Sau khi Tần Dập nói xong câu này, cả căn phòng im lặng một lúc lâu.
Trong không khí ngột ngạt, người phụ nữ đẩy tay anh ra, mạnh mẽ kéo giãn khoảng cách với anh.
Động tác này như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào ngực người đàn ông, lưỡi dao đau đớn không ngừng chọc ngoáy vào máu thịt. Đôi mắt cụp xuống của anh bỗng mất đi sự sống, tối tăm không nhìn thấy tia sáng. Sự xa cách của Kiều Tri Niệm làm bàn tay đang đặt trên người cô mất tự nhiên, đứng sững giữa không trung.
Người phụ nữ đứng dậy bước đến trước tấm rèm đang mở, ánh chiều tà ở phía Tây đã gần như biến mất, gió biển mặc sức thổi vào phòng. Cô khẽ nhắm mắt, vừa đón gió vừa nhìn ra biển khơi hỗn độn để che đi cảm xúc trong mắt. Lông mi và tóc mai bay tứ tung, mái tóc đen tựa như thác nước bay phất phơ, liên tiếp lướt qua bờ vai trắng nõn. Trắng càng trắng, đen lại càng đen.
“Tần Dập.”
Giọng nói của Kiều Tri Niệm nặng nề, cũng đã lâu rồi cô không gọi cả họ lẫn tên của anh, nó giống như dự báo trước khi đưa ra quyết định quan trọng nào đó. Trong lòng người đàn ông căng thẳng, máu đông cứng lại.
Tần Dập thầm mỉa mai bản thân, trước giờ chưa hề nghĩ đến có một ngày mình lại sợ hãi đến như vậy. Thời khắc này, ngay cả ngẩng đầu nhìn cô mà anh cũng không dám, chỉ có thể can tâm làm một kẻ nhu nhược co lại trong kẻ hở chờ cô nói tiếp.
“Gia đình của em rất hạnh phúc, bố mẹ rất yêu thương em, anh trai cũng luôn cưng chiều em. Họ bảo vệ em rất tốt, không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì.”
“Đúng là đúng, sai là sai. Người tốt sẽ gặp điềm lành, kẻ xấu làm chuyện ác sớm muộn gì cũng gieo gió gặt bão. Thậm chí em còn từng cho rằng mọi thứ trên thế giới này đều là màu trắng.”
“Nhưng cuối cùng vẫn có những nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới, những góc âm u, ẩm ướt đang tự thối rữa, vì nó trốn tránh nên bị xem nhẹ, cũng khiến người ta cố quên đi.”
“Em không thích những nơi như vậy, nó khiến em căng thẳng, làm em sợ hãi, thở không nổi.”
Kiều Tri Niệm nói một hơi rồi ngừng lại, hít sâu lấy không khí trong lành.
“Em sẽ không ở những nơi như vậy.”
Người đàn ông mực đồ đen ngồi dựa vào đầu giường, khí thế bức người mạnh mẽ bẩm sinh dù có đang cúi đầu, thoạt nhìn trông có vẻ rất suy sụp.
Trong đầu của Tần Dập cứ văng vẳng mãi không dứt câu nói cô sẽ không ở lại một nơi như vậy.
Những lời này nghe chẳng không khác gì lời tạm biệt uyển chuyển.
Khi ánh sáng cuối cùng trên bầu trời biến mất, bóng đêm ào ạt đổ vào phòng. Người phụ nữ đứng bên cửa sổ, gương mặt hướng vào màn đêm, vóc người mảnh khảnh, làn váy đong đưa như một cái lồng trống rỗng, cơ thể trắng nõn biến thành một hình dáng trong bóng tối.
Môi của anh giật giật, dù môi đã hơi khô nứt nhưng lại chẳng muốn rời đi để rót nước, từ đầu đến cuối, yết đầu khô khốc vẫn không phát ra âm thanh nào.
Tần Dập lén ngước mắt lên nhìn Kiều Tri Niệm, muốn khắc dáng vẻ của cô vào đôi mắt sâu thẳm.
Dù chỉ si mê nhìn bóng lưng của cô như vậy thôi cũng đủ thỏa mãn rồi, anh tham lam muốn ép yeutruyen.net nó khảm vào mỗi tế bào rồi dùng tính mạng phong ấn lại.
Tần Dập có thể tiếp tục dùng tất cả các biện pháp cưỡng chế Kiều Tri Niệm ở bên mình giống trước đây, đặt tên của cô theo họ anh, lại giam cầm tự do khiến cho cô trở thành Kiều Tri Niệm của riêng mình.
Rất muốn, nhưng không thể.
Ở trước mặt cô, tình yêu vẫn vượt lên sự bá đạo và mạnh mẽ của anh.
Tần Dập không muốn ép Kiều Tri Niệm vào cuộc sống mà cô không thích, cũng không muốn đất bẩn dính vào bộ lông vũ sạch sẽ của cô. Luyến tiếc, thậm chí nếu bởi vì anh khiến đôi mày của cô nhíu lại thì cũng tự cảm thấy đau lòng.
Cuối cùng cổ họng anh khẽ cử động, trầm ngâm lên tiếng, giọng nói mệt mỏi.
“Vậy thì không ở…”
Em không phải chỉ là thiên thần của riêng anh, có rất nhiều người yêu thương em. Em có thể sống cuộc sống mà mình thích, sẽ không cần chiều yeutruyen.net theo ý của anh nữa.
Nửa đoạn sau mắc kẹt trong cổ họng, anh chỉ nói cho bản thân nghe.
Thấy Tần Dập không nói thêm gì nữa, người phụ nữ chậm rãi quay lại đi đến bên anh. Hơi nước của gió biển dính vào bộ váy, làn da của cô, dù hai người cách nhau một khoảng nhưng Tần Dập vẫn cảm nhận được sự mát lạnh trên người cô.
Tần Dập xoay người bước xuống giường, đóng cửa sổ lại: “Lên giường đắp chăn vào đi, người em lạnh lắm.” Anh không dám ôm Kiều Tri Niệm, động tác biểu đạt tình cảm tự nhiên ngày thường giờ phút này lại trở nên nhạy cảm, chỉ sợ hơi vô ý sẽ khiến cô chán ghét.
“Anh không ôm em à?”
“Em còn chưa nói xong mà anh đã định không cần em nữa rồi à?”
Trong không khí ngột ngạt, người phụ nữ đẩy tay anh ra, mạnh mẽ kéo giãn khoảng cách với anh.
Động tác này như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào ngực người đàn ông, lưỡi dao đau đớn không ngừng chọc ngoáy vào máu thịt. Đôi mắt cụp xuống của anh bỗng mất đi sự sống, tối tăm không nhìn thấy tia sáng. Sự xa cách của Kiều Tri Niệm làm bàn tay đang đặt trên người cô mất tự nhiên, đứng sững giữa không trung.
Người phụ nữ đứng dậy bước đến trước tấm rèm đang mở, ánh chiều tà ở phía Tây đã gần như biến mất, gió biển mặc sức thổi vào phòng. Cô khẽ nhắm mắt, vừa đón gió vừa nhìn ra biển khơi hỗn độn để che đi cảm xúc trong mắt. Lông mi và tóc mai bay tứ tung, mái tóc đen tựa như thác nước bay phất phơ, liên tiếp lướt qua bờ vai trắng nõn. Trắng càng trắng, đen lại càng đen.
“Tần Dập.”
Giọng nói của Kiều Tri Niệm nặng nề, cũng đã lâu rồi cô không gọi cả họ lẫn tên của anh, nó giống như dự báo trước khi đưa ra quyết định quan trọng nào đó. Trong lòng người đàn ông căng thẳng, máu đông cứng lại.
Tần Dập thầm mỉa mai bản thân, trước giờ chưa hề nghĩ đến có một ngày mình lại sợ hãi đến như vậy. Thời khắc này, ngay cả ngẩng đầu nhìn cô mà anh cũng không dám, chỉ có thể can tâm làm một kẻ nhu nhược co lại trong kẻ hở chờ cô nói tiếp.
Advertisement
“Gia đình của em rất hạnh phúc, bố mẹ rất yêu thương em, anh trai cũng luôn cưng chiều em. Họ bảo vệ em rất tốt, không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì.”
“Đúng là đúng, sai là sai. Người tốt sẽ gặp điềm lành, kẻ xấu làm chuyện ác sớm muộn gì cũng gieo gió gặt bão. Thậm chí em còn từng cho rằng mọi thứ trên thế giới này đều là màu trắng.”
“Nhưng cuối cùng vẫn có những nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới, những góc âm u, ẩm ướt đang tự thối rữa, vì nó trốn tránh nên bị xem nhẹ, cũng khiến người ta cố quên đi.”
“Em không thích những nơi như vậy, nó khiến em căng thẳng, làm em sợ hãi, thở không nổi.”
Advertisement
Kiều Tri Niệm nói một hơi rồi ngừng lại, hít sâu lấy không khí trong lành.
“Em sẽ không ở những nơi như vậy.”
Người đàn ông mực đồ đen ngồi dựa vào đầu giường, khí thế bức người mạnh mẽ bẩm sinh dù có đang cúi đầu, thoạt nhìn trông có vẻ rất suy sụp.
Trong đầu của Tần Dập cứ văng vẳng mãi không dứt câu nói cô sẽ không ở lại một nơi như vậy.
Những lời này nghe chẳng không khác gì lời tạm biệt uyển chuyển.
Khi ánh sáng cuối cùng trên bầu trời biến mất, bóng đêm ào ạt đổ vào phòng. Người phụ nữ đứng bên cửa sổ, gương mặt hướng vào màn đêm, vóc người mảnh khảnh, làn váy đong đưa như một cái lồng trống rỗng, cơ thể trắng nõn biến thành một hình dáng trong bóng tối.
Môi của anh giật giật, dù môi đã hơi khô nứt nhưng lại chẳng muốn rời đi để rót nước, từ đầu đến cuối, yết đầu khô khốc vẫn không phát ra âm thanh nào.
Tần Dập lén ngước mắt lên nhìn Kiều Tri Niệm, muốn khắc dáng vẻ của cô vào đôi mắt sâu thẳm.
Dù chỉ si mê nhìn bóng lưng của cô như vậy thôi cũng đủ thỏa mãn rồi, anh tham lam muốn ép yeutruyen.net nó khảm vào mỗi tế bào rồi dùng tính mạng phong ấn lại.
Tần Dập có thể tiếp tục dùng tất cả các biện pháp cưỡng chế Kiều Tri Niệm ở bên mình giống trước đây, đặt tên của cô theo họ anh, lại giam cầm tự do khiến cho cô trở thành Kiều Tri Niệm của riêng mình.
Rất muốn, nhưng không thể.
Ở trước mặt cô, tình yêu vẫn vượt lên sự bá đạo và mạnh mẽ của anh.
Tần Dập không muốn ép Kiều Tri Niệm vào cuộc sống mà cô không thích, cũng không muốn đất bẩn dính vào bộ lông vũ sạch sẽ của cô. Luyến tiếc, thậm chí nếu bởi vì anh khiến đôi mày của cô nhíu lại thì cũng tự cảm thấy đau lòng.
Cuối cùng cổ họng anh khẽ cử động, trầm ngâm lên tiếng, giọng nói mệt mỏi.
“Vậy thì không ở…”
Em không phải chỉ là thiên thần của riêng anh, có rất nhiều người yêu thương em. Em có thể sống cuộc sống mà mình thích, sẽ không cần chiều yeutruyen.net theo ý của anh nữa.
Nửa đoạn sau mắc kẹt trong cổ họng, anh chỉ nói cho bản thân nghe.
Thấy Tần Dập không nói thêm gì nữa, người phụ nữ chậm rãi quay lại đi đến bên anh. Hơi nước của gió biển dính vào bộ váy, làn da của cô, dù hai người cách nhau một khoảng nhưng Tần Dập vẫn cảm nhận được sự mát lạnh trên người cô.
Tần Dập xoay người bước xuống giường, đóng cửa sổ lại: “Lên giường đắp chăn vào đi, người em lạnh lắm.” Anh không dám ôm Kiều Tri Niệm, động tác biểu đạt tình cảm tự nhiên ngày thường giờ phút này lại trở nên nhạy cảm, chỉ sợ hơi vô ý sẽ khiến cô chán ghét.
“Anh không ôm em à?”
eyJpdiI6IlE4b1hWVTk5TWNrdzRrRTRwTjIrQXc9PSIsInZhbHVlIjoiUW5PMHR3S014V3JjZFBJT0FnTnFxbGQ4OWJRT2RrXC9nWlhQV3E4aXJtaHVrcHNVUjZlUlBCd3VDYm4zTmtTN3QiLCJtYWMiOiI1ZTU3ZjM1NjcyMzY5MDZlZjc1ZDI2NmU4MjUyODE0NWJiZWU1ZjkwMzUyYTZhNWM3MzM5ZDg1NDFkOTUxNTk5In0=
eyJpdiI6IlFYYjJoeXN3K085cFZBdXJ4ZG9zRFE9PSIsInZhbHVlIjoiTWJpd3lkSDB6SHJZbHMxTXBDcVNrdlFmV2g1ZGNDTFE4dE4ybUNhUlE5cHFFRlpKWm9nYnlCN1VCZmpGK0p6UUp3TjN6YlphR1FncndEUlNEOUg0c04xTlArU0JvRVpcL1JIUnB0VGJ4QUlFUGFBM01uRlpZS3dlOE9ud3VJYXlYWnpLNlZ5Uk95UUx4czFqTWVWeWJzM2FPM1RzWW1Vc1A3K0k0ZzE1TWw3UUlRWkZQYmxiNEszMzBPTGRDU2Y5ekdTdk9zWGtLSDZJaEt5Vit0SlMxcUVkY0EwOHhBU1lmVnVDV1ZcL0NMMkxZPSIsIm1hYyI6Ijg0NWFkNjI1ZGRhYmZlOGNmNzMwY2VlMGYwZWM1MjhiNTA1NzQ5ZjRmOTBlNzc2OWQwMWUyYTBmYjlmMDhiOWMifQ==
eyJpdiI6InEyY0RsdHB1UTVkOEJzTjBBUnJLUWc9PSIsInZhbHVlIjoiUktCa09GaWorMzVvYXJPTnpOcHdIM3VWXC92M3JCZWdrQWhvMnoyck1QU2ZjeDU2WkozeEtcL2dDTmpyQ2hyaG1LIiwibWFjIjoiNmYxN2Q2NDk2MDA4Y2U3YzgxOTQ5MzRmMmFiMWEzNzg5ZGRmZWRhMWNjMzk0MWZlMDJhYjQxNGZiMTg2MmE3MSJ9
eyJpdiI6InRsM2VsNGFDQXZFZUJWQU51aTZ2cFE9PSIsInZhbHVlIjoidHozcnRJUm1heFwvSmNkcGR5Z2dXTzZyZDNpNU9hSTVBblpuWUhsNUN6VGpLeU5TdzA1TEFrOFwvUzRCdFhtM0h5RUpBaXBFWHhGVWhQekl3NzgxbDRocDkycDhEQnErNzhYSXpJSnNhVHZGUFFzdkllRnZVUkVjc3RjWExNTFI5Y3RFNjBXZ3NKZERzVWJ5U3M5MWkrSWhZU1ViT2FaZ0lwMFE0bjNNKzJFZGpmYW1KQzRUNUN0dEp1NzBVNERcL1VvbVRKQXpGUkg2SlM2NFpnWFBxRVNRWUZFcERsakxsV0EwSnhXMmVueGE4MnA5b3ZqR2RVMTN0UHlBaGZVdjFDciIsIm1hYyI6IjEyMTBhOGNlOTg5N2RlMWVkMzJkN2MyNzhlOTJmNDQ3OGI5Y2I1YWNmOWU0YWMwZmEyNWNiOGE3M2M3YTc3OWMifQ==
eyJpdiI6InRXTm5kbUc5aG9ORllMNjNoK1J6aGc9PSIsInZhbHVlIjoieHNBa0VraGwxZlIwN3h4MVREYnRRZWM5V3FobHZGNWJKeVVybG1rRmRwRE1iWXdkZEtHSis3Y1wvRFZOY2Q0RFYiLCJtYWMiOiJiOGE4MThhOTcxYzIxMDllZGVjYTA5YmQzY2FlMmFmYWQ2MzhkNWJlZmI0OTk4NjY1MDU1YTJkNTQ4MDNiYzY4In0=
eyJpdiI6ImRFMlZRbW1UcXZwU3dUN2xcL0M4OVBRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InRDKys2dTA0dW5TTmJ5a3ljNlMzS2Z4bzFLcEQydXcwdVFcLzMwekxmenVvWlwvMndIc2FaS0RjQkFLd2lTbjBJS1Rhak5sVCttTEFOZVwvQnpOSWpDdStJMUprb3QxTTArU2JXUHVzTVJIZE1nT25PVE5wVFJtZEFyOG9pUW9hajJEdXczUE1YNVN2KzBTaHFLelN5aU9IaEZLTzJoandvTmIzVWVxbUhQQ2tCWlZVWllwTDNvVW43TXJvUVVYY2hxM2l0d3VcL1htZWN1TUF3bTNlOWdFVExrOW51OHl0bDVsWFlUYlwvMzVSV0U3QnBGbEtMckhZZUtpTTJmcWo5WEtKKzhVQmRDdklnYkZhUGtuQitIM0tJdUlnWTVNcmtValBiVFhzUHVlN3hGUlpVZHBvRm8zWkJuaER1bDFLVFNaaEV4eDQ1aVZNQktoaHRLdTZlMWl4RW51ZGF4TkhzVnlcL2oyUmRtV3VLV2hmZGN3S0V1SmVDem13ZTloZkxQQlVDUkdcL2oyTE9aTGFOeTY2ZTJ1bnVkVk91SEEzSWVUTndobTN3OGJaeGhrSFwvNHJMbEpYeU1KT3NiVkxnc0x5d2hCNkpiTURSemVGNVZcL2RUNG10MzZDTnZBV0c3OWVWOHZpTnhWXC94TTNoUGZ0M1F4Y0JUeEExQzVZXC9qVytNZUN0MW0iLCJtYWMiOiI4NjFmYzQyYzM2NmYyODlhMzVmZTE0NDYzMjc2OWY3MDAxNzUyYzhmMjdhZDg5NDIwYmZjZGNkNmFiM2IyNmUyIn0=
eyJpdiI6IkM5SCtDQzkrMVU4NXdXd2d3XC9WQW53PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkFhalhTelF4NW1KVXMrcG1neW5wUXpwZWZNQnNBZTFWQTlQRjF1d1ArOVhteTRJVTdTR0FTOG9lelVqZG5PaTUiLCJtYWMiOiJiNTk2MTg1ZjRhOTUxZjY4MGMxZjllMTIxNzljNmE2Zjc5ODNmYWEzM2QwM2IxYzRjNzUwYzI1MjBmZTBlMWI2In0=
eyJpdiI6Im90WGNZcGoyNXI5U3RHWGRISHRsV2c9PSIsInZhbHVlIjoiUWhHXC9BZktzd2t3RzRzVzhjY3JSaStPSXVKM2Y2aThwd3dQaFhXR0pxd0tiUEJKTkdZRURoMmtVNElLQXpOMDluaEVqcUlaN2QrVzU1ZExoaFFEbnJ1ODFsdFBWZVdGSW1COGRnMUtMaWRsbzZkNDBJUmhYdW9nQ1VCblk5U2VFME81YzQ0OFYwZkdrWHdnd2tJUEpJdUJ5eWtNeERXVFdDdFNPQ2l4YnRPSGRhTHVKU3hWcVwvaklKdVorM1RUWkxOUXRwSHdvdVhMYzZOMjE4WFdDcFwvRVViK1BWY0xLbnVIZWFpK2FPR3U5Wm52ekZnQ2dNMUdnWEM4QTlGb1hNVE1mS1hyZFk2OHJUOWFNV28rS0FlSlNtRjJRaGM5MCtIcklUVUN4STFOZmgwYlwvbHZZSVUxMGJraEIrekxcL3FrSGg1cmVYR0FpcTVLOWc4b1lhczNDNHNzQ0U1ejhrazFPTFRDUmgranVHN3ZxalFsK3NOVDlmNllMb3lnTHdteTIwTjlrb1c1blRIS2N1clk4SUdRTzVRPT0iLCJtYWMiOiIwNThkOWU1YjI3MzM1YTJjMzc5ZWNhMGZlNjNjYTQ3ZDRkYjc2YWY5N2U5OGJmYjc0NGQzZDVlMmE2NzEyMThjIn0=
eyJpdiI6Iis3dUVBbWRoTjI5MWlIdTNRQTZxR1E9PSIsInZhbHVlIjoiVDJcL2ttMjZZZTl5ZitkTHNMYThKeVNuREZzTEY1dExQZzUzcjdwVU9NUTFzdkxvZVEwVkFZc1Z5am1RMGVodCsiLCJtYWMiOiJmYTU4MTJhNWM3YzhiYTM1OTVjMzIyZDkyZWI0NmZlZmM3MmExNjQ4NWU5YjkyMzdkZGNjYTY3ZjU4MTVhYmIzIn0=
eyJpdiI6IklEMnh3YzE0QndnNXFGMkZSUmQ0dnc9PSIsInZhbHVlIjoiZFFwbVpGZmtoemVqdWhsZUdFTyt6ZUNKK0J5MTR0NERMSDA2eE9OWWJXMXhGRk9GQTB1Y0VWMHRia1hhMWUrQ0tLSDBGeldHaDBSZUFxUUwzN1BHeXc9PSIsIm1hYyI6IjZhNGQ2N2M4OTk4ZDlkOTZlMGQxNWFkMTc2YzEzMjBkZmI5ZTczYmQzZWU3N2ZlZjRmM2MwMTNhMjViZjEzN2EifQ==
eyJpdiI6Inl3Y013RFZ4STIzQVpScHF2aWpzM1E9PSIsInZhbHVlIjoidU1HWGNESitYWnRLOVwvVXRtSjdDY0kxbjFMWDE5V1Nnb2JJM2NTZ2NTTFwvaFdUZTJPQk5xUXVoTElpMnlBRVE2IiwibWFjIjoiYjA4YmUxYjY4ODljYTRlNjM1NTdkY2Q0OGQ5MTE5NTliY2JhY2YxMmNmODI0NzI4OWFkMzg4YWZmZWFiZGZkMiJ9
eyJpdiI6InhsTWpxYkhxQmdKZzZzRHV3c21UdlE9PSIsInZhbHVlIjoiVVNsUmhFSmJQanZlT2lCbjZvNzA5cVwvZUNDd1hQMFY4S1hyQ0p0UTFFQlpsaSt4OTFIc3FMdmZHMXdFcTRQSlpaQTNlU1RcLytZNWNUQU42ekUrZ1lQdHNFZEE3R3h2QVpuSTZjVUhPOGZDS1B2VmtiSEFlQ3BGUGFweXJmTFBadFJsVjY4S3A2VXl0RTloanplUXh6VzhYWFcrQjcyVkVHSjlOdDI3em5KNEpJQnFHOHg3TE4yaEcyQ2FLVDFlWnYiLCJtYWMiOiIzNTFjOGIyMTVjNTliZjMzNDM2ZGYxOWRjZTNhZTBiZDljNmU1YzJkYTcyMjg5MjRkMGQzN2I4YzAwYWU0MTJkIn0=
eyJpdiI6ImVmTHVoY2EyR1Jna3NRQmhOTUlrQVE9PSIsInZhbHVlIjoiOWRQOStVMnNuT0VlQjlLZ1ZXQ0RLQVplY1p6dmk1NXNxMGhITTU5bDBxTzhkcFJFKzFKRkEweXZZaXl3Z2VQcSIsIm1hYyI6Ijc5YTc5NGRjZTQ4OGYwNjZmZjQ1MTI4MGVjZDAwOWI3NjJiYTBlYjAzMTAyNDNjZDRjZjY2YmNkMTJiNmY3ODQifQ==
eyJpdiI6Ink5c0dPeGZKRzVtV3BJbEEzXC8xRTlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InFwYzcxYXE0S2h2UGk0Q2VlUlZFbnYyVmY1XC9zYXNBQ2xpVDJyaWxtMVowamJNMTlzVUo1RzFBWjVhVlkyb1V4Q1pJSzZoM2k1SzFLVEJ4c1pVKzdUeUtjdGlQcmlralpzWFM3SXcySHNBYlwvY1FjcExvT00xdmZad1RBZitNN1RWOFFobEpnbDlsOFwvR1k3M25ZYnF0SWFLWnNFVStFY0tPQnlBUFVzTEg3WFJsYitkcG04Mk1kVHVrS0ZtWGwwS3gwcTdIUTNMb3hFbm9mZWxxUU5EMDltQ3RHXC84VVJ1dGVRa041SklmNnFzPSIsIm1hYyI6IjMwYjMxODAwYjQzNjU4MjA2YzlmYjg5OGUyNjNkM2VjZWQ2MDE0YzNlODFlNjE4ZWU4NDMyMjQyYTk3NjVjNDEifQ==
“Em còn chưa nói xong mà anh đã định không cần em nữa rồi à?”
Danh sách chương