Tường trắng cửa sổ trắng, bàn ghế và ga trải giường trắng. Hầu như tất cả mọi thứ trong căn phòng này đều là màu trắng.
Chủ nhân của căn nhà này đã rời đi quá lâu nên bụi bặm bám khắp nơi, một đôi tay thon dài cầm giẻ cẩn thận lau sạch những nơi phủ bụi, sau đó gỡ khăn trải giường xuống rồi đổi thành cái mới.
Phòng của cậu ta được trang trí sang trọng, nhưng nhìn từ bên ngoài lại trông rất bình thường, phóng tầm mắt qua cửa sổ là cánh đồng lúa không thể nhìn thấy điểm cuối.
Một món đồ được bọc cẩn thận bằng bao nylon dựng ở góc tường cạnh cửa sổ. Dọn nhà xong, cậu ta đặt nó lên bàn rồi mở ra, bên trong là dụng cụ vẽ tranh và giấy trắng, không dính một hạt bụi nào.
Cậu ta hoài niệm về cuộc sống ở Mỹ lúc trước, cho dù bị màu vẽ dính lên người thì vẫn tốt hơn là dính máu.
“Cậu còn giữ những thứ này làm gì?”
Người nọ đứng dưới cửa hành lang lên tiếng, bóng nghiêng che khuất đi nửa khuôn mặt, chỉ thấy nửa mặt dưới tựa như đang mỉm cười.
“Sao anh lại tới đây?”
Sau khi Trình Sâm thấy rõ người đến thì lắp bắp hoảng sợ, chân mày trên gương mặt thanh tú nhíu lại, không thả cây cọ trong tay xuống mà đi đến cạnh người kia.
Hắn không nên xuất hiện ở đây, ngay cả có đến thì cũng không thể trắng trợn như vậy.
Người nọ không quan tâm đến thái độ của đối phương, lấy cây cọ trong tay cậu ta đi, nụ cười và giọng điệu mỉa mai trước sau như một.
Có lẽ Trình Sâm rất quý dụng cụ vẽ, dù cọ không mới nhưng lại được rửa sạch sẽ, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến hình ảnh cậu học sinh trong sáng cầm nó tô vẽ dưới ánh mặt trời, sau khi dùng xong thì cẩn thận rửa sạch trong bồn nước.
“Tới thăm cậu, xem cậu có bị lừa gạt hay không.”
Người kia dứt lời thì thả tay ra, cây cọ tùy tiện bị vứt rơi cạch xuống đất, sàn nhà chưa được lau làm lông cọ lập tức dính bụi. Sắc mặt Trình Sâm khẽ thay đổi, cúi xuống nhặt bút lên, thân cọ bằng gỗ bị lõm xuống trùng hợp sao lại ngay vị trí chữ “Sâm” được khắc lên.
Cơn tức giận vọt lên đỉnh đầu, một tay cậu ta nắm cọ, một tay túm lấy cổ áo của người kia, tức giận khiến cho khuôn mặt vốn luôn ôn hòa bình tĩnh trở nên dữ tợn, hung hăng nhìn chằm chằm người nọ.
“Đây là của mẹ tôi cho tôi, anh dựa vào cái gì mà ném nó đi!”
“Ha ha…” Hắn ngẩng đầu cười vài tiếng rồi đột nhiên dừng lại, duy trì tư thế ngẩng đầu, yeutruyen.net yết hầu chuyển động, sau đó đột nhiên nắm lấy tay của cậu ta rồi xoay người nửa vòng bẻ nó ra sau lưng.
Toàn bộ động tác gần như hoàn thành trong nháy mắt, Trình Sâm không kịp phản ứng đã bị hắn xoay ngược tình thế, ấn cánh tay lên lưng.
Giấy vẽ bị va chạm rơi tán loạn trên mặt đất, còn có cả dấu chân.
“Mấy thứ này có ích gì không? Hả? Bớt nghĩ mấy chuyện thừa thãi cho tôi!”
Người nọ cuối cùng cũng ngừng cười, vừa nói vừa tăng thêm lực, cánh tay của Trình Sâm gần như không còn cảm giác.
“Cậu không cần nhắc đến mẹ, tôi thấy cậu sắp quên mất là ai đã hại chết bà ấy rồi.”
Hắn chợt thả tay ra, nặng nề ném Trình Sâm xuống đất.
“A…”
Cánh tay Trình Sâm bị kéo đau, gắng gượng bò dậy, quay lại nhìn người đàn ông nọ.
“Anh vốn dĩ không phải vì bà ấy, anh chỉ muốn trở thành người như bọn họ, ngay từ đầu đã như vậy rồi.”
“Phải!” Người đàn ông nổi nóng, nhanh chóng bước một bước dài đến trước mặt cậu. Nửa khuôn mặt phía trên vẫn chưa hề lộ ra, hắn cười hằn học, nụ cười lần này rất tàn nhẫn, gằn từng chữ tuyên bố với người đang ngồi dưới đất.
“Tôi muốn trở thành Tần Dập.”
…
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, có nặng có nhẹ. Người đi rất nhàn nhã, tần số và tốc độ giống như đang tản bộ.
Nok chậm rãi đi vào phòng Trình Sâm, dáng vẻ lười biếng nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm.
“Chuyện gì đây?”
Anh ta nhìn một bàn đầy dụng cụ vẽ và giấy rơi tán loạn trên mặt đất, tò mò cầm lọ màu đỏ lên nhìn. Nok ngửi mùi bên trong, kinh tởm khịt mũi, tóc gáy dựng lên.
“Lâm, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, bây giờ cậu ta là thuộc hạ của tôi.” Nok nháy mắt với người nọ rồi nhìn ra sau lưng, người đàn ông Đông Nam Á cao lớn với nước da ngăm đen bước ra từ phía sau bức tường, lướt qua người nọ rồi kéo Trình Sâm từ dưới đất lên.
“Cô ta chết rồi, chôn ở cổng sau nhà họ Tần, cậu có thời gian thì đến thăm, nơi đó thường không có ai đến.”
Trong phòng có bốn người, lời này là người nọ nói với người đàn ông da đen.
Người đàn ông vừa cao vừa đen mới đứng thẳng dậy, nhớ tới “cô ta” mà hắn nói đến là ai, khẽ hừ lạnh một tiếng.
“Không phải vì anh từng ngủ yeutruyen.net với cô ta à?”
Tên da đen không để bụng, lui về đứng đằng sau Nok, trong lòng có vô số tiếng giễu cợt, có điên mới chạy đến cổng sau nhà họ Tần để thăm gái điếm.
Người nọ lắc đầu, không nhìn tên da đen cũng không nhìn Trình Sâm nữa.
———
Nok đi theo người nọ ra cửa, đứng cạnh hắn châm điếu xì gà.
“Vợ của Tần Dập rất đẹp.”
Nói xong hắn ngẩng đầu lên, từ từ phun ra một vòng khói về phía bầu trời đêm rồi nhìn nó dần tan đi.
Chủ nhân của căn nhà này đã rời đi quá lâu nên bụi bặm bám khắp nơi, một đôi tay thon dài cầm giẻ cẩn thận lau sạch những nơi phủ bụi, sau đó gỡ khăn trải giường xuống rồi đổi thành cái mới.
Phòng của cậu ta được trang trí sang trọng, nhưng nhìn từ bên ngoài lại trông rất bình thường, phóng tầm mắt qua cửa sổ là cánh đồng lúa không thể nhìn thấy điểm cuối.
Một món đồ được bọc cẩn thận bằng bao nylon dựng ở góc tường cạnh cửa sổ. Dọn nhà xong, cậu ta đặt nó lên bàn rồi mở ra, bên trong là dụng cụ vẽ tranh và giấy trắng, không dính một hạt bụi nào.
Cậu ta hoài niệm về cuộc sống ở Mỹ lúc trước, cho dù bị màu vẽ dính lên người thì vẫn tốt hơn là dính máu.
“Cậu còn giữ những thứ này làm gì?”
Người nọ đứng dưới cửa hành lang lên tiếng, bóng nghiêng che khuất đi nửa khuôn mặt, chỉ thấy nửa mặt dưới tựa như đang mỉm cười.
“Sao anh lại tới đây?”
Advertisement
Sau khi Trình Sâm thấy rõ người đến thì lắp bắp hoảng sợ, chân mày trên gương mặt thanh tú nhíu lại, không thả cây cọ trong tay xuống mà đi đến cạnh người kia.
Hắn không nên xuất hiện ở đây, ngay cả có đến thì cũng không thể trắng trợn như vậy.
Người nọ không quan tâm đến thái độ của đối phương, lấy cây cọ trong tay cậu ta đi, nụ cười và giọng điệu mỉa mai trước sau như một.
Có lẽ Trình Sâm rất quý dụng cụ vẽ, dù cọ không mới nhưng lại được rửa sạch sẽ, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến hình ảnh cậu học sinh trong sáng cầm nó tô vẽ dưới ánh mặt trời, sau khi dùng xong thì cẩn thận rửa sạch trong bồn nước.
“Tới thăm cậu, xem cậu có bị lừa gạt hay không.”
Người kia dứt lời thì thả tay ra, cây cọ tùy tiện bị vứt rơi cạch xuống đất, sàn nhà chưa được lau làm lông cọ lập tức dính bụi. Sắc mặt Trình Sâm khẽ thay đổi, cúi xuống nhặt bút lên, thân cọ bằng gỗ bị lõm xuống trùng hợp sao lại ngay vị trí chữ “Sâm” được khắc lên.
Advertisement
Cơn tức giận vọt lên đỉnh đầu, một tay cậu ta nắm cọ, một tay túm lấy cổ áo của người kia, tức giận khiến cho khuôn mặt vốn luôn ôn hòa bình tĩnh trở nên dữ tợn, hung hăng nhìn chằm chằm người nọ.
“Đây là của mẹ tôi cho tôi, anh dựa vào cái gì mà ném nó đi!”
“Ha ha…” Hắn ngẩng đầu cười vài tiếng rồi đột nhiên dừng lại, duy trì tư thế ngẩng đầu, yeutruyen.net yết hầu chuyển động, sau đó đột nhiên nắm lấy tay của cậu ta rồi xoay người nửa vòng bẻ nó ra sau lưng.
Toàn bộ động tác gần như hoàn thành trong nháy mắt, Trình Sâm không kịp phản ứng đã bị hắn xoay ngược tình thế, ấn cánh tay lên lưng.
Giấy vẽ bị va chạm rơi tán loạn trên mặt đất, còn có cả dấu chân.
“Mấy thứ này có ích gì không? Hả? Bớt nghĩ mấy chuyện thừa thãi cho tôi!”
Người nọ cuối cùng cũng ngừng cười, vừa nói vừa tăng thêm lực, cánh tay của Trình Sâm gần như không còn cảm giác.
“Cậu không cần nhắc đến mẹ, tôi thấy cậu sắp quên mất là ai đã hại chết bà ấy rồi.”
Hắn chợt thả tay ra, nặng nề ném Trình Sâm xuống đất.
“A…”
Cánh tay Trình Sâm bị kéo đau, gắng gượng bò dậy, quay lại nhìn người đàn ông nọ.
“Anh vốn dĩ không phải vì bà ấy, anh chỉ muốn trở thành người như bọn họ, ngay từ đầu đã như vậy rồi.”
“Phải!” Người đàn ông nổi nóng, nhanh chóng bước một bước dài đến trước mặt cậu. Nửa khuôn mặt phía trên vẫn chưa hề lộ ra, hắn cười hằn học, nụ cười lần này rất tàn nhẫn, gằn từng chữ tuyên bố với người đang ngồi dưới đất.
“Tôi muốn trở thành Tần Dập.”
…
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, có nặng có nhẹ. Người đi rất nhàn nhã, tần số và tốc độ giống như đang tản bộ.
Nok chậm rãi đi vào phòng Trình Sâm, dáng vẻ lười biếng nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm.
“Chuyện gì đây?”
Anh ta nhìn một bàn đầy dụng cụ vẽ và giấy rơi tán loạn trên mặt đất, tò mò cầm lọ màu đỏ lên nhìn. Nok ngửi mùi bên trong, kinh tởm khịt mũi, tóc gáy dựng lên.
“Lâm, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, bây giờ cậu ta là thuộc hạ của tôi.” Nok nháy mắt với người nọ rồi nhìn ra sau lưng, người đàn ông Đông Nam Á cao lớn với nước da ngăm đen bước ra từ phía sau bức tường, lướt qua người nọ rồi kéo Trình Sâm từ dưới đất lên.
“Cô ta chết rồi, chôn ở cổng sau nhà họ Tần, cậu có thời gian thì đến thăm, nơi đó thường không có ai đến.”
Trong phòng có bốn người, lời này là người nọ nói với người đàn ông da đen.
Người đàn ông vừa cao vừa đen mới đứng thẳng dậy, nhớ tới “cô ta” mà hắn nói đến là ai, khẽ hừ lạnh một tiếng.
“Không phải vì anh từng ngủ yeutruyen.net với cô ta à?”
Tên da đen không để bụng, lui về đứng đằng sau Nok, trong lòng có vô số tiếng giễu cợt, có điên mới chạy đến cổng sau nhà họ Tần để thăm gái điếm.
Người nọ lắc đầu, không nhìn tên da đen cũng không nhìn Trình Sâm nữa.
———
Nok đi theo người nọ ra cửa, đứng cạnh hắn châm điếu xì gà.
“Vợ của Tần Dập rất đẹp.”
eyJpdiI6InZQbWtORXVUUW1jaHB0dmUyYTdGaGc9PSIsInZhbHVlIjoiQU5qUmJUUGkyenpOemdIXC9YekFDV3lLcjl5cW1mYzFBRUh1VFhhazFXM2gyc1o3WXR0bTFPcFhobWFBdHZuVnUiLCJtYWMiOiIzY2UzYTIzNWQ5YTA2OTA5ZDRiYmI0ZDIwMDRmYTdkY2QwMGNkOTg2MzA1ZmIwM2U0Zjc3MzQ1Y2MyM2JkMGVjIn0=
eyJpdiI6IlVuWXkwM3h6VGhqM0Q2YkZHREVzOVE9PSIsInZhbHVlIjoidFBwdkF1OGdoYWxVbytGV0NRRUswbnVWVmp3TU5iNGhjN0hrelZMaTBWQWMyUUc0b0VSRzdtZkUwZEJIeVUxOENuXC96dWlPZkNSYkRydkxtTVU4SzJiWEhlR3NLQXp0dzlPUFZHVzh3a0RENmVxZnhKT1d4T2JKaE1XMGNSSUdKcll2TDhxS2w3Q3Z2UzVJaklkcXRONzZlaU55aUxad2hMajdRUzVyWTZlMD0iLCJtYWMiOiIwMzAxYmU0NzMwMzc0YjI2ZmVhYzZkODM0ZDBlMTQ3NWQ3MGVkNGEyZjk3YWRlMDk0NjE0MDBlMDRjODcwYzgyIn0=
eyJpdiI6ImlyZG16eXZqa2dBZjFGM21ISjJlMHc9PSIsInZhbHVlIjoiRmIramlVQU1uWDM4alFySUl3VTlsVnVJcDY3NkdZMWxJQkRiaGRRcWU4azEycUkxTkt6YXlwUkxKOVJha051cCIsIm1hYyI6ImMzN2U4YjEwNzllNmNiNWRjNGExZjMyOTI4NGY2MzFlNjExMjQ1MDc1OWU3Mzg5ZWUyMzkwMWZlNjMwMzZiZDUifQ==
eyJpdiI6Ijd6SDdmdzBxVm9WUGtOc2pua0JSeUE9PSIsInZhbHVlIjoiMFFwN2Y1OHZ3SjE2UTJlZHNkNkQwOTlWTTZYWkNqXC9SVVpyZmVaaEM1SlRFdG4wSCtcL1VjY3h5VTNEdzRtMjA0ejhBZmI5WXJWcFh1d1dnWTA3R1NhaEZESStuQXJSOGZvNmFrWkVhUXg4OD0iLCJtYWMiOiIwNjA5ZTgyZjY4NDM5MGM2YTk0NTk5ZjlhMzNlMWMyOWRhOTgwZDAzMzkxY2VhZDI5NDg5MGYyMDViNGFiMDc5In0=
eyJpdiI6Ik1NaGJmdHRXYU9UVVhldytBR1QzdUE9PSIsInZhbHVlIjoiNFl4MHF6ZEFXb1JUVGViV1ZGelVBVU5ablBGNmIyYmI3T0t4OGFWajB4STMrMUV1MGsweDVvVmQzSUlpZWc0bSIsIm1hYyI6Ijk2YjkxOWRlMzI1N2M4MGQ2ZTNlMDk5MmMyNzhiNDJhM2Y0ZjY1ZWU0ZTQ0NGU3OTg4NDMxNWUwNzYxYjA4ODQifQ==
eyJpdiI6ImZSa2N5MnA2aHRta0VKK04yS0VGRkE9PSIsInZhbHVlIjoiWlwvR0VFQ3d2QU85QUdzVytCeHczbmhjRWQ5a2orY0dVSDlmbnQ1VHZBZUpXcjMrWjJNRlpyQWtsY3ZyeDNPcVUwNU03RFFuZ0ZmXC85K0xmVUJFcDNEQUhYZ0dqXC9hR2ZLOE1IRzhQbjlpbkRTNTRTeXRiVDNXUVFjT01IYXRaRlhCT25zTkUyQXlObENxSEJ2VEdxNXl2Z0JkeDdxVlhOSDRpRUR5Vm8zaXFVT1d2R2lZeDJaYzc3TU1VczJSenR6SDlzOE1BOFZDV2RsbXljRDVHNDlEbzZzaXV1VW0xdVRudlwvbWdvdlwvam02Ym9wcE9RQ2lIUWh3WFFOSE9tMEluRVhsMzEzcUM1ZGZ6ekx6T2g3bDQzZz09IiwibWFjIjoiYmY2NjY2NGZjYTJmNjdlNWZiYjY4MjAwMWJkNzY3YzgzY2MyNjZhNTk1MzY1ZDM0ZGM2MzhkNjIzZWJiZWI2YyJ9
eyJpdiI6IllOT1A3Q2FTNng2cjhiSFN4TDBCSlE9PSIsInZhbHVlIjoiSDdqNUJTWFVjR05OXC9RMEVFOEU1NFZuUkRCd3RnNkE0VURXRWxpbXZCdHQwYWVVQ1FKMFRlUVY3NnAxXC95VnFrIiwibWFjIjoiNmRhYjMzNTg3N2I3ODA3YTYxMDMwMjdkYWUzY2IwYTBlOTVjMjhkOTZmMDczMDQ5YzhkZmM0NmY1MWFkOWIxNyJ9
eyJpdiI6ImU4Q0ZxU2V1bnVHQmExbjBVV2J6RHc9PSIsInZhbHVlIjoiZW1QTFpCUVhIVGZXUXpJcytUa2w3YTlcLzYyckhVeWI4RVVvSXJCUjhGaEEzeEViclE3Mm9QSlV0eFVQRUpWMEliT09kWUFRTVZrOXBjbnF5UnhObU9KQzV5Y01GdzcreVNLdm9UZ1k4WmVZdkdNclVSYkRnXC9wOHZvU3o2U0NxXC8iLCJtYWMiOiJkODkwZDdhZTI4MDFhYzcxMDVkNGI3NTU1M2E4MzhlYjJhZjQ1ZGI5MjNhN2QwOTI1OTMxZTliZTZiZTY5NWU3In0=
eyJpdiI6IlhndTdcL2JKalFncDRRNG1PUUczSDN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJQRWlSMVg3MDdxZlNaV2FPeWpYbFVHbEtHdXdRYzlkOERURXVhU044NHBQNmYremlXZnlPOHpqbSt1K2dLa2IiLCJtYWMiOiI1OGQxMDkyNjMyYWNlMzk1OGNjNjZiMjQ3ZWU1ZmNmYWY0MTEyYTc5YmE0YjViY2UyOTI5Nzc0MmEyMmNjZDY5In0=
eyJpdiI6IlRMT0Q3XC9YTE5FODhORmJTZ09MeTZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJhWitmOU8xRjRTMmZPUjZnazV5K243NlUraTFjb2NHcEl6N01FZnhpQ3BSN1g0UlBHNmd2V3RoU3ZiMjZrdjBENm5XSEQ5MDQrRittdndQWk5JM01nPT0iLCJtYWMiOiI0MmY4NDcyZGUwZTVhODg5MmM4NDIyMmI1NTVhN2JkNGFiZDk4NmMwNDFmZWQ3MTUxZDA3OTdlYWJjOWYyODQ2In0=
eyJpdiI6IkRab2RpR1hIbHFlV1RTOG9NSzNuSWc9PSIsInZhbHVlIjoiTFdZMVA0TWhDa0xkaEhpemY3MGpIYWNKSkpLbm4wNWNmaFhaZ1QzRzZMQjFyZ1RxclU5MHNTR3Ixa0VGTisrTyIsIm1hYyI6ImM2ZTQzN2IwMmFkZmM5NWVmMTdlYzc4ZDU0MzQ0OTQ3YWRmMWQ5Mjk0NmUyMTk0MTViMDYwNTkzMTkwOGFmOGMifQ==
eyJpdiI6Ik1ZT3luRFwvZTFQQzBDUzhqc2VQZjRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InZPaklvZVhmS1E4dTQwcTVQK29MTjg0b3ZIeUNoclpRc05LTXlHZHExc2hCSVl5MHFPTGhKbkFqVWZRUVhvajhDNU1XanFsY0dqa1Q5ZkdUYnFTU3NvUlZLM0JrYnZhdFlsSEcyVGV4S0p1bGJZWFZuR1RXblRaQ3hCMFduUDREZkVaZTlESHN1U1Q3M1gyZ3V5NVpJdEtOOGJTZHUzamphZ0NNMVFrTEIyVT0iLCJtYWMiOiJmZTcxYzI2OGVmZTg0ZDg3NzEyNDViYzhhNGI1YjJkZmVhMjRkNWQxMjdlMmRlOTBkMDRhOGIwZmU3MjUxNzRjIn0=
eyJpdiI6Ilp3S3hZbUIyUE13ejdxYndhQWVXQnc9PSIsInZhbHVlIjoidVZ3cXAwZGlscnU0VTM0d3F6UHE5bllLMFJcL1N2ZGZFOVI0ck5LQWhaeEhjekNxbWl6MEFtQnAxMGJFREpMUnkiLCJtYWMiOiIzZWNiN2M2YzM3OGY1ZjY2MmI1NzZjMzAyMTk4MjRhMmE1YmE5Yjc4NmQ0MTk3NDA1NDU1NGJhNjAyNTRmNWY3In0=
eyJpdiI6IlNjNzQ0bFVQSVhDWnRBckZtUVwvd0d3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilo2bjdMYmg0VVdUbmlnaGJQR1RBMkRpNjFNdXAxTjlnQjgyWElBM05nTFN3eHZUbzQ5NWZucHBHazJ5ODNBVEFqcWNISVJROG5naGNCOEZiNWp4TVlIdHZqd0pTSGFFbXpMVGd5NXZHMWQ3eUpYUlhkYXQrU0oyYk5zYjArbFFiIiwibWFjIjoiZWM3MjJhN2FjNmE0NGI2MDQ1NWY2YjRjMmFiNTI5ZTA5MzgzZmNlZTJiN2FhZTBlOWMxMWZkM2E3MGM1YTg3NSJ9
Nói xong hắn ngẩng đầu lên, từ từ phun ra một vòng khói về phía bầu trời đêm rồi nhìn nó dần tan đi.
Danh sách chương