96MTNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImpXeFp1aVc2WE52ckpUZFNmblI2a3A5Y2ROcFUwRzh1WVdLZm56eXlpZVIzYXhIUDErcFVzRmd1NzB0MnE4YmIiLCJtYWMiOiIzYzVjOWE0NzIxZGIwMGI1OWQ0OTRkNWY2YmFjMDFhNWFmZmE0ZmVjNjE2ZjNiZDRjMzE4YTE3Nzg0ZDYyMDg2In0=
eyJpdiI6InZwSWpqdE1ZXC9rYUZiR2gzR2RORWJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikw2aW9uT2FOVXBDZkJQKzkyMCtEMWdUMWNQMEtoVVczMDY3UDBXUUVPTDFydnVsMWJxMndzRWxvNmsrUk1sRGs1RUpNQXdkQll2VE1hMDJoN3ZabWhudFZDS2xBUnZHYkZBWHhuSk55VGp3YUw2dUVoXC9WZEpTRllPRUpXWE5BekNsK0VZb0E5a042ZWZYblR0UVNCZGhmbWJNK1ZDbFluTmNkXC9IWFBrdHpwTUpvRGt1Q0dDWXhIcHpJQ2QyVHBWb1NSMkxrUEFLQ0dYaUhXQkRVTEVSVE1kXC9ZbGN6NGJiWXVcL0t1Nlk1NVg4RW1LZnhjK0NzUXRLaFcrVlZqbmhscklDeTdNQTNldlAxemhZa1JSVVVEem93VVV2WlNPR25YR1BcL1JtekQzelpmRWRtZzd5SURNNGd1aUNjdXI1UzlUcFwvMmRQdDd6dEFvM2tYNVJLUmk1ZnFqNjNOOUFhblFyTXVDRXFod3FLOFRxdzFIRTMrUlRNMFJJWFFRbFdzRWNyamlFYW9PSXdDUGRmTDBXM2Z2dEFcL0RDWFVSa3ZSQUhmdHZId1NIWUpOK3o0bUZuanJ3ejlEVk5Id1M1WGdTZXFObUFFazRFU2htdnRSZUpwbGpNRDFpd0k3MDNQaFVaWDBOYWV1MVBYMEM2bjJwaWdtektuMkx2Q2V0eUNBdmNcL3BwM3JxUU00Q1lCaTJHR1lyaVRkVUxjN1V4dUQyS2EyRThTdTBxXC9pSEdFOFwvbVwvb3NuSmRqQmdoT2t5VDNDWURFXC9cL0d0d1F1eEdUUDUyUzlIbnNZVHJrcEVhZFVQTEd4bElIaEFpNUpiQmZzSTdIeTVFRjVkVm1aK1wvRG5uZ3hxWGoyRDliV01hSVRTb3BySjJ0TlE9PSIsIm1hYyI6IjJkYTIzMTM5NWM4ZWJjYzI4ZDUyZDBkY2I5NTgwNzA5MmNkZDQ2ZjcyZGUyYzJhZGNlZjEwNzUwMTM3OWQyYjAifQ==
eyJpdiI6IjBuU0tQSFwvUFVXTDZUTnRLTzY3V3BBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRNZFVEajZBWjhXVEZpWjZhUVwvOGZxVkUraGpVUlo0SVNPUXAwdlYwNGJRUnRaZ2dmUUloTFQ2cXZvTzQ2eTF1IiwibWFjIjoiMmY5MTg5YmY0ZDc0OTVhZWU2NGY1YTU0OTdlYzM0MmYyNGJmZmQwYzcwY2U2OWQwNGQyMDY2Mjg2ZTNhNjZlMCJ9
eyJpdiI6IkNJSkVFVlJ3Z2l5ZG5jaDR1Q2IxVWc9PSIsInZhbHVlIjoiYjVodThCQ2RxUmNwSFlLc1FzRTJ5c1lxRjczc1RlQitndGxGUUhPOWNDeUNOUXd3RUNkMGxMTEd0WVlvdE05MTllR3ByVU0xcjdpS1wvVWF6ODRxeUVzakhoVWk5M2FEdnhISzhYak0xNCtOQ2pWQ1wvQWlYajl1dVY2Q082UFI0eUtPcUNDemR4M3R6bEE2Vjg4U2x0ZENlK2JkWjQxOUtBSURIS0R2cWRSQVk9IiwibWFjIjoiNGQyYzAwM2RmODE1Y2QzODFhODdlZTJmNTVlOGEyNDk4YTczMDg3YTAyMzU0OTIyNGVjYWY1MDU0NzRmNDU0YSJ9
eyJpdiI6IkNPQzJ1bFFFeVpsRWw1eXBra0d6c0E9PSIsInZhbHVlIjoiU2k5bnVlNHQza2h1K0Rma1pxUmNCQmlGTTB6Y3VzZHpUWXBZTERZRXhzU0xvSXIzNzI5RzJvZFdkYlwvalpuWVkiLCJtYWMiOiJlMzhiOTVkNmNlMjIxOGI4NmM0MThlMjNjZjhkZjhjNjY5ZTE1YjFkN2ViNGY5YmQ5ZTJmMzliYTNmMzdlYWI2In0=
eyJpdiI6IlBmdHNydml4d3hDU0hqK2puTlRhaUE9PSIsInZhbHVlIjoib3A5RVN3Z3NBcmVERlNwM09NK3N5dGdPcGFWUGhLUDRrMFRWUjBJSHlkNjh1M2RSZVp2cUNsRlpLUDJFMm52bjM3T3RDNEdWTlVncjh0QVlPZzhzSWlMb1dIMlwvZ2Rab043bDhcL3lZN1NBY3lQT0F4Z0pncmxLSU1SY2dtbTJMWXhmVHVjUUlDXC8xc28rVlRxXC94V1c5eW9SOUVyd2o3NUo3cEk3MjI4UHEwQXlOY0VoYjBJdzlwQTFYKzZuSDhCb0c4OFA0TVM3Y3RSS01hV09CWWJ3WVhYM2poWWVoSmN6NEd6cFdEVVwvYzVRPSIsIm1hYyI6ImIzNjk2ZGMzMTRmMDI5MWZmOWI3NjJlZTAyZjkyNjc2MjE4N2E0YWQ1MjY2NDUxYTBkYTcwMTk2MmVkMzY4ZTkifQ==
eyJpdiI6Ijd4dXVoNHJVT21YSlllYklVUnpoNmc9PSIsInZhbHVlIjoiaytFNjVma2lXc3Yzd1NCSGNHMmxvRGJLUjY2TEVQNnJsUTJxU3ZVaXcwcVVCZEIwbTZ6VEl5Z2NCTUx0Tll3aSIsIm1hYyI6IjY1YjAxMzk1N2YxNDllNDhiYTQzZGVhMjc5MjIxYzJmZjNjNDk0NzU0OWRkNjQwYWFmNDk0YTI0ZmQzYWU1ZjcifQ==
eyJpdiI6Im5YbkI2cjFJSVNSRDl5VDR3dHV3dHc9PSIsInZhbHVlIjoid1dpUnBNenFleUczdlplMktwaytxU1cweDUwZEo4dU13am1rOGhTSkYxV29qXC9mVis4eVJ6Y3pscWd1dndLT1wvQyswSG1sUCtWZ09uSEZYYTBcL2JRbDFrMnByNEEwYkFRQ3BFMFZsWkhCaUM3NTZ0bU5QNG1iRXRYRytCTjNMXC9iUHpaSFpKODFOR1NwSytETFhnSTIzb1pqdndxYmFobFVrbTdjbTZiV2dZam82SzdJZ1JxTTlqZ2Q5b2Q2MHhaUXp6akQwbnlKSWxmMTMxdk53bDBYWUVRZVRweG04RGxLUXk4S01KcVQwbWY2SlhYT0g5XC9jSWM0ZE1HUVRWTCt6OVorbkVwelQyU3hmSHdpYkRRNXFGc1lHSmpITVNjaUZ6SDNKVzYrQTNSSm1oYU1KOFJaNWNmcktiMVRuQldlV1VQRW0rUGV0YWZhUmwyUzVrTzJJK0RRVGgxQVV2d3JXbGZCWWVPZ2NnWWpqSFYrYm96QjFnXC9nUGJpeFV0NnhcL214MUpvTlFVTzZUMHBhVWpPNERKTnc9PSIsIm1hYyI6ImY3YWQ5ZjljZTdjMjg1YmY1MDkyZTlkOGQ0OTY3YWU0N2M2ZTg1NzI3YjlkMGJlODI1ZDgzNGY3NzAzNTcyMzEifQ==
eyJpdiI6IlZsN1VWXC9Hd1wvZ3VvOU85bW5PbzdcL1E9PSIsInZhbHVlIjoiN0xMZWxEbm1YZmlFZmhKTkQ1a1dwbXErdjBZQTkyT3hIcVdBZ296c2Jhb080UzVWaEJjT28xWXdQUkFEdndsdiIsIm1hYyI6IjVkYTM1OWQ0MWU4ZDg3MjczNDUyZjUyYWI3MjA5N2NiZDY2ODdhZDUzYmQ3ZTE4ZGQ2ZjZiYjM0YjU5YTNjN2YifQ==
eyJpdiI6IkQ2VHJoUk1yZjN3K0ltaDhTMzNxM2c9PSIsInZhbHVlIjoiZnBpQ1dnSmtjcGJIMzFNYWNnYnV5UWg5MGhkd245bEoycHdUZG54R2hyQkx1NVRcL0dVSGFMTUFTQjdZRjFCZDlPaGthVlhvWkVlN1M0UWtiQnc5YmNkS0VjM0I3WThQZzZDMWFWTVlIQmY5Uk52QmhKMTh1MjRRQXkyVWlhVlZEWlFxNEpTZkFvTklsamxuQXZ0UXhQdz09IiwibWFjIjoiZDU4ZDg5YzllYjI4Mjc3MDQ2Y2QwNmVjYjllMzY3MjgxY2NiNDgxNjUxMzNlOGUxMzhhZmFhMTc4Y2EwNWFhYiJ9
eyJpdiI6IlBMMmRzMThTU0E3bm54KzZLWCtUNWc9PSIsInZhbHVlIjoibkdOV0dGM2ZRNVJKRElXRlo4VEVrZ1RDQlMrSWlwQ2FpWmxaZ2dcL0N5YUMwajArNURsaGlrYk8reCthUDVZTmwiLCJtYWMiOiJhOWU5Yjc5ODQ5YTQyMzliOWFhY2Q3MzNjMGVjNTAwOGQ1YTQzODNkYTI3ZjE0MjdkZmI2ZWFmNmM2Y2IwYmQ5In0=
eyJpdiI6ImxQUlhzUTRGeW1hZUdmNXY3SVd1bEE9PSIsInZhbHVlIjoiM0RpbTJtMDZrVUFvRFBQczlUTnIwY2VFXC9IYTdncGZUU1VMSlc5VHVSc3krM3c5Nm8xS1E3MFBlRGJTZUxockw5cis3XC9LdEdkU3RoT0hPTE1pTkZTaTNEbXltOUplXC9zVjJFUHI0ejcrbFF3dkFKbmFRa3dRS0l4T2RIYkY0MU1CRWtJQkNxcXJCYlhzTWFFSHhwaXZ2QTlcL0xKS2hNR2FxRWxcL2p3NkVtNktqcVF1VXRKcklhTEdPQUcweTFseFVLbGt0MW45amZIeGJIMzBKUFJ2S1RBeUdOdmwwSmx3cmE0SEFiWmFVejltSk9ieDFVUGhlK0xxTUFYd05GS3lvYmhMRml4WEZ3d2hWUk9tcm9tZG4zQT09IiwibWFjIjoiOWRhYzM0NTkyMGM3MDExZDczYjE3YzIzZWQ3OGVkYzQwOTU3MWM5OWEyYTNlN2YzNmE5YjVjYmU3NmE5NjMxYSJ9
eyJpdiI6IjVOOWZSNTdZellzNXdTdjMxSFwvQ2RnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImxYYlpSSmhSSEVwMHU2N2lWa2d6MUx0Ym5DdCt1cm5FRmNTMDljVVg3aFpvN1hMYjFjRDFKdXR1U2xLTzU5dTAiLCJtYWMiOiIyMDAwOWM2ZmI5NDM3N2MzNTgzNGNiNTIzM2Y4NjUzNmMyOGMxM2Y2ZTMwZTJiMzE4MWVkNjVhZDE1MTVkODY1In0=
eyJpdiI6IkhQVlVkOWE0VHgxczJKNEM3OE52dWc9PSIsInZhbHVlIjoiRVpDRHNWM3RTZnVwQkVlNWVaNUs1YlRmV0d1RXRVNHJYa29YZmRmd21ha0lWZGJWNUp1ZkU1aDJ1eVJ0NGZiQnFTN3ZVdHR4NkpPdGtOOHhNRkNIZnhHWHMyU09HdWxTTjhTTGtsdFJNNHFhV2gyK3RIRTZYODJuYzZWMmlCSUdDTGFQWmsrRG1lU2RLcWdlSzdSaHF2QXNyMXlFTFwvWkpGVU9wOVdsK0FITFYxYktuOWVXWDgxUWpyR004MThzSkl2OXp4VXJONjd3c0hOUzFtU3lHRUE9PSIsIm1hYyI6IjJmNTNmM2E2MzE1NmM5NmMxZDMyOWQyNWEyMzllZWI1NjcyZjNlNzllZmU4NDU0ZTRmYzI2MWEwOGJkYWRkNmIifQ==
Nói về hiểu chuyện, người đàn ông này đứng thứ hai thì sợ rằng không có ai đứng thứ nhất.
Danh sách chương