“Cạch.”

Cửa bị mở ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy người kia, Kiều Tri Niệm chợt thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, người đàn ông cao ráo đứng trước cửa sổ nghe tiếng cửa mở thì quay đầu lại.

Căn phòng rộng lớn bị lấp đầy bởi màu đỏ của những cánh hoa hồng, anh mặc âu phục màu xám đậm, đứng trong biển hoa hồng giống như chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào người đang ngẩn ngơ nào đó.

Khoảnh khắc hai người đứng nhìn nhau trong nắng sớm này đã trở thành hồi ức của họ nhiều năm về sau.

Người đàn ông vai rộng eo thon, dáng người đĩnh đạc, âu phục kiểu dáng gọn gàng mặc trên người càng tôn lên vóc dáng hoàn hảo của anh. Đường nét khuôn mặt vốn sắc sảo lúc này trở nên mềm mại, ánh mắt chân thành hơn cả vẻ đẹp của hoa hồng.

Sau lưng Tần Dập là bầu trời xanh thẳm, ánh mắt của anh chiếu thẳng vào khuôn mặt cô, từng bước, từng bước tới gần.

Người con gái mặc váy trắng thướt tha lúc này đang nắm chặt tay run rẩy trước ngực.

“Niệm Niệm.”
Advertisement

Giọng nói của người đàn ông dịu dàng như một bình rượu đầy, đậm đà và dai dẳng.

Cô gái nhỏ hoảng hốt, vừa căng thẳng vừa mong chờ chuyện sắp xảy ra tiếp theo.

Tần Dập chăm chú nhìn cô, xòe tay trái đang nắm chặt ra, nơi đó đã đổ một lớp mồ hôi.

Từ sau năm mười ba tuổi, anh đã không biết căng thẳng là gì, vậy mà từ sáng đến giờ cứ tập đi tập lại cảnh này trong lòng không biết bao nhiêu lần. Đến cuối cùng đành dứt khoát mặc kệ, tùy tâm mà làm.

Tần Dập cầm một chiếc hộp nhỏ bằng nhung trong lòng bàn tay, bật mở ,lấy từ một chiếc nhẫn tinh xảo ánh màu hồng nhạt từ bên trong ra.
Advertisement

Thế nhưng ánh lấp yeutruyen.net lánh hồng nhạt ấy lại không sáng bằng một góc trong mắt cô lúc này.

Người đàn ông quỳ một gối xuống đất, tay phải cầm nhẫn đột nhiên ngừng giữa không trung, lời thoại đã lặp lại vô số lần lúc này giờ đây đang mắc ở cổ họng.

Kiều Tri Niệm thấy tai của Tần Dập đỏ lên.

Không ngờ anh lại xấu hổ!

May là bên cạnh hai người không có ai, Kiều Tri Niệm tin là dáng vẻ này của Tần Dập chắc chắn chỉ có mình cô nhìn thấy mà thôi.

Yết hầu của người đàn ông trượt lên trượt xuống mấy lần, trong ánh mắt lộ ra chút bối rối, tất cả những chi tiết này đều bị cô gái trước mắt nhìn thấy.

Người đã từng xông qua mưa bom bão đạn cuối cùng cũng tiếp tục động tác đưa tay phải lên. Hộp nhung trong tay trái bị anh ném qua một bên, anh nắm lấy bàn tay mềm mại của Kiều Tri Niệm.

Cô gái cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay của Tần Dập, cảm xúc vừa rồi lại trào lên.

“Cưới anh nhé?” Người đàn ông mở miệng.

Câu nói này giống như lời thôi miên, khiến cô ngờ nghệch gật đầu.

Sau đó chiếc nhẫn kim cương màu hồng nhạt từ trong bàn tay thô ráp chậm rãi đeo vào ngón tay thon dài như ngọc của Kiều Tri Niệm. Kích cỡ của chiếc nhẫn là do Tần Dập đo lúc cô ngủ nên đeo rất vừa vặn. Làn da trắng của Kiều Tri Niệm giờ lại có thêm một điểm hồng nhạt nổi bật trông lại càng thêm xinh đẹp.

Mặc dù hai người đã ở bên nhau, nhưng khi nghe chính miệng Tần Dập nói ra thì tâm trạng cô lại khác hẳn, quên luôn cả thẹn thùng.

Xung quanh không có tiếng vỗ tay hay ồn ào, vì Tần Dập đã ra lệnh rằng bất cứ ai cũng không được bước lên tầng sáu.

Không gian xung quanh lúc này vô cùng yên tĩnh, trong lòng của hai người như có thứ gì đó nứt ra, từ khe nứt trào ra rồi chạy khắp toàn thân.

Kiều Tri Niệm không ngờ giấc mơ được làm công chúa khi còn nhỏ của mình lại trở thành hiện thực trong hôm nay.

Người trước mắt không phải hoàng tử mặc trang phục đẹp đẽ trong cổ tích mà là người đàn ông đẹp trai của cô.

Chỉ là, người đàn ông của cô quá ngay thẳng, thật sự mang tới nhiều hoa hồng như vậy, thậm chí anh còn lén trang trí tầng sáu thành kiểu công chúa màu hồng phấn hoàn toàn không hề phù hợp với phong cách của nhà chính.

Đôi mắt của Kiều Tri Niệm đảo qua xung quanh, kéo Tần Dập lên, sửa sang lại nếp uốn trên quần áo của anh.

“Cảm ơn anh vì đã có lòng như vậy.”

Thì ra mấy ngày nay anh kêu cô đi loanh quanh trong vườn không được trở về là vì để chuẩn bị mọi thứ. Không cần người khác vỗ tay ồn ào, chỉ cần thật lòng là được.

“Em thích là được rồi.”

Vừa dứt lời cô gái nhỏ trước mắt đã bật cười ha ha. Tần Dập bị tiếng cười của cô làm cho chột dạ, vì không có kinh nghiệm ở mặt này nên chẳng nghĩ ra ý tưởng gì mới mẻ, chỉ sợ cô cũng cảm thấy “quá tục” như lời Lục Duy nói.



Thật ra không phải Kiều Tri Niệm cười anh vì chuyện này, chỉ cần anh thật lòng là cô đã thoả mãn rồi. Cô cười là bởi vì căn phòng màu hồng phấn như thế này thật sự không phù hợp với hình tượng rắn rỏi của Tần Dập. Trên giường còn có đủ loại nhân vật hoạt hình nhồi bông, thật khó có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt của anh khi chọn chúng sẽ có biểu cảm gì.

“Mấy thứ này đều do anh chọn à?” Kiều Tri Niệm chỉ vào đồ nhồi bông hỏi.

“Ừm.”

“Có phải rất xấu không?”

Anh đã mua theo chỉ dẫn của Lục Duy, cũng không biết Kiều Tri Niệm có thích hay không nữa.

“Rất đẹp.”

Cô ôm một con thỏ bông đang rũ đôi tai màu hồng nhạt từ trên giường lên.

“Vậy là tốt rồi.”

Người đàn ông vừa cử động đã vững vàng ôm lấy người đẹp vào lòng, bàn tay to quét ra một chỗ không có hoa hồng trên giường rồi ngồi xuống.

Cô gái ôm thỏ bông hỏi Tần Dập: “Anh biến nơi này thành như vậy, họ sẽ không chê cười yeutruyen.net anh chứ?”
eyJpdiI6IjZrN0dRMGtqRUNiQ09DZTQrdlRWRlE9PSIsInZhbHVlIjoibUZ0WkdSRk96N3BXczBHczJOdVZlbEQrRmo5U3hkeHlRUWNraVVkeHl5RU40TWxBbFJiSVpkeGFkRHlMZzBpeSIsIm1hYyI6IjNkNTk4MjM0ZmEwN2E3ZWEzZDZlZjliZDFhOGUxYTVjOGUxNzlmNjEwZjZhM2NjNWYyMDcxZWU3YjVjZDBmNjIifQ==
eyJpdiI6IjhVWEVvMGpPNWNqVFFmSW5aSmszOWc9PSIsInZhbHVlIjoiVDlvdFdCWXlIOHFVWjQ5RXlTZ2w3anN2ajBKU1orUDgrUkZJMHp1eGcrY0xDdHJtRVM3dnNNYmExd0dYT2tYOER1NDNIOGdHd1Y0Tk5hakRyUWhoMXgrUE9sN1wvODg4V0xEMWxVSXBtTjZKYmc5YUNxNDZCeTZcLzhQNDJtTG5FSiIsIm1hYyI6ImYxNjdiZTk5ZjlmMTFlMjhjNDNmYTlhZThhMWRkZTQ0ZGRjZTUyMTNiNTRjNDQxMjY1ZjE2ZjlhNTAzYWEzYjUifQ==
eyJpdiI6IkVxdWxBODBwaXFTVmpBN0JvdXQrVWc9PSIsInZhbHVlIjoiWEhZVmZZODlVYmZVMUtrRkFxQzlMRStUM0lydzdqYjVGNXc5OXBuNHlvb0NcL1hVXC80Q05BWVRNMmMxZkthaXVKIiwibWFjIjoiN2EwMjU0NWJkYWMwZjU2M2U1Y2E5YTk2N2E0YWY0ZDViYTllMDBjZDEwOWJhZGVjMDE4ZGFiYzFkYjAwMDljOCJ9
eyJpdiI6IlVvdnRWaFB2cjVXa2VHMFVadm12OUE9PSIsInZhbHVlIjoiSExEdko0cXpKZWhPRnZHVDNGTDBTNm1NaFJWOEg4VG1Bb3ZhOGg0aDdXMTJtXC9LY1cwWHFZZW1wVmwxM3ZXSVpld1ZIeGJWQitXeFhON3ZDM1ZtS3ZMUG4rVzhtWUJtQnd5Q2dsVGZpMlFrTW1yWUh2NTloV2MzMXJOV25aeDduenBCYWF4VGwzeDc2aGJneUJjRlFvcWoyVzlQaHJmXC9FTkJPVllYZURZR2srSGVUaHlqTzZmUkw5OTZwaVpmVnlpcXUxU1A4MndYTmIyMXI0NUFiZ1JEdHNQejNvaG9oU082NHdJdWdnOUV2QUQ5RjA3V0JcLzhGMDhuUUwzMUVuK095TTByd3lNRzEwZ3czWFJGWVFvVG83MVRHSlJTQ1h4V0VoYXlTSTR0eHBVb3NZK1VMQk1oQnY3MlZOSVwvY3UrZjdtcjAxbUtiN285c3hRTHhZOUpZTGRrcUZFYTdcL0gwWlRyS0pyRlBYYURLd3B0VzZTSWE0ckNtNHdvWU5qd0lxU1wvQ05uZ3NRUE5RMFQrWCtmdFpuQT09IiwibWFjIjoiNjVlN2Q4ZjljOWFmNzhjMWVlZDc3NzFmY2Y2OTU2OTllYTFlMDYyZDBmZDFiZmFlYTAzMDcyZDBjODIyMmJmMyJ9
eyJpdiI6IjZOU0RqT0RGSXBweXhyWEFZKzNRY2c9PSIsInZhbHVlIjoiUjkyemhaMWxjK1Z3MWc3SmR2UjJxWDFIRytcL0dENDkzdkIwTVF1SVlrQm5cLzVZQytNcmxuYVRVdFNLTGdcL2xZTCIsIm1hYyI6IjFlYTFlNWVhMmU0YmUxNGI5ZDg0NzAyN2E0OTc2YTI2NjFiZGFiZTc3ZjcyZDY3ZTkwMzI4YmE0YjAzZWFhY2MifQ==
eyJpdiI6ImI4SUh5dVVEQ01IcUFnRlpTZmdzeWc9PSIsInZhbHVlIjoiK3R6QjBcL2ZYQUFzdkNkYnJEY211K1JqN2J1Qk00QU1CSU5Ddyt4Vm1CTjlibGNQazZMXC9iZzdHMFVaemo0WGpUMVwvRWhiWElVbEtXdTMxWm90eUxcL2JuVmpFNWdnQ051bWg5Wm8yZHQ3cUZCNkVcLzhIMVNmUkVEQWExRDNZR2xRTUdXekdnU20rbGpQbGpIWUhFWnZnSmY5dHB0RFFyV2RIUFwvemRkbW9hdW5ERWI0ekpBMkRnb3JEd1wvcHdTMVRKaXl4N3RcL3Z5aENMMUNcL2RYK3BPaCtDcTJsejRsTWxWd1Fya0dTS1hcL3UxTlhpQTBlWXgyazg2ZHpMYUJkTzZma1d3eFpSdVc1ZlF2U1E2aXFLd3F1ZU41YkpSK3NORklcL1Jrb3pPMjN0blJrZG4rQU1iUGRTNm1KSjFqbmZoWnNaU1BwNUdrVUJOazRmaytlcldUeVwvMWhGRDkwK3FUbngrRUxvenRobnlobXpJPSIsIm1hYyI6IjFkNzFkMTk3MzBkYjEzY2NlMDVkYWM3OWI2ZmE2MmI1YmZkYzgwMjdhODZjYzM0OTZmZTE4YWMxZGQzYWQ5OWMifQ==
eyJpdiI6IldiNDdTbUJoXC9QK1duR3VBNFpaNHl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJwRzdLSHpmdG1IYSswKzNLY2NJdURCS2pQZldjXC9TaW5iY3dXYklDWnVYUVE5ZXo3S2ViUDQ4RkRTZ0V1UEFyIiwibWFjIjoiMzU5MzNlMGE5ZjFjNzY4MTkwMzEzM2QyZjI3ZjJhZDIxYzQ3MmQ5ZDFiYWQzMmQyMTMzZjQyNjI2NjZlNTg2MSJ9
eyJpdiI6ImZnV1lhbVY3NXIxbElSYURRaFpyY1E9PSIsInZhbHVlIjoiOU1EMlEzVnc0enlOTks3dXVjdDhHMGU3eFhieWMzZlwvNnM0Ykh5RFFXRjlvbDFCY3d5eXRHTzEwb3ZHb1Q0bTJBdWJ1WmNOSnkycGxTa2xKeXhKOVA1S0lkYTZXRFQxcU1IV0VKR08ycEMzaG1wWHpUZVcxV0pRZ1JkUzM5Z3VaIiwibWFjIjoiNDhmYzFiODZjMzZhZmQ3NGVkZDNkOGZlN2UxOTkzYmM0ZTE0MTU0MzdjNGZlZjZkZjRjOWMwMDQ1OWY1YmYyZCJ9
eyJpdiI6Ik5iSEJxdWhqZTFacFZGK3hiQlZlaFE9PSIsInZhbHVlIjoiTldRSVwvcTBVd2l4d3pIbEtsMjRZSmRDcUVGdkR1VWU2Q1g5Y0ZqTGN3UjZjeDFDXC9QQ2dRblloR21qVlB1T21qIiwibWFjIjoiYjdmYTlkNzM1Yzg5YmViM2EwMTQyYzQ1YzA4NjI2MTM4NTgxNGQzMDBhZjVlMTM0ODBiNTY4YTUwZWVmNDFlOSJ9
eyJpdiI6InhLY2JpVGc2bjFqRzQzaExNK01TVWc9PSIsInZhbHVlIjoiM0ZTWVNCajcwWUdaSk9wK1wvYklBSWcrVG9HK1hGMStYUnZ3M1RpNU1VSFwvd1lHa09pNVV5RUg2d2pVaVwvbTY4cVhjaVhSOVo4SVkzK0kzXC9vMVRHQkh1SXdNc0dPKytcLzk0YWQ5am5mUHJIWDVJYWJRR3FUbXg5NlVRSnU2UzdzMEh6SlB6MGM5Nk9BdkhDaUo5d3dSRm5iY25yZGFDU0c1MEduSk1yRldUMmFnb2ZIbjlwcDdSVFlQZWgzbjRWbFIiLCJtYWMiOiJhYjNjYTA0N2ZkZGQyYzVkYTZlNTA1YTY2ZGU2ZTljOTIzZWQyZGY3N2JiMzY4MTJiMWMzMTJlMjQ5Y2E2ODA2In0=
eyJpdiI6IlZsVURzYmwySW9Rc1Z5OVN5RnBwVUE9PSIsInZhbHVlIjoidGs1cytYTFVuNWVReVJjUGZ6N2hvQzlFY2dBNFkwdmgxN0oxbkR2WDh4bzdCQWNUaWcySGc0OFpTQ3FUTUViXC8iLCJtYWMiOiJiZjUwY2ExMTFiZTkwMWNiMDVhMjZiMWI5NTFiYWZjNjE2MTU5NzU1ZGJlYTYwODA1ZTIwN2U2ZjEwZjg1YzQwIn0=
eyJpdiI6IitvblpGTVk2M25QK3NxOFUrZGFHNHc9PSIsInZhbHVlIjoiWXlNTTJhak5EQk9iXC9cL0JWSGhHeVkwS3hEXC9FY1Iyd2ZZbUZPam9wMmNtOVVTbktFSGlxb0ZmK3lFRXg2RGNXQnY3aWNaWWh4YjFNVW9UdkpidWZNS0ZyR3FYa1FCczhIdnpqNVd5Y25MdTk5bUlPTVdpbTltZ2wwbExhWnNjVVNTWnlpQmVrM0RlWVF3Q3M4S05oZXlkcnRCNGZZXC9GaEpJOG55OFpRVWhGS0Q5VFwvd0ZReldwUkhwSTFOQm5ra3V5cEducUhHZXhEa1VzckdvUit0RXFtN2VXbTN4TTAwekxKeURiUkFtdDBhSVFTZXFTeTZFYWZWek1HQVF6bGhiIiwibWFjIjoiZDVhMWE5NmFlOWZkY2U1Y2E0MGE0MDMwNGI5Yzg0NDZhYWI5ZmY2NThjOTA2Y2JmYTE5ZWI5OTI5YjU4MjA2MiJ9
eyJpdiI6ImNcL3hLUWNTeHJkTlVJN2xaVGFnXC8rdz09IiwidmFsdWUiOiJhalpBZzdmWFVoWmVsN1VlNFJYaGNtdWt0d1oxdFJUSU5kdWRqSTJPQ3JuQmpkZGZYcjZHcU84R1hIZHlvcEllIiwibWFjIjoiZGY3ZjE5ZmIwOTNiMDczOWIxNDA3YmJkNjAyZDBkN2E1YTRkYjYwZmZjZGRlMWZjMjFkZWZkYjg0OTI1N2Q2MiJ9
eyJpdiI6InBCUmh3bnJIWGp3NUtmdVM3WHByYWc9PSIsInZhbHVlIjoiNGVwaEtxWVwvMEZjQ2ZkRzVZZ2JRVXY1OTlBa0thZTkzR2lzRkxhMlZybm1HWEsrMkRkWGRwME5XNTVVMzR5STJHR2Z6dWRvdncrT0UxXC9iaGhiam8xbzlydGVFQU9vYVBkWWxYXC85Y1ZINzA1QmR6VzZjWGhFRmJwZlwveXM0OEYyeWZKWlwvXC8wdm5odUJ0MlQyWTFpbXN3PT0iLCJtYWMiOiI4Y2E0OWI4ZGY1N2M3NzAwNjM4ODc4NWM1ZmE3M2Q2MGNjYTFjMDFiMDBmOTMwYzg4NjY1NmFlN2M3YTdmMjFjIn0=

Nói xong, Tần Dập lại ngậm lấy đôi môi anh đào, nhưng lần này mang theo thỏa mãn, cơ thể càng buông thả hơn so với lần trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện